← Ch.08 | Ch.10 → |
Chu Khải nhìn tinh dịch tưới hết lên người cô, nỗ lực đè nén xúc động muốn ôm cô lên chơi thêm hiệp nữa.
Trong buồng vệ sinh chợt an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng thở dốc của Chu Khải và tiếng rên rỉ nỉ non yêu kiều của Ôn Mạn.
Tình trạng như thế này thì không thể về phòng được nữa, những hoạt động tiếp theo hiển nhiên là Ôn Mạn chẳng còn sức mà tham gia. Mà anh mỗi lần tới tham dự họp lớp cũng là vì cô mới tới. Những lần trước không có Ôn Mạn ở đây, anh cũng chỉ ở lại chừng nửa tiếng rồi đi. Bây giờ gặp cô rồi, nếu cô không ở lại nữa, đương nhiên là anh cũng phải theo cô rồi.
Trên người Chu Khải quần vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có áo sơ mi bị Ôn Mạn túm nhăn nhúm và vài vết máu thấm trên bả vai ra thì anh vẫn mang dáng vẻ quân tử dịu dàng như ngọc.
Anh rút mấy tờ khăn giấy lau sạch sẽ tinh dịch trên người Ôn Mạn đi, sau đó sáp lại gần ngửi ngửi. Quá tốt rồi... toàn là hương vị của anh, anh yêu chết Ôn Mạn thế này rồi, trên người anh cũng dính đầy hương vị của Ôn Mạn.
Lúc khăn giấy chà lau tới tiểu huyệt, Ôn Mạn bị kích thích, theo bản năng cơ thể cô lại run lên.
"Ngoan, anh chỉ đang lau sạch cho em thôi." Chu Khải nhẹ giọng trấn an, động tác trên tay càng thả nhẹ, chà lau thân dưới cho cô.
Quần anh bị dâm thuỷ Ôn Mạn phun ướt hết cả rồi, may mà quần tối màu, trong ánh đèn mờ của phòng bao, người khác cũng không nhìn ra được. Nhưng quần Ôn Mạn lại là màu nhạt, lúc này chỗ bị dâm thuỷ phun ướt đã trở nên đậm màu, nhìn vô cũng lộ liễu.
quần lót đã bị anh xé nát, Chu Khải chỉ có thể nâng Ôn Mạn đang mềm nhũn chân không đứng được lên, để cô mặc quần vào trước mặt anh. Chờ cô mặc quần xong rồi mới đỡ cô ngồi xuống nắp bồn cầu đã lót sẵn khăn giấy.
Chu Khải sửa sang lại mái tóc dài có chút loạn của cô, nửa quỳ trên mặt đất, giúp cô cài lại dây áo ngực, sao đó mới sửa sang lại áo trên cho cô.
"Chu ... Chu Khải..." Lúc này Ôn Mạn mới bình tĩnh lại được một chút, đột nhiên nhận ra mình và anh mới rồi đã làm gì, mà cô thì lại kêu dâm mới mức nào, mặt tức khắc trắng bệch.
Cô không thể nào đổ lỗi cho việc mình uống rượu say được, bởi vì lúc đó tui là cô có chút mơ mơ màng màng nhưng thực tế ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Chu Khải nhận thấy sắc mặt cô thay đổi, động tác sửa sang lại áo quần cho cô cũng khựng lại, rũ mi che đi cảm xúc trong đáy mắt: "Em thế này không thể quay lại phòng bao được, anh về phòng cầm túi xách tới cho em, sau đó đưa em về khách sạn, được không?"
Ngón tay Ôn Mạn đang siết chặt lấy nhau, có chút không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nhưng cô cũng biết dáng vẻ bây giờ của cô không thể ra ngoài được, chỉ có thể gật gật đầu: "Vậy làm phiền anh rồi."
Chu Khải đứng dậy, không tới gần cô thêm nữa, ngược lại anh lùi về sau một bước cho cô có đủ không gian, sau đó mở khóa cửa đi ra ngoài.
Cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, một người đàn ông tuấn tú lịch lãm như vậy sẽ đi ra từ toilet nữ, thậm chí mới rồi anh còn làm chuyện riêng tư ở trong đó nữa.
Chu Khải trở lại phòng bao lập tức đã có người vây lại hỏi anh đã đi đâu thế, anh lẳng lặng lùi về sau, tránh cho người khác ngửi được hương vị trên người mình mà đoán được anh mới làm gì.
"Xin lỗi mọi người, có việc đột xuất, lần sau có cơ hội lại cùng uống mấy ly." Chu Khải cười cười xin lỗi, thái độ khiêm tốn làm những người khác cũng không nhìn ra khác thường, chỉ có thể la hét lần sau sẽ bắt anh uống thêm vài li.
Có vài bạn học nữ còn cảm thấy mất mát, ở đây có tám mười cô có ý với Chu Khải, còn đang độc thân cả. hơn nữa vóc người Chu Khải đẹp, mặt lại điển trai, tính cách dịu dàng, đúng là mẫu bạn trai trong mộng của bao cô gái.
Nghĩ tới đây mấy cô nàng không khỏi nhớ tới bạn gái trước của Chu Khải-Ôn Mạn. Lúc trước hai người trai tài gái sắc bọn họ được tất cả mọi người công nhận là một đôi trời đất tạo thành, ai biết đột nhiên bọn họ lại chia tay.
"Có cơ hội lại tụ tập." Chu Khải nhìn thấy có bạn nữ muốn đi cũng anh, lập tức trở lại dáng vẻ xa cách lễ độ mỉm cười, cầm lấy áo vest rồi im hơi lặng tiếng nhấc túi xách của Ôn Mạn dấu dưới lớp áo. Anh không hy vọng những người khác sẽ nói xấu cô sau lưng.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |