Cảnh Bình đi rồi
← Ch.089 | Ch.091 → |
Không ngờ sáng thứ Bảy, Hứa Mộng Sơn nhận được cuộc gọi từ Vưu Minh Hứa.
Vưu Minh Hứa: "Tối đến nhà tập võ, mình và Cảnh Bình đánh nhau, cậu làm trọng tài."
Hứa Mộng Sơn: "...Mình không rảnh."
Vưu Minh Hứa: "Cậu rảnh."
Hứa Mộng Sơn chậm rì rì đáp: "Vưu tỷ ơi, người ta sáng sớm mai đi rồi."
Vưu Minh Hứa thở dài, nói: "Cậu cứ đến đi. Anh ấy có đi thì sau này vẫn sẽ là anh em của chúng ta."
Cô đã nói đến mức này, Hứa Mộng Sơn đành đồng ý, nói: "Được. Cậu sợ Ân Phùng ghen chứ gì?"
Anh ấy vốn tưởng với tính cách của Vưu Minh Hứa, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận. Ai ngờ cô cười nhẹ, nói: "Ừ. Mình và Cảnh Bình vốn cũng chẳng có gì. Nhưng mình đã hứa với Ân Phùng thì phải giữ lời."
Hứa Mộng Sơn ngừng hẳn càu nhàu, nghĩ, quả nhiên chỉ có Ân Phùng trị được Vưu tỷ, ngày trước thì giả ngây thơ ngờ nghệch, giờ thì mặt dày thâm hiểm, đến việc cô gặp gỡ người đàn ông khác cũng quản. Vưu tỷ xem ra còn vô cùng tình nguyện để anh quản nữa kìa.
Thế là buổi chiều, Hứa Mộng Sơn giải quyết xong bữa tối rồi ung dung đi tới nhà tập võ. Quả nhiên chẳng có mấy người, Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình đã đến.
Dưới ánh đèn sáng trưng, Hứa Mộng Sơn đứng từ xa nhìn hai người họ mà không khỏi ngây người.
Họ mỗi người đứng một góc, đã cởi áo khoác ngoài, đều đang nghiêm túc làm nóng người. Cả hai không hẹn mà cùng mặc áo thun đồng phục cảnh sát tối màu, quần thể thao, để chân trần.
Cùng một bộ quần áo, Vưu Minh Hứa mặc lên người nhìn hiên ngang xinh đẹp, khó che đậy được dáng người với những đường nét tinh tế. Cảnh Bình mặc lại làm nổi bật vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon, đến Hứa Mộng Sơn là đàn ông cũng phải thốt lên câu tán thưởng.
Hai người thấy Hứa Mộng Sơn đến bèn cùng gật đầu chào hỏi. Hứa Mộng Sơn thấy ánh mắt cả hai đều mang ý cười, hai khuôn mặt trắng trẻo đều rạng ngời. Anh ấy thở dài một hơi, dứt khoát ngồi xuống cạnh vạch cắt trung tâm, đặt chai nước khoáng sang một bên, nói: "Khi nào thì bắt đầu?"
Cảnh Bình nhìn Vưu Minh Hứa: "Xem cô ấy?"
Vưu Minh Hứa xoạc chân, ngón chân vươn cao quá đỉnh đầu, thấy hai người đàn ông đều im lặng bèn nói: "Lão Cảnh, chúng ta nói trước nhé, hôm nay đánh có chừng mực. Đọ chiêu thức, ít dùng lực. Nếu vết thương của anh khó chịu thì dừng đánh. Tính em thua cũng không sao."
Cảnh Bình cười, nói với Hứa Mộng Sơn: "Xem cô ấy nói kìa, lẽ nào anh còn cần làm vậy? Biết rồi, đánh có chừng mực, đánh với em còn chưa đến mức làm vết thương anh khó chịu."
Vưu Minh Hứa: "Mộng Sơn, cậu nhìn đấy, mình phải cho anh trai Vân Nam này đo đất gọi mình bằng chị."
Hứa Mộng Sơn cười ha hả.
Cảnh Bình và Vưu Minh Hứa cũng cười, Hứa Mộng Sơn tuyên bố bắt đầu, vẻ mặt hai người dần nghiêm túc, đứng cách nhau một mét, vào tư thế sẵn sàng.
