Truyện:Sắc Màu Hôn Nhân - Chương 35

Sắc Màu Hôn Nhân
Trọn bộ 76 chương
Chương 35
Đêm tân hô*𝓃 (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Chu Liệt đang giả vờ say. Sắc mặt Chu Liệt bình tĩnh nhìn về phía đôi môi cô thêm vài lần. Giang Ninh cúi đầu, ánh đèn chiếu lên mặt cô, lông mi thật dài rõ ràng.

Từ khoảnh khắc Giang Ninh nắm tay anh, anh đã quyết định bắt đầu giả vờ say. Tất cả đều là những từ rất bình thường, rất rườm rà. Giơ tay lên, anh 𝐜·ở·ⓘ á·𝐨 khoác raSau một hồi trong ngoài bận rộn lên xuống, gương mặt Giang Ninh càng đỏ lên, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi mỏng nhìn không rõ.

Người phụ nữ bên cạnh anh, vừa trắng trẻo vừa mảnh mai. Từ khoảnh khắc Giang Ninh nắm tay anh, anh đã quyết định bắt đầu giả vờ say. Mỗi một ngón tay, đều bị khăn mặt n_ó_𝐧_🌀 🅱_ỏ𝖓_𝐠, nhẹ nhàng quấn lấy lau chùi. Đầu ngón tay tê dại thoải mái."Anh Chu, anh thật vất vả đấy nhỉ..."

Âm thanh nói chuyện ⓜ·ề·m 𝐦·ạ·ı dễ nghe, không hề phòng bị lải nhải bên cạnh anh. Vừa 〽️ề·ⓜ 𝐦·ạ·𝒾 vừa thơm. Giang Ninh chớp chớp mắt, thích ứng với ánh sáng, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư, cũng không chú ý tới hai cặp vú sữa 〽️·ề·Ⓜ️ 〽️ạ·ı dán lên mặt Chu Liệt.

Tất cả đều là những từ rất bình thường, rất rườm rà. Giang Ninh trèo lên người Chu Liệt, ghé vào gần đầu giường tắt đèn. Anh im lặng, t♓.ở hổ.ռ 𝐡ể.n. Người phụ nữ bên cạnh anh, vừa trắng trẻo vừa mảnh mai.

Nhưng Chu Liệt rất thích nghe. Và sau đó là quần, giày...Trên người Chu Liệt 🌜ở*i á*⭕ ra chỉ còn lại một thân quần áo màu đen mùa thu. Bình thường chỉ có cô bị Chu Liệt nhắc đi nhắc lại. Hôm nay cuối cùng có thể ngược lại, cô nhắc Chu Liệt nhiều lần.

Anh giống như người gỗ, sẽ làm bất cứ điều gì Giang Ninh yêu cầu. Giang Ninh ở trong bóng tối, nói một câu "Anh đi ngủ đi" rồi định kéo chăn chuẩn bị nằm xuống. Đó là 🅓ụ_🌜 v_ọ_ռ_🌀 của Chu Liệt đối với côGiang Ninh ra vào mấy lần.

Giơ tay lên, anh c·ở·ı á·𝖔 khoác ra

Giang Ninh cầm lấy lên, tiến đến chóp mũi ngửi ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, "Toàn thân mùi rượu, anh thật thối."Chu Liệt muốn cúi đầu nhìn cô, định lên tiếng nói "Không vất vả", nhưng anh không thể nhúc nhích.

Bình thường chỉ có cô bị Chu Liệt nhắc đi nhắc lại. Hôm nay cuối cùng có thể ngược lại, cô nhắc Chu Liệt nhiều lần. Giang Ninh rất nhanh trở lại, trong tay cầm một chậu đầy nước nóng, có một chiếc khăn ngâm bên trong.

Bộ quần áo bị ghét bỏ kia, cuối cùng cũng được treo ngay ngắn trên chiếc mắc áo bên cạnh. Giọng nói khàn khàn, anh cúi đầu thấp giọng nói, "A Ninh, A Ninh...""Mới nửa năm, anh đã đen nhiều như vậy..."

Và sau đó là quần, giày..."Đã nứt ra một lớp da rồi..."

Trên người Chu Liệt c●ở●ı á●0 ra chỉ còn lại một thân quần áo màu đen mùa thu. Cô dặn dò: "Anh đừng đừng nhúc nhích, em đi lấy chậu nước đã."Mang theo mùi rượu chưa bao giờ tiêu tán.

Quần áo bó sát, ôm sát những đường cơ bắp của cơ thể, lộ ra thân hình cường tráng mơ hồ. Tất cả hơi nóng đều phả lên cổ Giang Ninh.

Nửa năm nay, Chu Liệt mỗi ngày đều xuống ruộng làm việc, cơ thể cường tráng hơn rất nhiều. Anh giống như người gỗ, sẽ làm bất cứ điều gì Giang Ninh yêu cầu. Âm thanh nói chuyện 𝖒ề_ɱ Ⓜ️_ạ_𝒾 dễ nghe, không hề phòng bị lải nhải bên cạnh anh. Chu Liệt đang giả vờ say.

Trên mặt Giang Ninh đỏ bừng, kéo chăn qua một bên, đắp lên đùi Chu Liệt chặn thứ đó đang nhô ra. Rất ngọt ngào.

Cô dặn dò: "Anh đừng đừng nhúc nhích, em đi lấy chậu nước đã."

Theo tiếng đóng cửa, bóng dáng Giang Ninh biến mất không thấy. Thay mấy chậu nước nóng, còn lau chân cho Chu LiệtLau mặt xong, rồi lại lau hai tay anh. Cô không mặc đồ lót, áo mùa thu của cô rất mỏng.

Trong đôi mắt đen của Chu Liệt, hiện lên một ánh sáng. Nghĩ đến động tác hoảng hốt kéo chăn bông vừa rồi của Giang Ninh. Người đàn ông lặng lẽ mỉm cười. Theo tiếng đóng cửa, bóng dáng Giang Ninh biến mất không thấy.

Giang Ninh rất nhanh trở lại, trong tay cầm một chậu đầy nước nóng, có một chiếc khăn ngâm bên trong. Chu Liệt một tay ôm 𝐧𝖌*ự*𝐜 cô, một tay ôm eo cô, cánh tay dùng sức thật chặt, ✝️♓â_n †_𝐡_ể nóng như thiêu đốt. Lúc đó Chu Liệt cũng không lão luyện như mười năm sau, nói xoa vú thì xoa vú, nói làm tiểu huyệt thì làm tiểu huyệt. Trên người Giang Ninh cũng chỉ còn lại áo mùa thu, một lớp mỏng dính vào đ.ư.ờ.𝖓.𝐠 c𝐨.𝐧.🌀 lồi lõm của cơ thể cô.

Cô 𝒸*ở*ℹ️ á*🔴 lông trên người, kéo tay áo, lấy khăn mặt từ trong chậu nước lên, vắt khô từng chút một. Giang Ninh cầm lấy lên, tiến đến chóp mũi ngửi ngửi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, "Toàn thân mùi rượu, anh thật thối."

Khăn mặt nóng hổi, phủ lên mặt Chu Liệt

Giang Ninh nhẹ nhàng lau khuôn mặt bị rám nắng của anh.

"Mới nửa năm, anh đã đen nhiều như vậy..."Mang theo một mùi sữa, từ chóp mũi người đàn ông nhẹ nhàng thoáng qua.

"Đã nứt ra một lớp da rồi..."

"Anh Chu, anh thật vất vả đấy nhỉ..."

Lau mặt xong, rồi lại lau hai tay anh. Rất nặng nề.

Mỗi một ngón tay, đều bị khăn mặt пó·𝖓·ℊ 🅱·ỏռ·ℊ, nhẹ nhàng quấn lấy lau chùi. Đầu ngón tay tê dại thoải mái. Gầy có chút đơn bạc, nhưng cặp vú đầy đặn, đặt biệt hai đầu vú tròn trịa kia.

Giang Ninh cúi đầu, ánh đèn chiếu lên mặt cô, lông mi thật dài rõ ràng.

Chu Liệt muốn cúi đầu nhìn cô, định lên tiếng nói "Không vất vả", nhưng anh không thể nhúc nhích.

Giang Ninh ra vào mấy lần. Anh sợ Giang Ninh đẩy anh ra. Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau không một khe hở. Họ đã ♓ô*𝖓 nhau rất nhiều lần.

Thay mấy chậu nước nóng, còn lau chân cho Chu LiệtCô 🌜*ở*𝐢 á*𝖔 lông trên người, kéo tay áo, lấy khăn mặt từ trong chậu nước lên, vắt khô từng chút một. Giang Ninh nhẹ nhàng lau khuôn mặt bị rám nắng của anh.

Mỗi khi cô bước ra khỏi căn phòng ấm áp mà không mặc áo khoác, Chu Liệt đều âm thầm nhíu mày sau lưng Giang Ninh. Trên mặt Giang Ninh đỏ bừng, kéo chăn qua một bên, đắp lên đùi Chu Liệt chặn thứ đó đang nhô ra.

Căn phòng cũ này, ít nhiều có chút bất tiện. Nửa năm nay, Chu Liệt mỗi ngày đều xuống ruộng làm việc, cơ thể cường tráng hơn rất nhiều.

Sau một hồi trong ngoài bận rộn lên xuống, gương mặt Giang Ninh càng đỏ lên, trên trán xuất ra một tầng mồ hôi mỏng nhìn không rõ.

Nhưng hô hấp ⓝɢự●🌜 có chút т-♓-ở hổ-𝐧 𝐡ể-п, đôi môi hồng nhuận, bốc lên hơi nóng. Chu Liệt đang thăm dò.

Sắc mặt Chu Liệt bình tĩnh nhìn về phía đôi môi cô thêm vài lần. Khoảnh khắc Giang Ninh bị Chu Liệt ôm lấy, cả người căng thẳng. Cô cảm nhận rõ ràng ở đằng sau Ⓜ️ô𝓃_🌀, côn thịt dưới háng của người đàn ông đang cứng rắn chọc vào 𝐦*ôп*ℊ cô.

Họ đã 𝖍.ô.𝐧 nhau rất nhiều lần. Trong phòng đột nhiên chìm trong bóng tối. Trong đầu Chu Liệt nhớ lại hương vị đôi môi Giang Ninh, người phụ nữ bên cạnh nhích lại gần anh.

Lần đầu tiên là lúc kết hô●п●, lần thứ hai, lần thứ ba... Đó là vào một đêm yên tĩnh.

〽️ề●ɱ mạ●iKhi đó Giang Ninh, không giống như mười năm sau khi kết ♓ô𝐧_, cả người tràn đầy 𝐪𝖚-ÿế-𝓃 𝐫-ũ mê người. Mỗi khi cô bước ra khỏi căn phòng ấm áp mà không mặc áo khoác, Chu Liệt đều âm thầm nhíu mày sau lưng Giang Ninh.

Rất ngọt ngào.

Trong đầu Chu Liệt nhớ lại hương vị đôi môi Giang Ninh, người phụ nữ bên cạnh nhích lại gần anh. Cô giống như một cục bông mềm ngây ngô.

Trên người Giang Ninh cũng chỉ còn lại áo mùa thu, một lớp mỏng dính vào đư●ờ●𝐧●𝖌 ↪️oռ●🌀 lồi lõm của cơ thể cô.

Khi đó Giang Ninh, không giống như mười năm sau khi kết 𝐡·ôn·, cả người tràn đầy 𝐪-𝐮yế-𝐧 ⓡ-ũ mê người.

Cô giống như một cục bông mềm ngây ngô.

Gầy có chút đơn bạc, nhưng cặp vú đầy đặn, đặt biệt hai đầu vú tròn trịa kia.

Có vốn liếng đắt giá nhất, chính mình lại không ý thức được điều đó.

Giang Ninh trèo lên người Chu Liệt, ghé vào gần đầu giường tắt đèn.

Trong phòng đột nhiên chìm trong bóng tối.

Giang Ninh chớp chớp mắt, thích ứng với ánh sáng, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư, cũng không chú ý tới hai cặp vú sữa ⓜề.ⓜ ɱ.ạ.𝐢 dán lên mặt Chu Liệt.

Cô không mặc đồ lót, áo mùa thu của cô rất mỏng. Nhưng Chu Liệt rất thích nghe.

Vừa 〽️.ề.m ɱ.ạ.ı vừa thơm.

Mang theo một mùi sữa, từ chóp mũi người đàn ông nhẹ nhàng thoáng qua.

Giang Ninh ở trong bóng tối, nói một câu "Anh đi ngủ đi" rồi định kéo chăn chuẩn bị nằm xuống.

Nhưng vừa mới di chuyển, người đàn ông "say rượu" ở một bên đột nhiên vươn tay ôm cô vào trong chăn bông.

Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau không một khe hở. Rồi lại đè nén 𝖉*ụ*🌜 ✅*ọn*ɢ, căng thẳng lý trí cuối cùng, chờ đợi phản ứng của Giang Ninh

Chu Liệt một tay ôm n🌀·ự·𝒸 cô, một tay ôm eo cô, cánh tay dùng sức thật chặt, ✝️𝒽â●n ⓣ●ⓗ●ể nóng như thiêu đốt. Quần áo bó sát, ôm sát những đường cơ bắp của cơ thể, lộ ra thân hình cường tráng mơ hồ.

Anh dựa vào tai Giang Ninh †*h*ở 𝐝ố*c.

Rất nặng nề.

Mang theo mùi rượu chưa bao giờ tiêu tán.

Khoảnh khắc Giang Ninh bị Chu Liệt ôm lấy, cả người căng thẳng. Cô cảm nhận rõ ràng ở đằng sau 𝖒ôп_🌀, côn thịt dưới háng của người đàn ông đang cứng rắn chọc vào 𝖒ô_п_ℊ cô.

Khí thế mạnh mẽ.

Đó là 🅓ụ●c vọⓝ●g của Chu Liệt đối với cô

Lúc đó Chu Liệt cũng không lão luyện như mười năm sau, nói xoa vú thì xoa vú, nói làm tiểu huyệt thì làm tiểu huyệt.

Anh im lặng, t𝐡.ở ♓.ổ.n 𝒽ể.𝖓. Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Giọng nói khàn khàn, anh cúi đầu thấp giọng nói, "A Ninh, A Ninh..."

Tất cả hơi nóng đều phả lên cổ Giang Ninh.

Chu Liệt thẳng lưng, côn thịt cứng rắn dán vào ⓜôn-𝖌 Giang Ninh, 𝐜-ọ 𝐱á-ⓣ từng chút một. Trong đôi mắt đen của Chu Liệt, hiện lên một ánh sáng. Nghĩ đến động tác hoảng hốt kéo chăn bông vừa rồi của Giang Ninh. Người đàn ông lặng lẽ mỉm cười.

Giống như một con ⓠ·υ·ỷ nghiện rượu.

Nhưng người anh ôm trong 𝓃ℊự_𝒸 là vợ của mình.

Chu Liệt đang thăm dò.

Anh sợ Giang Ninh đẩy anh ra.

Rồi lại đè nén 🅓ụ-c ν-ọⓝ-g, căng thẳng lý trí cuối cùng, chờ đợi phản ứng của Giang Ninh

Chương (1-76)