Ch.02 → |
Tần Tang bị bệnh vào mùa hè, lúc dần khá hơn thì trời cũng bắt đầu trở lạnh. Hôm nay lại mới đổi đại phu mới, má Chu lo lắng, tự mình đi thay cô hốt thang thuốc, thuận tiện mang về cho cô một tượng Chúa thỏ (1). Tần Tang nhìn tượng Chúa thỏ bằng đất, mới biết là vừa mới đến Trung Thu . Cô nhìn Chúa thỏ làm bằng đất sét, nhớ lại không ít chuyện hồi còn bé. Đang thất thần, má Chu sợ nhà bếp đem thuốc sắc hỏng, nên bản thân tự mình đứng ở hành lang canh chừng, thổi thổi qua rồi bưng cho Tần Tang uống. Tần Tang ngửi thấy mùi thuốc liền nhíu mày, má Chu còn giống như dỗ trẻ nhỏ nói: "Tiểu thư, thuốc này tôi nếm thử rồi, tuyệt đối không đắng đâu, thật đấy!"
(1) Tượng Chúa Thỏ là biểu tượng văn hóa địa phương của Bắc Kinh thường được làm vào dịp Trung Thu. Mỗi tượng Chúa Thỏ mang một ý nghĩa khác nhau, ví dụ: Chúa Thỏ cưỡi một con cọp màu vàng tượng trưng cho sự may mắn đối với trẻ em và sự phát triển về nghề nghiệp. Còn Chúa Thỏ cưỡi Kỳ Lân thì tượng trưng cho sự may mắn trong học tập. Và Thỏ cưỡi nai thể hiện những mong muốn tốt nhất cho sự thăng tiến.
Cũng không phải thuốc đắng, dù sao có đắng hay không cũng đã uống được vài tháng rồi, má Chu là người hầu cũ duy nhất còn ở lại, thời điểm Tần Tang được gả tới, vốn dĩ mang theo bốn người, sau lại thất lạc, nên chỉ còn có má Chu ở lại bên cạnh cô. Tần Tang không đành lòng phật ý bà, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn, cũng không cảm thấy quá đắng. Má Chu vội bưng chén trà tới cho cô súc miệng, lại cầm theo một đĩa mứt mơ để cho cô át đi cái đắng còn sót lại trong miệng ..... Mơ để lâu, thành ra có chỗ hơi đen, ăn vào miệng càng thêm ngọt đến phát ngấy. Tần Tang bị bệnh mấy tháng liền, có rất nhiều thân nhân, bằng hữu đều tới thăm nhưng cô đều là không tiếp;có vài lần cần dùng đến tiền gấp, má Chu suy nghĩ kĩ càng quyết định, đành mượn con dấu của Tần Tang cùng sổ con để dành đi đến ngân hàng, việc chuyển tiền vô cùng dễ dàng. Các chi phí nhỏ nhặt như các thứ nhu yếu phẩm hàng ngày đều đã được thanh toán một phần, nên bọn họ còn có thể tiếp tục duy trì được. Hôm nay xem ra tinh thần Tần Tang khá tốt, bà không nhịn được liền khuyên nhủ: "Tết này, là ngày cả nhà đoàn viên, tiểu thư...".
Tần Tang biết bà muốn nói gì, vì thế nói: "Má Chu, bà nghỉ một lát đi, tôi cũng mệt rồi, muốn ngủ một tí". Má Chu lại rút khăn tay bên sườn áo ra, lau một bên khóe mắt, nói "Phu nhân lúc ra đi, tôi đã đồng ý với người là sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư. Tiểu thư cũng không suy nghĩ cho bản thân thì cũng suy nghĩ cho phu nhân ở dưới cửu tuyền chứ, phu nhân nếu biết tiểu thư chịu khổ thế này thể nào cũng khó chịu". Tần Tang không muốn nghe đến bất cứ ai nhắc tới mẫu thân của mình – nhất là trước loại tình huống như thế này. Má Chu còn lải nhải liên tục nói " Cô gia chính là hơi cáu kỉnh một chút, chứ tâm tư không hề xấu... Nếu không phải có người ở sau lưng bơm đặt thị phi, tại sao có thể đối xử như vậy với tiểu thư ...". Tần Tang thật không muốn nghe bà nói nữa, miễn cưỡng cười nói " Má Chu, tôi mới tốt lên một chút, bà lại nói những lời này làm gì?". Má Chu nhìn thấy môi của Tần Tang một chút huyết sắc cũng không có. Đại phu vốn có nói sầu lo nên mới sinh bệnh, gần đây uống vô số thuốc mới có chút khởi sắc. Bà sợ Tần Tang cơ thể lại chuyển biến xấu đi, vì thế mới miễn cưỡng nói chuyện khác, nói: "Hôm nay đi lấy thuốc, tiểu thư người đoán xem tôi gặp ai". Không đợi Tần Tang đáp lời, lại nói:"Tôi gặp được Đặng tiểu thư, chính là lúc còn ở trong trường, người cùng tiểu thư có quan hệ tốt nhất – Đặng tiểu thư".
Tần Tang không chịu nổi trong lòng bỗng khó chịu, lấy ngón tay vạch lên cờ màu của Chúa thỏ, một mặt cờ hồng, một mặt cờ xanh lục, lại một mặt cờ vàng ... Cờ màu ở trong gió bay phất phới... Cô cùng nhóm bạn học đi theo phía sau cờ, vừa đi trên đường vừa hô to khẩu hiệu... Ngày đó thời tiết sáng sủa như vậy, bầu trời như ngói màu lam, trong vắt tựa như mặt kính lưu ly, mà trên tấm kính phủ từng đám rồi lại từng đám mây trắng noãn, uốn lượn như khăn lụa trắng. Cô cùng Đặng Dục Lâm đi đến nóng bức cả người, đem khăn lụa cởi xuống cầm ở trong tay, theo thanh âm khẩu hiệu mà vẫy tựa như đang vẫy một biểu ngữ vậy. Sau lại bị Lịch Vọng Bình thấy được, còn chê cười các cô giơ cờ hàng. Đã hai năm, nghĩ đến chuyện trước kia, không còn cảm giác đau ở trong lòng nữa, nhưng ngược lại có cảm giác vô cùng tệ. Tựa như mẫu thân mất, như phụ thân bắt ép cô gả cho Dịch Liên Khải. Chỉ mới có hai năm thôi mà ngày đó lại trở nên xa xôi, mơ hồ giống như ở một thế giới khác vậy. Và cô giống như sớm đã đi trên sông Nại Hà, uống bát canh của Mạnh bà vậy, kỉ niệm đều lúc có lúc không, không thể nào tìm lại được.
"Đặng tiểu thư còn nhận ra tôi, cùng tôi nói chuyện một hồi, nghe nói tiểu thư bị bệnh, nói muốn đến xem người"
Tần Tang nghe xong càng cảm thấy khó chịu, trước người cùng mọi việc đã xảy ra, cô vốn đã chết, nhưng ông trời lại không cho chết, giữ cô lại trên đời này tiếp tục chịu đựng. Đặng Dục Lâm lúc trước còn giúp cô, còn ở trong nhà lấy trộm tiền đem ra cho cô. Cô nhớ rõ Đặng Dục Lâm lòng bàn tay nóng hổi, đem rất nhiều tiền mặt cùng đồng bạc trắng khó khăn giữ ở trong tay. Đặng Dục Lâm ánh mắt sáng rực, con ngươi đen nháy nhìn cô háo hức, vội nói: "Tần Tang, bạn đi đi! Đi ra nước ngoài đi, bỏ trốn để đến với ánh sáng và tự do".
Ánh sáng và sự tự do sao... cuối cùng cô lại chưa trốn đi được bị mắc kẹt trong đầm lầy này, còn thể diện gì gặp lại bằng hữu đây.
Má Chu lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người có chỗ nào mệt mỏi trong người sao? Vì sao trên mặt không có chút huyết sắc nào".
Cô không muốn nói nhiều lời, chỉ thuận miệng "Ừ" một tiếng. Má Chu vội thu xếp đưa cô lên lầu, giúp cô mở chăn, thả màn ra, rồi đưa cô nằm xuống nghỉ ngơi. Tần Tang bị bệnh vài tháng nay, nằm trên giường rất nhiều. Vừa nằm xuống, lập tức thiếp đi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Chờ cho tiếng bước chân "Đốc Đốc" của má Chu biến mất ở ngoài cửa phòng, Tần Tang lại mở mắt ra. Ở trong phòng hiện tại vẫn bố trí như tân phòng, màn thủy Hồng Lăng phủ xuống vẫn phảng phất mang theo không khí vui vẻ. Trướng trên đỉnh được thêu bức bách tử đồ, còn là loại hoa văn mang hơi hướng thời cổ, từng đường thêu dày dặn, từng đoàn hoa phủ xuống, tưởng chừng như thẳng xuống người mà rơi xuống, ngắm lâu làm choáng váng cả người. Tần Tang nhắm mắt lại, người giống như đang nằm trên thuyền, nhẹ nhàng lay động. Toàn bộ thế giới đều như lay động, lay động đến cả nỗi sợ trong lòng cô, càng làm cho cô có một loại cảm giác mơ hồ và bất lực.
Tần Tang đang lo lắng Đặng Dục Lâm sẽ thật sự sẽ đến, nhưng chuyện này cũng không thể trách má Chu được.
Má Chu đối với chuyện này nhiều lắm chỉ biết được Đặng tiểu thư cùng tiểu thư nhà mình có quan hệ tốt, hiện tiểu thư nhà mình đang bị bệnh, mỗi ngày ở nhà đều khó chịu, nên mới nhiệt tình muốn để Đặng tiểu thư đến thăm tiểu thư nhà mình, nói chuyện với cô, giúp tiểu thư thấy khá hơn. Tần Tang căn bản là không muốn nhìn thấy Đặng Dục Lâm, mỗi ngày nghĩ tới trong lòng lại thêm phần khó chịu. Vì vậy qua ba, bốn ngày Đặng Dục Lâm cuối cùng cũng đến, má Chu ngược lại thật cao hứng, nghe người gác cổng đến thông báo nói có vị tiểu thư họ Đặng đến thăm, liền tự mình đến thượng phòng nói cho Tần Tang biết. Tần Tang bất lực, đành thay quần áo ra gặp Đặng Dục Lâm.
Hai năm không gặp, Đặng Dục lâm cũng không thay đổi là mấy, có khác là tóc đã cắt ngắn đi, vốn là từ bố sam chuyển sang mặc đầm, chẳng qua nét tròn trịa trên mặt vẫn như cũ mang một chút thiếu nữ, trẻ con. Cô nhìn thấy Tần Tang, đầu tiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như gạo nếp, nói: "Ồ, Tần Tang bạn gầy đi rồi!". Tần Tang thấy nhìn thấy nụ cười Đặng Dục Lâm vẫn như trước đây hoạt bát, xinh đẹp, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Đặng Dục Lâm nắm lấy tay cô nói: "Vài năm qua rồi không gặp, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với bạn". Má Chu ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của hai người, lại nhớ đến thời tiểu thư chưa lấy chồng, vị Đặng tiểu thư này cũng thường xuyên đến nhà cùng tiểu thư hai người thì thầm to nhỏ, nói chuyện vô cùng thân mật. Cho nên bà gọi hai nha đầu bày hoa quả, điểm tâm với nước trà lên, rồi lặng lẽ bảo hạ nhân lui xuống hết, để cho hai người nói chuyện
Tần Tang hồi phục lại tinh thần, hỏi tình hình hai năm qua của Đặng Dục Lâm, thì ra Đặng Dục Lâm hai năm trước đi ra nước ngoài, ba tháng trước vừa mới trở về đây. Không ngờ ngày ấy đi trên đường lại gặp được má Chu, ngày trước Đặng Dục Lâm đều đi đến Tần gia, nên mới gặp được má Chu, hỏi về Tần Tang mới biết được chỗ ở hiện tại của cô. Đặng Dục Lâm lại nhắc tới không ít bạn học cũ, có người ra nước ngoài, có người cùng vị hôn phu tham gia quân cách mạng. Tần Tang im lặng không nói lời nào, nói một lúc Đặng Dục Lâm nghiêm mặt lại nó: "Tần Tang, mình lần này tới là có chuyện cần bạn giúp một tay."
Tần Tang đột nhiên thấy cô trịnh trọng lạ thường, không khỏi nói: "Hiện tại, mình cùng cá chậu chim lồng (4)đều giống nhau, có năng lực gì giúp bạn chuyện quan trọng đây."
(4)mất tự do, bị nhốt lại một chỗ.
Đặng Dục Lâm nở nụ cười, trong mắt lại mơ hồ mang chút ưu sầu: "Trừ bạn ra, thật là mình không nghĩ ai khác có thể giúp mình được". Thì ra Đặng Dục Lâm có một người anh họ bởi vì cùng người ta kết thành thù oán, nên bị vu oan là tai mắt của quân cách mạng, bị nhốt trong nhà lao Phù Viễn, ít ngày nữa sẽ bị thẩm tra. Đặng Dục Lâm lần này tới chính là muốn tìm người thông qua khiến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa thành không, rồi đem người nộp tiền bảo lãnh đưa về. Đăng Dục Lâm nói: "Biểu ca của mình là vốn là một tên công tử, làm sao có thể đi cấu kết với quân cách mạng được? Năm ngoái chỉ vì tiệm cầm đồ của nhà anh ấy cùng người ta kết thù oán nên mới bị người ta mưu hại. Anh ấy từ nhỏ ở nhà đã được nuông chiều từ bé, căn bản chưa trải qua trái đắng bao giờ. Nếu ở lại trong đại lao mấy ngày, chỉ sợ dì của mình phát điên lên mất. Dì mình hai mươi tuổi đã thủ tiết, chỉ có mình biểu ca là con trai, nếu không phải thực sự không có biện pháp, thì mình cũng không dám tới làm phiền bạn".
Tần Tang còn chưa kịp nói, Đăng Dục Lâm lại nói: " Dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, dì mình chỉ có mỗi một cậu con trai duy nhất này, chỉ cần đưa được người thả ra, cho dù có táng gia bại sản cũng chấp thuận". Một mặt nói, một mặt lại coi sắc mặt của Tần Tang, chỉ thấy Tần Tang nhíu mày, qua một hồi lâu mới nói: "Chuyện như vậy, mình cũng xin nói thật với bạn, việc này tuy hi vọng rất nhỏ nhưng bạn vẫn trịnh trọng đi giao phó cho mình, mình cũng không nên từ chối bạn, chỉ sợ không làm được, lại làm tốn thời gian của bạn".
Đặng Dục Lâm biết Tần Tang vốn là người có chủ kiến, hơn nữa xét theo tình bạn của cô Tần Tang thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý. Tần Tang hiện tại đã được gả cho Tam thiếu gia Dịch Liên Khải con trai của Giang Tả tuần duyệt sử – Dịch Kế Bối. Đặng Dục Lâm đã sớm hỏi thăm rõ ràng, con trưởng của Dịch Kế Bối, mười năm trước ngã ngựa rồi gẫy xương cột sống, nằm liệt ở trên giường. Dịch Kế Bối liền đối với con thứ Dịch Liên Thận đặt hết hi vọng, hiện tại tuổi càng cao càng coi trọng Dịch Liên Thận hơn, đại sự đều giao cho Dịch Liên Thận xử lý. Vốn Dịch Liên Khải là người nhỏ tuổi nhất, lại là con vợ hai, nên không được tham gia việc quân nhưng hiện tại tỉnh Giang Tả đều là thiên hạ của mình Dịch gia, Dịch Liên Khải mặc dù không có binh quyền, nhưng rốt cuộc cũng là người của Dịch gia, chỉ cần nói một câu, chuyện đem người thả ra chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay. Không nghĩ Tần Tang lại như vậy mà khéo léo từ chối, Đặng Dục Lâm không khỏi hỏi: "Không biết bạn có vấn đề gì khó khăn sao?".
Tần Tang trong lòng đau đớn, nhưng lại sợ Đăng Dục Lâm sinh hiểu lầm, chỉ nói: "Quy củ của nhà bọn họ, là mình không thể can thiệp vào những chuyện ở bên ngoài được". Đăng Dục Lâm "Ừ" một tiếng dài, Tần Tang lại hạ quyết tâm nói: "Nhưng biểu ca bạn cũng giống như biểu ca mình. Bất luận thế nào, mình chắc chắn cũng sẽ thử một lần, nếu không được, mình chắc chắn sẽ nói lại với bạn".
Đặng Dục Lâm không khỏi cảm thấy vui mừng, đứng lên cầm tay Tần Tang, nói: "Nếu làm khó bản thân, ngàn lần đừng nên miễn cưỡng."
Tần Tang cười, nói: "Mọi chuyện trên đời này luôn luôn có chỗ khó xử, nếu không đến mức khó xử cũng đã không đi làm rồi".
Đặng Dục Lâm cùng cô hai năm không gặp, nhưng sau khi gặp lại chỉ cảm thấy bạn học hoạt bát xinh đẹp ngày trước mình biết, nay lại phảng phất bộ dạng trầm cảm của mấy vị thiếu phu nhân thời xưa. Giờ phút này nghe được cô nói ra những lời này, ánh mắt trong vắt chớp động, dường như đã quyết định. Sự hoạt bát trước đây lại mơ hồ xuất hiện, rất giống với phong thái cũ của Tần Tang.
Đặng Dục Lâm vừa cảm kích vừa cảm động, nắm tay cô rồi nhẹ nhàng lắc, chỉ cảm thấy ngón tay cô rất lạnh, cũng nắm chặt lấy tay mình. Hai người thiên ngôn vạn ngữ (5) nhưng lúc này đây đều chỉ ở đây nắm tay rồi nhìn nhau cười.
*****
Tuy là nói vậy nhưng sau khi tiễn Đặng Dục Lâm xong, Tần Tang lại đem mọi chuyện từ từ cân nhắc một hồi. Ngày hôm sau mới phân phó má Chu, thu dọn hành lý. Má Chu bối rối, xem bộ dạng cô lúc này không giống như trở về nhà mẹ đẻ, bởi vì kể từ khi phu nhân qua đời, trừ ngày thứ ba lại mặt (1), tiểu thư đều không bước vào Tần gia nửa bước. Vì thế nhịn không được liền hỏi: "Tiểu thư, người đây là muốn đi đâu ?"
(1) Cô dâu mới cưới hỏi về khi ở nhà chồng thường rất nhớ nhà nên theo tập tục dân gian thì ngày thứ ba sau đám cưới, chú rể cùng cô dâu quay lại nhà mẹ đẻ của cô dâu.
Tần Tang thở dài, chậm rãi nói: "Bà không phải cứ luôn khuyên ta, lùi một bước trời cao biển rộng (2) hay sao."
(2) Ý câu nói này là biết lùi lại nhường nhịn thì cuộc đời sẽ rộng mở hơn rất nhiều
Má Chu bây giờ mới hiểu cô là đang muốn đi đâu, trong lòng không khỏi thấy vui mừng, cầm chìa khóa gọi đám hạ nhân mở nhà kho trên tầng áp mái, đem các rương mở ra hết ra, lấy một ít quần áo linh tinh rồi xếp lại vào trong vali, sau đó phái người sắp xếp xe, bận rộn hơn nửa ngày cũng coi như là tạm ổn.
Tần Tang đổi bộ sườn xám để đi ra ngoài, y phục này vốn là may để mặc vào mùa xuân nhưng cô lại bị bệnh vào mùa hè nên cả người gầy đi rất nhiều, eo ếch (3) dần rộng ra. Sườn xám là kiểu nguyệt sắc miêu xuân trừu (4), loại vải này mềm mỏng và nhẹ, vạt áo trên dùng chỉ màu ngân xuyến thêu lên một nhánh của cành hoa mai làm cho càng khinh bạc sơ tà (5), lót bên trong màu xanh biếc trong vắt như ánh trăng, hư hư ảo ảo ở trong lòng người. Má Chu lúc này bước vào, thấy cô ngồi ở dưới cửa sổ, cửa sổ hướng về hướng Nam, mặt trời buổi sớm lúc này đang chiếu về hướng Tây nên chỉ có một nửa ánh sáng chiếu qua khung lưới cửa sổ. Khung cửa sổ này có ngàn vạn hoa văn hình như ý, được in trên tấm gỗ giống như Miêu Hồng Quyển(7) từng khung từng khung một. Cô chống khuỷa tay lên bàn, tay còn lại chầm chậm vạch lên trên bóng cửa sổ, một ô lại vẽ một nét, động tác vừa nhẹ lại chậm, giống như đang viết chữ. Má Chu không thể không khuyên nhủ: " Nếu là tiểu thư đến chỗ cô gia, lại vừa hay đúng dịp lễ Trung thu, bộ quần áo này có phải hơi đơn giản một chút?"
(3) vòng eo
(4) Kiểu sườn xám màu xanh trời bóng nhạt
(5) Ý chỉ màu bóng bạc lên.
(7) Đây là miêu hồng quyển (quyển này giống với quyển tập viết, chỉ cần viết đè lên chữ mẫu có sẵn để viết):
Tần Tang mới tỉnh lại thần trí, nhìn qua y phục trên người, không cho là đúng nói: "Cứ mặc cái này đi!".
Má Chu biết vị tiểu thư nhà mình khi đã quyết định thì sẽ không nghe người ta khuyên nữa, chỉ đành hỏi: "Xe đã chuẩn bị xong rồi, tiểu thư khi nào thì bắt đầu đi?". Tần Tang nói: " Bây giờ chúng ta đi!". Trầm ngâm một lát nói: "Bà ở nhà giữ nhà, ta đem má Hàn đi là được rồi ".
Má Chu đáp một tiếng, rồi đi gọi má Hàn lên, rồi giúp mấy hạ nhân xách đồ tùy thân của Tần Tang đều chất lên xe hơi. Má Chu không khỏi lo lắng, nhớ tới lần trước cô gia cùng tiểu thư cãi nhau một trận rồi khi tiểu thư bị bệnh nặng, cô gia đều chưa từng về qua nhà nhìn lấy một cái, vợ chồng mà tình cảm với lại lạnh nhạt như thếkhiến bà ở bên cạnh cũng cảm thấy trong lòng không mấy dễ chịu. Chỉ lo tiểu thư đi chuyến này, lỡ may trong lời nói lại đụng chạm tới cô gia, vậy biết bao giờ mới yên ổn được đây. Nhưng những lời nói thếnày bà cũng tuyệt nhiên không thể nói ra trước mặt tiểu thư được, cũng chỉ mong tiểu thư sớm nhận ra tránh tự mình đi làm khổ mình, bà cũng chỉ mong cho hai người họ có thể bỏ qua cho nhau, rồi hòa giải với nhau.
Dịch Liên Khải ngay từ tết Đoan Ngọ đã đi lên Chi Sơn nghỉ hè, núi Chi Sơn là một ngọn núi xanh biếc, cao chót vót nằm ở phía Bắc thành Xương Nghiệp, dưới chân núi nước sông chảy xung quanh thành, dòng chảy xiết, hướng Nam hợp vào với thành Vĩnh Giang. Hai sông lớn chảy quanh liền đem Xương Nghiệp thành kẹp ở giữa, mặt trời chói chang chiếu xuống làm hơi nước bốc hơi lên, mười vạn dặm thành Xương Nghiệp cũng bị hấp hơi lên làm cho càng nóng bức khó chịu. Vậy nên những kẻ có tiền ở Xương Nghiệp, phần lớn đều đi nghỉ hè trên biệt thự ở trên Chi Sơn, mỗi dịp hè, phú thất trong thành đều không còn nữa, tất cả đều đưa nhau lên núi nghỉ hè hết đến tết Trung Thu năm sau mới trở về thành.
Chi Sơn cách thành Xương Nghiệp hai trăm dặm, nhưng bởi vì mùa hè hàng năm đều có vô số kẻ giàu có lên núi nghỉ mát nên đường lên núi tất nhiên đều là đường nhựa. Xe hơi ầm ầm một lúc, một vài giờ sau cũng đến nơi. Tần Tang không mang nhiều hành lý, nên trước sau chỉ có hai xe đi dọc theo đường nhựa quanh co hướng lên phía đỉnh núi mà đi.
Người nhà Dịch gia trong tay nắm giữ quân đội Giang Tả, Tuần duyệt sử hành dinh tuy được thiết lập ở Phù Viễn nhưng Xương Nghiệp là nơi trấn giữ vô cùng quan trọng của Giang Tả, cho nên ở đây đều có trọng binh. Dịch Liên Khải tuy không có chức vụ gì ở trong quân đội, nhưng Đốc quân Xương Nghiệp Cao Bội Đức là tâm phúc nhiều năm của bên cạnh Dịch Kế Bối, do đó đối với vị tam thiếu gia Dịch gia này cũng coi như có chút ưu đãi, phá lệ. Vậy nên biệt thự trên núi Chi Sơn của Dịch Liên Khải, vừa có vị trí đẹp, không những thế diện tích lại rộng lớn, tọa lạc ở ngay trên đỉnh đồi. Đường nhựa càng đi càng vào sâu, gần khi hoàng hôn khí trời bắt đầu ảm đạm, xa xa chỉ thấy phía trước có nơi đặt rào chắn, loáng thoáng thấy mấy tên lính trinh sát mang theo súng dài đi gác. Vùng này đều có biệt thự của những người có chức vụ quan trọng trong quân đội, do đó nên có trạm gác cũng không có gì kỳ lạ. Đến trước dây thép gai, tài xế dừng xe lại, xuống cửa xe đi theo quan quân xuất trình giấy tờ.
Phía trạm gác nghe thấy là Dịch Tam thiếu phu nhân, liền nhanh chóng mở rào thép, để xe hơi đi qua. Xe hơi đi lên một đoạn liền quẹo vào con đường nhỏ, nói là đường nhỏ thật ra thì cũng đều là đường nhựa, hai xe song song bon bon đi cạnh nhau. Con đường này một bên là Thanh Sơn, một bên còn lại là Khê Thủy, lúc trời chiều dần ngả về hướng Tây, ánh tà dương vàng nhạt chiếu trên Khê Thủy, dòng suối lấp lánh, vòng quanh thành đá gồ ghề, gió thổi ào ạt. Bầu trời sáng tím, núi xanh nhạt được ánh sáng chiếu vào làm lộ ra những ngọn đồi xa, hiện ra màu xanh sơn thủy, phong cảnh đẹp đẽ tuyệt trần.
Tài xế theo đường cũ để đi, biết ngoài con đường này không có con đường nào khác dễ dàng thông đến biệt thự chính. Sắc trời trời dần dần tối, cây cối hai bên đường thấp thoáng bóng mờ, càng đi càng tối đen, cho nên tài xế mở hết tốc lực hướng lên phía trên núi, cả khu rừng chỉ có ánh sáng đèn pha sáng rực; không ngờ trong rừng bỗng có bóng người, theo sau đó một con ngựa lao ra ngoài. Người trên lưng ngựa không ngờ trên đường lại có xe đang đi, vội thắt chặt dây cương, con ngựa bị hoảng sợ lại bị dây cương kéo lại, không khỏi hí một tràng dài, thiếu chút nữa đem người trên lưng đem quật xuống.
Tài xế đã sớm thắng xe lại, người trên lưng ngựa thì ra là một cô gái trẻ, cô gái trẻ bị làm cho kinh sợ, không khỏi lấy tay lau trán, nhìn như muốn khóc. Lúc này trong rừng bỗng ồn ào một tràng, có vài con ngựa lao ra. Trời đã tối, bốn phía đều là rừng rậm, chỉ thấy người cưỡi ngựa tới mặc quân phục, vây quanh cô gái trẻ vào giữa, có người nhảy xuống ngựa, dắt dây cương, còn có người hướng về phía tài xế hét lên: "Dọa ngựa của chúng tôi hoảng sợ đến thế, nếu người bị ngựa quật cho ngã xuống, các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?". Phía sau lại có người chạy tới, mượn đèn xe nhìn kĩ biển số xe, sắc mặt thay đổi, nói: "Đây không phải xe trong nhà sao!" Tài xế vốn bị dọa cho hết hồn, lúc này linh hoạt hơn, từ trong cửa sổ thò đầu ra, nói: "Ai là kẻ đứng đầu? Thiếu phu nhân đang ở trong xe!"
Tài xế hét lên một tiếng, mọi người lập tức yên lặng, chỉ nghe được tiếng gió thổi qua rừng cây, sào sạt, còn có tiếng côn trùng Hoắc Hoắc vài tiếng. Những người này đang vô cùng lúng túng, vội vàng bước xuống ngựa. Người đứng đầu kia là kẻ đắc lực nhất bên người Dịch Liên Khải – Tống phó quan, Tống phó quan xuống ngựa đi tới bên cạnh xe hơi, cung kính chào, duỗi thẳng tay yên lặng chờ Tần Tang xử trí. Tần Tang vốn không muốn làm to chuyện, biết những người này thường ngày đi theo Dịch Liên Khải gây chuyện khắp nơi, đến bây giờ cũng đều là vô pháp, vô thiên. Thấy tình hình như vậy, cũng chỉ gật đầu, hỏi: "Lan Pha (8) ở trên núi sao?"
(8) tên tự của Lan Pha (giống như Mộ Dung Phong tên tự là Bái Lâm vậy). Cô đối với những người ở bên cạnh Dịch Liên Khải xưa nay đều rất khách khí, lại rất ít gọi thẳng tên tự của Dịch Liên Khải. Tống phó quan mặc dù đứng yên đó không động nhưng trong đầu lại biến chuyển rất nhanh, Tống phó quan biết Dịch Liên Khải nhiều tháng nay chưa từng về nhà, hôm nay vị thiếu phu nhân này lại tìm lên tận trên núi, cũng không biết cô muốn gì. Dịch gia mặc dù là một gia đình văn minh, nhưng do lại tự mình khai môn mở phủ, nên quy tắc cũng vô cùng quy củ. Tống phó quan nghe được câu hỏi của cô, lại không dám trả lời. Hắn trộm coi sắc mặt của Tần Tang, thấy cô dường như rất bình tĩnh, vì vậy nói: "Thưa, Công tử gia buổi chiều ra Lục Nguyệt Đầm câu cá, có lẽ bây giờ đã trở lại rồi".
Tần Tang gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn ánh đèn lóe lên cách đó không xa, nói: "Đi thôi!"
Lúc này xe đã tiến rất gần tới biệt thự, xe chạy nhanh trong chốc lát đã tiến vào cửa sắt hoa. Biệt thự trên núi Chi Sơn đều mang phong cách Tây Dương, trang viên của Dịch gia cũng không phải ngoại lệ, đều là do người nước ngoài thiết kế, điển hình mang phong cách miền nam Hoa Kì. Cây cột màu trắng cao chót vót, đá cẩm thạch nổi lên cuộn xoáy hoa tuyết (10); tất cả cửa, cửa bằng gỗ mun được điêu khắc tinh tế, thấp thoáng ở dưới rừng cây, làm cho càng thêm phần thâm sâu, hoàn mĩ. Trước biệt thự có xây một đài phun nước hình tròn, xe chạy dọc theo đài phun nước vòng quanh đến khúc ngoặt liền dừng lại ở hành lang ngay bên dưới vòi phun nước. Tống phó quan đặc biệt nịnh bợ, tự mình chạy tới mở cửa xe cho Tần Tang. Tần Tang biết xưa nay mỗi khi hắn nịnh bợ như vậy hẳn là không có chuyện gì tốt, mà đặc biệt Tống phó quan hôm nay làm bộ làm tịch như thế, không biết có chuyện gì mà lại khiến cho chột dạ tới vậy. Cho nên Tần Tang chỉ nói: "Ngươi vào trong thông báo một tiếng, nói cho anh ta biết là ta tới".
(10) Cột bằng đá cẩm thạch nổi hoa tuyết. :Tống phó quan đã sớm sai người đánh ngựa chạy về, trước đó đã sớm thông báo lại, bộ mặt tươi cười: "Lời này của thiếu phu nhân, bọn thuộc hạ không biết trả lời như thế nào. Đây cũng là nhà của phu nhân, thiếu phu nhân cần gì phải thông báo lại". Hai người đang nói chuyện, đèn trong biệt thư sáng lên, có rất nhiều gia nhân ra đón, cung kính chào một tiếng: "Thiếu phu nhân!", sau đó đi ra phía sau lấy hành lí trên xe ra, riêng Tống phó quan tiến lên phía trước một bước, tự mình đẩy cửa đôi bằng gỗ gụ ra cho Tần Tang, làm một bộ dạng hết sức cung kính.
Tần Tang đứng ở trước mặt người làm, chả tiện nói thêm gì, cất bước đi lên bậc thềm tiến vào trong đại sảnh. Mới bước chân lên thảm, chợt nghe trên cầu thang đột nhiên có vô số có tiếng chó sủa; bảy, tám con chó lớn, ví như đàn sói đang lao nhanh như gió xuống cầu thang, sủa "Oẳng, Oẳng" ầm ĩ, hàm răng trắng sắc nhọn đem cô vây vào giữa. Má Hàn đi theo sau lưng Tần Tang bị dọa đến hồn siêu phách lạc, run rẩy kéo tay áo Tần Tang, hét lên: "Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân....."
Tần Tang giống như không thấy đàn chó to đang vây mình ở giữa đó, mắt nhìn thẳng cứ đi về phía trước. Người cô thoáng động, con chó đầu đàn không ngừng phát ra âm thanh trầm thấp, cả đám chó to còn lại tất cả rủ đầu lưỡi thở O O, lộ ra hàm răng trắng sắc bén, má Hàn bị dọa đến mức hét lên: "Thiếu phu nhân, đừng động đậy!" Tần Tang khẽ nhíu mày, gạt tay má Hàn ra, đợi chúng tấn công, chợt trên lầu có người lười biếng huýt sáo, đám chó sói kia quay đầu ù ù bỏ chạy lên cầu thang, quấn ở bên chủ nhân không ngừng thở phì phò.
Tần Tang ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dịch Liên Khải đứng ở cửa cầu thang tầng hai, áo sơ mi Tây, quần quân phục màu vàng nghệ, chân mang một đôi dép trong nhà màu vàng, làm cho cô vô thức nhìn, người nọ lại nhìn cô một cái, nói: "Cô tới đây làm gì?"
Tần Tang thường ngày vốn sẽ không kiên nhẫn nói chuyện với anh, chỉ cần thấy cái bộ dạng công tử của anh liền cảm thấy chán nản. Chẳng qua là đã tới rồi, không thể vì một phút nóng giận mà thiếu kiên nhẫn được nữa, vì vậy nhàn nhạt nói: "Tôi không thể đến đây sao?".
Dịch Liên Khải cười lạnh một tiếng, Tần Tang vốn là do phụ thân anh bắt ép cưới về, trước khi qua cửa, Tần Tang từng nghe nói vị thiếu gia này sống phóng túng có nghề, coi những chuyện đứng đắn chẳng bao giờ chịu làm lấy phân nửa. Hai người bọn họ vốn là do cha mẹ quyết định hôn nhân ngoài miệng, Dịch Liên Khải lại là sau khi kết hôn cũng không có nửa điểm thay đổi, vẫn luôn là cái loại tính khí công tử gia này, cũng may Tần Tang kể từ khi vào cửa biết thức thời, trừ ba dịp trở về Phù Viễn vấn an, thường ngày cũng không can thiệp chuyện anh ta đi đâu, mới coi như là sống yên ổn với nhau. Mấy tháng trước hai người cãi nhau một trận, Dịch Liên Khải phủi tay bỏ đi, chạy luôn vào trong núi nghỉ hè, trò vui trong núi rất nhiều, anh vốn trải qua những ngày tự do tự tại, sớm đã đem Tần Tang vứt ở sau lưng, không nghĩ tới hôm nay cô lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
"Cô chạy lên núi là muốn làm cái gì đây?" Dịch Liên Khải nhướn nửa hàng lông mày:"Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng mà học đòi mấy cái loại phụ nữ ngoài kia nói cái gì mà nữ quyền rồi đi can thiệp vào chuyện của tôi, nhà của chúng tôi không có cho phép việc đó".
Tần Tang ngồi xe nửa ngày trời đến cơm tối cũng chưa được ăn, nghe anh ta nói thế cũng nhàn nhạt nói: "Tôi không phải đến để can thiệp vào chuyện của anh. Đến tết Trung Thu rồi, chỗ phụ thân cũng nên qua chúc tết một tiếng."
Dịch Liên Khải sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm mặt cô, nói: "Cô coi cô là cái gì? Mà dám lấy phụ thân ra uy hiếp tôi?".
Tần Tang không lên tiếng, Dịch Liên Khải cười lạnh, trực tiếp đi xuống cầu thang, đám chó kia theo sát từng bước của chủ nhân, chỉ nghe thấy âm thanh rầm rập của bầy chó đi xuống cầu thang; anh đi vòng qua người Tần Tang, mắt nhìn thẳng nghênh ngang rời đi.
Tần Tang không biết anh ta đi đâu, Tống phó quan cũng không thấy nữa, ngược lại có một gia nhân tiến lên hỏi: "Thiếu phu nhân còn chưa dùng cơm tối?. Có cần gọi nhà bếp làm không ạ"
Cô chẳng có ý định ăn cơm, chỉ có chút cảm giác hơi đói ở dạ dày, thở dài nói: " Vậy thì nấu cháo đi, sau đó đưa lên phòng cho ta".
Lúc mới cưới, Dịch Liên Khải có đưa cô lên núi hưởng tuần trăng mật, bởi vì khi ngủ cô nhạy vô cùng, lại sợ tiếng ồn, mà Dịch Liên Khải tính khí lại là loại thiếu gia nóng nảy không nhịn được. Cho nên hai người ở hai gian phòng riêng, cùng nằm trên một dãy hành lang. Về sau khi đã quay trở lại Xương Nghiệp cũng như vậy chia phòng mà ngủ; Tần Tang như cũ ở phòng ngủ của mình, nơi này vốn mỗi ngày đều có người dọn dẹp, phủi bụi, cho nên hết sức sạch sẽ. Má Hàn lúc này dặn dò gia nhân xếp đồ đạc hành lý ra, rồi nhà bếp đưa lên bát cháo Nhất Hải, cũng chuẩn bị bốn loại rau ăn cùng.
Má Hàn thay cô đem cháo cho vào chén nhỏ, nói: "Thiếu phu nhân, nguội rồi, ăn ấm sẽ thấy ngon hơn đấy ạ".
Tần Tang cau mày, múc vài thìa cháo ăn lấy lệ, coi như cho có, đáng tiếc nhà bếp lại chuẩn bị vài món ăn đặc biệt, nên việc cầm đũa lên lại làm cô không muốn ăn thêm. Má Hàn nhìn thấy cô như vậy, lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra, cho rằng cô đang hờn dỗi thiếu gia, nhưng Dịch Liên Khải từ trước đến giờ đều như vậy, cô cũng không biết khuyên thiếu phu nhân như thế nào, vì vậy thu dọn bát đũa, lặng lẽ lui ra.
Căn phòng này của Tần Tang thật ra là một khu rất lớn, bên ngoài có phòng khách nhỏ, bên trong thì là một gian phòng ngủ cực lớn, ở bên trái là phòng tắm, bên cạnh phòng tắm là phòng thay quần áo. Tuy nơi này mặc dù không giống với chỗ ở Xương Nghiệp là dùng ống dẫn nước nóng từ nồi đun nước xuống, nhưng lại gần nguồn suối nước nóng nên trực tiếp dẫn nước suối đến phòng tắm biệt thự. Dịch Liên Khải vốn dĩ trong thức ăn và quần áo là một kẻ rất sành sỏi, vì vậy bồn tắm ở đây không giống với những nơi khác, đều đặc biệt vận chuyển từ Pháp tới không chỉ lớn mà còn có chân trụ bằng vàng. Tần Tang mặc dù xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng khi nhìn thấy mấy đồ vật như vậy, không khỏi cảm thấy xa hoa vô cùng. Mệt mỏi cả một ngày, má Hàn đã chuẩn bị xong cho cô một bồn đầy nước nóng, cô tắm qua rồi thay đổi sang bộ đồ ngủ.
Ngủ đến tầm canh ba, Tần Tang đột nhiên tỉnh lại. Trong núi vẫn không có một tiếng động nào, ngoài cửa sổ chỉ có tiếng côn trùng kêu chít chít, cô cảm thấy dựng hết tóc gáy lên, đang định với tay kéo dây đèn bàn thì từ trong bóng tối có một bàn tay vươn ra cầm chặt lấy cổ tay cô. Cô chỉ cảm thấy mùi rượu nồng nặc phả vào cổ mình, tay kia dọc theo cánh tay của cô rồi thăm dò đi lên, đưa tay vào trong áo cô, mò mẫm ngực của cô, cô đang mặc đồ ngủ sa tanh cực kì rộng, lúc này vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhưng anh ta lại cười lên – lại còn là cười mỉa mai, hơi thở vừa xa lạ mà lại quen thuộc, phả thẳng vào mặt cô.
Tần Tang vốn rất ghét như thế, nhưng lúc này lại không muốn trở mặt với anh ta không ngày mai lại không thể nói chuyện bình thường với nhau được. Cho nên im lặng không lên tiếng, nhưng tránh không được mà cả người cứng cả lên giống như người gỗ. Cô vốn định cắn răng cố chịu đựng nhưng không nghĩ tới anh ta đã đem tay rút ra, rồi nhạo báng: "Tôi biết cô không bao giờ để cho tôi tiện nghi dễ dàng như vậy – bình thường chỉ đụng vào người cô thôi so với lên trời còn khó hơn, hôm nay cô lên núi là vì chuyện gì, cô không cần nói tôi cũng biết rõ."
Tần Tang mò mẫm đem cúc áo cài lại, quay lưng về phía anh. Anh lại mạnh tay lập tức đem cô quay trở lại: " Cô nói đi! Rốt cuộc là tại sao? Nói đi!".
Tần Tang biết anh thường ngày chính là kiểu tính khi thiếu gia cáu kỉnh, có rượu vào càng không thèm nói lý lẽ, liền đem cổ tay cô bóp nát, cô cũng không có ý định gạt ra, chỉ nói: " Anh đừng có cậy say rượu mà gây chuyện ở đây."
"Tôi biết cô chính là muốn tôi điên lên". Ánh mắt của anh trong bóng tối sáng lấp lánh, giọng cười khoái trá : "Cô còn mong tôi chết đi ấy chứ ".
"Tôi biết cô chính là muốn tôi điên lên". Ánh mắt của anh trong bóng tối sáng lấp lánh, giọng cười khoái trá : "Cô còn mong tôi chết đi ấy chứ ".
Ch. 02 → |