Vay nóng Tinvay

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 019

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 019
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Mười giờ tối đang là giờ tự học, bởi vậy sân trường rộng lớn vẫn vô cùng tấp nập. Vưu Minh Hứa báo với phía nhà trường rằng cô cần tiếp tục thẩm vấn Lý Tất Nhiễm mấy vấn đề đơn giản.

Cô và Ân Phùng cùng chờ đợi trong một khu khá vắng vẻ của trường. Ngọn đèn trên đỉnh đầu hắt xuống ánh sáng lờ mờ, bọn họ đứng nhìn thầy giáo dẫn theo một người đi tới hướng này.

Người thiếu niên đút hai tay trong túi quần, thân hình lắc lư theo nhịp bước, tư thái có chút ngang bướng, giữ khoảng cách xa với thầy giáo. Càng tới gần, Vưu Minh Hứa càng nhìn rõ làn da trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt ngời sáng cùng thần sắc thảnh thơi của cậu. Song dù chỉ một ánh mắt cũng đủ để Vưu Minh Hứa nhận ra khí chất khác hoàn toàn so với một hai, tuần trước.

Trong ấn tượng, Lý Tất Nhiễm vẫn là cậu thiếu niên đắm mình ngủ gà gật trong quán net. Cho dù trên xe có chút ngỗ ngược, rung đùi rung chân, nói chuyện cộc lốc, nông nổi và thích thể hiện bản thân, nhưng khi gặp mặt người thân đã mất, cậu ta vẫn sững sờ, bật khóc nức nở, không chịu nói chuyện.

Song hiện tại, trong mắt cậu ta đã có thêm nét tự tin và lãnh đạm đan xen hòa quyện. Cậu thanh niên 15 tuổi như khoác thêm cho mình chiếc vỏ bọc lạnh lùng. Cho dù đứng trước mặt cảnh sát vẫn có thể duy trì dáng vẻ nhàn tản, đạm bạc.

Vưu Minh Hứa không xác định được nguyên nhân.

"Cảnh sát Vưu, còn có việc gì?" Lý Tất Nhiễm tuy đang hỏi cô song mặt ngoảnh sang một bên, vô cùng tùy tiện.

Vưu Minh Hứa hỏi thẳng Lý Tất Nhiễm: "Quen biết Lưu Nhã Dục không?"

Đồng tử cậu ta co rụt, giọng nói run run và sượng cứng: "Anh, anh ta là ai? Không quen!"

Cõi lòng Vưu Minh Hứa như dần bị một mặt hồ nhấn chìm. Cô nói: "Bốn ngày trước, tức thứ năm, từ 10 giờ đến 12 giờ tối, cậu ở đâu?" Đó chính là thời gian Từ Gia Nguyên bị sát hại.

Gương mặt Lý Tất Nhiễm dần đỏ bừng, nói: "Hôm đó tôi mất ngủ nên đi dạo xung quanh. Không nhớ là đã đi những đâu."

Vưu Minh Hứa cười nói: "Cậu nhớ rõ thật đấy, trả lời rất lưu loát."

Lý Tất Nhiễm im lặng nhìn cô.

"Cỡ giày của cậu là bao nhiêu?" Vưu Minh Hứa hỏi tiếp.

Lý Tất Nhiễm bất giác lùi một bước, đáp: "38, 39 gì đó."

Vưu Minh Hứa nhìn chân cậu ta: "Giày thể thao nhỉ, nhấc chân để tôi xem vân đế giày. Nếu không mang bọc giày, loại đế này chắc chắn sẽ lưu lại vết máu. Cho dù cùng một loại giày, nhưng mỗi người đều có thói quen đi đứng riêng nên độ mòn đế giày cũng khác nhau. Có người mòn đế giày phải, có người lại món đế giày trái, cũng giống như trên đời này không có hai chiếc lá nào giống hệt nhau. Cậu có tất cả bao nhiêu đôi giày? Để đâu hết rồi? Tôi thấy đôi này của cậu là loại xịn, chắc không nỡ vứt đâu nhỉ."

Khóe môi Lý Tất Nhiễm co giật nhưng chẳng thể phát lên lời. Vưu Minh Hứa không hiểu được nỗi khẩn trương của cậu ta lúc này, bởi gương mặt đó đã xám ngoét.

"Tôi... không biết chị đang nói gì, tôi không biết!" Lý Tất Nhiễm gào lên.

Vưu Minh Hứa nhìn khuôn mặt tuấn tú đang vặn vẹo, hình ảnh ba xác chết chồng lên nhau hiện rõ trong đầu cô, cõi lòng cũng theo đó mà lạnh ngắt. Cô nói: "Dì cậu quản nghiêm, thường xuyên trách mắng. Tính cách chị ta tiết kiệm, tất nhiên cũng sẽ không thỏa mãn nhu cầu quá cao về vật chất của cậu. Cậu hận dì cậu sao?"

Đôi mắt Lý Tất Nhiễm như sắp vọt ra ngoài, buột miệng: "Tôi hận dì ta thì sao? Tôi chính là muốn dì ta chết quách cho xong. Dì ta mà cũng được coi là con người?"

"Chị ta đã làm gì cậu?"

Mặt Lý Tất Nhiễm trắng bệch, cặp mắt u ám, ương ngạnh nói: "Dì ta căn bản không coi tôi là người! Tôi thi không tốt, dì ta đã hứa sẽ giúp tôi giữ bí mật, nhưng nháy mắt đã nói cho bố mẹ tôi biết. Bố về lf tôi sẽ lại ăn một trận đòn đau. Mẹ nó, dì ta đi họp phụ huynh, đánh mắng tôi ngay trước mặt bao nhiêu người, giọng nói oang oác khắp trường. Dì ta còn coi tôi là người sao? Còn theo dõi tôi, không cho tôi vào quán net, gây khó dễ với chủ quán. Sao dì ta không đối xử với con mình như thế? Dì ta chính là một tiểu nhân đểu cáng, muốn dạy đời tôi. Tôi muốn cho dì ta một dao từ lâu lắm rồi. Cùng lắm thì ngồi tù vài năm, dù sao cũng chỉ là mức án nhẹ thôi mà!"

Vưu Minh Hứa khó lòng tin nổi, thậm chí còn hoang mang. Cô hỏi: "Chỉ vì mấy điều này mà cậu vào hùa cùng Lưu Nhã Dục, giết chết Tạ Huệ Phương? Còn cả hai đứa nhỏ?"

Cuối cùng Lý Tất Nhiễm cũng lộ ra nét sợ sệt và ảo não, khóe môi giần giật. Còn lúc này, tiếng còi xe cảnh sát cũng đã vang lên trong khuôn viên trường. Lý Tất Nhiễm cứng đờ như khúc gỗ: "Vốn không muốn giết hai đứa nó, anh Lưu đã tính toán cả rồi, nhưng không ngờ hôm đó cả hai đều ở nhà. Tuy chúng nó cũng đáng ghét, hay mách lẻo song chưa đến mức phải chết."

*****

Mười giờ đêm chính là giờ cao điểm của các quán net. Vưu Minh Hứa phát lệnh chẳng đầu chẳng đuôi nên Hứa Mộng Sơn cũng hành động trong thầm lặng, nhân lúc không người, anh ấy đi tới quầy ba, nhờ phục vụ gọi ông chủ đến.

Ông chủ họ Hướng, chính là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhìn có vẻ thật thà điềm đạm lần trước. Hứa Mộng Sơn giơ thẻ cảnh sát, nói: "Tôi muốn xem toàn bộ camera giám sát của quán của tối ngày Tạ Huệ Phương bị sát hại."

Vụ án mạng này rúng động dư luận, ông chủ còn từng phối hợp điều tra nên dĩ nhiên hiểu rõ lời anh. Ông ta lập tức đồng ý, để nhân viên đi lấy băng ghi hình. Hứa Mộng Sơn dựa vào quầy ba, vừa uống cốc nước ông chủ quán mời vừa quan sát tình hình trong quán, lặng lẽ chờ đợi.

Chẳng mấy chốc nhân viên đã mang USB đến, hỏi: "Có phải vụ án có thay đổi nào không?"

Hứa Mộng Sơn chỉ nói: "Cảm ơn nhé."

Ông chủ Hướng nói: "Ban nãy cũng có người muốn lấy đoạn ghi hình, nhưng tôi không đưa."

Hứa Mộng Sơn: "Ai vậy?"

Ông chủ đáp: "Là một cậu trai họ Lưu hay Trần gì đó, luôn đến đây cùng Lý Tất Nhiễm, vừa rời đi chưa lâu. À, cậu ta nói do Lý Tất Nhiễm muốn xem đoạn băng ghi hình để nhớ lại tình tiết vụ án, hỗ trợ điều tra hung thủ nên bảo cậu ta đến lấy. Lý do quá vô lý, huống hồ hai cậu đó chẳng phải cảnh sát nên tôi không đưa."

Hứa Mộng Sơn cầm USB chạy thẳng ra ngoài, song con đường tấp nập, lấp lánh ánh đèn đã chẳng còn một bóng dáng khả nghi. Dù Vưu Minh Hứa chưa nói rõ nguyên nhân, anh ấy cũng cảm nhận được điều bất thường bèn gọi điện cho cô.

Tại cổng phụ vắng vẻ của trường, Vưu Minh Hứa đang đưa Lý Tất Nhiễm vào một chiếc xe cảnh sát. Cô nhíu mày sau khi nghe xong Hứa Mộng Sơn thuật lại mọi chuyện: "Hỏng rồi! Tên này nhạy quá, hắn định chạy trốn!"

———

Hàng loạt xe cảnh sát kéo nhau tới công xưởng trong màn đêm ngày càng cô tịch. Rất nhiều manh mối và chứng cứ nổi lên theo lời nói bộc phát của Lý Tất Nhiễm.

Phía cảnh sát đã tìm thấy chiếc giày phù hợp với hiện trường án mạng Từ Gia Nguyên tại nhà Lý Tất Nhiễm, đế giày quả nhiên chưa rửa sạch vết máu. Bố mẹ cậu ta điếng người và hoảng loạn, thậm chí hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra trước mắt.

Lần theo tuyến đường từ nhà Lý Tất Nhiễm tới công xưởng, cảnh sát đã thu được đoạn băng ghi hình. Lý Tất Nhiễm xuất hiện vào khoảng 10 phút sau khi án mạng xảy ra, ném một chiếc balo đầy máu xuống hồ. Hiện tại phía cảnh sát đang tiến hành công tác thu vớt balo.

Khoảng thời gian Tạ Huệ Phương bị sát hại, Lưu Nhã Dục không phải đi làm, không có chứng cứ ngoại phạm. Trùng hợp, camera đã ghi được hình ảnh Lưu Nhã Dục xuất hiện trước và sau án mạng. Cậu ta đeo balo, đồng thời thay quần áo khác giống hệt như lời Ân Phùng suy đoán.

Hiện cảnh sát bắt đầu tiến hành tìm kiếm hung khí và quần áo dính máu trong phạm vi sinh hoạt của Lưu Nhã Dục.

......

Chỉ là, khi Vưu Minh Hứa và Ân Phùng tới nơi, cậu thiếu niên 16 tuổi đã chẳng còn tung tích.

———

Đèn đuốc trong ngoài công xưởng sáng trưng giữa đêm thâu, lớp sương mỏng giăng mắc khắp dãy núi Nhạc Lộc giống hệt như con dã thú khổng lồ sừng sững. Những tia sáng héo hắt chiếu tới chân núi, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm về phía núi rừng theo hướng lẩn trốn của Lưu Nhã Dục.

Dãy Nhạc Lộc không cao, diện tích không quá lớn, nơi này hoàn toàn không phải chỗ tuyệt hảo cho việc lẩn trốn.

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng cũng nằm trong số những người truy bắt tội phạm. Sắc mặt Vưu Minh Hứa thầm trâm như mặt nước, bước chân thoăn thoắt đạp bằng mọi chông gai. Ân Phùng tuy cao lớn song cũng không theo kịp được cô, vội vàng nói: "A Hứa chị chậm lại một chút."

Vưu Minh Hứa nào chịu: "Anh ở đây đợi tôi."

Ân Phùng tất nhiên bỏ ngoài tai. Thứ nhất, vì anh không yên tâm để cô đi một mình; thứ hai, sao anh có thể chấp nhận bản thân tụt lại phía sau cho được? Anh cắn răng nhịn đau, giẵm lên mấy bụi gai chắn đường. Dù có hơi mệt nhưng cũng theo kịp vị đại anh hùng của bản thân.

Vưu Minh Hứa thấy anh cứng đầu, dù hơi thở nặng nề nhưng vẫn kiên trì đuổi theo thì không khỏi buồn cười, thầm nghĩ, rốt cuộc anh cũng chỉ là một đại tác gia sống trong nhung lụa, cơ thể được tập luyện đẹp như người mẫu cứ chạy theo cô rồi cũng thô giáp mất.

Nhưng cơ thể đàn ông chẳng phải nên thô giáp chút mới gợi cảm sao?

Chỉ có điều, trước mắt đang là màn đêm mù mịt.

"Anh thấy cậu ta có khả năng trốn ở đâu?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Nhắc tới là khiến Ân Phùng nổi giận. Nếu không phải do tên nhãi đó, giờ này anh và cô đã dắt tay nhau về nhà rồi. Thế là anh hậm hực đáp: "Tên đó mới tí tuổi, dù có nhanh nhạy và đọc nhiều tiểu thuyết, xem nhiều phim trinh thám đến mấy cũng chỉ dừng tại một giới hạn nhất định. Chân tướng bại lộ liền chạy thẳng vào núi, làm gì có thời gian lập mưu tính kế? Tất cả sẽ tuân theo bản năng con người, chạy thục mạng tới nơi xa nhất, tối nhất mới có cảm giác an toàn. Chị cứ thảnh thơi tìm là được."

Vưu Minh Hứa cho đầu anh một cú vả: "Ăn nói vớ vẩn, thảnh thơi cái gì." Song lời của anh khiến cô rất có lòng tin. Bọn họ là những người đến hiện trường sớm nhất, thân thủ Vưu Minh Hứa nhanh nhạy, năng lực theo dõi mạnh, Ân Phùng miễn cưỡng lắm mới không tụt lại phía sau. Sau khi leo hết một quả núi, hai người đã trở thành tuyến dẫn đầu.

Thảm thực vật dày cộp bao phủ chân núi. Màn đêm u tịch không một tia sáng, phía trước cũng không còn đường. Đưa mắt nhìn ra, tất cả cây cối, núi đá, đất đai chỉ còn là những đường nét hình khối đen đặc lờ mờ trong màn đêm. Làn gió thổi xào xạc, con người như lạc trong vùng đất yêu khí lượn lờ vất vưởng.

Vưu Minh Hứa dẫn theo Ân Phùng tiếp tục trèo lên sườn núi. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong não: Cậu bé đó, tên hung thủ giết người đó hiện tại cũng đang độc bước trong đây. Liệu cậu ta cũng cảm thấy sợ hãi chứ?

Ân Phùng bỗng thở hắt ra. Vưu Minh Hứa lập tức dừng bước: "Sao thế?"

Bốn bề tối mù mịt, người đàn ông cao hơn 1 mét 80 chống hai tay trên đầu gối, giọng lí nhí: "Vừa giẵm trúng viên đá nhọn, lòng bàn chân đau quá..."

Vưu Minh Hứa: "Không sao, thử cử động đi."

Anh ngoan ngoãn đá chân.

"Đỡ hơn chưa?"

Anh gật đầu.

"Đi tiếp." Động tác của Vưu Minh Hứa nhanh vun vút. Lòng bàn chân Ân Phùng tê rần, cảm giác đau nhói vẫn chưa tan hết, trong lòng bắt đầu nảy sinh nỗi tủi thân và ỷ lại. Song anh không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục đuổi theo. Trong mắt phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng của cô, anh khẽ nói: "Vậy về nhà chị bóp chân cho tôi nhé, tránh để tôi bị thương."

Vưu Minh Hứa hết nói nổi, bực mình: "Anh có thấy ai bị đá cấn chân mà để lại vết thương chưa? Đi đứng cho cẩn thận."

Ân Phùng chỉ đành tăng nhanh bước chân, nũng nịu: "Chỉ xoa bóp tí thôi, về nhà tôi sẽ rửa chân sạch sẽ."

*****

Anh lập tức tưởng tượng ra cảnh: Bản thân ngồi trên sofa, chân anh chắc chắn sẽ gác trên đùi Vưu Minh Hứa. Những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mịn của cô sẽ nhẹ nhàng xoa bóp gan bàn chân anh. Cô đang cười, anh khẳng định sẽ thoải mái tột cùng.

Nghĩ đến đây, một dòng điện tê tê từ bàn chân len lỏi lên đùi, đâm thẳng vào bụng dưới. Anh cảm nhận được cảm giác căng phồng kì lạ, khiến người ta hưng phấn và nhộn nhạo, còn thêm chút không biết phải làm sao. Song không biết vì sao, tiềm thức anh hiểu rõ, tuyệt đối không thể để Vưu Minh Hứa biết. Vậy là anh nhịn đến đỏ mặt, tiếp tục ngó tây ngó đông tìm người.

Hai người vượt qua ngọn núi, một sơn cốc thênh thang rộng mở trước mắt, thảm có xanh rờn đáy cốc, mặt hồ phản chiếu từng gợn ánh trăng.

Toàn thân Vưu Minh Hứa ướt đẫm mồ hôi. Cô thở gấp, đứng trên sườn dốc chứng kiến cảnh đẹp mà lòng bỗng trống trải đến lạ. Ngược lại, Ân Phùng thấy nơi này rất thú vị. Hồ nước rất rộng, những đám cỏ nước mọc lên tua tủa, nhưng hiện tại chắc chắn Vưu Minh Hứa sẽ không cho anh nghịch nước... Anh tiu nghỉu.

Tầm mắt ngắm khắp hồ, anh khựng lại khi bắt gặp một bóng đen cạnh gốc cây: "A Hứa, đó có phải là người không? Hay là thứ gì?"

Vưu Minh Hứa nhìn theo phương hướng anh chỉ, quả nhiên là một bóng người cách họ khá xa nhưng vẫn có thể nhìn được bóng đen đó đang cử động. Vưu Minh Hứa lập tức ra hiệu cho Ân Phùng đừng lên tiếng, hai người từ từ tiến lại gần.

Ai ngờ người đó đứng đơ như khúc gỗ, hình như còn cúi đầu lau nước mắt. Thấy Vưu Minh Hứa sắp tiến tới gần bờ hồ, kẻ đó lao tõm xuống nước.

Vưu Minh Hứa lao ra khỏi lùm cỏ, đồng thời hét lên: "Ân Phùng, tìm cứu viện!" Chỉ hai ba bước cô đã chạy đến bên hồ, cũng lao xuống nước. Ân Phùng còn chưa kịp phản ứng, hai người đã biến mất, cả người anh bắt đầu bứt rứt khó chịu, không làm theo lời cô mà chạy thẳng đến ven hồ vươn cổ nhìn.

Mặt hồ mênh mông đen như mực. Vưu Minh Hứa đã nhảy thẳng vào đó cứu người, mặt nước chỉ còn lại bọt bong bóng. Ân Phùng hoảng loạn, toan nhảy theo. Song một ý nghĩ vọt vào bộ não: Anh không biết bơi.

Ôi thiên địa ơi anh không biết bơi! Sao bản thân anh hồi trước vô dụng thế! Gu thời trang kém cỏi, cũng chẳng có mắt chọn bạn gái. Hiện tại đến kĩ năng đơn giản nhất là bơi mà cũng không biết!

Sau đó, một cảnh tượng tự động nhảy vào đầu anh: Người đàn ông với cơ thể thon dài cân đối mặc quần bơi đeo kính bơi chìm nổi, sặc sụa trong làn nước. Ngươi đó vất vả vươn đầu ngoi lên, cánh tay bám chặt mép hồ, Trần Phong buồn cười mà không dám, đưa khăn bông tới. Người đàn ông đó – rõ ràng là chính anh, nở nụ cười nhàn nhạt, phất tay, nhảy lên khỏi mặt nước, còn cầm ly rượu nho bên cạnh rồi mất dạng, không học nữa!

Ân Phùng phồng má trợn mắt bực bội, phiền chết được, trách đi trách lại cuối cùng vẫn phải trách cái thân mình!

Chính lúc này, mặt hồ có động tĩnh, Ân Phùng căng mắt cũng chỉ nhìn được một góc mặt Vưu Minh Hứa, mái tóc dài dính bết trên khuôn mặt trắng bệch dưới màn đêm. Cô cũng nhìn anh, im lặng hít một hơi rồi lại ngụp đầu lặn mất.

Ân Phùng đứng ngây tại chỗ, hình ảnh ban nãy của cô khiến anh khó chịu. Anh nhớ lại khi còn ở Tây Tạng, Vưu Minh Hứa bị Cố Thiên Thành quật ngã trên nền đất, kề dao vào cổ. Còn anh dùng con dao cô đưa để giải thoát cho tất cả mọi người. Song bọn họ chỉ biết bỏ chạy giữ mạng. Khi đó Vưu Minh Hứa nằm trên đất, cũng dùng dáng vẻ điềm tĩnh nhìn con tin được giải cứu thành công.

Anh quyết định nhảy!

Ân Phùng khởi động chân tay, chuẩn bị tư thế nhảy xa. Dù đã hạ quyết tâm nhưng khi nhìn mặt nước dập dềnh trước mắt vẫn không khỏi run rẩy. Anh nhắm mắt, cắn răng, đang định lao xuống thì nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.

Cứu viện đến rồi?

Đã nửa đêm canh ba, nơi thâm sơn cùng cốc không thể có người khác. Anh mở mắt, hứng khởi quay đầu.

Mấy bóng người nhảy vọt ra khỏi lùm cây.

———

Lưu Nhã Dục đã rơi vào hôn mê. Vưu Minh Hứa dùng sức kéo cậu ta ngoi lên mặt nước. Tên nhóc này ban nãy giãy giụa ghê người, suýt chút nữa kéo theo cả cô. Vưu Minh Hứa sức cùng lực kiệt, vừa bơi vừa kéo Lưu Nhã Dục về bờ.

Song cô sững sờ khi nhìn cảnh tượng trên bờ.

Dưới ánh trăng, mấy gã đeo mặt nạ đen ngòm vây quanh Ân Phùng, hai gã ấn anh quỳ trên đất, một gã cầm gậy sắt đứng sau anh. Ân Phùng giãy giụa, gã liền nện cây gậy xuống chân anh. Ân Phùng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, quỳ gục trên nền đất.

Anh ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô nhìn thấy phẫn nộ và đau đớn trong đôi mắt rưng rưng nhưng cố không để nước mắt chảy xuống của anh. Cõi lòng cô như bị thứ gì đó đập mạnh, trống rỗng lạ thường.

Tuy vậy cô chỉ ngừng lại mấy giây, bình tĩnh kéo Lưu Nhã Dục vào bờ.

Hai gã đàn ông khác đứng một bên quan sát. Vưu Minh Hứa vừa đẩy Lưu Nhã Dục lên, hai người đó liền tiến tới kéo cậu ta khỏi mặt nước.

Vưu Minh Hứa phủ phục trên bờ thở hồng hộc. Vừa ngẩng đầu, cây gậy sắt đã dừng trên cổ cô. Ân Phùng nhìn cô đau đáu: "A Hứa mau chạy đi."

Vưu Minh Hứa chỉ im lặng quan sát bọn chúng. Chúng kề dao lên cổ Lưu Nhã Dục còn đang hôn mê.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Các người muốn thế nào?"

Gã cầm gậy đáp: "Chẳng thế nào cả, thực ra chúng tôi cũng mong cô đây không nhúng tay, vì chuyện này không liên quan đến cô. Tên công tử bột này đã trộm đồ của ông chủ chúng tôi. Hôm nay tới đây là để đòi nợ."

Ân Phùng trợn tròn mắt: "Các người nói láo, tôi không hề trộm đồ! Tôi không quen biết các người!"

Gã đó cười: "Tao nói mày trộm thì chính là mày trộm. Món đồ ông chủ yêu thích nhất mà mày cũng dám trộm." Nói đoạn, gã nhìn Vưu Minh Hứa, "Xem ra phải dạy một bài học thì các người mới nhớ đời."

Vưu Minh Hứa cảm nhận từng thớ thịt trên cơ thể đều đang căng cứng, sự kích động như muốn xông vọt ra ngoài. Song cây gậy sắt trên đầu và con dao trên cổ Lưu Nhã Dục đang hiện mồn một trước mắt cô.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-112)