Vú sữa (1)
← Ch.04 | Ch.06 → |
Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh
Chỉ trong một thời gian ngắn mà Giang Ninh lại cao trào thêm một lần nữa. Κ*♓*oá*ℹ️ ⓒ*ả*m so lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt. Muốn rút côn thịt cứng rắn ra khỏi tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Giống như một cơn sóng thần quét qua mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, khiến cô nghẹt thở. D_â_Ⓜ️ thủy lại chảy ra.
"Hức hức hức ——""Thật sao?"Chu Liệt vùi đầu vào cổ Giang Ninh, một tay xoa bầu 𝖓*🌀*ự*↪️, một tay bóp chặt lấy eo.
Giang Ninh nhắm chặt hai mắt, nức nở 𝖗ц.𝖓 𝓇ẩ.🍸. Rồi lại mang theo chút uất ức.
Đôi chân thon dài mảnh mai quấn chặt lấy vòng eo người đàn ông. Giang Ninh bị cuốn trong vòng xoáy 𝐝●ụ●↪️ 𝖛●ọn●ℊ, khoảnh khắc cơ thể mất khống chế, không nhịn được mà co rút Tất cả đều là mùi mồ hôi của Chu Liệt phơi nắng mà ra.
Ngón tay trắng nõn ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi của Chu Liệt. Chu Liệt sau khi biết Giang Ninh cao trào, chỉ dừng lại một lát. Ngón tay của người đàn ông vẫn lưu luyến trên vùng bụng dưới của cô. Chỉ trong một thời gian ngắn mà Giang Ninh lại cao trào thêm một lần nữa. 🎋_♓_𝑜á_𝐢 𝐜ả_ɱ so lần đầu tiên càng thêm mãnh liệt.
Móng tay cắm sâu vào da thịt, toàn thân cô căng thẳng, cào ra một dấu vết mờ nhạt. Bởi vì...Vài giây sau.
Sao lại đau như vậy?Chu Liệt hô*𝓃 lên đôi mắt đẫm lệ của cô, rồi 𝒽ô.𝓃 lên môi cô, cuối cùng sức lực nặng nề trên người anh cũng biến mất. Đôi môi đỏ mọng 𝖙·h·ở ♓·ổ·𝐧 ♓ể·п, cắn một cái lên vai người đàn ông. Ngón tay trắng nõn ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi của Chu Liệt.
Nhưng đối với những người đàn ông da dày thịt béo mà nói, hoàn toàn không đau cũng chẳng ngứa. Giang Ninh không nhịn được, Ⓜ️ề_𝐦 Ⓜ️_ạ_1 kêu rên lên. Sao lại đau như vậy?
Và nơi đau đớn thực sự Một giây sau. Bồn chồn.
Là trên vai Chu Liệt——-Ngay sau đó."Hức hức hức ——"
Giang Ninh bị cuốn trong vòng xoáy ◗ụ-𝐜 ☑️-ọ-ⓝ-ɢ, khoảnh khắc cơ thể mất khống chế, không nhịn được mà co rút "A..."Nhưng mà. Còn phải ngậm núm vú khi ngủ...
Đôi môi đỏ mọng 🌴𝖍_ở ♓_ổ_ⓝ hể_𝐧, cắn một cái lên vai người đàn ông. Giang Ninh không dám nhìn xuống. Chính xác hơn mà nói, cô thậm chí còn không dám mở mắt.
Cơ bắp đó, thật cứng rắn.
Mặn. Hai mép hoa bị tách ra 2 bên, dính nước trong suốt, giống như cánh bướm đang 𝖗.u.ռ 𝓇ẩ.𝓎. Lúc này, anh nói cái gì, Giang Ninh đều sẽ đồng ý.
Rất mặn...
Tất cả đều là mùi mồ hôi của Chu Liệt phơi nắng mà ra. Động tác ν⛎ố·🌴 𝐯·3 rất dịu dàng.
Giang Ninh nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng mờ mịt, nhưng không chịu buông ra, hàm răng trắng tinh vẫn nặng nề cắn chặt. Chu Liệt đứng dậy.
Tất cả những điều này, cũng là do anh. Trong ánh mắt màu đen của Chu Liệt ngày càng đen lại
Bởi vì...
Chu Liệt sau khi biết Giang Ninh cao trào, chỉ dừng lại một lát. So với lúc phơi nắng, còn nôn nóng hơn rất nhiều.
Côn thịt cứng rắn đâ-𝐦 sâu vào tiểu huyệt, cảm nhận được vách thịt bên trong tiểu huyệt điên cuồng nhúc nhích. Giang Ninh bất chấp phải nói cái gì đó xấu hổ, cô chỉ muốn làm cho người đàn ông dừng lại. Cao trào vẫn chưa qua. Vẫn còn trong thời gian chờ đợi. Ngược lại cô bị làm càng lợi hại hơn...
Hút thật chặt. Cơ bắp đó, thật cứng rắn. Trên trán người đàn ông lại một lần nữa đổ mồ hôi nóng.
Trên trán người đàn ông lại một lần nữa đổ mồ hôi nóng. Giang Ninh nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng mờ mịt, nhưng không chịu buông ra, hàm răng trắng tinh vẫn nặng nề cắn chặt.
So với lúc phơi nắng, còn nôn nóng hơn rất nhiều. Bàn tay to lớn vững vàng cố định cơ thể Giang Ninh. Chu Liệt một bước chân xuống sàn nhà, một chân giẫm lên sofa, đưa côn thịt vừa cứng vừa đau vào bộ ⓝ-ɢự-𝖈 trắng như tuyết.
Thắt lưng căng chặt, anh muốn di chuyển."Aaaa......"Là trên vai Chu Liệt——-
Trong ánh mắt màu đen của Chu Liệt ngày càng đen lại"Chồng... Đừng... Hức hức...Từ bỏ... Dùng... Dùng vú..."Hình ảnh xấu hổ trong đầu Giang Ninh bị lực đạo nặng nề xuyên qua đâ●〽️ đến vỡ vụn. Bộ đồ ngủ mỏng tanh được vén lên, bầu п·🌀·ự·𝒸 bị ⓒ●ọ x●á●✝️ đến đỏ bừng lộ ra ngoài không khí.
Vậy nên, anh chỉ tạm dừng một lát."Vươn tay giữ 𝐧ℊự.c đi"
Một giây sau. Côn thịt thô to kia không chút lưu tình, lại bắt đầu điên cuồng thọc vào 𝓇ú_𝖙 𝐫_ⓐ một lần nữa
Côn thịt thô to kia không chút lưu tình, lại bắt đầu điên cuồng thọc vào 𝓇ú*т r*a một lần nữa
Chu Liệt vùi đầu vào cổ Giang Ninh, một tay xoa bầu ⓝ·𝖌ự·↪️, một tay bóp chặt lấy eo. Triền miên kịch liệt
Tiếng bạch bạch bạch mang theo tiếng nước dính dính nhớp nháp, vang dội không dứt bên tai.
Bàn tay to lớn vững vàng cố định cơ thể Giang Ninh. Cô biết, Chu Liệt thích ⓝ𝐠-ự-ⓒ của cô.
Cô nằm trên gối, cặp 𝖒_ô_n_g vểnh lên một cách ◗â-Ⓜ️ đ-ã-ⓝ-g, không thể thoát ra được. Đây là muốn lấy cái mạng nhỏ của Giang Ninh.
Triền miên kịch liệt
Ngón tay của người đàn ông vẫn lưu luyến trên vùng bụng dưới của cô. Editor: Chang + Beta: Tnhii, Amouriel, Linh
Nơi đó có một vết sẹo dài ba bốn centimet, bị Chu Liệt sờ sờ tới lui. Đau đớn chỉ có thể khiến người đàn ông cảm thấy κí𝒸.𝒽 тⓗí.𝖈.♓ hơn.
Động tác v⛎*ố*† ☑️*𝑒 rất dịu dàng. Thích, ngay cả khi ngủ thiếp đi, cũng phải nắm trong lòng bàn tay. Nhưng đối với những người đàn ông da dày thịt béo mà nói, hoàn toàn không đau cũng chẳng ngứa.
Tuy nhiên, sự 🔀-â-Ⓜ️ п𝒽ậ-🅿️ của côn thịt không hề giảm đi chút nào. Ngược lại, nó ngày càng mạnh mẽ hơnTiểu huyệt đã bị làm đến mức bên trong đỏ bừng, khép lại từ từ một cách đáng thương.
Cao trào vẫn chưa qua. Vẫn còn trong thời gian chờ đợi. Ngược lại cô bị làm càng lợi hại hơn...
Đây là muốn lấy cái mạng nhỏ của Giang Ninh.
Thật sự... Không được nữa!!!Chu Liệt mới dừng lại. Núm vú thịt xinh xinh như quả anh đào. Quy đầu vểnh lên có thể cọ chính xác tới điểm nhạy cảm đang ⓡ_𝖚_ռ 𝖗ẩ_𝐲 của cô.
Giang Ninh lúc này mới ♓●un●ɢ ⓗ●ă●ⓝ●🌀 cắn lên vai Chu Liệt, cho dù trong miệng đều là vị mặn, cô cũng không nhả ra.
Nhưng mà.
Đau đớn chỉ có thể khiến người đàn ông cảm thấy κí.↪️.♓ 🌴.𝒽.íⓒ.h hơn. Vậy nên, anh chỉ tạm dừng một lát.
Côn thịt lấp đầy vào tiểu huyệt vẫn ngày càng nhanh. Dưới Ⓜ️*ôⓝ*𝐠...Tất cả đều ướt hết...
Quy đầu vểnh lên có thể cọ chính xác tới điểm nhạy cảm đang ⓡ⛎.𝖓 rẩ.𝐲 của cô. Tuy nhiên, sự 𝖝●â●m п●𝒽●ậ●𝐩 của côn thịt không hề giảm đi chút nào. Ngược lại, nó ngày càng mạnh mẽ hơn
"Hức hức hức....."Hức hức...Thật sự... Không được nữa!!!
Nước mắt nhàn nhạt, nhuộm đỏ khóe mắt Giang Ninh. Giang Ninh mở mắt ra nhìn một cái, có thể nhìn thấy gân xanh nhô lên trong huyệt thái dương của đàn ông, còn có mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.
Cô khóc nức nở, buông lỏng hàm răng của mình. Côn thịt lấp đầy vào tiểu huyệt vẫn ngày càng nhanh.
"Chồng... Đừng... Hức hức...Từ bỏ... Dùng... Dùng vú..."
Sẽ 🌜*♓ế*t mất...Nước mắt nhàn nhạt, nhuộm đỏ khóe mắt Giang Ninh.
Thật sự sẽ ⓒ_𝖍ế_𝐭...Giọng nói khàn khàn bị ⓓụ*𝐜 ѵọп*ⓖ chi phối, ra lệnh.
Giang Ninh bất chấp phải nói cái gì đó xấu hổ, cô chỉ muốn làm cho người đàn ông dừng lại.
Cô thậm chí còn lắc lư bầu ռℊự_c, dùng đầu vú ⓜ*ề*Ⓜ️ 𝐦ạ*𝖎 ↪️●ọ ⓧ●á●𝖙 cơ thể Chu Liệt.
Cô biết, Chu Liệt thích ռℊ-ự-c của cô. Tiếng bạch bạch bạch mang theo tiếng nước dính dính nhớp nháp, vang dội không dứt bên tai.
Thích, ngay cả khi không ⓠu.𝖆.ռ 𝐡.ệ cũng phải xoa một lần mỗi đêm.
Thích, ngay cả khi ngủ thiếp đi, cũng phải nắm trong lòng bàn tay. Côn thịt cứng rắn đ·â·𝖒 sâu vào tiểu huyệt, cảm nhận được vách thịt bên trong tiểu huyệt điên cuồng nhúc nhích.
Còn phải ngậm núm vú khi ngủ...
Hình ảnh xấu hổ trong đầu Giang Ninh bị lực đạo nặng nề xuyên qua đ_â_𝐦 đến vỡ vụn. Sẽ ⓒ𝖍_ế_𝐭 mất...
Vài giây sau.
Chu Liệt mới dừng lại. Nơi đó có một vết sẹo dài ba bốn centimet, bị Chu Liệt sờ sờ tới lui. Rất mặn...
Hô hấp của anh có chút gấp gáp.
"Thật sao?"
"Aaaa......"
Lúc này, anh nói cái gì, Giang Ninh đều sẽ đồng ý."Hức hức hức....."
Chu Liệt 𝒽ô_𝖓 lên đôi mắt đẫm lệ của cô, rồi ♓ô·n lên môi cô, cuối cùng sức lực nặng nề trên người anh cũng biến mất. Cô khóc nức nở, buông lỏng hàm răng của mình.
Chu Liệt đứng dậy. Thích, ngay cả khi không 🍳u@_п 𝖍_ệ cũng phải xoa một lần mỗi đêm.
Côn thịt màu đỏ tím cũng được rú·† ⓡ·@ từ tiểu huyệt.
"A..."
Giang Ninh không nhịn được, ɱ●ề●Ⓜ️ m●ạ●ı kêu rên lên. Chu Liệt cũng không bình tĩnh như trước. Mặn.
Tiểu huyệt đã bị làm đến mức bên trong đỏ bừng, khép lại từ từ một cách đáng thương.
Hai mép hoa bị tách ra 2 bên, dính nước trong suốt, giống như cánh bướm đang 𝖗ц·n 𝖗ẩ·𝓎.
Tiểu huyệt giống như Giang Ninh lúc này vậy.
◗·â·𝖒 đãп·𝖌. Móng tay cắm sâu vào da thịt, toàn thân cô căng thẳng, cào ra một dấu vết mờ nhạt.
Rồi lại mang theo chút uất ức. Và nơi đau đớn thực sự
Hức hức...
𝒟_â_〽️ thủy lại chảy ra. 𝒟*â*ⓜ đã*𝖓*🌀.
Không có côn thịt to dày chặn vào, ⓓ●â●〽️ thủy bên trong tiểu huyệt trào ra như suối, hết bong bóng này đến bong bóng khác.
Dưới ɱô·п·🌀...Tất cả đều ướt hết...
Giang Ninh không dám nhìn xuống.
Chính xác hơn mà nói, cô thậm chí còn không dám mở mắt.
Bộ đồ ngủ mỏng tanh được vén lên, bầu 𝓃●gự●ⓒ bị 𝖈_ọ 𝐱á_✞ đến đỏ bừng lộ ra ngoài không khí.
Núm vú thịt xinh xinh như quả anh đào.
Ngay sau đó. Giang Ninh lúc này mới ♓υⓝ_ℊ ♓ă_n_g cắn lên vai Chu Liệt, cho dù trong miệng đều là vị mặn, cô cũng không nhả ra.
Có một cảm giác ướt dính.
Chu Liệt một bước chân xuống sàn nhà, một chân giẫm lên sofa, đưa côn thịt vừa cứng vừa đau vào bộ ռ●🌀●ự●𝖈 trắng như tuyết.
Giang Ninh mở mắt ra nhìn một cái, có thể nhìn thấy gân xanh nhô lên trong huyệt thái dương của đàn ông, còn có mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.
Vội vàng Giang Ninh nhắm chặt hai mắt, nức nở 𝖗_𝖚_n 𝐫ẩ_ⓨ.
Bồn chồn.
Kìm nén. Côn thịt màu đỏ tím cũng được 𝐫_ú_✝️ ⓡ_@ từ tiểu huyệt.
Muốn rút côn thịt cứng rắn ra khỏi tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Chu Liệt cũng không bình tĩnh như trước.
Anh di chuyển đũng quần của mình, trong mắt bốc cháy.
Giọng nói khàn khàn bị ⓓụ-𝐜 ⓥọ𝐧-g chi phối, ra lệnh.
"Vươn tay giữ ռ𝐠.ự.𝐜 đi"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |