← Ch.030 | Ch.032 → |
Trần Chiêu Từ dẫn Phán Giai đến một văn phòng rộng hơn, bên trong được trang hoàng vô cùng tinh tế. Một người phụ nữ xinh đẹp ngoài 30 tuổi, mặc bộ đồ công sở, dáng vẻ tinh anh lão luyện, đứng sau chiếc bàn làm việc nở nụ cười tươi tắn.
Trần Chiêu Từ giới thiệu: "Đây là Giám đốc tài chính của công ty – Trương Vy, em gọi chị Vy là được."
Phán Giai lập tức nhận ra chị ta chính là người lần trước gọi điện tới khuyên cô quay video khỏa thân, Phán Giai rụt rè: "Chào chị Vy."
Trương Vy phất tay: "Cậu ra ngoài đi, tôi nói chuyện với Linh Linh một lát."
Trần Chiêu Từ nói với Phán Giai: "Chị Vy vẫn luôn muốn gặp em, vậy mọi người nói chuyện đi nhé, anh đi báo cáo với ông chủ, em cũng chuẩn bị dần đi, lát nữa anh đưa đến gặp ông chủ."
Phán Giai: "Ồ... Vâng."
Trần Chiêu Từ ra ngoài, Trương Vy kéo Phán Giai ngồi xuống ghế sofa: "Cô gái tốt, em xinh đẹp thật đấy, có bạn trai chưa?"
Phán Giai cúi đầu: "Chưa ạ."
Trương Vy nói: "Không có cũng không sao, tương lai tìm bạn trai nên tìm kiểu như Trần Chiêu Từ, rất nhiều cô gái đều thích cậu ta."
Phán Giai không biết phải nói gì, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đùi. Trương Vy quan sát mọi phản ứng của cô, vừa pha trà vừa nói: "Chị nghe Trần Chiêu Từ nói, hiện tại em gặp khó khăn trong việc trả nợ nhưng lại không bằng lòng quay video. Theo thông lệ, công ty tuyệt đối sẽ không cho em tiếp tục vay tiền. Nhưng một mặt, Trần Chiêu Từ nói em là đàn em cậu ta coi trọng nhất, mặt khác, nghe nói em rất có tài cán, tư chất tốt nên phía công ty cũng đã đắn đo rất lâu mới nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường cho em."
Phán Giai ngẩng đầu mong ngóng: "Cách gì ạ?"
Trương Vy đặt tách trà xuống trước mặt cô, nói: "Giống như Trần Chiêu Từ, gia nhập công ty bọn chị."
Hơi trà bốc lên nghi ngút, Trương Vy nói tiếp: "Thử xem, trà Chính Sơn Tiểu Chủng* thượng hạng đấy." Phán Giai nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ. Trương Vy cười nói: "Cô gái ngốc, đúng là không biết nhìn đồ tốt, bình thường người khác đến cũng không được uống trà này đâu." Phán Giai đâu hiểu gì về trà, thấy vị hơi chát và đắng chỉ đành uống thêm ngụm nữa.
* Chính Sơn Tiểu Chủng là một loại Hồng trà có vẻ bề ngoài mập mạp, màu sắc đen bóng, sau khi hãm trà thì nước sẽ có màu da cam, sáng trong, hương thơm tự nhiên như hoa trái, tư vị nồng hậu kéo dài.
Trương Vy rót thêm trà cho cô rồi nói: "Công ty yêu cầu cao với nhân viên, người bình thường muốn vào cũng không được. Trần Chiêu Từ ngày trước cũng nợ công ty hơn trăm nghìn tệ, mấy năm nay thông qua nghiệp vụ, không những trả sạch nợ mà còn dư dả mua nhà mua xe. Chẳng phải là đ đi tới đỉnh cao đời người rồi đó sao? Tất nhiên, vì công ty bọn chị có đãi ngộ rất cao, cho nên quy định cũng rất nghiêm ngặt, đã vào công ty làm việc là phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh cấp trên. Đặc biệt là quan hệ giữa các nhân viên của công ty đều khăng khít như một gia đình, thấu hiểu và ủng hộ lẫn nhau. Em có thể làm được những điều này không?"
Phán Giai lập tức nói: "Có thể! Em có thể!" Nói đoạn lại có chút ngượng ngùng, dè dặt hỏi: "Em có thể vào công ty thật sao?"
Lúc này, Phán Giai vừa vui vừa buồn. Vui là bọn họ để cô vào làm trong công ty, nếu có thể tiếp xúc sâu hơn với nhân viên và nghiệp vụ, chưa biết chừng có thể điều tra ra cái chết của hai cô gái có liên quan đến bọn họ hay không. Buồn là tốc độ này quá chậm, bọn họ là đang "thả dây dài, câu cá lớn", mưu đồ trói chặt cô với công ty ư? Song phía cảnh sát không thể chờ đợi quá lâu được. Nhưng bất luận thế nào, Phán Giai quyết định không bỏ qua cơ hội lần này.
Trương Vy cười nói: "Đương nhiên có thể, hình tượng và khí chất của em tốt thế này, còn tốt nghiệp đại học Hoài Thành, qua cuộc chuyện, chị thấy lối tư duy của em rất tốt, là một thanh niên có tiềm năng. Trước mắt, công ty có hai chức vụ trống nhưng sức cạnh tranh rất cao nên đều phải thông qua phỏng vấn trực tiếp. Một vị trí giống Trần Chiêu Từ, làm từ nhân viên nghiệp vụ, loại này khá vất vả, mức thu nhập khi mới bắt đầu cũng không ổn định; còn một vị trí là làm trợ lý cho ông chủ Chu. Cơ hội này rất khó có được nhưng em lại đến đúng lúc trợ lý trước xin từ chức. Có điều, công việc này cũng rất vất vả, gần như yêu cầu làm việc 24 giờ, chăm sóc mọi nhu cầu của ông chủ Chu, vừa phải thay ngài ấy xử lý công việc, một vài buổi công tác hay xã giao cũng đều phải đi theo. Song thu nhập ổn định, lương một tháng 5000 tệ, hơn nữa là trợ lý của lãnh đạo mà, sau khi theo ngài ấy mấy năm, tầm nhìn cũng sẽ được mở mang hơn, có thể làm chức cao trong một bộ phận riêng biệt, khi đó thu nhập sẽ càng cao. Chị cũng đã từng làm trợ lý cho Chu tổng mấy năm, em xem hiện tại chị sống có chỗ nào không tốt?"
Phán Giai nói: "Chị Vy, em, em muốn thử làm trợ lý cho ông chủ Chu."
Trương Vy nâng tách trà, bộ móng rực rỡ lấp lánh, cười nói: "Được, chị và em rất có duyên nói chuyện, em đã qua vòng phỏng vấn của chị. Tiếp sau đây, có thể để lại ấn tượng cho ông chủ Chu hay không thì phải xem năng lực của em. Chỉ cần là người ông chủ Chu coi trọng, ngài ấy sẽ đối xử rất tốt, còn tặng cả quần áo trang sức các loại. Đối với chúng ta mà nói, những thứ đồ đó đều là hàng xa xỉ giá trên trời, nhưng với ngài ấy thì chỉ là chuyện cỏn con. Em gái, có thể nắm được cơ hội này hay không phải xem em thế nào đấy."
Phán Giai lộ ra thần sắc nghi hoặc, Trương Vy chạm tách với cô: "Cạn ly." Phán Giai không thể từ chối bèn uống thêm hai tách nữa, hai người tiếp tục nói chuyện cho đến khi Trần Chiêu Từ quay lại đón, chị ta mới để cô đi.
Trần Chiêu Từ nhìn cô, nói: "Chu Tổng đang đợi em."
Phán Giai kéo góc áo anh ta: "Em đi phỏng vấn ứng tuyển vị trí trợ lý Chu Tổng được không?"
Trần Chiêu Từ nở nụ cười ý vị, Phán Giai không khỏi ngây người. Nhưng nụ cười ấy chỉ vụt lên rồi biến mất, anh ta khôi phục lại vẻ trầm tĩnh thành thực, nói: "Rất tốt, cố lên, hy vọng em có thể trúng tuyển."
Phán Giai lại khẽ hỏi: "Anh... không muốn để em đi?"
Anh ta nhìn sang hướng khác, cười nói: "Làm gì có, em muốn leo cao, anh nào ngăn nổi?"
Phán Giai tiếp tục do thám, đứng im bất động, sắc mặt kiên cường, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi: "Nếu anh không muốn để em đi, em sẽ không đi. Em nghe chị Vy ám chỉ... hình như quan hệ giữa trợ lý với Chu Tổng sẽ rất thân mật... Em, em không biết... Anh Chiêu Từ, em có nên đi không?"
Trần Chiêu Từ quay đầu nhìn cô, đôi mắt sau chiếc kính thâm trầm hơn bao giờ hết. Một lúc sau, anh ta cười xoa đầu cô: "Đi đi, thành sự tại nhân, là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc đều do em lựa chọn. Hơn nữa, em đâu còn con đường nào khác?"
Phán Giai đi theo Trần Chiêu Từ đến văn phòng nằm tận cùng tầng ba. Gian phòng rất lớn, trang trí theo phong cách cổ xưa, có sofa bọc da đen, giá sách lớn, bức họa chữ được treo trên tường, là văn phòng ông chủ lớn điển hình.
Trần Chiêu Từ nói: "Chu Tổng, Phán Linh Linh đến rồi."
"Vào đi."
Một người đàn ông vô cùng nho nhã bước ra khỏi bàn làm việc. Hắn khoảng 40 tuổi, dáng người hạng trung, mặc bộ đồ thời Đường màu đen, đeo chiếc kính gọng vàng toát lên khí chất của phần tử trí thức.
*****
Gã ta cười nhạt nhìn Phán Linh Linh, đi tới sofa rồi ngồi xuống.
Trần Chiêu Từ cung kính nói: "Chu Tổng, mọi người nói chuyện, tôi xin phép đi trước ạ."
Chu Tổng gật đầu, đợi tới khi Trần Chiêu Từ đóng cửa mới lại di chuyển tầm mắt sang Phán Giai, cười mỉm: "Bao nhiêu tuổi?"
Phán Giai đáp: "Vừa tròn 23 ạ."
Chu Tổng: "Cô nợ công ty bốn mươi nghìn, mỗi tháng sẽ còn tăng thêm gấp bội."
Phán Giai cúi đầu: "Chu Tổng, tôi không biết lãi và tiền phạt nộp trễ lại..."
Chu Tổng phất tay: "Không sao, nếu như cô có thể qua vòng phỏng vấn của tôi, gia nhập công ty, trở thành người của tôi, mọi chuyện đều dễ xử lý. Bộ tài vụ làm sao dám đụng đến trợ lý của tôi, haha."
Phán Giai hơi ngơ ngẩn cười theo.
Chu Tổng nói: "Nói về thành tích đại học của cô xem, và cả kinh nghiệm thực tiễn nữa."
Phán Giai không ngờ là phỏng vấn thật, bèn nói theo những thông tin phía cảnh sát đã sắp xếp. Chu Tổng yên lặng lắng nghe, còn pha tra rót nước cho cô. Phán Giai chỉ nhấp một chút.
Khi cô nói xong, Chu Tổng đã châm một điếu thuốc, tựa vào sofa nheo mắt nhìn. Ánh mắt ấy ít nhiều khiến cô cảm thấy không thoải mái, Phán Giai rụt rè nói: "Chu Tổng, anh xem tôi có được không?"
Gã nói: "Là trinh nữ à?"
Phán Giai ngẩn ra: "Tôi..."
Cảm giác khiến người ta khó chịu toát ra từ cơ thể gã ta càng rõ nét, gã cong khóe môi gẩy tàn thuốc: "Một cô gái bỗng từ đâu chạy đến sao có thể ở lại bên cạnh tôi được?"
Phán Giai cúi đầu: "Phải."
"Phải hay không, sớm muộn gì tôi cũng biết." Gã bình thản nói.
Phán Giai đan chặt mười ngón tay, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa: "Chu Tổng, tôi đến để ứng tuyển vị trí trợ lý của ngài."
Gã đổ người về trước, Phán Giai vô thức lùi vào trong sofa. Gã vuốt ve mặt cô, nói: "Cô đã đến đây rồi còn giả bộ ngây thơ làm gì? Nghĩ kĩ, bước ra khỏi cánh cửa này, cô là kẻ nợ nần, phạm pháp, không còn tiền đồ. Gia đình và bạn bè cô cũng phải chịu tội theo. Tôi thấy tư chất của cô cũng được, đi theo công ty, đi theo tôi, haha, sẽ không cần phải lo những ngày tháng sau này."
Cơ thể Phán Giai cứng đờ như khúc gỗ, nước mắt lưng tròng. Gã dường như rất thỏa mãn trước phản ứng của cô, không vội ra tay mà ngồi trở lại, điềm nhiên nói: "Dù sao cô cũng không có bạn trai, đi theo ai mà chẳng được? Qua một hai năm, nợ nần được trả sạch, chưa biết chừng còn có thể kiếm ra bộn tiền, đi đâu để tìm chuyện tốt như này? Lát nữa không cần phải quay về, cùng tôi đi dùng bữa rồi đưa cô đi mua quần áo."
Phán Giai không lên tiếng, chỉ liều mạng vừa thút thít vừa lắc đầu.
Chu Tổng bật cười, mắng: "Đồ không biết tốt xấu. Nghe đây, tôi chỉ cho cô một cơ hội miễn nợ duy nhất. Nếu như hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, về sau dù có cúi đầu liếm "cậu em" của tôi cũng đừng hòng xóa nợ."
Phán Giai ôm mặt, khóc sụt sùi. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Tổng vang lên, gã nhận máy: "Ừm... Vậy được, tôi sẽ qua đó." Ngắt cuộc gọi, gã nói với cô: "Tôi cho cô mười phút, cô gái, nghĩ cho kĩ. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô khóc, nhìn bố mẹ bạn bè cùng khóc theo cô."
Gã ra ngoài, Phán Giai lập tức ngẩng đầu quan sát toàn bộ căn phòng, không có camera giám sát. Cô đi tới đẩy cửa, phát hiện cánh cửa đã bị khóa bèn khóa trái thêm lần nữa, sau đó chạy vọt đến cạnh bàn làm việc lật mở ngăn kéo. Bên trong hầu hết là hợp đồng vay tiền, tài liệu về khoản nợ, không có thứ đáng giá nào khác. Cô nhìn chiếc máy vi tính, lục tìm sạc điện thoại dự phòng trong túi, nối dây cắm trực tiếp vào trong máy.
Sở trường của Phán Giai là kỹ thuật, chiếc sạc dự phòng này nhìn bề ngoài không có gì bất thường, ban nãy cô gái kia cũng không phát hiện ra. Song nó thực chất là một máy giải mã. Sau khi mở máy, chỉ tốn khoảng hơn một phút, mật mã đã được phá bỏ, Phán Giai trực tiếp tìm kiếm hai cái tên "Lưu Y Sa" và "Triệu Phi Nhi". Quả nhiên đã tìm ra tư liệu liên quan đến hai cô gái.
Cô copy trước rồi mới mở xem, trong đó ghi chép hợp đồng vay tiền, dòng tiền, các loại chứng từ và cả một video. Vừa kích mở, đập vào mắt Phán Giai chính là cơ thể trần như nhộng, biểu cảm của cô ấy như tê liệt, vừa giơ chứng minh thư vừa nói: "Tôi là Lưu Y Sa, số chứng minh thư: XXXXX, hôm nay vay hai mươi nghìn tệ của công ty Phân Kim Bảo..."
Trong lòng Phán Giai tắc nghẹn, tắt video tiếp tục tìm kiếm. Nhưng phần lớn đều là những tài liệu tương tự, nhìn qua, tổng cộng số video khỏa thân của các cô nữ sinh gửi về công ty này đã vượt quá hàng nghìn.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, Phán Giai ước chừng Chu Tổng cũng sắp sửa quay lại. Cô tạm thời chưa muốn để lộ thân phận vì vẫn chưa tìm được chứng cứ nào có giá trị, nhưng phải nghĩ ra cách để thoát thân khỏi nơi này.
Tốc độ bàn tay cô vô cùng linh hoạt, thấy gần như đã được tìm kiếm toàn bộ ổ cứng của vi tính, song khi mở một văn kiện nhỏ thì không khỏi sững sờ. Bên trong đều là những tài liệu mật. Cô mặc kệ tất cả, copy hết mọi thứ rồi bắt đầu giải mã một trong số đó.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Phán Giai bỗng thấy đầu đau nhức, vô thức chống tay lên bàn. Vừa lúc đó, văn kiện cũng đã được giải mã thành công, cô mở ra xem...
Mắt cô dần trợn tròn, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Dù đã trải qua vô vàn án hình sự, nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh kia, cô vẫn không thể nào thở nổi. Vành mắt cô đỏ sọng. Hóa ra là như vậy, hóa ra lại là thế này. Đám người đó, bọn chúng đều ở trong video, không một kẻ nào có thể chạy thoát.
Phán Giai rút "sạc dự phòng", nhét vào túi quần, đồng thời tắt vi tính và sắp xếp lại mặt bàn. Phía cánh cửa truyền đến âm thanh mở khóa. Đây là tầng ba nên không thể thoát thân từ cửa sổ, Phán Giai đưa ra quyết định chớp nhoáng: Tuy dùng cách không quan minh chính đại nhưng hiện tại đã thu được chứng cứ quan trọng, tốt nhất không nên kinh động. Cô trước tiên sẽ giả bộ phục tùng, đợi tới khi Chu Tổng đưa cô đi dùng bữa, mua quần áo sẽ thoát thân. Vậy nên cô chạy về sofa, tiếp tục giả bộ cúi đầu dè dặt.
Cửa phòng mở ra, Chu Tổng bước vào thấy cô vẫn thành thực ngồi nguyên chỗ cũ thì rất hài lòng. Gã ngồi xuống cạnh cô, hai cơ thể kề sát, đùi người này cọ sát đùi người kia, một cánh tay vắt sau lưng ghế chỗ cô, hỏi: "Khóa cửa làm gì, sợ tôi vào à? Dám khóa cửa ngay trong địa bàn của tôi? Gan cô cũng lớn thật đấy, cần phải dạy dỗ lại mới được."
Phán Giai vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, bàn tay Chu Tổng đã gác lên vai cô, hỏi: "Sao thế? Không khỏe à?"
Tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên trong đầu Phán Giai, hỏng rồi, trà của Trương Vy có vấn đề! Cô không động vào trà của Chu Tổng nhưng lại không tránh được ngay từ ải Trương Vy. Hơn nữa do đồng nghiệp của cô đều ở bên ngoài nên cô cũng to gan hơn thường ngày một chút.
Hết chương 92
*****
Người trước mặt dần trở nên mơ hồ, cô muốn sờ chiếc vòng cổ, cũng chính là thiết bị theo dõi vị trí nhưng cánh tay bị người khác giữ lại, có người đang hỏi cô: "Cô sao thế? Hay là đi ngủ chút?"
Phán Giai ra sức cắn môi, cười miễn cưỡng: "Không cần, Chu Tổng, chẳng phải anh muốn đưa tôi đi dùng bữa sao? Để tôi nghĩ đã, chúng ta đi ăn cơm trước..." Nhưng cơ thể cô đã đổ vào lồng ngực của người đó, gã xoa mặt cô, mắng một câu: "Con nhóc, còn muốn chạy? Đừng hòng, anh nhìn trúng em rồi, chúng ta cứ từ từ, còn nhiều chuyện thú vị đang chờ đợi lắm."
Phán Giai dùng toàn bộ sức bình sinh đẩy gã ra chạy về phía cửa. Nhưng chỉ được hai bước đã bị tóm lại, gã vung tay tát rồi ôm eo cô lôi về sofa. Phán Giai bùng giận, dù đã loạng choạng nhưng vẫn tung trúng một quả đấm vào ngực và mặt gã. Chu Tổng đâu ngờ một nữ sinh yếu đuối nửa tỉnh nửa mê còn có tài cán như vậy, gã ôm mặt lùi lại mấy bước.
Máu nóng bốc lên đầu, dù đầu óc Phán Giai không tỉnh táo nhưng vẫn có thể giải quyết gọn nhẹ một gã đàn ông trung niên. Cô cầm chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn trà đập về phía Chu Tổng. Cú đầu tiên, gã khó khăn lắm mới tránh thoát được, chưa kịp hô dứt câu "Người đâu mau...", khuôn mặt đã ăn luôn nhát đập thứ hai của Phán Giai. Gã choáng váng đầu óc, ngã lăn trên sàn.
Phán Giai chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy bóng người đang xông về phía này. May mắn hai bên đều có cầu thang, cô đóng cửa, chạy thẳng xuống. Vừa đến tầng hai, cơ thể lảo đảo suýt chút ngã quỵ. Cô biết bản thân sắp không chống đỡ được nữa, cơ thể lạnh toát khi vươn tay sờ lên cần cổ. Không còn, máy theo dõi và báo cảnh sát đã không còn nữa, chắc chắn nó đã rơi ra lúc cô đang giằng co với Chu Tổng.
Tầng hai vẫn tĩnh lặng không một bóng người, nhưng tiếng chân gấp gáp từ tầng trên đã dần tiến lại. Dù cô đã đóng cửa nhưng có thể kéo dài được bao lâu đây? Nhỡ may chúng phát hiện Chu Tổng mặt mày bê bết máu chắc chắn sẽ truy đuổi cô. Đầu Phán Giai quay cuồng, chân tay dần mất hết sức lực, cô dựa vào chút ý thức cuối cùng, vất vả mở cánh cửa gần nhất rồi trốn vào phòng.
Căn phòng tối om, tĩnh lặng như tờ, hình như đây là một gian để đồ. Phán Giai bám vào giá đỡ, nhích lê từng bước đến cửa sổ. Ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, cô thầm nghĩ, đây là tầng hai, dựa vào thân thủ của cô, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy xương, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ nhìn thấy, cũng có thể mang chứng cứ đi. Tốt quá, cuối cùng cũng có thể trả lại công đạo cho cái chết oan khuất của hai cô gái đó.
Cô "trèo" đến cửa sổ, tầm mắt chốc chốc lại tối đen như sắp ngất, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân. Cô dùng sức cắn chặt môi, vị máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng, sau đó vươn tay túm chặt bệ cửa. Vừa định nhảy ra ngoài thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng động. Một bàn tay lạnh lẽo ôm chặt thắt lưng cô từ phía sau, một tay khác bịt chặt miệng cô lại.
Phán Giai trợn tròn mắt, nước mắt tràn lên như thác lũ song đã không còn sức để phản kháng. Người đó ôm cô quay trở vào bóng tối. Phán Giai mơ hồ nghe được tiếng bước chân chạy qua, không cam tâm muốn nhìn xem người đó là ai nhưng lại bị ấn chặt. Trong lúc hai người giằng co còn va đổ chiếc giá để đồ bên cạnh, đồ đạc rơi lả tả trên nền đất. Từ đầu đến cuối, người đó vẫn bịt chặt miệng cô, kẹp chặt cơ thể cô. Phán Giai cuối cùng mất đi ý thức, mềm nhũn trong lòng hắn ta.
*****
Đối với những người chờ đợi mà nói, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng căng thẳng. Hứa Mộng Sơn nghịch chiếc bật lửa trong tay, chăm chú nhìn vào điểm sáng nhấp nháy đại diện cho Phán Giai cứ đi rồi lại dừng. Vưu Minh Hứa gác hai tay sau gáy, thần sắc cũng căng thẳng vô cùng.
Ân Phùng ngồi trên chiếc ghế chếch sau cô, tay chống cằm nhìn màn hình, sau một hồi, tầm mắt anh tự động chuyển sang Vưu Minh Hứa.
Vì không để đối phương sinh nghi nên căn phòng này được kéo kín rèm, chỉ để lộ một khe sáng nhỏ, bên trong bật bóng đèn sáng mờ mờ. Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Ân Phùng thu hết mọi đường nét cơ thể cô vào trong mắt.
Thực chất nhìn kĩ, tuy đường nét cô lạnh lùng nhưng cũng không thiếu vẻ dịu dàng. Vì cô lúc nào cũng làm mặt lạnh nên ngũ quan cũng thêm phần mạnh mẽ, sắc sảo. Nhưng bờ môi cô đỏ hồng căng mọng, chiếc cằm tuy nhỏ nhưng vẫn có thịt. Dưới cần cổ dần hiện đường cong hút mắt, thu hẹp tại eo lưng nhỏ nhắn, mịn màng.
Ân Phùng đều đã được chạm vào những đường nét ấy, tuy mới chỉ có hai lần thôi. Vừa nghĩ đến đây, lòng anh lại bắt đầu mềm nhũn mà cũng tiu nghỉu thất vọng. Một câu thơ bỗng nảy ra trong đầu anh:
"Quản bao nước thẳm non xa,
Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng"*
*Câu thơ trong bài "Ly Tao" của Khuất Nguyên – nhà thơ Trung Quốc thời Chiến quốc.
Song hiện tại, anh nhận ra được, Vưu Minh Hứa như đang có ý phong tỏa con đường của anh. Hơn nữa, cô cả ngày đều chìm trong việc phá án, gần như chẳng có tâm tư nào để ý đến anh. Rốt cuộc đến khi nào anh mới có được cô đây?
Vưu Minh Hứa nhìn màn hình lâu đến nỗi đôi mắt trở nên đau nhức bèn nhắm mắt xoa bóp. Mùi café thơm nức lọt vào cánh mũi, vừa mở mắt liền nhìn thấy chiếc nắp bình giữ nhiệt tròn tròn được rót đầy café đang xuất hiện ngay trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu thấy cơ thể cao lớn của Ân Phùng đang đứng sau lưng, một cánh tay anh chống lên tay vịn ghế của cô: "A Hứa mệt không? Uống cốc café cho tỉnh táo tinh thần nhé."
Café của anh tới rất đúng lúc. Vưu Minh Hứa mỉm cười: "Cảm ơn."
Hứa Mộng Sơn thấy vậy cũng thòm thèm, hỏi: "Thầy Ân, có thể cho tôi một ly không?"
Ân Phùng đáp: "Tôi chỉ mang một chiếc cốc, lẽ nào cậu muốn dùng chung với tôi?"
Hứa Mộng Sơn chép miệng hai tiếng rồi tiếp tục giám sát màn hình.
Mấy ngày nay, vì vụ án mà Vưu Minh Hứa bận như con quay, gần như Ân Phùng đút thứ gì cô sẽ ăn ngay thứ đó; có những khi hai người uống chung một chai nước cô cũng không mấy để ý, nhưng hiện tại nghe Ân Phùng nói vậy, cô bỗng thấy nâng nâng ngượng ngùng. Cô thầm nghĩ, trong vô thức, cử chỉ của hai người lại quá mức thân mật mất rồi bèn hạ chiếc cốc xuống.
Ân Phùng phát giác liền hỏi: "Không ngon sao?"
Cô đáp: "Ngon, chỉ là tôi không khát."
"Ồ."
Anh đứng im bất động, một lát sau Vưu Minh Hứa cảm nhận được cánh tay và cả vạt áo nơi lồng ngực anh đang gần sát. Liếc nhìn mới thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế chống một cánh tay lên tay vịn ghế của cô, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình giám sát. Thế nên độ ấm thuộc về cơ thể đàn ông trưởng thành xuyên qua lớp vải áo, như có như không truyền sang cơ thể cô.
Vưu Minh Hứa ngồi im lặng một hồi mới nói: "Về chỗ của anh đi, đừng có đứng mãi."
Anh lại "Ồ" một tiếng rồi mới quay về vị trí của mình.
Sau một hồi chờ đợi, Hứa Mộng Sơn mở miệng: "Cô ấy đã dừng tại chỗ này lâu lắm rồi, sắp được gần nửa tiếng rồi đấy."
Vưu Minh Hứa nhíu mày, thân là tổ trưởng, hiện tại bất kỳ một quyết định nào của cô cũng đều đại diện cho một loại kết quả và nguy hiểm. Xông vào sao? Chưa biết chừng phía Phán Giai đang là thời điểm mấu chốt, nếu xông vào thì mọi công sức trước kia đều sẽ đổ sông đổ biển. Nhưng nếu không đi, nhỡ may Phán Giai gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao?
Hơn nữa trực giác mách bảo cô rằng không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.
Cô lập tức đưa ra quyết định, vừa chuẩn bị hạ lệnh thì chiếc máy nghe lén im lặng đã lâu bỗng truyền đến tiếng động, ba người tức khắc chú mục vào màn hình. Dường như có tiếng người mở cửa vào phòng. Tiếng bước chân hỗn loạn, có người hét lên: "Ở đây không?" "Không ở đây!" "Tìm kĩ vào, bắt buộc phải bắt được cô ta, không được để cô ta chạy thoát!"
Hứa Mộng Sơn đẩy ghế đứng phắt dậy nhìn Vưu Minh Hứa. Vưu Minh Hứa cũng bật lên khỏi ghế: "Gọi cứu viện! Không đợi nữa, lập tức hành động!"
Ba người xông thẳng vào công ty Phân Kim Bảo, bảo vệ thấy vậy định ngăn cản, Hứa Mộng Sơn rút thẻ cảnh sát: "Cút! Chúng tôi bắt tội phạm chạy trốn!" Bảo vệ co rụt người lại, bọn họ xông thẳng vào trong.
Kết quả vừa xông vào đã chạm mặt cùng đám người đang chạy tán loạn tìm người. Hai bên không khỏi ngẩn người, chưa đợi đối phương mở lời, Vưu Minh Hứa đã lạnh giọng nói: "Có cô gái báo cảnh sát về hành động giam giữ và gây tổn hại phi pháp, cô ấy đâu?"
Bọn họ cùng giữ im lặng. Vưu Minh Hứa thấy vậy sa sầm mặt, thét lên: "Tránh ra!"
Lúc này, có một người khá lanh lợi đứng ra: "Cô nói các cô là cảnh sát, lấy gì làm chứng?"
"Tạch", "tạch", "tạch", hai chiếc thẻ cảnh sát và một tấm thẻ chuyên gia bay đến trước mặt bọn họ, Ân Phùng nói xen lời: "Tôi là chuyên gia của Tỉnh, thứ bậc cao hơn bọn họ. Một tấm thẻ chuyên gia của tôi bằng hai tấm thẻ cảnh sát của họ."
"Cho dù là cảnh sát cũng không thể tự tiện xông vào chứ? Cần phải có lệnh khám xét hay gì đó... Các anh có không?"
Vưu Minh Hứa cười lạnh: "Cô gái báo cảnh sát đã nguy hiểm đến tính mạng đến nơi, tòng quyền xử lý theo sự việc phát sinh, cần gì phải có lệnh khám xét? Tránh ra, đứng vào góc tường đợi tra hỏi, nếu không thì bắt từng người một đem về Đồn!"
Vưu Minh Hứa mà ngang ngược thì không ai bằng, đôi mày liễu như dựng ngược, khí lạnh bức người, giọng nói đanh thép y hệt như sư tử Hà Đông gầm thét cũng là được những cảnh sát hình sự lão làng rèn luyện mà ra, cây dùi cui trong tay đi trước với khí thế hùng hổ.
Nghe tiếng thét của cô, một đám đàn ông cũng không khỏi run người. Duy chỉ có Ân Phùng vô cùng yêu thích ngắm nhìn dáng vẻ bá khí ngút trời của cô, nhưng cũng có cảm giác xót xa quen thuộc len lỏi vào tim. Anh vừa hy vọng cô cứ siêu phàm, đại sát tứ phương như hiện tại, song cũng hy vọng có thể giấu cô đi, chỉ để một mình anh ngắm nhìn. Anh nghĩ, tâm trạng khi thích một người đúng là rất mâu thuẫn thật.
Một tên nhóc bên phía đối phương nói: "Chúng tôi chẳng bị dọa đâu, cảnh sát thì có thể tự ý xông vào nhà dân được ư? Chúng tôi phải kiện các người!" Toàn bộ đám người còn lại đều cùng phụ họa: "Ra ngoài!", "Cút ra khỏi đây!", "Cảnh sát thì có thể tự tiện xông vào à?"
Hứa Mộng Sơn gần như không kiềm chế được nữa, anh nói thẳng với Vưu Minh Hứa: "Xin lỗi sếp, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm..." Anh ấy còn chưa nói dứt câu, Vưu Minh Hứa đã đá bay tên cầm đầu sang một bên: "Tôi đúng là muốn dọa các người đấy. Ân Phùng bọc hậu."
Hai bên hỗn chiến.
Chẳng bao lâu sau, đối phương đã rên rỉ đau đớn, ngã rạp trên nền đất. Tuy Vưu Minh Hứa đánh đến sướng tay nhưng lòng vô cùng lo lắng, nhìn qua thì đối phương cũng đang tìm kiếm Phán Giai, nhưng đến giờ vẫn chẳng có tin tức nào về cô ấy. Chỉ hy vọng không có tin chính là tin tốt.
Động tĩnh này quá lớn, lại có thêm vài người chạy đến song đều là những người nhân viên văn phòng bình thường, không giống đám côn đồ ban nãy do công ty cho vay nặng lãi nuôi dưỡng. Nhìn tình hình trước mắt, mấy người đó cũng không dám tiến lên.
Ba người xông thẳng lên tầng.
Định vị của Phán Giai hiển thị cô ấy vẫn luôn ở căn phòng trong cùng tại tầng ba. Ba người vừa chạy lên tầng đã nghe được âm thanh vọng ra từ khe cửa khép hờ: "Con đàn bà đó... Bắt được tao nhất định sẽ chỉnh chết nó! Bên dưới đang làm trò gì ồn ào thế!"
Hết chương 94
← Ch. 030 | Ch. 032 → |