← Ch.07 | Ch.09 → |
Tính cách Ôn Mạn chính là như vậy, dưới giường là người đẹp lạnh lùng, ở trên giường với Chu Khải lại dâ*𝐦 đã*𝐧*ℊ như yêu tinh, không còn là mình nữa.
Chu Khải thích tính cách khác lạ này của Ôn Mạn, thích nhìn cô bị mình chơi đến ý loạn tình mê, thích cô không lựa lời gọi anh là anh trai, hoặc là chồng.
"Ngoan, gọi chồng đi, gọi chồng thì anh sẽ thỏa mãn em ngay." Chu Khải 𝒹-ụ ԁ-ỗ nói.
"A.. a.. chồng, chồng, anh mau dùng con c● khủng của anh đ_ ↪️.♓ế.ⓣ em đi..." Hai chân Ôn Mạn vòng trên hông anh, vì sợ mình sẽ ngã xuống nên quặp lấy anh vô cùng chặt. Trong 𝐥ồ●ⓝ nhỏ gắt gao b*ú 〽️*ú*✝️ cây hàng của anh, 𝖘·ướ·п·𝖌 tới mức sắp chẳng biết mình tên gọi là gì rồi. Chu Khải bảo cô gọi gì thì cô gọi nấy.
Nước mắt sinh lý trào ra nơi khóe mắt Ôn Mạn, nhìn qua vô cùng yếu ớt đáng thương, đuôi mắt xếch đỏ ửng, ấm ức gọi: "chồng, chồng tốt... nhấp đi mà... đừng...đừng dừng lại..."
Chu Khải cảm thấy c_ của mình lại căng trướng lớn thêm một vòng nữa, anh dựa lưng Ôn Mạn lên vách ngăn, c* anh điên cuồng đ*â*Ⓜ️ ν*à*🅾️ chọc ngoày trong cái ⓛ●ồ●𝓃 𝒹_â_ⓜ đã_𝖓_ɢ đầy nước của cô: "Con điếm nhỏ ԁ_â_ⓜ đã_𝓃_ⓖ này, cho em... cho em hết... 💲-ư-ớ-n-𝖌 không, hả? Chồng đị_т như vậy có làm em s-ư-ớn-🌀 không?"
"Ưm... ứ... á... 𝐬ướⓝ-ɢ... 💲ư_ớ_ռ_🌀 lắm... chồng .... ↪️·u của chồng đang đ* em... chồng em đ* làm em thoải mái 𝐜_♓ế_✞ mất thôi... ư... ha... trong toilet em bị... bị chồng ...đ● ... đ● đến 𝖘ướ●𝖓●g... c𝐡ế●✞..."
Ôn Mạn lớn tiếng 𝓇ê·п 𝐫·ỉ, thậm chí còn không kịp nghĩ mình rên như thế có thể nào thu hút người khác tới không. Cô chỉ biết bây giờ cô đang bị Chu Khải đ_, bị anh đ● một cách sung 𝐬-ướ-ռ-𝖌, 💰ư.ớn.ℊ đến sắp 𝐜♓·ế·𝖙 rồi...
"Ư... a... hô... c_ của chồng em lớn quá... c● của chồng quá lớn rồi... đâ●𝖒 νà●0 tử cung rồi... ư ư... sẽ có thai mất... A Khải... nhẹ... nhẹ chút đi... em chịu không nổi... ưm... a...a.." Ôn Mạn vô lực túm lấy vai anh, ngón tay cắm sâu vào da thịt anh. Chu Khải lại nhấp nhanh hơn, sâu hơn, đến cả tiếng khóc nức nở của cô cũng bị ngắt quãng.
"Có thích chồng không?" Chu Khải nhân cơ hội hỏi cô.
"Thích... thích chồng ... con c_ của chồng lớn... thích nhất..." cơ thể của Ôn Mạn không chịu nghe khống chế, 𝓃ứⓝ*ℊ đến tột độ. Từ lỗ l.ồ.n 𝐝â·𝐦 lại trào ra từng đợt nước nhớp nháp.
"À, chỉ thích c_ của chồng thôi sao, con đĩ hư hỏng này, em phải bị phạt." Chu Khải rút cây hàng ra, trong cơ thể Ôn Mạn bỗng chốc trống vắng, cô vặn vẹo người như đang làm nũng, không muốn rời khỏi cây hàng của anh.
"Nằm úp xuống, vểnh 𝐦.ôⓝ.𝐠 cao lên." Chu Khải kéo Ôn Mạn tới bồn cầu, để cô khom lưng chống tay lên đó, phần eo võng xuống, mô·n·🌀 to nhếch lên cao, dùng tư thế vào từ phía sau ♓●u●ⓝ●ℊ ♓ă●𝓃●𝐠 cắm phập vào.
"Aaaaa...!" cảm giác trống trải đột nhiên được lấp đầy, Ôn Mạn ngưỡng cao cổ như thiên nga xinh đẹp, phát ra một tiếng kêu 𝒹*â*Ⓜ️ dài đầy thỏa mãn.
"A a ứ a... Sâu quá.. Quá sâu rồi... ư... không được... chọc vào bụng rồi... sắp chọc thủng rồi... ứ... á..." Ôn Mạn thấy chỉ cần cô cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy hình dáng cây hàng khủng của Chu Khải chọc ra trên bụng cô ngay. 🎋𝒽𝑜*á*𝐢 ↪️ả*ⓜ ập tới xen lẫn chút đau đớn khi anh đâ-m ✌️à-🔴 quá sâu.
"Anh đ_ị_𝖙.... anh đị*† vào.. vào tới tử cung rồi... hu hu...a... Sâu quá... a... chồng giỏi quá... A Khải... A Khải..." Một tay Ôn Mạn vuốt bụng mình, cảm nhận được động tĩnh cây hàng Chu Khải trong đó, một cái tay khác cố gắng chống lên bồn cầu, giữ thăng bằng.
Chu Khải dùng cách thức chín nông một sâu để đ● cô, lần chọc vào sâu nhất lập tức đâ.𝐦 tới mở cổ tử cung chui vào trong vách tường: "𝒮*ư*ớռ*🌀 đến mức chỉ biết г*ê*ռ г*ỉ ԁâ*𝐦 đã𝐧*🌀 thôi... Mạn Mạn.." Giọng nói Chu Khải rất dịu dàng, giống như đang nghe đứa nhỏ thầm thì vậy.
Ôn Mạn đã chẳng còn tỉnh táo để nghe được anh nói gì, chỉ biết nắc ɱ●ô𝐧●ℊ phối hợp với mỗi lần ra vào của anh. Cô đã sớm quen với kích thước thô to và chiều dài của anh, chút đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất. Thứ cô nhận được chỉ là từng đợt κ♓0·á·ℹ️ cả·𝖒 mà Chu Khải mang lại cho cô.
"Ư.. ư.. giỏi quá..." Ôn Mạn không biết mình ở trong toilet đã bị Chu Khải chơi bao lâu rồi, eo vừa mỏi vừa đau, ⅼồ_n ⓓâ_𝐦 thì tê dại như không còn là của mình: "Không được... không được... em không được rồi... em muốn...ra a a a a!"
Chu Khải gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên rút gậy thịt ra, bắn hết †.𝒾ⓝ.♓ ⓓ.ị.🌜.♓ lên eo với 𝐦_ô_𝖓_ℊ cô, trong buồng nhỏ tràn đầy hương vị kiều diễm.
"A...ư.. ha.." Ôn Mạn ngồi quỳ trên mặt đất, cơ thể không ngừng co giật, ԁâ●ⓜ thuỷ lại phun ra từng đợt, hai mắt mê ly không nhìn thấy tiêu cự.
"Cao.. Cao trào rồi..."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |