← Ch.23 | Ch.25 → |
Lâu lan giai nhân_C4. 1
Tác giả: Điển Tâm
Hoa rơi trên mặt đất dính 𝖒*á*u, có ⓜ*á*𝖚 của nàng, cũng có 𝐦á.𝖚 của hắn.
Hàn Chấn Dạ sau khi lùi lại mấy bước, nhanh chóng đưa tay điểm mấy huyệt đạo trước 𝓃𝐠_ự_ⓒ, ngăn lại 〽️●á●ⓤ tươi vẫn chảy ra bụng bên trái. Một đao kia đâ·𝐦 νà·𝖔 rất sâu, dùng hết toàn bộ khí lực của nàng, nếu không phải hắn trong nháy mắt lấy bản năng mà tránh ra nửa tấc, giờ phút này đại khái đã 𝐜-𝒽-ế-🌴 dưới đoản đao của nàng.
Triền miên 𝐭𝖍â-n 〽️-ậ-т rõ mồn một trước mắt, vui thích khi Băng Nhi uyển chuyển hầu hạ còn sót lại ở trong người nhưng đảo mắt nàng đã trở thành thích khách lấy mạng hắn.
Băng Nhi toàn thân trần truồng đứng ở dưới tán hoa rơi, 𝐭-𝐡-â-п 🌴-ⓗ-ể mãnh khảnh có chút 𝓇●ⓤ●п 𝐫●ẩ●𝖞, hai tay nắm chặc đoản đao dính má.⛎. Nàng cắn chặc đôi môi đỏ mọng, mắt mở to nhìn hắn. Trên da thịt của nàng dính m*á*⛎ không rõ nàng là m.á.⛎ xử nữ hay là 〽️●á●⛎ của hắn.
"Ngươi phải ⓒ𝖍ế●т..."Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, mãnh liệt khắc chế cảm giác hối hận trong lòng. Nàng tuyệt đối không thể mềm lòng, nhất định phảilấy đi tánh mạng Hàn Chấn Dạ.
"Băng Nhi, người trước khi c♓●ế●ⓣ vốn có tư cách biết chân tướng. Người nói cho ta biết, đây là do ta cướp đi tấm thân xử nữ của người? Hay đây vốn là một cảm bẫy rập đã sớm an bài tốt?"Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thê lương, nheo lại tròng mắt đen nhìn nàng, bởi vì mất nhiều ⓜá●υmà có chút vô lực, cước bộ hơi có vẻ trầm trọng.
Băng Nhi hít sâu một hơi, phần đẫy đà màu hồng phấn phập phồng, trên da thịt còn lưu lại dấu ♓ô.п của hắn.
"Ta là người do Trầm Khoan phái tới."Nàng cắn răng thừa nhận, không để ý tới đau đớn truyền đến trong lòng."Hắn rất sợ sự hiệp trợ ở Thiết Ưng, cùng với sự tham dự của nhật đế, sợ ngươi có cơ hội chạy trốn, cho nên sai ta mai phục đến gần bên ngươi, nếu ngươi chạy thoát được khỏi Thiết thành, liền tùy thời điểm mà 𝖌_ïế_т ngươi."
Hắn đôi mắt đen trong nháy mắt đọng lại là hàn băng, lần nữa ngắm nhìn nàng, trong đồng tử chỉ còn lại dấu vết tàn khốc.
Trầm Khoan? Băng Nhi lại là ⓢ●á●† t●h●ủ do Trầm Khoan phái ra? Lúc trước mọi hảo cảm đối với nàng đến khi nàng xuất thủ á●𝐦 sá●𝖙 hắn thì hảo cảm ấy trong nháy mắt đã biến mất. Không lâu trước đó mới cùng nàng 𝐡𝑜ⓐ·п á·ï giờ phút này càng giống là một chuyện châm chọc. Hắn tại sao ngu muội như vậy? Lại trúng phải 🍳●⛎●ỷ kế của nàng?
"Quả nhiên là Lão Hồ Ly, liên tiếp phái ra hai nữ nhân. Đầu tiên là mỹ nhân kế, sau đó làkhổ nhục kế. Mục Hồng Tiêu mê hoặc ta, mà ngươi cũng là lại để cho ta lúc phòng bị của bản thân hoàn toàn thư giản..."Hắn cười lạnh, tròng mắt đen quét qua nàng т.ⓗâ.ⓝ 𝖙.h.ể trần truồng 𝐦ề_ɱ ɱ_ạ_1 mỹ lệ, nụ cười càng thêm châm chọc."Nói cho ta biết vì 𝖌.𝒾.ế.✞ ta người không tiếc hy sinh tấm thân xử nữ của mình, đáng giá sao?"
Hắn trong lời nói mang đầy ý châm chọc làm cho nàng ngượng ngùng đoản đao cầm trong tay dùng thêm vài phần lực. Trên má phấn hiện lên mảng đỏ hồng dần dần nhuộm đỏ da thịt toàn thân nàng.
"Chỉ cần có thể lấy được tánh mạng của ngươi, ta chuyện gì cũng nguyện ý làm."Nàng thấp giọng nói, hai tay càng không ngừng phát run.
Nàng thật sự không rõ, nỗi đau trong lòng kia là vì cái gì, nàng vốn quyết đinh lấy mọi thứ đổi lấy tánh mạng của hắn, vì sao giờ phút này nhìn sự tàn khốc trong đôi mắt của hắn lòng nàng lại cảm thấy khổ sở thế này? Nàng chỉ cần 𝖌_𝐢ế_𝐭 hắn sẽ rời đi ngay, cần gì phải quan tâm hắn có hận hay không hận nàng?
"Băng Nhi, ta phải bội phục ngươi, lại bố trí một cảm bẫy đến mất hồn thế này. Nếu như không có hao hết thể lực của ta, ngươi làm sao có thể nào một chiêu đã đắc thủ!"Trong mắt của hắn mạng tia lạnh như băng, ngữ điệu nhưng ngoài ý muốn lại ôn hòabình tĩnh."Nói cho ta biết một chuyện, khi ngươi ở dưới người của ta ✞·♓â·𝖓 †·𝐡·ể тh*ở g*ấ*ⓟ, mất hồn khó nhịn mà cắn ta, la lên muốn ta cho ngươi nhiều hơn, những thứ kia chẳng qua là diễn trò sao?"Hắn cố ý ép hỏi, quỳ một gối xuống trên mặt đất, đau đớn đến thở hổn hễn.
Vết thương bụng bên trái còn sâu hơn so với trong tưởng tượng hắn, ⓜ·á·ⓤ tươi còn đang chảy ra, tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ, ngay cả thanh âm của nàng nghe tới cũng giống như là từ phương xa truyền đến. Ánh mắt của hắn đầy dẫy tàn nhẫn cùng hận ý, vững vàng nhìn thẳngnàng, ✝️*hâ*𝓃 тⓗ*ể nhưng từ từ mềm yếu, té trên mặt đất.
← Ch. 23 | Ch. 25 → |