Vay nóng Homecredit

Truyện:Bách Quỷ Tập - Chương 06

Bách Quỷ Tập
Trọn bộ 23 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Shopee


Đến bên ngoài nhà họ Liễu, Hồ yêu đột ngột kinh hô: "Chết rồi! Cấm chỉ của ta trên bức họa bị phá rồi!"

Kính Ninh cau mày, khẽ nhíu mắt, Hồ yêu sợ đến sắp khóc: "Tiên trưởng! Trước mặt ngài tiểu yêu tuyệt đối không dám làm càn, vì lúc nãy ngài chặt một đuôi của tiểu yêu khiến yêu lực giảm sút, cấm chế đã bị oán hồn kia phá rồi! Nếu tiên trưởng còn chậm trễ thì e là mạng của tiểu họa yêu kia sẽ không còn nữa đâu!"

"Nếu đã vậy..." Kính Ninh gật đầu xoay tay, la bàn lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Hồ yêu quay người muốn bỏ chạy, nhưng bỗng nhiên thấy có một lực hút cực mạnh giật nàng ta lại, nàng ta kinh hãi quay đầu, không kịp có bất cứ biểu hiện gì thì đã bị hút vào trong la bàn, trong không trung chỉ còn lại tiếng than thê lương của nàng: "Đạo sĩ nham hiểm!"

Vừa vào trong Liễu phủ, Kính Ninh lập tức cảm nhận được âm khí ngút trời, người trong phủ không biết đã chạy đâu mất hết, hắn theo trí nhớ lần trước mà tìm đến khuê các của Liễu tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng thư sinh than thở: "Thiên trường địa cửu có khi tận, hận này triền miên tuyệt không thôi! Liễu nhi, nàng phụ ta!" Dứt lời thì âm phong nổi lên tứ phía, thổi từ trong khuê các ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.

Kính Ninh khẽ nhíu mày, Oán quỷ này lệ quý quá nặng, nếu muốn đối phó chỉ có thể tán hồn phách của hắn để hắn không thể nào chuyển thế nữa.

"Ngươi chẳng ra gì cả!" Kính Ninh dừng bước, nghe bên trong truyền ra tiếng Mạt Họa đang la mắng: "Đường đường nam nhi lưng dài vai rộng mà khóc lóc như oán phụ vậy, thật chẳng ra gì cả!"

"Huhu... Mạt Họa nhi, đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta không khóc nữa là được, nhưng Liễu nhi kia phụ ta, huhu, ba ngày sau nàng đã thành thân với người khác rồi, ta... sao ta có thể không buồn được."

Kính Ninh bước vào cửa, nhìn thấy người của Liễu phủ nằm đầy trên đất, còn lệ quỷ thư sinh đang bị Mạt Họa sắc mặt trắng bệch đuổi đánh.

Kính Ninh nhíu mày, im lặng dừng bước.

Mạt Họa đuổi được mấy bước thì thở không ra hơi, nàng vứt mạnh cành liễu vào thư sinh rồi mắng: "Ngươi đã phá được cấm chế của Yêu hồ thì ngoan ngoãn cút đi đầu thai đi! Làm lệ quỷ gì chứ, ngươi làm được sao!"

Thư sinh chịu đánh, buồn bã không lên tiếng co ro dưới gốc liễu: "Ta muốn ở bên Liễu nhi, không thể để nàng thành hôn với kẻ khác."

"Đồ ngốc, nàng không thành thân với người khác cũng không thể thành thân với ngươi đâu, ngươi..." Lời này của Mạt Họa dường như chọc trúng chỗ đau của thư sinh, mắt hắn đỏ lên, lập tức xông đến hét vào Mạt Họa: "Im miệng! Ta không sống được thì bắt Liễu nhi chết cùng ta là được rồi!" Nói xong hắn hung hăng nhảy tới Liễu tiểu thư đang hôn mê dưới đất.

Kính Ninh hất tay quăng một đạo bùa ra bay thẳng đến dán trên trán thư sinh. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, thư sinh như bị đốt cháy, lăn tới lăn lui trên đất, dường như đau đến không muốn sống.

Mạt Họa sợ hãi vội nhào đến, mặc kệ lá bùa gần như đốt cháy ngón tay nàng, nàng điên cuồng xé bùa trên đầu thư sinh xuống, thần sắc phức tạp nhìn Kính Ninh: "Cứ như vậy sẽ khiến hắn hồn phi phách tán..."

Thần sắc Kính Ninh vẫn điềm nhiên không đổi: "Vậy thì sao, hắn đã thành lệ quỷ rồi."

Mạt Họa ngẩn ngơ nhìn hắn một hồi, muốn nói nhưng lại thôi: "Nếu vậy thì không thể chuyển thế đầu thai."

Kính Ninh xem xét sự bất an và nỗi bi thương kỳ dị từ sâu trong đáy mắt Mạt Họa, hắn cảm thấy thần sắc như vậy không nên xuất hiện trong thế giới của Mạt Họa, nha đầu này chỉ cần phụ trách nói những lời không ai tưởng tượng nổi để chọc hắn vui là đủ rồi.

"Kẻ cản trở ta và Liễu nhi đoàn tụ hãy cút hết đi!" Thư sinh điên cuồng gào lên, xông đến chỗ Kính Ninh.

Mạt Họa hoảng sợ biến sắc, trong mắt nàng thì Kính Ninh vẫn chưa có năng lực để đối phó với lệ quỷ như vậy, nàng liều mình dùng chút yêu lực cuối cùng nhảy đến trước mặt Kính Ninh, muốn lấy thân mình làm khiên để chắn đòn này cho hắn.

Thân thể ấm nóng ôm chặt lấy hắn, tiểu Họa yêu này đúng ra yếu đuối không ra gì, hắn hoài nghi bình linh dược đó của mình chắc chưa đi qua dạ dày của nàng đã bị bài tiết ra ngoài rồi, hấp thu yếu kém thế này cũng là thật là chuyện lạ. Nhưng kẻ yếu đuối thế này lại ngông cuồng muốn dùng sinh mạng để bảo vệ hắn.

Kính Ninh cảm thấy Họa yêu này thật ngốc quá, cứ ngây ngô thích một người, ngây ngô liều mạng để bảo vệ, cũng không nghĩ xem có đáng hay không. Nhưng tim hắn lại vì hành vì ngu ngốc này mà đột nhiên nhảy liên hồi.

Một tay hắn kéo Mạt Họa, khẽ nghiêng mình đưa nàng ra phía sau, tay còn lại kết một cái ấn, ngón trỏ nhẹ điểm, một luồng sáng trắng quét ra, tiêu trừ sạch lệ khí trên người thư sinh.

"Tịnh thần thuật?" Mạt Họa ngơ ngác ngẩng đầu lên từ trong lòng Kính Ninh, "Sư phụ... ngươi đã tu thành tiên rồi sao?"

"Chắc là thành rồi thì phải, vi sư quên rồi."

Mạt Họa lại ngẩn ra một hồi, chọc thật mạnh vào ngực Kính Ninh: "Tại sao lúc trước ngươi lại giả vờ yếu kém như vậy!"

"Làm vậy thấy vui hơn."

*****

Mạt Họa hận đến mức máu huyết chạy loạn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nàng quay đầu nhìn quỷ hồn của thư sinh, lúc này hắn đã trở lại bình thường như những quỷ hồn khác, đang ngồi bên cạnh Liễu tiểu thư khóc huhu, nhưng hắn đã không còn muốn giết chết Liễu tiểu thư nữa.

Kính Ninh vừa muốn ra tay độ hắn thì một nữ nhân áo trắng bước ra từ trong không trung, nàng đi đến bên cạnh thư sinh lạnh giọng nói: "Ta là Bạch Quỷ, ta đến thu đi quỷ quái trong lòng ngươi." Vừa dứt câu thì không cần biết thư sinh có bằng lòng hay không, nàng móc ra một cây bút điểm nhẹ lên ngực hắn, một luồng khí trắng ngưng tụ trên đầu bút, Bạch Quỷ không khách sáo thu nó vào trong tay áo, "Ta đã lấy đi chấp niệm của ngươi rồi. Đi đầu thai đi."

Thư sinh vẫn khóc huhu, nhưng thân ảnh ngày càng mờ nhạt, cuối cùng dần dần biến mất.

Mạt Họa mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Kính Ninh nhíu mắt xem xét Bạch Quỷ một hồi rồi nhẹ giọng nói: "Cô nương lang bạt giữa trăm kiếp hồng trần, chứng kiến trăm điều khổ của thế nhân, sao không nghĩ lại xem trong lòng có chấp niệm không buông bỏ được không?"

"Thứ ta cần chính là chấp niệm." Bạch quỷ im lặng một hồi, "Đã quấy nhiễu rồi, mong Sơn thần lượng thứ." Nói xong thân ảnh nàng cũng từ từ biến mất, tan vào không trung.

Mat Họa trợn to mắt kinh ngạc, quay sang nhìn Kính Ninh: "Sơn thần?"

"Vi sư cũng quên rồi."

Mạt Họa nghiêng mắt nhìn hắn: "Tên lừa đảo gian ác này. Ta luôn tưởng ngươi chỉ là một tiểu đạo sĩ thôi!"

Kính Ninh gật đầu nói: "Vi sư đúng là tu hành không đủ, dạo một vòng cũng chỉ lừa được một đồ đệ như ngươi."

"Hứ, làm gì có, ngươi đã lừa được đồ đệ nào đâu." Mạt Họa hứ một tiếng, không nhịn được mà loạng choạng lui về phía sau, Kính Ninh cố ý đưa tay ra giữ lại, ôm nàng vào lòng. Mạt Họa thật thà không khách sáo ôm lấy ngực hắn, vùi đầu thật mạnh: "Thật tốt quá, ta còn lợi dụng được ngươi nhiều như vậy nữa."

Kính Ninh hơi ngẩn ra rồi than thở: "Thật là ngốc quá, ai lợi dụng ai cũng không phân biệt nữa."

Sự vật trước mắt Mạt Họa dần trở nên mơ hồ, đầu nàng vô lực dựa trên vai Kính Ninh, nhẹ giọng đáp: "Sư phụ, ta không thể nào làm đồ đệ của ngươi được nữa rồi."

Kính Ninh nhướng mắt: "Muốn làm sư sương sao?"

Mạt Họa cười: "Cũng không làm, e là ta phải rời xa ngươi rồi."

Kính Ninh ngẩn ra, giận dữ nhíu mày: "Nói bậy bạ gì đó!"

"Ta nói thật đó." Mạt Họa đáp, "Ta là do thư sinh vẽ ra, hắn chết rồi tự nhiên ta cũng không sống được nữa, hắn không đầu thai được thì ta cũng không đầu thai được, nhưng mà... cũng may." Hơi thở nàng yếu dần, "Kiếp này của Mạt Họa quá ngắn, không thể làm đồ đệ tốt của ngươi, kiếp sau tiếp tục vậy..."

Kính Ninh trong lòng hoảng hốt, một cảm giác không diễn tả được tuôn trào trong mạch máu, mỗi một giọt máu giống như đọng lại thành một cây băng châm xuyên qua tứ chi của hắn, bị níu lại ở ngực, rồi sao đó tiến vào trong tim, cắm vào trong thịt.

"Chờ đã!" Bỗng nhiên Mạt Họa mở mắt, nhíu áo Kính Ninh, giận dữ nói: "Trước khi tìm ra kiếp sau của ta thì phải nhớ đốt giấy cho ta đó."

Kính Ninh khựng lại, lúc này bỗng nhiên lại muốn cười.

Mạt Họa mở mắt to hơn: "Đốt nhiều vào đó!"

"Ừ."

"Dù gì ngươi cũng là ngươi quen duy nhất của ta còn sống." Mạt Họa dừng một lát rồi lại bất an nói: "Kiếp sau nếu ông trời không cho ta gặp ngươi thì ngươi nhớ phải tìm ta đó, nhất định phải tìm đó nhé, rồi dạy dỗ đồ đệ này cho thật tốt! Hoặc là... trực tiếp cho ta làm sư nương cũng được lắm..."

Lần này thiếu nữ trong lòng tuyệt đối yên lặng, Kính Ninh cảm thấy sự yên lặng này không thích hợp với nàng. Nữ nhân tên Mạt Họa này nếu như là một bức họa thì lẽ ra phải là một bức Bách điều triều phụng, chí chóe cãi nhau không thôi. Đột nhiên yên lặng thế này chỉ khiến người ta cảm thấy...

Trong lòng trống rỗng.

Hắn ôm lấy thân thể đang dần trở nên trong suốt của Mạt Họa, không nói lời nào.

Ngươi của Liễu phủ dần dần tỉnh lại, khi Liễu tiểu thư mở mắt thì chỉ nhìn thấy một đạo sĩ điềm nhiên tựa thần tiên đang cô độc bi ai.

Vĩ thanh

Đầu đường, trong một con hẻm, tên ăn mày áo xám một cước đạp vào đũng quần tên ăn mày mạnh khỏe rồi giật lấy màn thầu trên tay hắn chạy mất, vừa đến đầu hẻm thì đầu va phải một đạo sĩ áo trắng, trên y phục trắng tinh lập tức xuất hiện mấy vệt màu xám.

Tên ăn mày hoảng sợ, xấu hổ muốn chạy thì bị đạo sĩ dễ dàng chộp lấy tay.

Nàng co ro lui về phía sau, đạo sĩ khom xuống, trong ánh sáng ngược chói lóa, nàng nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tựa tiên nhân.

Tiên nhân lau vết dơ trên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ nàng muốn làm đồ đệ của ta hay làm nương tử của ta?"

Tên ăn mày ngẩn ngơ nhìn hắn, màn thầu trong tay lăn tròn trên mặt đất. Tên ăn mày đuổi đến điên cuồng nhìn đạo sĩ áo trắng.

Không có ai đáp hắn, hắn thầm suy nghĩ một hồi rồi quyết định: "Vậy làm cả hai nhé."

*****

Tấn vương Sở Diệp hôm qua mới nạp một tiểu thiếp xinh đẹp. Ngày thứ hai trong phủ đã truyền ra lời đồn rằng tiểu thiếp bị Triều Dương công chúa đánh gãy hai chân.

Sự thật thì lời đồn không thể tin được, tiểu thiếp đó chẳng qua bị nha hoàn của Triều Dương công chúa tát nhẹ mấy cái, hai má sưng lên trông rất đối xứng, và chẳng qua là bị kéo ra khỏi tân phòng, quỳ ngoài sân cả đêm thôi.

Trong tân phòng nến vẫn cháy cả đêm, in bóng của Công chúa và Tấn vương gia lên chữ Hỉ dán trên cửa sổ, hai bóng người ngồi đối diện nhau cả đêm.

Sáng hôm sau thì Tấn vương lên triều.

Trên Thủy tạ trong Tấn vương phủ, nữ nhân vừa được rước về tối qua đang quỳ rạp bên chân Triều Triệt. Triều Triệt khẽ nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Ngươi là cô nương nhà nào?"

"Thiếp, thiếp thân..."

Công chúa đưa tay ngắt lời nàng ta: "Đừng có tự xưng như vậy, ngươi vẫn chưa bước vào cửa Tấn vương phủ."

"Nô tỳ... nô tỳ là nữ nhi của Thích sử Lương Châu, tháng trước theo cha vào Kinh."

"Tháng trước?" Đầu ngón tay của Triều Triệt lướt qua vành ly ngọc, "A Diệp... Tấn vương tính chuyện thành thân với ngươi khi nào?"

"Năm ngày trước."

Triều Triệt cong môi cười, bốn ngày trước đêm nào họ cũng chung giường, thì ra trong lúc thân thiết trong lòng chàng lại đang suy nghĩ về hôn sự với một nữ nhân khác. Cũng có thể là chàng chỉ vì áy náy trong lòng nên mới an ủi nàng. Triều Triệt cảm thấy kiếp này của nàng chưa từng chịu sỉ nhục nào lớn hơn thế này.

Nàng đứng dậy, ánh mắt đảo qua người nữ nhân đang quỳ dưới đất, cười nói: "Cô nương, chuyện của phu thê ta lẽ ra không nên liên lụy người khác. Nếu nghĩ kĩ rồi thì hôm nay ngươi có thể rời khỏi Vương phủ, theo cha ngươi về Lương Châu đi."

Nữ nhân hoảng sợ: "Nhưng Tấn vương..."

Ánh mắt Triều Triệt lạnh đi, nhàn nhạt quét qua người nàng ta, khiến nữ nhân kia toàn thân run rẩy, không dám nói nhiều.

"Tấn vương Sở Diệp là phu tế của Triều Dương công chúa ta, đời này Triều Dương chỉ lấy một mình chàng, càng không cho phép chàng cưới người khác, nếu ngươi muốn bước vào cửa Tấn vương phủ thì đến Kim Loan điện xin Hoàng đệ ta ban Hưu thư, Tấn vương bỏ ta rồi thì các người có thể tùy ý cưới gả."

Lời nàng chưa dứt thì nghe bên ngoài Thủy tạ có tiếng nô bộc khấu bái: "Vương gia cát tường!"

Ánh mắt nữ nhân kia sáng lên, sắc mặt Triều Triệt lạnh xuống. Nàng khẽ ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Diệp từ từ bước đến, miệng nở nụ cười: "Vương gia đến thật kịp lúc."

