← Ch.097 | Ch.099 → |
Edit: Thảo Anh
"Đừng làm ở chỗ này..." Đột nhiên ngồi lên mặt bàn lạnh lẽo, mông Chung Linh hơi rụt lại.
Một chân cô quấn lên eo anh đang không ngừng trượt xuống, mắt thấy mũi chân sắp chạm đến mặt đất.
Lại bị tay Trì Thanh Chước đỡ được, sau đó nâng chân cô lên.
Tay anh nhéo tất chân màu đen của cô, xúc cảm như tơ lụa, một đường sờ dọc lên, chạm đến mép tất.
Ngón tay dễ dàng kéo cao lên, nhìn đến mép tất bị kéo căng hết cỡ như sắp rách ra, anh lại đột nhiên buông tay.
Mép tất co dãn thu lại, chụp mạnh vào đùi Chung Linh.
Cơn đau đến nhanh khiến Chung Linh không kịp phản ứng, túm lấy cánh tay anh, ấm ức thở nhẹ, trong mắt cũng trào ra vài giọt nước.
Trì Thanh Chước cúi đầu nhìn phần đùi trắng nõn của cô, kéo mép tất xuống, thấy mảng da ở đó nhanh chóng hồng lên một vệt.
Muốn dùng sức ở trên người cô, để lại càng nhiều dấu vết hơn.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Giọng nói từ tính của anh lộ ra chút khàn.
"Ưm..." Hai mắt Chung Linh mê mang, lúc nhìn về phía anh cũng mang theo khó hiểu.
Trán Trì Thanh Chước dựa vào trán cô, hai người dựa vào nhau rất gần, anh thong thả nói: "Nhưng anh rất thích, phải làm sao đây?"
Chung Linh lắc đầu, nhu nhược đáng thương: "Không cần đâu...mình đau..."
Lòng bàn tay Trì Thanh Chước quấn quanh lấy sợi nơ thắt gần đùi của cô, hơi thở ấm nóng phả vào da mặt Chung Linh, vừa hôn cô vừa thân mật nói:
"Bé ngoan, cho em ra điều kiện, nhưng phải chú ý lợi thế."
"Em biết mình có lợi thế gì không?"
Chung Linh chỉ cảm thấy ngón tay anh lướt qua đùi cô, khiến cả người cô căng chặt như dây đàn, sợ sẽ bị mép vớ chụp vào lần nữa.
Cô né tránh nụ hôn của anh: "Hức...mình không biết..."
Trì Thanh Chước ôm lấy vòng eo đang muốn lùi về sau kia: "Chỉ cần anh muốn thì đó đều là lợi thế của em."
Đôi mắt Chung Linh ầng ậng nước, ôm cổ anh rồi nhỏ giọng làm nũng: "Trì Thanh Chước..."
Trì Thanh Chước lại nắm chặt lấy tay cô rồi dẫn xuống đũng quần đã sưng to, dùng tay cô kéo cạp quần xuống.
D/ương vật lập tức nhảy ra đập vào tay Chung Linh, cảm giác thô cứng khiến cô hơi đau.
Cô cúi xuống nhìn nó, q/uy đầu hồng nhuận, hành thân lại là màu hồng nhạt, gân xanh đan xen vắt ngang qua nhau, từ lỗ chuông còn nhả ra dịch nhầy trong suốt khiến q/uy đầu cũng thấm ướt.
Trì Thanh Chước lấy bao cao su bên cạnh rồi xé vỏ, nắm tay cô chậm rãi cùng tròng bao lên, đến tận gốc rồi anh vẫn nhéo lấy tay cô, ánh mắt nhìn về phía Chung Linh, nói từng chữ rõ ràng: "Tự mình nắm lấy rồi cắm vào."
Chung Linh trốn tránh, tay cũng muốn vùng ra: "Không được..."
Nghe vậy, ngón tay đang vuốt ve tiểu huyệt làm như lơ đãng mà cắm vào một đốt ngón tay.
Giọng điệu của anh xa cách, nhàn nhạt nhắc nhở cô: "Suy xét cho rõ. Nếu để anh chủ động cắm vào, vậy suốt đêm nay em cứ ngậm lấy thứ này mà ngủ."
Chung Linh mở to hai mắt nhìn anh, có vẻ đã bị doạ sợ, Trì Thanh Chước lại trấn an: "Nghe lời."
Sau khi do dự cân nhắc, Chung Linh vẫn là vươn tay cầm lấy d/ương vật, chậm rãi hướng về phía tiểu huyệt của mình.
Váy ngắn che khuất phần lớn tầm nhìn của Chung Linh, Trì Thanh Chước liền vén nó hẳn lên trên eo cô, lộ ra nơi riêng tư non mịn bóng loáng.
Huyệt khẩu vừa bị anh chơi cho nước chảy ròng ròng, Chung Linh để q/uy đầu chống lại nơi ướt át trơn trượt, thử muốn cho nó cắm vào, nhưng huyệt khẩu quá trơn, từ tế phùng trượt lên đến âm đế.
Chung Linh bị chọc đến điểm mẫn cảm, thoải mái kêu một tiếng: "Ưm..."
Hai mắt của Trì Thanh Chước tối sầm lại.
Anh tét một cái lên đùi cô, trầm giọng nói: "Chân mở ra một chút."
Chung Linh nghe vậy thì nhắm hai mắt, mở rộng chân, khiến tiểu huyệt non nớt hoàn toàn phơi bày trong không khí, ngón tay miễn cưỡng nắm lấy hành thân của anh rồi nhắm ngay đến huyệt khẩu.
Cô sợ nó lại bị trượt, nâng mông lên đón ý nói hùa.
Hoa h/uy/ệt bị q/uy đầu căng ra, huyệt khẩu nho nhỏ nỗ lực nuốt lấy d/ương vật to lớn đang chậm chạp xâm lấn.
Đã lâu rồi Chung Linh không bị anh làm, bên trong chặt khít cực kỳ, mới cắm vào một chút mà cô đã nhắm mắt khóc: "Căng quá...cắm không vào...hức..."
Trì Thanh Chước nhìn Chung Linh, một tay chống ở trên mặt bàn, tay kia nắm d/ương vật của anh, sắc mặt ửng hồng. Trước ngực là hai bầu ngực như ẩn như hiện, mà dưới thân tiểu huyệt hồng hào đang lao lực cất chứa dư/ơng vật của anh.
Hình ảnh này thanh thuần mà quyến rũ, sắc tình lại diễm lệ.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |