Nhiệm Vụ Cuối Cùng 31
← Ch.416 | Ch.418 → |
Cố Kỷ Niên rút hai ngón tay ướt đẫm 𝐝â●𝖒 dịch ra, hắn không một chút lưu tỉnh nào cắm trực diện vào cúc huyệt chật khít..
" Ha... đừng... nơi đó không được... mau rú-† r-𝐚.. ha.... đau quá.... chật... thật đầy... ưm....
✞𝐡·â·ռ 𝖙𝒽·ể này chưa bao giờ trãi nghiệm qua cúc huyệt, mới bị hắn không một chút lưu tình mà xỏ xuyên qua. Khiến nơi đó của Huyên Huyên co rút, thắt lại vì đau đớn..
Không những thế, tác dụng của nước hoa 🎋-í↪️-h ⓓ-ụ-𝐜. Khiến toàn thân Huyên Huyên không có một chút sức lực nào. Đành phải nằm yên chịu trận.
Vài phút sau. Khi cúc huyệt được nới lỏng ra, dần quen với hai ngón tay đang đảo lọng dò sét bên trong.
Lúc này tiểu huyệt 〽️·ú·† liếp côn thịt thật chặt... Đồng thời cúc huyệt co rút, giật lên từng hồi. Kẹp hút hai ngón tay không buông..
" Ân.... tôi muốn nữa.. mau động mạnh.. cắm... tôi... mau cắm.. ưm... ân... thật sảng... thoải mái... ân.... ân...
Tia lý trí cuối cùng cũng tắt lịm, miệng cô đo đo lên kên rên. 🌴ⓗ*â*𝖓 🌴*h*ể vặn vẹo từng hồi, 𝓃ⓖ●ự●🌜 lớn phập phông gấp gáp khẩn trương.
Trịnh Kỳ Long và Lâm Hoằng phải giữ chặt lấy cơ thể mềm mịn. Tiếp tục thúc đẩy côn thịt vào sâu bên trong cổ họng..
" Thật ⓓ*â*Ⓜ️ đ*ãռ*🌀... Tôi không thỏa mãn em sao?:" Cố Kỷ Niên híp đôi mắt đen sâu của mình, nhìn biểu cảm vũ mị câu dẫn người của Huyên Huyên.
Lập tức hắn cúi người xuống, nâng Huyên Huyên lên ngồi thẳng lên bụng nhỏ của mình, tư thế này tức khắc giúp côn thịt vào sâu hơn bên trong.
Xuyên qua hoa huyệt, cắm khớp với tử cung. Dịch thủy ấm nóng phun l.ê.ռ đ.ỉⓝ.𝐡 quy đầu to lớn, đang cọ cọ lên vách tử cung liên hồi.
" A.... a... sâu quá... không.... được... tôi từ bỏ... a... a... Thật đầy... hưm.. hard....
Miệng cô liên tục kêu rên ni non, nũng nịu. Nhưng hông và 〽️ô_n_g lại tực động rung lắc chà sát nâng lên tự gập xuống lút cán, nuốt chọn côn thịt thô to nóng hổi như sắt nung...
" Miệng thì nói không... xem... ra hành động của cô thành thật hơn tôi tưởng... thật ⓓâ-ⓜ đã-п-g... mới phá thân bây giờ đã tự lắc hông mình...
Cố Kỷ Niên thích thú mở miệng nói, hai tay hắn vươn ra sau. Banh rộng bờ 𝖒·ô·𝐧·ℊ Huyên Huyên ra, sau đó lại nhìn Lâm Hoàng và Trịnh Kỳ Long đang tự dùng tay vuốt vê an ủi cây côn thịt..
" Nơi này còn chỗ, ai lên tiếp theo:" Ngữ điệu của Cố Kỷ Niên nhẹ bẫng, ôn nhu. Nhưng hành động thì không hề ôn nhu như hắn nói..
Trịnh Kỳ Long tiến lên trước, hai đầu gối quỳ xuống. Tay cẩm côn thịt đặt vào cúc huyệt được bôi đầy 𝖉-â-〽️ dịch, đang co thắt liên tục....
"Để tôi lên, Lâm Hoằng cậu dùng tạm miệng cô ấy đi:" Trịnh Kỳ Long hít vào một hơi, miệng gấp gáp lên tiếng. Đồng thời mạnh bạo đẩy côn thịt vào bên trong cúc huyệt.
Chỉ mới đẩy vào được nữa chẳng đường, hắn cảm thấy được khít không thể nào tả nổi. Nơi côn thịt bị bó chăt, thắt lại kẹp liên hồi..
Đau đớn, κ_𝐡_𝑜á_ℹ️ ⓒ_ả_m ập tới. Tư vị này lần đầu tiên hắn mến qua, sung ⓢư-ớ-п-ɢ hơn cả tự mình dùng tay, hay sưt dụng ly 🌴𝖍-ủ ⓓâ-〽️.
Hơn nữa hắn cảm thấy, côn thịt to lớn của Cố Kỷ Niên đang song hành với mình. Đằng sau lớp tường thịt mỏng manh..
" Ân... đau... rách.... hai người... xé rách tôi ra mất.. ân... mau 𝓇●ú●𝖙 ⓡ●a... xin.. hai người.. cầu xin hai người...
Huyên Huyên hai Ⓜ️ắ·т п·hắ·𝖒 𝖓🌀·𝒽𝒾·ề·𝖓, đầu lắc liên tục. Miệng đóng mở liên tục cầu xin, nước mắt trào ra lăn trên gò má..
← Ch. 416 | Ch. 418 → |