Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 014

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 014
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Vưu Minh Hứa lái xe được một lúc, ai ngờ con người ngồi trên ghế phụ kia vui đến nỗi hò hát ngân nga: "......Khó bỏ được ao ước đẹp tự nhiên, tiếc rằng cái gì cũng ăn tốt..... Calorie kẻ thù của tôi. Hãy đốt cháy calorie của tôi đi!......Calorie Calorie Calorie, Calorie Calorie Calorie, Calorie Calorie....."

Vưu Minh Hứa biết khắp đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập bài này, song nghe Ân Phùng hát tái hát hồi có mấy câu, trong đầu cô cũng bắt đầu không ngừng phối hợp cùng nhịp điệu của anh như bị nhiễm bùa chú.

"Im miệng!" Vưu Minh Hứa rút tập tài liệu bên cạnh ném vào lòng anh, "Chẳng phải anh hiểu cái gì mà địa lý học đấy à? Đây là tư liệu về Lý Tất Nhiễm, xem hẳn hoi đi!"

Ân Phùng lập tức cúi đầu xem.

Khoang xe tức khắc tĩnh lặng. Một lúc sau, Vưu Minh Hứa không khỏi ngẩn người khi liếc nhìn anh.

Anh giây phút này hoàn toàn không giống một người đầu óc có vấn đề. Khác một trời một vực với tên ngố gân cổ lên hát ban nãy. Một tay anh gác trên khung cửa xe, gương mặt bình tĩnh và nghiêm túc khẽ cúi đọc tài liệu trên tay còn lại. Nếu bỏ qua chiếc áo T-shirt màu đỏ in hình Teletubbies kia, chỉ nhìn từ phần cổ trở lên thì quả thực rất giống với người đàn ông thành thục tài hoa khi trước.

Vưu Minh Hứa nhìn thêm một chút mới quay đầu tập trung lái xe.

———

Chàng thiếu niên trên bức ảnh cao cao thanh tú, khóe miệng như cười như không, song Ân Phùng vẫn nhìn ra vẻ đè nén trong đáy mắt cậu ta.

Lý Tất Nhiễm, 15 tuổi, người Tương Đàm. Bố mẹ đều đi làm xa nên gửi cậu ta đến nhà dì Tạ Huệ Phương. Tuy bố mẹ không thể ở bên nhưng rất chú trọng việc giáo dục cậu. Điều kiện kinh tế của gia đình tốt, song không quá giàu có. Năm ngoái, cậu đã thi đỗ một ngôi trường tư lập rất tốt, dù rằng học phí đắt đỏ, nhưng bố mẹ vẫn cắn răng cho cậu theo học.

Hứa Mộng Sơn phụ trách điều tra theo hướng này, anh ấy làm việc cẩn thận tỉ mỉ, dù không đón được người song đã sắp xếp nhân sự thẩm vấn hết bạn học và thầy cô của Lý Tất Nhiễm. Theo như tìm hiểu, Lý Tất Nhiễm không quá được như ý nguyện trong ngôi trường "cao cấp" này.

"Lý Tất Nhiễm. Em không hiểu cậu ta, bình thường cậu ta rất ít nói chuyện, cũng chẳng mấy khi tham gia hoạt động ngoại khóa."

"Em không chơi cùng, cậu ta có bạn bè riêng của mình. Bọn em và chúng nó..... Hừ, chơi không hợp."

"Em luôn cảm thấy cậu ta có tâm sự, lúc nào cùng lầm lì, không hay nói chuyện. Giống như đang sống trong thế giới riêng vậy. Cậu ta hay chơi với mấy bọn nhà nghèo lắm."

"Giáo viên chúng tôi cũng không biết làm sao với cậu học trò Lý Tất Nhiễm này. Thành tích đầu vào vừa sát điểm sàn. Nhưng tâm lý so sánh của em ấy khá nặng, trường chúng tôi cũng được coi là một ngôi trường quý tộc, có rất nhiều những em học sinh sống trong gia cảnh tốt chịu ảnh hưởng nhiều từ bố mẹ. Lý Tất Nhiễm không tập trung học hành, không hòa nhập được cùng bạn bè, thường xuyên trốn học, thành tích càng ngày càng kém."