Nữ nhân quỳ trên mặt đất đôi mắt đỏ lên, lập tức khóc huhu như hoa lê ngậm mưa, yếu đuối đáng thương. Sở Diệp nhìn Triều Triệt, hai người đều trầm mặc, cuối cùng Triều Triệt phá vỡ sự im lặng: "Vương gia đã diện thánh chưa?"

Sở Diệp cụp mắt, khẽ ngiêng đầu nói với hai thị vệ sau lưng: "Đưa nàng ấy xuống đi."

"Vương gia?" Nữ nhân hoảng hốt nhìn Sở Diệp, Triều Triệt cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Hoàng thượng có lệnh, móc hai mắt, loạn côn đánh chết." Hắn nhìn Triều Triệt nói thật rõ ràng, "Để làm vơi phẫn nộ trong lòng Triều Dương công chúa."

Triều Triệt khẽ chấn động, bên tai vang lên tiếng khóc lóc của nữ nhân: "Vương gia tha mạng! Công chúa tha mạng! Vương gia, Vương gia cứu thiếp!" Nàng bị thị vệ mặt không biểu cảm lôi ra khỏi Thủy tạ, tiếng khóc càng đi càng xa. Môi Sở Diệp khẽ cong thành nụ cười nhạt, ánh mắt mang thần sắc khó đoán, hắn lại gần Triều Triệt, cầm lấy bàn tay đang cuộn thành nắm đấm của nàng, nhẹ giọng nói: "Như vậy Triệt nhi có bớt giận chưa?"

Triều Triệt không đáp, Sở Diệp tiến lại gần tai nàng, giúp nàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, hắn nhỏ giọng: "Hoàng đệ của nàng thật thương yêu nàng quá, chuyện mới xảy ra tối qua mà hôm nay đã truyền đến Hoàng cung, Triệt nhi muốn ta cảm tạ sự thương yêu của Ngô hoàng thế nào đây? Nếu có ngày nào đó ta và nàng có tranh chấp, Hoàng đệ nàng có tức giận móc mắt, loạn côn đánh chết ta không?"

Bàn tay Triều Triệt khẽ run, Sở Diệp xoa mặt nàng, lui ra một bước: "Hôm nay sự vụ bận rộn nên không về phòng ngủ, Công chúa lượng thứ."

Hắn quay người ra khỏi Thủy tạ, Triều Triệt nhìn bóng dáng không chút lưu luyến của hắn, mở miệng gọi theo: "Sở Diệp, lúc thành thân chàng nói kiếp này chỉ ở bên ta. Bây giờ muốn nuốt lời sao?"

Sở Diệp dừng bước: "Công chúa nói đùa rồi, Sở Diệp đâu có bản lĩnh đó."

Nhìn bóng hắn dần biến mất, Triều Triệt đột nhiên cảm thấy toàn thân rã rời, nàng vịn vào bàn đá từ từ ngồi xuống, thị nữ bên cạnh tiến lại hầu hạ, nàng nhẹ giọng: "Sau này chuyện trong Vương phủ đừng truyền vào trong cung nữa."

"Nhưng Hoàng thượng..."

"Nói đó là ý của ta, bảo Hoàng thượng chuyên tâm triều chính, kiềm chế một chút, đừng có động một chút là lấy mạng người. Bảo người chuyên tâm học đạo trị quốc với Thừa tướng, ta ở Vương phủ rất tốt, không cần người lo lắng."

"Dạ."

*****

Vương thừa tướng bệnh chết ở nhà. Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, chém mấy trăm thị vệ của phủ Thừa tướng. Triều Triệt nghe tin vội vã nhập cung, khi Hoàng đế chỉ mới 16 tuổi nhìn thấy nàng thì hai mắt đã đỏ hồng, cậu ôm tỷ tỷ khóc thật to như lúc nhỏ: "Hoàng tỷ, Hoàng vị này đệ ngồi khổ cực quá, lúc nào cũng phải đề phòng minh thương ám tiễn. Hôm nay là Thừa tướng... ngày mai có khi nào là tỷ, có khi nào là đệ... có phải chỉ cần giết hết tất cả thì chúng ta mới có thể an toàn không?

Triều Triệt trầm mặc hồi lâu, chỉ đành an ủi cậu một lúc, lòng nặng trĩu bất an trở về Tấn vương phủ.

Dùng bữa tối xong, thị nữ cho nàng biết tối nay Tấn vương muốn qua đêm ở Thư phòng, đôi mày Triều Triệt càng nhíu chặt hơn. Nàng nghi ngờ, và vì sự nghi ngờ này mà cảm thấy sợ hãi...

Nào ngờ đêm chưa khuya, Thư phòng Tấn vương đột nhiên vang lên tiếng chém giết. Ngoài cửa có thị vệ vội vã hét to: "Vương gia bị hành thích rồi! Mau mau!"

Tay chân Triều Triệt lập tức đông cứng, đầu một mảng trống rỗng. Nàng tùy tiện chộp một chiếc áo khoát, đến giày cũng không kịp mang mà chạy ra ngoài.

Bên ngoài Thư phòng một đám hỗn loạn, thích khách đã bị xử lý hết, máu nhỏ khắp mặt đất, Sở Diệp mặc áo ngoài màu tím được dìu đứng ở cửa Thư phòng, các thị vệ đang quỳ rạp dập dầu thỉnh tội.

Triều Triệt vội vã chạy lên phía trước, sờ khắp mặt Sở Diệp, sau đó lại kiểm tra toàn thân hắn: "Chúng có làm chàng bị thương không? Có nghiêm trọng không? Có đau không?"

Sở Diệp nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Triều Triệt, bất giác ngẩn ra: "Nàng đến đây làm gì?" Trong giọng nói có sự nghiêm khắc không kịp che giấu.

Triều Triệt khựng lại, Sở Diệp chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với nàng, xưa nay hắn đối với nàng luôn ôn hòa, cho dù thỉnh thoảng có giận trong lòng, nhưng bề ngoài cũng không hung dữ với nàng. Triều Triệt bị hỏi như vậy nên bỗng lắp bắp: "Ta... lo cho chàng."

Sở Diệp dường như cũng phát giác mình mất kiềm chế, cất giọng nhàn nhạt: "Ở đây vừa nguy hiểm vừa hỗn loạn, chỉ sợ sẽ làm bẩn áo nàng..." Hắn cúi đầu, lúc này mới phát hiện Triều Triệt không mang giày. Đôi chân trắng muốt đã bị vấy máu. Lòng Sở Diệp nhói lên, vừa đắng vừa chát vừa có sự ấm áp khó nói, hắn lặng lẽ cụp mắt thở dài, "Nàng không nên đến đây."

"Chúng ta là phu thê, chàng ở đâu thì ta ở đó."

Sở Diệp trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở mắt cao giọng dặn dò: "Còn không mau tức tốc quét dọn trong sân đi." Hắn khẽ lui một bước: "Triệt nhi, ở đây hỗn loạn lắm, ta lệnh cho người đưa nàng về." Lời hắn chưa dứt thì trong Thư phòng truyền ra giọng nữ nhân: "A Diệp, vẫn chưa xử lý xong sao?"

Thân hình Triều Triệt cứng lại, chỉ thấy đôi mày Sở Diệp nhíu chặt.

"Chẳng trách mấy ngày nay chàng đều ở Thư phòng." Triều Triệt lạnh lùng cong môi, "Nỗi lo hôm nay của ta thật dư thừa quá." Nàng vòng qua Sở Diệp, ngẩng cằm đi vào Thư phòng như một chiến sĩ, Sở Diệp xoay người cản trước mặt nàng. Đôi mày nhíu chặt dường như nói hết sự bất an của hắn.

Triều Triệt cười nói: "Chàng không cần lo, ta không làm gì cô ta đâu. Chỉ muốn xem xem lại là cô nương nhà nào mà hơn được ta thôi."

"Triều Triệt." Hắn kéo tay nàng. Thần sắc nghiêm túc như muốn bảo vệ thứ đồ quý nhất của mình, còn kẻ địch chính là nàng, chính thê của hắn, Triều Dương công chúa.

Triều Triệt chỉ cảm thấy buồn cười: "Sở Diệp, chàng đã phong lưu như vậy thì ban đầu hà tất nhọc công cưới ta, nếu chàng tùy tiện cưới một nữ nhân nào đó không phải của Hoàng gia thì cũng không cần lén lút cực khổ vậy đâu, che che giấu giấu, mệt cho chàng mà cũng mệt cho ta nữa." Triều Triệt quay người rời đi, "Chàng quyết ý ngăn cản thì ta sẽ không vào, nhưng mà chàng nhớ lấy, ta không phải nữ nhân bình thường, ta không thờ chung chồng với người khác đâu."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-23)