Vay nóng Tima

Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 085

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 085
Đáng để yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)

Siêu sale Lazada


Sầm Tử Tranh không ngờ Cung Quý Dương lại đưa cô đến vịnh Tampa, bang Florida, khi xe chầm chậm dừng lại trước cửa khu vui chơi thì Sầm Tử Tranh ngây người tại chỗ.

Đây là khu vui chơi Liseberg, ngoại trừ khu vui chơi này ở vịnh Tampa này, mà ở Hy Lạp, Goteborg - Thụy Điển, Garda - Ý, Stafford - Anh và cả ở Salo - Tây Ban Nha đều có cùng loại khu vui chơi theo chủ đề Liseberg này.

Sầm Tử Tranh đã từng nghe nhắc đến khu vui chơi này chỉ có điều cô vẫn chưa có cơ hội bước vào. Sở dĩ biết đến nó là bởi vì lúc khu vui chơi theo chủ đề này được xây dựng ở Mỹ, những khu vui chơi theo chủ đề của Liseberg cũng đồng thời được xây dựng ở nhiều thành phố khác nhau trên thế giới, số tiền khổng lồ mà chủ đầu tư vung ra để xây dựng nó khiến cô muốn không chú ý đến cũng khó.

Không ngờ hôm nay Cung Quý Dương lại dẫn cô đến đây.

Nhưng mà... cô hoàn toàn không ngờ có một ngày mình và một người đàn ông, hai người như bị quỷ ám nửa đêm nửa hôm lại chạy đến khu vui chơi này!

'Chuyện này... anh chắc chắn là có thể vào trong này bây giờ sao?' Sau khi xuống xe, Sầm Tử Tranh ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương hỏi lại.

Cung Quý Dương không trả lời cô mà chỉ mỉm cười. Khi hắn nắm tay cô bước đến gần, cửa lớn của khu vui chơi liền chầm chậm mở ra như mở ra một tòa thành trong chuyện cổ tích...

Tầm mắt theo cánh cửa mở ra mà không bị che chắn gì nữa thì hô hấp của Sầm Tử Tranh càng lúc càng trở nên dồn dập. Cô trừng mắt thật lớn, hai tay bịt chặt lấy miệng để che đi một tiếng kêu kinh ngạc.

Tất cả các trò chơi trong khu vui chơi đã được khởi động, toàn bộ đèn cũng được bật lên, ngay cả những cây cỏ trong khu vui chơi cũng chìm trong màu sắc rực rỡ. Sầm Tử Tranh cứ ngỡ rằng mình đang ở trong một khu rừng nguyên thủy trong một tòa thành cổ. Cách đó không xa là một thác nước nhân tạo đang đổ rào rạt bắn tung tóe những đám bọt nước trắng xóa, thậm chí trong khu vui chơi còn có thể nhìn thấy những loài động vật quý hiếm mà khó có khu vui chơi nào có được.

Bóng đêm dày đặc trong chớp mắt đã được chiếu sáng rực rỡ.

Cả người Sầm Tử Tranh cũng chìm trong những luồng ánh sáng đầy sắc màu ấy.

'Thích nơi này không?'

Biểu tình chấn động và kinh ngạc của Sầm Tử Tranh toàn bộ đều lọt vào mắt Cung Quý Dương, hắn vòng tay ôm cô từ phía sau, âu yếm hỏi.

Lúc này Sầm Tử Tranh gần như đã quên mất mình đang đứng ở đâu. Cả khu vui chơi này được xây dựng trên một khu đất thật rộng lớn, diện tích lớn đến nỗi cô khó mà hình dung được trong khu vui chơi này có tất cả bao nhiêu trò chơi, bao nhiêu điểm tham quan.

Khi cô cảm nhận được sự ấm áp và hương vị quen thuộc từ phía sau thì Sầm Tử Tranh mới có phản ứng...

'Nơi đây... '

Thực ra câu hỏi đầu tiên mà cô muốn hỏi là rốt cuộc nơi đây là do ai mở ra dù trong lòng cô đã lờ mờ đoán ra được, khu vui chơi này nhất định là do Cung Quý Dương mở. Nhưng mà...

Cô trước giờ không hề nghe nhắc đến có hạng mục khu vui chơi trong số các ngành kinh doanh của Cung thị.

Cung Quý Dương hơi nghiêng mặt, đặt một nụ hôn lên má cô, nói khẽ: 'Khu vui chơi Liseberg này chỉ trong một năm đã được xây dựng ở nhiều thành phố lớn trên thế giới, em biết vì sao không?

Trên mặt Sầm Tử Tranh hiện ra một nét nghi hoặc mơ hồ, cô trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.

Cung Quý Dương mỉm cười, xoay người Sầm Tử Tranh lại để cô đối diện với h ăns...

'Bởi vì chủ nhân của khu vui chơi này muốn đợi người anh ta yêu!'

Hả???

Sầm Tử Tranh ngẩng mặt lên nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười đầy dụ hoặc của hắn, nhất thời chợt có cảm giác mình đang bị say, đắm đuối trong đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy kia, không thể thoát ra được!

'Em... em không hiểu... '

Cô bất giác thấp giọng thì thào, trong ánh mắt lộ ra một chút hoang mang.

'Không đâu, Tranh Tranh, em hiểu mà!'

Cung Quý Dương thấp người, nụ cười mỉm đầy quyến rũ bên môi hắn càng sâu hơn, mùi long diên hương thoang thoảng tỏa ra từ người hắn vây phủ lấy cô càng khiến cô say.

'Khi em bước vào cửa của khu vui chơi này, thực ra em đã đoán ra được anh chính là chủ của khu vui chơi Liseberg này rồi, đúng không?'

Cả người Sầm Tử Tranh run càng lợi hại, cô sững sờ nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy như đầm nước kia như cũng được ánh đèn rực rỡ chiếu vào khiến cho nó càng sáng rỡ, đẹp như hai vì sao sáng.

Nhưng... đối mặt với tất cả những thứ đẹp đẽ trước mắt này, Sầm Tử Tranh thực sự hoài nghi mình có khả năng tiếp nhận nó hay không.

'Vì sao... vì sao... ' Cô chỉ còn sức lẩm bẩm mấy câu không đầu không đuôi.

Trên không trung, muôn ngàn pháo hoa đang phát sáng như muốn đốt cháy cả bầu trời đêm.

Hai tay Cung Quý Dương khóa đôi vai cô lại, không còn vẻ mặt bất cần đời nữa, nụ cười cũng không mang vẻ tà tứ như thường ngày nữa, chỉ còn lại ánh mắt cực kỳ chân thành...

'Em biết không, Tranh Tranh, tám năm trước, khi lần cuối cùng em biến mất khỏi tầm mắt anh trong khu vui chơi anh đã thề với lòng, anh phải xây dựng một khu khu vui chơi với nhiều chủ đề phong phú, những trò chơi nguy hiểm nhất thế giới. Mục đích của anh rất đơn giản, đó chính là... tuyệt đối không để em biến mất trong khu vui chơi của anh!'

Giọng nói của hắn kiên định, có chút bá đạo nhưng là lời tuyên cáo đầy thâm tình của một người đàn ông.

Sầm Tử Tranh nhìn tất cả trước mắt, bên tai vọng đến lời tình tự của Cung Quý Dương, nhất thời cô không biết mình nên nói gì, ngoại trừ chấn động và kinh ngạc, trong lòng còn có thêm một nỗi đau âm thầm.

Người đàn ông này... thì ra trong tám năm qua đã vì cô làm nhiều việc như vậy, vậy mà cô hoàn toàn không hay biết...

'Tranh Tranh, anh biết em thích những trò chơi trong khu vui chơi cho nên vì em, mỗi một trò chơi trong khu vui chơi này đều là do chính tay anh thiết kế, anh muốn một ngày nào đó có thể dẫn em đến đây, để em cảm nhận được sự vui vẻ thật sự!'

Trong mắt Cung Quý Dương toát ra một tia kiên định và chấp nhất nhưng cũng tràn đầy tình ý.

Một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới nhìn Cung Quý Dương, chậm rãi lên tiếng: 'Quý Dương, tất cả của tám năm trước không đáng để anh làm vậy đâu... '

'Tranh Tranh, điều anh muốn em hiểu chính là, bởi vì em mới đáng để anh làm tất cả những điều này!' Cung Quý Dương ngắt lời cô, tình ý nồng nàn tuyên cáo.

*****

Trong một đêm như thế này, với một đôi tình nhân như thế này, thời gian chợt như ngừng lại, không còn đau khổ, chỉ còn lại tình yêu nồng nàn và lãng mạn. Trong thế giới này, tất cả dường như trở nên không còn quan trọng nữa.

'Quý Dương... thực ra... cuộc sống của em bây giờ... rất bình lặng, như vậy cũng tốt lắm, đừng quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của nhau, được không?'

Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc nói câu nói này, trái tim cô cũng đang rỉ máu, từng giọt từng giọt...

'Không được!'

Cung Quý Dương nghĩ cũng không cần nghĩ lên tiếng, đôi mắt thâm thúy nhìn cô không chớp...

'Tranh Tranh, em đừng quên, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương này. Đời này cũng là như thế, trừ phi anh chết, bằng không, chỉ cần anh còn một hơi thởi, anh tuyệt đối sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa đâu!'

Bàn tay ấm áp đầy trìu mến và quyến luyến nhẹ vuốt ve đôi gò má cô, giọng nói kiên định mà trầm ấm mang theo chút bá đạo và ý muốn chiếm hữu.

'Quý Dương... '

Vào thời khắc này, nghe được câu nói này của hắn, trong nội tâm cô không còn muốn phản kháng nữa, thay vào đó là sự cảm động sâu sắc!

Trên đời này có được mấy người đàn ông có thể vì người mình yêu làm được nhiều như vậy, nói được những lời thâm tình mà kiên định như vậy?

Nhưng, người đàn ông như hắn, cô có thể yêu sao?

Trải qua chuyện của tám năm trước, những âm mưu trùng trùng, cảm giác bất lực và sợ hãi khiến cho Sầm Tử Tranh đối với tình yêu đã mất đi cảm giác an toàn và sự kiên trì. Cô thật sự sợ, rất sợ phải chịu tổn thương lần nữa bởi vì cô biết, nếu như bi kịch của tám năm trước lặp lại lần nữa, có lẽ cô thực sự không sống nổi...

'Tranh Tranh, anh chỉ cần một câu nói của em... '

Sự lo lắng của cô không thoát khỏi cặp mắt như tia X của Cung Quý Dương, bàn tay to của hắn nhẹ nâng cằm cô lên, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cô gái trước mặt hắn càng thêm xinh đẹp và không chân thật.

'Em... còn yêu anh không?'

Câu hỏi hết sức nhẹ nhang nhưng lại như một quả bom ném thẳng vào lòng Sầm Tử Tranh, cô nhìn Cung Quý Dương đăm đăm, muốn nói một câu phủ định nhưng... cô sao có thể nói ngược với lòng mình chứ?

Một lúc lâu sau cô mới chầm chậm hé đôi môi anh đào: 'Em rất ngốc, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, dù cho bao nhiêu chuyện xảy ra, em vẫn còn yêu anh... '

Gần như là đồng thời, nước mắt cũng rào rào rơi từ trong hốc mắt cô, nước mắt vương trên đôi gò má mịn màng, dưới ánh đèn thoạt nhìn lung linh như những viên trân châu...

Ngón tay thuôn dài mang theo vô vàn thương mến nhẹ lau khô những giọt nước mắt chua xót của cô, môi mỏng trìu mến đặt trên gò má cô một nụ hôn...

'Tranh Tranh, nếu như em còn yêu anh, vì sao phải dày vò lẫn nhau chứ? Trở về bên anh đi, chỉ cần em yêu anh, những chuyện khác em không cần phải lo, tất cả giao cho anh... '

Cung Quý Dương đau lòng ôm chặt lấy cô, yêu thương hôn lên những giọt nước mắt đang rơi như mưa kia...

'Quý Dương... ' Sầm Tử Tranh khóc càng lợi hại, câu nói cũng nghẹn lại ở cổ, nói không thành tiếng.

'Tranh Tranh, đừng trốn tránh nữa, được không? Cuộc sống bình lặng chính là nền tảng của hạnh phúc, anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em!' Cung Quý Dương nói như đinh đóng cột.

Qua màn lệ mông lung Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành của hắn khiến cô càng thêm cảm động, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cô mấp máy môi nhưng vẫn thốt không thành lời.

Cung Quý Dương cũng không ép cô phải lập tức trả lời, chỉ nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt mang theo vô hạn quyến luyến, nhẫn nại và chân thành chờ đợi...

Qua một lúc lâu sau, Sầm Tử Tranh mới nở một nụ cười, dưới ánh đèn muôn màu, nụ cười đó trông càng diễm lệ, tuy gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt nhưng xinh đẹp đến mê người. Cô nhào vào lòng Cung Quý Dương, thật sâu hô hấp mùi hương quen thuộc, thấp giọng nỉ non: 'Quý Dương, bảo vệ em được không? Trên đời này chỉ có anh bảo vệ được cho em, mà em cũng chỉ muốn anh bảo vệ em... '

Giọng nói yếu ớt, gương mặt đẫm lệ khiến Cung Quý Dương không khỏi đau lòng, hắn ôm cô thật chặt, giọng nói cũng bởi vì kích động mà khàn khàn...

'Được! Được! Tranh Tranh, đời này kiếp này anh sẽ bảo vệ em. Anh yêu em... '

Đèn hoa trong một khoảnh khắc đó như trở nên sáng lạn hơn trong màn đêm, lưu lại thời khắc đẹp đẽ nhất đó cho đôi tình nhân.

Ngay sau đó Sầm Tử Tranh được Cung Quý Dương nhấc bổng lên...

'A... Quý Dương, để em xuống!'

Người Sầm Tử Tranh vốn nhỏ nhắn, Cung Quý Dương thì lại cao lớn, khi hắn nhấc bổng cô lên, Sầm Tử Tranh thấy mình như đang bay trong không trung...

'Không buông. Đời này anh cũng sẽ không buông tay!'

Tiếng cười sảng khoái của Cung Quý Dương vang khắp cả khu vui chơi giống như muốn chia sẻ niềm vui của mình đến với vạn vật cỏ cây trong khu vui chơi này vậy.

Đây là thời khắc hạnh phúc nhất của hắn trong tám năm qua, ngay cả tiếng cười cũng xuất phát từ nội tâm, từ sự vui vẻ thật sự.

'Tranh Tranh, anh yêu em... yêu em... yêu em... '

Từng lời tình tự nối tiếp nhau như muốn biểu đạt hết tình yêu từ trong sâu thẳm lòng hắn. Trong một đêm đáng nhớ như thế này, lời yêu thấm sâu vào lòng Sầm Tử Tranh, nở rộ những đóa hoa hạnh phúc.

***

Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, để lại một bóng nắng trên tấm thảm trải sàn thì trên giường, người đàn ông chậm rãi mở mắt, hắn day day huyệt Thái dương, âu yếm nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình...

Gương mặt trắng nõn an tường mà xinh đẹp đến động lòng người, hàng mi thật dài nhẹ run theo từng nhịp thở, đôi môi anh đào quyến rũ nhẹ mở ra giống như đang mỉm cười vì một giấc mộng đẹp.

Đưa tay nhẹ vén những sợi tóc lõa xõa trước trán cô, đôi môi gợi cảm của Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười hạnh phúc, không biết trong giấc mộng, Tranh Tranh của hắn có mơ thấy hắn không...

Chừng như còn chưa muốn rời giường, lại càng luyến tiếc rời khỏi phạm vi mùi hương thanh mát của cô bởi trong từng hơi thở của hắn lúc này là hương vị của cô, giờ phút này Cung Quý Dương mới thật sâu cảm nhận được, tám năm qua, chưa có lúc nào hắn cảm thấy đầy đủ như lúc này.

Trong mắt tràn đầy tình ý, ngón tay thuôn dài của hắn lướt qua chiếc cổ trắng ngần sau đó là xương quai xanh xinh đẹp rồi giữ lấy nơi đầy đặn của cô, đắc ý nhìn những dấu hôn xanh tím trải khắp thân thể tuyết trắng của cô như một loại ấn ký của riêng hắn. Tranh Tranh... Tranh Tranh của hắn...

*****

Sầm Tử Tranh ngủ rất say, dáng vẻ an tường trong lúc ngủ của cô lưu lại trong mắt Cung Quý Dương không sót chút gì. Nụ cười tràn khắp khuôn mặt anh tuấn của hắn, Cung Quý Dương ôm cô càng chặt, có lẽ tối qua làm cô mệt chết rồi mới có thể ngủ say như một đứa bé thế này.

Chính ngay lúc hắn còn đang quyến luyến hồi tưởng lại khoảnh khắc ngọt ngào của hai người thì điện thoại chợt vang lên phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của buổi sáng sớm.

Cung Quý Dương vội cầm lấy điện thoại đón nghe, chỉ sợ tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu cô gái trong lòng vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ.

'Hello!' Giọng nói đã trầm thấp giờ còn cật lực hạ thấp hơn nữa.

'Quý Dương, là mẹ!' Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhã nhặn của Trình Thiến Tây.

'Mẹ, có việc gì sao?' Cung Quý Dương có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của mẹ mình vào lúc sáng sớm như thế này.

'Quý Dương à, mẹ định nói với con tối nay con về nhà nhé. Lâu rồi con không về nhà, cứ kêu con về nhà thì lại nói là bận công việc công ty không có thời gian. Tối nay bất luận thế nào con cũng phải về nhà một chuyến đấy!' Trong giọng nói của Trình Thiến Tây tuy mang ý trách móc nhưng không dấu được sự quan tâm dành cho con trai.

Cung Quý Dương trầm ngâm một chút, sau đó nhìn sang Sầm Tử Tranh vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một chút đăm chiêu sau đó hắn thấp giọng nói: 'Xem ra tối nay nhà mình nhất định rất náo nhiệt rồi!'

'Đương nhiên rồi. Lần trước con làm cho cả nhà Ân Hà không vui mà về rồi, tối nay nói gì con cũng phải xin lỗi bác Ngải trai và bác Ngãi gái đấy, nhất là Ân Hà, lần trước con làm nó buồn lắm đó!' Trình Thiến Tây khuyên bảo con trai hết lời.

Nhẹ thở dài một tiếng, Cung Quý Dương lúc này hoàn toàn có thể hình dung ra tình cảnh tối hôm nay, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve mái tóc của cô, hắn như có điều suy tư, trầm giọng nói với mẹ mình ở đầu bên kia: 'Được, tối nay con sẽ về. Mẹ nói với Ân Hà, nhất định phải đợi con về!'

Món nợ tám năm xem ra đã đến lúc tính sổ rồi!

'Được chứ, mẹ nhất định sẽ bảo Ân Hà ở nhà chờ con!' Trình Thiến Tây vừa nghe Cung Quý Dương nói vậy liền hào hứng nhận lời.

Ngắt điện thoại, Cung Quý Dương lần nữa ôm chặt Sầm Tử Tranh vào lòng, trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn.

...

Gần trưa Sầm Tử Tranh mới thức giấc, đôi mắt xinh đẹp mông lung chớp chớp, dần dần tỉnh táo lại, cô khẽ rên một tiếng, tầm mắt không ý thức nhìn về phía bên cạnh mình...

'Quý Dương?'

Phía bên cạnh trống trơn dù vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi long diên hương quen thuộc.

Sự yên tĩnh của căn phòng chứng thực Cung Quý Dương đã rời đi, nhận ra điều này, lòng cô không khỏi có chút mất mát nhưng khi nhìn về phía đầu giường, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một tờ giấy nhắn tin.

'Tranh Tranh, anh đến công ty xử lý công sự. Em không cần vội đến công ty làm gì, cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Anh xử lý xong công việc sẽ trở về, chúng ta cùng trở về nhà. Trước đến nhà mẹ em, buổi tối chúng ta sẽ đến Cung Viên. '

Chữ viết như rồng bay phượng múa thể hiện đúng cá tính bất cần đời của Cung Quý Dương, Sầm Tử Tranh vừa cười vừa đọc tiếp nhưng khi nhìn thấy những chữ cuối cùng, gương mặt nhỏ nhắn của Cung Quý Dương lộ ra một vẻ ưu tư nhàn nhạt.

Nếu như mẹ biết cô và Cung Quý Dương ở bên nhau chắc là mẹ vui mừng lắm nhưng mà... về Cung Viên???

Tuy chưa đến Cung Viên bao giờ nhưng cô cũng biết, đó là nhà của họ Cung, nếu như Quý Dương đã nói là hai người cùng về tức là ý muốn đưa cô đi gặp cha mẹ của hắn rồi. Chỉ nghĩ đến điều này, tâm tình vốn đang thoải mái của Sầm Tử Tranh liền trở nên nặng nề đến không thể nặng nề hơn.

Tuy cô chưa từng gặp mẹ của Cung Quý Dương nhưng từng câu từng chữ trong cuộc điện thoại của tám năm trước vẫn còn in sâu trong đầu cô khiến cô chợt lạnh cả người.

Tối nay, sẽ thế nào đây?

Sầm Tử Tranh không thể khống chế bản thân thôi nghĩ về những điều đó, nhưng cô chợt nhớ đến câu nói của Cung Quý Dương...

'Tất cả cứ giao cho anh... '

Phải không? Cô nên tin tưởng Quý Dương mới đúng chứ? Nếu hắn đã nói như vậy thì cô nên toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn thôi, nghĩ như vậy, tâm trạng nặng nề của cô cũng thả lỏng ít nhiều.

***

Chưa đến giờ nghĩ trưa Sầm Tử Tranh đã đến công ty làm việc, công việc bận bịu, gấp rút khiến cô tạm thời quên đi cảm giác khẩn trương khi phải đối mặt với chuyện sắp xảy ra tối nay.

Sau khi phòng làm việc của Leila dời đến Cung thị, bất luận là tài lực hay nhân lực đều bắt đầu trở nên có quy mô hơn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả tầng tám mươi đã trở thành một văn phòng làm việc hoàn chỉnh, có thể xếp ngang hàng với bất kỳ đội ngũ thiết kế của một thương hiệu lớn nào. Điều mang ý nghĩa lớn nhất mà Cung Quý Dương mang đến cho thương hiệu Leila đó là làm cho xu hướng thời trang dần chuyển huớng về phía thương hiệu của Sầm Tử Tranh.

Điều này khiến cho Sầm Tử Tranh không dám lơ là, đây cũng là điều làm cho cô hiểu được cái gì là sức mạnh của đồng tiền. Sầm Tử Tranh hiểu rất rõ, nếu như sau lưng cô không phải là Cung thị tài phiệt, vậy thì cho dù là một ý tưởng thiết kế xuất sắc cũng chưa chắc được công nhận và thực hiện.

Chỉ là...

Điều khiến cô cảm thấy khó hiểu hơn hết là Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn xem Thư Tử Hạo như cái gai trong mắt nhưng hôm nay khi cô vừa bước vào văn phòng lại nhận được thông báo tiếp tục hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo.

Nếu như nói những quyết định trước đây của Cung Quý Dương là vì khống chế cô, vậy thì hôm nay hắn đâu có lý do gì để làm như vậy đâu. Huống gì với tài lực của Cung thị, việc hợp tác với Thư Tử Hạo chỉ giống như là vẽ rắn thêm chân mà thôi.

Sầm Tử Tranh không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu.

Đang lúc cô đang mải mê suy tư về tờ thông báo đó thì cửa văn phòng cô vang lên mấy tiếng gõ nhẹ sau đó bị đẩy ra.

'Alina, bản phối màu sử dụng cho tuần lễ thời trang Milan vẫn cần phải sửa lại đôi chút, phong cách có chút không đúng!' Sầm Tử Tranh không ngẩng đầu lên, nói.

Lời còn chưa dứt thì cô đã thấy mình bị một đôi tay cường tráng ôm chặt lấy...

'Aaaa... '

Sầm Tử Tranh bị dọa đến hoảng sợ kêu thét lên nhưng liền sau đó mắt cô chạm đến đôi mắt tà tứ đầy ý cười của Cung Quý Dương...

Gương mặt trắng nõn lập tức nổi lên một tầng hồng, cô nũng nịu huých hắn một cái sau đó đẩy hắn ra...

'Quý Dương, mau thả em ra, nơi đây là công ty, đừng để người khác nhìn thấy thì không hay lắm!'

*****

Cung Quý Dương cúi xuống, đôi tay nhẹ giữ lấy vai cô, đôi môi mỏng kề sát bên tai cô: 'Đây là công ty của anh, không có sự cho phép của anh, ai dám tiến vào chứ?'

'Vua tự đại!'

Mặt Sầm Tử Tranh đã hồng như táo chín, thân người vì không chống được lực tay của hắn mà bị kéo về phía hắn, mũi bắt đầu hít được mùi hương nam tính quen thuộc.

Cung Quý Dương sủng nịch cọ mũi cô, nhìn xấp văn kiện dầy cộp trên bàn cô, hắn nhẹ giọng hỏi: 'Chắc em mệt lắm rồi phải không? Hôm nay em nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, gấp gáp chạy đến công ty làm gì!'

Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp không rời khỏi gương mặt tuấn tú kia, trong mắt lộ vẻ xúc động.

'Thực ra em thực sự rât khâm phục tinh lực của anh. Em chỉ phụ trách mỗi thương hiệu Leila thôi mà đã bận tối tăm mặt mũi, vậy mà anh điều hành việc kinh doanh của cả Cung thị sao không thấy anh mệt gì hết vậy? Có bí quyết gì không, chỉ cho em đi!'

Trong mắt cô tuy Cung Quý Dương có lúc giống như một người nhàn rỗi, trong số bốn người của tứ đại tài phiệt ba người kia hình như đều bận rộn hơn hắn nhưng không thể phủ nhận, sản nghiệp của Cung thị giống như một đế chế vững chắc, không hề có dấu hiệu suy sụp.

Điều này khiến cho cô không thể không nhìn hắn bằng một con mắt khác.

Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một đường cong, bàn tay quyến luyến vuốt ve làn da mịn màng của cô, động tác mang theo vô vàn trìu mến.

'Sao hở, nhanh như vậy đã bắt đầu sùng bái chồng em rồi?'

'Thật là, anh đúng là không đàng hoàng mà. Ai nói muốn gả cho anh chứ!'

Sầm Tử Tranh cố tình làm ra vẻ giận dữ, không thèm để ý hắn nữa dù trái tim không ngừng đập thình thịch, cô cố dời ánh mắt về phía xấp văn kiện trên bàn.

Nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, lòng Cung Quý Dương càng thêm thương yêu, bàn tay nhẹ đặt lên vị trí trái tim, nhẹ giọng nói: 'Là tim em đang nói với anh, em muốn gả cho Cung Quý Dương, em muốn gả cho Cung Quý Dương... ưm... '

'Đáng ghét! Anh đúng là đáng ghét mà! Không được nói nữa!'

Sầm Tử Tranh đứng bật dậy, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên bịt lại chiếc miệng đang huyên thuyên không ngừng kia.

Cung Quý Dương ý cười tràn đầy, đưa hai tay làm cử chỉ đầu hàng.

Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Sầm Tử Tranh không nhịn được bật cười, tay cũng buông ra.

'Tranh Tranh... ' Cung Quý Dương ôm cô, 'Em có biết em cười lên đẹp lắm không? Về sau anh sẽ khiến em tươi cười mỗi ngày!'

Sầm Tử Tranh vùi mặt vào ngực hắn, cảm thụ trái tim đang đập những nhịp đập mạnh mẽ kia, một niềm hạnh phúc chợt dâng lên trong lòng.

'Quý Dương, tất cả đều là thật sao? Lúc này em cảm thấy rất hạnh phúc chỉ là... niềm hạnh phúc này có thật là thuộc về em không? Em sợ lắm... '

Tám năm trước khi cô và Quý Dương còn ở bên nhau, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc như thế này, chỉ không ngờ hạnh phúc đó tan nhanh như sương buổi sớm, một lần chia tay là xa cách tám năm. Tám năm sau, cô và hắn lần nữa lại bên nhau, phần tình cảm này biết có được thuận buồm xuôi gió hay không?

'Tranh Tranh, có anh ở đây, em chỉ cần ngoan ngoãn làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời là được, những chuyện khác không cần phải nghĩ. Em chỉ cần chuyên tâm yêu anh là đủ rồi, được không?'

Những băn khoăn lo lắng của cô hắn hoàn toàn cảm thụ được, Cung Quý Dương cúi xuống, trán tì lên trán cô, sâu thẳm nhìn cô nói.

'Dạ!' Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, gật mạnh đầu.

'Cô gái ngoan!'

Âu yếm đặt một nụ hôn lên trán cô rồi hắn mới chịu rời ra, 'Buổi trưa cùng nhau ăn cơm. Giờ anh phải đi họp rồi!'

'Dạ!' Sầm Tử Tranh hạnh phúc gật đầu.

Cung Quý Dương cũng cười, vừa định rời đi thì...

'Quý Dương... ' Sầm Tử Tranh chợt gọi hắn, dáng vẻ như có gì muốn nói lại thôi.

'Gì vậy? Có chuyện muốn hỏi anh sao?'

Cung Quý Dương nhìn cô, ý cười ấm áp mang theo chút tà tứ lại lan ra trên môi.

'Chuyện kia... ' Sầm Tử Tranh ấp úng một lúc mới nhìn Cung Quý Dương nói: 'Lần này anh quyết định hợp tác với thương hiệu của Thư Tử Hạo, rốt cuộc là tại vì sao?'

Hẳn là không còn âm mưu nào khác nữa chứ?

Cung Quý Dương nghe cô hỏi vậy, cười ha hả mấy tiếng: 'Là vì em!'

Hả???

Sầm Tử Tranh nhìn hắn vẻ khó hiểu... Vì cô? Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?

'Tranh Tranh, anh biết trong lòng em vẫn luôn áy náy với Thư Tử Hạo, anh không muốn nhìn người phụ nữ của mình có loại cảm giác này với bất cứ người đàn ông nào. Anh sẽ phái một nhóm chuyên xử lý việc hợp tác với Thư Tử Hạo, anh cũng không thể phủ nhận hắn có tài hoa, tài hoa của hắn đáng để chúng ta trân trọng!'

'Em không hiểu, đây là vì sao?' Sầm Tử Tranh nghe đến ngây người.

'Tất cả đều là vì... anh yêu em!'

Tất cả cảm xúc của Sầm Tử Tranh ngay trong một khoảnh khắc này đều hòa tan hết, lòng cũng mềm nhũn, cô nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt xúc động.

'Tranh Tranh, nhớ kỹ, bộ trang phục nam thứ nhất mà cũng là duy nhất mà em thiết kế chỉ có thể là bộ trang phục tân lang của anh, những bộ quần áo nam khác em phải giao cho những nhà thiết kế khác thiết kế, biết không?'

Cung Quý Dương nói một cách dứt khoát, tuy giọng điệu vẫn mang vẻ bá đạo thường thấy nhưng hết sức thấu đáo.

'Anh thật đúng là... quỷ hẹp hòi! Nhanh đi đi, em không thèm nói chuyện với vua tự đại như anh nữa!'

Sầm Tử Tranh lúc này mới hiểu được hết ý của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lại không nhịn được đỏ hồng một mảnh, nếu như là trước đây cô nhất định rất ghét kiểu nói bá đạo này của hắn nhưng hôm nay cô hoàn toàn cảm nhận được phần tình ý sâu đậm trong lòng hắn.

'Ngoan, đợi anh cùng ăn trưa!' Cung Quý Dương cười, dặn dò thêm lần nữa rồi mới chịu rời đi.

Hắn rời đi chưa lâu, Sầm Tử Tranh còn chưa bắt đầu công việc thì Alina đã cười tủm tỉm bước vào...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-154)