← Ch.078 | Ch.080 → |
Khoảng hai mươi phút sau, động tĩnh trên xe mới ngừng lại.
Qua một lúc nữa, cửa xe mở ra, La Vũ bước xuống, đóng cửa xe.
Quần áo, đầu tóc La Vũ rối mù, đai quần lỏng lẻo. Anh ta ung dung thắt lại, mặt vẫn nhiễm chút sắc đỏ hồng, trong mắt ngập ý cười.
Lôi Vũ cười thành tiếng: "Nhanh vậy?" Rồi lại một tràng cười lớn vang lên.
La Vũ đáp: "Ai nhanh? Lôi lão đại, lời không thể nói lung tung. Mới đánh một trận, em còn đang cương đây này. Hình Kỷ Phục sắp đến rồi, không thể để lỡ việc chính được."
Tôn Nguyên nhìn xe, không nhìn thấy tình hình bên trong bèn hỏi: "Cô ta sao rồi?"
La Vũ cười nói: "Không nghe lời, bị em chơi ngất rồi."
Ba người cười thích chí.
Lúc này, dưới núi thấp thoáng tiếng xe. Có người tới rồi.
Lôi Vũ phất tay ra hiệu, toàn bộ thuộc hạ đều nghiêm túc chờ đợi. Một tên thuộc hạ quan sát qua kính viễn vọng, báo cáo: "Một người đang đến, Hình Kỷ Phục."
Tôn Nguyên: "Phía sau thì sao?"
Thuộc hạ: "Không thấy ai khác."
Nhưng ba kẻ cầm đầu đều vô cùng căng thẳng, tựa như có trăm người đang tiến tới đây vậy.
Đã không còn ai để ý tới Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn, chỉ để lại hai người canh trừng họ. Trái lại, Hình Diễm Quân, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh bị rất nhiều người đưa lên trước.
Mặt trời trốn trong tầng mây, bóng râm bao trùm khắp núi. Xa xa, đám người thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đang hướng về đỉnh núi. Người đó chính là Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục mặc bộ đồ vận động, bên ngoài là áo chống đạn, tay xách một vali, bên trong chứa sổ sách ghi chép những sản nghiệp chủ yếu, danh sách nhân viên, còn cả những chứng từ quan trọng với số tiền khổng lồ không thể phơi bày ngoài sáng. Những thứ này đều là những thứ La Vũ muốn có. Nắm chúng trong tay, thế lực ngầm chủ yếu của Hình Kỷ Phục cũng sẽ được xử lý một cách dễ dàng.
Nhưng dù là vậy, toàn bộ người trên đỉnh núi đều không khỏi sững người. Bởi ông ta tuy đến một mình song không hề nao núng, rất ung dung, nét kiêu ngạo nơi đầu mày vẫn thế, mỗi một cử động đều toát lên khí chất thư sinh nho nhã, tựa như đang đi tản bộ trong sân vườn vậy.
Tôn Nguyên bỗng thấy hoang mang lạ, buột miệng nói: "Chắc lão không dở trò gì đấy chứ?"
Không ai đáp lại hắn ta, đến La Vũ cũng thu lại nụ cười thâm hiểm, tập trung nhìn Hình Kỷ Phục.
Thế nên, suốt một đường Hình Kỷ Phục đi lên đỉnh núi, 20 tên xã hội đen có mặt mà chẳng một ai nhấc súng nhắm bắn ông ta. Ông ta đứng ở nơi cách ba người đó vài mét, nhìn hết một vòng, tầm mắt dừng trên người Hình Diễm Quân rồi nhẹ gật đầu.
Vành mắt Hình Diễm Quân đỏ hoe.
Hình Kỷ Phục quay sang nhìn La Vũ, giờ này phút này, nào còn điều gì ông ta không hiểu, chỉ hỏi: "Vì sao?"
La Vũ đáp: "Nước chảy chỗ trũng, người tìm nơi cao. Ông chủ, ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi rất tham lam, thứ muốn có quá nhiều. So với ông, so với Diễm Quân, so với bọn họ, ..." Anh ta chỉ Hoàng Lung và Quách Phi Vanh: "...tôi càng thích hợp ngồi vào vị trí đó."
Hình Kỷ Phục nhìn họ một hồi, nói: "Con gái tôi đâu?"
La Vũ bấy giờ mới cười cười, nói: "Ông chủ, ông yên tâm, tôi yêu thương cô ấy còn chẳng kịp. Ông cứ đưa con trai về trước, tôi và cô ấy sẽ về Tương Thành sau. Ông giao hết mọi thứ cho con rể, rất hợp tình hợp lý. Cô ấy sẽ không xảy ra bất trắc, chỉ là không thể tiếp tục làm cảnh sát. Tôi sẽ kết hôn cùng cô ấy."
Hình Kỷ Phục im lặng một lát, cuối cùng gật đầu, tầm mắt dừng tại Lôi Vũ và Tôn Nguyên.
Hai người đó đối diện trước Hình lão đại dù đã ở tuổi xế chiều mà vẫn đầy uy nghi, tuy lòng kiêng kị song ngoài mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, tàn khốc.
Hình Kỷ Phục chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Ván này của các người không tệ."
Lôi Vũ nói: "Quá khen. Có thể được Hình lão đại khen một câu, tôi đúng là được nở mày nở mặt."
Hình Kỷ Phục chỉ cười cười, không nói thêm gì khác, nhìn về phía Hình Diễm Quân: "Diễm Quân, con qua đây. Tháo còng tay cho nó."
La Vũ gật đầu với thuộc hạ, có người tháo còng cho Hình Diễm Quân, anh ta loạng choạng bước về phía ông ta.
"Đồ đâu?" Tôn Nguyên định vươn tay.
Hình Kỷ Phục không buồn nâng mắt: "Lát nữa, để con trai tôi xuống núi trước."
Tất thảy không ai động đậy. Hình Diễm Quân đi đến trước mặt bố, Hình Kỷ Phục ghé tai con trai, hạ giọng nói: "Chạy xuống núi, dùng tốc độ nhanh nhất của con. Ngoài trăm mét có người của ta mai phục."
Hình Diễm Quân: "Nhưng bố..."
Hình Kỷ Phục cười nhẹ: "Không sao. Gốc rễ trăm năm nhà họ Hình không phải muốn động là có thể động, chúng không dám."
Hình Diễm Quân cắn răng, anh ta trước nay luôn tin phục bố, biết bản thân ở lại chỉ là dư thừa bèn nói: "Bố, bố nhất định phải an toàn trở về."
Hình Kỷ Phục gật đầu.
Hình Diễm Quân quay người chạy xuống núi, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.
Lôi Vũ: "Mở vali ra."
Hình Kỷ Phục tiến lên trước vài bước, cách họ gần thêm một chút, không nhanh không chậm đặt vali xuống đất, mở nắp, sau đó lùi lại.
La Vũ ngồi xuống nhìn, quả nhiên trong vali chất đầy những thứ mà anh ta muốn. Những thứ này đáng giá hơn rất nhiều so với cả lô hàng và tiền của ngày hôm nay. Lôi Vũ và Tôn Nguyên thấy vậy tất nhiên cũng đỏ mắt, tiến lại gần, cúi đầu nhìn chăm chú.
La Vũ lật xem đồ trong vali, ra hiệu bằng tay cho hai người, vừa định đứng dậy thì cơ thể đột ngột cứng đờ.
Tay anh ta vừa rồi vô tình chạm vào đáy vali mới phát hiện bên trong đầy đặc, hơn nữa rõ ràng dày hơn bình thường, chắc chắn còn chứa thứ khác. Anh ta sờ nhẹ, hình dạng này không lẽ là...
"Tất cả đứng im." Hình Kỷ Phục gằn giọng.
Tôn Nguyên và Lôi Vũ sững sờ. Bởi không biết từ bao giờ, trong tay Hình Kỷ Phục đã nhiều thêm một máy điều khiển từ xa. Ông ta cười mỉm nhìn họ.
Tôn Nguyên và Lôi Vũ đồng thời rút súng nhắm vào ông ta, La Vũ cúi đầu.
Hình Kỷ Phục nói: "Sức công phá của quả bom này rất lớn, có thể sân bằng cả đỉnh núi này. Có điều, ba người các người đứng gần thế, chắc sẽ nổ thành bột, bay vào khe suối đấy."
Tôn Nguyên và Lôi Vũ sầm mặt, La Vũ từ từ đứng dậy, nói: "Nhưng ông chủ Hình, nếu ấn, ông cũng sẽ chết, người của ông cũng vậy. Ông nỡ lòng ấn thật?"
Hình Kỷ Phục nói: "La Vũ, chắc cậu thấy tôi lương thiện nhiều rồi nên không thực sự hiểu tôi. Đời này tôi có thể chết, có thể trắng tay, thậm chí có thể giết người thân, giết bạn bè, chuyện xấu nào cũng có thể làm. Duy nhất không chịu người ta uy hiếp. Cho nên năm đó tôi kế nhiệm đã giết bốn trong năm người chú. Chẳng một cảnh sát nào bắt được một tên sát thủ liên hoàn giết người phụ nữ của tôi, tôi lóc xương xẻ thịt hắn, giết cả nhà hắn. Cậu nói xem tôi có nỡ ấn hay không... A Lung, Phi Vanh, nói cho chúng biết, tôi ấn hay không ấn?"
Hoàng Lung đã nhịn cục tức này suốt cả dọc đường, nỗi căm hận trào dâng, cười ha hả nói: "Lão đại, bấm mau, em không muốn bàn điều kiện như với chúng, mẹ nó nhiều anh em chết thế, đi bầu bạn cùng họ thì có sao?"
Quách Phi Vanh cũng gào thét: "Lão đại, chết có gì đáng sợ đâu. Anh đi đâu bọn em theo đó!"
*****
Sắc mặt ba người nhóm La Vũ càng khó coi. Không phải họ không đề phòng Hình Kỷ Phục dở trò, nhưng ai ngờ được ông ta lại có ý nghĩ đồng quy vu tận, đường đường một ông trùm xã hội đen mà còn không tiếc mạng hơn cả bọn họ!
Sắc mặt La Vũ dịu xuống, nói: "Ông chủ, có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta có thể đàm phán."
Lôi Vũ ha ha cười nói: "Thú vị! Ông chủ Hình đúng là thú vị! Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt!"
Vẻ mặt Tôn Nguyên khó coi, không lên tiếng.
Hình Kỷ Phục nói: "La Vũ, cậu trước nay luôn là người biết đong đếm lợi hại nhất. Thả hai người họ ra trước đã."
Yêu cầu này không quá đáng, thả ra bọn họ cũng chỉ có ba người mà thôi. La Vũ chỉ ngừng một chốc liền vẫy tay. Đám thuộc hạ thả Hoàng Lung và Quách Phi Vanh, hai người lập tức chạy đến cạnh Hình Kỷ Phục. Tuy họ đều bị thương nhưng không nghiêm trọng.
Hình Kỷ Phục nói: "Chi bằng ngồi xuống từ từ trò chuyện? La Vũ, cậu căn bản không cần nóng lòng đến vậy, còn bày ra một vở kịch lớn nhường này. Như cậu nói đó, cậu tương lai sẽ là con rể tôi, Diễm Quân sẽ không nhúng tay vào những việc này, tôi không giao cho cậu thì còn giao cho ai?"
La Vũ lập tức xuống nước: "Ông chủ có thể nhìn thoáng như vậy là được, dù sao sớm muộn cũng là người một nhà. Tương lai tôi nắm quyền, chắc chắn sẽ chăm sóc ông, chiếu cố chuyện làm ăn nhà họ Hình."
Hình Kỷ Phục cười cười.
La Vũ nhìn Tôn Nguyên và Lôi Vũ: "Hay là... ngồi xuống nói chuyện cùng ông chủ Hình?" Anh ta ra hiệu bằng ánh mắt.
Dưới sự uy hiếp của quả bom, hai người Tôn Nguyên và Lôi Vũ đều tinh ranh như thế, tất nhiên sẽ không trở mặt. Nếu Hình Kỷ Phục nhấn nút thật, cả đám đều xong đời thì còn mưu đồ được gì? Hơn nữa đời này của họ ai mà chưa nghe danh Hình Kỷ Phục năm nào, ông ta nói được thì sẽ làm được! Họ vốn đến vì lợi ích. Bấy giờ, Tôn Nguyên và Lôi Vũ trao đổi qua ánh mắt, nếu tình hình xấu đi sẽ quay sang liên minh với Hình Kỷ Phục, vứt bỏ La Vũ cũng không phải không có khả năng.
Có điều tạm thời nên im lặng quan sát tình hình.
La Vũ vẫy tay: "Cầm cả tiền và hàng đến đây."
Có thuộc hạ đi chuyển đồ, La Vũ nói: "Ông chủ Hình, ông muốn thế nào?"
Hình Kỷ Phục cười cười: "Tất nhiên là hai bên cùng thắng, không, ba bên cùng thắng, bốn bên cùng thắng. Thời đại đã thay đổi từ lâu rồi, mọi người cùng kiếm tiền mới là con đường đúng đắn."
Tôn Nguyên và Lôi Vũ cùng cười.
Chính vào lúc này, một tiếng "Pằng" cực nhẹ phá vỡ không gian, từ xa đến gần, chớp mắt vọng vào tai bốn người. Hình Kỷ Phục rùng mình, đùi phải trúng đạn.
La Vũ phản ứng nhanh nhất, nằm sấp xuống đất. Nhưng những người khác thì không may mắn đến vậy, sau vài tiếng "pằng", "pằng", "pằng" liên tiếp, Tôn Nguyên, Lôi Vũ, còn có vài tên thuộc hạ bên cạnh đều trúng đạn. Trái lại, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đứng sau Hình Kỷ Phục nên tránh được một kiếp nạn.
Ai nấy đều sởn tóc gáy, họ ở trên đỉnh núi, bốn bề trống không, cũng chẳng một bóng người, súng được bắn từ nơi nào?
Hoàng Lung phản ứng rất nhanh, đỡ Hình Kỷ Phục trốn ra sau một tảng đá lớn, nhìn về hướng bắn đạn... Là ngọn núi đối diện, bèn thất thanh hét lên: "Bắn tỉa! Có kẻ bắn tỉa! Không chỉ một người!"
Tiếng đạn không dứt, không nhắm vào nơi yếu hại, chỉ tập trung nhắm bắn vai, chân, cánh tay, khiến đám tội phạm mất khả năng hành động.
Điều này có ý nghĩa gì?
Người có mặt tại đây đều hiểu!
Lôi Vũ ấn chặt vết thương trên vai, trốn sau một thân cây, khàn giọng hét: "Mẹ kiếp có cảnh sát! Có nội gián!"
Lúc này nào còn ai quan tâm đến Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình? Hứa Mộng Sơn giật mình, cổ họng nghẹn ngào, lập tức ôm Cảnh Bình nằm phục xuống đất tránh làn mưa đạn. Nhưng dường như loạt đạn đều có mắt, không nhắm vào hai người cảnh sát.
Cảnh Bình ho ra máu, cố gắng ngẩng đầu nhìn ra xa, bên sườn núi kẻ tránh người núp, còn có kẻ muốn bắn trả. Vậy nên hóa ra trong nhóm đó còn có đồng nghiệp của họ sao?
Cảnh Bình đột nhiên cười thành tiếng.
Chẳng tránh đến giờ này mà anh và Hứa Mộng Sơn còn chưa mất mạng.
Không phải do mạng lớn, hay vận may tốt, không phải đám tội phạm mềm dạ nương tay.
Là người đó bảo vệ họ.
Thật đúng là quỷ tài*, người đó vậy mà lại dùng một lý do khiến người khác chẳng thể ngờ tới để bảo vệ họ.
Hoàng Lung và Quách Phi Vanh bảo vệ Hình Kỷ Phục, Hình Kỷ Phục chỉ sau eo, Hoàng Lung hiểu ý, sờ thấy hai khẩu súng trên eo ông ta, gã và Quách Phi Vanh lập tức nhận súng.
Giọng nói khuếch đại vang lên từ đỉnh núi đối diện: "Các người đã bị cảnh sát bao vậy, toàn bộ hạ vũ khí xuống! Hình Kỷ Phục, La Vũ, Lôi Vũ, Tôn Nguyên, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh, toàn bộ hạ vũ khí xuống, không được phản kháng! Hạ vũ khí xuống! Không được phản kháng!"
Thanh âm đó chỉ khiến đám tội phạm trên núi mặt mũi trắng bệch. Chúng biết xong đời rồi, lần này xong đời thật rồi. Hàng và tiền nhiều như thế, đủ để phán tất cả tội tử hình, thời điểm cảnh sát xuất hiện quá chuẩn xác, mai phục quá kĩ lưỡng, tiêu hủy chứng cứ cũng không kịp nữa.
Đột nhiên, một bên sườn núi truyền tới động tĩnh mới, tiếng súng, tiếng mắng chửi, tiếng đánh lộn, tiếng chạy, thấp thoáng có cả tiếng người đang hét: "Không được chạy! Cảnh sát!" Đó chính là hướng quân tiếp viện Hình Kỷ Phục đưa đến, cũng đã bị cảnh sát càn quét rồi!
Hình Kỷ Phục nhắm mắt rồi mở ra: "Đi!"
Hoàng Lung hít sâu một hơi, nói: "Nhưng Diễm Quân vẫn còn ở bên dưới!"
Hình Kỷ Phục lộ nét đau khổ, nói: "Nó chưa từng động vào ma túy, quay về tôi sẽ tìm luật sư nghĩ cách."
Ba người nhân lúc hỗn loạn, cúi thấp người, men theo một bên vách đá dựng đứng xuống núi.
Hứa Mộng Sơn nhìn thấy, nói: "Hỏng rồi! Hình Kỷ Phục muốn bỏ chạy!"
Một người bỗng bật dậy khỏi nền đất, chạy xuống núi theo hướng của đám người Hình Kỷ Phục – chính là La Vũ.
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình thấy La Vũ đều ngẩn người, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng anh ta.
Chính lúc này, cánh cửa sau của chiếc xe SUV mở ra, một người bước xuống. Hứa Mộng Sơn tròn mắt nhìn, người đó không phải Vưu Minh Hứa thì còn có thể là ai?
Chỉ thấy quần áo cô chỉnh tề, thần sắc cảnh giác, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không nhìn ra được vết tích bị làm nhục nào. Tim Hứa Mộng Sơn đập thình thịch, niềm vui dào dạt trong tim, quả nhiên...
Cảnh Bình cũng đã thấy cô, cố gắng gật đầu, nhìn Vưu Minh Hứa mà hốc mắt nóng rực.
Vưu Minh Hứa thấy hai người bèn cúi thấp, từ từ chạy tới. Bấy giờ tiếng bắn tỉa đã dừng, tội phạm ngã trên đất, bao gồm cả Tôn Nguyên và Lôi Vũ. Vưu Minh Hứa vì bị nhốt trong xe nên đã trở thành người duy nhất không bị thương tại nơi này.
Vưu Minh Hứa ngồi xuống trước mặt hai kẻ đó, Hứa Mộng Sơn túm cánh tay cô: "Cậu..."
Vưu Minh Hứa: "Mình không sao, La Vũ không làm gì mình, chỉ nhốt trong xe thôi." Đầu mày cô cũng vụt qua nét nghi hoặc.
......
40 phút trước.
Khi La Vũ ném Vưu Minh Hứa vào xe, sau khi đóng cửa, kéo rèm, Vưu Minh Hứa lập tức nhấc chân đá anh ta. La Vũ nhận trọn cú đá, sau đó ấn chặt hai chân cô, đè xuống, nói gằn bên tai cô: "Đừng loạn động, tôi không động vào em!"
Vưu Minh Hứa vốn đã chuẩn bị cá chết lưới rách cắn chặt răng nhìn anh ta.
Bấy giờ anh ta mới buông ra, ngồi thẳng người dậy, đạp hai cú vào cửa xe, gây ra động tĩnh rồi mới nói: "Tôi ra tay với em có thể khiến Tôn Nguyên và Lôi Vũ tin tưởng hoàn toàn tôi đắc tội Hình Kỷ Phục. Hơn nữa tôi đã từng hứa với em, không để người cảnh sát kia chết. Sao, coi lời tôi nói như nước đổ lá khoai à?"
Hết chương 240
* Quỷ tài khác thiên tài. Thiên tài là những người giải quyết khó khăn theo lẽ thường tình tốt hơn bất cứ ai. Quỷ tài ngược lại, không giải quyết vấn đề theo lẽ thường, nhưng hiệu quả thu được luôn là tốt nhất, có tài năng xuất chúng. Ví dụ như Gia Cát Lượng được coi là một trong những quỷ tài.
*****
Vưu Minh Hứa thấy anh ta không giống như đang nói dối, anh ta cũng không cần thiết phải nói dối trong tình huống hoàn toàn nắm được ưu thế như hiện tại.
"Đợi lát Hình Kỷ Phục đến còn không biết sẽ xảy ra những gì." La Vũ nói, "Em muốn bảo vệ mạng của họ thì ở yên trong xe. Đợi mọi chuyện kết thúc, tôi đưa em ra ngoài." Nói đoạn lại đạp mạnh một cú vào ghế trước.
Vưu Minh Hứa ngồi im lặng, không lên tiếng cũng không bộc lộ thái độ.
Mãi cho đến khi anh ta cúi đầu xem đồng hồ, cười nói: "Miễn cưỡng nói được rồi." Sau đó nới lỏng cổ áo, tháo thắt lưng da, kéo khóa quần xuống một nửa... Vưu Minh Hứa lạnh lùng nhìn, còn anh ta đã quay người nhảy xuống xe.
......
Tầm mắt Vưu Minh Hứa dừng trên người Cảnh Bình, anh khoác áo khoác của Hứa Mộng Sơn, Cảnh Bình cũng đang nhìn cô, sau đó từ từ nâng bàn tay dính đầy vết máu về phía cô, Vưu Minh Hứa túm chặt tay anh. Cảnh Bình nói: "Em... không sao là được."
Vưu Minh Hứa nhìn anh mà tim đau nhói, khẽ gật đầu: "Lão Cảnh, Mộng Sơn, cố kiên trì! Tiếp viện sắp đến rồi."
Cô đứng dật, thấy Tôn Nguyên và Lôi Vũ đã nằm rên rỉ trên đất. Cô tìm hai chiếc còng tay còng hai người đó lại, tiếp tục nhặt thêm hai khẩu súng đưa cho Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình.
Hứa Mộng Sơn: "Cậu muốn đi?"
Vưu Minh Hứa: "Mình buộc phải đi."
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều không cất lời, bởi nếu đổi thành bất kỳ ai trong hai người, nếu lúc này vẫn còn sức chiến đấu, họ chắc chắn sẽ đuổi theo. Cảnh sát đã phải trả một cái giá đắt đến như vậy, lập mưu lâu đến như vậy, thậm chí còn cất giấu một đội quân đánh úp trên đỉnh núi. Nếu thực sự có một cảnh sát ngầm mà họ không biết, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, cục diện hiện tại chính là người đó dùng mạng để đổi lấy. Mấy năm nay, Hình Kỷ Phục luôn không nhúng tay vào các cuộc làm ăn vi pháp vì để tẩy trắng bản thân. Đây là lần duy nhất, chắc chắn cũng là lần cuối cùng. Nếu để ông ta chạy thoát, với thế lực và sự thần thông của mình, muốn bắt ông ta sẽ càng thêm khó khăn.
Vưu Minh Hứa nhặt thêm một khẩu súng, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn họ, còn nở nụ cười nhẹ xinh đẹp và ngạo nghễ, ánh sáng trong mắt vẫn còn đó, quay người xuống núi.
Hứa Mộng Sơn bỗng cũng cười, tuy vừa cười đã khiến người anh ấy đau vô cùng, thì thầm nói: "Cô ấy sẽ bắt được chúng."
Cảnh Bình: "Đúng vậy... Đỡ anh dậy." Hứa Mộng Sơn do dự rồi từ tốn đỡ anh lên, dựa vào thân cây, hai người nhìn nhau, không cần nhiều lời thừa thãi, cùng cầm súng canh chừng những tên tội phạm nằm ngổn ngang trên đất sau đợt bắn tỉa vừa rồi. Muốn chạy trốn thì phải hỏi khẩu súng trong tay họ trước đã.
Tất nhiên, lồng ngực những cảnh sát bắn tỉa tại đỉnh núi đối diện đều nóng rực khi chứng kiến hành động này của hai người đồng nghiệp đang bị thương nghiêm trọng. Họ đều cúi đầu, duy trì tư thế nhắm chuẩn, im lặng canh giữ cùng Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình.
Cảnh sát đặc nhiệm tại sườn núi sau hai mươi phút đã tấn công và bắt gọn đám tay sai Hình Kỷ Phục đưa đến, tiến về đỉnh núi, bắt giữ hàng loạt tội phạm truy nã cấp A và tội phạm buôn bán ma túy độc ác, tàn bạo trong đó bao gồm cả Tôn Nguyên và Lôi Vũ, thành công ứng cứu Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình, từ đó phá bỏ được vụ án buôn bán ma túy có quy mô lớn nhất suốt vài năm nay, làm rúng động toàn bộ khu vực Hoa Trung, đây là những việc về sau.
———
Con người một khi muốn chạy trốn giữ mạng thường sẽ bộc phát sức mạng kinh người.
Trong thời gian những cảnh sát đặc nhiệm ở sườn núi bị đám tay sai của Hình Kỷ Phục làm chậm trễ, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh đã lần lượt thay nhau cõng Hình Kỷ Phục bị thương ở chân chạy được quãng đường rất xa.
Hoàng Lung vốn xuất thân từ nơi thôn dã, giỏi leo núi. Quách Phi Vanh trầm lặng, quyết đoán, cộng thêm có Hình Kỷ Phục thông minh, thủ đoạn tàn độc, ông ta tỉ mỉ quan sát phương hướng tiến công của cảnh sát trên núi, xác định địa hình vùng này, ba người hợp lực, thuận lợi xuống núi, nửa đường gặp một đội cảnh sát cứu viện nhỏ, họ cũng đã êm đẹp tránh thoát.
Dù trúng đạn nhưng với Hình Kỷ Phục mà nói, vết súng này căn bản chẳng đáng nhắc đến. Ông ta nằm trên lưng Hoàng Lung, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Phía trước là khe thung lũng, chắc chắn sẽ có đường. Chỉ cần có thể chạy thoát khỏi rừng cây đến đó, tiếp tục nghĩ cách tìm một chiếc xe thì sẽ có hy vọng thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.
Tuy nói lần này thế lực chủ yếu của Hình Kỷ Phục gần như bị cảnh sát tóm gọn, chỉ e khó quay lại Tương Thành, từ nay phải sống một cuộc đời lang thang. Nhưng chỉ cần chạy thoát, Vân Nam, Thái Lan, Lào, Hong Kong... nơi nào cũng có thể đi, thỏ khôn có ba hang, ông ta tất nhiên còn giấu một vài năng lực, cảnh sát khó mà bắt ông ta về quy án.
Ba người chạy đến một rừng cây trên sườn núi khá dốc, Hoàng Lung đã đuối sức, thở hồng hộc, Quách Phi Vanh nói: "Đổi cho tôi."
"Được."
Ba người dừng chân, Hoàng Lung thả Hình Kỷ Phục trên lưng xuống, Quách Phi Vanh đỡ ông ta.
Hình Kỷ Phục nói: "A Lung, Phi Vanh, vất cả cho các cậu rồi."
Quách Phi Vanh cười cười nói: "Lão Đại, ngày trước theo anh bọn em còn trải qua những giây phút còn nguy hiểm hơn thế này. Cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi*. Nhìn tình hình, Tôn Nguyên và Lôi Vũ đều không chạy thoát, hừ, dám đấu với chúng ta. Lần này Vân Nam và đám Tương Đàm còn thảm hơn mình!"
*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Hoàng Lung buông lời tàn độc: "Nếu không tại thằng La Vũ ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với bọn đó nhằm giành quyền thì chúng ta sao có thể rơi vào bước đường này?"
Hình Kỷ Phục: "Cậu còn tưởng cậu ta ăn cây táo, rào cây sung? Hừ..."
Hoàng Lung ngơ ngẩn, Quách Phi Vanh cũng nhìn Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục không nói nhiều thêm: "Nhanh đi thôi."
Ba người vừa đứng dậy thì đồng thời cứng đờ. Bởi phía trước cách khoảng bốn, năm mét, không biết đã nhiều thêm một bóng người từ bao giờ.
Người đó cầm súng trong tay, họng súng chĩa thẳng vào Hình Kỷ Phục. Cảm giác âm hiểm, liều lĩnh, tàn nhẫn và độc ác mà ngày trước họ luôn quen thuộc ở người này hiện tại đã tan biến sạch sẽ. Hóa ra động tác cầm súng của anh ta có thể chuẩn đến vậy, tựa như đã luyện tập cả trăm ngàn lần. Gương mặt anh ta cũng chỉ còn sáng rỡ nét quả cảm, kiên nghị.
Trong tình hình không có bất cứ người trợ giúp nào, anh ta đã một mình chắn trước con đường sống duy nhất của ba người bọn họ.
La Vũ nói: "Hình Kỷ Phục, Hoàng Lung, Quách Phi Vanh, hạ vũ khí xuống! Các người bị bắt rồi."
← Ch. 078 | Ch. 080 → |