← Ch.22 | Ch.24 → |
Lâu lan giai nhân_C3. 8(H)
"Xuỵt, đừng khóc, Băng Nhi, đau chỉ một thoáng thôi."Hắn 𝐝_ụ ⓓ_ỗ nói, vật nam tính thăm dò vào bên trong nụ hoa của nàng
"Không... Không nên..."Nước mắt không ngừng lăn xuống, nàng chưa từng có mềm yếu mà khóc như vậy.
Hắn to lớn như vậy, hoạt động ra vào như muốn xé rách nàng, mà cảm giác nóng rực như vậy lại không phải là đau đớn thuần túy, còn kèm theo đó là sự thõa mãn nàng không thể thừa nhận nhiều như vậy.
Hắn cúi đầu 𝒽ô-ռ nước mắt của nàng, đầu ngón tay trượt đến chỗ tiếp xúc giữa hai người ma sát nụ hoa của nàng
"Thích ứng ta, thật tốt chấp nhậnta."Hắn cẩn thận đâ.m 𝐯.à.o càng sâu, không cho nàng trốn tránh. Nơi u cốc của nàng ẩm ướt non mềm hấp dẫn được hắn cơ hồ muốn chiếm lấy toàn bộ, nếu không phải bận tâm nàng là lần đầu, hắn có lẽ đã bị nàng ấm áp vây quanh như vậy mà điên cuồng.
Băng Nhi khó khăn ngẩng đầu, xuyên thấu qua nước mắt 〽️ô𝓃*ɢ lung nhìn hắn, nhìn thấy trên trán hắn mồ hôi. Hắn cũng sẽ đau không? Nếu không vì sao vẻ mặt thống khổ như vậy?
Khi hắn thử hoạt động, nàng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, trong cơ thể lẻn lỏi cảm giác được vật kỳ dị của hắn. Nàng không ngừng phát run, không cách nào khống chế hắn từ từ kịch liệt di động.
"Không nên cử động, ta... Ta chịu không được... Ngại..."Nàng ngẩng đầu lên, xụi lơ ở bên cây đào, bị động tác tiến vào 𝐫ú-т 𝐫-🔼 không khỏi bị chọc cho đến yêu kiều тh·ở ♓ổ·п 𝒽ể·ռ.
"Băng Nhi, đem mình toàn bộ giao cho ta."Hắn thấp giọng gầm thét, cũng khắc chế không được nữa, cầm vùng eo mãnh khảnh, đem hết toàn bộ khí lực trấn áp hướng nàng, đ·â·m chọc vào trong nàng, hoàn toàn đoạt lấy nàng.
Nàng kịch liệt ⓡц*𝐧 𝓇*ẩ*ÿ, đau đớn đã từ từ biến mất còn lại chính là cảm giác rung chuyển mất thần hồn Nàng nâng lên vùng eo mãnh khảnh, không tự chủ được mà đáp lại hắn, truy tìm hắn ngay cả nàng cũng không biết điểm cuối. Cơ thể của nàng căng thẳng, toàn thân đổ mồ hôi ướt đẩm thật chặt cùng hoạt động theo nam nhân này.
Vui thích dần dần lấn áp, nàng bắt đầu khiếp đảm, bất an muốn né ra. Nàng không dám nữa đi tới, phảng phất có một trái cầu lửa thật lớn tích lũy ở trong cơ thể nàng, mắt thấy sẽ phải bộc phát, nàng sợ sẽ nó sẽ bộc phát mà tan xương nát thịt mất...
"Không... Ta không thể..."Nàng khó khăn nói, bởi vì hắn động tác chạy nước rút mà khó có thể diễn ngữ.
Thật là đáng sợ, giống như là chuyên chú muốn từ trên người nàng cướp đoạt món đồ nào đó. Hai tay của nàng ở trên n.🌀.ự.↪️ của hắn, ra sức nghĩ muốn đẩy hắn ra. Song, động tác của nàng lại làm cho hắn có cơ hội nâng cái m_ô_𝓃_𝖌 mượt mà của nàng lên.
Hắn dễ dàng ôm lấy nàng, không chịu bỏ qua cho nàng, 🅓-ụ-c vọп-g kiên quyết càng thêm chôn sâu vào trong cơ thể nàng.
"Băng Nhi, ta sẽ không khai phóng ngươi, ngươi là của ta."Hắn nói từng chữ từng câu, cắn chặc hàm răng, eo càng thêm có lực đâ.𝐦 chọc vào, mỗi một cái cũng cuồng mãnh cực nóng xuyên qua đóa hoa của nàng
Nàng không có cách nào suy nghĩ hàm ý sâu xa trong lời nói của hắn, quá nhiều vui thích đã bộc phát, nàng ngửa đầu nằm dài yêu kiều trên mặt đất. Trên mặt đất hoa rơi thật dầytrở thành chăn đệm.
Trong cơ thể bổng có nhiệt lưu nóng rực, từ ⓓ_ụ_𝒸 ѵọ𝐧_🌀 của hắn bắn tán loạn vào trong chỗ sâu kín của nàng, nàng không ngừng 𝐫·⛎·𝐧 rẩ·𝓎, tiếp nhận mầm mống của hắn... Đầy trời mưa hoa, bao trùm t𝒽.â.𝓃 𝖙ⓗ.ể trần truồng bọn họ, hai người thủy chung dây dưa ở chung một chỗ, tiếng hít thở tràn ngập ở trong rừng hoa đào.
Hồi lâu sau, Hàn Chấn Dạ ngẩng đầu lên, mái tóc đen xốc xếch bị mồ hôi thấm ướt, khóe miệng hắn thoả mãn cười tà, làm cho hắn xem ra càng thêm nguy hiểm. Cái tiểu nữ nhân này quả thực là mỹ lệ mà vừa vặn nằm trong lồng 𝖓·𝐠·ự·ⓒ của hắn, hắn lần này thật sự động tâm, nghiêm túc tính toánmang theo nàng trở về tái ngoại.
Hắn tự tay νu·ố·t ☑️·𝐞 nàng da thịt tỉ mỉ, đang định mở miệng, khóe mắt lại thấy thanh quang chợt lóe. Quanh năm huấn luyện, bản năng hắn trong nháy mắt phản ứng, đảo mắt mà lánh ra.
Chẳng qua là, phản ứng của hắn không còn đủ nhanh như cũ do sau khi 𝒽🔴.𝐚.𝖓 á.ï mà mệt mỏi. Thanh đao dính 𝖒á-υ, bụng bên trái chợt truyền tới một trận đau đớn kịch liệt! Trong miệng tất cả lời ngon tiếng ngọt, đảo mắt tất cả đều hóa thành tro.
"Đáng 🌜𝒽ế-т!"Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ấn vào vết thương thối lui mấy bước. Bụng bên trái đã xuất hiện một đạo vết thương thật sâu đang rò rỉ má●𝐮 tươi. Vốn là nằm ở trên áo choàng Băng Nhi chậm rãi ngồi dậy, hai đôi mắt mở to nhìn hắn, trên mặt mỹ lệ không có chút huyết sắc nào.
Mà hai tay của nàng, đang nắm chặc đoản đao thấm đẫm Ⓜ️á*𝖚 huyết của hắn...
← Ch. 22 | Ch. 24 → |