Vì là đánh giao lưu nên Vưu Minh Hứa vô cùng phóng khoáng, chủ động công kích không chút do dự, tung cú đá về phía đầu Cảnh Bình. Cảnh Bình linh hoạt cúi thấp người tránh đòn, trở tay đánh về phía lưng Vưu Minh Hứa, chẳng hề thương hương tiếc ngọc.
Sở trường của Vưu Minh Hứa là Nhu thuật, luận sức lực cô không bằng Cảnh Bình, thấy vậy liền bật người né tránh, động tác còn linh hoạt nhanh nhẹn hơn cả anh. Cảnh Bình chỉ thấy như có bóng người vụt qua trước mắt, cô nhóc này thoắt cái đã đứng sau lưng ôm chặt eo anh, tấn công bằng sức mạnh vô cùng dẻo dai, hai gót chân Cảnh Bình rời khỏi mặt đất. Cô ấy vậy mà định trực tiếp quật ngã anh!
Máu nóng xộc thẳng lên đầu Cảnh Bình, nghĩ rất nhanh, lúc này anh đã mất thằng bằng, không thể đối kháng trực diện bèn dứt khoát chống mũi chân, mượn lực từ cú đánh của cô, bật người.
Vưu Minh Hứa giật mình thảng thốt, mẹ kiếp, người này học nhanh thật! Anh chưa từng học Nhu đạo thật hả? Cô lập tức đổi chiêu thành ép vai anh, định ấn xuống sàn, dùng cả người đè lên. Nhưng Cảnh Bình vừa tiếp đất đã lập tức bật dậy, Vưu Minh Hứa đánh hụt.
Vưu Minh Hứa hừ lạnh một tiếng, xông thẳng đến cạnh anh, chuyển sang dùng quyền cước đánh giáp lá cà.
Cảnh Bình vừa thầm cảm thán tốc độ như chớp giật của cô vừa đỡ đòn, hai người đánh qua đánh lại, đã sắp quá mười chiêu.
Vưu Minh Hứa vốn định tung đòn bất ngờ, một kích tất sát thì phải nghĩ chiêu trò, cố tình lộ sơ hở dụ anh tấn công, còn bản thân cô thì thay đổi vị trí, một lần nữa tung đòn Nhu thuật.
Ai ngờ Cảnh Bình rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra bèn tương kế tựu kế, giả vờ tấn công, đợi Vưu Minh Hứa định chạy bèn đột ngột quay người ôm chặt eo cô, quật ngã xuống sàn! Vưu Minh Hứa lộn người như chim én, hai chân vừa nhẹ nhàng tiếp đất liền bật dậy, định trượt thoát. Ai ngờ, hai cánh tay Cảnh Bình như kìm sắt kẹp chặt lấy cô, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được; tiếp tục giãy giụa, tay cô liền bị anh túm chặt, bẻ quặt ra sau lưng. Vưu Minh Hứa đánh nhau mười năm, nào đã bao giờ bị người ta áp chế tuyệt đối thế này, mặt cô đỏ bừng như gấc. Tiếng cười của Cảnh Bình vang khẽ bên tai, anh đột nhiên buông cô ra.
Vưu Minh Hứa lùi lại liên tiếp vài bước, gập người, thở hồng hộc nhìn anh.
Hơi thở của Cảnh Bình cũng có chút hỗn loạn, hơi cúi người, toàn thân căng cứng, vào tư thế như một con diều hâu chuẩn bị vồ bắt nai con. Mắt anh rực sáng, tràn ngập ý cười, nói: "Lại nào!"
Vưu Minh Hứa tiếp tục xông lên.
...
Hứa Mộng Sơn ngồi khoanh chân, cầm chai nước, ngơ ngẩn quan sát hai người trong trận. Anh ấy chưa từng nghĩ sẽ có cảnh hai người đánh nhau mà lại đẹp như tranh vẽ nhường này. Nam điển trai phóng khoáng, nữ lạnh lùng xinh đẹp, song đều rất nhanh nhạy, thông minh và hiên ngang. Chốc giống chim ưng to và chim ưng nhỏ dè chừng lẫn nhau, không ai chịu nhường ai; chốc lại giống như hai con chim én, linh hoạt vô cùng...
Có lẽ thân thủ hai người không phân cao thấp, song thời gian dần trôi, Hứa Mộng Sơn nhận rõ Cảnh Bình chiếm thế thượng phong. Nhưng anh không vội vã giành chiến thắng mà kiên nhẫn đánh cùng Vưu Minh Hứa. Hứa Mộng Sơn xem mãi xem mãi liền phát hiện mỗi lần Cảnh Bình chiếm ưu thế đều buông tha cho cô hoặc cố tình để lộ sơ hở. Anh ấy chú ý đến ánh mắt Cảnh Bình nhìn cô. Đó là ánh mắt thế nào? Rõ ràng là cưng chiều, dịu dàng và trầm lặng chứ còn gì nữa.
Chỉ là Vưu Minh Hứa đánh hăng say, một lòng muốn chuyển bại thành thắng nên không chú ý tới mà thôi.
Có lẽ cô vốn cũng sẽ không chú ý đến ánh mắt Cảnh Bình.
Hứa Mộng Sơn nhìn hai người, chợt thấy lòng khó chịu, chỉ muốn thở dài.
Thực ra hai người này rất đẹp đôi.
Không chỉ ở việc hai người qua vài tháng điều tra ngắn ngủi đã vô cùng ăn ý, mà thân là cảnh sát, cả hai đều thông minh, tài giỏi, kiên định và rất biết đối nhân xử thế.
*****
Vưu Minh Hứa hung dữ, Cảnh Bình kín đáo. Cô phá án, anh bắt tội tội phạm ma túy. Cả hai đều nổi bật, tuổi trẻ tài cao. Đến đánh nhau cũng ăn ý đến vậy, trên đời này còn người đàn ông nào có thể đánh Vưu Minh Hứa đến mức này? Nếu Vưu Minh Hứa thể hiện trình độ này trước mặt Ân Phùng, chắc anh chẳng bao giờ chạm được vào một ngón tay cô.
Hứa Mộng Sơn không nhịn được thở dài. Anh ấy rốt cuộc cũng thấu hiểu sâu sắc hàm ý của từ "không duyên phận" rồi.
Vưu Minh Hứa nào biết một đồng đội ngồi ngoài kia đang tâm sự trùng trùng đến thế? Mọi sự chú ý của cô đều đặt vào đánh nhau. Thậm chí đến Cảnh Bình cũng không ngoại lệ, anh chỉ một mực tập trung vào trận đấu. Tuy anh chiếm lợi thế nhưng đối thủ là Vưu Minh Hứa, chỉ lơ là chút thôi là sẽ chịu thiệt ngay.
Anh không hề nhận ra khi hai người giao đấu, cô bị khống chế, bản thân anh đã dùng ánh mắt gì để nhìn cô.
Cú đánh bất ngờ tiếp theo của Vưu Minh Hứa trúng lưng Cảnh Bình. Cảnh Bình chịu đau, đột ngột vươn tay túm lấy cô. Lần này anh dùng sức vừa nhanh vừa mạnh, Vưu Minh Hứa đã rất đuối sức, hoàn toàn không ngờ tới đã đến bước này rồi mà anh vẫn còn mạnh đến vậy nên không tránh thoát. Vừa lọt vào tay anh, cô bèn thuận thế nhào xuống đất định lăn khỏi vòng kìm hãm.
Nào biết Cảnh Bình phản ứng nhanh kinh người, vồ thẳng xuống, ép trên người cô.
Vưu Minh Hứa tung nắm đấm về phía mặt anh, anh né như tia chớp, luồn tay khóa chặt cánh tay cô từ phía trong, đè xuống. Vưu Minh Hứa nổi giận, dùng tay còn lại tung đòn, anh vẫn dùng chiêu cũ, khống chế nốt tay đó của cô, cúi đầu nói: "Phục chưa?"
Vưu Minh Hứa lần này bị đánh bại hoàn toàn, nằm thở hồng hộc còn bị anh đè cứng không dùng sức được. Nhưng cô vẫn chưa muốn từ bỏ, vừa thở vừa đưa mắt nhìn xung quanh, im lặng không đáp.
Vậy nên Cảnh Bình cũng bất động, tay chân đè chặt cô.
Một giọt mồ hôi từ trán Cảnh Bình nhỏ xuống má Vưu Minh Hứa. Đôi mắt đen thẳng thắn, chân thành của anh không rời khỏi cô.
Vưu Minh Hứa chợt sững người, bấy giờ mới nhận ra khoảng cách hai người rất gần, tựa như da thịt quấn quýt. Không khí quanh anh nóng rực, như sắp bao bọc lấy cô. Hai tay anh không biết đã chuyển từ đè sang nắm chặt hai cánh tay cô tự bao giờ.
Vưu Minh Hứa muốn ngồi dậy, vừa động đậy liền thấy anh dùng sức ấn xuống, cô không cựa quậy nổi.
"Phục chưa, Vưu Minh Hứa?" Anh lại hỏi một câu, giọng vô cùng trầm thấp.
"...Phục rồi." Cô nói, "Em nhận thua."
Cảnh Bình im lặng, cũng không buông tay, Vưu Minh Hứa nhạy bén nhận ra sức tay anh tăng thêm một chút, tim cô đập mạnh. Nhưng Cảnh Bình vẫn chỉ nhìn cô, đè cô không cho động đậy, tiếp tục lặng thinh.
"Ngồi dậy." Vưu Minh Hứa nói.
Hứa Mộng Sơn ngồi một bên tròn mắt. Tuy nói là đấu giao hữu, Vưu Minh Hứa không biết cũng đã bị đè như vậy bao nhiêu lần, căn bản chẳng tính là gì cả. Thế nhưng thời gian Cảnh Bình đè cô hình như hơi lâu thì phải?
Hơn nữa không khí cũng khó mà diễn tả thành lời. Hứa Mộng Sơn nhìn hai người kia gần như không nói chuyện, dường như có chút khác thường.
Hứa Mộng Sơn đang do dự không biết có nên cất tiếng hay không thì thấy Cảnh Bình buông Vưu Minh Hứa ra, đứng dậy, kéo cô lên. Sắc mặt cả hai đều bình thường, đi về phía anh ấy.
Hứa Mộng Sơn thở phào, cười đưa cho họ mỗi người một chai nước.
Vưu Minh Hứa uống một hơi hết già nửa, Cảnh Bình thì một hơi cạn sạch cả chai. Mặt hai người nhễ nhại mồ hôi song đều nở nụ cười.
Hứa Mộng Sơn vỗ vai Cảnh Bình, cố ý tỏ vẻ đắc ý: "Chi cục Lộc Sơn vài năm nay âm thịnh dương suy, anh Cảnh, anh cuối cùng cũng giúp anh em đồng chí chúng ta nở mày nở mặt."
Cảnh Bình cười nói: "Đánh với đồng nghiệp nữ vốn đã không được coi là chính đáng." Đoạn nhìn Vưu Minh Hứa nói: "Em nhường anh rồi."
Vưu Minh Hứa hừ một tiếng: "Đợi em luyện thêm hai năm nữa rồi tìm anh đánh tiếp."
Cảnh Bình: "Được, anh đợi."
Ba người ngồi nghỉ bên lề, Vưu Minh Hứa dứt khoát nằm sõng soài xuống sàn, Cảnh Bình hai tay chống sàn bình phục nhịp thở. Hai người đều hưng phấn, tựa như chút mập mờ ban nãy chẳng hề tồn tại.
Hứa Mộng Sơn nói: "Ngày mai anh Cảnh đi, không biết đến khi nào mới được gặp lại. Hứa trước nhé, dù mỗi người một phương nhưng ba chúng ta cả đời này đều là anh em. Cố gắng giữ liên lạc."
Vưu Minh Hứa và Cảnh Bình đều "Ừ" một tiếng.
Cảnh Bình nói: "Mộng Sơn, cậu đi mua thêm mấy chai nước đi."
Hứa Mộng Sơn đồng ý, rời đi đầu không ngoảnh lại.
Nhà tập võ bỗng im phăng phắc. Vưu Minh Hứa nằm im, lòng vô cùng bình tĩnh. Người ngồi bên cạnh cô kia cũng không quay lại nhìn cô. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo anh, bóng lưng anh thẳng tắp, hơi gầy và đẹp đẽ.
Sau đó cô nghe thấy anh hỏi: "Nếu không có cậu ấy, hoặc giả anh gặp em trước, hai chúng ta liệu có cơ hội không?"
Vưu Minh Hứa im lặng một khắc, nói: "Chuyện này không có nếu như."
Cảnh Bình cười nói: "Không, nếu có nếu như, hai chúng ta là cặp đôi có khả năng nhất. Anh biết rõ, em cũng vậy. Như thế anh sao có thể bỏ qua em? Anh chắc chắn sẽ chiến thắng tất cả mọi người, theo đuổi em thành công."
Vưu Minh Hứa không tiếp lời.
"Nhưng anh đến muộn rồi." Anh nói, "Người hôm nay nên nhận thua là anh. Đừng để tâm, nói không chừng anh vẫn phải lấy một cô vợ người Vân Nam, dịu dàng nghe lời khá hợp với anh. Tương lai nếu hai người kết hôn nhớ phải gửi thiệp mời cho anh đấy."
———
Sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Bình quay về Vân Nam.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn tiễn anh ra sân bay, Cảnh Bình bày tỏ đợi đến mùa hè sẽ gửi chút nấm tươi ngon cho họ. Vưu Minh Hứa bày tỏ sẽ dùng tôm để tặng lại anh.
Cuối cùng, hai người đứng ngoài cửa kiểm tra nhìn Cảnh Bình bước vào. Anh ngoảnh lại cười vẫy tay với họ rồi đi xa.
Trên đường quay về, Hứa Mộng Sơn thở dài liên tục. Vưu Minh Hứa không chịu được nữa, nói: "Cậu thở dài cái gì? Có chuyện thì nói mau."
Hứa Mộng Sơn: "Cậu xem, người đàn ông tốt đẹp duy nhất thích cậu cũng đi rồi."
Vưu Minh Hứa đánh bốp lên đầu anh ấy, Hứa Mộng Sơn tránh đòn đánh trả, hai người suýt chút thì đánh nhau trong taxi.
Ân Phùng đang ở Quý Châu xa xôi cũng nhận được tin Cảnh Bình rời đi. Trần Phong là người báo cho anh biết.
Ân Phùng đã có thể xuống giường được một lúc, anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra phương xa, cười nói: "Mắt không thấy tim không phiền, giờ ai còn cướp được cô ấy khỏi tay tôi?"
Trần Phong không biết anh đang tự nói một mình hay là nói cùng cậu ta, vả lại còn nói một cách trắng trợn đến thế. Có điều cậu ta vẫn cất tiếng dỗ dành: "Trong lòng Vưu Minh Hứa vốn cũng chỉ có mình thầy, những người khác chẳng là gì."
Ân Phùng lạnh nhạt: "Đó là tất nhiên, lòng cô ấy chỉ có thể có tôi."
Khi nói giọng anh trầm thấp, xen chút cố chấp. Trần Phong hiểu, thực ra từ khi Ân Phùng "quay lại", cậu ta nhìn rõ anh càng ngày càng quan tâm Vưu Minh Hứa, thậm chí còn vào sinh ra tử vì cô. Nhưng lần này sau khi tỉnh lại, Trần Phong cuối cùng cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho Vưu Minh Hứa đã mất đi sự tùy ý của ngày trước, thay vào đó là nhiều thêm chút nhẫn nại và cố chấp không rõ nguyên do.
*****
Lại một tuần nữa trôi qua, hôm nay là thứ Sáu, vừa sáng sớm Vưu Minh Hứa đã nhận được tin nhắn của Ân Phùng: "7 giờ tối đến nhà anh."
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nhắn lại: "Anh về rồi?"
"Chiều anh về đến nơi."
"Được."
Cô buông điện thoại, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, chút mừng vui thấp thoáng như đang từ từ trào dâng, thậm chí còn kèm theo chút bất an khó nói thành lời. Hai người đã hơn một tháng không gặp nhau, tuy thường xuyên liên lạc nhưng giờ anh sắp về, cô chợt thấy có chút không bình thường.
Cô kiềm chế tâm trạng, tập trung vào công việc, còn cùng Hứa Mộng Sơn bắt tên tội phạm cưỡng hiếp áp giải về đồn, bấy giờ xem điện thoại mới hơn 3 giờ chiều. Thời gian hôm nay dường như trôi đi rất chậm.
Giờ tan tầm, Hứa Mộng Sơn hẹn cô đi ăn, Vưu Minh Hứa không buồn ngẩng đầu đáp: "Không đi."
Hứa Mộng Sơn: "Sao thế, mình đãi."
Vưu Minh Hứa lúc này mới ngẩng lên nhìn anh ấy, nói một câu: "Chiều Ân Phùng về rồi."
Hứa Mộng Sơn bỗng thấy ngực như bị trúng tên, thở dài, nghĩ một hồi rồi cười nói: "Cũng tốt. Lần này thì không còn gì chia cắt được hai người rồi nhỉ? Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng tu thành chính quả."
Vưu Minh Hứa lại chỉ hờ hững đáp: "Cũng chưa chắc, nhỡ may anh ấy lại ngựa quen đường cũ, mình sẽ dạy dỗ một bài học rồi đá bay luôn một thể."
