← Ch.01 | Ch.03 → |
Tần Tang nhìn khuôn mặt anh ở trong bóng tối,cảm thấy đỡ đáng ghét hơn bình thườngcó lẽ do cô đang nghĩ đủ tất cả các cách để đi qua được ải lần này.Cô nhìn anh một lát, anh càng trở nên tức giận nói: "Cô nhìn cái gì?".
Tần Tang không nói lời nào, chỉ đặt tay lên vai của anh, Dịch Liên Khải định hất tay cô ra, nhưng lại vô thức giữ lấy tay cô ngược lại nắm chặt lấy. Ánh mắt cô trong bóng đêm sáng như ánh sao, có chút ít ánh sáng như đang phản chiếu xuống bóng mặt hồ lấp lánh. Hơi thở cũng ngọt ngào, phảng phất mùi thơm vụn vặt yếu ớt lan tỏa khắp nơi.Dịch Liên Khải đẩy tay cô ra rồi bật dậy khỏi giường, cúi đầu đi tìm dép. Tần Tang nằm yên không động, nhìn anh đang tìm đồ, càng gấp thì lại càng không tìm được. Anh dễ dàng tìm thấy một chiếc, nhưng chiếc còn lại có lẽ đã rơi vào gầm giường. Anh đang nghĩ như vậy, thì bỗng nhiên cảm thấy không tìm thấy thì không tìm nữa, cớ gì mà anh lại phải đi.
Với ý nghĩ như thế anh bĩu môi nằm lại lên giường một lần nữa, đem cô kéo vào trong lồng ngực mình, đột ngột hôn xuống phía dưới, râu cằm của anh mọc lởm chởm. Cô càng tránh thì càng bị anh ghìm lại, gò má mềm như vỏ trứng gà vừa mềm lại vừa trơn, Tần Tang giằng co lại không khỏi cảm thấy đau.
Trong lòng anh bỗng khẽ động, ngày trước mỗi lần bị đau, cô cũng chỉ im lặng chịu đựng. Vậy mà lúc này đây lại làm cho anh có cảm giác muốn ức hiếp cô, như bị kích thích vậy.
Cô giống như con cá hoặc giống một chú chim nhỏ không chịu an phận nằm ở trong tay anh màra sức giãy dụa, bất qua cũng không thoát được lòng bàn tay của anh; Tần Tang tuy trong lòng không thấy tự nhiên nhưng lại cảm thấy hơi thở của anh ở bên tai mình, đẩy một vài cái không thấy anhnhúc nhích gì, đành mặc kệ, ngược lại Dịch Liên Khải thì lại thở dài.
Tống phó quan đều cả ngày không rời Dịch Liên Khải nửa bước, tất cả những việc lớn nhỏ đều không thể thiếu hắn ở bên cạnh. Buổi sáng hôm nay, Tống phó quan như thường lệ đi lên tầng hai,không ngờ lại thấy gia nhân từ trong phòng Dịch Liên Khải đi ra, trong tay còn cầm khăn vải trắng, chắc là mới dọn dẹp phòng xong.Tống phó quan kinh ngạc: "Sớmvậy đã dậy rồi?"
Gia nhân kia cười cười nói: "Còn lâu mới dậy, ngài ấy ngày nào mà chả đến chiều mới ra khỏi giường."
"Vậy ngươi đây là ..." Tống phó quan thắc mắc songthấy anh nhìn khăn mặt trong tay mình, gia nhân kia chỉ cườirồi chỉ về phía đầu hành lang, nói: "Còn chưa dậy đâu."
Tống phó quan nghe thấy thế không khỏi kinh ngạc, cũng may anh thấy cảnh này nhiều cũng quen rồi cho nên trong lòng thầm cân nhắc một chút rồi xoay người đi xuống lầu. Anh ở dướitầng hút thuốc lá một lát, rồi anh đưa điếu thuốc cho gia nhân hút cùng sau đó lại thấy người gác cổngcùng một đám gia nhân đứng tán chuyện phiếm. Đang nói đến mức vô cùng náo nhiệt, chợt nhìn thấy má Hàn người hầu ở bên cạnh Tần Tang đi đến, má Hàn cùng lắm chỉ mới hơn 20 tuổi, bình thường đều ở phòng cao cấp nên rất ít nói chuyện với các gia nhân khác. Cô đứng ở cửa chẳng nói câu gì, Tống phó quan cùng mấy gia nhân nhìn thấy cô, Tống phó quan bèn mở đầu trò đùa: "Hôm nay ngọn gió nào đưa em đến đây vậy."
Má Hàn mặc đồ giốngmấy người gia nhân bên cạnh, đều là áo vải xanh, có khác là cô không bện tóc thành hai bên như trẻ con mà bện một cái đuôi sam ở phía sau, đây đều là quy củ củaGiang Tả, phụ nữ kết hôn rồi có thể tết tóc đuôi sam. Một gia nhân thừa dịp cô cùng Tống phó quan nói chuyện liền lẳng lặng đi ra phía sau rồi kéo đuôi tóc sam của cô. Má Hàn đang không đề phòng, suýt nữa thì ngã ra phía sau, cô cầm bện tóc ở trong tay không nhịn được mắng: "Thằng khỉ gió, không biết trên dưới gì hết, đừng để ta đi nói lại với bên trên lúc đó đem ngươi đi lột da bây giờ".
