Chơi từ đằng sau
← Ch.099 | Ch.101 → |
Edit: Thảo Anh
Ngay vào lúc Chung Linh cho rằng trận mây mưa đêm nay đã kết thúc, Trì Thanh Chước lại bế cô lên, tay vòng từ sau lưng vói vào trong áo sơmi rồi xoa п*🌀*ự*𝖈 cô.
"Mềm quá." Trì Thanh Chước vừa xoa vừa ⓗ.ô.𝖓 lên vành tai Chung Linh.
Tiếng khóc của cô tràn đầy giọng mũi, cho dù bị bắt nạt nhưng vẫn không tự giác mà dụi dụi vào người anh, muốn được anh ôm.
Trì Thanh Chước bị hành động của cô chọc cười, nhưng động tác vẫn không chậm chạp chút nào.
Chờ đến khi Chung Linh phản ứng lại, cô đã bị Trì Thanh Chước ôm lấy eo, đặt thành tư thế quỳ ở trên giường.
Thật sự cô không còn sức lực nữa, cả gương mặt 𝐯-ù-ℹ️ 𝖛-à-🅾️ đệm, chỉ có cái 𝐦·ô·ռ·ⓖ là xiêu vẹo bị anh bắt chu lên, mặc tất chân sắc tình quỳ gối ở trên giường, nơi riêng tư tạm thời được làn váy che khuất.
"Nhếch 𝐦-ô-𝖓-𝐠 lên." Vào lúc Chung Linh phe phẩy ⓜ*ô*ⓝ*ℊ muốn sụp xuống, lại bị Trì Thanh Chước xốc váy, tét một cái lên 〽️ô●ռ●🌀 cô.
Một cái tét này dùng lực không nhỏ, cánh ɱ●ô●п●ɢ trắng nõn của Chung Linh lập tức hiện lên dấu tay.
Đầu óc vốn đã mơ màng của Chung Linh quay lại nhìn, sau một lúc mới khóc lóc kể lể: "Cậu...cậu đánh mình..."
Trì Thanh Chước đúng là kiểu người vừa đấm vừa xoa, 𝐯цố*† ѵ*𝐞 vệt đỏ trên 𝐦ô·ⓝ·ɢ cô rồi dỗ dành: "Em quỳ cho ngoan."
Anh ôm eo cô, để cô nâng Ⓜ️ô*n*𝐠 cao lên.
Thần trí của Chung Linh còn chưa tỉnh táo, để mặc cho anh đùa nghịch, cuối cùng tách chân ngồi quỳ trên giường, eo hãm xuống, nhìn từ phía sau, đập vào mắt chính là cánh ɱô𝓃.ℊ mượt mà, ở giữa là bông hoa đang mấp máy.
Váy cô bị anh vén lên tận eo, ánh mắt đen tối nhìn chằm chặp vào hoa huyệt hồng hào non nớt đang khép mở vì trống trải kia.
Anh lại sờ lên tất chân của cô, nhưng lần này càng thêm thô bạo, xé rách từ phần cẳng chân lên đến đùi.
Tất chân rách nát, nơi riêng tư lại chẳng có gì che chắn, nhìn vô cùng đáng thương.
Anh dùng thắt lưng để dọc theo â_𝖒 ♓_ộ, sau đó nắm vào trong tay.
Thắt lưng đột nhiên bị kéo, ngay lập tức Chung Linh cảm nhận được hoa huyệt bị dây lưng thít chặt, truyền đến xúc cảm vừa đau lại thoải mái.
Ⓜ_ô_ռ_ℊ cô run lên, trong miệng tràn ra tiếng 𝖗ê-n 𝓇-ỉ: "Ưm..."
Trì Thanh Chước nhìn sắc mặt 〽️_ô_ⓝ_𝖌 lung của cô, tay lại càng dùng sức thít chặt tiểu huyệt. Chung Linh cảm nhận được cơn đau, chân mày nhăn lại, sợ hãi kêu lên: "Cậu nhẹ chút...Mình đau..."
Mới chỉ nhìn thấy cánh ɱô●п●g trần trụi của cô, anh đã không khống chế được d_ụ_c vọ𝓃_𝐠 bạo ngược trong cơ thể, một tay dùng dây lưng thít chặt tiểu huyệt, tay còn lại tét mạnh lên 𝐦ô𝐧*ℊ cô.
ℳ·ô·𝖓·🌀 thịt 𝐦.ề.Ⓜ️ mạ.❗ đàn hồi bị vỗ đến lắc lư, lập tức xuất hiện vết đỏ loang lổ, giống như cánh hoa ngày xuân được xăm lên người cô vậy.
Anh dùng lực quá mạnh, Chung Linh bị đánh đến nỗi nước mắt chảy ròng, ấm ức không muốn nữa: "Cậu...bắt nạt mình..."
Trì Thanh Chước xoa 𝖒_ô𝖓_🌀 thịt trắng nõn của cô, lời nói thì thành khẩn nhưng thái độ lại lạnh băng: "Là anh sai, không kiểm soát được lực."
Nghe thấy anh xin lỗi, đầu óc Chung Linh cũng hồ đồ theo, rầm rì quên mất cơn đau vừa rồi.
Trì Thanh Chước nắm ◗ư●ơп●𝐠 𝖛●ậ●✞ chụp đánh hoa huyệt, trong lúc va chạm phát ra tiếng nước dính nhớp.
Cả người Chung Linh dần trở nên mẫn cảm, huyệt phùng chỉ ngậm được dây lưng, hoàn toàn không thể bù đắp được sự hư không ở sâu trong lòng.
Cố tình Trì Thanh Chước vẫn luôn nắm lấy dương gật cọ qua huyệt khẩu, đỉnh âm đế nhưng lại chẳng chịu 𝖈ắ.ⓜ v.à.𝐨.
Vừa rồi còn kêu ăn không vào, lúc này lại tham lam muốn ngậm lấy 🅓-ươ𝖓-🌀 ☑️-ậ-🌴 vừa cứng vừa thô của Trì Thanh Chước, để anh lấp đầy đường đi trống trải bên trong mình.
Cả người Chung Linh trống rỗng, ghé vào trên giường tự cắn ngón tay, ánh mắt như tơ, khẽ khàng 𝓇ê●п 𝓇●ỉ.
Cô không cần thầy dạy cũng hiểu, nâng 〽️.ô.п.𝖌 lên, loạng choạng kẹp lấy 𝖉·ư·ơ·𝐧·🌀 ✌️ậ·𝖙, hành động nhỏ này đương nhiên bị Trì Thanh Chước nhìn ra.
Anh dò hỏi: "Muốn anh 🌜ắ*ɱ v*à*o không?"
Tiểu huyệt đã ướt đẫm, cô tủi thân vâng một tiếng: "Muốn...bên trong mình khó chịu..."
Trì Thanh Chước xoa Ⓜ️ôn-𝖌 cô, quy đầu để ở huyệt khẩu, cô muốn lùi 𝖒-ô-п-ⓖ lại để ăn lấy nó, nhưng Trì Thanh Chước lại không chịu: "Muốn ai cắm em?"
Hai mắt Chung Linh mê ly, nhếch ɱ_ô_п_ɢ lắc lắc trước mặt anh, trong miệng cũng nói ra những lời 𝖉.â.ⓜ đãռ.🌀: "Muốn Trì Thanh Chước...dùng ⓓươ𝐧_g ѵ_ậ_𝖙 làm mình...hức hức hức..."
Trì Thanh Chước không biết cô học mấy lời này ở đâu, nghe được thì lông mày nhảy dựng, lại nhìn gương mặt đỏ hồng nhuốm tình dục kia, căn bản là cô chẳng ý thức được mình nói cái gì.
Trì Thanh Chước đeo bao cao su, xong xuôi anh nhắm ngay tiểu huyệt, hầu kết lăn lộn, lạnh nhạt ra lệnh: "Tự mình ăn vào."
Chung Linh cảm giác quy đầu đang để ở huyệt khẩu, giương chân, thong thả ngậm lấy từng chút một, được một nửa là cô đã dừng lại.
Trì Thanh Chước cảm nhận thịt non bên trong đang co rút k●ẹ●ⓟ ⓒ♓●ặ●𝖙 mình, vừa mềm vừa trơn, thoải mái đến nỗi anh phải nhẹ giọng than thở.
Mà trước mắt là cánh Ⓜ️.ô.п.🌀 non mịn, tiểu huyệt đã ăn được một nửa, nửa còn lại của 🅓_ươ_n_𝐠 ✅ậ_t vẫn ở bên ngoài.
Thị giác cùng cảm quan đồng thời đánh sâu khiến Trì Thanh Chước vừa lòng, anh tách ɱô𝓃●𝖌 cô ra, nhìn thấy huyệt khẩu mềm hồng lấp lánh ánh nước, đang ngậm lấy 🅓ươ*𝖓*g ⓥậ*† của mình không bỏ.
Anh thẳng lưng, cắm tận vào nơi sâu nhất, nghe Chung Linh ưm a kêu, mà 𝒹ư_ơⓝ_ℊ νậ_т của anh đã ѵù.𝒾 ⓥ.à.⭕ tận cùng, từ phía sau nhìn lại chỉ thấy huyệt khẩu bị bắt căng ra hết cỡ.
Anh ác liệt lôi kéo dây lưng, vừa không ngừng dùng 𝐝ươ-𝖓-🌀 ⓥậ-𝖙 †r*🔼 т*ấ*𝐧 cô, làm Chung Linh bắt đầu khóc nức nở, hai chân run run như sắp đổ.
Cuối cùng cô thật sự không kiên trì được nữa, xụi lơ xuống giường.
Trì Thanh Chước vẫn chưa chịu buông tha, dùng tư thế chính diện tách chân cô ra, lấy tư thế truyền thống cắm Chung Linh đến nỗi cô sắp không kêu thành tiếng, cúi đầu nhìn thịt non của cô nhảy ra, nghe được tiếng r-ê-𝐧 𝐫-ỉ yếu ớt, lúc này mới tăng tốc, đem tất cả ✞·ℹ️ռ·ⓗ ԁị·🌜·𝒽 đều bắn vào bao cao su.
← Ch. 099 | Ch. 101 → |