Truyện:Tôi Đến Nơi Màu Xám - Chương 11

Tôi Đến Nơi Màu Xám
Trọn bộ 20 chương
Chương 11
↪️𝐡_ế_🌴 trên người em
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Mạc Tầm Quy cười nhạo một tiếng, trêu chọc cô:

"Chỉ có tiền đồ như vậy?"

Một tay cậu ôm eo cô, một tay nâng ɱ-ôⓝ-𝐠 đi đến mép giường, dưới thân ý chí 𝒸♓ïế*ⓝ đ*ấ*u vẫn sục sôi chôn trong 𝖙𝐡_â_ⓝ ✝️𝐡_ể, lúc đi lại rung lắc đỉnh sâu vào bên trong, tắc đến đầy tràn.

Mới vừa trải qua cao trào nên †-𝐡-â-𝐧 🌴𝒽-ể mẫn cảm nhiều nước, vách trong vừa nóng vừa ướŧ áŧ, gắt gao hút lấy, nơi cửa động kiều nộn phun ra mật dịch, rót ướt cả cây gậy của cậu. Mạc Tầm Quy không kịp đề phòng, ⓢ-ướп-g đến eo tê dần, nhanh chóng rút mình ra, bắn trên váy cô.

Chúc Mịch Hồi ôm cổ cậu, đột nhiên bật cười, 𝖒●ề●ⓜ 𝖒●ạ●𝖎 dựa vào, nói: "Xem ra anh trai cũng chẳng có tiền đồ gì lớn nhỉ~"

Cô gọi cậu là "Anh trai".

Mạc Tầm Quy ném cô 𝐥ê●ռ g𝒾●ư●ờ●ռ●g, người cũng phủ lên trên, da thịt tương dán, hàm răng cắn lung tung lên vυ", Chúc Mịch Hồi bị cậu cắn đến mềm nhũn, ý thức dần ran rã, môi cậu hướng lên trên, dừng ở nơi hõm vào trên xương quai xanh, cô kéo lại một phần lí trí, giữ đầu cậu:

"Đừng cắn ở đây, mẹ tôi thấy không tốt."

Mạc Tầm Quy cạn lời: "Vậy em cắn tôi, mẹ tôi thấy thì tốt?"

Cậu không thuận theo, mυ"ŧ thật mạnh trên làn da cô, tạo thành một dấu h-ô-n dâu tây đỏ thẫm mới vừa lòng thả ra, tiếng nói cậu trầm thấp, quẩn quanh bên tai:

"Còn nữa, lúc em cùng tôi làʍ t̠ìиɦ sao không nghĩ đến lúc mẹ em biết sẽ không tốt? con gái ngoan?"

Chúc Mịch Hồi: "......"

Điều hòa trong phòng đã bật mức thấp nhất, nhưng cô vẫn thấy mặt đỏ tim đập, nóng quá, người này sao có thể nói bậy cũng vẫn bình tĩnh như vậy chứ...

Ngoài miệng trêu đùa cô còn chưa đã nghiền, tay ác độc đi xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng đư_🔼 ѵ_à_𝑜 đường đi ẩm ướt, ngón tay thon dài cọ mạnh qua vách trong dính nhớp, nghe được tiếng rên không tự giác tràn ra, Mạc Tầm Quy như được ủng hộ, càng làm càn ấn xuống hoa đế mẫn cảm.

"A......" Dưới thân cô đã sớm lan tràn, chịu không nổi việc động chạm như vậy, đành cong một chân lên cọ cọ lung tung lên chân cậu, ý bảo nhanh một chút tiến vào.

Mạc Tầm Quy cười nhẹ, âm thanh được cơn đ*ộ*п*ⓖ 𝖙ìռ*𝖍 dốt cháy, khàn khàn mê hoặc. Chúc Mịch Hồi cảm giác như mình đang lên cơn nghiện, cô vươn đầu lưỡi ⓛ●ï●ế●〽️ láp cằm cậu.

"Gấp cái gì? Tôi phải chậm rãi cho em biết, tôi có bao nhiêu tiền đồ."

Cậu vẫn còn nhớ một câu trêu chọc kia:" ...Anh trai cũng chẳng có tiền đồ gì lớn!!! "

Ⴓ-u-ỷ hẹp hòi.

Một tay Chúc Mịch Hồi đỡ vai cậu, nâng eo dán lên người chàng trai, một tay vòng lấy eo, đồ vật cứng rắn ⓝ*ó𝓃*🌀 𝐛ỏ*ⓝ*🌀 dưới thân thuận lợi tiến vào nơi tư mật ướt dầm dề, bốn phương tám hướng bao vây hút cậu vào trong, Mạc Tầm Quy hít một hơi thật sâu, şư*ớ*𝓃*ⓖ đến da đầu tê dại.

Cô hóa thành một bãi nước dưới thân cậu, yêu kiều q*ц🍸ế*n г*ũ, mặc cậu nhộn nhạo lướt trên một tầng sóng. Cậu thúc sâu vào, cây gậy ở bên trong ✞·♓â·𝐧 ✝️·♓·ể cô như nở hoa, mỗi một lần đều gọi tên cô:

"Chúc Mịch Hồi, A Hồi..."

Chúc Mịch Hồi nói không nên lời, cậu thúc một cái thật sâu, cô chỉ có thể 𝐭·♓·ở 🅓·ố·c dồn dập.

Chàng trai không nói gì thêm, cây gậy cứng rắn như trường côn ra ra vào vào trong cơ thể, được cô gái dịu dàng hấp thụ. Ngang ngược cùng sự ɱề-𝖒 〽️-ạ-ℹ️ giao hòa, trong không gian tối tăm sinh ra vô số cảm giác lưu luyến triền miên.

Cậu nói: "Tôi hận không thể lộng 🌜*𝐡*ế*ⓣ em ở trên giường."

Vài cú thúc thật sâu cuối cùng, chôn trong cơ thể cô, đưa cả hai cùng bay lên đám mây. Cậu rời khỏi, lột bao chứa đầy 𝖙*1𝐧*𝖍 𝒹ị*c*ⓗ ném đi, nằm xuống ôm chặt lấy cô.

Chúc Mịch Hồi vẫn chưa lấy lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ngơ ngác nhìn cậu, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, chàng trai cúi đầu dịu dàng 𝒽.ô.п sâu.

Hôn trong chốc lát, Mạc Tầm Quy buông cô ra:

"Còn chưa đem em lộng 𝐜𝖍*ế*т trên giường, tôi đã c𝐡ế_🌴 trước trên người em."

Cậu cười nhẹ một tiếng, lại 𝒽ô·n xuống.

Chương (1-20)