← Ch.13 | Ch.15 → |
Lăng Lăng rảo bước về phòng ngủ.
Nhóm bạn cùng phòng đang tám khí thế vừa thấy Lăng Lăng vào cửa liền trao nhau một ánh mắt, lặng im phăng phắc.
Cô không nói tiếng nào ngồi ngây người trước máy tính, khi nhìn thấy ava đầu hói nhỏ trên QQ sáng lên thì bao phiền muộn tràn ngập trong lòng tựa như hồng thủy vỡ đê, tuôn trào cuồn cuộn.
Cô đánh chữ nhanh như bay: "Anh có bận không?"
Anh nhanh chóng trả lời: "Không có! Anh đang viết một cái báo cáo hạng mục."
"Kết quả bảo vệ của em đã có, em trượt rồi."
"Nghiêm trọng vậy sao?!" Anh lập tức gửi tiếp tin nhắn: "Em đừng lo lắng, sự tình nhất định còn cách cứu vãn."
"Có cách nào cứu vãn đâu, kết quả đã công bố rồi!"
"Nhanh vậy ư! Em đừng sốt ruột, anh sẽ giúp em tìm biện pháp."
Cô biết rõ anh không có cách nào, nhưng cảm nhận được sự lo lắng, để tâm của anh, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
"Không cần đâu! Em học hai bằng, vốn dĩ em đang phiền não chuyện ngành Tin học không cho quay về, nhưng bây giờ vừa đúng lúc ngành đã chịu nhận."
Vĩnh viễn có xa không: "Thực sự không sao chứ?"
"Thật mà! ^_^! Nhà trường yêu cầu mỗi khoa đánh trượt một sinh viên, em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?!"
"Em là cô gái kiên cường nhất, rộng lượng nhất anh từng thấy!"
"Cảm ơn anh!" Khóe miệng cô cong lên, ý cười lấp lánh trên mặt, sương mù trong lòng bị một câu khen ngợi của anh đánh tan."Nhưng em tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho thủ phạm hãm hại em, cái kẻ biến thái đã hại em bị hoãn tốt nghiệp kia, em nhất định khiến hắn ta phải trả giá đắt vì việc đó."
"Hả?!" Vĩnh viễn có xa không: "Em có thể nói anh biết trước em có kế hoạch khủng bố gì không, để anh còn chuẩn bị tâm lý."
"Tại sao anh phải chuẩn bị tâm lý?"
"Trước tiên anh giúp em mời một luật sư giỏi, phòng ngừa tình huống bất trắc."
"Em quyết định đêm nay sẽ đi đập bể kính nhà hắn, anh đừng ngăn cản em."
"Em biết anh ta sống ở đâu sao?"
"Tí nữa em sẽ theo đuôi hắn."
Vĩnh viễn có xa không: "Vậy em biết anh ta là ai sao?"
"Biết chứ!" Trịnh Minh Hạo đã giúp cô hỏi thăm tin tức."Hắn tên gọi Dương Lam Hàng, tiến sĩ mới về nước hơn một tháng trước, gần hai mươi tám tuổi, đến giờ vẫn chưa kết hôn, nghe nói hắn ta ở Mỹ làm cũng tốt lắm, lúc về nước MIT cực lực giữ lại. Hắn ta còn chưa về nước, Học viện Khoa học Trung Quốc đã để dành chỗ cho hắn nhưng hắn không làm, sống chết ở lại khoa Vật liệu của trường em."
Anh chậm rãi trả lời: "Có thể là do khoa Vật liệu trường em tốt."
"Tất nhiên rồi, quan trường Trung Quốc coi trọng vua nào triều thần nấy, trong giới học thuật Trung Quốc cũng coi trọng quan hệ phe phái, ở khoa Vật liệu trường em lại càng rõ. Hiệu trưởng trường em xuất thân từ khoa Vật liệu, phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo, chủ nhiệm văn phòng khoa đều xuất xứ từ cùng một nơi. Dương Lam Hàng ngay từ đầu đã vào nhóm phản biện của phó hiệu trưởng, tìm được một chỗ dựa tốt, với lý lịch của hắn ta, tiền đồ thênh thang rộng mở." Kể xong, cô còn không quên thêm vào một câu nhận xét tổng kết: "Hừ! Chẳng trách lại chạy đến khoa em khoa tay múa chân."
Vĩnh viễn có xa không: "Em không làm việc cho Bộ An Ninh Quốc Gia quả là một tổn thất lớn của đất nước!"
Hiếm khi cô khoa môi múa mép một lần mà còn được tán thưởng hết lời như thế, cô rất đắc chí."Em đang lo tốt nghiệp xong không tìm được việc làm, đề xuất này của anh em có thể cân nhắc!"
Vĩnh viễn có xa không: "Có chuyện này anh muốn nhắc em một chút, trước khi em đi đập kính nhà anh ta, phải xác định xem nhà anh ta ở lầu mấy."
Đúng rồi! Nếu quá năm tầng cô có chết cũng đập không tới, nghĩ kỹ lại, chiêu đập kính này không sáng suốt lắm, lại càng không đủ độc ác, cô không chơi.
Cô khiêm tốn thỉnh giáo cao nhân: "Chỉ số thông minh anh cao, giúp em nghĩ chiêu báo thù nào có chỉ số thông minh cao đi."
"Anh đề nghị em thi lên nghiên cứu sinh, cho anh ta biết thế nào là nhân tài..."
Cô sợ tới mức cằm muốn rơi xuống đất, cẩn thận đọc lại chữ nhằm chắc chắn mình không có nhìn lầm."Anh muốn báo thù hắn hay là báo thù em vậy? Thi lên thạc sĩ? Chi bằng đem em đi nướng còn hơn!!!"
"Hiện tại trong nước tình hình sinh viên ra trường tìm việc làm không tốt lắm, sang năm có khi càng tệ, học thạc sĩ đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất. Không phải em muốn làm giảng viên đại học sao, chờ tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là em có thể thực hiện được giấc mơ của mình rồi."
Cô đương nhiên biết điều đó."Vấn đề là căn bản em sẽ không thi đậu nổi đâu."
"Sao em lại không tin tưởng chính mình như vậy?" Vĩnh viễn có xa không: "Lăng Lăng, anh tin em! Nhất định em sẽ thi đậu. Em là cô gái thông minh nhất mà anh từng gặp đó."
Cô choáng váng! Bị ba câu liên tiếp của anh lừa phỉnh, cô mê muội không biết trời trăng mây gió gì nữa! Hoàn toàn quên mất mình ngay cả bằng tốt nghiệp đại học chính thức còn chưa thấy tắm hơi đâu.
"Em sẽ thử xem, dù sao phí dự thi cũng không đắt, em thì suốt ngày nhàn rỗi."
"Anh sẽ toàn tâm toàn lực giúp em."
"Anh thật là tốt với em!"
Cô bị sự vô tư cùng thiện lương của anh cảm động sâu sắc, nghĩ đến việc anh tình nguyện dốc toàn tâm toàn lực giúp đỡ một cô gái chưa bao giờ gặp mặt thực hiện ước mơ, tình yêu của cô dành cho anh lại sâu đậm thêm một chút!
Cảm động xong, cô lấy lại chút bình tĩnh: "Nhưng mà, em nên thi vào ngành gì? Em không bao giờ muốn học Điện tử nữa, ngành Tin học thì lấy điểm rất cao."
"Em nghĩ ngành Vật liệu thế nào? Khoa Vật liệu trường đại học T của em cũng không tồi..."
"Vật liệu á! Tại sao lại là khoa Vật liệu?" Cô lại bị chấn động thêm lần nữa, ở chung khoa với cái tên biến thái kia.
"Anh làm nghiên cứu cũng có chút dính líu tới Vật liệu nên cũng biết vài giáo sư ở khoa Vật liệu đại học T, nếu em thi vào ngành Vật liệu, anh có thể giúp được em."
"Em không biết gì về vật liệu cả."
"Anh có thể dạy em, môn chuyên ngành em không cần lo, anh sẽ giúp em tìm biện pháp."
Cô có chút dao động, nếu cô học cùng ngành với anh thì khi chat với anh sẽ có thêm nhiều tiếng nói chung, biết đâu sau này còn có cơ hội cùng anh hợp tác...
Họ cùng nhau thảo luận những vấn đề học thuật trong phòng thí nghiệm, cùng nhau làm thí nghiệm... Tưởng tượng cảnh đó nước miếng cô trào ra, nhiệt huyết sôi sục, cô nhất thời bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, ngồi trong phòng ngủ lớn tiếng tuyên bố: "Tớ muốn thi thạc sĩ, nhất định phải thi ngành Vật liệu."
Các bạn trong phòng trợn tròn mắt nhìn cô, đang bàn bạc xem có nên đưa cô tới khoa Tâm thần của bệnh viện trường khám hay không thì điện thoại trong phòng reo lên, Liên Liên vừa định nhấc máy, Lăng Lăng đã dặn trước: "Nếu tìm tớ thì nói tớ không có ở đây."
Không phải cô cố chấp, cô chỉ muốn cho mình một chút thời gian, suy nghĩ kỹ càng xem liệu quan hệ của cô và Uông Đào có cần thiết tiếp tục hay không.
Liên Liên nhận điện thoại: "Xin chào, xin hỏi cần tìm ai ạ?"
"Xin chào, Bạch Lăng Lăng có ở đó không?"
"Bạn ấy..." Sau một cái ngắt quãng đầy thâm ý, Liên Liên nhìn cô nói: "không có đây."
"Tôi là Trịnh Minh Hạo, tìm cô ấy có chút chuyện."
Liên Liên cười nháy mắt mấy cái với cô: "Lăng Lăng, là anh Trịnh Minh Hạo đó!"
"Anh Trịnh Minh Hạo! Thiệt hả!" Từ xa tiếng thét chói tai đồng thanh vang lên.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lâm chớp chớp bắn hào quang chói lóa: "Trai đẹp nha, cậu không tiếp tớ tiếp!"
Vừa nghe là Trịnh Minh Hạo, Lăng Lăng vô cùng khổ sở vò vò tóc, Trịnh Minh Hạo khó chơi khỏi phải nói!
"Cậu nói tớ đang ngủ trưa, bảo anh ta có việc gì thì hôm khác nói."
Lâm Lâm bỏ lại cuốn tiểu thuyết tình cảm chạy đến bên điện thoại, giọng nói ngọt phát ốm cất lên làm người ta muốn nổi hết da gà toàn thân: "Bạn ấy nói đang ngủ trưa... có việc gì hôm khác nói sau ạ!"
Cái đồ trọng sắc khinh bạn này!
"Anh tìm Lăng Lăng có việc gì? Em giúp anh nhắn lại với bạn ấy... Vậy à, được ạ!" Lâm Lâm cúp điện thoại, ánh mắt ngập tràn hâm mộ nhìn cô, nói một câu khiến cô toàn thân phát rét: "Anh ấy năm phút nữa sẽ đến chờ cậu ở dưới lầu. Anh ấy bảo tớ nhắn với cậu: Em dám không đi xuống thử xem!"
...
Hơ! Cô không dám!!!
Bởi vì cô còn nhớ như in một lần, cô nghĩ mình không có cách nào yêu thương Uông Đào nên đề nghị chia tay với anh. Khi cô tránh gặp Uông Đào tới ngày thứ mười, Trịnh Minh Hạo dưới ánh nắng chói chang bỏng rát đứng đợi cô bên dưới ký túc xá nữ, dùng âm lượng toàn ký túc nghe được mà hô to: "Bạch Lăng Lăng! Anh cho em năm phút, nếu em không xuống anh lập tức đi lên!"
Mười mấy cái cửa sổ đồng thời mở ra...
Từ đó về sau, cô tự biết mình "không còn mặt mũi", lúc đi qua hành lang không bao giờ dám ngẩng đầu!
Vì không muốn lịch sử lặp lại, cô lưu lưu luyến luyến mà đánh chữ: "Em có chút việc, phải out đây!"
"Gì gấp vậy? Việc quan trọng lắm à?"
Cô phân tích lợi hại một chút: "Đại sự vô cùng quan trọng!"
"Được, anh đi ra ngoài ăn chút gì đây!"
Cô đến máy tính cũng chưa kịp tắt, thu hết tốc lực chạy xuống lầu.
"Anh tìm em có chuyện gì?" Cô giữ khoảng cách an toàn một mét với Trịnh Minh Hạo, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định cửa sổ các phòng ký túc trên lầu đều đóng cửa.
"Ăn cơm trưa!"
"Em không..." Chữ "ăn" còn lại chưa kịp nói ra, cô đã thấy Trịnh Minh Hạo xắn tay áo bước tới chỗ mình, xem chừng muốn dùng vũ lực.
"Được ạ!" Cô rất thức thời sửa miệng, trong lòng thầm nhủ: Nữ sinh nào bị Trịnh Minh Hạo yêu phải, ngoài tiếp nhận anh ta ra thì tuyệt đối không có con đường thứ hai để chọn lựa.
******
"Cơm Tây Vườn Trường", nghĩa cũng như tên: Chất lượng vườn trường, giả cả Tây phương.
Sở dĩ Lăng Lăng chọn một nơi không sinh viên nào muốn đến này để ăn cơm là vì, nếu cùng nam sinh cao giá Trịnh Mịnh Hạo này xuất hiện ở nơi mật độ dân cư đông đúc nhất là căn-tin đại học T thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Có lẽ là ánh đèn mờ tối, màu sắc nhạt nhòa, hotboy ngồi đối diện ánh mắt lấp lánh như sao, đôi môi như rán chiều, cặp lông mày lơ đễnh nhíu lại làm toát ra toàn bộ vẻ tự do tự tại hết sức lông bông trai trẻ của anh ta...
Cô cúi đầu, vô cùng chuyên chú nghiên cứu màu sắc giấy ăn! Ca khúc tiếng Pháp trữ tình, như tiếng ai thán từ trời xanh vọng lại, cô nghe mà có chút thất thần, lâm vào trầm tư...
Đêm qua nói chuyện, các bạn cùng phòng lại nhắc tới Trịnh Minh Hạo, cô hỏi Lâm Lâm đã mê mẩn Trịnh Minh Hạo từ lâu: "Tại sao cậu lại thích anh ta?"
Lâm Lâm đáp: "Bởi vì anh ẩy đủ đẹp trai, đủ lạnh lùng, đủ cá tính!"
"Cậu không biết anh ấy mà." Cô âm thầm bổ sung một câu: "Trịnh Minh Hạo là một người đàn ông tốt hiếm thấy!"
Liên Liên lập tức ngồi xuống: "Cậu chuyển đối tượng à?"
"Bậy!" Cô tuyên bố với giọng ngay thẳng chính trực: "Tớ yêu là loại đàn ông tốt đang đứng bên bờ tuyệt chủng!"
Lâm Lâm phản bác thẳng thừng: "Đàn ông kiểu như Uông Đào nhà cậu đã sớm tràn ngập nhan nhản từ lâu rồi!"
Nhắc tới Uông Đào, cô chỉ có thể thở dài!
Loại đàn ông như Uông Đào nhìn có vẻ rộng rãi, tiến thủ, nhưng vì gia cảnh không tốt nên anh có lòng tự trọng rất cao, lại rất mẫn cảm. Cô ở bên Uông Đào luôn luôn phải chú ý đến cảm giác của anh, chỗ nào cũng phải thận trọng cẩn thận để tránh làm tổn thương tự ái của anh ấy!
Trịnh Minh Hạo lại hoàn toàn tương phản với Uông Đào, anh ta căn bản không có lòng tự trọng, nói chính xác, lòng tự tin của anh ta đã dâng cao đến một cảnh giới nhất định, nếu không đem bản thân thổi đến "cùng trời cuối đất, không gì không thể" thì anh ta thề sẽ chưa chịu dừng lại!
Ban đầu, Lăng Lăng không thích loại nam sinh cá tính mạnh như Trịnh Minh Hạo cho lắm, cố ý tránh tiếp xúc với anh ta. Không ngờ ở gần nhau lâu ngày, cô dần dần phát hiện anh ta không hề giống như tưởng tượng của mình. Tính cách anh ta tuy rằng yêu ghét rõ ràng quá mức, nhưng bản tính thiện lương, nhìn việc chứ không nhìn người, hành sự mềm rắn có chừng mực. Anh ta cũng thực biết cách ăn ở xử sự, không những nghĩa khí với bạn bè mà với cả bạn gái của bạn cũng quan tâm đầy đủ, vô tư giúp đỡ.
Có đôi khi, anh ta so với Uông Đào còn quan tâm, thông cảm với cô hơn.
Vì thế, quan hệ giữa Lăng Lăng và Trịnh Minh Hạo dần dà được cải thiện, nhất là sau "sự kiện uống rượu" đó, tình cảm của họ ngày càng tốt. Nghiêm túc so sánh mà nói, so với quan hệ bạn trai bạn gái lung tung không rõ giữa cô và Uông Đào, quan hệ của cô và Trịnh Minh Hạo càng tự nhiên, càng thẳng thắn chân thành hơn.
Có lẽ là do ở bên Uông Đào rất mệt mỏi, cô đặc biệt thích Trịnh Minh Hạo mang đến cho cô cảm giác thoải mái. Cô ở trước mặt Trịnh Minh Hạo, nói năng làm việc không cần lo nghĩ đến cảm nhận của anh ta, có thể thoải mái vô tư cùng anh ta trêu đùa, hạ giá anh ta!
Nhớ có một lần, cô trên đường đi học tình cờ gặp Trịnh Minh Hạo, cô vừa định chào hỏi thì một bạn hotboy mặt mũi không tệ đi ngang qua, thừa dịp không có Uông Đào, cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội liền khoái chí đứng nhìn chòng chọc trai đẹp. Trịnh Minh Hạo huơ huơ tay trước mắt cô, che khuất tầm mắt cô: "Trước mặt em có một hotboy đẹp trai dường này cho em tự do thưởng thức, sao em lại không biết quý trọng vậy?"
"Ở đâu đâu?" Cô giả vờ không hiểu, nhìn quanh bốn phía.
Trịnh Minh Hạo thở dài một tiếng, bỏ tay đang che mắt cô xuống: "Em cứ tiếp tục nhìn, nhìn cẩn thận xem, không lẽ nào không phát hiện ra!!!"
Sau đó, cô tiếp tục thưởng thức, thưởng thức đồng thời đúc kết được một kinh nghiệm: Bạn trai đẹp mã cũng có cái tốt, có thể thưởng thức "hoa dại" mà không cần kiêng dè!
Còn có một lần, Trịnh Minh Hạo đùa nói: "Em có em gái không? Nếu có giới thiệu cho anh làm bạn gái đi."
"Không có! Mà có có em cũng sẽ không đem nó đẩy vào hố lửa!"
Anh ta lắc đầu, dáng vẻ chịu đả kích nặng nề: "Haiz! Một thanh niên đương đại xuất sắc có chí tiến thủ như anh đây, cớ sao lại không có cô nào thưởng thức!"
"Ừ!" Cô rất đồng tình gật đầu nói: "Bạn học Trịnh Minh Hạo có chí tiến thủ, mình nghe nói hôm qua bạn đánh mạt chược tới tận ba giờ sáng, đến giày đá bóng còn thua vô tay Lý Vi."
Trịnh Minh Hạo nhìn liếc qua Uông Đào một cái, vừa cười vừa nói: "Tại sao không có người nào đem chuyện tớ thức trắng vài đêm liền để lập trình ra thay tớ tuyên truyền hết vậy?"
"Không phải chính cậu yêu cầu đừng tuyên truyền à." Uông Đào nói.
"..."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |