Vay nóng Homecredit

Truyện:Bách Quỷ Tập - Chương 09

Bách Quỷ Tập
Trọn bộ 23 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Lazada


Yêu quái nói, thầy mo đưa hắn đến đây nói sẽ đưa hắn đến chỗ rất gần ca ca hắn, hắn xuất hiện ở dưới lầu công ty của Hồ Lộ, điều này chứng tỏ ca ca hắn nhất định sống ở đó, bởi vậy chỉ cần đến đó tìm thì sẽ nhanh có kết quả thôi.

Nhưng mà!

"Cậu không thể thế này mà đi được." Hồ Lộ kéo thiếu niên, thiếu niên bất mãn nhìn cô, Hồ Lộ giải thích, "Cậu ăn mặc thế này quá thu hút sự chú ý..." ra ngoài cùng người như vậy sẽ bị cười chết thôi.

Thiếu niên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ngươi nói không sai, nhập gia tùy tục." Hắn dừng một chút, rồi lại tràn đầy tự tin nói, "Thị nữ, hầu hạ ta thay y phục đi."

"Chẳng phải cậu nói không nợ nhân tình sao!"

"Ngươi là thị nữ của ta, không còn thuộc phạm trùngười nữa. Có thể có cơ hội hầu hạ ta thì phải vui đến phát run đi chứ, con người nhỏ bé."

Cái tên này... Hồ Lộ cắn răng, hận đến mức máu huyết sôi sục, nhưng nhìn móng tay sắc nhọn và đôi mắt đỏ của hắn, Hồ Lộ lại nén lửa giận đang ngùn ngụt, lấy trong tủ quần áo ra một cái áo tay ngắn và một cái quần jean.

"Đây là quần áo lần trước em họ tôi đến chơi còn để lại, chắc cậu mặc được đó."

"Chậc, thị nữ vô năng." Thiếu niên nhìn cô chê bai, bộ dạng bất lực vô cùng, lắc đầu thở dài cầm lấy quần áo đi vào phòng.

Hồ Lộ nắm tay, cô thật muốn móc đôi mắt khiến người ta tức giận của tên tiểu quỷ này ra.

Thiếu niên thay quần áo xong, lúc đi ra khiến cho Hồ Lộ phải sáng mắt một phen. Quả nhiên, khuôn mặt họa thủy thì bất kể ở trong tình huống nào đều là vũ khí giết người vô hình. Cô ho nhẹ một tiếng, dịch chuyển tầm mắt: "Cậu qua đây tôi chải đầu cho, chút nữa phải đội cái mũ này che tai lại."

Lần này thiếu niên phối hợp ngồi xuống. Hồ Lộ không ngờ hứng gió phơi nắng nhiều ngày như vậy mà đầu tóc của tên này vẫn mềm mượt, có thể chải từ đầu đến cuối, quả nhiên... ông trời không công bằng mà! Hồ Lộ vừa chửi thầm vừa chải, không ngờ thiếu niên đột nhiên chụp tay Hồ Lộ. Nhìn móng tay sắc nhọn của hắn, Hồ Lộ sợ hãi lắp bắp: "Làm... làm làm gì?"

"Chỉ có thê tử mới có thể chải tóc cho phu quân từ đầu đến đuôi." Thiếu niên nghiêm túc đáp, "Đây là cấm kị. Chú ý một chút đi thị nữ."

Hắn thả cô ra, Hồ Lộ thở phào, nhỏ giọng than thở: "Yêu cầu nhiều quá đi..."

Nhưng mà cũng chỉ phải nhịn một lúc thôi.

Sau khi đưa thiếu niên ra cửa, Hồ Lộ luôn nghĩ cách, cô muốn tìm một nơi nhiều người khiến tên này bối rối rồi vứt hắn lại. Cô về nhà thu dọn đồ đạc, mấy ngày nay tìm đại khách sạn ở là được rồi, hắn muốn tìm người nên chắc không có nhiều thời gian bám lấy cô đâu.

Hồ Lộ cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn mỹ nên cô cười rất tươi.

Nhưng điều cô không ngờ là công phu bám lấy người khác của tên này lợi hại ngoài dự liệu, có mấy lần suýt đá được hắn trong dòng người thì lại bị nắm lấy tóc. Hồ Lộ lo lắng vò đầu, còn thiếu niên cũng hơi bực bội.

"Sao ngươi như đứa trẻ vậy, cứ đi lạc mãi."

Trong lòng Hồ Lộ nóng vội mắng: "Bà đây mà giống như đứa trẻ đi lạc được thì cũng che miệng cười thầm rồi. Chẳng phải mẹ cậu đây muốn đi mà không được đây sao!"

Thiếu niên không biết lòng Hồ Lộ rối như tơ vò, hắn ngang ngược nắm tay Hồ Lộ, lòng bàn tay ấm nóng khiến Hồ Lộ ngẩn ra. Hồ Lộ chưa từng cho ai biết cô năm nay 25 tuổi nhưng vẫn còn là xử nữ, giống như cô sẽ không bao giờ cho ai biết, mối tình đầu của cô chưa từng xuất hiện vậy. Những chuyện như bị con trai nắm tay như thế này, hình như sau lần du xuân cuối cùng hồi tiểu học thì đã biến mất khỏi cuộc đời cô rồi.

Hồ Lộ dần dần đỏ mặt. Cô... cô bị một thiếu niên trêu ghẹo.

"Nắm chắc lấy." Thiếu niên bực bội nói, "Còn đi lạc nữa là ta đập ngươi đó!"

Một câu nói phá vỡ mọi giả tưởng của Hồ Lộ, cô giật giật khóe miệng, tâm trạng muốn bán thứ hàng này đi ngày càng mạnh mẽ. Trận đầu tiên thất bại, cô bắt đầu suy nghĩ phương pháp khác, phân tán sự chú ý của hắn, sau đó... đá hắn đi.

"Này, cậu muốn tìm huynh trưởng, nhưng mà huynh trưởng cậu trông thế nào cũng phải cho tôi biết chứ."

"Con người hạ đẳng không nhìn thấy huynh ấy đâu."

"Cái gì?"

"Ca ca ta bị chín tên đạo sĩ đánh tan hồn phách, hồn tán tứ phương, ta đã ngưng tụ hồn phách còn sót lại rồi, chỉ còn một hồn lưu lạc dị thế, chỉ có tìm được hồn này thì hồn phách của ca ca ta mới được hoàn chỉnh, huynh ấy mới có thể vào luân hồi, có được cuộc sống mới."

Hồ Lộ gật đầu: "Vậy tức là người anh mà cậu tìm chỉ là một quỷ hồn, quỷ?"

"Không sai."

Hồ Lộ gần như bất chấp thể diện, lập tức ôm ứng cột đèn gần mình mà khóc: "Không, cậu đừng hại tôi, tìm người là một chuyện, tìm quỷ lại là chuyện khác, tôi nhát gan, bị dọa là đi đời đó."

Thiếu niên bị sức mạnh đột ngột của cô giật cho loạng choạng, hắn nhíu mày nhìn cô: "Thị nữ, ngươi thật chẳng ra gì."

"Không còn mạng thì ra gì để làm gì." Hồ Lộ nghẹn ngào, "Còn nữa, tôi tên Hồ Lộ."

Thiếu niên giơ giơ móng tay nói: "Hồ lô, ta không có nhiều thời gian để phí với ngươi, chặt tay hay chặt cái tên mà ngươi đang ôm đó, chọn một đi."

Trong lòng Hồ Lộ thầm nói trái phải gì cũng chết thôi, vậy là cô gan lỳ, nhắm mắt nói: "Cậu chặt đi, tôi chết rồi thì không cần hầu hạ cậu nữa, không cần nấu mì gói cho cậu nữa!"

Nghe thấy hai chữ mì gòi, thiếu niên hơi chùn bước, hắn bực bội vò đầu: "Được rồi được rồi, ngươi dắt ta đi để ta quen đường rồi thì ta tự đi tìm. Mỗi ngày ngươi hầu hạ ta chải đầu ăn uống là được." Nghe điều kiện này Hồ Lộ mới thả lỏng tay một chút.

"Thật sao?"

"Diệp Khuynh Thành ta chưa từng nuốt lời."

Ánh nắng ngày hè đổ xuống khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu niên, lúc này Hồ Lộ mới biết tên của con yêu quái này, Diệp Khuynh Thành, quả thật là khuynh thành tuyệt sắc.

Nhưng mà...

"Sao cậu lại lấy tên con gái?"

"Hồ lô, ngươi muốn chết à?"

*****

Kế hoạch bán Diệp Khuynh Thành của Hồ Lộ cuối cũng cũng thất bại.

Trốn không được nên cô chỉ đành nghĩ cách ứng phó, cũng may con yêu quái Diệp Khuynh Thành này ngoài ngạo mạn, tự đại, ngông cuồng, tự kỷ với lại tính tính nóng nảy thì cũng không có gì quá đáng, ít ra hắn chưa từng thật sự hại Hồ Lộ. Nghĩ đến việc hắn không thể ở đây bao nhiêu lâu, mà một ngày sáu gói mì là đủ nuôi hắn thì Hồ Lộ cũng miễn cưỡng chịu đựng tiếp.

"Hồ lô, hôm nay ngươi chậm quá đi." Diệp Khuynh Thành bất mãn ôm cánh tay, "Dám để chủ nhân chờ lâu như vậy, thật là một thị nữ to gan." Mỗi ngày Diệp Khuynh Thành đều đến gần công ty cô lượn lờ, lúc chiều tối thì thuận đường lôi cô về nhà, đương nhiên là vì để sớm được ăn mì gói hắn thích nhất.

Hôm nay Hồ Lộ bị khách hàng bám đến đau đầu nên cũng lười kì kèo với hắn, chỉ ỉu xìu nói đi thôi rồi mệt mỏi đi về phía trước.

Không nhận được ánh mắt phản kháng dám giận nhưng không dám nói thường ngày, Diệp Khuynh Thành cảm thấy có chút thú vị, hắn nhìn Hồ Lộ đang không ngừng vừa xoa trán vừa thở dài trước mặt mình, mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng thì bỗng nghe sau lưng có tiếng đàn ông: "Này Hồ Lộ, tối nay có muốn đi ăn cơm không?"

Ánh mắt Diệp Khuynh Thành lạnh đi, toàn thân Hồ cứng lại, cô từ từ quay đầu, miễn cưỡng cười nói: "Không cần đâu."

"Đừng có vừa mở miệng ra là từ chối chứ." Tên đàn ông đi tới vừa nói vừa kéo Hồ Lộ, bước chân Diệp Khuynh thành chuyển động, chắn trước mặt Hồ Lộ, không khách sáo nói: "Con người thấp hèn trọc đầu kia, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, biến mất hoặc chết ở đây."

Tên đàn ông kia bị câu nói này làm chấn động, ngơ ngác nhìn Diệp Khuynh Thành, mặt Hồ Lộ giật giật một cách khó coi, cô vội giật tay Diệp Khuynh Thành về phía sau: "Gì vậy, cậu xem, tôi không đi được đâu, về thôi!" Nói xong liền nửa kéo nửa lôi giật Diệp Khuynh Thành đi.

Tên đàn ông bị bỏ lại đứng đó thất thần sờ đỉnh đầu, vẻ mặt tổn thương.

Về đến nhà, Diệp Khuynh Thành vô cùng bất mãn ôm cánh tay, nhíu mày xem xét cô. Hồ Lộ vội đáp: "Chẳng phải là tôi lo lắng đó sao."

Diệp Khuynh Thành càng bất mãn: "Một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết tên nam nhân yếu đuối kia rồi."

Hồ Lộ xoa trán: "Tôi chính là lo việc này đó..." Cô thở dài, nhìn mặt Diệp Khuynh Thành có chút cay đắng, "Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu lúc nãy đã ra mặt giùm tôi."

"Ngươi đi ăn cơm thì ai nấu mì gói cho ta. Dám không lo cho bữa ăn của chủ nhân..." Diệp Khuynh Thành càu nhàu.

Hồ Lồ đen mặt lấy hai gói mì đi vào bếp, tiếng nồi niêu xoong chảo rơi vỡ ầm ĩ.

Sống chung với Diệp Khuynh Thành tròn một tháng, người trong công ty đều nói Hồ Lộ tốt tính lên rất nhiều, làm việc cũng kiên nhẫn hơn. Hồ Lộ âm thầm lau đi nước mắt chua cay trong lòng, cô thấy so với Diệp Khuynh Thành thì khách hàng khó chịu thế nào đi nữa cũng dễ đối phó hơn, lời mỉa mai có khó nghe thế nào đi nữa cũng có thể chịu được. Vì vậy mà lương của cô cũng tăng lên một ít.

Thứ sáu tan ca, Diệp Khuynh Thành lại không đến công ty đón cô. Hồ Lộ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và không quen. Cô chờ hết một tiếng cũng không thấy bóng dáng Diệp Khuynh Thành đâu, cô nghĩ có lẽ tên này đã tìm được anh trai sau đó trở về thế giới của hắn rồi.

Tự do bất ngờ này lại không khiến Hồ Lộ thấy vui vẻ mấy, ngược lại cô còn có chút thất thần mà đón xe buýt về nhà, trong lòng nói tên tiểu quỷ này lại mất lịch sự đến mức chào hỏi cũng không thèm đã đi rồi, tốt xấu gì cũng ở với nhau một tháng rồi...

Hồ Lộ đẩy cửa ra, bị vật trước cửa dọa cho lạnh người.

"Chó, chó... chó!"

Một con vật to lớn màu trắng thuộc giống chó đang nằm trên đất, hơi thở gấp gáp. Nghe tiếng la của Hồ Lộ, hắn trợn to mắt giống như phẫn nộ cực độ, hung dữ đáp: "Lão tử là sói!" Nói xong lại vô lực cúi đầu, đôi tai trên đầu phẫn nộ xoay xoay: "Hồ lô ngu ngốc chết được."

"Nói... nói chuyện nữa!" Hồ Lộ bụm miệng lui về phía sau ba bước.

Sói trắng giận dữ đáp: "Ta là Diệp Khuynh Thành." Hồ Lộ trợn mắt trừng hắn, hắn vắt chân trước lên mặt, giống như không có mặt mũi nhìn ai, "Ta bị cảm rồi..."

Hồ Lộ im lặng trừng hắn hồi lâu.

"Phì!"

Diệp Khuynh Thành phát sốt hiện nguyên hình. Hồ Lộ lấy khăn lông đắp lên cái đầu lông nhung của hắn: "Cậu chẳng phải là yêu quái lợi hại sao, cũng bị bệnh nữa à?"

"Sinh lão bệnh tử là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không vật nào có thể tránh."

"Ông trời coi như cũng biết trừng phạt kẻ ác rồi." Hồ Lộ hung dữ vặn tai hắn, Diệp Khuynh Thành vô cùng không vui nhưng cũng không cách nào phản kháng, nhìn bộ dạng mặc người chém giết của hắn, Hồ Lộ thấy rất vui: "Diệp Khuynh Thành à Diệp Khuynh Thành, cậu cũng có ngày hôm nay."

"Chờ ta khỏi rồi ngươi sẽ phải trả giá vì đã trêu chọc ta." Diệp Khuynh Thành nói vậy, Hồ Lộ liền học bộ dạng ngạo mạn thường ngày của hắn đáp: "Vậy bây giờ tôi giết cậu là xong."

Diệp Khuynh Thành chịu thua, giận dữ nhắm mắt lại.

Ngủ rồi lại ngủ tròn hai ngày. Lúc Diệp Khuynh Thành tỉnh lại thì cũng đã trở lại hình người, hắn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Hồ Lộ đang ở bên cửa sổ nhỏ giọng gọi điện thoại, giọng khàn khàn khó che giấu sự mệt mỏi: "... Phải xin nghỉ hai ngày, xin lỗi, thật ngại quá."

Thị nữ của mình phải hạ giọng cầu xin người khác như vậy thật khiến hắn không thoải mái. Đôi mắt của Diệp Khuynh Thành sưng thành một đường như sợi chỉ, hắn rất muốn nói đại gia còn chưa yếu đuối đến mức để con người thấp hèn cứu, nhưng vừa mở miệng thì chỉ ho một cái, Hồ Lộ bên kia vội tắt máy đi tới bên cạnh hắn: "Hai ngày rồi vẫn còn sốt ghê gớm như vậy, lại không dám đưa cậu đi bệnh viện..." Hồ Lộ vừa nói vừa sờ trán hắn, bàn tay hơi lạnh khiến Diệp Khuynh Thành kêu khẽ, nhưng lại không tự chủ được mà chà chà vào, Hồ Lộ không phát giác động tác nhỏ này của hắn mà còn lo lắng nói, "Nếu cậu sốt chết luôn thì càng tốt, đào mộ chôn đại là được, nếu như sốt đến ngốc luôn... thì tôi làm gì có tiền nuôi cậu cả đời đây."

Diệp Khuynh Thành nghe răng mình nghiến kèn kẹt, bây giờ nếu có thể hoạt động được một ngón tay, nếu có thể động một ngón tay thôi, thì hắn nhất định bóp chết Hồ lô này!

Trong phòng im lặng hồi lâu, Hồ Lộ thay khăn lông trên đầu hắn: "Diệp Khuynh Thành, nếu cậu tức giận thì hãy cố gắng khỏe lại đi, như vậy thì tôi mới không dám ăn hiếp cậu nữa."

Giọng nói này, cho dù là kẻ ngạo mạn như Diệp Khuynh Thành cũng nghe được sự lo lắng của cô.

Sự lo lắng của cô ấy...

Trong lòng không kìm được mà ấm lên, khóe môi Diệp Khuynh Thành động đậy, khổ sở nói: "Khỏi bệnh rồi... sẽ xử lý ngươi."

"Được."

*****

Bệnh của Diệp Khuynh Thành cuối cùng cũng khởi sắc, nhưng hắn lại chưa có cơ hội xử lý thì Hồ Lộ đã lao đầu vào công việc bận rộn. Hôm nay mưa lớn, Hồ Lộ đi làm sớm, Diệp Khuynh thành đang quấn tấm thảm ngồi trên sô pha xem tivi: "Mì gói có vị mới rồi, tối đem về cho ta một ít nhé."

"Bệnh cậu mới vừa khỏi thôi, tối về tôi nấu cháo cho cậu ăn, coi nhà nhé." Cô vừa mang giày vừa dặn dò, lời chưa dứt thì người đã ra khỏi cửa.

Diệp Khuynh Thành giận dữ xoa mũi: "Đã nói lão tử không phải chó mà."

Hôm nay Diệp Khuynh Thành chờ đến tám giờ tối mà Hồ Lộ vẫn chưa về nấu cháo.

Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, trong lòng Diệp Khuynh Thành cũng nóng như bị sét đánh, nóng đến kỳ lạ. Hắn bực bội vò tai, hắn nói với bản thân đó chẳng qua là con người ngu xuẩn thôi. Nhưng lại không nhịn được mà cầm dù chạy xuống dưới lầu.

Hắn muốn đi tìm nhưng lại không dám đi xa, chỉ chạy đến trạm xe buýt dòm tới ngó lui.

Từng chiếc từng chiếc xe buýt dừng trước mặt Diệp Khuynh Thành rồi lại chạy đi, biểu hiện của hắn ngày càng bất an, thậm chí... bất lực. Từng trận sấm như trái tim bất an của hắn đang nhảy nhót. Thế giới này có quá nhiều thứ hắn không biết, hắn chỉ quen thuộc với mỗi mình Hồ lô, bám lấy cô, lúc ức hiếp cô chẳng phải cũng là ỷ lại vào cô đó sao?

Tìm không lâu thì Diệp Khuynh Thành đã hơi hoảng hốt, hắn quyết định về nhà xem thử, nếu Hồ Lộ vẫn chưa về nhà thì hắn sẽ đến công ty tìm.

Nào ngờ hắn vừa chạy tới dưới lầu thì thấy Hồ Lộ bước trên taxi xuống. Diệp Khuynh Thành trong lòng yên tâm, tiếp đó lại bùng lên một ngọn tà hỏa, hắn hung dữ trừng Hồ Lộ, bước vội tới phía trước nắm lấy tay Hồ Lộ, nỗi sợ hãi trong lòng lúc này đều hóa thành nộ hỏa bùng phát ngút trời: "Ngươi chết đi đâu vậy! Trời đã tối thế này rồi, lại còn mưa lớn nữa, ngươi không biết thông báo cho ta một tiếng sao! Không biết ta sẽ lo... lo..." Diệp Khuynh Thành cắn răng, ấp úng nói không ra từ đó. Lửa giận bộc phát được một nửa, gào thét khiến hắn đỏ mặt tía tai.

Hồ Lộ bị Diệp Khuynh Thành gào cho ngây người, sắc mặt có chút trắng bệch bất thường, giọng nói cũng yếu đi vài phần so với thường ngày: "Lo lắng cho tôi à?" Cô tiếp lời của Diệp Khuynh Thành, nhưng lại bị hắn lập tức cắt ngang: "Ta mà lo lắng cho ngươi hả? Con người ngu xuẩn không thể tưởng được! Ta..." Diệp Khuynh Thành dừng lại, "Ta chỉ muốn ăn mì gói thôi, ngu ngốc! Mì gói vị mới đâu?"

Hồ Lộ nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn cả người bùn đất, biết tên con trai hay xấu hổ này đúng là lo lắng nên chạy ra cửa tìm cô, lòng Hồ Lộ ấm lên, cũng biết điều mà không trêu chọc hắn, chỉ nhíu mày nói: "Cậu thật thích ăn mì gói sao?"

Diệp Khuynh Thành ngọ nguậy đầu, mái tóc dài che đôi tai đang từ từ đỏ lên: "Đúng, đúng đó, thích ăn."

Hồ Lộ thở ra, quay người đi lên lầu: "Ngạo kiều thụ*."

*Ngạo kiều: khẩu thị tâm phi, ngoài lạnh trong nóng.

"Thú gì? Đã nói với ngươi lão tử không phải là chó rồi mà." Diệp Khuynh Thành theo sau Hồ Lộ, nhìn bờ vai khẽ cong của cô hỏi: "Hôm nay ngươi đi đâu vậy."

Hồ Lộ lại thở dài: "Hôm nay..." Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, cô quay người về phía sau nhìn Diệp Khuynh Thành hỏi: "Cậu nói cậu đến đây để tìm anh cậu đúng không? Anh cậu là quỷ đúng không? Ở rất gần nơi tôi nhìn thấy cậu lần đầu đúng không?"

Diệp Khuynh Thành gật đầu.

Hồ Lộ khẽ nhíu mắt, nghiêm túc nói: "Diệp Khuynh Thành, hôm nay tôi gặp quỷ ở công ty."

Diệp Khuynh Thành ngẩng ra, thần sắc trên mặt cũng khẽ nghiêm túc lại: "Tối mai đưa ta đi."

*****

Trong hành lang tối tăm có ánh sáng xanh khiến người ta hoảng hốt.

Hồ Lộ giật tay áo của Diệp Khuynh thành, sợ hãi dựa vào hắn mà đi, đi đến ngã rẽ của hành lang, Hồ Lộ run giọng nói: "Chính là ở ngã rẽ này... hôm qua tôi tình cờ gặp được một bóng người trắng mờ mờ, sau đó đi xuyên qua người tôi." Cô nổi da gà, cơn lạnh dường như lại chiếm lấy cô, "Tiếp đó tôi không động đậy được, cứ đứng ở đây một tiếng đồng hồ..."

Diệp Khuynh Thành nhíu mày, hắn cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hồ Lộ nói: "Ngươi run cái gì, hôm nay chẳng phải có ta đây sao?"

Hắn nói cứ như chuyện đương nhiên, Hồ Lộ ngẩn ra, dẩu miệng nói: "Nói cứ như cậu sẽ bảo vệ tôi ấy."

"Chứ không thì sao, ngươi bảo vệ ta à?" Giọng điệu mỉa mai của hắn khiến khóe miệng Hồ Lộ giật giật muốn mắng người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái tên này còn thừa nhận là sẽ bảo vệ cô nữa chứ, thừa nhận cũng tự nhiên quá đi.

Má Hồ Lộ đỏ lên, cảm thấy bàn tay bị hắn nắm nóng lên một cách kỳ dị. Cô nghĩ đến vẻ mặt hoảng loạn và yếu đuối của Diệp Khuynh Thành lúc tìm cô hôm qua, trong lòng ấm áp dâng lên một câu hỏi, nghẹn lại ở cổ họng, cô cúi đầu nhìn ngón chân mình, tai đỏ lên, lắp bắp nói: "Cái đó, thật ra hôm qua tôi đã muốn hỏi... cái đó... cậu... có phải cậu... thí... thí... thích...*"

*Đọc là xi xi xi: nghe giống đang cười hihi

Diệp Khuynh Thành nhíu mày bực bội nói: "Đừng cười, huynh ấy ra rồi."

Hồ Lộ rất muốn cho Diệp Khuynh Thành biết, bây giờ cô đang rất muốn nghiêm túc xác nhận tâm ý của đối phương chứ không phải đang cười ngốc. Nhưng lúc cô ngẩng đầu thì đột nhiên nhìn thấy một bóng ma bay ngang qua trước mặt Diệp Khuynh Thành, sắc mặt trắng bệch, cô lập tức nghẹn lời: "Quỷ quỷ... Diệp Khuynh Thành, tôi sợ chết."

"Không ra gì." Diệp Khuynh Thành cười phì, tay trái ôm phía sau cô, tay phải ngưng tụ một đạo kim ấn, nhưng Diệp Khuynh Thành còn chưa có động tác gì thì hành lang đột nhiên thổi tới một luồng gió quỷ dị, có tiếng chuông bạc vang lên dọa cho Hồ Lộ run cầm cập.

Diệp Khuynh Thành khẽ nhíu mắt, nhìn cô gái áo trắng hiện ra từ trong không trung. Cô gái áo trắng điềm đạm quét mắt qua Diệp Khuynh Thành và Hồ Lộ rồi gật đầu, rồi trong tay xoáy ra một sợi dây vàng bám lấy bóng ma kia, bóng ma dường như bị trói lại, từ từ hiện ra hình người.

Đó là một chàng trai cực kì xinh đẹp, chỉ là toàn thân đầy hơi thở âm lạnh khiến người ta sợ xanh mặt. Nhìn thấy gương mặt của hắn, Diệp Khuynh Thành vui mừng nói, "Khuynh An đại ca! Theo đệ về đi. Hai hồn bảy phách kia đệ đã tụ lại cho huynh rồi, chỉ còn chủ hồn thôi. Nếu huynh về thì có thể đầu thai, quên đi kiếp trước, không cần chịu nỗi khổ kiếp kiếp phiêu linh nữa."

"Đầu thai?" Ánh mắt hỗn loạn của Diệp Khuynh An ngưng tụ trên mặt Diệp Khuynh Thành, hắn lập tức cười lớn, tiếng cười thật thê lương khiến Hồ Lộ nghe mà thấy chua xót một cách kỳ lạ, "Nếu ta muốn đầu thai thì còn cần đệ tới cứu sao?"

"Đại ca..." Diệp Khuynh thành muốn nói nhưng lại thôi.

Cô gái áo trắng đang đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Hôm nay ngươi muốn cũng phải đầu thai, không muốn cũng phải đầu thai." Giọng cô gái trong suốt, tuy lời nói miễn cưỡng nhưng thần sắc lại vô cùng đạm mạc.

Tính tình của Diệp Khuynh Thành bị cô gái này kích thích, hắn hừ lạnh một tiếng rồi mắng: "Kẻ rảnh rỗi ở đâu đến quấy nhiễu huynh đệ ta nói chuyện vậy!" Nói xong liền xắn tay áo muốn xông lên đánh người, Hồ Lộ vội giật hắn một cái nhắc nhở: "Xem ra cô ấy đến giúp cậu, giúp anh cậu đi đầu thai đó."

Cô gái áo trắng nói với Diệp Khuynh An: "Ta tên Bạch Quỷ, có thể thu đi yêu quỷ trong lòng người, lần này được cố nhân phó thác, đến đây để thu đi chấp niệm trong hồn ngươi, giúp ngươi đầu thai." Diệp Khuynh An cười lạnh, còn chưa nói gì thì thấy Bạch Quỷ lấy ra một cây trâm ngọc rồi nói, "Nếu ngươi không thành toàn di nguyện của cố nhân thì ta chỉ đành ép buộc thôi."

"Di nguyện?" Diệp Khuynh An ngẩng ra, "Nàng chết rồi sao?"

Bạch Quỷ mặc nhận rồi bước đến trước mặt Diệp Khuynh An lấy trong tay áo ra một cây bút, điểm vào giữa mi tâm Diệp Khuynh An: "Con quỷ trong lòng ngươi ta đã thu đi rồi."

Diệp Khuynh An vẫn thất thần, Bạch Quỷ nhìn Diệp Khuynh Thành nói: "Nếu muốn đưa hồn phách của huynh trưởng ngươi về thì đi bây giờ đi."

"Hả?" Hồ Lộ ngẩng ra, chỉ cảm thấy Diệp Khuynh Thành đột nhiên thả tay cô ra, bước về phía Diệp Khuynh An, ánh sáng vàng ngưng tụ trong tay hắn ngày càng chói mắt, dường như muốn che lấp cả bóng dáng hắn, trong lòng Hồ Lộ đột nhiên hụt hẫng, cô vội bước tới đưa tay chộp về phía trước nhưng chỉ được một khoảng không.

Cô ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng hốt và hoang mang: "Cậu phải đi ngay bây giờ sao?"

Diệp Khuynh Thành đang toàn tâm niệm chú thì nghe thấy tiếng gọi của Hồ Lộ, hắn bỗng nhiên nhớ ra quay người lại: "Hồ lô ngốc..."

Hồ Lộ đột nhiên lớn giọng mắng: "Cái đầu cậu! Trước lúc ra ngoài bà đây đã nấu một nồi cháo to, mình tôi mấy ngày mới ăn hết đây!"

Diệp Khuynh Thành không chê bai cô như thường ngày mà chỉ nhíu chặt mày. Bóng dáng hắn dần dần mờ nhạt trong ánh sáng vàng, ánh mắt phẫn nộ của Hồ Lộ dần dần mềm đi, cô mấp máy miệng, mắt dâng lên giọt nước mắt trong suốt: "Diệp Khuynh Thành..."

Lần đầu tiên cô gọi tên hắn một cách uyển chuyển không nỡ như vậy.

Dường như bất chấp tất cả, Diệp Khuynh Thành đột ngột đưa tay ra, xuyên qua ánh sáng vàng rực rỡ đến trước mặt Hồ Lộ: "Theo ta về đi, ta cưới nàng."

Hồ Lộ ngẩng ra nhìn hắn, quên mất cử động.

"Mau đi!"

Cô nhìn vào mắt Diệp Khuynh Thành, đột nhiên bật cười trong nước mắt rưng rung, cô che miệng, càng cười càng vui vẻ, nước mắt cũng rơi càng nhanh, nhưng bước chân lại lùi về phía sau. Một bước hai bước, cách Diệp Khuynh Thành ngày càng xa.

Diệp Khuynh Thành nhíu chặt mày, Hồ lộ nghẹn ngào nói: "Xin lỗi... Xin lỗi, tôi vẫn chưa thích cậu đến mức đó..."

Cô vẫn chưa thích hắn đến mức bất chấp tất cả, bỏ mặc quá khứ, không màng đến cha mẹ, bỏ mặc bạn bè thân hữu, cô vẫn chưa si mê Diệp Khuynh Thành đến mức đó, vậy nên cô đã lùi bước.

"Hồ lô... ngốc..."

Giọng nói của Diệp Khuynh Thành mang theo sự dịu dàng khó nói thành lời, sau đó biến mất theo ánh sáng vàng, tất cả mọi thứ của hắn cũng bước ra khỏi thế giới của Hồ Lộ.

Cô ôm miệng dựa vào tường, vô lực trượt xuống, không kìm được nước mắt như mưa trong hành lang không người.

Vĩ Thanh

Một tháng sau.

Hồ Lộ đang nấu mì gói trong bếp, cô vừa nấu vừa hát, dường như tâm trạng rất tốt.

Bỗng nhiên ngọn lửa trong bếp nhảy lên một cách quỷ dị, Hồ Lộ đang thấy kỳ quái thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc càu nhàu: "Hồ lô ngốc, mau lên đi, đại gia thèm chết rồi này."

Cô hít một hơi thật sâu, không dám tin mà quay người lại, bỗng thấy cái người ngồi bên bàn ăn kia chẳng phải là mầm họa Diệp Khuynh Thành đó sao!

"Cậu... sao cậu lại trở về đây rồi?"

"Hừ, ta đã nói là cười nàng mà, lẽ nào bắt ta làm quan phu, còn nàng làm góa phụ sao?"

Hồ Lộ thu lại vẻ mặt chấn động của mình, cô lau mồ hôi nói: "Không, cậu mà đi thêm một thời gian nữa thì tôi cũng định lấy chồng đó."

"Nàng dám! Cả đời nàng phải hầu hạ đại gia đây!"

"Cậu đi đi thì hơn, hầu hạ cậu mệt lắm..."

"Hừ, nữ nhân khẩu thị tâm phi." Hắn nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Hồ Lộ, trong lòng khẽ ấm, đưa tay kéo cô vào lòng, "Được rồi, ta đúng là quá lương thiện mà, miễn cưỡng cho phép nàng ngang hàng với ta đó."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-23)