Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiêu Diêu - Chương 17

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Siêu sale Shopee


Trở về núi Trần Tắc, ta đưa Mặc Thanh và Tư Mã Dung đến thẳng nơi ở của Cố Hàm Quang.

Vừa đặt chân vào trong viện, Cố Hàm Quang choàng một cái áo lông chồn trắng muốt, thân hình nhỏ nhắn, mặt vẫn còn đang ngái ngủ, tóc tai rối bời, thoạt nhìn có chút khả ái. Nhưng hắn vừa quét mắt nhìn qua sắc mặt của Tư Mã Dung và Mặc Thanh một lượt thì lập tức trở nên tỉnh táo, ánh mắt còn toát ra vài phần sắc bén. Hắn khẽ nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Mặc Thanh nói: "Trị thương cho hắn."

Cố Hàm Quang hỏi ngược lại một câu: "Trị cho hắn hả?"

"Trị cho hắn." Giọng nói hết sức kiên định. Cố Hàm Quang mấp máy môi, nhanh chóng trở về phòng lấy kim châm ra.

Ta liếc mắt nhìn cái lưng của Mặc Thanh một cái, hắn vẫn đứng thẳng tắp như cũ, nếu không phải sắc môi có chút tái nhợt thì đúng là không thể nhìn ra hắn khác so với lúc bình thường ở điểm nào.

Ta nói với Mặc Thanh: "Sư phụ, lúc trước ở tiểu viện bên Phong Châu thành hình như có một vài thứ bị lấy ra, ta đi coi thử xem sao, lát nữa sẽ trở lại."

Không để cho Mặc Thanh có cơ hội hỏi thêm, ta dùng thuật di chuyển rời đi trong nháy mắt.

Ta biết, nếu ta còn tiếp tục đứng ở chỗ đó nữa thì có lẽ Mặc Thanh sẽ không chịu để cho Cố Hàm Quang trị thương. Hắn muốn giấu ta thương thế của hắn... Không muốn để ta biết hắn bị thương là vì đi lấy Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm, sợ ta cầm kiếm lại không an lòng.

Ta đặt chân xuống tiểu viện của Tư Mã Dung, ngó ra thấy đám người tụ tập ở đầu hẻm đã giải tán, bên trong có một vài Ám La vệ đang dọn dẹp sửa sang lại các thứ. Nhìn thấy ta, bọn họ đều cúi đầu chào một cái, không nói gì nhiều, chỉ tập trung hoàn thành công việc của mình. Ta đi vòng ra hậu viện, giấu thân thể của Chỉ Yên ở phòng chứa gỗ rồi tách hồn phách ra ngoài, lệ khí tản ra khắp tiểu viện vẫn còn dày đặc.

Mà Tiểu Viên Kiểm kia lại không thấy chúi đầu vào tường tìm cách bay ra ngoài nữa, ta ở ngoài sân tìm kiếm một vòng, sau đó mới bay vào nhà chính. Vừa vào đã thấy Tiểu Viên Kiểm đang ngồi trên chiếc xe lăn của Tư Mã Dung, ôm chặt lấy hai chân, chôn mặt ở giữa đầu gối, oán khí như mây đen không ngừng tràn ra: "Trả lại cho ta... Trả chàng lại cho ta." Nàng không ngừng lẩm bẩm một câu này.

"Tư Mã Dung đã được cứu về rồi."

Ta vừa dứt lời, nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn ta, mà bộ dạng của nàng lại làm cho ta giật mình hết hồn. Tóc đen xõa tung, giống như những đám mây oán khí ngưng tụ, cả gương mặt ướt đẫm huyết lệ, đôi mắt chỉ toàn một màu đen không có lòng trắng, làn da trắng bệch, hai môi đen sậm, bàn tay ôm lấy đầu gối với những cái móng thật dài. Dáng vẻ này quá đáng sợ.

Ta đè lại cảm xúc, tận lực tỏ ra bình tĩnh nói với nàng: "Hắn được cứu về rồi, nhưng thân thể có chút khó chịu nên ở lại núi Trần Tắc nghỉ ngơi một lát. Tới khi trời sáng hắn sẽ quay về đây"

Nghe được những lời này, đôi mắt toàn màu đen của Tiểu Viên Kiểm chậm rãi biến đổi, từ từ khôi phục lại giống như bình thường: "Trời sáng sẽ trở về sao?""Ừ, trời sáng sẽ về, đợi thêm một canh giờ nữa là được."

"Đợi thêm một canh giờ..." Nàng nhìn sắc trời bên ngoài một chút, sau đó lại tiếp tục chôn mặt vào đầu gối, "Ta chờ, A Dung, ta chờ chàng."

Trấn an Nguyệt Châu xong, để tránh cho Ám La vệ sinh ra nghi ngờ, ta vội vàng nhập vào thân thể của Chỉ Yên, rời khỏi hậu viện. Nghĩ tới có thể Cố Hàm Quang sẽ thay thuốc và băng bó cho Mặc Thanh mất một lúc nữa, cho nên ta cũng không vội vàng trở về.

Bước vào nhà chính, ta giúp Ám La vệ nhặt mấy tờ giấy rơi tán loạn ở trên mặt đất; bỗng thấy có một tờ ghi toàn những ký hiệu nguệch ngoạc khó hiểu, ta chưa từng nhìn thấy chúng bao giờ. Không phải tiên cũng chẳng phải ma, nhưng lại mơ hồ toát ra vài phần tà khí. Là trò chơi mới của mấy người trẻ tuổi hiện nay à?

Ta gọi một Ám La vệ lại gần hỏi: "Đám người tới bắt cóc có lai lịch gì, điều tra đến đâu rồi?"

"Hồi cô nương, đoán chừng là người của tiên môn, nhưng công pháp của bọn họ khá kỳ lạ, không rõ là xuất thân từ môn phái nào; mà kẻ chỉ điểm cụ thể là ai, đến nay còn chưa rõ."

Ta gật gật đầu, giơ tờ giấy ở trên tay ra cho hắn xem: "Ngươi có biết những ký hiệu này không?"

Ám La vệ lắc đầu một cái.

Ta cho hắn lui, một mình ở lại trong phòng tìm kiếm thêm một lát, lại tìm được mấy tờ giấy nữa cũng vẽ những ký hiệu tương tự. Ta nghĩ hiện giờ tinh thần của Tiểu Viên Kiểm không ổn định cho lắm, có hỏi nàng thì cũng không tra ra được manh mối gì, vậy cứ trở về núi Trần Tắc, trực tiếp hỏi Tư Mã Dung cho xong.

Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, trời sáng nhanh quá. Không còn thời gian để trì hoãn nữa, ta sử dụng thuật di chuyển lập tức có mặt ở tiểu viện của Cố Hàm Quang, nhưng ta không đi vào bên trong ngay mà đứng ở ngoài cửa nghe tiếng Tư Mã Dung nói chuyện. Chắc là việc trị thương cũng đã ổn thỏa cho nên mới có thời gian tán gẫu như thế này.

Ta đẩy cửa đi vào. Tư Mã Dung đang nói: "... Có lẽ là người của tiên môn."

Cố Hàm Quang nhìn ta một cái, hiển nhiên, hắn cảm thấy tình huống hiện giờ không thích hợp cho một đệ tử tiên môn như ta xuất hiện ở chỗ này. Nhưng Mặc Thanh và Tư Mã Dung đều không nói gì, hắn cũng trầm mặc không lên tiếng.

Ta liếc mắt nhìn qua Mặc Thanh một lượt, dưới ánh nến, sắc mặt của hắn đã khá hơn một chút, sau đó ta mới quay đầu lại nghe Tư Mã Dung nói tiếp, "Ta nghe loáng thoáng bọn họ nói mấy câu, hình như là hiểu lầm ta có Thuật Hồi Sinh."

Với tư cách là một thần y, Cố Hàm Quang cười khẩy chế nhạo: "Thuật cải tử hồi sinh ấy hả?"

Tư Mã Dung cũng bất đắc dĩ cười cười: "Mấy năm nay sống ở Phong Châu thành, ta chế ra vài tên Mộc Đầu Nhân, hoạt động rất linh hoạt, liền có người truyền ra ngoài là ta có thể giấu hồn phách của người chết vào trong cọc gỗ, từ đó giúp người ta sống lại. Tuy rằng.. đúng là lúc mới đầu ta cũng có ý định đó."

Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.

"Là mấy thứ này phải không?" Ta cầm tờ giấy vừa mang về giơ lên trước mặt Tư Mã Dung, "Đây là phương pháp ngươi định làm cho người ta cải tử hồi sinh?"Tư Mã Dung nhìn lướt qua, cười khổ: "Đúng thế. Những người đó tới tìm ta, đoán chừng cũng là vì cấm thuật trong truyền thuyết đi. Năm đó ta còn giữ lại xác của Nguyệt Châu, nhưng về sau ta phát hiện, trên đời này không hề có cái gọi là thuật pháp cải tử hồi sinh nào cả. Nếu có thì những người như chúng ta cũng không có cách nào chạm đến được."

Ta không lên tiếng.

"Lúc mới đầu ta thực sự không cam tâm, bất luận thế nào cũng muốn tìm ra được biện pháp để vãn hồi, để đền bù. Nhưng cuối cùng cũng đành phải chấp nhận. Ta muốn tìm cách đưa Nguyệt Châu trở về, nhưng nàng... có lẽ đã không còn muốn ở bên cạnh ta nữa. Hoặc cũng có thể hiện tại nàng đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, nghĩ như vậy, ta liền đưa thi thể của nàng đi an táng. Thời gian trôi qua, coi như đã từ bỏ." Tư Mã Dung nhìn ta một cái, "Từ nay về sau, cho dù có xảy ra chuyện gì khiến lòng ta gợn sóng, ta cũng không quấy nhiễu nàng thêm nữa."

Ta lặng lẽ một hồi, sau đó nghiêm túc nói với hắn: "Ngươi có thể hoá vàng mã cho nàng."

Tư Mã Dung bật cười: "Được." Hắn chuyển ánh mắt về phía Cố Hàm Quang: "Hàm Quang, phải làm phiền ngươi đưa ta về Phong Châu thành rồi."

Cố Hàm Quang nhíu mi: "Về nhanh vậy à?"

"Ta không dám nán lại lâu ở núi Trần Tắc."

Cố Hàm Quang im lặng trong chốc lát, sau đó dẫn Tư Mã Dung rời đi.

Lúc này ta mới dời ánh mắt lên gương mặt của Mặc Thanh, mở miệng hỏi hắn: "Sư phụ, tại sao Tây Sơn chủ lại không dám nán lại lâu ở núi Trần Tắc?"

"Hắn cho rằng Môn chủ tiền nhiệm chết là vì lỗi lầm của hắn. Sau khi giúp ta ổn định lại thế cục của Vạn Lục môn, hắn ngay lập tức rời khỏi đây, từ đó tới nay không quay về nữa."

"À." Ta đảo mắt một vòng, khách sáo nói, "Tây Sơn chủ đối xử với ngài thật tốt."

Mặc Thanh liếc ta một cái: "Hắn là sư đệ đồng môn của ta."

Ta: "Hửm?"

Cái gì, còn có chuyện này nữa hả? Sao ta lại không biết?

À, mà nghĩ lại một chút thì chuyện đó đúng là có thể xảy ra đấy... Ban đầu ta nhặt được Mặc Thanh, luôn dẫn theo hắn bên người; sau đó ta thành lập Vạn Lục môn, tùy tiện chọn một vị sư phụ cho hắn. Tiếp nữa lại nhặt được Tư Mã Dung, rồi lại tùy tiện chỉ một vị sư phụ...

Hóa ra vị sư phụ mà ta tìm cho bọn hắn, tùy tùy tiện tiện không ngờ lại đúng là một người!

Chẳng trách mà tình cảm của hai người họ lại tốt như vậy. Đây cũng có thể coi là duyên phận mà ta tạo nên đi.

Nhưng nghĩ cũng lạ, rõ ràng về sau Tư Mã Dung leo lên được vị trí Tây Sơn chủ, hắn với Mặc Thanh thân thiết như thế, vì sao lại không kéo Mặc Thanh lên cùng? Tuy rằng năm đó trong cơ thể Mặc Thanh có phong ấn dành riêng cho con trai của Ma vương, để lại sẹo đen chằng chịt trên mặt hắn, khó có thể tu hành, cùng lắm cũng chỉ được coi là một ma tu chăm chỉ; nhưng nếu Tây Sơn chủ chủ động cất nhắc, sắp xếp cho hắn một chức vụ nhàn tản, cũng đâu phải là vấn đề to tát gì. Còn nhẹ nhàng, ổn thỏa hơn nhiều so với việc trông coi sơn môn! Phải biết rằng, sơn môn năm đó không phải là nơi gió xuân dồi dào, cây cối xanh ngắt như bây giờ đâu...

Pháp trận nóng lạnh luân chuyển khiến cho phía trước sơn môn không có lấy một ngọn cỏ dại, môi trường cực kỳ khắc nghiệt chẳng khác nào tới ngày tận thế.

Với tính tình của Tư Mã Dung, đến vị trí Vạn Lục Môn chủ còn trợ giúp cho Mặc Thanh ngồi được yên ổn, vậy tại sao năm đó lại không giúp đỡ hắn đây...

Hay là nói, chính bản thân Mặc Thanh không muốn rời đi chỗ khác?

Ta còn chưa kịp hỏi thì Mặc Thanh đã liếc mắt nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói: "Trở về thôi. Tối nay mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt."

Hắn kéo ta trở lại Vô Ác điện trong nháy mắt, lúc hắn muốn xoay người rời đi, ta vội vàng giữ hắn lại: "Sư phụ." Ta nhìn hắn, gằn ra từng chữ, "Ngài cũng phải nghỉ ngơi thật tốt đấy."

Mặc Thanh ngẩn ra, ánh mắt dịu đi: "Ta biết rồi."

Trở về Trạc Trần điện, chờ đợi ta chính là Chỉ Yên với lửa giận ngút trời, nàng thẳng tay chỉ vào mũi ta mắng to: "Lộ Chiêu Diêu! Ngươi thật là quá đáng! Sao ngươi có thể bỏ ta lại một mình chứ? Nếu chẳng may ta..."

Ta đặt thân thể của nàng ở trên giường, lăn một vòng thoát hồn ra ngoài, sau đó nằm ở một bên, vô lực vẫy vẫy tay: "Đừng làm ồn nữa, ta phải đi ngủ, ngươi ngồi thiền đàng hoàng cho ta." Nhắc tới cái này, đột nhiên ta mới nhớ Mặc Thanh đã từng nói với ta: sau mười ngày thì đến tìm hắn lấy một viên Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan. Mấy hôm vừa rồi bận rộn lo làm việc khác nên quên bẵng đi mất. Ta quay đầu sang nhìn Chỉ Yên, "Ngươi đi tìm Lệ Trần Lan..."

Ta dừng lại một chút: "Mà thôi, ngày mai đến tìm hắn sau vậy."

Ta muốn để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng mà... Tại sao ta phải để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt? Rõ ràng hắn càng mệt mỏi, càng bị thương nặng, càng không thể phục hồi thì càng có lợi cho ta cơ mà!

Ta ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chỉ Yên chăm chăm: "Không, ngươi cứ đi..." Ta cắn răng, cuối cùng chỉ thốt ra ba chữ "Thôi quên đi." Lần này, ta nằm im ở trên giường, lần đầu tiên phát hiện ra hồn thể cũng có những lúc cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Chỉ Yên ở bên cạnh thì thầm, "Lộ Chiêu Diêu, sao ngươi đổi ý xoành xoạch thế? Tối hôm qua ngươi đi đâu vậy? Thực sự là không quay lại đón ta nha? Ta chờ ngươi lâu ơi là lâu!"

Ta không để ý nàng, tiếng nàng lầm rầm thổi gió ngay bên tai làm đầu óc ta tràn ngập hình ảnh dưới cơn mưa trên đỉnh núi Linh Đình, Mặc Thanh cầm chặt lấy tay ta...

Ta lại bật người ngồi dậy.

Chỉ Yên giật mình: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì..."

"Ta đến chợ quỷ đây!"

Chỉ Yên ngẩn ra: "Nhưng trời sắp sáng rồi..."

"Ta tự mình bay đến đó, tốt nhất là ngươi nên tập trung ngồi thiền cho ta, buổi chiều thì đi kiếm người hoá vàng mã, không được lười biếng đâu đấy!"

Chỉ Yên chớp mắt một cái, bay đuổi theo ta: "Ta chỉ oán giận ngươi mấy câu thôi mà, có thực sự trách ngươi đâu cơ chứ. Việc gì ngươi phải tự trừng phạt mình..."

Ta liếc xéo nàng: "Bắt nạt được ngươi, ta cười còn không kịp, mắc mớ gì phải tự trừng phạt mình?" Ta thản nhiên nói thẳng khiến cho Chỉ Yên nhất thời nghẹn họng, "Ta đi làm chút chuyện riêng, ngươi ở lại đây đi."

Ta rời khỏi Trạc Trần điện, không nhịn được đổi hướng bay về phía tẩm điện của Mặc Thanh nhìn thử xem thế nào, thấy hắn thực sự đang ngồi ở trên giường tĩnh tọa điều chỉnh khí tức, ta khẽ cong khóe miệng, xoay người bay tới chợ quỷ.

Ta phải đi hỏi thăm tin tức một chút, thuật cải tử hồi sinh mà Tư Mã Dung nhắc đến, rốt cuộc là có khả năng thực hiện được hay không; cả đám người tiên môn bắt cóc Tư Mã Dung đến núi Linh Đình kia nữa, rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì.

*****

Khi ta bay tới chợ quỷ thì trời đã sáng.

Khác với bầu không khí u ám vào buổi tối, ban ngày, chợ quỷ vong hồn được bao phủ bởi một lớp sương mù thật mỏng, tất cả mọi người đều lờ đờ chậm chạp. Lúc này mặt trời vừa mới ló lên, tiểu nhị của cửa hàng bán viên thuốc tăng lực trước giờ chỉ biết vênh váo ra vẻ, thế mà bây giờ lại nằm úp sấp xuống đất, vểnh cái mông lên. Ta liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, cả chợ quỷ giống như bị người ta thổi thuốc mê vậy.

So với bộ dạng uể oải của đám quỷ này, ta cảm thấy thường ngày ta ở dưới ánh nắng mặt trời còn hoạt bát hơn cả cún. Có thể nhảy nhót bay xa tới như vậy, tuy rằng đến giữa trưa thì vẫn phải tìm một chỗ nào đấy để tránh nắng...

Ta bay vào sâu trong rừng, quán rượu được cây cối che bớt ánh sáng cho nên tình trạng của tiểu nhị ở chỗ này tốt hơn so với bên ngoài một chút, nhưng Tử Du tới đón tiếp ta với bộ dạng cực kỳ buồn ngủ: "Khách quan, sao ngài lại tới vào lúc này..." Hắn nói xong, chân tay lấn bấn như hận không thể trực tiếp nằm sấp xuống mặt đất.

"Ta tới tìm ngươi để thăm dò tin tức... Ngươi có thể nằm nói cũng được."

"A... Được." Hắn nhanh chóng nằm xuống, vùi nửa người ở dưới mặt đất, "Khách quan, ngài phán đoán như thần ấy, Nguyệt Châu mà lần trước ngài hỏi thăm, hôm qua quả thật đã biến thành lệ quỷ rồi."

"Ừ, ta đã biết chuyện của nàng, có lẽ không bao lâu nữa nàng sẽ khôi phục lại như cũ thôi. Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi về tin tức khác." Ta nói, "Đêm qua trên núi Linh Đình xuất hiện một đám quỷ mới? Có thể điều tra được thân phận của bọn chúng không?"

"Trong vòng một ngày, có rất nhiều quỷ mới xuất hiện ở khắp nơi, muốn tra ra thân phận của bọn họ thì phải biết được tên và ngày sinh tháng đẻ, sau đó đến cửa hàng tiền Địa phủ Đại Âm để tra, đã vậy còn mất phí nữa đấy."

"Cửa hàng tiền Địa phủ Đại Âm?" Ta im lặng, "Chỗ đó không chỉ cất giữ tiền cho quỷ mua bán mà còn cung cấp tin tức nữa sao?"

"Đúng vậy, bởi vì nơi đó cân đối công đức của từng con quỷ, xác định mức giá mua đồ của mỗi con quỷ ở trong chợ; cho nên toàn bộ thông tin về quỷ, bọn họ đều có."

Ta bóp cằm suy nghĩ, xem ra không tra ra được tin tức gì rồi, đám người bắt cóc ở núi Linh Đình kia, chưa nói đến chuyện họ tên bát tự mà ngay cả mặt mũi của bọn chúng ra sao ta còn chưa được nhìn thấy. Nếu vậy thì bây giờ chỉ có thể chờ Mặc Thanh cho người đi điều tra thôi.

Mà nhắc đến chuyện này, ta đột nhiên nghĩ ra: "Nếu nói như vậy thì cứ đến cửa hàng tiền Địa phủ Đại Âm là sẽ nhìn được hết những chuyện mình đã làm lúc trước, phải không? Lần trước ngươi nói con quỷ nào cũng sẽ dần dần quên hết những chuyện trước kia của mình, vậy thì đến lúc quên mất lại đi tới đó xem một lượt chẳng phải là được rồi sao?"

"Cũng có thể, nhưng quy củ của nơi đó lại giống như những cửa hàng khác trong chợ quỷ, người nào khi còn sống làm nhiều việc thiện thì sẽ càng nhớ lâu, là vì nếu có quên thì sẽ đến đấy để nhìn lại quá khứ, mà giá còn rẻ nữa. Ngược lại với người làm nhiều điều ác, chưa nói đến chuyện số tiền từ việc hóa vàng mã thu được ít ỏi, mà giá cả để có được thông tin cao đến kinh khủng. Rất nhiều người có tích bao nhiêu tiền cũng không đủ để xem một lần, cho nên đành phải để mặc cho bản thân mình quên đi."Cái này... đúng là kỳ thị kẻ xấu quá mà!

Cửa hàng tiền Địa phủ Đại Âm các ngươi không lúc nào là không khiến ta có kích động muốn lật bàn!

Ta nhẫn nhịn tiếp tục hỏi Tử Du: "Vậy nếu giống như ta, đốt một nghìn tiền chỉ nhận được một trăm thì khi tra tin tức sẽ mất khoảng bao nhiêu tiền một lần?"

Tử Du có hơi giật mình, sợ hãi nhìn ta: "Trừ mất chín phần sao... Khách quan, khi ngài còn sống đã làm ra những chuyện gì vậy?"

Ta liếc hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng, cân nhắc một hồi rồi mới nói, "Ngài bị trừ mất chín phần tiền, vậy khi mua đồ sẽ có giá đắt hơn những người khác đến chín lần... Người bình thường muốn mua thông tin sẽ mất một vạn tiền một lần, còn ngài thì chắc mất khoảng chín vạn, làm tròn lên sẽ là mười vạn tiền."

Ta không nhịn nổi nữa: "Các ngươi còn làm tròn nữa cơ á! Chín vạn trực tiếp làm tròn thành mười vạn! Một vạn tiền đối với các ngươi là đồ miễn phí à? Các ngươi có phải là quỷ lừa đảo hay không?"

Tử Du uất ức nhìn ta chằm chằm: "Quy củ này... không phải do ta đặt ra mà."

Ta gần như sắp nghiến nát cả hàm răng.

Đặt mông ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Tử Du, ta tức giận khoanh tay bắt đầu suy nghĩ đến chuyện hóa vàng mã.

Với tình hình hiện giờ, có lẽ sắp tới ta sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền vào cái chợ quỷ này. Chỉ dựa vào Chỉ Yên đi tìm người hóa vàng mã thì khẳng định là không đủ, ta phải nghĩ cách để có thêm nhiều người nữa tự động đốt tiền vàng cho ta. Mà biện nhanh chóng và tiện lợi nhất chính là để cho Mặc Thanh sử dụng uy quyền của Môn chủ, hạ lệnh cho đệ tử môn hạ của Vạn Lục môn, mỗi ngày mỗi người đều phải đốt tiền vàng cho Lộ Chiêu Diêu ta. Như vậy thu nhập của ta vừa ổn định vừa nhanh chóng, lại có số lượng lớn, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là...

Ta phải thêu dệt nói dối như thế nào mới có thể khiến cho Mặc Thanh dùng tư cách Môn chủ hạ xuống cái lệnh đó...

"Khách quan, ngài đừng buồn, ta còn có một tin tức khác, để ta kể ngài nghe nhé."

Ta liếc mắt nhìn Tư Du đang chìm cả người xuống đất, chỉ ló lên mỗi cái đầu, mở miệng hỏi: "Là chuyện gì?"

"Chẳng phải ngài hay hỏi thăm tin tức về lệ quỷ sao, gần đây ta mới biết, ngoại trừ Nguyệt Châu ở Phong Châu thành ra thì còn có một lệ quỷ ở chỗ khác nữa. Ngài đoán xem đó là chỗ nào, ta bảo đảm ngài đoán không ra đâu."

Ta nhíu mày: "Thần bí như vậy à, chẳng lẽ là lệ quỷ của môn phái nào đó trong Thập Đại Tiên Môn?"

"Khách quan, ngài thông minh quá! Đúng là của Giám Tâm môn!"

Ta sửng sốt, tạm thời gạt mấy chuyện khác sang một bên: "Ngươi kể rõ ràng chi tiết cho ta nghe xem nào."

"Đây là tin tức truyền từ Cẩm Châu thành tới."

Cẩm Châu thành là địa bàn của Giám Tâm môn, nơi đó là khu vực mà bọn họ khống chế hoàn toàn. Giám Tâm môn xuất ra cực kỳ nhiều kiếm tốt, cho nên ở Cẩm Châu thành có rất nhiều Chú kiếm Thế gia (*), có thể nói bọn họ là cái kho binh khí của tiên đạo. (*) Các gia tộc chuyên đúc kiếm.

Năm đó, ta có trong tay Vạn Lục môn, vào thời điểm hùng mạnh nhất, ta vung kiếm chỉ tay hạ lệnh đánh tới Giang thành, xâm nhập vào thủ phủ tiên môn. Từng bước xé rách Thập Đại Tiên Môn bọn họ, ngăn trở hai miền nam bắc, ở giữa đánh lan ra từng chỗ; nhưng đến đúng Cẩm Châu thành thì lại đụng phải đinh. Giám Tâm môn dùng một trăm vạn Tiên kiếm hạ ở ngoài thành Cẩm Châu tạo nên Vạn Kiếm trận, biến thành Cẩm Châu trở thành một con nhím không thể tấn công.

Ta tấn công mãi không được, về sau Cầm Thiên Huyền nhân cơ hội kéo Thiên Trần các bất ngờ đánh úp hậu phương của ta nằm ở Giang thành, chiếm lại thủ phủ của Tiên môn. Tư Mã Dung khuyên ta thu binh, sau khi cân nhắc ta quyết định kéo quân trở về.

Lần ra trận đó chẳng giải quyết được cái gì.

Mà nghĩ lại mới nhớ, đó là lần đầu tiên ta biết đến Cầm Thiên Huyền, trong khi lui binh còn thuận tiện bắt hắn mang về Vạn Lục môn ngắm nghía... Lúc ấy, vốn dĩ định ngắm xong thì giết, nhưng sau đó cảm thấy diện mạo của hắn xinh đẹp như vậy, giết thì quá lãng phí, cho nên liền thả hắn đi.

Sau lại nghe nói, cũng bởi vì chuyện này mà Giám Tâm môn và Thiên Trần các kết nghĩa tình thâm...

"Khách quan..." Tử Du gọi một tiếng, kéo ta từ trong hồi ức xa xôi trở về, "Ngài vẫn đang nghe đấy chứ?"

"Cứ nói đi, ta vẫn đang nghe."

"Cái chính là dường như lệ quỷ này không phải là người của Giám Tâm môn, chỉ là bị giết ở Giám Tâm môn mà thôi. Nghe nói hình như Giám Tâm Môn chủ kia tin vào thuật cải tử hồi sinh gì đó, tìm được cách có thể giúp cho người chết sống lại; nhưng phải dùng một mạng đổi một mạng. Vì vậy Giám Tâm Môn chủ mới giết chết người nọ. Thủ pháp tàn nhẫn khiến cho người nọ không cam lòng, sau khi chết đi mới biến thành lệ quỷ."

Ta nheo mắt lại: "Thuật cải tử hồi sinh ..."

"Đúng vậy, chẳng hiểu tại sao người ta cứ tin vào mấy thứ tà thuật, cấm thuật đó. Đợi đến lúc biến thành quỷ rồi xem, viên Hoàn Dương Đan một canh giờ đắt cắt cổ như vậy mà cuối cùng vẫn cứ phải chết lại, nào có cái gì gọi là nhất lao vĩnh dật (**) cải tử hồi sinh chứ! Thậm chí cho dù có dùng một mạng để đổi một mạng cũng đâu có ích gì. Giờ lại khiến cho người ta biến thành lệ quỷ, cả trên lẫn dưới Giám Tâm môn không có lấy một ngày bình yên."

(**) một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

"Thế à?" Ta có chút ngạc nhiên, "Còn có thể làm nhiễu động cuộc sống của cả người sống sao, rốt cuộc là oán khí nhiều đến mức nào chứ?"

"Nghe nói người kia chết cực kỳ thảm. Dễ chừng đó là lệ quỷ lợi hại nhất trong vòng một trăm năm qua. Bên trên đã hạ lệnh xuống, nói đám quỷ ở Cẩm Châu thành trong phạm vi bán kính mười dặm không nên tới gần. Nhỡ đâu bị giận chó đánh mèo, xé hồn tan xác thì nguy. Chợ quỷ vong hồn ở bên ngoài vì tránh lệ quỷ cũng phải tạm thời dời đi chỗ khác rồi."

Ta khoanh tay suy nghĩ một lát: "Khi còn sống, lệ quỷ này mang họ Cầm phải không?"

"Ô, sao khách quan lại biết? Nghe nói lệ quỷ đó còn từng bạn thân chí cốt của Giám Tâm Môn chủ. Cũng vì hắn mà con cái hai nhà đều trở thành thông gia. Chẳng hiểu Giám Tâm Môn chủ kia nổi điên cái gì, tự dưng lại tạo ra nghiệp chướng như vậy."Ta yên lặng không nói gì, giọng nói của Tử Du ở bên tai ta dần dần nhỏ đi. Ta cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Giám Tâm Môn chủ sát hại phụ thân của Chỉ Yên, không biết công pháp của đám người bắt cóc Tư Mã Dung là thuộc môn phái nào...

Dường như những chuyện đó đều xoay quanh cái gọi là thuật cải tử hồi sinh kia.

Đám người tiên môn bọn họ, rốt cuộc là đang tính toán điều gì? Chẳng lẽ bọn họ định ...

Làm cho người nào đó sống lại?

Ta chợt nhớ tới một bóng trắng mơ hồ, thật ra thì hiện tại ta đã không còn nhớ rõ bóng dáng của người kia nữa, nhưng có một điều duy nhất ta nhớ rất rõ, đó là ta đã thề, chỉ cần Lộ Chiêu Diêu ta còn sống một ngày thì quyết không cho phép hắn ta được sống lại.

Tuy rằng hiện giờ ta đã chết, nhưng chỉ cần nhìn thấy thế giới này ngày nào, ta cũng vẫn không cho phép hắn làm được điều đó.

"Khách quan." Tử Du gọi ta một lần nữa, mà lúc này hắn chỉ còn lộ một nửa cái đầu ở trên mặt đất, ánh mắt hắn nhìn ta có chút sợ hãi, "Vẻ mặt vừa rồi của ngài... thật quá dọa người... Ngài đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"

Ta đứng dậy, vỗ vỗ xiêm áo: "Nhớ lại một số chuyện cũ và một vài người xưa khiến ta không được vui vẻ mà thôi. Ta đi về đây."

Tử Du nhổm dậy bò lên trên mặt đất: "Ngài muốn đi sao? Ánh nắng càng lúc càng gay gắt, ngài ở lại quán nghỉ ngơi một lát đi."

"Không cần." Ta nghĩ, nếu kẻ mà đám người tiên môn kia muốn làm cho sống lại chính là hắn ta thì có lẽ trong khoảng thời gian tới ta không thể nghỉ ngơi được nữa rồi. Ta bay ra khỏi rừng cây, "Ta đi phơi nắng, muốn được yên tĩnh một chút."

Dưới ánh nắng mặt trời, ta bay từ chợ quỷ về Vô Ác điện tương đối khó khăn, phơi nắng cả một ngày khiến cho ta có hơi suy yếu. Thân thể mệt mỏi làm đầu óc trống rỗng, không muốn làm cái gì nữa cả.

Ta nằm ở bên trong Trạc Trần điện, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, chờ Chỉ Yên trở lại.

Cho đến khi mặt trời rơi xuống núi, Chỉ Yên mới quay về. Nhìn thấy ta uể oải nằm trên mặt đất, nàng hít sâu một hơi, sau đó ngó ngó nghiêng nghiêng đi về phía giường, đặt thân thể nằm lên trên đó rồi thoát hồn ra ngoài. Nàng hỏi ta: "Đại Ma Vương, ngươi làm sao vậy? Bị con quỷ nào bắt nạt hả? Sao trông hồn thể của ngươi lại nhợt nhạt như thế?"

Ta liếc nàng một cái: "Hồn của ngươi nhợt nhạt thì có."

Ta ngồi dậy nói, "Ta mới đi phơi dưới nắng về." Lần này đến lượt ta hỏi nàng, "Ngươi đã đi tìm Lệ Trần Lan hỏi xin Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan chưa?"

"Đi rồi, nhưng hắn nói hắn đang bận... đợi đến tối ta quay lại rồi nói sau..."

Xì, ta bĩu môi một cái, liếc mắt ra bên ngoài nhìn thử, thấy mặt trời đã lặn hẳn liền nhập vào thân thể của Chỉ Yên, đi tới tẩm điện của Mặc Thanh, nhưng hắn lại không có ở đó. Ta đang định đi ra ngoài thì một Ám La vệ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, cung kính hành lễ, thái độ lễ phép y như lúc ta vẫn còn là Môn chủ:"Cô nương, Chủ Thượng đang bận rộn ở trên Vô Ác điện, xin cô nương chờ trong chốc lát."

"Vậy à." Ta đáp một tiếng, "Ta đi nhìn lén một chút." Nghe ta nói như vậy, Ám La vệ không những không ngăn cản mà ngược lại, còn kính cẩn đáp một câu: "Thuộc hạ dẫn đường cho cô nương."

Tên này không có một chút do dự lập tức thỏa mãn yêu cầu của ta, như thể... Mặc Thanh đã dặn dò bọn hắn từ trước vậy.

Ám La vệ dẫn ta đi vào trong sườn điện, giống như lần trước ta nghe lén Mặc Thanh và Bắc Sơn chủ nói chuyện, lần này ta cũng lặng lẽ núp ở phía sau cánh cửa. Thấy Mặc Thanh đứng ở trên cao, phía dưới có một số người đang quỳ, cúi đầu giống như đã phạm phải sai lầm gì đó nên mới bị bắt tới đây xét hỏi.

Mặc Thanh một thân hắc bào, lẳng lặng đứng ở trên điện. Ta nhìn bóng dáng hắn từ xa, nhất thời nhớ lại cách đây đã rất lâu rồi, nhiều lần ta từ bên ngoài núi trở về, cho ngừng lại trận pháp phong tuyết liệt hỏa rồi đi qua sơn môn. Khi đó lối đi khá dài lại hoang vu, nhưng nhìn một cái là có thể thấy được Mặc Thanh một thân áo đen đứng ở trước cánh cổng lớn của sơn môn, yên tĩnh đợi ta trở về.

Lần nào cũng như thế, thật ra thì lúc đó hoàn toàn chẳng có gì xúc động, nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn thấy cái cổng lớn vậy, nhìn mãi cũng thành quen.

Mỗi lần ta đến gần, hắn đều lui sang ven đường, cúi đầu hành lễ. Lần nào ta đi ra ngoài rồi quay về núi cũng dẫn theo một đội ngũ thật dài phía sau, hết sức xa hoa phô trương. Ta thường hất cao cằm, mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt hắn.

Hắn luôn mặc một bộ quần áo màu đen rộng thùng thình, bọc kín từ đầu đến chân, khiến cho người ta không nhìn rõ được khuôn mặt.

Rõ ràng là một ký ức chẳng đáng để bận tâm, thậm chí lúc còn sống ta chẳng hề chủ động để ý đến chuyện đó. Vậy mà bây giờ nhớ lại, không hiểu tại sao cảnh tượng ấy lại rõ nét tới như vậy. Hắn một mực canh giữ ở trước sơn môn, bất cứ lúc nào ta trở về, hắn luôn luôn đứng chờ ở đấy và là người đầu tiên nhìn thấy ta.

Ta lắc lắc đầu, nhìn lại đã thấy Mặc Thanh xử lý xong mấy kẻ kia. Cho tất cả lui hết xuống, hắn bước thẳng tới sườn điện, nhìn ta một cái: "Muốn lấy Cửu Chuyển Đan phải không?"

"Đúng là muốn lấy Cửu Chuyển Đan, nhưng mà sư phụ, ta muốn đi Phong Châu thành một chuyến để gặp Tây Sơn chủ. Lần trước hắn có nhờ ta làm một chuyện, ta phải báo tin lại cho hắn."

"Ừ."

Hắn đáp lại ta một tiếng, không hỏi thêm câu nào liền tiến tới cầm lấy tay của ta, dùng thuật di chuyển nháy mắt đã tới Phong Châu thành. Bọn ta cùng nhau đi đến tiểu viện của Tư Mã Dung, ta nhìn hắn một cái, trong đầu chợt lướt qua một ý nghĩ.

"Sư phụ này, hôm nay ở dưới chân núi ta nghe được một chút tin tức về Giám Tâm môn. Nghe nói phủ đệ của bọn họ bị ma ám rồi."

Mặc Thanh lên tiếng trả lời: "Hôm nay Ám La vệ báo tin về cũng nói đến chuyện đó. Gần đây Giám Tâm Môn chủ Liễu Nguy thần trí mơ hồ, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện lạ. Nhưng lại không biết là do người nào gây nên."Ta đánh giá vẻ mặt của hắn một lượt rồi mới nói: "Ta e rằng đó là phụ thân của ta... Cho nên ta muốn đi Cẩm Châu thành một chuyến, ngài có thể đi cùng với ta không..." Ta xoa xoa tay, nhẹ cắn môi dưới nhìn hắn, chớp mắt một cái, bày ra dáng vẻ mà ta cho là khả ái nhất, ngầm truyền đạt cho hắn biết ý đồ của ta.

Đuôi lông mày của Mặc Thanh khẽ động, ánh mắt lại có mấy phần vui vẻ: "Nàng muốn ta đi cùng nàng?"

Ta thoáng giật mình, đúng là kỳ lạ, rõ ràng đó chính là ý đồ của ta, nhưng khi bị hắn nhìn thấu, kết hợp với cái kiểu vừa nói vừa cười lại khiến cho ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Ta ho khan một tiếng, vội vàng đè xuống cảm giác kỳ dị trong lòng: "Cẩm Châu thành nằm ở tận sâu trong thủ phủ của tiên môn, chưa nói đến những việc Liễu Nguy đã làm với phụ thân ta, hiện giờ ta lại đang là đệ tử của ngài... Tu vi thấp kém, nếu không ai có bảo hộ, chẳng may bị đám người của Giám Tâm môn phát hiện... thì hỏng hết mọi chuyện."

"Nếu vậy thì cứ để Ám La vệ tiếp tục điều tra tin tức là được."

"Nhưng nhỡ đâu đó thật sự là phụ thân của ta thì sao... Chuyện này ta trực tiếp đi đến đó sẽ tốt hơn."

"Nàng muốn đi tới đó?"

Ta dùng sức gật đầu thật mạnh. Muốn đi, đương nhiên là muốn đi, không cần biết đám người tiên môn kia muốn làm cho ai sống lại, nếu là người khác thì ta chẳng quản, nhưng nếu đó là kẻ thù của ta...

Thì ta sẽ khiến cho kẻ ấy phải xuống địa ngục một lần nữa.

Mặc Thanh im lặng chốc lát, sau đấy mới nói: "Ngày mai ta sắp xếp ổn thỏa công việc trước rồi cuối ngày sẽ đi với nàng." Dường như mỗi lần Mặc Thanh đồng ý với đề nghị nào đó của ta, hắn cũng đều thoải mái, hết sức khinh địch như vậy; khiến cho ta cảm thấy, bỏ qua chức vụ Môn chủ, theo ta đi một chuyến, hoàn toàn chẳng phải là chuyện gì to tát.

Nhưng với một người đã từng làm Môn chủ như ta, ta biết, việc đó có ảnh hưởng lớn tới mức nào.

Thế mới nói, hiện giờ Mặc Thanh đã trầm mê vào sắc đẹp rồi.

Bước vào tiểu viện của Tây Sơn chủ, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đúng lúc Tư Mã Dung đang ngồi trên xe lăn, cầm dụng cụ sửa chữa Mộc Đầu Nhân bị phá hỏng. Thấy ta và Mặc Thanh đi tới, hắn bất đắc dĩ cười nói: "Ta còn chưa sửa xong bọn chúng, đi đứng lại bất tiện, không có ai châm trà cho hai người rồi."

"Không sao." Mặc Thanh đáp một câu. Ta ở bên cạnh nói tiếp: "Ta tới đây chỉ để nói về chuyện mà ngươi đã nhờ ta làm lúc trước, ta đã làm xong rồi. Cũng giống như lời ta đã nói, sau này ngươi đừng ôm bất kỳ gánh nặng gì ở trong lòng nữa."

Tây Sơn chủ ngẩn ra, ngay sau đó liền cười một tiếng, gật gật đầu: "Ta đã biết." Hắn quay sang nhìn Mặc Thanh, khẽ thở dài, "Môn chủ tiền nhiệm tâm lớn, từ đầu đến cuối, bất luận là làm chuyện gì, tâm cũng lớn."

Ô, ta cảm thấy dường như có ý gì khác ẩn trong câu nói này của Tư Mã Dung thì phải.

Ta quay đầu qua nhìn Mặc Thanh một cái, lại thấy vẻ mặt của hắn cũng có mấy phần bất đắc dĩ cười cười, tựa như hai người này đọc được suy nghĩ của nhau vậy.

Khi ta còn đang suy xét thì Tư Mã Dung đột nhiên hỏi ta một câu: "Tiểu sư điệt (***), cái vỏ của Lục Hợp Kiếm có thấy hài lòng không?"

(***) điệt: cháu.

Tiểu... Tiểu sư điệt?

Ta mờ mịt chớp chớp mắt, ngay sau đó đột nhiên hiểu ra. À đúng nha! Mặc Thanh và Tư Mã Dung từng là đệ tử của cùng một sư phụ, Tư Mã Dung là sư đệ của Mặc Thanh. Bây giờ Mặc Thanh lại là sư phụ của ta thì chẳng phải hiện tại Tư Mã Dung trở thành sư thúc của ta rồi sao?

Ta...

Ta bỗng có cảm giác mất mát khi đang làm ông nội đột nhiên lại biến thành cháu trai trong chớp mắt.

Nhưng ta không thể biểu lộ ra bất cứ điều gì, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn: "Vỏ kiếm... rất tốt."

Tư Mã Dung cúi đầu, vừa sửa chữa Mộc Đầu Nhân, vừa âm thầm cười: "Ta không có gì để mời hai người, đứng mãi cũng chán. Hai người cứ từ từ đi dạo trong Phong Châu thành đi."

Ta cũng không muốn đứng ngốc ở đây thêm nữa!

Ta xoay người rời đi, đến lúc ra tới cửa, chợt nghe thấy tiếng ken két phát ra từ cơ quan của Mộc Đầu Nhân. Cả tiểu viện chỉ có một âm thanh cô tịch này, ta nhịn không được quay đầu lại nhìn. Dưới ánh trăng mờ ảo, dường như ta nhìn thấy Tiểu Viên Kiểm đang ngồi xổm ở bên cạnh xe lăn của Tư Mã Dung.

Nàng chống cằm, lẳng lặng nhìn Tư Mã Dung sửa chữa những tên Mộc Đầu Nhân không có linh hồn kia. Một người một quỷ, cứ tĩnh lặng ở bên nhau như vậy, xứng đôi đến kinh ngạc.

Ta sững sờ chớp mắt một cái, bóng dáng của Tiểu Viên Kiểm thoắt cái biến mất, giống như trong khoảnh khắc vừa rồi ta gặp phải ảo giác vậy.

Ta nhìn Tư Mã Dung vẫn thản nhiên không biết cái gì, chẳng hiểu tại sao tự dưng lại thốt lên một câu: "Sau này ngươi đừng chuyển nhà nhé." Tư Mã Dung ngẩng đầu lên nhìn ta, Mặc Thanh ở bên cạnh ta cũng nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu. Ta không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói, "Tóm lại... đừng dọn nhà ra chỗ khác là được, đề phòng không tìm thấy ngươi..."

Vạn Lục môn đã muốn tìm người há lại không thể tìm ra, chẳng qua ta sợ Tiểu Viên Kiểm không có cách nào tìm được hắn mà thôi.

Tư Mã Dung cười cười, phất phất tay tạm biệt với ta: "Đi đi, ta không chuyển nhà đâu."

Bước ra khỏi cửa, ta hỏi Mặc Thanh: "Trước kia ta chưa từng nghe nói đến chuyện Tây Sơn chủ thích Cơ Quan Thuật, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu mấy thứ này từ khi nào vậy?"

"Nam Nguyệt giáo vốn tu Cơ Quan Thuật, thời gian Nguyệt Châu ở đây có để lại rất nhiều đồ chơi lặt vặt. Sau khi nàng chết, cơ quan bị phủ bụi, hỏng hóc rách nát. Để sửa lại những đồ chơi đó, hắn liền học Cơ Quan Thuật. Qua mấy năm, còn giỏi hơn nhiều so với những người khác."

Ta đáp một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-41)