Truyện:Chiêu Diêu - Chương 18

Chiêu Diêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 18
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thời điểm ta kể cho Chỉ Yên nghe về chuyện ngày mai sẽ lên đường đến Cẩm Châu thành, vẻ mặt của nàng có chút mờ mịt.

"Ngươi... đưa ta đi báo thù sao?"

"Nếu ngươi muốn báo thù thì tiện thể làm luôn cũng được." Ta nằm ở trên giường, bên cạnh là thân thể của Chỉ Yên, ta chống đầu nhìn hồn phách của nàng đang đứng ở bên giường, "Lệ Trần Lan cũng đi cùng với chúng ta. Vốn dĩ ta định tìm hiểu một vài tin tức trước đã, nhưng nếu ngươi có bản lĩnh thì trực tiếp câu dẫn hắn để hắn ra tay báo thù cho ngươi, cũng được đấy chứ."

Giám Tâm Môn chủ còn sống hay đã chết, đối với ta mà nói cũng chẳng quan trọng gì.

Chỉ Yên ngồi xuống giường, quay lưng về phía ta, tâm tình có chút nặng nề.

Ta hơi nhổm dậy một chút, ghé đầu lại gần Chỉ Yên, sau đó đem đầu đặt trên đùi nàng, ngước mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu cô nương này: "Ngươi đang do dự xem có nên giết Liễu Nguy hay không hả?"

"Không phải." Chỉ Yên lập tức phủ nhận, "Phụ thân của ta... Ta chính mắt nhìn thấy phụ thân mình chết trong tay ông ta. Thù giết cha này, ta nhất định phải báo."

"À, vậy mà ta còn tưởng ngươi đang do dự vì Liễu Thương Lĩnh cơ đấy."

Ánh mắt của Chỉ Yên tối sầm lại: "Chính là bởi không vì hắn mà do dự cho nên mới thấy khó khăn như thế này đây." Lần đầu tiên nàng thổ lộ khúc mắc trong lòng với ta, "Ta thích Thương Lĩnh ca ca, nhưng phụ thân của hắn, ta chắc chắn phải giết."

Ta bĩu môi: "Mới có thích thì đã là gì, bỏ hắn qua một bên, tìm một nam nhân có dáng dấp đẹp mắt hơn hắn, chỉ cần hai ba ngày là quên ngay ấy mà."

Chỉ Yên tức giận liếc ta một cái, ta ngồi hẳn dậy, "Dù sao đi chăng nữa, xét từ góc độ báo thù mà nói, hiện giờ ngươi nên cảm thấy vui mừng mới phải. Trong khoảng thời gian này, thân thể của ngươi đã ăn hai viên Cửu Chuyển Đan, dưới sự hướng dẫn của ta đã điều chỉnh khí tức tốt hơn hẳn, so với tình trạng thân thể của ngươi lúc trước đã khác một trời một vực rồi. Tuy rằng ta chưa giao chiến trực tiếp với Liễu Nguy bao giờ, nhưng ta đã từng giao chiến với trưởng bối của lão ta. So với lão tử kia thì "tiểu bối" như Liễu Nguy có thực lực được tới đâu chứ.

"Chưa nói đến việc hiện tại Mặc Thanh sẽ giúp ngươi, mà kể cả hắn không giúp thì ta nhập vào thân thể của ngươi đi giết lão ta cũng không phải là chuyện không thực hiện được. Ngươi đưa thân thể của mình cho ta mượn dùng vào buổi tối chẳng phải chính là để ta giúp ngươi báo thù hay sao? Mà đại thù của ngươi cũng sắp được báo rồi." Ta giơ tay lên, nắm lấy cằm của nàng, kéo mặt nàng xuống thấp một chút, cưỡng ép nàng nhìn thẳng vào mắt ta, "Ngươi buồn cái gì?"

Chỉ Yên ngoan ngoãn để mặc ta ép buộc, ánh mắt bất ngờ toát ra sự non nớt ngây thơ: "Trước khi ta tới Vạn Lục môn đã tận mắt chứng kiến phụ thân mình bị Liễu Nguy đâm một đao xuyên thẳng vào tim. Lúc ông sắp chết đã liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng giúp ta chạy thoát ra ngoài. Ta một thân một mình chạy trên giang hồ rất lâu tìm đến đại bá phụ, sau đó mới nghe được tin tức cha ta chết rất thảm. Ta nói với đại bá phụ rằng chính Liễu Nguy đã giết cha ta, nhưng không một ai tin ta cả."Bọn họ đều nghĩ là do đầu óc ta bất thường, phát điên rồi, tẩu hỏa nhập ma rồi. Tốt thôi, ta thuận tiện đi nhập ma luôn." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Vậy nên mới có ngày đó, ta đập đầu vào bia mộ của ngươi đến chảy máu."

Ta gật gật đầu, những thứ nguyên nhân kết quả này đại khái ta cũng hiểu được bảy tám phần.

"Cho đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu, tại sao Liễu Nguy lão nhân lại muốn làm như vậy... Tại sao đột nhiên lại sát hại cha của ta."

"Muốn biết thì phải đi điều tra thôi." Ta buông cằm của nàng ra, "Chân tướng mà ngươi muốn biết cùng với điều mà ta muốn tìm hiểu có lẽ là có cùng một đáp án đấy."

"Ngươi muốn tìm hiểu cái gì?"

"Kẻ thù không đội trời chung."

Ta và Chỉ Yên thương lượng bàn bạc kế hoạch như sau: Rạng sáng ngày mai, trước khi mặt trời mọc, ta sẽ nhập vào thân thể của nàng rồi đi tìm Mặc Thanh, sau đó sử dụng thuật di chuyển cùng hắn tới Cẩm Châu thành. Sắp xếp xong xuôi đâu đấy, đợi đến lúc trời sáng hẳn, Chỉ Yên tự động hồi hồn, vậy thì cả hai chúng ta đều đã có mặt ở đó.

Ban ngày đi tìm khách điếm để nghỉ ngơi, Mặc Thanh đi theo bảo hộ cho ta, một thân khí tức của hắn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân (*) của ma rồi. Tuy rằng trên người đang có vết thương nhưng nếu muốn che dấu khí tức tiên ma lẫn lộn của Chỉ Yên cũng chỉ là chuyện nhỏ.

(*) Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới "tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý. (Nguồn: thanhxuancung. wp)

Đến buổi tối, ta và Chỉ Yên sẽ để thân thể ở lại khách điếm, rồi dùng hồn phách bay vào trong Giám Tâm môn thăm dò tin tức.

Nếu có thể gặp được lệ quỷ trong truyền thuyết kia, ta sẽ xung phong làm cầu nối liên hệ giữa Chỉ Yên và phụ thân của nàng. Từ miệng của phụ thân nàng, biết được chân tướng sự việc ông ta bị giết như thế nào, thu thập được một ít tin tức thì quá tốt.

Ta lên kế hoạch khá ổn thỏa, mà thực tế cũng làm đúng y như vậy.

Ban đêm, ta cùng Mặc Thanh dùng thuật di chuyển đi tới Cẩm Châu thành. So với nơi thế tục phồn hoa như Giang thành hay nơi hỗn loạn không kể ngày đêm như Phong Châu thành, thì Cẩm Châu thành mang một dáng vẻ trầm tĩnh, bình yên hơn rất nhiều. Giống hệt như thủ đô trong các vương triều của đám người bình thường kia, toát ra hơi thở trang trọng nghiêm túc.

Sắc trời đã tối, cả một khu thành lớn như vậy được bao phủ bởi cấm trận pháp thuật, trông coi nghiêm ngặt, dùng thuật di chuyển cũng không thể đi vào bên trong.

Cửa thành đã khóa, canh chừng gắt gao, đội ngũ tuần tra bao gồm một nửa binh lính, một nửa là người của Giám Tâm môn, mỗi người bên hông đều có một thanh kiếm tốt. Nơi đây quả đúng với danh hiệu là thủ đô của Vạn kiếm. Ta ở ngoài thành liếc mắt một cái, cũng không nóng vội: "Sư phụ, tối nay chúng ta tìm tạm một khách điếm ở bên ngoài nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ cải trang vào thành."

Tất nhiên là Mặc Thanh nghe theo lời ta.

Bên ngoài Cẩm Châu thành có khá nhiều khách điếm nhỏ, đều là dành cho những người vội vàng chạy tới đây, nhưng lại không kịp đi vào trong thành. Có những người tu tiên, cũng có những người bình thường.

Ta và Mặc Thanh tùy ý chọn một khách điếm, thuê hai gian phòng hảo hạng. Ta và hắn mỗi người một gian, ai về phòng người nấy.

Ngồi một mình ở trong phòng được một lát, ta bắt đầu nhấp nhổm không yên, buổi tối không phải là lúc để ngủ! Ta tựa vào vách tường, lắng nghe động tĩnh của Mặc Thanh ở bên kia, sau đó gõ tường một cái: "Sư phụ."

Bên kia lập tức truyền đến tiếng đáp lại: "Sao thế?"

Ừm, khách điếm này dùng vật liệu khá đơn giản để xây dựng, cơ mà ta thích: "Ta không ngủ được." Ta hỏi hắn, "Ngài đang làm gì đó?"

"Ngồi thiền."

"Vậy ta đang làm ồn đến ngài hả?" Lúc ngồi thiền lại có người ở bên tai lải nhải, dĩ nhiên sẽ cảm thấy rất phiền, nhưng Mặc Thanh lại nói:

"Không đâu."

Ta nheo mắt nhìn vách tường: "Có đúng là không làm ồn không?"

"Nghe được giọng nói của nàng, ta càng dễ tĩnh tâm hơn."

Ta sửng sốt, thật không ngờ Mặc Thanh lại là người dễ dàng nói ra những lời tâm tình như vậy. Ta vốn chỉ định đùa giỡn với hắn để giết một ít thời gian, nhưng chính bản thân mình lại bị câu nói kia của hắn làm cho đỏ mặt.

Ta ho khan một tiếng: "Ta cũng đi ngồi thiền đây." Ta ngồi lên trên giường, nhắm mắt tập trung tinh thần, tựa lưng vào đầu giường sau đó thoát hồn ra ngoài. Thấy thân thể của Chỉ Yên vẫn ngồi vững vàng, ta bay xuyên qua vách tường, vào thẳng gian phòng của Mặc Thanh.

Ở trong tình huống này, ta hoàn toàn không cần lo lắng Mặc Thanh sẽ nhìn thấy ta, vì vậy ta đứng ở trước mặt hắn, quang minh chính đại mà quan sát.

Quả nhiên hắn đang ngồi, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt xưa nay luôn chứa đựng ánh sao nhắm chặt lại, toát lên một sự trầm tĩnh bình thản. Nếu như nói khi Cầm Thiên Huyền ngồi thiền trông giống như pho tượng phật từ bi ở trong miếu thờ, thì Mặc Thanh lại trông giống như một vị thần không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng.

Con trai của Ma Vương, nhưng không hề có một chút ma tính nào...

Đáng lẽ ta vốn phải không ưa dáng vẻ này của hắn mới đúng, loại hình mà ta thích chính là bộ dạng ngông cuồng tùy ý giống như Khương Vũ kia.

Vậy mà không hiểu tại sao, ta như bị trúng tà, ngẩn ngơ nhìn Mặc Thanh chăm chú. Giơ ngón tay ra chạm vào đôi mắt, lướt qua sống mũi, rồi dừng trên đôi môi. Hắn có thể cảm nhận được ta không? Ta nghĩ, hắn nhất định là không có cảm giác gì.

Ta làm bất cứ chuyện gì, hắn cũng không thể biết được.

Đột nhiên một ý nghĩ khát vọng dâng lên trong nội tâm ta. Khi đầu ngón tay ta chạm vào môi hắn, ta chợt rất muốn biết nhiệt độ của đôi môi này như thế nào. Có hơi lạnh giống như lòng bàn tay của hắn không? Hay là nóng bỏng còn hơn cả ngọn lửa?

Ta tiến lại gần, nhẹ nhàng dùng cánh môi của mình chạm vào bờ môi hắn.

Khẽ chà nhè nhẹ.

Không có cảm nhận được nhiệt độ gì cả, giữa ta và hắn đã có khoảng cách sinh tử, không thể cảm nhận được đối phương. Nhưng thời điểm ta mở mắt ra mới thấy, không biết Mặc Thanh đã mở mắt ra từ khi nào.

Dường như bên tai vang lên một tiếng chuông thật lớn, ta thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức xoay người hoảng hốt chạy đi lung tung. Chẳng hiểu tại sao lại bay lên nóc phòng, cuống quýt bay hai vòng lớn mới miễn cưỡng dừng lại.

Đợi đến khi bình tĩnh lại ta mới nghĩ, ta hoảng loạn cái gì...

Vừa rồi ánh mắt của Mặc Thanh cũng không rơi trên mặt ta, hắn cũng không thể cảm nhận được ta, mà vốn dĩ hắn không thể nhìn thấy ta được cơ mà! Làm sao ta phải chạy! Còn nữa, cứ coi như hắn nhìn thấy đi thì đã làm sao. Ừ đúng là ta hôn hắn đấy, đùa giỡn hắn đấy, cho dù hôm nay có đẩy hắn ngã ra giường, vậy thì thế nào?

Sao ta có thể không có tiền đồ như vậy!

Ta vỗ vỗ mặt mình mấy cái, sau đó xuyên qua nóc phòng ngó xuống. Ở phía dưới chính là gian phòng của Mặc Thanh, ta bay lửng lơ trên xà nhà, lẳng lặng nhìn hắn; thấy hắn vẫn ngồi im trên giường, ánh mắt không có tiêu cự, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không quan sát Mặc Thanh nữa, ta quay về phòng của mình, cũng không vội nhập vào thân thể của Chỉ Yên mà cứ nằm ở trên giường như vậy, có chút thẫn thờ.

Trời sáng, Chỉ Yên hồi hồn, thấy được ranh giới của Cẩm Châu thành, nàng nhất thời trở nên ảo não, do đó không phát hiện ra được ta có điểm gì bất thường.

Rời khỏi khách điếm, Chỉ Yên và Mặc Thanh cùng đi vào Cẩm Châu thành, dự tính tìm một chỗ nghỉ chân khác ở bên trong thành.

Dọc đường đi, nàng và Mặc Thanh không nói với nhau được câu nào. Lúc đi qua cổng, nhìn thấy binh lính thủ thành đang tra xét từng người một vô cùng cẩn thận, hiển nhiên nàng cũng có chút căng thẳng. Ta ở bên cạnh nhắc nhở: "Ngươi không phải sợ, Mặc Thanh đã sử dụng mê thuật lên thân thể của ngươi rồi, bọn họ nhìn ngươi cũng chỉ như đang thấy một người có ngũ quan bình thường mà thôi, không nhận ra ngươi được đâu. Cứ thả lỏng thoải mái đi."

Chỉ Yên hít thật sâu hai cái, lẽo đẽo đi sau lưng Mặc Thanh tiến vào trong thành.

Lúc sắp bước qua cổng thì đột nhiên có một binh lính giữ Mặc Thanh và Chỉ Yên ở lại.

Chỉ Yên không có biểu lộ gì để yên cho bọn họ xem xét đánh giá, hỏi thăm tên tuổi và quê quán. Chỉ Yên trả lời rất trơn tru rõ ràng. Ta ở bên cạnh thấy thế thì vô cùng hài lòng. Sau khi vào thành, tìm một chỗ nghỉ ngơi, rồi cùng chờ tới tối.

Đợi Chỉ Yên thoát hồn bay ra ngoài, ta liền tiến tới khen ngợi nàng: "Sáng hôm nay ngươi nói dối khá là trôi chảy đấy."

Chỉ Yên gật đầu một cái: "Nếu so với Lệ ma đầu thì diễn trò ở trước mặt mấy người đó dễ dàng hơn nhiều."

Ta nhíu mi, nghĩ cũng đúng, ngày nào nàng cũng phải gồng mình lên diễn trò ở trước mặt Đại Ma Đầu như vậy, lâu dần cũng luyện cho lá gan to ra, khả năng diễn xuất tất nhiên là không tầm thường rồi. Ta vỗ vỗ vai nàng: "Ngươi phải cám ơn ta đó." Ta đã cho ngươi có cơ hội trưởng thành.

Chỉ Yên liếc ta một cái, vẻ mặt không còn thoải mái như thường ngày, nàng bay tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn Giám Tâm môn cách đây hai con đường, mở miệng nói: "Chúng ta đi thôi."

Ta gật đầu, vừa bay về hướng Giám Tâm môn vừa hỏi Chỉ Yên: "Ngươi có cảm thấy ban đêm ở chỗ này có gì bất thường không?"

Chỉ Yên khó hiểu hỏi ngược lại ta: "Có gì bất thường à?"

Ta biết, nàng nhất định là không thấy được cảnh tượng hiện giờ rồi — mặt trăng trên cao đã bị mây đen che kín, ngọn lửa oán khí lẫn sát khí phát ra mạnh mẽ từ Giám Tâm môn. Khí đen ở dưới mặt đất bốc hơi lên, quấn quýt ở dưới đùi của ta và nàng.

Cũng may là Chỉ Yên không nhìn thấy, ta nhủ thầm, nếu biết những thứ này đều là do phụ thân của nàng gây ra, đoán chừng nàng sẽ bị hù cho sợ chết khiếp.

Quả nhiên không hổ là lệ quỷ mạnh nhất trong vòng một trăm năm qua, xem ra phụ thân của Chỉ Yên bị chết rất khó hiểu nha.

*****

Phụ thân của Chỉ Yên họ Cầm tên Du, tuy là đệ đệ của Cầm Thiên Huyền nhưng lại không tu đạo Bồ Tát mà thừa kế cơ nghiệp của tổ tiên. Một tiên môn không lớn không nhỏ làm kinh doanh, bởi vì có liên quan đến Cầm Thiên Huyền, cho nên những danh môn chính phái đạo đức giả kia nể mặt ông ta rất nhiều. Mặc dù không tính là một trong Thập Đại Tiên Môn nhưng cũng có thể coi là một Thế gia đại môn có danh tiếng.

Nhiều năm về trước, ta vung kiếm xuất quân đánh tới Cẩm Châu thành, Cầm Thiên Huyền ở phía sau tấn công hậu phương của ta, buộc ta phải lui binh. Từ đó, Cầm Thiên Huyền được coi là một đại ân nhân của Giám Tâm môn. Đồng thời, Thiên Trần các và Giám Tâm môn cũng có quan hệ cực kỳ tốt, còn tốt lây sang cả Cầm Du nữa. Con cháu hai phái trao đổi học hỏi lẫn nhau, cùng nhau đàm đạo triết lý nhân sinh, thậm chí không ít người còn kết thành quan hệ thông gia.

— Tất cả những điều này đều là do Chỉ Yên nói cho ta biết.

Nghe qua rất giống như một bức họa vẽ về thế gia rất đỗi yên bình, nhưng cho đến hôm nay nhìn lại thì những chuyện đó lại càng thêm nực cười.

Hiển nhiên Chỉ Yên đã tới Giám Tâm môn rất nhiều lần, kết cấu kiến trúc trong đó ra sao nàng biết rất rõ. Nàng vừa đi vừa kể chuyện, kể từ quá khứ vui vẻ cho đến thực tại đau đớn.

Ta không chú ý lắng nghe cho lắm, chỉ thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, kiên định bay về một hướng.

Sau đó, ta nhanh chóng tiến tới một gian phòng. Lúc này Chỉ Yên mới dừng khựng lại, quay đầu hỏi ta: "Làm sao ngươi biết đây là gian phòng của Liễu Nguy?"

"Ta không biết." Ta ngẩng đầu nhìn oán khí cao ngất trời tản ra từ gian phòng này, ta đoán khả năng phụ thân của Chỉ Yên có mặt ở đây là rất cao.

Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng giải thích với nàng thì bất chợt truyền đến một tiếng gào thét phẫn hận. Âm thanh đó vang thấu trời đêm, chấn động bên tai, khiến cho người ta nghe mà sởn tóc gáy: "Người nào dám quấy nhiễu ta?" Oán khí màu đen túa ra mãnh liệt như núi lửa phun trào, bao trùm lên hết thảy cảnh sắc xung quanh.

Dường như Chỉ Yên đột nhiên cảm thấy rét lạnh, rùng mình một cái. Đây là lần đầu tiên hồn thể của nàng cảm nhận được nhiệt độ từ thế giới bên kia.

Sắc mặt ta thoáng trầm xuống, quả nhiên theo như lời Tử Du nói, lệ quỷ này lợi hại đến mức có thể gây ảnh hưởng đến cả người sống rồi.

Bất chợt, oán khí màu đen từ trong nhà bay vọt ra, chân mày của ta lập tức nhíu chặt. Chỉ Yên thấy vẻ mặt của ta như vậy, nhất thời có chút khẩn trương: "Sao thế?"

Ta nhanh tay túm lấy nàng kéo về phía mình, để nàng đứng chắn trước mặt. Ta núp ở sau lưng Chỉ Yên, cẩn thận thò mỗi cái đầu ra, nghiêm nghị hô to: "Cầm Du."

Chỉ Yên giãy giụa một cái, giận tái mặt: "Sao ngươi có thể gọi thẳng tên của phụ thân ta ra như vậy?"

Hừ, giận cái gì, nếu bàn về vai vế thì ta có gọi Cẩm Du là con trai, gọi ngươi là cháu gái, các ngươi cũng phải lễ phép đáp lời ấy chứ. Ta lười phải nói lý với nàng, chỉ nhìn đám khí đen trước mặt rồi nói: "Đây là nữ nhi Chỉ Yên của ngươi. Trước tiên ngươi đừng xúc động, bình tĩnh tỉnh táo nhìn một chút xem."

Đám khí đen cuồn cuộn thoáng dừng lại, dường như đang cẩn thận đánh giá. Sau đó, khí đen dần tản đi, lộ ra khuôn mặt của một nam tử trung niên. Diện mạo và khí chất của ông ta có bảy phần tương tự với Chỉ Yên, nhìn qua đã biết là hai người có quan hệ huyết thống với nhau rồi.

Ông ta nhìn Chỉ Yên, đôi mắt không có lòng trắng chậm rãi biến lại như bình thường, giọng nói cũng không còn thê lương như vừa rồi nữa, mà là có mấy phần khàn khàn không biết phải làm sao: "Chỉ Yên..."

Dĩ nhiên là Chỉ Yên không nghe thấy, nhưng hình như nàng có cảm nhận được điều gì đó: "Đại... Đại Ma Vương, phụ thân của ta đang ở đây có phải không?"

Thấy tâm tình của Cẩm Du có vẻ ổn định, ta vươn tay ra chỉ vào mặt Chỉ Yên, mở miệng nói: "Không sai, đây chính là Chỉ Yên, con gái của ngươi. Hiện tại nàng phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới tới được đây tìm ngươi, là muốn hỏi thăm ngươi một chuyện. Ngươi phải tỉnh táo, trả lời thật cẩn thận, đừng để nàng phải khổ cực vô ích."

"Chỉ Yên..." Cầm Du lảo đảo bay về phía hai chúng ta, mà Chỉ Yên cũng nhìn về phía trước không ngừng hỏi ta: "Cha ta có ở đây không? Ông đang ở đây đúng không? Tại sao ta không nhìn thấy được?"

Chậc, không hổ là hai cha con, bản lĩnh xem nhẹ người nói chuyện đúng là y như nhau.

Ta lên tiếng đáp lại: "Ngươi đã chết đâu, từ trước tới giờ ngoại trừ ta ra ngươi cũng không thể nhìn thấy những con quỷ khác mà." Ta chỉ vào Cầm Du rồi bảo nàng, "Ngươi muốn nói cái gì thì nói ra đi, ông ta có thể nghe được đấy."

Chỉ Yên lặng lẽ chớp mắt một cái, dường như trong nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì. Vì vậy ta rất tốt bụng mà hỏi hộ nàng: "Cầm Du, con gái ngươi muốn hỏi ngươi, tại sao Liễu Nguy lại giết chết ngươi?"

Cầm Du bay tới trước người Chỉ Yên: "Con gái của ta, tại sao lại biến thành thế này? Là kẻ nào, kẻ nào dám hại con ta..." Vẻ mặt của ông ta trong nháy mắt trở nên đáng sợ, "Lại là Liễu Nguy sao?" Nói xong, xung quanh nhanh chóng nổi lên hắc khí.

Ta vội vàng trấn an: "Đừng kích động, con gái ngươi chỉ thoát hồn để tới đây tìm ngươi mà thôi, nàng muốn hỏi cho rõ chân tướng sự thật, chứ không có ai làm hại nàng cả. Hiện giờ nàng vẫn còn sống rất khỏe mạnh."

Ánh mắt của Cầm Du rốt cục cũng chuyển sang mặt ta: "Ngươi là ai?"

Ô, không nhận ra gương mặt này của ta sao? Xem ra ông ta đã quên hết những chuyện khác mất rồi: "Ta là đại tỷ mới kết nghĩa của con gái ngươi, tới đây để giúp nàng." Ta mở to mắt hiên ngang nói dối, mà Chỉ Yên cũng chẳng có tâm tư đi lật tẩy ta, "Ngươi nói cho rõ xem, vì sao lão già Liễu Nguy kia lại giết chết ngươi? Rốt cuộc lão ta muốn làm cái gì, biết được mục đích của bọn họ, chúng ta mới có thể giúp ngươi báo thù."

"Báo thù..." Cầm Du ngẩn ra, "Ta không cần các ngươi báo thù, các ngươi đi đi. Liễu Nguy hãm hại ta, còn muốn hại cả con gái của ta, các ngươi đi mau lên!"Ta liếc nhìn Chỉ Yên một cái: "Vì sao lại muốn hại cả Chỉ Yên nữa?"

"Máu... Máu của nhà họ Cầm chúng ta có thể giúp cho một người sống lại. Máu của ta không đủ, Liễu Nguy liền muốn động đến Chỉ Yên." Cầm Du vừa nhắc tới chuyện này, tâm tình thoáng cái lại kích động, tức giận khóc rống lên, "Không ngờ Giám Tâm môn lại tính toán hãm hại nhà họ Cầm của ta như vậy, chẳng bù cho ta khi còn sống đã từng coi bọn họ là bạn tri kỷ. Liễu Nguy! Liễu Nguy! Liễu Nguy không chết! Ta không cam lòng!"

Oán khí phóng lên cao, mặt ta trầm xuống, lẳng lặng quan sát: "Lão ta muốn giúp người nào sống lại?"

"Kim Tiên, Lạc Minh Hiên."

Mấy chữ này vừa thốt ra, tuy rằng đúng như ta dự đoán, nhưng ta vẫn có cảm giác như vừa bị ai đó đấm thẳng vào mặt. Sau khi khó chịu thì cảm thấy giận dữ ngập trời, ta cố gắng đè lại không phát ra ngoài. Ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười một tiếng: "Lá gan của Giám Tâm môn, quả nhiên là lớn."

Chỉ Yên ở bên cạnh hỏi ta: "Phụ thân ta nói gì? Người nào muốn hại ta? Bọn họ muốn làm cho người nào sống lại?"

Ta chỉ nhìn Cầm Du chằm chằm: "Bọn họ cất giữ thân thể của Lạc Minh Hiên ở chỗ nào?"

"Ở ngay dưới gian nhà này sâu xuống ba trượng." Cẩm Du nghiến răng nghiến lợi nói, "Lạc Minh Hiên ở dưới đó, có kết giới chí thánh, ta không vào được."

Lạc Minh Hiên khi còn sống vốn là một Kim Tiên, ở dưới gầm trời này, hắn ta là người duy nhất mà ngàn vạn năm mới có một. Cho nên tuy rằng hiện tại nửa sống nửa chết, nhưng với thân thể là Kim Tiên, hắn ta vẫn còn có lực uy hiếp đối với yêu ma quỷ quái...

Ta bay vào trong gian phòng của Liễu Nguy.

Chỉ Yên ở phía sau gọi ta: "Đại Ma Vương, ngươi muốn làm gì?

Ta quay đầu lại nhìn nàng: "Ta đi giúp ngươi báo thù đây." Nói xong, ta xoay người cúi đầu chui thẳng xuống dưới đất.

Bên dưới Giám Tâm môn xây dựng một địa cung khá lớn, lắt lắt léo léo, cơ quan cạm bẫy nhiều vô kể, nhưng những thứ này đối với một hồn thể như ta căn bản chẳng có tác dụng gì.

Ta bay sâu xuống ba trượng, cuối cùng tìm được một thạch thất đang phát ra ánh sáng. Chưa bay lại gần, ta đã cảm thấy hồn thể của mình như bị ánh nắng thiêu đốt, toàn thân vô lực, đến càng gần, thậm chí ta còn thấy nhói đau ở ngực.

Xuyên qua cánh cửa bằng đá, tiến vào bên trong một căn phòng băng. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, ta đè nén đau đớn, đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Ở bên trong phòng ta nhìn thấy một chiếc xe trượt tuyết, mà trên đó có một bạch y nam tử đang nằm, đó chính là kẻ thù của ta.

Lạc Minh Hiên.

Ta bay tới bên cạnh hắn ta, thân thể bị đau đớn đến tê liệt. Ta nhìn Lạc Minh Hiên, thầm nghĩ, đúng rồi, chính là cái dáng vẻ này, lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo.

Ta chuyển mắt, thấy chiếc xe trượt tuyết hắn ta đang nằm có hơi lõm xuống, hình như chỗ đó đang trào ra huyết dịch, ngâm thân thể của hắn ở trong máu tươi. Bộ y phục màu trắng dần dần bị nhuộm sang màu đỏ, cùng với mùi máu tươi thuần khiết tanh tưởi khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn. Rất tốt, rất thích hợp với Lạc Minh Hiên.

Ta vươn tay, muốn đặt lên gáy hắn ta, muốn hóa năm ngón tay thành móng nhọn, phải đâm thủng da thịt trước, sau đó sẽ vặn đầu hắn ta xuống. Để cho không một kẻ nào trên cõi đời này có thể tu bổ lại thân thể hay nảy ra ý định giúp hắn ta sống lại.

Nhưng đầu ngón tay của ta chưa chạm được vào Lạc Minh Hiên, đã nghe thấy "xoạt" một tiếng như âm thanh của miếng thịt rơi vào trong nồi.

Ta nhìn đầu ngón tay của mình một cái, màu sắc nhạt đi nhanh chóng, toàn thân đau nhức khiến ta phải nhíu chặt mày.

Một quỷ hồn như ta không thể động vào Lạc Minh Hiên được.

Cửa đá sau lưng hơi hé mở, có tiếng người nói chuyện truyền vào: "Không bắt được Cầm Chỉ Yên sao?" Đây là một giọng nữ. Bên cạnh có một giọng nam trầm thấp đáp lại, "Lệ Trần Lan đưa nàng vào trong Vô Ác điện, không thể bắt được."

Ta quay đầu lại nhìn, thấy được hai người kia, nhất thời hiểu ra.

Cô cô của Liễu Nguy — Liễu Tô Nhược.

Nhắc đến mới nhớ, đây đúng là một "cố nhân" mà đã lâu ta không gặp.

Kim Tiên Lạc Minh Hiên nằm ở chỗ này chính là vị trượng phu đã có hôn ước nhưng chưa kịp thành thân của Liễu Tô Nhược, bởi vì ngay ngày hai người đó thành thân, ta đã ra tay "giết" Lạc Minh Hiên mất rồi. Nhưng bởi vì Lạc Minh Hiên đã tu thành Kim Tiên, vốn có thân thể bất tử, vì vậy chỉ ngủ mê man, bất tỉnh nhân sự, để cho Liễu Tô Nhược sống như một quả phụ đến tận bây giờ.

Mặc dù ta chưa từng có ý định nhằm vào nữ nhân này, nhưng ta biết rất rõ, trong lòng ả ta nhất định là hận ta đến thấu xương.

Liễu Tô Nhược bước tới bên người Lạc Minh Hiên, nhìn một thân đầy máu của hắn ta một chút, ánh mắt tối sầm lại: "Vậy Cầm Thiên Huyền thì sao? Hắn tu đạo Bồ Tát, máu trong thân thể còn thuần khiết hơn nữa. Giết hắn đi, lấy máu tu dưỡng tẩm bổ cho Minh Hiên, thế là tốt nhất."

"Cầm Thiên Huyền tu đạo Bồ Tát, thanh danh ở trong Thập Đại Tiên Môn lại vô cùng lớn, mà từ trước tới nay không một ai biết tu vi của hắn như thế nào. Muốn thiết kế hãm hại hắn, e là không đơn giản."

Ta liếc nhìn bộ dạng bình thản trả lời của Liễu Nguy, thấy hai mắt lão ta thất thần, vẻ mặt trống rỗng, giống như một con rối gỗ không dây. Ta đoán có lẽ lão ta bị trúng Hoặc Tâm Thuật của cô cô lão rồi.

Suốt từ đầu đến giờ, Cầm Du chết, Chỉ Yên chạy nạn, Lạc Minh Hiên có khả năng sống lại, tất cả đều là do quả phụ này chủ mưu một tay bày ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)