Cô gắt lên bọn gia nhân thấy liền cười ầm cả lên, Tống phó quan nói: "Các ngươi đừng trêu cô ấy nữa, có khi cô ấy bây giờ thực sự đang có việc phải làm đấy".
Gia nhân đều nói: "Vị ở trên kìa còn chưa dậy, làm sao có thể có chuyện gì phải làm được chứ."
Má Hàn nói: " Thiếu gia thì chưa có dậy, nhưng thiếu phu nhân đã dậy từ sớm rồi, kêutôi chuẩn bị xe nói là phải đi lên núi ngay bây giờ".
Mấy gia nhân đều không tin nói: "Mới sáng sớm, làm gì có chuyện đi lên núi, thiếu phu nhân muốn đi lên đồi chí ít cũng phải ăn cơm trưa xong mới đi chứ."
Đang nói đến đó chợt nghe thấy tiếng rung chuông, thấy từphòng trên truyền xuống, quả nhiên là phát ra từ trong phòng Tần Tang. Sợ Tần Tang sốt ruột đám gia nhân liền kêu má Hàn: "Ngươi nhanh lên đi kìa, có khi thiếu phu nhân đang tìm ngươi đấy."
Má Hàn cũng sợ để Tần Tang chờ lâu, vội quay đầu đi, cô mới vừa đi thì Tống phó quan cũng chợt nhớ ra, vỗ mạnh vào bắp đùi, nói: "Chết".
Gia nhân nhìn theo không hiểu chuyện gì, Tống phó quan kiếm mũ khắp nơi rồi vội vã đi lên trên, một gia nhân thấy vậy liền cười hắn: "Thiếu phu nhân rung chuông, người gấp làm cái gì?"
Tống phó quan chỉ lo đội mũ, vội kéo cửa ra không quay đầu lại nói: "Các ngươi thì biết cái gì, vị kia hôm qua ngủ ở chỗ nào, có khi chính ngài ấy đang cho gọi người."
Hắn vội vàng lên lầu, thấy phòng lớn có mấy nữ gia nhân cầm quần áo khăn lông đi ra đi vào, nên đành đứng chờ ở cửa ho khan một tiếng thông báo, quả nhiên nghe được tiếng Dịch Liên Khải nói: "Vào đi".
Tống phó quan rất ít khi vào căn phòng này, nên bước đi vô cùng cẩn thận, đi trên thảm càng không phát ra âm thanh nào, chỉ thấy phòng trong bên cửa khép hờ có thể thấy Tần Tang đang mặc quần áo ngủ, ngồi trước gương chải tóc, anh rũ mắt xuống không dám nhìn kĩ. Dịch Liên Khải ngồi ở phòng bên ngoài dựa vào ghế salon hút thuốc lá, Tống phó quan xuôi tay đứng thẳng người cung kính. Dịch Liên Khải sớm đã thay sang áo sơ mi kiểu Tây hiện tại đang để chân đặt lên trên gối tựa thêu (2), vừa rung chân vừa hát Côn Khúc (3) nghe không rõ anh đang hát cái gì. Một lúc lâu sau, đột nhiên caogiọng goi: "Xong chưa? Mỗi lần ra cửa đều để ta phải nói."
(2) Kiểu gối tựa sofa vậy:
(3) Côn khúc là loại hình ca kịch phổ biến ở Trung Quốc thời nhà Thanh và đầu thời Trung Hoa dân quốc trước khi lụi tàn vào giữa thế kỷ 20, đặc biệt là trong thời gian Cách mạng Văn hóa
Tống phó quan bị dọa cho giật mình, lúc này mới biết anh đang nói với Tần Tang. Nhưng phòng trong không có một âm thanh nào, nhưng hiếm khi Dịch Liên Khải lại kiên nhẫn như thế, chỉ ngồi ở chỗ đó hát thêm đôi câu. Lúc này cánh cửa vừa mở, thấy một mình Tần Tang đi ra chắc là cô đã trang điểm xong, Tần Tang mặc một bộ sườn xám màu xanh lá Bích Hải Đường Xuân Thủy (4), đeo thêm một đôi hoa tai Phỉ Thúy Thu Diệp, lại càng thướt tha hơn, liền nói: " Lúc ở một mình thì mãi không chịu dậy, đến lúc ở cùng nhau thì lại thúc giục hoài".
(4) Sườn xám kiểu màu xanh lá có thêu lá hoa Hải
Dịch Liên Khải không trả lời, quay đầu hỏi Tống phó quan: "Xe chuẩn bị xong cả chưa?".
Tống phó quan chân đứng nghiêm, và nói: "Thưa, đã chuẩn bị xong rồi"
"Vậy thì đi thôi" Dịch Liên Khải lúc này mới đứng lên, anh mặc dù vốn học hành chẳng ra sao nhưng dù gì anh cũng từng học ở trường Tây Dương trong nhiều năm mới trở về nước, nên bình thường cả người đều mang trên mình phong thái của một quý ông. Vì vậy, vừa đứng dậy liền xách túi giúp Tần Tang. Tống phó quan hướng Tần Tang cúi chào một cái rồi đi xuống lầu chuẩn bị xe.
Chờ Dịch Liên Khải cùng Tần Tang đi xuốngthì xe hơi đã đợi sẵn ở cửa, má Hàn cầm một cái giỏ đựng đồ ăn Nhật đi theo Tống phó quanngồi lên xe hơi ở phía sau.
Tần Tang ngồi trên xe nhìn ra bên ngoài, hiếm khi được ngày trời nắng nên không khí trong núi đặc biệt tốt, trờitrong xanh như vừa được gột rửa, mây trắng như được tôi luyện lên,mà ở đằng xa núi Thanh Phongthật là to lớn,đoạn đườnglên đỉnh núi đều là đường nhựa. Nói là leo núi nhưng trên thực tế người đến nghỉ hè đa phần đều là ngồi xe mà đi lên đỉnh. Tuy núi Chi Sơn này mặc dù cao nhưng địa thế của đỉnh núi lại rất thoải, ở xa có một gò đất lớn được lát sỏi để làm bãi đậu xe. Sau khi xuống xe, đi lên thêm tầm trăm bước nữa chính là nơi cao nhất của Chi Sơn – Xuyết Thúy đình.
Gió trong núi rất lớn, Tần Tang chỉ mặc một cái áo khoác choàng bên ngoài lại bị gió thổi tung lên, làm lộ ra lớp lót hoa sen màu xanh, cũngcó chút hơi ngại ngùng, xấu hổ. Dịch Liên Khải ít khi tâm tình lại tốt như vậy, cho người quét dọn đình, gia nhân vội vàng xếp nệm trải ra, lại bày biện đồ ăn lên trên bàn đá, Dịch Liên Khải hướng Tần Tang nói: "Thấy thế nào, có phải rất giống với phong cảnh ở Bắc Âu hay không?"
Thời điểm Tần Tang được gả đi, Dịch Liên Khải từng có ý định muốn đi Bắc Âu hưởng tuần trăng mật, nói thẳng ra là muốn kiếm cớ đi ra nước ngoài chơi nhưng hết lần này đến lần khác Tần Tang đều bị bệnh nên đành bỏ kế hoạch. Hôm nay Tần Tang cũng phá lệ trở nên hiền hòa hơn, ngồi xuống uống nửa ly rượu vang trắng cùng anh, ăn một chút bánh kem điểm tâm. Cô vốn không quen uống rượu nên lúc này hai gò má đã ửng hồng, Dịch Liên Khải không khỏi cười cô: "Tửu lượng y như trẻ con, uống một tí đã say rồi".
Tần Tang nghiêng mặt ngắm nhìn phong cảnh, đây là nơi cao nhất ở Chi Sơn, nhìn ra được một hồ nước rộng lớn màu xanh bích êm dịu thu hết vào tầm mắt, mà ở xa lại là một đạo bạc trắng quanh co, chính là dòng Thuận Giang, nước sông quanh co chảy vào Sướng hồ, kết hợplại và đổ về hướng Nam.Ở đây đưa mắt nhìn có thể thấy một phần tường thành màu xám mờ nhạt, đó chính là trọng trần của Giang Tả – Xương Nghiệp. Trong lòng cô bỗng suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, lúc này không khỏi thở dài một cái.
Âm thanh cô thở dài rất bé vốn không thể nghe thấy được, bỗng thấy trên mặt rất lạnh, thì ra là Dịch Liên Khải đang cầm hoa tai của cô, nhẹ nhàng kéo, hỏi: "Điều gì khiếnem thở dài vậy?".
Những gia nhân kia cũng tránh sang một bên đình, trong đình bây giờ chỉ có hai người họ, nhưng Tần Tang đem tay người kia gỡ ra, nói: " Người ta thấy bây giờ".
Dịch Liên Khải đang có tâm trạng tốt, nên cũng không đi so đo làm gì, chỉ nhéo mặt cô một cái, nói: "Nếu vậy, đem chuyện trong lòng emnói tôi nghe xem nào."
Tần Tang nói: "Tôi có thể có chuyện gì được chứ. Nếu anh chịu đối xử tốt với tôi một chút, ít nhờ tôi bao che giúp anh ở trước mặt phụ thân là được rồi."
Dịch Liên Khải không sợ trời, không sợ đất chỉ là có chút sợ Dịch Kế Bối, nhưng mà lúc này núi cao hoàng đế lại ở xa, lão cha đang ở tận Phù Viễn cũng không cần lo sợ làm gì. Liền cười cười đáp lại với cô: "Quanh năm suốt tháng cũng không quay về nhà cũ hại em lo lắng thành cái bộ dạng như thế này đây!"
Tần Tang nói: "Vậy nên tôi đang muốn cùng anh thương lượng đây, lần này trở về dù gì cũng phải có ít đồ cho đại ca đại tẩu, còn có nhị ca nhị tẩu nữa, coi nhưcó chút lễ."
Dịch Liên Khải lại không đồng ý, nói: "Lão đại thì không nói làm gì, nhưng lão nhị ở đó, còn muốn cái gì nữa? Cả thiên hạ này đều là của lão nhị, chúng ta còn tốn sức làm cái gì?".
Tần Tang nói: "Chúng ta ở riêng bên ngoài, cũng không thể không mang cái gì về được."
Dịch Liên Khải cười nói: "Tôi hiểu rồi, thì ra cái em lo là lo về chuyện tiền bạc. Được rồi yên tâm đi, vấn đề tiền bạc tôi sẽ thay em nghĩ cách, em cũng đừng nên lo lắng nữa".
Tần Tang biết anh ta là kẻ chả có nghề ngỗng gì, nhưngdo anhlà con cưng của Dịch Kế Bối nên hàng năm đều được cấp cho một khoản tiền nhỏ, hơn nữa tên Cao Bội Đức lại có ý nịnh bợ, nên mấy cửa hàng bạc, bán buôn đều có cổ phần của anhthành ra anh tiêu tiền cũng tự nhiênhoang phí vô cùng. Tần Tang cầm chân ly thủy tinh, móng tay vô thức vạch lên ánh sáng chiếu vào vách của thân chiếc ly, miệng lại nói: " Anh cho rằng tôi tìm anh vì muốn có tiền sao?".
Dịch Liên Khải nói: "Tôi biết rõ em không phải vì tiền mà tới tìm tôi", lại gần bên tai cô cười nhẹ: "Em là vì nhớ tôi đúng không?"
Tần Tang hai má ửng hồng, quét măt nhìn anh một cái, nói: "Anh nghiêm chỉnh một chút đi có được không?".
Dịch Liên Khải nói: "Tôi hiện tại đang rất nghiêm chỉnh, chắc trong lòng ai không đứng đắn thì mới cảm thấy tôi không đứng đắn mà thôi."
Tần Tang biết anh ta xưa nay luôn là cái ngữ điệu này, nếu như so đo thì mãi cũng không xong, vì vậy nói: "Vậy chúng ta nói chuyện đứng đắn đi, con của cữu cữu họ hàng bà con xa của tôi không biết đắc tội với kẻ nào bị người ta vu oan là quân cách mạng. Vị biểu ca này mặc dù tôi chưa từng gặp qua, nhưng tôi biết tội này là người ta cố tình đổ oan anh ý, cho nên tôi nhờ anh đi tìm người nói giúp, nếu xác định là hiểu nhầm thì thả người ra là được".
Dịch Liên Khải lắc đầu nói: " Loại chuyện này tôi sẽ không làm đâu, lần trước chỉ vì cháu ngoại của lão Vương, tôi liền đứng ra bảo đảm đưa hắn ra ngoài, nhưng không biết tại sao lão Nhị lại biết, liền ở trước mặt phụ thân tố cáo tôi, nói tôi can thiệp việc quân, những chuyện như vậy tôi sẽ không làm nữa, không làm thì người ta cũng không kiêng kỵ mình".
Tần Tang biết huynh đệ bọn họ diện mạo cùng suy nghĩ đều rất khác nhau, hơn nữa Dịch Liên Khải lại là con thứ xuất (6), cùng với con đại phu nhân là lão Đại, lão Nhị vốn xưa nay không hề hợp nhau. Cũng may Dịch Liên Khải ngoài ăn chơi đàng điếm ra thì những cái khác đều không có hứng thú. Dịch Kế Bối thấy anhnhư vậy thật không ra thể thống gì, đành phảitổ chức đám cưới cho anh rồi đuổi cổ tống ra ngoài Xương Nghiệp cho đỡ ngứa mắt ông, mà Dịch Liên Khải cũng chỉ ước không phải ở cạnh ông ta để tha hồ làm gì thì làm.
(6) Con của vợ lẽ, trên danh nghĩa con vợ lẽ không được quyền tham gia quân vụ của gia đình, nên DLK không được tham gia quân vụ
Tần Tang hạ ly rượu xuống, hướng về phía anh từ từ mỉm cười: "Nếu anh đã thấy khó như vậy, vậy tôi đành đi tìm đại tẩu giúp cho vậy".
Con dâu cả Dịch gia cũng là do bố mẹ mai mối cưới hỏi về, thuở nhỏ cũng là thanh mai trúc mã của lão Đại, nhưng kể từ khi Dịch Liên Di nằm liệt giường, Dịch gia còn định đến nhắc tới chuyện hoãn sính lễ, nhưng vị đại thiếu phu nhân này lại không đồng ý. Vị này vốn mang phong cách phụ nữ phong kiến ngày xưa trên lưng chỉ biết có "Nữ giới", "Nữ huấn",cho rằng nữ nhân vô tài mới là đức, qua cửa đã hơn mười năm rồi tới bây giờ mỗi ngày đều như cũ chỉ mặc vạt áo qua váy (7), âu phục cũng chưa mặc bao giờ mặc lấy một lần, thậm chí còn không ra cổng trước không bước cổng sau. Bởi vì như vậy nên Dịch Kế Bối càng coi trọng cô con dâu được hỏi cưới về này hơn.Đại phu nhân của Dịch Kế Bối sau khi qua đời trong nhà đều là vị đại thiếu phu nhân này làm chủ mọi việc. Dịch Liên Khải vừa nghĩ tới chị dâu chân nhỏ (8) kia liền thấy buồn cười, nói: " Thua em thật rồi cái đấy cũng nghĩ ra được, vị đại tẩu kia sẽ có cách hay sao?".
(7) Đây là kiểu váy của đại tẩu
(8) ý Dịch Liên Khải là đại tẩu là người phụ nữ cổ hủ, vì chỉ phụ nữ ngày xưa mới có tục bó chân cho chân càng nhỏ càng tốt."Trưởng tẩu như mẫu, chuyện này anh không quan tâm, bảo tôi biết trông cậy vào ai được đây? Tôi không có cách nào khác là cùng đại tẩu nói chuyện một chút, phiền đại tẩu nghĩ để ý qua dùm một chút."
Dịch Liên Khải quả nhiên sắc mặt âm trầm xuống, đặt ly rượu lên trên mặt bàn, "Hừ" một tiếng, Tần Tang thấy sắc mặt anh ta khó coi, liền cười nói: "Thôi! Coi như tôi chưa từng đề cập qua việc này"
Dịch Liên Khải cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi lại rất muốn nhìnxem người mà cô muốn đưa ra khỏi đại lao là người như thế nào mà cô lại dám dùng kế khích tướng này với tôi."
Tần Tang nghe anh nói thế, liền im lặng không nói tiếp nữa. Vào buổi trưa, Sướng Hồ dưới chân núi phản chiếu sắc trời, giống như một cái kính phóng to mọi thứ, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ tựa như hàng vạn con kim xà đang nhảy múa, những ánh sáng vàng nhỏ kia phản chiếu đến chỗ kính mắt của Dịch Liên Khải, giống như hai luồn ánh sáng kì lạ đang nhấp nhô, nhảy múa. Không nhìn ra được bên dưới tròng kính kia, anh rốt cuộc đang có biểu cảm gì. Qua một lúc lâu mới nghe anh cười lạnh một tiếng, nói: " Cô lên núi, cũng chỉ vì chuyện này thôi có đúng không?"
Tần Tang đem mặt dời mặt đi chỗ khác, không đề phòng, anh duỗi cánh tay đem tất cả cốc chén, đồ trên bàn tất cả đẩy xuống đất, rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
Bên ngoài đình gia nhân nghe thấy âm thanh đổ vỡ liền chạy tới, vừa nhìn thấy Dịch Liên Khải đang tức giận không khỏi nín thở, đứng ở đó không dám nhúc nhích. Tần Tang đang ngồi ở trước bàn, vụn chén bát bắn ra tứ phía,có chút mảnh sứ văng đến vạt sườn xám của cô, cô khẽ nhíu mày ngồi ở đó không nhúc nhích.
Dịch Liên Khải quay đầu không nói chuyện với cô nữa, Tống phó quan vội vàng đuổi theo sau, dường như nghe thấy anh đang nói gì đó, Dịch Liên Khải lại không nói tiếng nào nổi giận bước đi.(Dịch cáu kỉnh, đúng là Dịch cáu kỉnh)
Mấy gia nhân lúc này mới phát hiện ra trêntay Tần Tang có vết thương do bị mảnh sứ văng trúng vào, má Hàn kêu lên một tiếng " Ai dô" rồi vội bước lên dùng khăn tay sạch đem vết thương đè lại, rồi nói: "Bây giờ thì tốt rồi, sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?" Tần Tang không muốn để ý lời cô, miễn cưỡng đứng lên, nói: "Trở về thôi."
*****
Sau khi về biệt thự má Hàn dùng băng gạc băng bó lại vết thương lại một lần nữa, Tần Tang cũng không bận tâm Dịch Liên Khải đi đâu. Đến buổi chiều, phòng bếp mời cô xuống nhà dùng cơm cũng chỉ mình cô xuống lầu ăn cơm, má Hàn vô cùng lo lắng sợ cô đang tức giận nhưng Tần Tang lại mang một bộ dang bình thản, ung dung. Mấy ngày liền, Dịch Liên Khải cũng không thấy mặt mũi đâu, có khi lại dẫn theo một đám gia nhân đi chơi bời ở đâu rồi cũng nên. Má Hàn muốn khuyên Tần Tang đi ra bên ngoàitản bộ giải sầu, nói: "Thiếu phu nhân cả ngày ở nhà buồn bực không tốt đâu, người nên đi lên núi một chuyến, có câu nói "Lục Nguyệt đầm, Thất Nguyệt thác, không tới Chi Sơn không hiện phúc" (1), người đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút cũng được mà".
(1)Ý câu này là nếu đến Chi Sơn mà không đi hai nơi này thì coi như chưa từng đến vậy
Tần Tang thấy đi cũng được không đi cũng chả sao, nhưng má Hàn nhiều lần khuyên nhủ, nênbất đắc dĩ cô đành đổi sang bộ quần áo đơn giản thuận tiện cho việc đi bộ đi tớiLục Nguyệt đầm chơi.
Ý định ban đầu của cô đi xung quanh các vũng nước vì Lục Nguyệt đầm và Thất Nguyệt thác đều là thắng cảnh trên núi Chi Sơn nên Dịch Liên Khải mỗi lần lên núi nghỉ hè đều thảnh thơi mang cần câu ra Lục Nguyệt đầm câu hắc cốt cá. Anh ta mỗi lần giận dữ là đều không thấy bóng dáng đâu, Tần Tang thấy chuyện kia vẫn phải từ từ thuyết phục anh ta vậy.Lúc này cô không mang theo ai, một mình dọc theo đường núi quanh co, khúc khuỷu mà đi lên, cũng may con đường dẫn tới Lục Nguyệt đầm đều được trải khá nhiều đá rêu xanh rất rộng và bằng phẳng, trên đường thỉnh thoảng lại gặp kiệu phu kéo xe, bọn họ lén nhìn y phục của cô cũng không hề có ý muốn câu khách nên đoạn đường Tần Tang đi lên núi càng thanh tĩnh hơn.
Mặt trời mới mọc lên không lâu, sương mù cũng dần dần phân tán ra, gió thổi tới mang chút lạnh của đầu mùa thu. Tần Tang đang mang một đôi giày đáy được làm bằng sa tin, đi lên cũng không vất vả lắm. Bây giờ cô căn bản chẳng có tâm trạng để đi ngắm cảnh, cho nên chỉ cúi đầu xuống mà đi, đi một lát đã đến Lục Nguyệt đầm. Cô lúc này mới dựa vào một bên thanh trượt (3) mà nghỉ ngơi, thấy hai kiệu phu đang ngồi trên tảng đá hút thuốc nói một tràng giọng địa phương, một hỏi một đáp, không biết đang bàn luận chuyện gì, ngoài ra còn có một bà lão bán hoa quả, đem giỏ trúc đặt lên trên tảng đá với người múc nước ở trong đầm ra. Lục Nguyệt đầm tuy được gọi là đầm nhưng thật ra lại là một hồ cá nhỏ, nước ở đây đặc biệt sâu, trong veo thấy được cả đáy, mơ hồ tràn ngập màu xanh thăm thẳm, phản chiêú lại áng mây lặng lặng trôi trên trời, giống như lưu ly kính vậy. Tần Tang đứng trên bờ đầm nhìn xuống nước một chốc, bỗng nghe được một tràng âm thanh trong rừng truyền ra, thì ra là mấy vị phú thương đến đây thả câu, mấy gia nhân mang lưỡi câu thả xuống làm cho đầm nước cũng trở nên ồn ào, huyên náo vô cùng, Tần Tang không chịu được ồn ào nên liền quay người đi dọc theo núi hướng đến Thất Nguyệt thác.
(3) Thanh trượt ở đây là hai thanh ở chỗ nghỉ chân gần hồ
Đoạn đường đi lên Thất Nguyệt thác lại không có một bóng người. Trên đồiyên tĩnh vô cùng chỉ thi thoảng mới nghe thấy tiếng chim hót ở tận sâu bên trong rừng cây truyền ra, không biết nó đang hát vang những gì. Thất Nguyệt thác nằm ở trên thượng nguồn của Lục Nguyệt đầm, mặc dù không tráng lệ nhưng lại cực kì âu nhã, là một loại thắng cảnh khó tìm. Đi một lúc lâu, xuyên qua rừng, xa đã nghe thấy tiếng thác nước đổ xuống ào ạt. Tần Tang theo đường núi đi qua một tảng đá rêu lớn thì đã cảm thấy hơi sương phủ lên mặt, thì ra là đã đến chỗ thác nước, thác nước tựa như bạc luyện đổ xuống phía trên động đá.
Đá xanh được thác nước đổ xuống, rêu xanh phủ khắp nơi, làm con đường thật trơn trượt, không dễ dàng băng qua được. Lúc này Tần Tang vừa ngẩng mặt lên nhìn thác nước vừa tiếp tục bước đi, chợt có tiếng người kêu lên: "Cẩn thận dưới chân."
Tần Tang cúi xuống thì nhìn thấy có hòn đá hơi lõm xuống dưới, bên trong lại chứa đầy nước, bản thân lại dẫm phải thế là đôi giầy coi như đi tong. Cô cẩn thận đi qua thác nước rồi mới ngẩng lên nhìn người có ý tốt nhắc nhở cho mình, người nọ ngồi ở trên một tảng đá xanh to bên cạnh thác nước lại vừa vặn có thể thấy đường dẫn lên núi, thấy cô liền cười nhẹ.
Tần Tang thấy cậu ta trẻ như vậy khá giống một sinh viên đại học, liền nói: "Thank You."
Người nọ cũng "Í" một tiếng, hỏi: "Bạn học ở trường nào? Đi lên núi này cũng là để vẽ phong cảnh hay sao?"
Tần Tang lúc này mới để ý bên cạnh cậu ta có đặt một giá vẽ, nhưng cũng chưa thèm dựng nó lên, cậu ta thấy cô không đáp, liền cười cười: "Nơi này cảnh đẹp làm cho lòng người say mê, nhưng tôi lại không có cách nào mô phỏng được, nên đành ngồi ở đây ngắm cảnh thôi, ngắm cái đã mấy giờ trôi qua rồi". Vẫy vẫy tay với Tần Tang: "Bạn cũng lên đây nhìn thử đi, từ đây có thể nhìn đến tận trên đỉnh thác, góc độ rất khác so với ở dưới", vừa nói liền đứng dậy, đưa tay về phía Tần Tang.
Tần Tang cũng là người từng đi học đại học nên cũng mang theo không ít tư tưởng tân thời,đối với tư tưởngnam nữ thụ thụ bất thân cũng không coi trọng lắm. Không do dự cầm tay nhờ cậu ta lấy đà đưa cô lên trên tảng đá lớn. Quả nhiên từ đây nhìn lên thác nước càng thêm khúc chiết mĩ lệ, xung quanh bọt nước bắn ra tựa như mưa tuyết, thú vị nhất là bọt nước được ánh mặt trời chiếu vào dường như có chút cầu vồng mờ ảo xuất hiện, gió thổi vào hơi nước liền biến thác nước thành một viên ngọc lục bảo lấp lánh, không thể không nói rằng nơi nàythật mĩ lệ vô cùng.
"Có đẹp hay không?"
"Rất đẹp."
Người nọ nghe thấy tiếng khen của cô tựa nhưđang có ý khen ngợi mình, trong lòng có chút rung động, nói: "Thật ra thì cái tốt nhất ở trên núi này, tất cả đều là một chữ tĩnh.Đáng tiếc cứ đến mùa hè, người người dẫn nhau đi lên núi, chen lấn chật chội chả khácgì Phương gia kiều ở dưới kia là mấy".
Phương gia kiều là khu vực phồn hoa nhất trong thành Xương Nghiệp, tên tuy có một chữ "kiều" nhưng thật ra lại là một con đường lớn, hai bên đường đều là tiệm bách hóa lớn cùng với hiệu đồ Tây, mọi ngày đều có vô số dòng người đi qua đây, tàu điện kêu leng keng ồn ào, chật chội đến không chịu nổi. Tần Tang thấy cậu ta so sánh như vậy, không khỏi cười, hỏi: " Cậu cũng là người Xương Nghiệp sao?".
"Tôi nguyên quán ở Phù Viễn cơ." Cậu ta nói: "Nhưng mười năm trước nhà tôi mới chuyển đến Xương Nghiệp này."
Tần Tang nghe thấy cậu ta là người Phù Viễn, trong lòng không khỏi thất thần, cậu ta lại hỏi: "Còn bạn? Bạn vẫn còn đang đi học à?"
Tần Tang lắc đầu, cậu ta lại hỏi: " Vậy bạn cùng người nhà lên núi hay là sống ở trong núi này?"
Tần Tang không muốn nói nhiều chỉ hỏi: "Hôm nay cậu ở đây là để vẽ tranh phải không?"
"Ừ, tôi cho bạn xem". Cậu ta dựng giá vẽ lên, Tần Tang nhìn thì ra là vẽ tranh sơn dầu nhưng chỉ có phác phác qua một vài nét, chỉ thấy hình dáng của núi đá, không thấy bóng thác nước ở đâu. Tần Tang mặc dù không hiểu về hội họa, nhưng Dịch gia lại rất thích những thứ hào hoa, xa xỉ này, trong phủ để không ít tranh của những nhà danh họa Tây Dương. Cô thấy rất nhiều rồi nên cũng đủthấy người này bút lực không tồi chút nào.
Cậu ta nói: "Phong cảnh của Trung Quốc, thật ra vẫn nêndùng quan niệm nghệ thuật truyền thống củaTrung Quốc mới có thể biểu hiện ra được, tuy bức tranh này thể hiện được ba chiều nhưng suy cho cùng vẫn kém hơn một bậc".
Tần Tang khẽ cười, cậu ta còn định lên tiếng, chợt ở xa có người gọi: "Thiệu Hiên! Thiệu Hiên!"
Cậu ta xoay người hô: " Tôi ở đây!"
Người kia không nghe thấy cậu ta đáp lại, như cũ kêu lên: "Thiêu Hiện, cậu ở chỗ nào?"
Cậu ta lại hô to hai lần nữa, người kia mới nghe thấy, đi dọc đường núi đi xuống, nhìn thấy cậu ta đứng trên tảng đá, vỗ tay cười nói: "Cậu chọn chỗ tốt thật đấy, một người đã đủ giữ quan ải, thật khiến chongười ta được khai thông!"
Thiệu Hiên cười nói: " Chớ có nói xằng bậy, ở đây còn có một vị cô nương, đừng có thiếu lễ phép như vậy dọa cô nương nhà người ta sợ bây giờ."
Người kia nói: " Cậu lại nói vớ vẩn rồi, vị cô nương nào ở chỗ này? Sao tôi lại không thấy?"
Thiệu Hiên quay đầu nhìn lại, phía sau quả nhiên chả có ai, Tần Tang đã sớm đi khỏi đó rồi. Cậu ta vội vàng đi đến mép hòn đá, dòm quanh sơn đạo, chỉ thấy bóng y phục xanh lam nhạt của cô loáng thoáng trong rừng đã sớm xa khuất.
Người vừa tới chính là bạn thân của Thiệu Hiên – Ngô Phụng Hoa, hắn ba bước leo lên tảng đá lớn, , cũng duỗi cổ xuống nhìn: " Cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy " chỉ thấy mấy bụi cây trong rừng rậm ngoài một màu xanh nhạt ra thì chẳng thấy bất cứ thứ gì.
"Tôi đang nhìn tiên nữ".
Ngô Phụng Hoa không nhịn được cười lớn: "Núi này toàn là rừng rậm, chẳng lẽ lại có tiên nữ?"
"Thanh nhã như lan, mắt ngọc mày ngài, không phải tiên nữ thì còn có thể là gì được?"
Ngô Phụng Hoa vỗ vỗ vai của Thiệu Hiên: "Cậu vẽ tranh đừng có mà tẩu hỏa nhập ma luôn đấy chứ, núi này có tiên nữ sao, cậu có chắc là cậu không gặp phải "tiên nhân khiêu"(4) đấy chứ? Chỉ sợ nếu đúng là "tiên nhân khiêu" thật vậy thì không xong thật rồi!".
(4) Tiên nhân khiêu là loại lừa đảo có tổ chức (một dạng tiếng lóng), ở đây là chỉ mấy cô em gái hay đi lừa đảo mấy công tử hay đi lên núi. Bởi vì trước khi lên núi, mẫu thân của Cao Thiệu Hiên vô cùng lo lắng, liên tục dặn dò nói trên núi có cái gọi là "tiên nhân khiêu". Có lẽ vì mùa hè khách lên núi nghỉ hè nhiều, người địa phương ở đây đều cảnh báo nói "tiên nhân khiêu" chính là kỹ nữ, đặc biệt hay đi câu dẫn mấy vị thiếu gia nhà giàu rồi sau đó lừa hết tiền bạc, vậy nên Ngô Phụng Hoa mới nói như vậy.
Không để Cao Thiệu Hiên hất tay hắn ra, vội nói: " Có phải là tiên nữ thật không? Để tôi còn biết chứ."
Thu lại giá vẽ đi xuống núi trở lại biệt thự Cao gia. Lúc ăn cơm, Ngô Phụng Hoa thấy Cao Thiệu Hiên vẫn mang bộ dạng bơ phờ, không nhịn được trêu: " Xem ra cậu đúng là gặp tiên nữ thật rồi, mới gặp mặt một lần mà đã hại cậu mang bệnh tương tư thế này."
Cao Thiệu Hiên thở dài, cũng không trả lời, chỉ đút từng hạt cơm một vào trong miệng. Ngô Phụng Hoa thấy bộ dạng của cậu ta, không khỏi cười nói: "Chi Sơn lớn như vậy mà cậu có thể ở thác nước gặp được tiên nữ, vậy thì thể nào chả có ngày gặp lại được?"
Cao Thiệu Hiện nghe hắn nói một câu như vậy, không khỏi cảm thấy vui mừng: "Chắc chắn rồi!"
Từ đó trở đi ngày nào cậu ta cũng vác giá vẽ lên Thất Nguyệt thác, vừa vẽ cây cỏ lại vừa hi vọng có thể gặp được Tần Tang. Liên tiếp mấy ngày đều không gặp được, mỗi ngày đều mang hi vọng đi, mang thất vọng về.Đến ngày thứtư, trong núi lại có mưa to, trời như vậy không thể đi ra ngoài được chỉ đành đóng cửa trong phòng ngồi vẽ tranh, mặc dù người ở trong phòng nhưng tâm lại cứ nghĩ về ngày đó gặp được Tần Tang ở thác nước bèn nhíu mày mỉm cười,mọi thứ nhưvẫn còn hiện ra trước mắt cậu rõ mồn một, không nhịn được liền cầm bút lên phác họa.
Ngô Phụng Hoa đến phòng vẽ thấy cậu ta đang cầm bút vẽ ra nét phác thảo vừa nhìn tới không nhịn mà được tán dương: " Đây là vị tiên nữ ngày đó cậu gặp sao? Chả trách lại hại cậu bị bệnh tương tư, quả nhiên là tuyệt đại giai nhân."
Cao Thiệu Hiên nghe hắn nói thế, càng thấy mất mát buồn bã, ném cây bút xuống, vòng qua giá vẽ mà đi, không nhịn được bèn than thở: " Chi Sơn rộng lớn như vậy, tôi ngay cả tên cô ấycòn chưa biết."
Ngô Phụng Hoa cười nói: " Cậu ngay cả tên con gái người ta cũng không hỏi, thế nào lại biếnthành cái bộ dạng tương tư như vậy."
Cao Thiệu Hiên buồn bã nhìn bức tranh, nói: "Ngày đó cô ấy mặc một bộ quần áo vải, một chút đồ trang sức cũng không mang, nhìn giống mấy cô sinh viên hoặc là giống mấy cô thôn nữxuống chân núi đi học"
"Thanh thủyxuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" (5) Ngô Phụng Hoa day trán nói: "Nếu làsinh viên, vậy thì dễ rồi, tôiđảm bảo tìm bằng được cô ấy ra cho cậu."
(5)Câu thơ "Thanh thủy xuất phù dung, Thiên nhiên khứ điêu sức"
(Dịch: Nước trong tạo hoa sen, Thiên nhiên từ điêu khắc mà ra )
Được dựa trên bài thơ " Kinh Loạn Li Hậu Thiên Ân Lưu Dạ Lang Ức Cựu Du Thư Hoài Tặng Giang Hạ Vi Thái Thủ Lương Tể" của Lí BạchCao Thiệu Hiên nói: "Núi này ít người lắm chắc, có khi cũng có hơn một ngàn hộ, cậu có biện pháp gì tìm được người chứ?"
Ngô Phụng Hoa cười đen tối, nói: "Thua cậu thật rồi, đường đường là Đại thiếu gia – con trai duy nhất của ngài Đốc quân, muốn tìm người chả phải dễ dàng như trở bàn tay hay sao."
Cao Thiệu Hiên tức giận không vui: "Chuyện ỷ thế ức hiếp người khác, tôi tuyệt nhiên không bao giờ làm, cũng không cho người bên cạnh mình làm."
Ngô Phụng Hoa nói: "Chút chuyện thế này sao có thể nói là ức hiếp người được, chủ ý của tôi cậu cứ nghe trước đã nếu cảm thấy không được thì bàn bạc lại cũng không muộn".
← Ch. 01 | Ch. 03 → |