"May còn có người dì quản giáo nghiêm. Lần họp phụ huynh trước cô ấy còn mắng cậu ta té tát trong văn phòng. Cậu học sinh đó sợ dì, về sau tình trạng trốn học cũng cải thiện hơn."

"Con người Tất Nhiễm thực chất khá trượng nghĩa. Quan hệ giữa cậu ấy và người dì không tốt. Cậu ấy rất thực ra rất nhớ bố mẹ, nói là muốn đi tìm họ."

"Bọn họ không chơi chung với chúng em thì bọn em cũng vậy. Ai thèm chứ? Muốn chơi cùng bọn chúng thì những người khác cũng sẽ không để ý đến cậu ta thôi, chỉ là Lý Tất Nhiễm vẫn không cam tâm. Dù gì hiện tại em cũng có chút coi thường cậu ta."

"Cậu ta chắc chắn là cắm rễ trong quán net. Không thì còn có thể đi đâu?"

......

Vưu Minh Hứa đỗ xe bên lề đường, phía trước là khu phố thương mại nhộn nhịp tấp nập. Từng dãy hàng lối tiếp nhau, chỉ độc quán net cũng đã có bốn, năm quán chưa cần nói đến mấy con phố bên cạnh.

Ân Phùng đặt tư liệu xuống, nói: "Nhà ông bà nội của Lý Tất Nhiễm cách nơi này không xa. Hồi nhỏ cậu ta đã từng sống cùng họ."

Vưu Minh Hứa không cất lời, gọi thẳng điện thoại cho đồng nghiệp. Lúc trước là cảnh sát tuần tra nhìn thấy Lý Tất Nhiễm, song con phố này quá mức đông đúc không thể đuổi theo được.

"Tìm từ quán net trước." Vưu Minh Hứa nói.

Hai người xuống xe, tay cô bỗng bị kéo lại khi vừa định tiến vào quán net bên tay trái. Ân Phùng trề môi, đôi mắt đen láy, khẽ lắc đầu.

Vưu Minh Hứa: "Sao thế?"

Ân Phùng chỉ vào quán net cũ kĩ bên trong tối om om đó, nói: "Cũ nát quá, Lý Tất Nhiễm không để vào mắt."

Vưu Minh Hứa cười nhạo: "Điều tra án dựa vào việc đoán mò?" Cô không thèm đoái hoài đến anh, nhấc chân đi vào quán đó.

Ân Phùng cắn môi, cố chấp đứng nguyên một chỗ. Vưu Minh Hứa cũng chẳng buồn đợi chờ anh.

Mấy phút sau, Vưu Minh Hứa bước ra với khuôn mặt vô cảm: "Quán tiếp." Ân Phùng đuổi theo, nói: "Tôi không đoán mò, sao chị lại bảo là tôi đoán? Lý Tất Nhiễm thích hư vinh, sống cô đơn, khát vọng thân phận được chấp nhận. Cậu ta đã bị hoàn cảnh trong ngôi trường đó trói buộc một thời gian rồi, về nhà còn phải đối diện với người dì cường thế. Ngồi quán net là con đường duy nhất giúp cậu ta thoát khỏi hiện thực, sao có thể làm 'con nhà nghèo', ở cùng với đám nhóc không có tiền ngồi quán net đắt tiền cho được? Cho nên những quán cũ rích này căn bản không cần tìm. Cậu ta sẽ chẳng thèm nhìn đến đâu, vì ngồi không nổi."

Vưu Minh Hứa dừng bước, nói: "Vậy anh nói xem, cậu ta có thể ở đâu?"

Ân Phùng chỉ về phía hai quán net xa xa, nói: "Hoàn cảnh và phục vụ đều rất tốt. Mấy thằng nhóc nông cạn ngồi trong đó sẽ cảm thấy nở mày nở mặt."

Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, hiện tại tâm tính anh cũng khác nào mấy thằng nhóc đâu? Cô không phản đối, một là vì Ân Phùng ăn nói logic, hình như hơi có đạo lý. Hai là, dù sao quán nào cũng phải tìm, những quán còn lại chẳng lọt được. Ba là, người này chẳng phải đã từng cung cấp gợi ý quan trọng cho quá trình phá án đó sao? Cho dù đã bị đâm thành tên ngốc thì cô vẫn muốn xem bản lĩnh của anh còn hay mất, tính toán còn chuẩn hay không.

Cô đi về hướng một trong hai quán đó, Ân Phùng tươi cười bám sát đằng sau.

Vưu Minh Hứa giơ thẻ cảnh sát và bức ảnh của Lý Tất Nhiễm cho chủ quán net, ông chủ đó ngẫm nghĩ, mắt đảo một vòng nói: "Người này...tôi không có ấn tượng nào cả."

Vưu Minh Hứa chưa kịp lên tiếng Ân Phùng đã mở lời: "Ông ta nói dối."

Ông chủ ngây ra, Vưu Minh Hứa đập 'bộp' tấm thẻ cảnh sát lên mặt quầy ba: "Hôm nay không phải đến đây để quản chuyện cỏn con của đám vị thành niên nghiện net, sau này tự nhiên sẽ có cảnh sát tới kiểm tra. Đây là vụ án nghiêm trọng! Không khai thật thì về Đồn với tôi!"

Ông ta vội vã cười nịnh bợ: "Đừng giận đừng giận, tôi nhớ ra rồi! Đã gặp, cậu ta đã đến đây chơi mấy lần. Nhưng hình như hai ngày nay không thấy đâu. Chi bằng cô tìm một lượt, có yêu cầu gì chúng tôi cật lực hợp tác!"

Mấy phút sau, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng bước ra, tiến vào quán thứ hai.

Quán này tuy không bằng quán trước, song cách trang trí đẹp mắt hơn nhiều. Ông chủ khoảng 40 tuổi, hơi gầy, đeo kính, đang ngồi sau quầy.

Vưu Minh Hứa tường thuật ngắn gọn mục đích tới đây.

Hết chương 40

*****

Ông chủ trầm tư, Vưu Minh Hứa lập tức "uy hiếp". Quả nhiên ông ta tức khắc cười hớn hở: "Cô đừng vội, nhất định tôi sẽ phối hợp. Cậu này thường tới quán tôi, tối qua còn đến đây cùng bạn. Hiện giờ còn ở đây hay không thì tôi không rõ. Hay để tôi dẫn cô vào tìm một vòng? Đồng chí cảnh sát, đứa nhóc này phạm tội gì thế? Không có liên quan gì tới quán của tôi đó chứ?"

Vưu Minh Hứa không đáp, phất tay ra hiệu tự cô sẽ đi, rồi dẫn theo Ân Phùng bắt đầu tìm từng máy một.

Quán ba sáng rực ánh đèn, một đám con trai ngồi túm tụm trên chiếc ghế sofa rộng lớn lúc cười lúc mắng xem cuộc chiếc khốc liệt trên màn hình. Ân Phùng bị cảnh trò chơi thu hút, cứ nhìn vào đó mãi. Vưu Minh Hứa nhàn tản cất tiếng: "Nhìn mấy thứ đó làm gì? Anh không được phép chơi game."

Ân Phùng cúi đầu: "Ồ."

Chẳng mấy chốc Vưu Minh Hứa đã tìm hết toàn bộ mười máy nhưng đều không thấy người đâu. Trong đó có một máy đang bỏ trống. Hàng máy này giáp tường, còn có mấy chiếc ghế sofa cùng vài bộ bàn ghế. Một người cao gầy đắp chiếc áo khoác nằm trên sofa, mặt quay vào phía trong.

Vưu Minh Hứa đi tới vỗ vai người đó. Cậu ta mơ màng quay đầu lại, khuôn mặt trắng mịn thanh tú ấy không phải Lý Tất Nhiễm thì còn ai vào đây nữa?

Vưu Minh Hứa thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, song chẳng rõ là vui mừng hay buồn phiền phẫn nộ. Bao nhiêu lực lượng cảnh sát hiện tại đang tìm kiếm cậu ta, thậm chí đã chuẩn bị cả công tác truy nã hung thủ. Chỉ vì sợ cậu thiếu niên này rơi vào tay kẻ ác mà cảnh sát gần như đã lật tung cả thành phố, muốn giành giật lại từng giây từng phút để cứu lấy mạng sống của cậu ta. Ấy vậy mà tên này rúc trong đây nằm ngủ?

Vưu Minh Hứa: "Đứng dậy."

Lý Tất Nhiễm bất mãn: "Chị là ai thế?"

Vưu Minh Hứa giơ tấm thẻ cảnh sát lên, báo số hiệu bản thân, sau đó nói: "Nhà dì cậu xảy ra chuyện, giờ thì đi theo tôi."

Lý Tất Nhiễm ngây ra rồi đứng dậy, giọng nói run run: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đi theo tôi thì biết."

Lý Tất Nhiễm cầm áo khoác đi theo cô, bỗng có một người đàn ông điển trai nhảy xen vào giữa cậu và chị cảnh sát xinh đẹp. Lý Tất Nhiễm tưởng anh cũng là cảnh sát, ai ngờ anh đẹp trai chợt quay đầu trừng mắt với cậu.

Lý Tất Nhiễm: "......"

Ân Phùng cảm thấy kiểu thiếu niên ấu trĩ thế này đáng ghét chết được, không cần biết cậu ta có vai trò gì trong vụ án mạng, nhưng sao có thể nằm ngủ trong quán net chứ? Hại A Hứa của anh phải đi tìm suốt ngày suốt đêm, không được ăn cơm không được ngủ!

Ba người ra khỏi quán net, Vưu Minh Hứa để Lý Tất Nhiễm ngồi lên xe rồi đi sang một bên gọi điện cho đồng nghiệp. Nhận được tin cậu nhóc bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vưu Minh Hứa dặn dò cho người tới quán net tìm kiếm chứng cứ, còn cô đưa Lý Tất Nhiễm về Đồn cảnh sát, xem cậu ta có muốn gặp mặt người thân đã mất hay không. Hơn nữa, bố mẹ và dượng của cậu có lẽ cũng sắp tới nơi rồi.

Ngồi lên xe, Vưu Minh Hứa nhìn qua kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Lý Tất Nhiễm ở băng ghế sau. Cậu ta dường như rất hiếu kỳ với xe cảnh sát, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, còn vươn tay sờ mó. Ân Phùng thì ngây ngốc quay mặt ra ngoài cửa xe, chẳng biết là anh lại đang lạc vào cõi tiên nào nữa.

Xe đi được một lúc, có lẽ đã hết hiếu kỳ, bắt đầu cảm thấy nhàm chán, Lý Tất Nhiễm đổ người về ghế trước nói: "Chị là cảnh sát thật à? Xinh quá."

Vưu Minh Hứa không đoái hoài.

Ân Phùng trên ghế phụ ngoảnh đầu nhìn thẳng Lý Tất Nhiễm, giọng vừa lạnh vừa cứng nhắc: "Chị ấy xinh đẹp liên quan quái gì đến cậu!"

Vưu Minh Hứa cười nhếch mép.

Lý Tất Nhiễm nhún vai, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu bé không giỏi võ mồm, cậu ta ngồi về chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau nở nụ cười tự giễu.

Vưu Minh Hứa rũ mắt, cô cảm nhận được Lý Tất Nhiễm ngồi ghế sau không ngừng rung chân, rung mãi rung mãi.

Qua một lúc nữa, Lý Tất Nhiễm lấy điện thoại chơi game, còn để âm thanh ngoài phối hợp cùng tiếng hô hoán của bản thân: "Aiyo fuck! Đánh nó đánh nó! Lên nè, đm....."

Vưu Minh Hứa im lặng lái xe, trong xe chỉ còn lại tiếng nói của một mình Lý Tất Nhiễm. Ân Phùng quay đầu vươn cổ muốn ngó xem. Lý Tất Nhiễm phát hiện được cười đắc ý né người, không để anh nhìn.

Vưu Minh Hứa: "Ân Phùng, ngồi hẳn hoi."

Ân Phùng ngậm ngùi thu cổ lại.

Vưu Minh Hứa nói: "Đã nói anh không được phép chơi game rồi đó. Không được nhìn nữa."

Ân Phùng gảy khay đựng đồ: "Vì sao?"

Vưu Minh Hứa nhất thời không biết hồi đáp thế nào, Ân Phùng mà chìm trong trò chơi thì chẳng phải tốt hơn sao, vừa có thể giết thời gian, cô cũng không còn bị anh quấn lấy nữa.

Nhưng mà, chơi game không tốt.

Cô lạnh nhạt nói: "Không được là không được, tôi không thích."

"Ồ." Ân Phùng nói, "Vậy tôi không xem nữa, sẽ không xem nữa đâu." Nói xong còn bịt chặt mắt lại, ngồi im bất động.

Vưu Minh Hứa kéo tay anh xuống: "Không cần bịt, ngồi ngay ngắn là được rồi."

Người vẫn ngồi phía sau chơi game bỗng cười thành tiếng, lẩm bẩm như đào ra được bí mật nào đó: "Ai yo yo, hóa ra là thế, hóa ra là thế à hi hi......"

Vưu Minh Hứa liếc xéo cậu ta qua chiếc kính chiếu hậu. Trong lòng không khỏi ôm ý nghĩ những đứa trẻ đang lớn đều đáng ghét như vậy sao?

Đường đến Cục cảnh sát đi qua nhà Vưu Minh Hứa. Cô ngừng xe nhìn Ân Phùng, hạ giọng nói: "Hôm nay đã dắt anh đi cùng cả nửa ngày trời, thỏa mãn rồi chứ? Về ngủ trưa đi."

Ân Phùng lọ mọ tháo dây an toàn, lọ mọ đẩy cửa xe, lọ mọ nhấc chân lên.

Vưu Minh Hứa: "Nhanh lên!"

Anh cúi đầu đứng cạnh xe: "Vậy tối nay chị có về nhà không?"

"Không về."

"Ngày mai thì sao?"

"Cố gắng hết sức."

"Lái xe chậm chút, ăn ngủ đúng giờ giấc nếu không tôi sẽ rất lo lắng, ngủ cũng không ngon giấc."

"...... Biết rồi."

Vưu Minh Hứa lái xe rời đi, cảm giác như đá bay được con ốc sên đi vậy, cuối cùng cũng đến được với mẹ tự do rồi. Có điều cô vẫn nhìn thấy Ân Phùng đứng im bất động qua chiếc gương chiếu hậu.

Cô chỉ đi làm thôi, tại sao hôm nào cũng phải sướt mướt tạm biệt Ân Phùng thế nhỉ?

Vưu Minh Hứa tập trung lái xe, Lý Tất Nhiễm đặt điện thoại xuống, cũng ngoảnh đầu lại nhìn rồi nói: "Chị cảnh sát, anh ta là gì của chị vậy? Không phải là ông xã đấy chứ? Nơi này của anh ta......" Lý Tất Nhiễm chỉ lên đầu, "Có vấn đề à? Anh ta là thằng thiểu năng!"

Vưu Minh Hứa lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến cậu? Ngồi cho hẳn hoi!"

Từ nhà Vưu Minh Hứa đến Cục cảnh sát, Lý Tất Nhiễm yên tĩnh hơn nhiều, không chơi game nữa mà chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt trắng mịn của cậu thiếu niên cuối cùng cũng tràn ngập tâm sự. Có mấy lần cô và cậu ta chạm mắt qua kính chiếu hậu, cậu như muốn hỏi gì đó, khóe môi mấp máy rồi lại im lặng.

Vưu Minh Hứa nghĩ: Cậu ta rốt cuộc vẫn là căng thẳng đó thôi. Vẻ bình tĩnh và ồn ào giả tạo dần sụp đổ theo khoảng cách càng ngày càng gần Cục cảnh sát.

Bước chân vào Cục, cậu thiếu niên dường như cũng bị không khí nghiêm túc khẩn trương trong đây lây nhiễm, đi sát sau lưng Vưu Minh Hứa, không dám thở mạnh.

*****

Phán Giai, Hứa Mộng Sơn và những người khác chờ đợi đã lâu, bọn họ trao đổi ánh mắt cùng Vưu Minh Hứa, cô gật đầu ra hiệu trực tiếp để cậu thiến niên bước vào.

Cánh cửa phòng xác mở ra, đập vào mắt là ba chiếc giường được phủ khăn trắng toát, có thể nhìn thấy đường nét của ba cơ thể lớn nhỏ khác nhau qua lớp khăn. Mọi ánh mắt đổ dồn lên Lý Tất Nhiễm. Cậu ta ngây dại, hoàn toàn không ý thức được hiện tại bản thân đang đối mặt với điều gì. Phán Giai dẫn cậu đến trước thi thể Tạ Huệ Phương, nói khẽ: "Dì, và hai em họ của cậu đã bị giết hại vào trưa ngày hôm qua. Hãy nén nỗi đau thương. Cậu...có muốn nhìn mặt bọn họ không?"

Mặt Lý Tất Nhiễm đỏ bừng, ánh lệ lấp lánh trong khóe mắt, làn môi run cầm cập không phát ra được tiếng nào.

Phán Giai khẽ vén tấm khăn trắng.

Lý Tất Nhiễm vẫn dùng dáng vẻ ngây dại nhìn chằm chằm Tạ Huệ Phương, một lúc sau mới ngước đôi mắt hoang mang lạc lõng nhìn những người cảnh sát xung quanh.

Phán Giai đứng im bất động không muốn tiếp tục để cậu nhìn hai đứa nhỏ.

Lý Tất Nhiễm xông ra ngoài. Vưu Minh Hứa phất tay cho mọi người ở lại, một mình đuổi theo cậu ta. Vừa bước ra hành lang liền thấy cậu thiếu niên ấy cúi đầu gạt nước mắt. Vưu Minh Hứa bước nhanh tới cạnh cậu, cả khuôn mặt người đó đều ướt nhẹp nước mắt, đôi mắt đỏ hoe khóc sụt sịt hệt như một con thú bé nhỏ bi thương tột độ.

Vưu Minh Hứa đi theo cậu đến mảnh sân trong Cục cảnh sát. Người thiếu niên đứng khóc sụt sùi dưới tán cây đại thụ, không đoái hoài đến Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa quay người châm điếu thuốc, im lặng đứng hút ở nơi cách cậu ta mấy mét xa. Trong kí ức, khi Vưu Minh Hứa đang tầm tuổi Lý Tất Nhiễm, cô đã không cha không mẹ, lớn lên bên cạnh ông bà ngoại.

Kí ức về mẹ thời cô còn là một đứa trẻ như còn sống mãi. Mẹ ôm cô trong lòng, mặt mẹ yêu chiều cọ trên mặt cô; mẹ đưa cô đi thả diều, đi chơi; cô gây họa, mẹ nghiêm khắc bắt cô đứng phạt theo tư thế trong quân đội; về sau vì công việc, mẹ con cô gần ít xa nhiều, nhưng hễ rảnh rỗi mẹ sẽ lập tức gọi điện cho cô, về nhà thăm cô, mua những món quà nho nhỏ cho cô......

Tình mẫu tử ấm áp những đứa bé khác sở hữu, cô cũng có.

Còn về bố? Ông ta là thá gì?

Cho nên năm cô 10 tuổi, trong lễ truy điệu của người mẹ hy sinh vì nhiệm vụ, Vưu Minh Hứa khóc đến thở không ra hơi, gào thét khản cổ như ông trời đã sập xuống vậy. Sau lễ truy điệu, cô gần như không bao giờ khóc nữa.

......

Vưu Minh Hứa đưa một chiếc khăn và một chai nước cho cậu thiếu niên. Cậu ta đã ngừng khóc, song mắt vẫn đỏ sọng, dáng vẻ ngẩn ngơ.

"Hôm qua cậu đã đi đâu?"

Thiếu niên cúi đầu: "Vẫn ở trong quán net."

"Gần đây có thấy người hoặc việc khác thường không? Hoặc giả có biết dì cậu đắc tội ai không?"

"Không, em không biết."

"Quan hệ giữa dì và dượng cậu thế nào?"

"Chắc rất tốt....."

Không lâu sau, bố mẹ Lý Tất Nhiễm, còn có người chồng Tằng Cường của Tạ Huệ Phương cũng đến nơi.

Tằng Cường hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, có vẻ hiền lành chất phác, ăn mặc rất đơn giản. Anh ta bước vào Cục với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cho đến khi nhìn ba cỗ thi thể, người đàn ông vững chãi ấy đã đổ gục trên mặt đất trong đau đớn, từng tiếng nấc nghẹn phát ra đều biến điệu, không còn giống giọng nói con người mà càng giống tiếng gào thét đớn đau của một loài động vật hơn.

Vưu Minh Hứa và những người đồng nghiệp đã mấy lần nghe tận tai tiếng gào thét như vậy, nó đều phát ra từ những người mất đi người thân hoặc người yêu, từ những con người phải gánh chịu nỗi đau cực hạn. Cảnh sát trầm mặc đứng một bên, cuối cùng Tằng Cường khóc tới ngất xỉu. Bàn tay còn nắm chặt tay hai đứa con nhỏ, cảnh sát phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể tách họ ra.

Em gái và em rể của Tạ Huệ Phương, tức bố mẹ Lý Tất Nhiễm cũng khóc rất thương tâm, đặc biệt là mẹ cậu, khóc càng thêm tợn khi nhìn thi thể người chị ruột và hai đứa cháu. Chị ta ôm Lý Tất Nhiễm khóc tức tưởi: "Con trai của mẹ, còn tưởng rằng con gặp nạn...... Dì con gặp phải nghiệt gì thế này...... Tên súc sinh nào đã làm ra chuyện này cơ chứ......"

Lý Tất Nhiễm đã không còn khóc nữa, cậu đờ đẫn như một khúc gỗ để mặc cho mẹ ôm ấp. Người bố của cậu ta nói: "Em không thấy con bị dọa cho ngây người rồi à? Đưa về trước đã, đừng để nó nhìn nữa!"

———

Song, hai ngày sau đó, vụ án càng thêm bế tắc.

Trước hết, theo như những gì đã điều tra, cùng xác nhận sâu thêm những người có xung đột với Tạ Huệ Phương, bọn họ không có đủ động cơ gây án, cũng không có thời gian để gây án. Bước đầu loại bỏ khả năng giết người trả thù.

Không phát hiện dạn nứt trong mối quan hệ vợ chồng giữa Tạ Huệ Phương và Tằng Cường. Khi Tạ Huệ Phương gặp nạn, Tằng Cường đang làm việc ở nơi khác, có chứng cứ ngoại phạm xác thực. Huống hồ, phản ứng của anh ta khi nhìn thấy thi thể cũng khiến cảnh sát cảm thấy anh ta không phải nghi phạm. Thậm chí, phía cảnh sát cũng đã tiến hành điều tra chứng cứ ngoại phạm của bố mẹ Lý Tất Nhiễm. Bọn họ đích thức cũng làm việc ở nơi khác, rất nhiều người có thể làm chứng, đồng thời cũng không có động cơ gây án.

Còn về Lý Tất Nhiễm, dù cuộc sống trong trường học không như ý muốn, bị những đứa con nhà giàu coi thường, song cũng không ai có thù hằn sâu đậm với cậu. Hơn nữa trưa ngày xảy ra án mạng, học sinh đều ở trong trường.

Ngoài trường học, Lý Tất Nhiễm không hề quen biết hay chơi chung với côn đồ, cho nên mục đích của sát thủ tất nhiên không phải cậu ta. Có hàng xóm nghe được cuộc cãi vã của hai dì cháu Tạ Huệ Phương vào buổi tối hôm trước ngày xảy ra vụ án, cậu ta vẫn ở trong quán net cho tới khi cảnh sát tìm đến, buổi sáng có đi mua hộp cơm. Camera giám sát trong quán net đã ghi lại rõ ràng.

Cho nên, gia đình bọn họ đều không nằm trong diện tình nghi.

Quá trình điều tra hoàn toàn rơi vào cục diện bế tắc.

Ngày thứ ba kể từ khi xảy ra án mạng, Đinh Hùng Vĩ tập hập tất cả mọi người đến phòng họp. Vì tính chất tàn ác của vụ án nên cấp trên cực kỳ coi trọng, khuôn mặt Đinh Hùng Vĩ cũng giăng đầy mây đen. Ông hạ lệnh chuyển hướng điều tra: Tập trung điều tra những kẻ tái phạm tội trộm cắp và những phạm nhân mới ra tù gần đây. Việc điều tra theo tuyến giết người trả thù coi như đứt đoạn.

Khi tuyên bố lệnh này, Vưu Minh Hứa mơ hồ cảm nhận thấy Đinh Hùng Vĩ liếc về phía cô với dáng vẻ sâu xa khó dò. Vưu Minh Hứa nghĩ thầm: Ân Phùng mới là người nói giết người trả thù như chém đinh chặt sắt chứ đâu phải tôi. Nhìn tôi làm cái gì!

Có là người sắt thì cũng phải nghỉ ngơi hít một ngụm khí. Tối hôm nay, Đinh Hùng Vĩ thả tất cả mọi người về nhà tắm táp, ngủ một giấc no đủ. Sáng sớm ngày mai phải có mặt tại Cục cảnh sát.

Mấy ngày hôm nay, Vưu Minh Hứa căn bản không có thời gian để tâm tới Ân Phùng. May có Trần Phong nhanh trí để Ân Phùng xách cơm nước hoa quả đến ngoài Cục cảnh sát vào giờ ăn trưa hàng ngày. Nếu có mặt trong Cục, Vưu Minh Hứa sẽ ra ngoài nhận, thời gian nói nhiều thêm một câu cũng chẳng có, nhiều nhất là xoa đầu Ân Phùng, hoặc giả nói một câu: "Cảm ơn nhé." Ân Phùng đại khái cũng đã được Trần Phong nhắc trước nên không mè nheo, chỉ ngoan ngoãn đứng rất lâu bên ngoài, dùng ánh mắt đưa tiễn cô quay vào Cục.

Nghĩ tới đây, Vưu Minh Hứa vừa bước xuống xe bus vừa nở nụ cười. Trời đã sẩm tối, cô ngẩng đầu liền bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Hôm nay anh lại mặc chiếc áo xanh lá in hình Astro Boy mà bản thân yêu thích nhất cùng chiếc quần bò. Hai tay đút trong túi quần, đứng nhìn cô từ khoảng cách năm sáu mét.

Mấy ngày không gặp, Vưu Minh Hứa cớ sao bỗng có cảm giác anh trưởng thành hơn một chút, hiểu chuyện hơn, chín chắn hơn một chút vậy nhỉ?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)