Vay nóng Tima

Truyện:Bách Quỷ Tập - Chương 10

Bách Quỷ Tập
Trọn bộ 23 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Shopee


"Oa!"

Tiếng trẻ con gào khóc vang lên trong chốn sơn dã khiến đám chim bay tán loạn. Ở một cái khe trong rừng cây, một con hổ trừng to mắt há cái miệng rộng khát máu vồ tới đứa bé năm tuổi mặc hoa phục* phía trước.

*Y phục thời Hán, không phải "hoa" trong "bông hoa"

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một hòn đá to bằng nắm tay đập vào đầu con hổ, động tác này đã thu hút sự chú ý của nó nhưng lại không tạo ra uy hiếp, con hổ hung ác trừng người trong khe. Là một nữ nhân vô cùng gầy yếu, y phục vải trắng vân xanh, trong ánh sáng ngược, ánh mắt của nữ nhân ánh lên hàn khí khiến người ta đặc biệt hoảng sợ.

"Cút."

Nữ nhân nhỏ giọng hét, con hổ vừa rồi còn khí thế hùng dũng, bây giờ giống như bị đánh, rên rỉ một tiếng rồi cúp đuôi chạy mất.

Đứa trẻ bị dọa vẫn đang khóc không ngừng, nữ nhân đến trước mặt nó ngồi xổm xuống, nàng im lặng nhìn đứa trẻ hồi lâu, nghe đứa trẻ khóc đến sắp khản giọng, nàng chậm chạp đưa tay lên vỗ nhẹ đầu nó, nàng vẫn luôn đạm mạc nhưng lúc này đầu ngón tay lại run một cách kỳ lạ: "Đừng buồn, đừng khóc nữa."

Lời an ủi như vậy đương nhiên không có tác dụng, nàng nghĩ một hồi rồi lấy trong áo ra mấy miếng thịt khô: "Đói rồi sao?"

Đứa trẻ ngửi thấy thịt thơm mới từ từ ngừng khóc, đôi mắt mọng nước ngẩn ngơ nhìn miếng thịt trong tay nữ nhân, nghiêm túc gật đầu: "Đói rồi."

"Ăn đi." Đứa trẻ thật thà ngồi trên đất ăn miếng thịt khô, nữ nhân im lặng nhìn nó, sự ấm áp dịu nhẹ trong mắt dần trở nên trong suốt, "Nhà cậu ở đâu? Sao lại một mình ở đây?"

Đứa trẻ vừa nhai thịt vừa ngoẹo đầu nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Hiền vương phủ. Bà nội đi dâng hương, chùa ở trên núi. Ta đuổi theo con bướm, bay bay rồi ra tới đây." Đứa trẻ nói năng lộn xộn nhưng lời nói cũng không khó lý giải. Nữ nhân hơi ngẩn ra, ánh mắt rơi trên khóa Trường sinh đeo trước ngực nó, độc tử của Hiền vương. Trong lòng nữ nhân thầm cười khổ, không ngờ kiếp này hắn lại đầu thai vào Hoàng gia.

"Ta đưa cậu về." Đứa trẻ mệt nhõng nhẽo nên không chịu đi, nàng nhìn nó một hồi, cuối cùng thở dài khom xuống.

"Nào, ta cõng cậu."

Nàng cứu được tiểu Thế tử mất tích hai ngày, Hiền vương hứa cho nàng một nguyện vọng, nữ nhân nói: "Tôi tên Thanh Trụy, vào Kinh để tìm chồng. Bây giờ vẫn chưa có chỗ dung thân ở Kinh thành, Hiền vương có thể cho tôi ở tạm trong phủ một thời gian không?

Thỉnh cầu vô cùng hợp lý, Hiền vương lập tức đồng ý với nàng.

Sau khi Thanh Trụy ở lại trong Hiền vương phủ, tiểu Thế tử Văn Cảnh thường đến tìm nàng, đối với nàng đặc biệt thân thiết. Đứa trẻ này chưa từng bám lấy ai như vậy, người trong Vương phủ đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn đó là ba tháng sau, tiểu Thế tử đặt một bài thơ lên bàn Phụ vương, Hiền vương sau khi xem xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội kéo Văn Cảnh hỏi ai đã dạy nó.

Đứa trẻ chắp tay sau lưng học đòi ra vẻ văn nhân nhã sĩ nói: "Là Thanh Trụy dạy, cô ấy còn dạy con rất nhiều thứ, nhưng mà cô ấy nói sau này sẽ có phu tử khác, đến lúc đó cô ấy sẽ không dạy con nữa. Phụ vương, có thể cho Thanh Trụy làm phu tử của con không, cô ấy dạy tốt lắm."

Có thể đề ra bài thơ thế này đương nhiên là tốt vô cùng. Hiền vương vuốt râu gật đầu đồng ý.

Có được đáp án mình muốn, bộ dạng ra vẻ người lớn của Văn Cảnh lập tức bị sụp đổ, nó ôm Hiền vương một cái thật mạnh, vừa cười vừa la chạy đi: "Thanh Trụy! Thanh Trụy! Cô được làm phu tử của ta rồi!"

Hiền vương lắc đầu: "Tiểu tử này, được phu tử chứ có phải nương tử đâu, tưởng bở!"

Văn Cảnh dọc đường vui thích kêu la vào tận Đào uyển Thanh Trụy ở, sà đầu vào lòng Thanh Trụy, chà chà một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn nàng. Thanh Trụy cong môi cười nhạt: "Vậy hôm nay cậu coi như đã bái ta làm sư rồi, làm môn hạ của ta phải lấy một pháp hiệu."

Văn Cảnh dẩu môi không hiểu: "Chẳng phải hòa thượng mới lấy pháp hiệu sao?"

Thanh Trụy chớp mắt, im lặng một hồi: "Vậy chúng ta lấy đạo hiệu nhé."

Chẳng phải đạo sĩ mới lấy đạo hiệu sao... Văn Cảnh lại nhìn Thanh Trụy cười rực rỡ: "Thanh Trụy nói thế nào thì làm thế ấy."

Thanh Trụy sờ đầu nó cười nhẹ: "Gọi là Diệp Khuynh An được không?" Giọng nàng trầm xuống, ẩn chứa sự bất an, giống như bóng đêm luôn được ẩn giấu sau ánh sáng mặt trời vậy, mai phục trong đáy lòng nàng không cách nào tiêu trừ, "Sau này ta là sư phụ của con, gọi con là Khuynh An, được không?"

Văn Cảnh chẳng hiểu gì cả, nó chỉ cười tươi rói lớn tiếng đồng ý: "Được!"

*****

Nắng xuân đang đẹp, gió ấm vừa đến, phủ lên cành hoa đào một màu đỏ rực, cánh hoa theo gió nhẹ múa, rơi xuống bàn cờ, một con cờ trắng nhẹ đè lên cánh hoa. Nữ nhân cười nhạt: "Khuynh An, con thua rồi."

Đối diện nàng là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, hắn buông con cờ đen thở dài: "Kỳ nghệ của Thanh Trụy xuất thần nhập hóa, ai có thể thắng được người chứ."

Thanh Trụy lắc đầu: "Có một người ta chưa từng thắng được một lần."

"Ai mà có bản lĩnh lớn vậy?"

Thanh Trụy im lặng, khóe môi nhẹ cong: "Phu quân của ta."

Bàn tay cầm ly trà khẽ cứng lại, Diệp Khuynh An cụp mắt, nhàn nhạt đáp: "Từ nhỏ đã nghe nói Thanh Trụy vì tìm chồng nên mới vào Kinh thành? Người tìm bao nhiêu năm rồi? Lâu như vậy rồi mà trong lòng vẫn cố chấp vậy sao?"

"Tìm bao lâu... ta cũng quên rồi, rất lâu trước đây chàng đã biến mất. Còn cố chấp..." Thanh Trụy nhìn cánh hoa đào rơi trong sân, nhẹ giọng đáp: "Không phải là cố chấp, chỉ vì chàng đáng để ta làm vậy."

Trà xanh bất cẩn tràn ra khỏi ly, Diệp Khuynh An vội đứng dậy, Thanh Trụy cũng cả kinh, lấy khăn tay định lau cho hắn, Diệp Khuynh An lại thất thường lui về phía sau hai bước, hắn cố gắng bình tĩnh lại thần sắc, giả vờ trấn tĩnh nói: "Không sao, nước trà không nóng, con về phòng thay y phục." Nói xong liền quay người đi, bước chân mang theo chút hoảng hốt.

Đêm đó, Diệp Khuynh An lần đầu đồng ý với đề nghị của Phương tiểu hầu gia đi đến chốn trăng gió trong truyền thuyết.

Ba ly Hoàng tửu vào bụng, cả thế giới như quay cuồng, Phương tiểu hầu gia tốt bụng dìu hắn vào một gian phòng, nữ nhân áo hồng bên trong lập tức nhu thuận đứng dậy dìu hắn lên giường. Thế giới của hắn không ngừng quay cuồng, chỉ có giọng nói nữ nhân thanh đạm nhưng không mất đi vẻ dịu dàng vang bên tai hắn "Khuynh An, Khuynh An." Cái tên này dường như có một ma lực khiến người ta hạnh phúc, khiến nữ nhân có đôi mắt đạm mạc kia gọi dịu dàng đến vậy.

Hắn cảm thấy y phục của mình từ từ bị người ta rũ bỏ, người trước mắt dường như chính là người trong đầu hắn, nàng gọi tên hắn, nàng xoa ngực hắn, khí lực thiếu niên dưới bụng của hắn nóng lên dữ dội.

Thanh Trụy...

Sư phụ của hắn...

Bỗng nhiên choàng tỉnh! Diệp Khuynh An lập tức đẩy đôi tay của nữ nhân ra, ngồi bật dậy.

"Công tử?" Âm thanh dịu dàng như không xương cốt vang lên sau lưng hắn, Diệp Khuynh An nhắm chặt mắt, không phải Thanh Trụy thì ai cũng không được. Bụng dưới nóng như thiêu đốt khiến hắn hiểu rõ mong ước ẩn chứa trong lòng bấy lâu.

Diệp Khuynh An cắn răng, dù biết nàng lớn tuổi hơn hắn nhiều, nàng là sư phụ của hắn, dù biết nàng đã là thê tử của người khác, dù nghe được vô số nghị luận về dung mạo không hề thay đổi của nàng, nghi ngờ nàng biết yêu pháp tà thuật. Nhưng hắn vẫn có một mong ước đại nghịch bất đạo như vậy. Hắn kéo áo đẩy cửa bước ra ngoài.

Đêm đó hắn một mình ngồi ngắm sao trên đỉnh thanh lâu cả đêm.

*****

Hôm sau về phủ, cả nhà đều ngồi trong đại sảnh, bao gồm cả Thanh Trụy, nàng một mình uống trà như không nhìn thấy hắn.

"Con nó lớn rồi nhưng cũng chưa đến tuổi nạp phi nạp thiếp, cứ tìm một nha hoàn giữ trong phòng* đi." Hiền vương phi dịu dàng lên tiếng, Hiền vương điềm đạm đáp lời, rồi nghiêm khắc nhìn Diệp Khuynh An nói: "Sau này không được tới mấy chỗ đó nữa, con cần người thế nào mà không được! Sao cứ phải tới chốn phong trần như vậy."

*Thông phòng nha hoàn: danh nghĩa là nha hoàn, thực tế là cơ thiếp.

Diệp Khuynh An nhìn Thanh Trụy, thấy nàng vẫn không có biểu hiện gì mà uống trà như cũ, hắn cụp mắt, tay nắm chặt. Người hắn muốn, người hắn muốn thì lại có cầu thế nào cũng không cầu được.

"Hài nhi... biết rồi."

Vương phi ban đại nha đầu bên cạnh mình cho Diệp Khuynh An làm nha hoàn. Đêm đầu tiên họ chung phòng, Thanh Trụy uống say túy lúy trong Đào uyển.

"Một đời an, một kiếp an." Thanh Trụy bò trên bàn đá trong vườn, rượu trong bình vơi hết nửa này đến nửa khác, nàng cười thất thần: "Chàng thích là được, đời này ta sẽ ở bên chàng, nhìn chàng thôi... cũng được rồi."

"Thanh Trụy." Bỗng nhiên có người dìu nàng dậy, giọng nói của thiếu niên mang ý trách mắng, "Sao lại uống nhiều thế này?"

"Nhiều? Hình như có hơi nhiều, đã lâu lắm rồi ta chưa từng uống nhiều rượu như vậy. Khuynh An..." Nàng mơ hồ đưa tay choàng vào cổ thiếu niên, tiếng gọi dịu dàng nhất đời này khiến tai Diệp Khuynh An đỏ lên.

"Ta đưa người về phòng trước đã."

"Không về." Nàng nũng nịu chà vào vai hắn một cách hiếm thấy, "Hoa tiền nguyệt hạ, quỳnh tương mỹ nhân*, Diệp Khuynh An, chàng hôn ta đi."

*Trước hoa dưới trăng, rượu ngon người đẹp

Diệp Khuynh An sửng sốt: "Thanh... Thanh Trụy, người say rồi."

"Không, ta đang tỉnh táo lắm." Nàng nói, "Tỉnh táo nhìn năm tháng xoay vần, thế sự biến đổi, tỉnh táo nhớ từng chút từng chút của quá khứ, chưa hề quên một điều. Khuynh An, chàng có biết ta tìm chàng bao lâu không?"

Diệp Khuynh An khẽ ngẩn ra, thần sắc hoang mang.

"Tìm đến mức gần như tuyệt vọng." Thanh Trụy dừng lại, mắt chùi qua vai hắn, có một tia nước thấm vào, "Có thể tuyệt vọng, nhưng cũng không thể ngăn ta tìm chàng. Thì ra nhớ thương đáng sợ... nhưng lại đáng buồn đến vậy."

Diệp Khuynh An ngây ngốc ngẩn người, im lặng hồi lâu rồi mới chua chát hỏi: "Diệp Khuynh An là ai?"

Thanh Trụy vùi đầu trên vai hắn cười nhạt: "Phu quân, phu quân của ta."

Gió đêm xuân mát lạnh, lạnh đến mức ngón tay hắn co rút lại. Thì ra mỗi một lần nàng gọi tên hắn là đang nhớ đến người khác. Sự dịu dàng đó không phải dành cho hắn.

Lúc Thanh Trụy tỉnh lại thì thấy Diệp Khuynh An thần sắc thâm trầm ngồi bên giường mình, nàng hơi ngẩng ra, nhưng liền cười nói: "Khuynh An, con lớn rồi, không nên tùy tiện như lúc nhỏ nữa."

"Cô đang gọi ai?" nhìn thần sắc ngơ ngẩn của Thanh Trụy, Diệp Khuynh An khàn giọng, "Diệp Khuynh An, lúc cô gọi cái tên này là đang gọi ai?"

Thanh Trụy ngồi dậy trấn tĩnh nhìn hắn, không kinh không giận, giống như kể lại sự thật, nàng bình tĩnh đáp: "Con, Diệp Khuynh An, gọi con đó."

Giống như nhẫn nại đến cực hạn, hắn lập tức đứng dậy, phẫn nộ giật bức rèm bên giường, trong tiếng loảng xoảng hỗn loạng chứa giọng hét giận dữ của hắn: "Nói bậy!" Hắn giống như con hổ bị xâm phạm lãnh địa, giận dữ trừng Thanh Trụy, "Cô nhớ hắn, đi tìm hắn, nếu đã vậy tại sao lại dừng bước ở Hiền vương phủ? Ta giống hắn đến vậy sao, từ nhỏ đã giống sao? Haha... Thanh Trụy, thật mỉa mai quá, bao nhiêu năm nay người trong mắt cô nhìn thấy không phải là ta cũng không phải là hắn, cô chỉ nhìn thấy bản thân cô, thấy sự nhớ nhung ích kỷ của cô!"

Sắc mặt Thanh Trụy trắng bệch. Không cho nàng có cơ hội mở miệng, Diệp Khuynh An lại nói: "Thanh Trụy, sư phụ, cô hãy đi ngay hôm nay đi, đi khỏi Hiền vương phủ ngay đi. Ta không cần người dạy nữa."

"Khuynh An..."

Giọng hắn ngắt lời Thanh Trụy: "Ta tên Văn Cảnh, Thế tử của Hiền vương, kiếp này chưa từng biết Diệp Khuynh An, cũng chưa từng biết đến Thanh Trụy."

*****

Ba tháng sau khi Thanh Trụy rời khỏi Hiền vương phủ, Hiền vương bị người ta hãm hại, hơn trăm người trong Hiền vương phủ bị phán chém đầu, bao gồm cả Hiền vương phi và Hiền vương Thế tử.

Quỳ trên Hình đài, Diệp Khuynh An nhìn bầu trời vời vợi, trong đầu một mảng trống rỗng, không có yêu cũng không có hận, chỉ có cái chết đáng sợ, đáng sợ đến tê liệt.

Quan giám trảm hạ lệnh, những cái đầu hắn thân quen không ngừng rơi xuống đất, máu đẫm trên những đôi mắt đang trừng lên sợ hãi. Mẫu phi vẫn luôn dịu dàng kiên cường bên cạnh hắn giờ đây lạc giọng khóc không thành tiếng, chỉ một khắc nữa thôi hắn sẽ thấy đầu của Mẫu phi rơi xuống đất.

Sau đó là đến hắn rồi.

Cây đao của đao phủ đang rỉ những giọt máu còn ấm, từ trên cổ chảy vào trong y phục hắn, cảm giác ấm ấm khiến hắn nhớ lại nhiều năm trước, buổi hoàng hôn đó, suýt chút nữa hắn mất mạng dưới vuốt hổ, là nữ nhân có đôi mắt thanh đạm kia đã cứu hắn. Nàng dịu dàng xoa đầu an ủi hắn: "Đừng buồn, đừng khóc nữa."

Khuôn mặt nàng lúc đó mềm dịu như nước, như nước chảy xuyên qua đá, cuồn cuộn trong hồi ức, khắc vào trong xương hắn, để lại một loại thực cốt độc, không vứt được, không bỏ được, đến chết cũng không thể quên.

Có lẽ chỉ khi con người hoảng sợ nhất thì mới nghĩ đến người mình muốn dựa dẫm nhất. Diệp Khuynh An cười nhẹ thành tiếng, nhưng lúc này hắn lại rơi nước mắt.

Thanh Trụy, Thanh Trụy... thì ra hắn thích nàng đến vậy.

"Trảm!"

Đào phủ nâng đại đao lạnh lẽo lên.

"Ai dám!" Bỗng nhiên có một hòn đá bay đến đập vào đại đao, khiến cây đại đao bay ra khỏi tay đại hán cao tám thước. Giọng nói nữ nhân mang theo hàn ý nhiếp hồn vang lên trong tai tất cả mọi người có mặt ở đó.

Diệp Khuynh An lập tức mở to hắn, không dám tin mà nhìn nữ nhân đang từ từ bước vào Pháp trường.

Nàng đi không nhanh không chậm, mỗi bước trầm ổn nhưng lại mang khí thế bức người. Diệp Khuynh An chưa từng thấy Thanh Trụy như vậy, nhưng kỳ lạ là hắn hắn lại cảm giác được Thanh Trụy đích thực nên có khí thế như vậy.

"Yêu nữ phương nào! Dám xông vào cướp Pháp trường! Người đâu, bắt lấy cho ta!" Quan giám trảm giận dữ hét lớn nhưng chỉ đổi được tiếng cười lạnh mỉa mai của Thanh Trụy. Tiếng cười của nàng chợt tắt, thần sắc khẽ ngưng đọng, Diệp Khuynh An cách nàng xa như vậy cũng cảm thấy khí thế nặng nề, gần như khiến người ta ngạt thở.

"Có bản lĩnh thì tới đây."

"Yêu... yêu quái!"

Quan binh lại gần Thanh Trụy hoảng hốt lùi về phái sau, chỗ nàng đang đứng không ai dám lại gần phạm vi một trượng, nàng đi lên Hình đài trước mắt vô số binh sĩ như chỗ không người, đứng bên cạnh Diệp Khuynh An. Đao phủ không biết đã chạy mất từ lúc nào, Thanh Trụy khom người sờ đầu tóc hỗn loạn của hắn, nàng nhìn hắn như lần đầu gặp nhau, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, có ta đây."

Dịu dàng, bình tĩnh nhưng tràn đầy sức mạnh.

Lúc nhỏ hắn không hiểu, bây giờ mới từ từ lĩnh ngộ được, lời nói ẩn chứa sức mạnh trấn định của nàng đối với hắn thì ra có thể chống đỡ cho hắn nhiều đến vậy.

Trái tim thiếu niên hoảng sợ đến tê liệt dường như được mở phong ấn, đẩy lùi lạnh giá, dần dần bộc lộ cảm tình con người nên có, sợ hãi, tuyệt vọng, khát vọng muốn sống tiếp, tất cả hóa thành nước mắt không thể nào kìm hãm được mà tuôn rơi, trên Hình đài, hắn khóc đau đớn đến thất thanh.

Trong làn nước mắt như mưa mơ hồ, Thanh Trụy lại một lần nữa trở thành chỗ dựa của Diệp Khuynh An, chỗ dựa duy nhất.

Mặc cho hắn phát tiết cảm xúc một hồi, Thanh Trụy đứng dậy, cắt một lọn tóc của hắn thả bay theo gió, nàng cao giọng nói với Quan giám trảm: "Hiền vương Thế tử Văn Cảnh đã chết!"

Nàng lấy tóc thay đầu để tuyên hình. Quan giám trảm tức giận ôm ngực thở ra. Thanh Trụy không để tâm đến hắn, cúi xuống bên tai Diệp Khuynh An, vừa cởi dây trói cho hắn vừa nói, "Từ nay về sau con chỉ làm đồ đệ của ta, chỉ làm Diệp Khuynh An thôi có được không?"

Diệp Khuynh An dần dần khống chế được cảm xúc, khàn giọng đáp: "Ta không phải là Diệp Khuynh An."

"Con phải."

Diệp Khuynh An im lặng hồi lâu, cụp mắt hạ giọng nói: "Thanh Trụy, cô điên rồi." Nhớ thương người đó đến phát cuồng, mặc kệ thật giả, bất phân thị phi.

Nàng dìu Diệp Khuynh An, nhàn nhạt nói: "Ta vẫn luôn rất tỉnh táo."

*****

"Triều đường giang hồ con đều không thể dung thân nữa, sau này theo ta ẩn cư sơn lâm đi. Ta sẽ bảo vệ con."

Diệp Khuynh An bỗng mở mắt, trăng đêm tịch liêu ngoài ô cửa. Hắn ôm đầu ngồi dậy, mồ hồi lạnh cả tay. Chớp mắt mà án trảm ở Hiền vương phủ đã trôi qua tròn bảy năm, mỗi đêm hồn mộng hắn vẫn vì cảnh tượng đó mà kích động.

"Khụ... khụ khụ!"

Hắn nghe trong phòng Thanh Trụy vang ra tiếng ho như xé tim xé phổi, hình như còn có tiếng nôn ọe.

Diệp Khuynh An hoảng hốt, vội khoát áo đẩy cửa đi ra.

Từ khi Thanh Trụy một mình cứu hắn nguyên vẹn ra khỏi Pháp trường bảy năm trước, sau khi đến ở trên Côn Ngô sơn này sức khỏe nàng vẫn luôn không tốt, vẫn thường xuyên bị ho, nhưng chưa từng ho nghiêm trọng thế này. Diệp Khuynh An khẽ nhíu mày, đứng bên ngoài cửa phòng Thanh Trụy, hắn chần chừ một hồi mới gõ cửa.

"Sư phụ?"

Bảy năm nay hắn chưa từng gọi lại tên nàng, dường như muốn mượn xưng hô này để nhắc nhở nàng, và cũng nhắc nhở bản thân hắn về thân phận của họ.

Trong phòng im lặng một hồi rồi truyền ra giọng nói khàn khàn của nữ nhân: "Vào đi."

Hắn theo lời đẩy cửa bước vào, thấy Thanh Trụy đang khoát áo ngồi bên bàn, trong tay nàng cầm ly trà, nhàn nhạt nhìn hắn: "Sao vậy?"

Bảy năm nay, năm tháng dường như đã biến Diệp Khuynh An thành một nam tử cao to, nhưng lại chẳng để chút dấu vết gì trên người Thanh Trụy, nàng giống như tiên nhân trong truyền thuyết, không già không chết, bám trụ với thời gian không chuyển dời.

Ánh mắt Diệp Khuynh An khẽ xoay chuyển trên người nàng rồi lập tức cụp xuống: "Con nghe người ho dữ dội quá."

"Không sao, chỉ là nửa đêm dậy xuống trà bị sặc thôi." Nàng nhàn nhạt đáp, "Không cần lo lắng, ta không sao. Về phòng ngủ đi."

Diệp Khuynh An nghe giọng nàng chỉ hơi khàn hơn bình thường một chút, hình như thật là chỉ bị sặc trà thôi. Hắn không nói nhiều nữa, chỉ gật đầu. Khoảnh khắc tiến gần cửa, ánh mắt Diệp Khuynh an quét qua đốm màu sẫm trên vạt áo dưới đất của Thanh Trụy, đêm tối nhìn không rõ, nhưng ước chừng vẫn có thể thấy được...

Đó là máu.

Toàn thân hắn khẽ run, lập tức quay đầu nhìn Thanh Trụy. Nàng vẫn uống trà như không có gì xảy ra. Cổ họng Diệp Khuynh An cuộn lên một lời nhưng xoay chuyển mấy lần rồi lại nuốt vào trong bụng.

"Cạch" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Thanh Trụy khẽ thở nhẹ, cởi bỏ áo ngoài, ánh trăng tràn vào trong phòng, trên y phục của nàng có một mảng đỏ sẫm, vết máu dưới đất cũng đặc biệt chói mắt. Luồng khí tanh trào lên trong cổ họng đã bị nước trà đè xuống, Thanh Trụy nương ánh trăng xem xét đầu ngón tay đã thâm đen của mình, khóe môi từ từ cong lên nụ cười khổ.

Cơ thể này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Có thể cùng Khuynh An đi hết kiếp này không...

Hôm sau, mới sáng sớm Thanh Trụy đã đứng trong sân, ngẩn ngơ nhìn cái chuông bạc treo trên cửa, hôm nay rừng không có gió nhưng chuông bạc kia vẫn đinh đinh đang đang kêu không ngừng. Trong lòng Diệp Khuynh An cũng cảm thấy kỳ quái, còn chưa mở miệng hỏi thì Thanh Trụy bèn nói: "Bình rượu quế hoa chôn dưới gốc hoa quế chắc là đủ thời gian rồi, Khuynh An, thay ta xuống núi mua ít thức ăn về. Hôm nay ta có cố nhân đến làm khách."

Nụ cười trên mặt nàng tràn đầy hoài niệm và bi thương nhàn nhạt khiến lòng Diệp Khuynh An không nhịn được mà chùng xuống, cố nhân nào mà có thể khiến nàng nhớ đến vậy...

"Dạ, sư phụ." Vạn phần hiếu kỳ, ngàn phần để tâm đã bị hai chữ "sư phụ" biến thành tĩnh lặng. Hắn không thể hỏi, cũng không nên hỏi.

Nàng là sư phụ của hắn, là ân nhân cứu mạng của hắn, chỉ có vậy thôi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-23)