Hành động bất ngờ
← Ch.085 | Ch.087 → |
'Alina, em cười gian quá!' Sầm Tử Tranh chống tay lên trán nhìn cô nói.
'Haizzz, Leila, nhìn Cung tiên sinh đối xử với chị mà em ganh tỵ quá nha, nhưng cũng được an ủi là đám đồng nghiệp chúng tôi nhờ phúc của chị mà ngày nà cũng có thể nhìn thấy Cung tiên sinh nha!' Alina cười trêu cô.
'Alina, em càng lúc càng lắm chuyện rồi đó!'
'Đâu có đâu, em nói đều là sự thực cả mà. Đúng rồi, Leila, chị tiết lộ một chút xíu đi, chị với Cung tiên sinh bây giờ có phải là đang... yêu đương không?'
Mặt Sầm Tử Tranh lại đỏ lên, cô đứng lên, nhét một xấp văn kiện vào tay Alina, 'Em đó, nhanh đem phát phần văn kiện này cho các phòng ban khác đi, không cần làm việc sao?'
'Dạ... tổng giám đốc phu nhân!' Alina cầm xấp văn kiện, vẻ tươi cười trên mặt vẫn chưa tan, rời khỏi văn phòng.
'Em... ' Tự dưng bị Alina trêu chọc một phen, trên mặt Sầm Tử Tranh lộ vẻ muốn khóc không được muốn cười không xong.
Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, cuộc họp của Cung Quý Dương vẫn chưa tan mà Sầm Tử Tranh thì cũng bận đến không thể phân thân, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên.
'Xin chào!'
'Tử Tranh, chào em. Là anh, Khương Ngự Kình!' Bên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng trầm ấm của một người đàn ông.
Sầm Tử Tranh sửng sốt một lúc rồi cười, nói: 'Là anh Khương sao, chào anh!'
'Có rảnh không, có nể mặt ăn một bữa cơm với anh không?' Hắn ân cần lên tiếng mời.
'Hôm nay sao?'
'Phải đó. Sao vậy? Không tiện sao?' Đầu kia truyền đến giọng nói có chút thất vọng của Khương Ngự Kình.
Sầm Tử Tranh nhìn đồng hồ sau đó giọng ngượng ngùng nói: 'Anh Khương, thật xin lỗi, hôm nay không được!'
Trưa nay đã hẹn với Cung Quý Dương cùng ăn cơm rồi, cô không muốn cho hắn leo cây.
'Tử Tranh, anh đã đến dưới lầu công ty em rồi, không phải không nể mặt vậy chứ? Như vậy anh sẽ rất áy náy, anh nghĩ em còn đang trách anh!'
'Tử Tranh, cho anh một cơ hội để đền bù được không? Bằng không anh sẽ rất bất an!'
'Anh Khương... '
'Được rồi Tử Tranh, đừng do dự nữa, anh ở dưới lầu đợi em!'
Khương Ngự Kình nói xong không cho cô có cơ hội cự tuyệt, lập tức ngắt điện thoại.
Buông điện thoại xuống Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng. Khương Ngự Kình dù sao cũng là khách, để anh ta chờ mãi ở dưới lầu cũng không phải phép lắm nhưng... cô nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm, chỉ có thể tranh thủ về sớm một chút thôi.
Khi cô vừa xuất hiện trước cổng công ty, nhìn thấy Khương Ngự Kình đang thong dong tựa người vào xe, còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị hắn nắm lấy tay cô sau đó ấn cô ngồi vào ghế phụ.
'Anh Khương, anh... ' Sầm Tử Tranh khó hiểu nhìn hắn.
'Mang em đi một chỗ có thể ăn được món ngon!' Khương Ngự Kình vẻ mặt hào hứng, chân đạp ga, xe càng lúc càng xa tòa nhà của Cung thị tài phiệt.
Trong một nhà hàng Pháp hoàn cảnh tao nhã, mỗi một góc đều tràn ngập cảm giác sang trọng, người đến đây dùng bữa không nhiều, phần lớn đều là hội viên cao cấp mới được hưởng thụ sự phục vụ ở đây.
Chọn xong món ăn chính, Khương Ngự Kình lại giúp Sầm Tử Tranh chọn một món ăn ngọt rồi mới kêu nhân viên phục vụ rời đi.
'Anh Khương, thực ra chúng ta đâu cần chạy xa như vậy đến đây dùng cơm chứ!' Sầm Tử Tranh không ý thức nhìn điện thoại một lần nữa, có chút bất an nói.
'Tử Tranh, em đang đợi điện thoại sao?' Khương Ngự Kình nhìn thấy Sầm Tử Tranh nhấp nha nhấp nhỏm liền hỏi.
'Ừmm... không có!'
Sầm Tử Tranh cũng cảm thấy mình hình như không lịch sự cho lắm nên vội cho điện thoại vào túi xách, có chút không tự nhiên nhìn Khương Ngự Kình cười: 'Anh Khương, em với Tĩnh Nghiên là bạn tốt thời đại học mà anh lại là anh trai của Tĩnh Nghiên thì cũng giống như anh trai của em vậy. Vì vậy anh đừng khách sáo với em làm gì. Liên quan đến chuyện lần trước em không trách anh, em hiểu suy nghĩ và nguyên tắc của anh!'
Giúp Cung thị thu mua thương hiệu của cô là công việc của Khương Ngự Kình, từ lúc bắt đầu cô đã không trách hắn.
'Tranh Tranh, hôm nay hẹn em ra đây một phần là muốn tạ lỗi với em còn một phần khác là vì anh muốn em biết một chuyện!' Khương Ngự Kình ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, nói.
'Anh Khương, có chuyện gì?' Sầm Tử Tranh nhìn đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn, hỏi lại.
Người đàn ông này quả thực có lúc thâm trầm đến mức làm cô có chút sợ hãi nhưng cũng không thể phủ nhận, anh ta đúng là một người đàn ông độc thân hấp dẫn lại nhiều tiền có thể khiến nhiều phụ nữ điên cuồng vì mình.
Khương Ngự Kình đặt ly rượu xuống, bên môi câu lên một nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn cô dần trở nên khác thường...
'Từ lúc em rời khỏi văn phòng của anh anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc người đàn ông như thế nào mới xứng với em!'
Sầm Tử Tranh nghe câu này nhất thời ngẩn ra, cô cười khan mấy tiếng, nói: 'Anh Khương, em không hiểu sao anh lại nói như vậy!'
'Đơn giản thôi, bởi vì... ' Khương Ngự Kình chợt nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính mang theo một chút bức thiết: 'Anh muốn trở thành người đàn ông đó!'
'Anh Khương... ' Sầm Tử Tranh bị câu này của hắn nhất thời dọa đến ngây người sau đó vội vàng rút tay lại...
'Anh là anh trai của Tĩnh Nghiên, em vẫn luôn xem anh như một người anh trai, vì vậy, anh Khương, em... '
Tử Tranh, em phải biết, anh có một đứa em gái đã đủ rồi, với em anh trước giờ chưa từng xem em như em gái!' Lời tỏ tình của Khương Ngự Kình rất trực tiếp cũng rất lớn mật, khiến cho Sầm Tử Tranh có chút bối rối và sợ hãi, không biết phải làm sao.
'Anh Khương, xin lỗi anh. Em thật sự không thích hợp với anh đâu!' Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy bầu không khí rất nặng nề, cô vội nhấc túi xách, đứng dâym.
'Tử Tranh, ngay từ lần đầu tiên gặp em anh đã biết, em chính là cô gái mà anh muốn tìm. Anh sẽ theo đuổi em bằng bất cứ giá nào, cho dù đối thủ là Cung Quý Dương cũng thế!'
Khương Ngự Kình cũng đứng dây, thân hình cao lớn chừng như có thể che lấp mất một Sầm Tử Tranh nhỏ bé, gương mặt anh tuấn mang theo một khí phách lịch lãm và giỏi giang của một người đàn ông thành đạt cùng một loại khí phách bá đạo và chấp nhất hiện lên một cách rõ ràng dưới ánh mặt trời.
*****
Lời của Khương Ngự Kình khiến cả người Sầm Tử Tranh không kìm được mà run lên, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, trong đôi mắt trong veo xẹt qua một tia nghi hoặc.
'Anh Khương, anh... '
'Tử Tranh, anh có thể nhìn ra tình yêu mà Cung tiên sinh dành cho em, điều đó cũng đúng với câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Anh ta có thể theo đuổi em, anh cũng có thể. Tin tưởng anh, anh có thể trở thành một người đàn ông xứng đáng với em!' Khương Ngự Kình ngắt lời Sầm Tử Tranh, đôi mắt sáng tản ra một tia nhìn khiến người ta xúc động.
'Anh Khương, sao anh lai phải khổ thế. Em... em chỉ xem anh như anh trai mà thôi!'
Sầm Tử Tranh cảm thấy lúc này mình rơi vào tình trạng khó xử cực kỳ, sớm biết như vậy cô tuyệt đối sẽ không đi ăn bữa cơm này.
Hắn là anh trai của Tĩnh Nghiên kia mà, cô sao lại có thể ở cùng một chỗ với anh trai của người bạn tốt nhất của mình chứ? Đây đúng là một trò đùa dai mà.
Khương Ngự Kình đi đến bên cạnh cô, đôi môi gợi cảm chậm rãi câu lên một nụ cười đầy thâm ý, 'Tử Tranh, em có thể gọi anh là Ngự Kình, anh không muốn cứ nghe em gọi anh Khương mãi thế đâu!'
Tử Tranh vừa định lên tiếng thì điện thoại trong túi chợt vang lên, cú điện thoại này thật đúng là chiếc phao cứu mạng của cô, khiến cô có cơ hội thoát khỏi tình huống khó xử này. Nhưng khi Sầm Tử Tranh nhìn vào cái tên trên màn hình thì trong mắt xẹt qua một tia khẩn trương.
Cắn môi, suy nghĩ một hồi rồi Sầm Tử Tranh vẫn quyết định nhận điện thoại...
'Hello... ' Trong giọng nói có chút áy náy lại thêm một chút bối rối.
'Tranh Tranh, nhân lúc anh còn chưa tức giận, em mau quay trở lại đây! Em biết anh đang nói gì rồi đấy!'
Từ đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói dứt khoát của Cung Quý Dương khiến cô đã khẩn trương lại càng thêm khẩn trương.
'Quý Dương... ' Sầm Tử Tranh ấp úng nói, '... em... '
Thực ra trong tiềm thức của cô có một chút áy náy với hắn, dù sao người thất hẹn cũng là cô.
'Tranh Tranh, dạ dày của em không tốt, món bít tết của Pháp chắc không thích hợp cho bữa trưa của em, bây giờ em về vẫn còn kịp!'
Giọng Cung Quý Dương không cao không thấp, không nhanh không chậm nhưng lại mang theo một quyền uy khiến người ta khó mà chống cự.
Sầm Tử Tranh không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng, đôi mắt theo bản năng đảo quanh một vòng...
'Sao anh biết em đến nhà hàng Pháp?' Cô không kìm được lên tiếng hỏi Cung Quý Dương ở đầu bên kia, trong đôi mắt đang nhìn bốn phía kia xẹt qua một tia chấn kinh.
'Tranh Tranh, em cũng to gan thật đó. Nếu như còn không trở về, nói không chừng Khương Ngự Kình sẽ bị em làm liên lụy!' Giọng nói trầm thấp tà tứ lần nữa xuyên qua điện thoại vọng đến bên tai cô càng khiến cô hoảng sợ.
Biểu tình trên mặt Sầm Tử Tranh lúc này chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung, chẳng lẽ Cung Quý Dương cho người theo dõi cô sao? Bằng không vì sao cô ra ngoài hắn cũng biết, còn biết cô cùng ai ăn trưa, thậm chí đến nhà hàng nào, chọn ăn món gì đều biết cả chứ.
Thật đáng sợ!
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh chợt cảm thấy như thực sự có đôi mắt nhìn chằm chằm cô từ bốn phía, cảm giác này khiến cô sợ run!
Nhưng... ngay lúc cô còn đang hoang mang sững sờ, Khương Ngự Kình đã giật lấy điện thoại trong tay cô...
'Anh Khương, đừng... '
Sầm Tử Tranh lúc này mới phản ứng lại nhưng đã muộn...
Cô chỉ đành tuyệt vọng nhìn Khương Ngự Kình nói vào điện thoại của mình: 'Cung tiên sinh, ông chủ mà quan tâm đến cuộc sống riêng của nhân viên mình như ngnài cũng thật hiếm có nha. Xem ra sau này tôi phải học Cung tiên sinh nhiều một chút mới được. Nhưng xin ngài yên tâm, Tử Tranh cũng rất thích hương vị của nhà ăn này, sau khi ăn trưa xong tôi sẽ đích thân đưa cô ấy trở lại công ty, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người!'
Nói xong, Khương Ngự Kình tươi cười ngắt điện thoại, đưa trả lại cho Sầm Tử Tranh.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh sớm đã trở nên tái nhợt. Cô trừng mắt nhìn Khương Ngự Kình, hoàn toàn không thể tin được những gì vừa xảy ra, ngay cả điện thoại đưa đến trước mặt cũng quên cả cầm lấy.
'Sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế?' Khương Ngự Kình tức cười nhìn biểu tình của cô.
Sầm Tử Tranh vừa hoảng vừa sợ cô vội cầm lấy điện thoại cho vào túi xách sau đó định xoay người rời đi...
'Tử Tranh, bữa trưa của em còn chưa ăn xong!' Khương Ngự Kình kéo cô lại, giọng nói vẫn đầy tự tin lên tiếng.
'Anh Khương, em phải lập tức trở về!'
Sầm Tử Tranh giãy dụa cố thoát khỏi tay của Khương Ngự Kình, vừa nói vừa không ý thức nhìn quanh một vòng.
Đối với phản ứng này của cô Khương Ngự Kình rất khó hiểu, đôi tay hắn vẫn đặt trên vai cô, 'Tử Tranh, em sợ gì chứ? Chẳng lẽ em sợ Cung Quý Dương?'
Sầm Tử Tranh nghe vậy, trên mặt càng lộ vẻ lo lắng nói: 'Anh Khương, anh điên rồi sao?'
'Anh chỉ nói ra sự thật thôi, có gì sai sao?' Ngược với vẻ lo lắng của cô nhìn Khương Ngự Kình rất ung dung, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi nói.
'Bỏ đi, anh Khương, em không biết nên nói với anh thế nào. Anh để em đi đi, em phải trở về!'
Sầm Tử Tranh nói năng có chút lộn xộn, về quan hệ giữa cô với Cung Quý Dương, cô không biết nên giải thích thế nào với Khương Ngự Kình nhưng cô biết rất rõ, với tính cách của Cung Quý Dương, nếu như cô còn không mau trở về, không biết hắn còn làm ra chuyện gì nữa đây.
Tuy là giữa họ đã giải trừ hết hiểu lầm nhưng với tính cách bá đạo đã quen khống chế mọi việc, Cung Quý Dương sao lại dễ dàng cho phép cô với một người đàn ông khác có quan hệ gì chứ.
Chuyện của Thư Tử Hạo vừa mới yên, không ngờ lại xuất hiện một Khương Ngự Kình.
'Tử Tranh, em rốt cuộc đang sợ cái gì? Cung Quý Dương hắn cũng không thể từng giờ từng phút khống chế tự do của em được!'
Gương mặt tuấn dật của hắn gần như dán sát vào mặt của Sầm Tử Tranh, trong giọng nói lộ rõ sự khó tin.
'Hắn có thể, hơn nữa cái gì cũng biết. Anh Khương, chúng ta là không thể nào đâu, thật sự. Để em về thôi!' Sầm Tử Tranh càng lúc càng thấy bất an.
*****
Thứ nhất, Sầm Tử Tranh không muốn Cung Quý Dương đối với cô có bất kỳ hiểu lầm nào, thứ hai, cô thật sự không hy vọng nhìn thấy Khương Ngự Kình bởi vì chuyện đó mà gặp phải tao ngộ gì.
Dù sao hắn cũng là anh trai của Tĩnh Nghiên, nếu như thật sự vì cô mà chịu bất cứ tổn hại gì, bằng không sau này bảo cô làm sao đối mặt với người bạn tốt nhâ của mình chứ.
Dù sao thích một người là không có lỗi, không phải lỗi của cô, không phải lỗi của Khương Ngự Kình, cũng không phải là lỗi của Cung Quý Dương...
'Tử Tranh... '
Khương Ngự Kình không hề muốn buông tha cho bất kỳ cơ hội theo đuổi nào, hắn giữ chặt cô, giọng bức thiết hỏi: 'Chẳng lẽ anh không có một chút cơ hội nào sao?'
Hắn thật không cam tâm, hơn nữa, người phụ nữ có cá tính và thông minh như Sầm Tử Tranh chính là mẫu người lý tưởng trong mộng của hắn, hắn sao lại có thể trơ mắt nhìn cô lướt qua bên cạnh mình như người xa lạ chứ?
'Anh Khương, thực ra em đã có người trong lòng rồi. Em với anh vốn là không thể nào!' Sầm Tử Tranh sốt ruột đến phát khóc.
'Tử Tranh, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn thì anh vẫn có quyền theo đuổi, cho dù em kết hôn rồi thì thế nào, nếu như người đàn ông kia không thích hợp em, em cũng hoàn toàn có thể có một cơ hội lựa chọn khác! Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể đủ điều kiện trở thành người đàn ông trong lòng em?' Đôi mắt thâm thúy của Khương Ngự Kình lộ ra một tia chấp nhất.
'Anh Khương, thực ra em không tốt như trong suy nghĩ của anh đâu. Em chỉ là một người phụ nữ hám tiền, hám quyền mà thôi!'
Ngoài bêu rếu chính mình, cô còn chưa nghĩ ra cách gì để khiến hắn từ bỏ ý định.
'Em là người phụ nữ mà anh xem trọng, bất luận thế nào anh cũng sẽ không bỏ cuộc!' Khương Ngự Kình không chút do dự tuyên bố.
'Vậy được thôi!' Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi, giống như trong lòng đang có một nỗi đau âm ỉ, lát lâu sau cô mới chậm rãi nói: 'Thực ra muốn làm người đàn ông em thích rất đơn giản, chính là giỏi kiếm tiền. Nếu anh muốn theo đuổi em, dễ thôi, anh chỉ cần trong một ngày kiếm được năm mươi triệu đô đặt trước mặt em là được rồi!'
Nói rồi cô liền xoay lưng bước đi!
***
Mang theo một tâm tình phức tạp Sầm Tử Tranh trở về Cung thị tài phiệt, khi cô vừa bước vào cửa công ty, thì điện thoại đã vang lên.
'Xin chào!'
'Cô Leila, xin chào, Cung tiên sinh dặn tôi chỉ cần cô vừa về đến công ty thì thông báo với cô, lập tức đến phòng tổng giám đốc gặp ngài ấy!' Thư ký tổng giám đốc dùng giọng chức nghiệp truyền đạt lại mệnh lệnh của Cung Quý Dương.
Cố lấy bình tĩnh bước vào thang máy đi đến tầng cao nhất, không cần thông báo cô trực tiếp đến gõ cửa văn phòng.
'Vào đi!' Giọng Cung Quý Dương lạnh nhạt vang lên.
Hít sâu một hơi, bàn tay thon thả của Sầm Tử Tranh nắm chặt nắm cửa, chừng như không còn lý do gì để trì hoãn nữa, cô đẩy cửa ra, vẻ mặt có chút khẩn trương như một chiến binh sắp đi vào trận chiến, chỉ tiếc là cô không phải là một chiến binh dũng cảm, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sắc bén kia.
Trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn, được trải thảm êm ái phủ lên nền gạch hoa cương bóng loáng nên không soi thấy được gương mặt tái nhợt của cô. Sầm Tử Tranh thấy Cung Quý Dương đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc làm bằng da thật của Ý, thân hình cao lớn trong bộ Tây trang cao cấp được cắt may khéo léo càng lộ ra vẻ lịch lãm nhưng che không được khí phách mạnh mẽ toát ra từ trong đôi mắt kia...
'Quý Dương... '
Sầm Tử Tranh hắng giọng, cướp lời nói trước, dù sao cô cũng là người có lỗi trước nên trong lòng vẫn luôn có chút bất an và áy náy.
Bầu không khí vẫn im lặng đến đáng sợ, cả căn phòng rộng lớn chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ đang chạy, mỗi một giây trôi qua đều như đang tra tấn hai người.
Chừng như đã đánh giá đủ rồi Cung Quý Dương mới không nhanh không chậm lên tiếng: 'Khương Ngự Kình đúng là lớn mật, mà em... cũng rất can đảm!'
Tuy hắn chỉ hời hợt nói một câu nhưng không khó nhận ra cơn giận đang âm ỉ trong lòng hắn, thậm chí có mang theo một chút ý cảnh cáo.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô sao không nhận ra dấu hiệu cơn giận đang sắp bùng phát của Cung Quý Dương chứ. Chậm rãi bước đến, thu ngắn dần khoảng cách giữa hai người, khi đến trước mặt hắn cô mới dừng lại.
'Giận sao? Anh giận em sao?'
Giọng của cô vốn đã rất dễ nghe, giờ lại tận lực nói một cách dịu dàng như gió xuân mơn man nụ hoa, thực khiến người nghe cảm thấy thật dễ chịu và thư thái.
Lúc này cô biết rõ hơn ai hết, không thể lấy cứng chống cứng, tám năm trước Sầm Tử Tranh đã biết rất rõ tính tình của Cung Quý Dương là thế nào, hắn là người chịu mềm không chịu cứng điển hình, tuy cô còn chưa quen với việc hắn cho người giám sát mình nhưng dù sao đó cũng là biểu hiện cho thấy hắn quan tâm cô cho nên cô cũng miễn cưỡng mình chấp nhận.
Lửa giận trong đôi mắt sáng như mắt ưng kia như thủy triều dần dần rút xuông, không thể không nói, giọng nói nhu hòa của Sầm Tử Tranh đúng là như một liều thuốc an thần khiến cho tâm tình của Cung Quý Dương hòa hoãn lại không ít, hắn thở dài một tiếng, vẻ lạnh lùng nghiêm khắc kia dần chuyển thành nhu hòa, bàn tay to duỗi ra kéo cô gái đứng bên cạnh mình cho cô ngồi trên đùi hắn, đôi tay vòng qua eo nhỏ của cô, gương mặt tuấn dật vùi sau gáy cô.
'Có biết anh giận đến mức nào không?' Giọng nói vẫn còn chút tức tối vang lên từ phía sau cô, lan ra giữa khoảng cách cực kỳ thân mật giữa hai người.
'Vậy... giờ còn giận không?'
Sầm Tử Tranh xoay người vòng tay qua cổ hắn, mặt dán vào ngực hắn, nhu hòa hỏi.
Giọng nói, biểu tình đều dịu dàng như gió xuân nhẹ thổi vào lòng hắn, thổi đi những tia tức giận cuối cùng.
*****
'Em nha!'
Cơn tức của Cung Quý Dương hoàn toàn bị dáng vẻ này của cô dập tắt hết, bàn tay to âu yếm vuốt mái tóc dài của cô, lại trìu mến vuốt ve gương mặt cô, ngũ quan xinh xắn, dung nhan thanh lệ như một đóa hoa lan, tóc dài phiêu dật tản mát một sự thanh thuần mà quyến rũ mê người.
'Sau này không cho phép tiếp xúc với tên Khương Ngự Kình kia nữa, nghe rõ chưa?' Trong giọng nói trầm thấp đã không nghe ra có chút tức giận nào.
'Nếu như chỉ là bạn bè bình thường tiếp xúc thì sao?'
Sầm Tử Tranh tức cười nhìn dáng vẻ ghen tuông của Cung Quý Dương, nghiêng đầu nghịch ngợm nói.
'Cũng không được!'
Riêng chuyện này hắn tuyệt đối không nhượng bộ, trong đôi mắt đen thoáng qua một tia bá đạo.
'Hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu như còn để anh phát hiện, vậy thì không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu, biết không?'
'Vua bá đạo!'
Sầm Tử Tranh nhíu mày, khuỷu tay thúc vào ngực hắn: 'Anh Khương là anh trai của Tĩnh Nghiên mà, em cũng chỉ xem anh ta như anh trai thôi. Chỉ có anh hay suy nghĩ lung tung!'
Cô không nói cho Cung Quý Dương biết tình hình thực tế bởi vì cô quá rõ, tuy thoạt nhìn hắn khá dễ nói chuyện nhưng dù sao cũng là một con sư tử đực, nếu như rắp tâm chọc giận hắn thì nói không chừng đem cô ăn tươi nuốt sống vào bụng, hơn nữa còn làm cho đối thủ xương cốt không còn.
'Phải vậy không?' Cung Quý Dương rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, thấp giọng nói.
'Em xem hắn như anh trai, chưa chắc gì hắn nghĩ như vậy. Cùng là đàn ông với nhau, ý đồ của hắn anh nhìn rất rõ ràng!'
'Được rồi được rồi mà. Em đã nghe lời anh quay về ngay rồi còn gì, còn tức giận làm gì, giận nữa em đi đó nha!'
Sầm Tử Tranh cố tình làm ra vẻ tức giận nhón người dậy định đi, ngay lập tức eo đã bị một bàn tay to chế trụ: 'Chỗ nào cũng không được đi!'
Hắn như một đứa trẻ dang dỗi, sợ món đồ chơi ưa thích bị cướp mất.
'Vậy không được tức giận nữa, cũng không được mấy lời ghen tuông kia nữa!'
Giờ phút này tim của Cung Quý Dương đã bị sự dịu dàng của cô làm cho tan chảy mất. Lúc này, đừng nói là kêu hắn đừng tức giận, chỉ sợ kêu hắn nhảy từ chỗ này xuống, hắn cũng không oán không hối mà nhảy.
Bên người hắn có không ít phụ nữ, làm nũng cũng là một loại kỹ xảo, cũng là một loại thủ đoạn nhưng trước giờ chưa có người phụ nữ nào như Sầm Tử Tranh, ngay cả làm nũng cũng có thể khiến cho hắn động lòng đến như vậy, si mê không kềm chế được.
'Quý Dương, hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật nha!'
Sầm Tử Tranh vùi mặt trong ngực hắn, ngón tay búp măng nghịch ngợm đùa chiếc cà vạt của hắn, cảm giác dễ chịu khiến cho Cung Quý Dương thần hồn điên đảo.
'Chuyện gì?' Hắn vừa lười lĩnh lên tiếng, vùi cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn của cô.
Sầm Tử Tranh kêu lên một tiếng, cô không ý thức nghiêng đầu sang một bên để tránh thì môi của Cung Quý Dương liền thuận thế đáp xuống chiếc gáy trắng ngần, tận tình hưởng thụ mùi hương thanh mát tỏa ra từ người cô...
'Đừng... đừng mà... '
Cô cảm thấy tim mình đập sai một nhịp, tình cảnh lửa nóng tối qua lại một lần nữa thấp thoáng trong đầu.
'Quý Dương, người ta thực sự có việc muốn hỏi anh mà, đàng hoàng một chút được không!'
Sầm Tử Tranh nhẹ đẩy hắn ra, gương mặt nhỏ nhắn đã hồng như táo chín, đôi mắt đẹp cũng bởi vì thẹn thùng mà lộ ra một vẻ mê ly động lòng người.
'Nói đi!' Cung Quý Dương tức cười nhìn vẻ thẹn thùng của cô, khóe môi càng lúc càng giương cao.
Sầm Tử Tranh hắng giọng, nhìn Cung Quý Dương, dè dặt hỏi: 'Có phải anh cho người theo dõi em không?'
Nói thật lòng, cô rất để ý chuyện này, tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà ăn hôm nay chỉ có thể giải thích bằng một khả năng, đó chính là Cung Quý Dương đã cho người giám sát nhất cử nhất động của cô, bằng không sao hắn lại biết rõ ràng đến như vậy.
'Không có!' Cung Quý Dương trả lời một cách dứt khoát, điều này khiến cho Sầm Tử Tranh sinh nghi.
'Không có? Vậy sao anh biết... '
'Tranh Tranh... '
Cung Quý Dương cười một cách gian trá, 'Tất cả đều là trùng hợp thôi, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi... '
Thật nực cười, cô là người phụ nữ của hắn, cho người giám thị cô thì lại thế nào? Thay vì nói giám thị chẳng bằng nói là bảo vệ, hắn chẳng qua chỉ là phái hai vệ sĩ âm thầm bảo vệ sự an toàn cho cô mà thôi. Nhưng về điểm này Cung Quý Dương không định cho cô biết.
'Thật sao?'
Sầm Tử Tranh nào có sự sắc sảo như Cung Quý Dương, nghe hắn trả lời như vậy cô đương nhiên tin tưởng.
'Thật!' Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một đường cong hoàn mỹ, hắn đặt một hôn lên môi cô.
'Ưm... '
Bị hôn đến không thở nổi nhưng chợt nhớ ra điều gì, Sầm Tử Tranh đẩy hắn ra, quan tâm hỏi: 'Anh ăn trưa chưa?'
Cung Quý Dương lắc đầu: 'Không có em cùng ăn, ăn sao nổi chứ?'
Sầm Tử Tranh nghe vậy đúng là muốn khóc không được muốn cười không xong, cô cố nén cười trước tính trẻ con của hắn, lấy giọng quở trách nói: 'Thật là, đường đường là một vị tổng giám đốc, ăn cơm còn nhất định phải có người ăn cùng sao? Cơm trưa còn chưa ăn, buổi chiều làm sao chịu nổi!' Nói xong cô liền đứng dậy.
'Đi đâu vậy?' Cung Quý Dương như một đứa bé bướng bỉnh không muốn buông món đồ chơi ra, nắm chặt lấy tay cô không chịu buông.
'Đi đặt cơm trưa cho anh nha, thật là, lớn như vậy rồi mà còn không biết thương cho dạ dày của mình. Chẳng lẽ bây giờ anh không đói sao?'
Lúc này Sầm Tử Tranh chẳng khác nào một bà mẹ đang lo lắng cho con mình, một người đàn ông dù cho có thành thục đến mấy cũng sẽ có trẻ con một mặt, nhất là Cung Quý Dương, tám năm trước cô đã biết điều này, có lúc hắn lòng dạ khó lường, có lúc lại giống như một đứa bé bướng bỉnh.
Cung Quý Dương thấy vậy cười ha hả mấy tiếng, kéo mạnh cho cô ngồi xuống trở lại trong lòng mình, ánh mắt giảo hoạt thì thầm bên tai cô: 'Đói, anh đương nhiên đói rồi... hơn nữa là còn chờ không kịp... '
Vừa nói bàn tay vừa thành thục luồn vào trong áo cô, tham lam hưởng thụ sự mượt mà của làn da cô...
'Vậy mau buông em ra, em... đi đặt cơm dùm anh... '
Bàn tay hắn như có điện, ngay lập tức khiến cả người Sầm Tử Tranh run lên, muốn đẩy hắn ra lại như chẳng còn chút hơi sức nào...
'Em chính là bữa trưa của anh!'
Cung Quý Dương mỉm cười, nét mặt lộ đầy ý xấu, hơi thở hắn phớt qua vùng gáy cô, bàn tay bắt lấy tay cô dẫn đường xuống dưới phủ lên nơi nam tính sớm đã kiêu ngạo đứng lên...
'Aaaa... '
Sầm Tử Tranh thất thanh kêu một tiếng, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực cứng rắn như thiết như muốn làm bỏng tay cô.
Cung Quý Dương tà tứ cười, ham muốn trần trụi không hề che dấu trong đáy mắt, hắn đưa tay ấn một phím trên điện thoại bàn...
'Lisa, chiều nay không cho phép ai vào văn phòng của tôi!'
'Dạ, Cung tiên sinh!' Thư ký tổng giám đốc trả lời một cách chuyên nghiệp.
Sầm Tử Tranh chợt hiểu ra ý đồ của Cung Quý Dương, vừa định giãy thoát ra thì chợt thấy chân nhẹ bỗng, cả người đã bị hắn ôm lấy...
'Vật nhỏ, anh đã đói đến vậy rồi, xem em làm thế nào cho anh ăn no... '
Hắn cười đầy ý xấu ôm cô vào phòng nghỉ...
← Ch. 085 | Ch. 087 → |