Làm khóc
← Ch.098 | Ch.100 → |
Edit: Qin
Nửa già 𝐝ư-ơ-𝐧-g 𝐯-ậ-🌴 còn ở bên ngoài, anh duỗi tay vén tóc ra sau tai giúp cô: "Có thể cắm hết vào."
Chung Linh lắc đầu, vừa nói vừa muốn dịch ⓜô·ⓝ·ℊ để ◗-ư-ơⓝ-𝖌 ν-ậ-t rú·✞ г·a ngoài: "Thật mà...không vào được đâu...trướng lắm..."
Đã cắ-ɱ 𝖛à-⭕ một nửa mà cô còn muốn г*ú*т 𝖗*🅰️, anh không kiên nhẫn nắm lấy eo cô, đột nhiên vùi cả căn đi vào.
Quy đầu đẩy ra đường đi đang nhắm chặt, cảm nhận chất lỏng mượt mà cùng từng nếp uốn chung quanh cắn chặt lấy 𝖉-ư-ơ-𝐧-g ☑️-ậ-✞, huyệt thịt đột nhiên bị xâm lấn nên co rút mãnh liệt, kẹp đến nỗi huyệt thái dương của Trì Thanh Chước nhảy thình thịch.
Chung Linh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hạ thân mạnh mẽ căng ra, ngón chân lập tức cuộn tròn, cả người co rút, đôi tay chống trên mặt bàn cũng như muốn nhũn ra.
Cô c-ắ-𝐧 𝐦-ô-𝐢, tiếng r_ê_𝐧 г_ỉ tràn ra: "Hức...chậm một chút."
Cảm giác 𝖉_ươ𝐧_ɢ ѵậ_𝐭 được bao vây thật sự quá 𝖘ư.ớп.🌀, tiếng rên nho nhỏ của cô như thuốc κí𝒸●𝐡 ◗●ụ●🌜, Trì Thanh Chước nghe xong làm gì còn tâm trí đâu mà kiềm chế. Trực tiếp cố định lấy eo cô, rút ◗.ươ𝓃.🌀 ν.ậ.† ra một chút rồi lại ⓗц*𝓃*𝖌 𝖍ăn*ℊ nhấp vào, tuần hoà lặp lại rất nhiều lần.
Hai chân Chung Linh vô lực, trước mắt như mất hết tiêu cự, trở nên mơ hồ.
Chỉ cảm nhận được nơi hai người giao nhau đang có tiếng nước nhóp nhép, 𝐝â*〽️ thuỷ làm mặt bàn ướt nhẹp, Chung Linh sợ hãi túm lấy tay anh: "Cậu nhẹ chút...mạnh quá..."
Lực đạo của Trì Thanh Chước không giảm đi, cuối cùng còn làm Chung Linh đến nỗi lắc đầu khóc lóc, nước mắt như hạt châu rơi xuống: "Sâu quá...A...Đừng chạm vào chỗ đó..."
Quy đầu chống lại cổ tử cung mẫn cảm rồi xoay tròn, cảm nhận được cổ tử cung và quy đầu chặt chẽ thít lấy nhau, κ𝒽𝑜á·𝖎 ↪️·ả·m ngập đầu đánh úp lại, tay Chung Linh mềm nhũn, cả người như thoát sức vì cao trào, cuối cùng vẫn là Trì Thanh Chước ôm lấy cô.
Hoa huyệt cô phun ra từng luồng chất lỏng, trong dũng đạo vô cùng ấm áp, xối thẳng lên quy đầu của anh, Trì Thanh Chước khó có thể khống chế, ngửa cổ để lộ ra quai hàm sắc sảo, phát ra tiếng †·𝒽·ở 🅓·ố·ⓒ cực kỳ 🌀·ợ·ı 𝖈ả·𝖒.
"Bên dưới chặt quá."
Chung Linh bị anh làm quá tàn nhẫn, ý thức dần mơ hồ, nhưng vẫn sợ hãi theo bản năng, tiểu huyệt xoắn chặt lấy ◗ư·ơ·ⓝ·🌀 ⓥậ·✝️, khóc lóc dùng tay chống đẩy bụng anh: "Đừng cắm nữa..."
Trì Thanh Chước bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, thở phì phò: "Em thích mà."
Anh để cô nằm lên bàn sách, d-ư-ơⓝ-g 𝖛ậ-† vẫn chôn bên trong tiểu huyệt, anh cắm vừa nhanh vừa vội, tiếng da thịt va vào nhau "bạch bạch bạch" vang vọng trong phòng mãi không dứt.
Cúi đầu nhìn nơi hai người 𝐠ⓘ●a●🔴 𝒽●ợ●🅿️, miệng huyệt bị bắt căng ra đến mức lớn nhất, thịt non bên trong զ-𝐮ấ-n qⓤ-ý-✞ lấy 🅓.ư.ơռ.𝐠 ѵ.ậ.†, anh vừa гú*ⓣ r*𝖆 sẽ mang theo ít thịt non ra ngoài, khi ⓒắ●ɱ νà●𝑜 lại đẩy tất cả vào theo.
ԁâ·〽️ mĩ đáng thương.
Chung Linh bị làm đến nỗi cảm quan toàn thân như không thuộc về mình, tiếng 𝖗_ê_п 𝖗_ỉ rách nát trộn cùng tiếng khóc thút thít, mặt cô ửng đỏ, giữa trán đều là những giọt mồ hôi tinh mịn, giống hệt như một trái đào chín mọng nước.
Vừa cắm là sẽ ⓒ𝐡*ả*𝖞 ⓝướ*c.
Trì Thanh Chước bế cô lên, khiến trọng tâm cả người cô chỉ có thể dựa vào anh, vừa đi vừa dùng d-ươ𝓃-ℊ 𝖛-ậ-🌴 liên tục cắ*ⓜ ✔️à*🔴 𝖗ú·✝️ r·@ để †●𝐫●𝒶 tấ●ռ cô.
Chung Linh chỉ có thể ôm cổ anh, bởi vì không có chỗ chống đỡ nên hoa huyệt càng thêm căng thẳng, kẹp anh chặt hơn bình thường, cô gần như sắp không chịu nổi nữa, hai mắt đẫm lệ cầu xin anh: "Trì Thanh Chước...đủ rồi mà...sâu quá hức..."
"Mình bị cậu làm 𝒸_ⓗế_ⓣ mất...hức hức..."
Trì Thanh Chước nhìn dáng vẻ vừa ngây thơ vừa 🍳𝖚y.ế.𝐧 r.ũ của cô, thương hại 𝒽-ô-𝓃 lên môi cô một cái: "Chơi hỏng bé ngoan không phải tốt hơn sao?"
Chung Linh nghe anh nói vậy, thịt non càng cắn chặt lấy thứ cứng như chày sắt kia, lắc đầu khóc nấc lên: "Không cần...không được đâu..."
D_ươ𝐧_ℊ 𝖛ậ_т nghe được giọng nói mề·ⓜ ⓜ·ạ·𝖎 của cô thì lại cương cứng hơn, cuối cùng ấn cô ở trên tường, chày sắt cũng nhiều lần đ_â_𝐦 ✌️à_🔴 chỗ sâu nhất, ⓓâ*ɱ thủy từ nơi 🌀ℹ️a*🔴 𝒽ợ*🅿️ vẩy lên tường rồi chảy xuống sàn nhà, trong phòng đều là tiếng da thịt va chạm vào nhau và tiếng khóc nỉ non của Chung Linh.
Trì Thanh Chước không nhịn được nữa, sau khi đưa đẩy hơn trăm phát, cuối cùng ôm chặt Chung Linh rồi bắn ra.
Không biết Chung Linh đã cao trào bao nhiêu lần, cả người bị làm đến nỗi chẳng phân biệt nổi hôm nay là ngày nào, đến khi được anh bế lê·п ℊ·i·ư·ờ𝖓·𝖌, trên mặt cô đều đã đẫm nước mắt.
Huyệt thịt bị làm chín nhừ, sinh lý tới cực hạn, lúc này nằm nghiêng trên giường, tuy hai chân đã khép lại nhưng cánh hoa bên trong còn hơi rung động, dư vị chưa qua.
Thi thoảng cả người cô còn rùng mình một cái, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |