Vay nóng Tima

Truyện:Bách Quỷ Tập - Chương 07

Bách Quỷ Tập
Trọn bộ 23 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Shopee


"Thương thế của Vương gia có ổn không? Lão nô hầu hạ Sở Diệp cả đời quan tâm hỏi.

"Không sao."

Lão nô nói: "Vừa rồi sao Vương gia không để Công chúa vào trong gặp Lục Vân tiểu thư, dù sao thì ngày sau Vương gia cũng phải lấy Lục tiểu thư..."

"Sau này ta sẽ không lấy ai nữa." Sở Diệp bỗng nhiên đáp, "Nữ chủ nhân chỉ cần một là đủ rồi."

Lão nô ngẩn ra rồi thở dài: "Hôm nay Vương gia diễn kịch cho người ta xem, nhưng nếu ở tại phòng Công chúa thì Công chúa có thể làm nhân chứng tốt nhất, triệt tiêu sự hoài nghi của tất cả mọi người đối với ngài. Nhưng ngài lại thà hẹn Lục tiểu thư đến Vương phủ làm chứng... Lẽ nào Vương gia không sợ đao kiếm không có mắt làm tổn thương đến Công chúa sao?"

Sở Diệp trầm mặc không nói. Lão nô lại tiếp: "Vương gia thứ cho lão nô nói thẳng, nếu sau này Vương gia báo được đại thù, với tính tình của Triều Dương công chúa, chỉ e..."

"Ngươi lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi." Sở Diệp vẫy vay, không muốn nghe tiếp nữa.

Những đạo lý này đâu phải hắn không biết chứ, nhưng mà con người có lúc biết rõ là nhéo càng mạnh thì càng đau, nhưng vẫn không chịu lùi một bước để biển rộng trời cao, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì không nỡ.

Nửa tháng sau.

Triều Triệt thấy bên ngoài ánh nắng rực rỡ bèn ra vườn hoa đi dạo cho thoải mái.

Vừa đến cửa vườn hoa thì nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ nhân. Triều Triệt cau mày, giọng của nữ nhân này nửa tháng nay cứ vọng mãi trong đầu nàng, không lúc nào quên được. Nàng âm thầm đi đến sau một gốc cây ló đầu ra, xem xét nữ nhân xinh đẹp đang cầm một giỏ hoa.

"Ồ, thì ra là thiên kim của Lục tướng quân."

Triều Triệt đương nhiên biết Lục Vân, Thiên kim của Tái Bắc đại tướng quân, một giai nhân nổi tiếng, thanh mai trúc mã của Sở Diệp, 2 năm trước cùng Sở Diệp từ Tái Bắc về triều. Triều Triệt nghĩ thầm, chẳng trách Sở Diệp bảo vệ cô ta trong phòng như vậy, thì ra người ta mới là bảo bối của chàng, còn ác nhân chia cắt nhân duyên chính là nàng.

Nhưng mà đã làm kẻ ác rồi thì đương nhiên phải cùng hung cực ác.

Nghĩ vậy, Triều Triệt vòng qua gốc cây, lớn tiếng nói: "Lục tiểu thư, hoa trong Tấn vương phủ không thể tùy tiện hái đâu." Nàng khẽ hất cằm, thẳng lưng, cao ngạo đi về phía Lục Vân, "Hoa này là lúc xưa ta gả vào Vương phủ, Sở Diệp đích thân trồng cho ta, tuy không phải là chủng loại quý giá gì, nhưng cũng là bảo bối của ta, mong Lục tiểu thư đừng đoạt vật yêu thích của người khác."

Lục Vân khẽ cứng người, quay đầu lại hành lễ với Triều Triệt, nhưng cũng không xin lỗi. Triều Triệt cong khóe môi: "Trả hoa lại cho ta, cho dù đã chết rồi ta cũng không muốn kẻ khác đem đồ của ta đi."

Lời này sắc bén mỉa mai, thiên kim của Tướng quân trưởng thành ở Tái Bắc đâu thể nhịn nổi cục tức này, trong mắt lập tức nổi lên nộ khí, cười lạnh nói: "Chẳng qua là mấy đóa hoa thôi, nếu tỷ tỷ muốn lấy thì muội muội sẽ trả cho tỷ, dù sao thì ngày sau muội muội vào Vương phủ rồi, sống chết gì cũng thuộc về muội muội thôi."

Triều Triệt nhíu mắt nói thẳng: "Chỉ cần Triều Dương công chúa ta còn sống thì không cho phép Tấn vương lấy ai nữa. Cô sớm bỏ ý định này đi."

"Lời này Công chúa nói quyết tuyệt quá rồi, A Diệp muốn lấy ai..."

"Cô đang khiêu khích ta à?" Triều Triệt ngắt lời Lục Vân, nàng không cho bất kỳ ai có cơ hội ngăn cản, vung tay tát thật mạnh vào mặt Lục Vân, đánh cho nàng ta trở tay không kịp, Triều Triệt lạnh giọng gọi: "Người đâu, tát cho ta."

Nô bộc phía sau lập tức bước lên giữ lấy Lục Vân, Lục Vân lớn tiếng: "Triều Dương công chúa, cô hiếp người quá đáng!"

"Hiếp người quá đáng thì sao, lúc Triều Dương công chúa ta tung hoành ở Kinh Thành không biết cô còn lang bạt ở xó xỉnh nào, vậy mà bây giờ dám ngông cuồng giành chồng với ta! Cô nhớ lấy, thứ ta không sợ nhất là khiêu khích, càng không sợ so thủ đoạn, cô có thể đấu với ta, cũng có thể đến ám toán ta, cô chỉ cần biết kết cuộc của mình khó coi mức nào là được."

"Triều Triệt!"

Bên ngoài vườn hoa truyền đến một giọng phẫn nộ, Triều Triệt ngẩng đầu, thấy Sở Diệp sắc mặt gấp gáp đang vội vã bước đến. Hắn kéo Lục Vân ra phía sau, Lục Vân lập tức khóc hu hu thật đáng thương.

Triều Triệt cười nói: "Ta đánh cô ta nên chàng nóng lòng sao? Nhưng mà nóng lòng cũng vô ích, ta đã đánh rồi. Chàng có muốn giúp cô ta đánh trả không?" Nói đến câu cuối cùng, thần sắc đã hoàn toàn băng lạnh.

Sở Diệp mím môi, giống như đang kiềm chế nộ khí bộc phát. Hắn quay đầu xem xét thương thế trên mặt Lục Vân, dặn dò thị vệ phía sau: "Hôm nay nắng quá độc, dễ nóng người, đưa Công chúa về phòng, nấu cháo cho nàng hạ hỏa."

"Không cần." Triều Triệt ngang ngược đáp, "Đã nhiều ngày Vương gia không về phòng, thận hỏa thần thiếp hư vượng, hôm nay Lục tiểu thư chịu một cái tát, thần thiếp đã sảng khoái không ít rồi, sau này Vương gia cứ tiếp tục như vậy thì thận hỏa của thần thiếp cũng tiếp tục hư vượng... Ta không ngại Lục tiểu thư hay tiểu thư nào khác giải sầu cho Vương gia đâu."

Lời này ngang ngược mà hung dữ, khiến người nghe đều thấy khinh miệt Lục Vân và sỉ nhục Tấn vương Sở Diệp, không giữ lại chút thể diện nào cho hai người, thậm chí còn mỉa mai cả bản thân nàng.

Triều Triệt nghĩ, không có tình yêu thì ít nhất nàng cũng giữ được hôn nhân này.

Nàng quay người đi, phía sau truyền tới tiếng hét thẹn quá hóa giận của Lục Vân: "Triều Triệt, sớm muộn có ngày những lời hôm nay sẽ tát lại vào mặt cô."

Triều Triệt cũng không hề quay đầu, mặc kệ nàng ta.

Sau khi Triều Triệt đi, Sở Diệp lạnh lùng đưa tay ra nói với Lục Vân: "Lấy ra đây." Sắc mặt Lục Vân cứng lại, giấu tay sau lưng. Sở Diệp bình thản nhìn nàng ta, "Đừng để ta nói lần thứ hai."

Lục Vân cắn răng, vứt ba cây ngân châm trong tay xuống đất, bất nhẫn nói: "Cô ta đối với ta như vậy mà cũng không cho ta giáo huấn cô ta sao? A Diệp, huynh bảo vệ cô ta như vậy có phải thật sự thích cô ta rồi không?

Sở Diệp nhặt ngân châm trên mặt đất, không trực tiếp trả lời nàng ta: "Thế lực của Bảo hoàng đảng trong triều chưa hoàn toàn trừ hết, bây giờ không thể ra tay với nàng ấy."

Lục Vân cười lạnh: "Vậy lúc nào mới có thể?"

"Ta nói không thể là không thể."

Nghe xong lời này, Lục Vân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, nàng hoảng sợ nhìn Sở Diệp, thấy ánh mắt đen tối sâu thẳm của hắn đang nhìn nàng, Lục Vân cắn răng, nuốt giận bỏ đi.

*****

Mấy tháng sau, trong đầu Triều Triệt sao vẫn cứ vọng lại câu nói của Lục Vân một cách kỳ lạ, giống như một lời nguyền, tất cả các đại thần bảo vệ Hoàng đế trẻ tuổi đều lần lượt chết hết, Triều Triệt ngày càng bất an, mãi cho đến sau năm mới, sự bất an của nàng cuối cùng cũng kết thúc, nó đã trở thành trở thành sự thật.

Tuyệt vọng.

Đệ đệ của nàng chết, chết đột ngột. Thái giám truyền khẩu dụ nói chồng mình là Tấn vương Sở Diệp sẽ kế vị.

Đêm Hoàng đế chết, Sở Diệp không ở trong phủ, không ai biết hắn đi đâu, cũng giống như không ai biết trong Hoàng cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Triều Triệt chắc là người biết được tin tức này trễ nhất, nô tỳ ngậm nước mắt mang cho nàng một phụng bào hoa lệ, cho nàng biết ba ngày sau là đại điển đăng cơ của Tân hoàng, lúc đó thì nàng thân là Hoàng hậu, sẽ cùng Sở Diệp bước lên 81 bậc thang của Thừa Thiên điện, nhận khấu bái của bá quan, quỳ tế tiên tổ, đón nhận sơn hà xã tắc.

Triều Triệt sờ phụng bào ngẩn ngơ nói: "Hoang đường!"

Khoảnh khắc này dường như nàng hiểu ra tất cả những chuyện trước đây chưa hiểu. Nàng nói: "Cho Sở Diệp biết là ta không đi."

Ngày thứ hai, nàng nhìn thấy phu tế đã nửa tháng không gặp của mình, hắn mặc hoàng bào, khuôn mặt tiều tụy, Triều Triệt cười: "Thiết nghĩ gần đây chắc chàng vô cùng bận rộn, trước đây Hoàng đệ nói với ta ngồi trên Hoàng vị này rất vất vả, nhưng cũng không thấy nó mệt nhọc như chàng, ta nghĩ chắc chàng còn bất an hơn nó nhiều. Sở Diệp, đồ giành được cầm có bỏng tay không?"

Sở Diệp thần sắc phức tạp, không trả lời mà nhìn Triều Triệt, hắn liếc qua phụng bào Triều Triệt tiện tay vứt trên đất, đôi mày đã cau lại càng nhíu chặt hơn.

"Chàng lợi dụng ta để xua hết cấm quân giám thị Vương phủ, tiêu trừ hết mọi nghi ngờ của Hoàng gia đối với chàng, từng bước giải trừ thế lực của Vương triều, chàng xem chàng làm tốt chưa, mặc hoàng bào lên cũng không có ai phản đối. Nhưng ta không hiểu, đến lúc này rồi thì Triều Dương công chúa còn có tác dụng gì với chàng? Tại sao chàng vẫn giữ lại mạng ta? Phong ta làm Hoàng hậu..." Triều Triệt bỗng nhiên gật đầu như đã tỉnh ngộ, "Phải rồi, trong lòng chàng biết rõ, đối với Triều Triệt kiêu ngạo này thì sống mới là trừng phạt lớn nhất."

Sở Diệp mím chặt môi, mạnh mẽ đối diện với ánh mắt của Triều Triệt, nhưng lại bị hận ý mãnh liệt của nàng làm cho hắn quên đi tất cả mọi biện giải.

Ánh mắt này hắn từng nhìn thấy trong gương đồng vô số lần vào những lúc đêm khuya thanh vắng, Triều Triệt hận hắn, giống như hắn sâu sắc căm hận Phụ hoàng của Triều Triệt.

Giọng Sở Diệp hơi khàn: "Đừng tùy tiện vứt phụng bào trên đất, bây giờ không tìm được ai làm lại đâu. Việc gấp phải tùy nghi, đây là lễ phục của tiên Hoàng hậu, sau này có thời gian ta sẽ ra lệnh làm cho nàng một bộ."

Triều Triệt trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Đây không phải là lễ phục của tiên Hoàng hậu, là y phục của đệ đệ ta may cho em dâu tương lai của ta. Đệ ấy nói muốn cưới một nữ nhân giống ta làm Hoàng hậu nên đã may bộ y phục này theo số đo của ta." Triều Triệt cười nhẹ, "Sở Diệp, chàng muốn ta mang tâm trạng thế nào để mặc nó đây? Chàng bắt ta phải hận chàng tận xương tủy mới được sao?"

Cổ họng Sở Diệp nghẹn lại, nhìn Triều Triệt hoang mang nói với hắn: "Một là chàng phế ta, còn không thì giết ta đi. Ta không giữ được tình yêu ngu xuẩn này, cũng không giữ được hôn nhân bi thảm này, nhưng ít nhất chàng cũng cho ta giữ lại chút tôn nghiêm..."

Sở Diệp nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, im lặng không nói, hai người rõ ràng đang ở gần như vậy nhưng lại dường như xa cách tận chân trời, làm thế nào cũng không tiếp xúc được với sự ấm áp thật sự của đối phương.

"Ngày kia nếu nàng không muốn đi thì đừng đi."

Trước khi Sở Diệp đi hắn chỉ để lại câu đó, không nói sẽ phế nàng cũng không nói sẽ giết nàng, giống như lúc trước nàng giả bệnh để không cùng hắn đi tham dự yến tiệc, lúc đó nàng thích sự dung túng và chiều chuộng của hắn, bây giờ Triều Triệt coi như đã nhìn thấy rõ ràng, đó chẳng qua chỉ là Tấn vương Sở Diệp lấy lòng để lợi dụng nàng thôi.

Còn lúc này...

Chắc chỉ là lòng thương hại của kẻ thắng lợi thôi.

*****

Hôm đại điển đăng cơ của Sở Diệp, hắn một mình khoát long bào trang nghiêm, bước qua bậc thang dài thật dài, đứng vững trước Thừa Thiên điện, bá quan triều bái tung hô vạn tuế. Hắn phất tay áo rộng như có thể thu nạp cả trời đất vào trong, nhưng chỉ vớt được một luồng gió, lạnh đến tận xương tủy.

Nữ nhân tâm cao khí ngạo kia chỉ e là sẽ không còn than thở rằng hắn mặc quá ít, quên mang thêm áo. Hắn đang nghĩ thì bỗng thấy một sắc vàng chói mắt bước qua 81 bậc thang của Thanh Vân trường đạo, Hoàng hậu của hắn vẫn kiêu ngạo vô cùng, mặc lễ phục tôn quý phú lệ từ từ bước tới.

Hắn nhìn bóng dáng nàng đến thất thần trong phút chốc.

Triều Triệt vẫn để tâm đến Sở Diệp.

Chỉ là suy đoán thôi nhưng cũng khiến máu nóng của Sở Diệp cuồn cuộn, cảm xúc bừng bừng. Tính tình ẩn nhẫn như hắn cũng không nhịn được mà cong môi.

Hắn nghĩ, thì ra nàng vẫn thích hắn.

Như vậy là tốt nhất...

Nhìn thấy nàng từng bước từng bước đi lên bậc thang đá xanh, tiến về phía hắn, Sở Diệp dường như không chờ được mà tiến xuống hai bước, hắn đưa tay muốn đón lấy nàng. Nào ngờ Triều Triệt đứng lại ở dưới hắn vài bậc thang, đôi mắt đen trong suốt phản chiếu khuôn mặt của hắn, còn sắc mặt của nàng thì lý trí đến lạnh lẽo.

Tay Sở Diệp khẽ cứng lại, ngượng ngập dừng trong không trung.

"Hoàng thượng?" Triều Triệt lạnh lùng gọi, nàng cụp mắt tự nhiên lấy ra từ trong phụng quán một cây kéo vàng dài mảnh. Ngón tay Sở Diệp khẽ co lại, nhưng hắn không tránh. Thị vệ hai bên bậc thang đều hoảng sợ, cảnh giác đặt tay lên cán đao phòng bị.

Triều Triệt không có động tác gì khác. Nhưng cây kéo vàng dài mảnh như cây trâm đưa lên, tóc đen của nàng xõa tung ra bay theo gió.

"Ngày thành thân, lão ma ma kết tóc của hai chúng ta lại với nhau, ý là vĩnh kết đồng tâm, hôm nay Triều Triệt không tìm được lọn tóc của chàng khi xưa nữa." Nàng nhẹ giọng than, tay nắm lấy tóc mình, cây kéo vàng không do dự cắt đứt lọn tóc xanh. Nàng vứt lọn tóc trên tay xuống đất, "Chi bằng cắt đứt nó đi, chúng ta cũng như đám tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt."

Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch, thân hình cứng đờ như bị sét đánh, trong mắt khó giấu sự chấn nộ.

Hắn nắm chặt tay, bá quan phủ phục ở dưới không dám lên tiếng, nhưng hắn biết, không ai mù mà không nhìn thấy Triều Dương công chúa và Tân hoàng cắt tóc đoạn nghĩa. Hắn hiểu, Triều Triệt muốn bức hắn, giống như nàng nói vậy, một là phế nàng, còn không thì giết nàng đi.

"Triệt nhi." Sắc mặt căng cứng của Sở Diệp dần dần thả long, hắn lại đi xuống thêm hai bước, cố nắm lấy tay Triều Triệt, Triều Triệt đẩy hắn ra: "Đừng chạm vào ta, ghê tởm."

Sở Diệp không chịu buông tay, hắn mím môi đưa tay giữ lấy Triều Triệt, ngân châm kẹp trong ngón tay thuận thế cắm vào ót nàng. Triều Triệt chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, thần trí trở nên mơ hồ. Sở Diệp dùng sức kéo nàng vào lòng.

Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, Triều Triệt níu áo hắn nói: "Sở Diệp, chàng hận ta nhiều đến chừng nào, cứ phải không chết mới không thôi như vậy sao, không mệt sao..."

Nữ nhân trong lòng lặng đi, hoàn toàn hôn mê.

Sở Diệp lạnh giọng ra lệnh: "Gần đây Hoàng hậu mệt nhọc, đưa nàng về đi."

Bá quan im lặng, bên dưới bộ mặt thần phục không biết trong lòng đang suy tính bao nhiêu âm mưu. Sở Diệp cụp mắt quay lưng đi, một mình bước vào cánh cửa lớn màu đỏ khiến người ta hoảng sợ.

Lúc này không ai có thể thấy được bóng xanh trùng trùng trong đáy mắt Tân hoàng, không ai có thể biết gánh nặng thiên hạ càng ngày càng nặng trên vai hắn, không ai có thể cảm nhận được, cho dù Thừa Thiên điện không có người, nhưng sóng ngầm vẫn cuồn cuộn khiến người ta mệt mỏi.

Sở Diệp một mình ngồi trên Hoàng vị, xuyên qua tấm rèm châu ngọc trong suốt nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Hắn biết, Triều Triệt của hắn sẽ không còn là Triều Triệt của hắn nữa. Thân là Triều Dương công chúa, từ nay về sau nàng chỉ có thể cùng Sở Diệp không chết thì không thôi.

Hắn mệt, nhưng ai bảo hắn không nỡ chứ.

Hận cũng đành, yêu cũng mặc, kiếp này của hắn đã bị trăm mối tơ vây trói.

*****

Triều Triệt hoàng hậu ngụ ở Khôn Dung điện.

Tòa cung điện này nàng không lạ gì, đây là nơi thuở nhỏ nàng đã cùng đệ đệ và Mẫu hậu ở. Nhìn thấy mỗi cảnh vật nàng đều cảm thấy như mới hôm qua còn cùng đệ đệ chơi đùa ở đây, nhưng quay đầu lại mới phát hiện vật cũ còn nguyên nhưng người đã khác. Mỗi một đồ vật trong cung đều mang những ký ức sống động, sự so sánh giữa ngày xưa và hiện tại giống như một con mãnh thú mai phục trong bóng tối, ở một ngã rẽ nào nàng không để ý thì nó sẽ nhảy ra cắn xé khiến nàng bị thương khắp người.

Từ sau khi vào thu, Vương đô liên tiếp chịu ba trận mưa thu. Triều Dương công chúa kiêu ngạo bệnh rồi, sốt và ho, Thái y mỗi ngày đều ra vào Khôn Dung điện, trong cung điện khắp nơi toàn mùi thuốc.

Tân hoàng Sở Diệp vứt bỏ mọi sự vụ nặng nề, tìm thời gian rảnh đến thăm nàng. Chỉ một cái nhìn cũng khiến hắn đau đến đứt ruột, Triều Dương công chúa kiêu ngạo chưa từng yếu đuối thế này. Ngủ mê trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, ốm đến không ra hình người.

Hắn nhẫn nhịn vị chua đắng trong đáy lòng, ngồi bên cạnh run run sờ má nàng.

Triều Triệt bệnh mê man, nàng khẽ nghiêng đầu chà vào lòng bàn tay mềm của hắn như một con chó nhỏ, khàn giọng gọi: "Mẫu hậu..."

Cổ họng Sở Diệp nghẹn lại, tim dường như bị ai đó bóp chặt, ngay cả đau đớn cũng không có sức. Hắn sờ trán Triều Triệt lẩm bẩm: "Ta phải làm thế nào, nàng muốn ta phải làm thế nào đây?"

Lúc nàng tỉnh lại nhìn thấy Sở Diệp ngồi bên cạnh giường, đầu gật gật sắp ngủ gục: "Sở Diệp." Cổ họng nàng khô đắng, chỉ gọi một tiếng thôi cũng khiến nàng ho kịch liệt.

Sở Diệp bừng tỉnh, trong mắt vương đầy tia máu, hắn vội bưng nước đến đút Triều Triệt uống, nào ngờ nước còn chưa nuốt thì Triều Triệt đã ói ra một ngụm máu. Tia máu ấm ấm dính dính chảy trên tay Sở Diệp. Triều Triệt ho không ngừng, Sở Diệp ngây ngốc ngẩn ra.

"Từ lúc nào... mà nàng ho ra máu?" Giọng hắn run run, âm thanh khàn đặc kìm nén đau đớn.

"Tại sao?" Nàng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, xem có vẻ rất kỳ lạ, nhưng Sở Diệp không thể không hiểu.

"12 năm trước." Sở Diệp im lặng hồi lâu rồi cộc lốc đáp, "Phụ vương ta... Tấn vương Sở Tương bị ghép tội vô cớ, chém đầu, 130 người của Tấn vương phủ đều bị lưu đày Tái ngoại."

Triều Triệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng cười nói: "Triều Triệt chúc mừng Hoàng thượng báo được đại thù." Sắc mặt Sở Diệp trắng bệch khó coi, Triều Triệt vẫn cười, "Hoàng thượng đừng có thần sắc như vậy, ngài xem, ngài ẩn nhẫn 20 năm, bây giờ đã báo được huyết thù thì nên vui mới phải. Không... ta quên mất, ở đây vẫn còn một đứa con gái của cừu nhân sống khỏe mạnh, chắc ngài thấy như cái gai trong mắt, không cách nào vừa lòng nhỉ."

"Triều Triệt!" Sở Diệp khẽ tức giận.

Nụ cười mỉa mai trên mặt Triều Triệt vụt tắt, nàng nhìn hắn lạnh giọng nói: "Phụ hoàng phong ta là Triều Dương công chúa, hi vọng cả đời này của ta có thể tốt đẹp rực rỡ như bình minh. Còn bây giờ..." Nàng chùi máu trên tay Sở Diệp nói, "Vì thù hận cuối cùng của chàng, kiêu ngạo duy nhất còn lại của ta, giết ta đi thôi."

Cằm Sở Diệp co giật, hắn phất tay áo bỏ đi, bước chân bối rối như chạy trốn.

Triều Triệt nhìn bầu trời mưa đêm rả rich ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Chàng nói ta nên treo cổ hay nhảy hồ?" Nàng âm thầm suy nghĩ, "Đều bình thường quá, Triều Dương công chúa ta có chết cũng phải khác biệt một chút."

Ngày sương giáng, Triều Triệt khoát lên mình một chiếc áo ngoài hoa lệ, nàng cho thị nữ biết có việc gấp cần gặp Hoàng thượng. Nhưng lúc này đang tảo triều, Triều Triệt bãi giá, một mình vội vã đến Thừa Thiên điện.

Đi đến ngoài Thừa Thiên điện, sau khi thái giám thông truyền, cánh cửa đỏ mở ra, Triều Triệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế. Trên vạn người, có cả thiên hạ, nhưng vị trí đó cô độc biết bao, Triệu Triệt từ nhỏ đã biết. Nàng nhớ lại năm đó dưới ánh nến đỏ rực sáng, nàng nói với Sở Diệp: "A Diệp, sau này ta ở bên chàng, chàng ở bên ta, chúng ta cùng nhau đi hết cuộc đời này được không?"

Lúc đó Sở Diệp nghe câu đó chắc là trong lòng đang cười mỉa mai nàng.

Mỉa mai thì cứ mỉa mai đi, mối nhân duyên của họ dù sao cũng chỉ là một trò cười.

Triều Triệt cong môi, khẽ cười một cách phóng khoáng ưu nhã, nàng quỳ xuống khấu đầu bên ngoài điện, hành đại lễ ba khấu đầu chín bái.

Trong triều nhất thời ồn ào, trong lòng Sở Diệp đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.

Triều Triệt không chờ Sở Diệp cho nàng đứng lên thì đã tự mình đứng, nàng nhìn tấm bảng vàng phía trên long ỷ cao giọng nói: "Triều Triệt bất hiếu, lúc xưa đã dẫn sói vào nhà, nay lại không đoạt lại được giang sơn của tổ tông. Chỉ đành lấy cái chết để tạ tội, nguyện xã tắc bình an, quốc gia trường tồn!"

Nàng khẽ lui về phía sau một bước. Sau lưng nàng, trong 81 bậc thang có khắc hình rồng bằng đá, vây rồng chĩa thẳng đứng, giống như từng thanh đao bằng đá sắc nhọn.

Ý thức được nàng muốn làm gì, sắc mặt Sở Diệp tái đi, trong máu lập tức tràn đầy kinh hoảng, hắn phẫn nộ hét: "Nàng dám! Trói nàng ấy lại cho ta!"

Lời còn chưa dứt thì hắn đã thấy khóe môi Triều Triệt mang theo nụ cười ngã thẳng về phía sau.

Sở Diệp, cứ vậy đi, chúng ta đừng tính toán yêu hận tình thù gì nữa.

"Không được! Quay lại..."

Giọng nói sức cùng lực kiệt của hắn trở thành một luồng gió băng lạnh thổi qua tai, không để lại chút gì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-23)