Vay nóng Tinvay

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 052

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 052
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Có điều cô vẫn làm mặt bình thản, ngậm cười nói: "Khách sáo rồi."

Hứa Mộng Sơn đứng bên cạnh mà lòng đắng chát. Vưu Minh Hứa nhận được một câu "nghe danh đã lâu" kia kìa! Nghĩ kỹ lại, Vưu tỷ vốn chính là một nhân vật "hung hăng", quả thực là lập công nhiều hơn những người khác. Anh ấy làm người đàn ông phía sau người phụ nữ thành công này cũng được.

Như vậy, ba người coi như chính thức gặp mặt, tổ mới cũng được thành lập.

Bấy giờ, Cảnh Bình cất tiếng: "Tôi vừa mới đến, tuy lớn hơn hai người vài tuổi, nhưng rất nhiều thứ trên tuyến điều tra hình sự tôi vẫn chưa quen. Tôi thấy, mọi việc trong tổ chúng ta vẫn nên để Vưu Minh Hứa dẫn đầu, tôi và Hứa Mộng Sơn cùng làm chân chạy vặt."

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn liếc nhau một cái.

Thực chất, cấp bậc của anh cao hơn họ, lai lịch lại thâm sâu. Ngày trước, tổ ba người là do Vưu Minh Hứa phụ trách, nhưng Cảnh Bình đến, Đinh Hùng Vĩ lại không chỉ đích danh ai dẫn đầu mà để mặc cho bọn họ tự mình giải quyết. Ai ngờ vừa tới anh đã nói rõ việc này, cam nguyện đứng vị trí "Lão nhị", bộc lộ rõ anh là một người thông tình đạt lý lại hào phóng.

Hứa Mộng Sơn bật cười.

Vưu Minh Hứa nói một cách chân thành: "Được. Có việc gì chúng ta cùng thương lượng. Nếu anh làm tốt hơn em thì hai bọn em sẽ nghe anh."

Cảnh Bình cười cười, nói: "Có điều tôi sẽ không gọi cô là Vưu tỷ như họ. Vì cô nhỏ hơn tôi mấy tuổi lận."

Vưu Minh Hứa: "Anh bao nhiêu tuổi?"

Cảnh Bình: "31."

Vưu Minh Hứa kinh ngạc: "Trùng hợp vậy, em cũng 31 rồi."

Cảnh Bình ngẩn người, Hứa Mộng Sơn giả làm người điếc, Vưu Minh Hứa tiếp tục hỏi một câu vô cùng nghiêm túc: "Anh sinh tháng mấy?"

Kết quả là đôi mắt sáng trong, ôn hòa của Cảnh Bình nhìn chằm chằm mi tâm Vưu Minh Hứa, đáp: "Tháng 1, cô thì sao?"

Sắc mặt Vưu Minh Hứa thành khẩn chưa từng có: "Không phải chứ, ngày nào?"

Cảnh Bình nói: "Mùng 1."

Vưu Minh Hứa không bịa nổi nữa, ngoảnh đầu phì cười, Cảnh Bình cũng bật cười, Hứa Mộng Sơn ngớ người, nhìn dáng vẻ họ mới gặp lần đầu mà đã bất giác ghé lại tán dóc cùng nhau, anh ấy bỗng thấy hai người rất đẹp đôi đó chứ.

Ngay sau đó, Hứa Mộng Sơn lập tức nhớ tới Ân Phùng, thế là ác ý lại trào lên, người ta đã không muốn làm bạn trai Vưu Minh Hứa nữa rồi, còn nhớ tới anh ta làm cái gì cơ chứ.

———

Buổi trưa, Đinh Hùng Vĩ mời cơm toàn Đại đội, cũng là để chào đón Cảnh Bình. Khỏi phải nói, ai nấy đều ăn như hổ đói.

Trái lại, Cảnh Bình khi ăn khá nhã nhặn, cũng không tranh cướp như sói đói cùng bọn họ. Phần lớn anh đều hòa nhã ăn mấy miếng, nói mấy câu cùng anh em đồng chí.

Hứa Mộng Sơn huých tay Vưu Minh Hứa, nói: "Người Vân Nam đều thanh lịch thế hả?"

Vưu Minh Hứa nghĩ tới mấy cảnh sát Vân Nam trước kia cô từng gặp, người nào người nấy đều đen như hòn than, thô kệch, kiệm lời, bèn lắc đầu: "Không."

Hứa Mộng Sơn nói: "Cậu có thấy Cảnh Bình rất khí thế không? Không thấy ghê gớm chút nào, nhưng càng là vậy, càng khiến người ta cảm thấy anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện."

Vưu Minh Hứa nhắm chuẩn miếng thịt to nhất, nhanh nhảu gắp vào bát xong điềm nhiên đáp: "Không biết. Mình trước nay đều không cảm nhận được khí thế của người khác."

Hứa Mộng Sơn: "... Cậu giỏi."

Ăn xong, cả nhóm cùng vuốt bụng, quay về Cục cảnh sát tiếp tục làm việc. Khi gần tới cửa phòng làm việc của Đinh Hùng Vĩ, ông nói: "Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa, cô cậu vào đây một lát."

Vưu Minh Hứa đi vào phòng, ngồi xuống trước, thấy trên mặt bàn làm việc có hộp kẹo cao su bèn dốc một viên ra lòng bàn tay rồi liếc Cảnh Bình: "Có cần không?"

Cảnh Bình: "Xin một viên."

Anh mở lòng bàn tay, Vưu Minh Hứa đổ hai viên ra. Lòng bàn tay anh tuy trắng nõn, song lại có một vết sẹo vô cùng nổi bật, Vưu Minh Hứa hỏi: "Sẹo từ đâu vậy?"

Cảnh Bình đáp: "Dao chém."

Vưu Minh Hứa: "Nghe vậy em cũng có chút muốn đi điều tra tội phạm ma túy rồi đấy."

Cảnh Bình cười cười, nói đầy ngụ ý: "Sẽ có cơ hội." Nói xong, anh nhìn Đinh Hùng Vĩ.

Đinh Hùng Vĩ thấy bản thân là cấp trên, còn chưa mở miệng mà hai con người kia đã tán chuyện vui vẻ cùng nhau. Khắp Cục cảnh sát, khí thế của những người khác đều bị Vưu Minh Hứa chèn ép, đè bẹp, bao gồm cả Hứa Mộng Sơn. Bên ngoài, cậu ta "hoành hành ngang ngược", trong tổ thì đều bị Vưu Minh Hứa xách cổ lên đánh. Đây là lần đầu tiên Đinh Hùng Vĩ thấy Vưu Minh Hứa hợp cạ với một đồng nghiệp vừa quen biết đến thế, hơn nữa còn không hề chèn ép khí thế của đối phương.

Đinh Hùng Vĩ nghĩ, thú vị rồi đây.

Sau đó, ông cũng bất chợt nhớ tới Ân Phùng.

Hừ, con sói mắt trắng nuôi công cốc đó gần đây không thấy lượn lờ trước mặt ông nữa rồi.

Đinh Hùng Vĩ hắng giọng, nói: "Bảo hai người tới là vì có nhiệm vụ mới cần nói. Cảnh Bình, hay cậu giới thiệu trước đi."

Cảnh Bình đáp một tiếng, nói: "Trước đây tôi ở trong tổ điều tra tội phạm ma túy, chuyên phụ trách cắt đứt tuyến vận chuyển ma túy từ biên giới qua Vân Nam, vào đến Hồ Nam, Hồ Bắc, An Huy và Giang Tây. Tháng trước chúng tôi nhận được tin báo, Tương Thành có một tổ chức ma túy lớn, vận chuyển hàng lên phương Bắc. Chúng tôi nghi ngờ tổ chức này có liên quan tới một doanh nghiệp tại Tương Thành."

Tim Vưu Minh Hứa run lên.

Cảnh Bình nói tiếp: "Chúng tôi luôn theo dõi một người, mấy ngày trước anh ta từ Vân Nam đến Tương Thành. Người đó phụ trách liên lạc với tập đoàn này, gần đây vốn phải bàn bạc một vụ hợp tác lớn, nhưng hai ngày trước, chúng tôi đột ngột mất dấu. Cũng không tìm thấy anh ta quanh khu vực thường xuyên hoạt động. Anh ta mất tích rồi. Người này vô cùng quan trọng, chúng tôi buộc phải tìm ra. Rất có khả năng trong tay anh ta nắm giữ chứng cứ buôn bán ma túy của tập đoàn."

Đinh Hùng Vĩ hỏi: "Cháu đoán ra tên của tập đoàn ấy rồi chứ?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Khải Dương."

Đinh Hùng Vĩ nhìn Cảnh Bình, cười mỉm nói: "Cậu có tính toán là được." Thế là Vưu Minh Hứa hiểu ra, ông đang vui mừng vì cô đã làm ông được rạng rỡ mặt mày trước vị "đại tướng" từ trên trời rớt xuống này đây mà.

Đinh Hùng Vĩ nói: "Cấp trên muốn tìm người mất tích quan trọng đó, lại muốn điều tra rõ ngọn ngành, tìm ra tổ chức buôn bán ma túy kia, nhưng hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ. Vừa hay, Minh Hứa, chú biết vụ án cháu đang điều tra cũng có liên quan tới tập đoàn Khải Dương. La Vũ đã là một trong những nhân vật quan trọng của tập đoàn.

Đồng nghiệp Vân Nam đã đuổi tới tận đây, không thể gióng trống khua chiêng, cũng cần chúng ta phối hợp che chắn mới có thể hành động, tránh đánh rắn động cỏ. Bởi vậy, sau khi thương lượng, phía chúng ta quyết định điều Cảnh Bình tới đây, để cậu ấy vào tổ cháu. Bề ngoài là điều tra án mất tích, nhưng trên thực tế là cú đánh kép với tổ chức buôn bán ma túy và tổ chức tội phạm bí mật!"

Vưu Minh Hứa sáng tỏ: "Rõ ạ, cháu bảo mà, sao một người như anh ấy có thể đến chỗ chúng ta được chứ." Nói đoạn, cô quay qua nhìn Cảnh Bình.

Cô chỉ nói vậy, vốn không có ý gì đặc biệt, song mắt cô sinh ra đã là mắt phượng, liếc nhìn người kiểu này tự nhiên mang thêm chút nét quở trách của người con gái. Cảnh Bình bị cô nhìn như vậy mà thần sắc vẫn không thay đổi.

Đinh Hùng Vĩ bực mình: "Nói nhảm, không vậy thì việc gì tuyến điều tra ma túy phải điều một cảnh sát đã từng được nhận Huân chương đến đây là tay sai cho chúng ta?"

Vưu Minh Hứa cười cười, Cảnh Bình cũng cười nói: "Cháu không có nhiều kinh nghiệm trong điều tra hình sự, nên nghe theo sự chỉ đạo của cô ấy thì hơn."

Vưu Minh Hứa trước nay đều ưa nhẹ không ưa nặng, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng, nghe vậy bèn nở nụ cười. Đinh Hùng Vĩ không ngờ hai người lại vào cùng một giuộc nhanh đến thế, nhưng thấy tình trạng hai người, ông cũng không còn lo lắng vấn đề ăn ý giữa bọn họ nữa. Ông phất tay nói: "Cô cậu tự xem xét giải quyết là được. Bí mật tiến hành điều tra ma túy, tạm thời đừng nói với những người khác, chỉ có hai người là biết rõ nội tình. Đợi khi có tiến triển thì sẽ tăng thêm lực lượng sau."

———

Ra khỏi phòng làm việc của Đinh Hùng Vĩ, khi Vưu Minh Hứa đang muộn phiền nghĩ một loạt tình tiết càng ngày càng phức tạp của vụ án thì bất chợt bàn tay trắng nõn, khô ráo mang vết sẹo dài kia một lần nữa vươn tới trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, phản chiếu vào trong mắt gương mặt thanh tú, góc cạnh rõ ràng của Cảnh Bình.

"Vưu Minh Hứa, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

*****

Trong cảm nhận của Cảnh Bình, Tương Thành lạnh hơn Vân Nam rất nhiều. Gió nơi đây buốt giá, xen cái rét mướt của băng tuyết. Tiết trời cũng không đẹp, lúc nào cũng sương mù mênh mông, dày đặc, không hề dễ chịu. Trái lại, mùa đông Vân Nam luôn có ánh mặt trời chiếu rọi, trời trong như nước, mây như tuyết. Lòng người cũng sảng khoái hơn nhiều.

Cho dù là bạn thường phải sống trong bóng tối.

Cảnh Bình vẫn chưa thuê được phòng nên sống trong kí túc của Cục cảnh sát. Điều kiện sống không đặc biệt tốt nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Bấy giờ, Cảnh Bình mới cảm nhận được một chút tốt đẹp của Tương Thành, tuy lạnh nhưng nhẹ nhàng, đến mưa mùa đông cũng chỉ lây phây lất phất. Không hề giống Vân Nam, hoặc sẽ nắng như thiêu như đốt, hoặc sẽ mưa như trút nước. Sống trong kí túc xá còn có mấy cậu nhóc vừa tốt nghiệp, hàng ngày cũng yên phận, gặp Cảnh Bình đều cúi chào một cách vô cùng kính nể. Có những khi ăn đêm, họ cũng không quên "hiếu kính" vị tiền bối là anh.

Thế nên, lần đầu tới Tương Thành, sống mấy ngày an nhàn, bình tĩnh, Cảnh Bình nhớ tới tháng trước, anh vẫn còn truy đuổi tội phạm buôn bán ma túy trong rừng cây ở Vân Nam. Hai người đồng nghiệp ngã xuống, đối phương cũng mất đi vài tên. Còn anh thở hồng hộc đánh kẻ cầm đầu một trận tơi bời. Khi xách tên tội phạm đã hôn mê bất tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy rừng cao chót vót, mặt trời chói lóa vô cùng, chiếu tia nắng lên một thân đẫm máu của anh... Hôm nay nghĩ lại, chỉ thấy như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Năm nay anh 31 tuổi, độc thân, không phụ nữ, không nhà. Anh bước ra từ đầu dao biển máu của Vân Nam, đi tới thành phố xinh đẹp, yêu kiều này.

Trước khi đi, cấp trên trực tiếp của anh nói: Cảnh Bình, cậu chính là một con dao sắc nhọn, cắm vào Hồ Nam, cắt đứt động mạch của đường dây vận chuyển ma túy từ Vân Nam vào Hoa Trung.

Cấp trên còn nói: Cảnh Bình, không cần biết thế nào, nhất định phải sống sót cho tôi.

Trời lại sáng, Cảnh Bình mở mắt, sáng sớm nơi đây rất lạnh. Anh xuống giường, chỉ khoác một chiếc áo khoác, đi tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Anh sống trong căn một phòng ngủ, một phòng khách. Khi trở lại phòng ngủ, thấy một tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại: Lão Cảnh, gặp nhau ở bờ sông đối diện Cục cảnh sát.

Là tin nhắn của Vưu Minh Hứa.

Cảnh Bình cầm điện thoại ngẫm nghĩ: Bắt đầu gọi mình Lão Cảnh từ khi nào vậy nhỉ? Anh chỉ lớn hơn cô 5, 6 tuổi thôi mà.

Sau ít phút trầm tư, anh thay sang bộ đồ vận động, lấy một tập tài liệu khỏi cặp, liếc nhìn qua, trầm mặc đôi ba giây mới gập lại, nhét vào túi quần, ra khỏi phòng.

Trời vừa sáng, mặt trời vừa nhú lên khỏi đường chân trời, bốn bề đều là ánh sáng mềm dịu. Cảnh Bình chạy bộ một lúc liền thấy một người đang tập xoạc chân trên con đường gỗ ven sông.

Ngày hôm qua đã quyết định phải cùng kề vai làm việc, Cảnh Bình tất nhiên cũng sẽ chia sẻ một vài tin tức. Bởi cần bí mật điều tra nên hôm qua Cảnh Bình đã nói: Chúng ta hẹn một nơi nói chuyện đi. Nhưng Vưu Minh Hứa chê phiền, Cảnh Bình liền hẹn cô vào sáng sớm. Khi Vưu Minh Hứa không điên đảo sớm tối vì án mạng, buổi sáng cô cũng phải tập luyện, một công đôi việc, hiển nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.

Đôi chân đó rất thẳng, đường nét nuột nà, cân đối khó lòng diễn tả. Trong đầu Cảnh Bình nảy ra cụm: mặt xinh dáng đẹp. Nhìn một chút rồi anh bước tới, Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu nhìn anh, hạ chân xuống.

Cảnh Bình móc tài liệu ra, nói: "Cô đọc trước đi, tôi chạy một vòng, chạy về rồi chúng ta nói tiếp."

Vưu Minh Hứa gật đầu nhận tài liệu, bước vài bước từ đường gỗ về phía sườn dốc, tìm một thảm cỏ bằng phẳng, ngồi xuống bắt đầu đọc.

Nhân vật quan trọng mất tích tên Quách Hưng, 33 tuổi, người Khúc Tĩnh, Vân Nam. Người này xấu xa từ bé, nào là trộm cắp cướp bóc, ngang ngược đánh người, ra vào Cục cảnh sát như cơm bữa. Về sau anh ta sinh sống ở biên giới Vân Nam, một người như anh ta, lại sống ở một nơi như thế, không dính dáng vào thuốc phiện là một điều không thể. Khắp chốn đều đồn đại anh ta đã là cốt cán của tập đoàn buôn bán ma túy, cảnh sát cũng theo dõi anh ta đã lâu.

Mấu chốt không phải bắt giữ anh ta, mà là lợi dụng anh ta để nắm tin tình báo, lôi kẻ đứng sau của mạng lưới buôn bán ma túy ra ngoài ánh sáng. Hai tháng, Quách Hưng cuối cùng xảy ra chuyện, song lại không phải vì buôn ma túy. Anh ta và một tên đồng bọn cưỡng hiếp rồi sát hại một người phụ nữ. Nạn nhân cũng rất đáng thương, chồng mất sớm, là một quả phụ. Người em trai duy nhất mới 20 tuổi, học đại học ở Côn Minh. Người phụ nữ mở một tiệm tạp hóa, Quách Hưng và đồng bọn nửa đêm đột nhập, cưỡng hiếp xong giết, sau đó châm lửa đốt nhà, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Chứng cứ xác đáng, cảnh sát lập tức mở cuộc truy bắt Quách Hưng và đồng lõa. Thế nhưng họ biến mất không còn một dấu vết, cảnh sát vẫn chưa bắt được người.

Mãi cho tới gần đây, Quách Hưng mới lộ mặt, song lại chạy đến Tương Thành. Trên lưng còn cõng thêm một vụ buôn bán lớn. Cảnh sát tương kế tựu kế, muốn tóm gọn cả tổ chức buôn bán ma túy, thế nên chỉ lặng lẽ quan sát từ xa. Ai ngờ mấy ngày sau, anh ta mất tích.

Vưu Minh Hứa nhìn bức ảnh trên tài liệu, Quách Hưng là một người đàn ông thân hình hạng trung, tướng mạo bình thường, mặc áo phông quần cộc, cánh tay đen rắn chắc. Mặt mũi anh ta hiển nhiên rất cục cằn, vừa nhìn đã biết là một người hung hãn.

Vưu Minh Hứa ghi nhớ một vài thông tin quan trọng, chụp ảnh anh ta lưu vào điện thoại. Vừa ngẩng đầu liền thấy một dáng người xuyên qua làn sương mù mỏng, đang chạy về đây trên con đường gỗ, anh căn thời gian vừa đẹp.

Người cảnh sát điều tra tội phạm ma túy ngoài 30 tuổi có một thân hình thon dài, rắn chắc, cơ bắp cường tráng tràn trề sức mạnh. Anh cũng nhìn Vưu Minh Hứa từ xa, đôi mắt ấy trầm tĩnh tựa sương mai, ánh mắt không còn thấm ý cười nhạt của ngày hôm qua. Vưu Minh Hứa và anh đứng nhìn nhau từ xa mấy giây rồi mới rời mắt, cô đứng dậy.

Anh chạy tới chỗ cô, hơi thở có chút gấp gáp, chống hai bên hông, hỏi: "Đọc hết rồi?"

"Vâng."

"Trả cho tôi đi."

Vưu Minh Hứa đưa lại tài liệu cho anh, nói thêm một câu: "Em chụp ảnh rồi."

Cảnh Bình cong khóe môi, nói: "Giữ cho kĩ, điều tra tội phạm ma túy, chỉ cần để lộ một chút tin tức, cái giá phải trả có khả năng là một mạng người."

"Biết rồi."

Hai người sóng vai quay về, Vưu Minh Hứa nói: "Cho nên bề ngoài, chúng ta điều tra vụ cưỡng hiếp giết người của Quách Hưng, bắt người về quy án."

Cảnh Bình gật đầu: "Tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, cũng không được nhắc đến "ma túy" với bất cứ ai. Tìm được Quách Hưng, trong tay anh ta có tin tức tình báo chúng ta cần, không thể san bằng thì ít nhất cũng sẽ khiến tổ chức buôn bán ma túy thiệt hại to lớn."

"Được. Tiếp theo bắt tay từ đâu đây?"

Cảnh Bình nhìn cô, cười nói: "Nghe nói cô rất giỏi điều tra hình sự, hôm nay chúng ta đi đến nơi dừng chân của Quách Hưng tại Tương Thành."

Đó, anh lại quay trở về bộ dạng khó nhằn của ngày hôm qua rồi đấy.

Vưu Minh Hứa bình thản đáp: "Được thôi."

Hai người tiếp tục đi về hướng Cục cảnh sát, suốt dọc đường đều giữ im lặng. Mùi mồ hôi và khí nóng trên người Cảnh Bình lúc này mới phát ra. Với Vưu Minh Hứa mà nói, kiểu đi sóng vai như thế này trước nay luôn vô cùng bình thường, khi đi cùng những anh em đồng nghiệp khác, ai mà chẳng một thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng không rõ vì sao, giờ phút này cô lại thấy có chút mất tự nhiên. Cô không muốn đi gần anh, bèn lặng lẽ nhích sang bên cạnh, cách xa hơi thở của anh.

Cảnh Bình không chú ý tới động tác nhỏ này của cô, sáng sớm không khí trong lành khiến tâm trạng sau khi vận động vô cùng thoải mái. Anh nhìn về phương xa một hồi, lúc cúi đầu, bất chợt nhìn thấy vòng eo nhỏ gọn và đôi chân thon dài, thẳng tắp của Vưu Minh Hứa. Một ý nghĩ chợt vụt lên trong đầu Cảnh Bình: Một người phụ nữ như cô, không thể không có bạn trai.

*****

Quách Hưng sống tại một trong những căn biệt thự ở Vọng Thành của ngoại ô thành phố. Đó là khu biệt thự rộng lớn, vì mới được xây dựng nên tỷ lệ dân cư không cao. Cổng tiểu khu chỉ có mấy cửa hàng, siêu thị mini tiện lợi, hiệu thuốc, quán hoa quả, đôi ba khách sạn, một nhà hàng cá tươi sống và một quán cơm bình dân. Đến trưa đã có một vài người khách, việc làm ăn kinh doanh khá tốt.

Theo tư liệu đăng ký bất động sản, có người khác đứng tên thuê căn biệt thự này. Cảnh sát điều tra thì phát hiện kẻ đó dùng chứng minh thư nhân dân giả.

Cảnh Bình, Vưu Minh Hứa dẫn theo Hứa Mộng Sơn và hai nhân viên giám định đến biệt thự. Hứa Mộng Sơn và những người khác chỉ biết cần phải truy bắt nghi phạm. Cấp trên đã có lệnh, Vưu Minh Hứa tất nhiên sẽ không kể với cộng sự. Đến khi thực sự không giấu được nữa, họ sẽ tự biết những điều cần biết.

Điều bất ngờ là tên tội phạm này thuê biệt thự rất phong tình. Sân viện rất lớn, bên trong có một hồ cá, hoa cỏ cũng được chăm sóc kỹ càng. Vưu Minh Hứa ghé tới cạnh hồ xem xét, thú vị thật, người này không nuôi cá vàng mà lại nuôi cá trắm cỏ và cá mè. Vây cá trắng ngần, màu sắc tươi sáng, con nào con nấy đều to bằng cẳng tay.

Khóa cửa hoàn hảo, không có dấu vết bị phá hoại. Hứa Mộng Sơn dùng chiếc chìa khóa lấy từ chỗ nhân viên nghiệp vụ để mở cửa. Bên trong biệt thự vừa trống trải vừa yên tĩnh.

Mấy người bước vào, nơi đây chỉ được trang hoàng đơn giản, cách bày trí phòng khách cũng rất giản đơn, một chiếc sofa, một bàn trà và ti vi, còn lại đều để trống. Cầu thang nằm ở bên sườn. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn luôn rất ăn ý, lúc này, Hứa Mộng Sơn đeo găng tay, đi lục đồ trong thùng rác, Vưu Minh Hứa thì bước tới cạnh bàn trà, nhấc từng thứ đồ trên mặt bàn lên xem xét tỉ mỉ. Hai nhân viên giám định bắt đầu thu thập dấu vân tay.

Cảnh Bình đứng phía sau họ, trở thành người nhàn hạ nhất. Thói quen trước nhất của anh là quan sát toàn bộ, phòng khách có ba cửa sổ, xem có phù hợp cho việc đào thoát hay không. Cầu thang khá hẹp, không có khoang ngầm. Anh lật thảm lót chân, sờ nhẹ liền biết ma túy không được giấu tại đây. Quách Hưng là một tay lão làng, sẽ không giấu ma túy ở một nơi dễ dàng dễ bại lộ như vậy. Nghĩ đến đây, anh cười sâu xa.

Hứa Mộng Sơn nhấc hộp cơm đặt ngoài trong thùng rác lên, mở ra ngửi thử, nhíu mày nói: "Nhiệt độ trong phòng thấp nhưng bốc mùi rồi, ít nhất cũng đã vứt được ba ngày."

Vưu Minh Hứa nhìn anh ấy, trong tay cô là mấy bộ đồ ăn mua ngoài, cùng một nhà hàng với hộp cơm trên tay Hứa Mộng Sơn.

Hai người đều thấu hiểu ánh mắt của đối phương. Quách Hưng thích đồ ăn nhà hàng này, trong nhà không còn hợp cơm khác, chứng tỏ những hộp cơm trước đó đều đã được vứt đi. Quan sát mức độ sạch sẽ trong nhà có thể phán đoán rằng, Quách Hưng không phải người lôi thôi lếch thếch. Cũng có nghĩa là, hộp cơm đã được đặt vào ba ngày trước này rất có khả năng là hộp cơm cuối cùng mà anh ta đã đặt.

Vưu Minh Hứa ra hiệu bằng ánh mắt cho Hứa Mộng Sơn, anh ấy lập tức tìm số điện thoại của nhà hàng trên mạng rồi liên lạc với họ. Quả nhiên, vì Quách Hưng luôn đặt cơm ở đó nên nhân viên cũng có ấn tượng, nói: "Đúng vậy, ba ngày trước địa chỉ này đã đặt cơm, nhưng mấy hôm nay không thấy đặt nữa."

Vưu Minh Hứa quay đầu nói với Cảnh Bình: "Thời gian mất tích rất có khả năng là vào buổi chiều ba ngày trước."

Cảnh Bình gật đầu. Người đồng nghiệp trước kia luôn theo dõi Quách Hưng từ xa cũng có phỏng đoán tương tự. Nhưng vì đang chuẩn bị "thả dây dài, câu cá lớn" nên không giám sát chặt chẽ, kết quả là Quách Hưng mất tích.

Cảnh Bình đi lên theo cầu thang, cúi đầu khi bước tới khúc ngoặt, nhìn nhóm Vưu Minh Hứa tản ra mọi góc ngách của phòng khách, tiếp tục im lặng chuyên tâm bận rộn. Công việc của cảnh sát hình sự có lẽ nặng nề và rườm rà hơn công việc của cảnh sát điều tra tội phạm ma túy rất nhiều, tất nhiên cũng không thiếu sự kích thích và nguy hiểm. Nhưng nói cho cùng cũng không giống với cuộc sống thường phải đối mặt với mưa bom bão đạn mà anh đã từng trải qua. Không rõ vì sao, nhìn những đồng nghiệp mới này, cõi lòng Cảnh Bình bỗng thấy mềm mại và yên bình đến lạ. Anh lắc đầu, cười khẽ, bước lên tầng.

Trên tầng có ba gian phòng ngủ, chỉ phòng ngủ chính lớn nhất là có giường và một tủ quần áo, còn lại thì để trống. Đồ gia dụng đều mới tinh. Cảnh Bình quan sát hết một lượt, cuối cùng bước tới bên giường, áp sát tường, cúi lưng nhìn một hồi lâu rồi đẩy giường ra, lần mò từng chút sau đầu giường gỗ. Khi sờ được một mảnh gỗ, anh nhếch mày, lấy tua vít khỏi túi áo, gẩy khẽ, mảnh gỗ rơi ra, bên trong là một túi bột trắng.

Đợi đến khi Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn bước vào phòng ngủ, Cảnh Bình đã tìm được bốn túi bột từ mọi ngóc ngách trong phòng, đặt trên sàn nhà. Cộng toàn bộ lại ít nhất cũng phải khoảng 300 gam.

Cảnh Bình đút tua vít vào túi, giơ tờ giấy thử đã đổi sang màu lam trong tay lên, nói: "Là heroin."

Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn trước kia chưa từng tiếp xúc sâu về phương diện này nên đều chấn động, cầm một túi lên nhìn. Hứa Mộng Sơn nói: "Ghê thật. Chỗ này có phải đã đủ để phán Quách Hưng tội tử hình rồi không?"

Cảnh Bình đứng dậy, cho ma túy vào túi đựng vật chứng, đáp bằng giọng bình đạm: "Đúng vậy." Anh vẫn nhàn nhã như cũ, không có lấy một tia hưng phấn. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn nhìn nhau, nghĩ bụng: Có lẽ người này đã quá lõi đời, 300 gam heroin không đủ để anh quá mức coi trọng.

Chỉ là, khi Vưu Minh Hứa nhìn dáng người đứng sừng sững trầm mặc của Cảnh Bình, cô lại cảm thấy người này mang một khí chất vô cùng đặc biệt. Có phải mỗi một người cảnh sát từng được nhận Huân chương, trải qua cửu tử nhất sinh đều sẽ thấy núi Thái Sơn sập cũng không đổi sắc mặt, sâu xa khó lường như vậy?

Ra khỏi phòng ngủ chính, ba người bước vào căn phòng ngủ phụ bên cạnh. Gian phòng này trổng trơ, không có bất cứ thứ gì. Ba người chỉ dạo qua rồi ra ngoài, để nhân viên giám định thu thập chứng cứ.

Gian phòng thứ ba có một tủ để đồ, cũng là đồ mới. Vưu Minh Hứa mở một tủ, bên trong có mấy tấm chăn, có chăn dày, có chăn dùng cho xuân thu, còn cả chăn điều hòa, toàn bộ đều mới tinh, chưa xé vỏ bọc. Vưu Minh Hứa cười nói: "Xem ra con người Quách Hưng rất tinh tế, cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho việc sống lâu dài tại đây. Đồ gia dụng đều là mới mua, chăn cũng một lúc mua cả bốn mùa."

Hứa Mộng Sơn tiếp lời: "Cho nên "mất tích", ít nhất là nằm ngoài dự tính của anh ta."

Hai người đều nhìn về Cảnh Bình, anh nhìn chỗ chăn đó, khẽ gật đầu.

Trong chiếc tủ thứ hai đặt vài đồ lặt vặt: một rương đựng công cụ gia dụng. Hứa Mộng Sơn mở ra xem, có tua vít, máy khoan búa vặn các loại, có cả mấy túi đinh ốc, không thiếu thứ gì. Hứa Mộng Sơn nói: "Có lẽ là những đồ còn thừa lại khi lắp đặt nhà cửa." Vưu Minh Hứa đón lời: "Quách Hưng quả thực rất tỉ mỉ."

Chiếc tủ đó rộng khoảng nửa mét, một nửa đặt những đồ này, một nửa để trống. Hứa Mộng Sơn nói: "Thiếu thứ gì?"

Vưu Minh Hứa ngẩn người. Cảnh tượng này khá quen thuộc, chính là trong văn phòng của Trương Vy tại công ty Phân Kim Bảo, cô và người kia đã phát hiện dụng cụ pha trà bị di chuyển, từ đó từng bước suy đoán tung tích chứng cứ mà Phán Giai đã dùng mạng sống để đổi lấy.

————

Trong đầu cô vụt lên hình ảnh người đó đứng bên cạnh, cười ngây ngốc đòi cô khen thưởng. Vưu Minh Hứa lập tức hồi thần, tầm mắt trở lại chiếc tủ bị để trống một nửa kia. Dấu vết rõ ràng như vậy, hoặc là người lấy đồ bỏ đi không kịp che giấu, hoặc là không thèm giấu. Trong nhà không có bất cứ dấu vết đột nhập hay giằng co nào, cũng không có dấu vết tồn tại người thứ hai. Nếu thực sự có người từng đến đây, có thể xử lý hiện trường giống hệt trạng thái bình thường thì giả thiết không kịp che giấu sẽ không tồn tại. Bởi vậy, cô nghiêng về vế sau, chính là không cần thiết phải che giấu. Hơn nữa, người lấy đồ không ai khác ngoài Quách Hưng.

Ghé sát tới nhìn, cô phát hiện một vệt đất tại mặt trong ván gỗ của tủ. Cô chạm vào đó, đưa lên mũi ngửi, có chút mùi tanh. Sau đó cô thò hẳn đầu vào tủ, ra sức hít ngửi.

Khi cô làm những việc này, Hứa Mộng Sơn ở bên cạnh soi đèn điện thoại, cũng thò đầu vào ngửi cùng cô. Cảnh Bình đứng sau hai người, không hề làm phiền tới bọn họ. Khi Vưu Minh Hứa quệt đất đưa lên ngửi, tầm mắt Cảnh Bình cũng theo đó dừng trên đầu ngón tay và chóp mũi cô.

Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu cười với anh: "Em đại khái biết ba ngày trước Quách Hưng đi đâu rồi. Đợi vài phút để em xác nhận lại đã." Hứa Mộng Sơn huýt sáo, cũng mơ hồ cảm thấy cả căn biệt thự có điều gì đó khác lạ, song lại không thể nào nghĩ ra được. Nếu không phải vậy, làm gì có chuyện anh ấy cam tâm tình nguyện gọi cô một tiếng "Vưu tỷ"?

Sức chú ý của Cảnh Bình đều đặt trên điều tra ma túy và bắt tội phạm, không quá chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt. Nghe cô nói vậy bèn nâng đôi mắt một mí như cười như không nhìn Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa nói: "Chẳng phải muốn xem phương thức điều tra hình sự của bọn em sao? Đợi đó."

Cảnh Bình bật cười, nhìn cô gái gai góc này xuống tầng, ra khỏi biệt thự, đi về phía cổng tiểu khu.

Cảnh Bình ngoảnh đầu hỏi Hứa Mộng Sơn: "Bình thường cô ấy đều hùng hục như vậy à?"

Hứa Mộng Sơn nói: "Đúng vậy, Vưu tỷ chính là trùm trong Cục. Có điều, anh Cảnh yên tâm, cậu ấy trước giờ đều ăn mềm không ăn cứng, chắc chắn không dám "động thổ trên đầu Thái Tuế*" anh đâu."

* Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.

Cảnh Bình lại cười, nói: "Vậy chắc bạn trai cô ấy bị hành nhiều lắm nhỉ?"

Nhắc tới Ân Phùng là Hứa Mộng Sơn phát bực: "Hiện giờ cậu ấy làm gì có bạn trai? Không có, ế chổng vó ra đấy."

Cảnh Bình dường như không quá để ý, tiếp tục quay đi điều tra nơi khác.

Không lâu sau, Vưu Minh Hứa trở lại, tay chống lên cửa, cười cười: "Anh em, lấy được địa chỉ rồi, đi theo tôi."

P/s: Từ chương này mình sẽ để lại tên Hán Việt của công ty là Phân Kim Bảo nhé. Mong mọi người thông cảm ạ!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)