Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 096

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 096
Ngón tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Trước khi đến Trần Nghiêu đã về nhà thay áo phông và quần đùi rộng rãi, Lâm Trưng bế cô vào phòng tắm và đặt cô lên bồn rửa mặt, dễ dàng lột sạch quần áo của cô. Theo phản xạ lấy hai tay che nℊự·🌜, gò má cô phiếm hồng, dùng chân đá nhẹ vào người anh, nhỏ giọng oán giận: "Lạnh quá..."

Lâm Trưng xoa đầu cô, xoay người bật công tắc vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ, khi quay lại anh vừa đi vừa 🌜ở-ı qu-ầ-𝖓 áo, giang hai cánh tay với cô, Trần Nghiêu nhìn thân hình vạm vỡ đẹp đẽ của anh, nhịn không được lặng lẽ nuốt nước bọt, ngoan ngoãn duỗi tay ôm lấy cổ anh.

Cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nhỏ ôm người lên, da thịt trần trụi dán vào nhau, hai 𝖙-𝐡-â-n 🌴𝖍-ể không khỏi run lên.

Nhiệt độ nước không lạnh cũng không nóng, Lâm Trưng vẫn còn nhớ rõ bác sĩ không cho Trần Nghiêu tắm nước quá nóng.

Sau khi Trần Nghiêu gội đầu, ngẩng đầu lên thấy Lâm Trưng đã tắm xong, đang đứng một bên chăm chú đứng nhìn mình. Một lúc sau lại trần truồng đối mặt với nhau, hậu tri hậu giác* có phần ngượng ngùng, cô bịt tai trộm chuông* quay lưng lại, ngoắc ngoắc ngón tay, tùy ý để anh bôi bọt sữa tắm lên người mình.

(Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra)

(Bịt tai trộm chuông, Hán Việt: YỂM NHĨ ĐẠO LINH - tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy))

Làn da nõn nà trắng mịn của cô gái sờ vào rất m-ề-m 〽️-ạ-𝐢 và mịn màng, Lâm Trưng ỷ vào chiều cao, cụp mắt là có thể nhìn thấy hai luồng tuyết trắng đầy đặn trước 𝖓·🌀ự·↪️ và hai núm vú hồng hào mê người ở phía trên. Ngón tay anh chạm vào nó xoa nắn loạn xạ với lý do chính đáng là thoa sữa tắm, giống như đang nắm hai miếng thạch mềm.

Trần Nghiêu 𝒸ắ.𝖓 𝐦.ô.𝒾 bật ra một tiếng rên nhỏ, cơ thể cô lùi về phía sau một chút rồi lập tức cứng đờ —— một cây gậy cứng ngắc nóng rực chạm vào thắt lưng cô.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng ⓣ*h*ở 𝖉*ố*🌜, vì có tiếng nước chảy nên không thể nghe rõ, nhưng tai cô vẫn đỏ bừng.

Sau khi gội đầu, cô dùng kẹp cá mập kẹp tóc lại sau đầu, vành tai đỏ bừng nhanh chóng bị phát hiện, Lâm Trưng chậm rãi 💰*1*ế*✞ 𝐜*𝒽*ặ*✝️ ngón tay nhào nặn thịt vú trong lòng bàn tay, cúi đầu ngậm lấy lỗ tai mẫn cảm của cô.

Nhiệt độ môi lưỡi của anh rất cao, †𝐡â●𝖓 ⓣ●♓●ể Trần Nghiêu run lên, cảm nhận được côn thịt thô cứng kề bên thắt lưng càng trướng căng hơn.

Bọt sữa tắm theo dòng nước trôi xuống mặt đất, từ từ xoay vòng đến đầu thoát nước.

Hai bàn tay nhỏ bé chống đỡ vách phòng tắm, một tiếng rê_𝐧 ⓡ_ỉ thoát ra từ miệng cô, Trần Nghiêu cảm thấy môi lưỡi trên lưng sắp làm cô bị bỏng.

Kìm nén κí·𝒸·♓ т·ⓗí🌜·h muốn giải phóng 🅓●ụ●𝖈 ✅●ọn●𝐠 ngay lập tức, anh tắm rửa sạch sẽ cho cô, ngay sau khi xả sạch sữa tắm, Lâm Trưng không kìm được mà bắt đầu 𝖍·ô·п từ vành tai cô 𝖍-ô-𝓃 xuống, bọt nước còn lưu lại trên làn da non mịn 𝖒ề.𝖒 ɱ.ạ.ℹ️ bị anh dùng đầu lưỡi 👢·1ế·m sạch, vừa đủ để dập tắt cơn khát nơi cổ họng.

Lưng trũng xuống lộ ra một đườ𝓃.ⓖ 𝒸ο.n.g xinh đẹp, đầu lưỡi 𝓃_ó𝐧_𝖌 𝐛_ỏռ_g ⅼ_ⓘ_ế_m 𝐡ô.𝓃 dọc theo đường vòng cung nơi đó, dây thần kinh mẫn cảm bị khiêu khích cực hạn, Trần Nghiêu không khỏi mềm nhũn hai chân: "Ưm... a... Anh ơi, đừng..."

Anh 𝐡ô·𝐧 mạnh vào eo dưới của cô, Lâm Trưng ✝️-h-ở 𝒽-ổ-ռ ♓-ể-𝖓 đứng thẳng dậy từ phía sau Trần Nghiêu, một tay cầm một bên ռ_𝐠ự_↪️ ⓜ*ề*m ɱ*ạ*𝐢 của cô, tay kia trượt xuống bụng dưới, dùng ngón tay xoa nắn gò thịt nhỏ, rồi dò xét vào bên trong khe thịt nóng ẩm.

Cảm giác thoải mái và kí𝖈·𝐡 т♓·í·↪️·𝒽 từ chân tâm lan tỏa ra.

"Ưm.... a...." Trần Nghiêu cử động ⓜô𝐧_🌀 lui tới vài cái.

Ngón tay anh moi móc cái lỗ ẩm ướt, xua tan cảm giác ngứa ngáy bên trong, chảy ra rất nhiều ԁâ.〽️ thủy.

"Nghiêu Nghiêu ra thật nhiều nước..." Anh cố ý dán vào tai cô, giọng nói trầm thấp quả thật là một lời d·ụ d·ỗ trắng trợn.

𝐓*𝐡*â*ⓝ tⓗ*ể anh dán lên lưng cô, â_Ⓜ️ h_ộ bị ngón tay của anh đ·ú·т vào chơi đùa, giống như bị anh hoàn toàn bao vây, không có cách nào để thoát ra.

Hai chân Trần Nghiêu mềm đến mức lợi hại, cô đẩy đẩy cánh tay anh không ra, đáng thương nhíu mi 𝐫ê.n 𝓇.ỉ, cô vội vàng quay người lại 𝒽ô●n m●ô●𝐢 anh cầu xin thương xót.

Lâm Trưng một mặt nhiệt tình đáp lại môi lưỡi, một mặt tiếp tục dùng tay đâ●ɱ chọc vào lỗ thịt đang 𝐜♓ả*𝖞 ⓝướ*𝖈. Thịt mềm bên trong không ngừng co rút, lỗ nhỏ ra sức 𝐦.ú.𝖙 mạnh lấy ngón tay anh.

Nhiệt độ trong phòng tắm không ngừng tăng lên.

Bên trong lỗ huyệt mẫn cảm bị ngón tay thô ráp chà xát liên tục, Trần Nghiêu há miệng kêu ra tiếng, cần cổ giương lên.

Bàn tay to ôm lấy eo đang đong đưa vì 🎋𝖍𝐨á●ℹ️ c●ả●ɱ, hai ngón tay mạnh mẽ ấn vào vách thịt nóng ẩm, bên trong kịch liệt co rút, bụng dưới căng lên tới cực điểm, cao trào nhanh chóng ập đến, Trần Nghiêu khóc kêu lên, miệng huyệt phun ra một đợt sóng ◗â·ɱ thủy.

Chương (1-132)