Hứa Mộng Sơn cười ha hả, cười xong rồi nói: "Anh ấy sẽ không thế đâu." Đoạn ra khỏi phòng làm việc.
Vưu Minh Hứa cũng cười, tiếp tục bận thêm một lúc, nhìn thời gian đã gần lúc Ân Phùng về đến nơi mới ra về.
———
Từ lúc về Hồ Nam, vì Ân Phùng không có ở đây nên Vưu Minh Hứa cũng chưa từng đến biệt thự. Lúc này đứng trước cổng nơi đây, nhìn Tiểu Yến cười hì hì chào mình, phía sau cậu ta là ngôi biệt thự với đèn đuốc sáng trưng, yên tĩnh và sạch sẽ chẳng khác nào ngày trước, lòng cô ấm áp, đi vào cùng Tiểu Yến.
Tiết trời đã dần chuyển ấm, từ xa đã nhìn thấy bóng người đứng trên sân thượng lộ thiên với phong cảnh tuyệt vời, rực sáng ánh đèn kia, cô không khỏi oán thầm: Lượn một vòng sinh tử, ấy vậy mà tính thích hào nhoáng của ai kia vẫn chẳng hề thay đổi. Chỉ có cô và anh mà còn phải bày trò hình thức, không biết ngượng hay sao.
Vừa vào phòng khách thì thấy ba người Đồ Nha, Quán Quân và Trần Phong đang ngồi ăn cơm. Trước mặt họ là một bàn thức ăn, có thêm vài chai rượu. Thấy Vưu Minh Hứa, Trần Phong cười nhẹ, mở lời trước tiên: "Chào bà chủ."
Đồ Nha cũng hùa theo, gọi một tiếng vừa to vừa ngờ nghệch: "Chào bà chủ."
Quán Quân ngẩng đầu, như cười như không nhìn cô, nói từng câu từng chữ: "Ái chà, bà-chủ-đến-rồi."
Dù là Vưu Minh Hứa cũng bị họ trêu đến bỏ bừng cả mặt, song vẫn phải giả bộ vô cùng bình thản gật đầu chào lại.
Tiểu Yến ở lại dưới nhà ăn cơm, một mình cô lên tầng. Vừa đi cô lại vừa mắng thầm Ân Phùng một trận, đúng là "dột từ trên nóc dột xuống."
Vừa lên đến cửa sân thượng, ập đến là mùi hương hoa ngạt ngào. Đưa mắt nhìn ra, trên lan can treo đầy đèn lấp lánh. Chính giữa đặt một bàn ăn nhỏ và hai chiếc ghế. Ân Phùng đứng bên cạnh bàn, tạp dề thắt eo, vừa đặt chiếc đĩa trong tay xuống bàn. Còn phía sau anh là hoa trải đầy khắp mặt sân, màu sắc tươi non dịu nhẹ, mùi hương ban nãy chính là bắt nguồn từ sân hoa này.
Vưu Minh Hứa sững sờ.
Anh nói buổi chiều về đến Tương Thành, hẹn cô tối gặp mặt. Lẽ nào vừa về anh liền làm những việc này để chuẩn bị cho bữa tối?
Nơi nào đó trong tim cô bỗng chốc mềm nhũn rồi dần sụp đổ.
Ân Phùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau một lúc, anh cởi tạp dề, vắt lên lưng ghế, nói: "Đến đây."
Sân thượng bật lò sưởi trong tường, anh mặc áo len tối màu, bên ngoài là chiếc áo khoác mỏng, gầy hơn trước lúc đi Quý Châu, sau lần thương nặng dường như nói cười lại càng thêm thận trọng. Anh lạnh lùng hờ hững, đẹp như một bức tranh đậm màu song lại thấp thoáng một loại ánh sáng dịu dàng.
Vưu Minh Hứa bước đến trước mặt anh, nhìn kĩ anh rồi nói: "Khỏi hẳn chưa? Nhanh vậy đã xuống bếp sẽ không sao chứ?"
Lời đáp của anh là vươn tay ôm cô vào lòng. Anh ôm rất chặt, mặt Vưu Minh Hứa vùi trong chiếc áo len của anh, mùi nước hoa nhè nhẹ vương vấn nơi đầu mũi.
Một tay anh ôm eo cô, tay còn lại dần nâng lên, nhẹ nhàng từ tốn vuốt ve gáy cô. Vưu Minh Hứa chợt thấy vừa vui vừa buồn, mũi cay xè, vươn hai tay ôm chặt lấy eo anh.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |