Nhớ 𝖈.𝖍ế.t rồi
← Ch.09 | Ch.11 → |
Vẫn là khách sạn đó, vẫn vào ban ngày.
Vừa vào cửa Mạc Tầm Quy đã đè ngay Chúc Mịch Hồi lên cánh cửa, hôm nay cô mặc chiếc váy đen ngắn tay mùa thu, càng tiện cho cậu giở trò.
Trên tay cậu cởϊ qυầи áo cô ra, môi đặt ở đầu vai vừa cắn vừa 🦵𝒾·ế·𝖒, ♓ơ●ℹ️ ⓣ●𝖍●ở 𝐧ó●𝖓●ℊ 𝓇ự●ⓒ phun lên da thịt mẫn cảm, Chúc Mịch Hồi ngứa ngáy đến không chịu nổi, kéo cổ cậu lên trên:
"Hôn một chút đã."
Hai người đã h_ô_ⓝ 〽️ô_𝖎 rất nhiều lần, ăn ý vô cùng, môi Mạc Tầm Quy vừa dán lên, cô đã ngoan ngoãn hé miệng, nghênh đón đầu lưỡi ռ-ó-п-g 𝐛ỏ-𝐧-g của cậu. Hô hấp hai người đan xen, nước bọt trao nhau, đầu lưỡi rối loạn quấn quanh.
Trước đó vài ngày Mạc Tầm Quy đi cùng người nhà ra nước ngoài chơi, cách lần cuối cùng gặp nhau đã qua nửa tháng.
Cậu tham lam mυ"ŧ ♓ô·n 𝖒ô·𝐢 cô, cướp đoạt hơi thở trong miệng, chờ đến lúc cả hai đều thở hồng hộc mới buông ra, cậu đến gần vành tai nhỏ nhắn, hơi thở vừa nặng vừa nóng:
"Nhớ tôi? Muốn tôi về làm em?"
Cả người Chúc Mịch Hồi dán lên người cậu, Mạc Tầm Quy nhấc người lên biến thành bế trên eo, hai chân cô phối hợp tách ra theo động tác, quấn lấy hông cậu. Tay Mạc Tầm Quy vuốt từ đùi lên trên, dừng trước bộ 𝖓🌀·ự·c căng tràn, cách lớp vải mỏng xoa bóp, nháy mắt cô không nói nên lời, xoắn người muốn né tránh bàn tay.
Cọ đến cây gậy dưới thân đang nhanh chóng trướng đại, thẳng tắp đỉnh vào 〽️ô*п*ɢ cô.
Chúc Mịch Hồi bị đỉnh đến một đốn, tay cậu luồn vào trong cổ áo, rút áo 𝐧ⓖ-ự-𝒸 ra, không hề trở ngại chụp lên trên khối thịt, bàn tay ở bên trong tùy ý thưởng thức, ngón tay thon dài kẹ_𝖕 🌜♓ặ_ⓣ một viên anh đào xoa nắn đảo quanh.
"Ưʍ......" Chúc Mịch Hồi ôm chặt đầu cậu, miệng tràn ra một tiếng ngâm nga.
Cậu đè cô lên ván cửa, một tay cở·1 զ·⛎ầ·𝖓, một tay kéo quần lót xuống, váy bị đẩy lên hông, quần lót treo trên chân, cô sợ mình ngã xuống, hai tay ⓑấ_⛎ 𝖈♓_ặ_✝️ cổ cậu. Mạc Tầm Quy nâng ⓜô●𝓃●🌀 cô lên, đè chặt lên người, tìm đúng vị trí nơi cửa động đang chảy ra mật dịch, cứ như vậy đ-â-〽️ ✌️à-ⓞ.
Hôm nay cậu như rất vội vàng, Chúc Mịch Hồi bị chọc nói không nên lời, nhất thời không có tiếng nói, chỉ còn tiếng động va chạm vào cánh cửa quanh quẩn trong không khí, từng tiếng "Bang Bang" nặng nề vang vọng.
Chúc Mịch Hồi 𝐦ề.ɱ m.ạ.ℹ️ dựa lên cổ cậu, cơ thể bị chàng trai thúc vào đung đưa lay động, rất có tiết tấu thẳng vào г.ú.𝐭 ⓡ.🅰️, một chút lại một chút, vừa nhanh vừa mạnh.
Một lúc lâu sau, Mạc Tầm Quy đã giảm sự mãnh liệt của sắc dục, cuối cùng cũng chậm lại, vẫn hoạt động trong cơ thể cô, giọng nói anh ách:
"Nhớ 𝖈ⓗ*ế*ⓣ rồi."
Chúc Mịch Hồi cắn hầu kết đang lăn lộn, biết rõ cố hỏi: "Nhớ cái gì?"
Hai tay Mạc Tầm Quy bẻ đùi cô ra, đem chân kéo rộng hết cỡ, đỉnh đến tận cùng, gằn từng chữ một: "Nhớ em, muốn l_à_〽️ †_ì_𝖓_𝒽, muốn 𝖋_⛎_𝐜_𝐤 em."
Cậu 𝖍-⛎-𝖓-ℊ ♓-ă-𝓃-ℊ khai phá vách trong ướt nóng thít chặt, lúc thì nhẹ nhàng п🌀-𝖍-ïề-𝓃 ⓝ-á-t, lúc thì thật mạnh cắm đưa, đ-â-𝖒 hỏng 𝖑_ı𝓃_♓ 𝒽ồ_ⓝ cô.
Du͙© vọиɠ 𝐧ó*n*🌀 𝒷*ỏn*g, bốc cháy thiêu đốt thần trí cậu và cô, không ngừng có chất lỏng nơi hai người đang 🌀ï●ⓐ●o ♓●ợ●𝖕 chảy xuôi xuống dưới, dừng trên sàn nhà, phát ra tiếng tí tách mờ ám.
Chúc Mịch Hồi bị làm đến treo trên eo, không còn sức lực, hoàn toàn dựa vào lực cậu đỡ ép người lên ván cửa mới không trượt xuống.
Bọn họ duy trì tư thế ⅼà●m 🌴ì𝖓●ⓗ này rất lâu, bị thúc vào mạnh mẽ, cô không còn khống chế được, móng tay cào vào làn da trên tấm lưng rắn chắc, răng cắn thật sâu xương lên quai xanh, ngược lại chàng trai càng được kí●𝒸●𝐡 ⓣⓗíⓒ●𝒽 hơn, dùng sức nẩy hông 𝐥*ê*𝖓 đ*ỉ*𝖓*ⓗ vào sâu trong cô.
Chúc Mịch Hồi không có tiền đồ bị chọc một hồi, cậu cũng không có ý rút quân, cô ⓗ_ô_𝖓 sườn mặt mướt mồ hôi của cậu, dọc theo đườ𝖓_ℊ c🅾️n_🌀 ở cằm một đường 𝒽-ô-𝓃 xuống, vừa 𝐡.ô.ռ vừa năn nỉ:
"Mạc Tầm Quy, tôi chịu không nổi...... đi ⅼ●ê●ռ ⓖℹ️ườⓝ●🌀 được không?"
← Ch. 09 | Ch. 11 → |