Vay nóng Tima

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 011

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 011
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Sau đó cô liền nhìn thấy vẻ ngại ngùng, cúi đầu tự cười một mình, môi như sắp ngoác tận mang tai của anh. Trần Phong đứng cạnh cũng cười, cậu ta gật đầu cảm kích với cô.

Vưu Minh Hứa nghĩ, cặp chủ tớ này đúng là một người ngốc, một người điên*. Song có một người trợ lý như Trần Phong quả là một điều may mắn, nếu không chẳng biết hiện tại Ân Phùng phải tiếp tục cuộc sống ra sao. Rồi lại nghĩ, Ân Phùng trong quá khứ rốt cuộc là thế nào? Anh thật biết cách thu phục lòng người, tìm một người trợ lý mà cũng tài cán như thế.

*Vì tên Trần Phong đồng âm với từ 'người điên'.

Nếu đã quyết định "sống chung" với Ân Phùng, Vưu Minh Hứa cũng không còn băn khoăn gì nữa. Cô vốn một thân một mình, trong nhà cũng không có thứ gì không thể để người ta nhìn thấy. Cô chỉ nói một câu: "Đi làm đây" liền ra ngoài. Còn lại, bọn họ muốn làm sao thì làm.

Trần Phong văn vẻ lịch sự gật đầu: "Đi đường cẩn thận, công việc thuận lợi."

Ân Phùng gần như ngay lập tức chạy ra cửa. Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh tại góc cua. Anh cứ tĩnh lặng nhìn cô như vậy, người dán vào cánh cửa hệt như chú chó giữ nhà, chỉ còn thiếu một cái đuôi sau lưng mà thôi.

Cuối cùng, Vưu Minh Hứa vẫy tay, nói: "Nghe lời." Ngừng một chút lại nói tiếp: "Đợi tôi về."

Anh gật đầu, nở nụ cười ngọt lịm, thuần khiết đến chết người.

Vưu Minh Hứa ngoảnh mặt đi, rốt cuộc cũng cười.

——

Phụ huynh đi rồi, hai kẻ chủ tớ ăn ý thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phong nói: "Em gọi người vào đây." Ân Phùng gật đầu.

Trần Phong gọi một cuộc điện thoại, cánh cửa phòng liền bật mở. Mấy nhân viên vận chuyển bước vào, lặng lẽ kê khiêng những đồ không cần thiết trong gian phòng trống của Vưu Minh Hứa sang căn nhà cách vách. Người nhân viên vệ sinh đi vào dọn dẹp, thu xếp việc nhà.

Họ chuyển chiếc giường trẻ con, tủ quần áo cho thanh thiếu niên nhãn hiệu đẳng cấp quốc tế đã được mua sẵn từ hôm qua cùng đồ dùng của Ân Phùng vào phòng. Mọi công việc được tiến hành đâu vào đấy dưới sự chỉ đạo của Trần Phong.

Ân Phùng đứng xem cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo. Trần Phong mở chương trình thiếu nhi cho anh xem, vậy mà hôm nay anh cũng không có quá nhiều hứng thú. Anh lượn đi lượn lại trong nhà, hứng chí bừng bừng, quan sát tỉ mỉ từng nơi lưu dấu vết trưởng thành và sinh hoạt của Vưu Minh Hứa.

Độc thân, sống một mình, mất mẹ, lớn lên trong gia đình đơn thân. Tính cách ngoài cứng trong mềm, nhìn có vẻ kiên cường sành sỏi song thực chất rất đơn thuần. Ý thức tự bảo vệ rất mạnh.

Không biết vì sao, những lời này bỗng bật lên trong đầu anh.

Anh lười không muốn đoái hoài, nghịch ngợm một hồi trong phòng khách lại bắt đầu lẩn vào phòng ngủ của Vưu Minh Hứa. Sáng sớm nay anh đã từng bước vào đây, nhưng mới thổi hơi được có một phút đã bị cô phát hiện, thẹn quá hóa giận đuổi anh ra ngoài. Nghĩ đến đây, Ân Phùng cười khẽ, trái tim rung động nhìn chiếc chăn gấp gọn vuông vắn trên giường.

Anh yên lặng một chốc, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, sau đó khẽ khàng nằm lên giường, thứ cảm giác như đi hành hương cầu khấn lọt vào trong tim. Trên giường quả nhiên còn lưu lại hương vị thanh đạm, thơm tho phảng phất của người con gái. Anh nhắm mắt nằm một lúc, trong não bộ tái hiện hình ảnh nổi cáu mấy lần liên tục ngày hôm nay của cô, nhưng cuối cùng luôn nở nụ cười, còn có dáng vẻ vẫy tay tạm biệt anh nữa. Một góc nào đó nơi lồng ngực anh bỗng như bị ai đó gõ nhẹ.

Thực ra anh biết hiện giờ mình đang bệnh, không thông minh tài giỏi như hồi trước, là một mối phiền phức lớn. Anh cũng biết bản thân không thân thích với cô, muốn sống trong nhà cô là một yêu cầu vô lý.

Nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý rồi.

Lần nào cô cũng nhân nhượng anh.

Cô thực sự... quá quá tốt. Lớn mạnh, lại đáng tin, dễ mềm lòng, còn cực kỳ đáng yêu.

Ân Phùng chỉ muốn ôm gối cô lăn lộn, trên thực tế, anh cũng đã làm như vậy. Sau khi lăn mấy vòng liền, anh ôm chặt chiếc gối trong lòng, chân tay quấn chặt lấy nó, nhắm mắt, đầu cũng rúc lên gối, chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào dồn dập mà kì diệu không nỡ rời xa.

Hết chương 31

*****

Sắp đến bữa trưa, Trần Phong chỉ huy đầu bếp chế biến một bàn đầy thức món hồi trước Ân Phùng yêu thích.

Hôm nay, cả con tim Ân Phùng đều đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng thỏa mãn, ngồi cười nhìn cả bàn thức ăn. Dưới mông là chiếc ghế đẩu nhỏ cũ kĩ lấy từ phòng ngủ của Vưu Minh Hứa. Anh nghĩ chiếc ghế này chắc chắc là đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Vưu Minh Hứa nên yêu thích không rời tay, đi đâu cũng xách nó theo.

Đợi đến khi thức ăn đã được dọn lên gần hết, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Sao Minh Hứa còn chưa về?"

Trần Phong đáp: "Buổi trưa chị ấy không về mà ăn tại đơn vị." Thấy Ân Phùng im lặng thì vội bổ sung: "Những người đi làm như chị ấy, thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, không thể về nhà ăn cơm."

Ân Phùng sờ lớp da ghế đã cũ mèm đến nhẵn bóng, hơi cúi đầu hỏi: "Vậy buổi trưa cô ấy ăn gì?"

Trần Phong ngẫm nghĩ, đáp: "Chắc là ăn ở nhà ăn, Cục cảnh sát có nhà ăn. Trước kia, khi thầy đến thăm Cục cảnh sát đã từng tới đó. Lúc về thầy còn cằn nhằn đồ ăn nơi đó làm mất hết cả hứng sáng tác của thầy."

Ân Phùng trầm mặc một hồi, ngón tay vẽ vòng tròn trên ghế da, nói: "Tôi hiện tại không giống với người đó. Hồi trước tôi thấy không ngon, chưa biết chừng là do không có khẩu vị, bây giờ lại thấy ngon thì sao? Anh cứ nhìn chỗ quần áo hồi trước anh ta mặc mà xem."

Trần Phong bình tĩnh nói: "Em vẫn còn thẻ thông hành lần trước bọn họ đưa, mấy phân cục thầy đều có thể tự do ra vào."

Ân Phùng ngẩng đầu cười: "Tiểu Phong Tử* anh hữu dụng quá, những món này đều thưởng hết cho anh đó."

*Trong tiếng Trung, 'phong tử' còn có nghĩa là kẻ điên.

Trần Phong nhếch khóe miệng: "Cảm ơn thầy Ân."

———

Vừa tới giờ nghỉ trưa, từng tốp cảnh sát tiến vào nhà ăn, cũng có những người đi ăn bên ngoài. Vưu Minh Hứa hôm nay lười vận động, cô cùng Hứa Mộng Sơn, Phán Giai và mấy người nữa đi vào nhà ăn tấp nập.

Không hiểu vì sao tâm trạng ngày nay của Vưu Minh Hứa rất tốt, rất có khẩu vị bèn mua thêm suất lẩu đơn. Đây cũng đã là một bữa 'sang' rồi, Hứa Mộng Sơn và Phán Giai mỗi người bưng một suất cơm, Phán Giai nói: "Woa, bụng dạ Vưu tỷ hôm nay tốt quá, em cũng phải ăn ké một hai miếng mới được." Hứa Mộng Sơn nói: "Mình cũng muốn. Tiền lương tháng trước tiêu sạch rồi. Không có tiền mua lẩu."

Vưu Minh Hứa liếc xéo bọn họ rồi nói với cô nhà bếp: "Lấy thêm cho cháu hai lạng rưỡi thịt dê, cảm ơn ạ."

Phán Giai: "Lão đại đúng là lão đại."

Hứa Mộng Sơn: "Kích động."

Ba người cười nói rôm rả ngồi xuống một chiếc bàn trống. Vưu Minh Hứa đẩy nồi lẩu ra giữa, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.

Chẳng lâu sau, những người của bàn bên cạnh đều đã rời đi từ bao giờ bọn họ cũng không để ý.

Gần như chỉ mấy giây sau đó, có người bưng đĩa đồ ăn xông tới ngồi phịch xuống. Động tác người đó hơi gấp gáp thu hút sự chú ý của đám Vưu Minh Hứa ba người ngẩng đầu nhìn.

Sau đó, cả ba đều cứng đờ.

Người đàn ông mặc chiếc áo T-shirt hình Astro Boy màu xanh lục, quần cùng kiểu dáng, đi đôi giày trắng tinh xinh xắn, gương mặt phớt hồng, hơi cúi đầu. Như phát hiện ra tia nhìn kinh ngạc của bọn họ, anh từ từ ngẩng đầu, song hoàn toàn bỏ qua hai người còn lại, chỉ tập trung trên mặt Vưu Minh Hứa. Thấy cô không cười, Ân Phùng chột dạ, thấp thỏm bất an lại tiếp tục cúi đầu.

Hứa Mộng Sơn nở nụ cười ngóng xem kịch hay nhìn Vưu Minh Hứa, tiếp tục vùi đầu ăn thịt dê.

Phán Giai cũng chớp chớp mắt nhịn cười, chứng kiến Vưu Minh Hứa như đang hóa đá bên cạnh, tiếp tục tán dóc cùng Hứa Mộng Sơn.

Cho dù là thế, song đôi tai hai người như đang dựng đứng cả lên, chờ đợi trò mèo vờn chuột, yêu hận đan xen giữa Vưu Minh Hứa cùng nhà văn nổi tiếng mất trí nhớ này.

Vưu Minh Hứa buông đũa đi tới cạnh bàn anh, ngồi xuống vị trí đối diện, đè nén giọng nói: "Sao anh lại tới đây?"

Ân Phùng nói: "Trần Phong nói là tôi từng chê bai đồ ăn ở đây. Nhưng tôi cứ cảm thấy bản thân trước kia chẳng đáng tin chút nào, muốn đích thân nếm thử xem sao." Đôi mắt anh đảo đi đảo lại.

Vưu Minh Hứa im lặng một khắc bèn nói: "Ân Phùng, đây là nơi tôi làm việc, không phải ở nhà, cũng không phải nơi để chơi. Anh không thể đi theo tôi trong thời gian đang làm việc."

Ân Phùng cúi đầu chọc đũa lên khay đựng thức ăn, không cất tiếng.

Vưu Minh Hứa quả thật ghét chết bộ dạng này của anh, bởi nó khiến ngọn lửa giận của cô không tài nào bùng phát được.

Bên kia, hai người Hứa Phán đều nghe rõ mồn một, còn đang cười trộm. Vưu Minh Hứa lạnh lùng liếc xéo hai người bọn họ, cô nhớ lại ánh mắt đêm qua Ân Phùng nằm trên hành lang ngẩng đầu nhìn cô. Cô thầm thở dài, dứt khoát bê nồi lẩu của mình sang, đặt trước mặt Ân Phùng.

Đôi đũa của cặp đôi Hứa Phán gắp hụt, bọn họ bắt đầu gào hét: "Ấy, ấy, ấy......"

Vưu Minh Hứa chẳng buồn đoái hoài đến hai người, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Thấy Ân Phùng vẫn cúi đầu bất động, cô bình thản nói: "Chẳng phải muốn nếm thử sao? Ăn mau đi."

Ân Phùng ngẩng đầu quan sát sắc mặt cô: "Được!"

Hai người dùng bữa trong im lặng, Vưu Minh Hứa hỏi: "Bây giờ thấy ngon hay không ngon?"

Ân Phùng do dự một chút mới đáp: "Cũng tạm. Tôi có thể nuốt được."

Vưu Minh Hứa phì cười, nói một cách thản nhiên: "Ngon hay không đều phải ăn hết, biết chưa? Phải trân trọng đồ ăn. Cảnh sát chúng tôi thường phải thực hiện nhiệm vụ, căn bản không có cơ hội ăn những món này. 'Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan'."*

* Câu trên xuất phát từ quyển "Tự trị thông giám" mục "Huấn Kiệm thị khang" của Tư Mã Quang. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng, đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.

Anh gật đầu cái rụp, cúi đầu ăn lấy ăn để.

Vưu Minh Hứa nghĩ: Vì sao bà đây phải dạy anh ta điều này cơ chứ? Shit, không lẽ cô coi bản thân là mẹ anh ta thật rồi?

Không lâu sau, có hai người cảnh sát cao to chạy đến, cười ngại ngùng chào hỏi Vưu Minh Hứa: "Vưu tỷ." "Vưu tỷ."

Vưu Minh Hứa: "Ừ."

Không phải do tuổi tác của cô lớn hơn bọn họ mà do cô 'bá danh vang dội', Vưu tỷ giống như biệt hiệu của cô hơn. Có những khi đến Cục trưởng cũng buột miệng gọi cô là Vưu tỷ. Một cảnh sát hỏi: "Đây là tác gia Ân Phùng sao? Tôi là độc giả trung thành của anh ấy!" Người còn lại nói: "Tôi cũng vậy!"

Ân Phùng lần này xảy ra chuyện, nội bộ cảnh sát ít nhiều cũng nghe phong thanh.

Vưu Minh Hứa không biểu lộ thái độ, Ân Phùng nhìn liếc qua bọn họ, cúi đầu tiếp tục ăn.

Một anh cảnh sát khó che giấu nỗi xúc động: "Đúng thế! Anh ấy giống hệt với hình ảnh trên mạng. Ân tác gia, anh, có thể kí tên cho tôi không?"

"Tôi cũng muốn được anh kí tên, có được không? Ân tác gia?"

Hai người rút ra cuốn sổ mini tùy thân dùng để ghi chép vụ án, cũng đã chuẩn bị sẵn cả bút kí tên.

Ân Phùng không có biểu cảm gì, không biết là do hồi trước đã quen với cảnh này; hay là căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì. Anh chỉ nhìn bọn họ lần nữa, sau đó nhìn Vưu Minh Hứa như đang chờ đợi phụ huynh cho ý kiến.

Vưu Minh Hứa đột nhiên cảm thấy cục diện này khá mới mẻ.

Vậy nên cô thoải mái gật đầu.

Ân Phùng liền hạ đũa, nhận lấy cuốn sổ, khoảnh khắc cầm cút bút anh chợt sững người, sau đó lưu loát viết ra hai chữ như rồng bay phượng múa: Ân Phùng.

Cho dù bản thân Vưu Minh Hứa chữ xấu như gà bới cũng nhìn ra được nét chữ ấy rắn rỏi, vừa cuồng ngạo vừa ngang tàn, vô cùng đẹp mắt.

Kí xong hai tên, anh trả lại đồ, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Hai anh cảnh sát hết ngắm nhìn chữ kí rồi lại nhìn người, niềm vui không để đâu cho hết, một người dè dặt hỏi: "Ân tác gia, chúng tôi có thể... chụp ảnh cùng anh không?"

Lần này chưa cần trưng cầu ý kiến Vưu Minh Hứa, Ân Phùng đã hơi nhíu mày.

Vưu Minh Hứa mở miệng: "Được rồi, người ta còn phải ăn cơm. Được kí tên còn chưa thỏa mãn? Lăn đi mau."

Hai anh chàng cười hì hì, không miễn cưỡng bọn họ mà nói thêm mấy câu cảm ơn mới rời đi.

Hết chương 32

*****

"Em cũng muốn được kí tên." Phán Giai ngồi bàn bên cạnh cũng lầu bầu.

Hứa Mộng Sơn: "Ừ, anh cũng muốn."

Vưu Minh Hứa mặc kệ bọn họ, yên lặng ngồi ăn cùng Ân Phùng. Trong lòng cô vẫn có chút cảm giác mới mẻ khác lạ. Người trước mặt chẳng khác nào một đồ vô dụng, bây giờ còn sống chết đòi ở nhà cô, quay vòng vòng quanh cô như con gà mới nở. Thế mà anh lại là một người nổi tiếng, người khác còn lấy làm vinh dự khi được anh kí tên.

"Về nhà cũng kí cho tôi một chữ." Vưu Minh Hứa thản nhiên nói một câu.

Ân Phùng cười ngay tắp lự, gật đầu cái rụp: "Ừ! Minh Hứa nhìn này." Anh lè lưỡi, cho cô xem lưỡi anh có thể cuộn lại, trong đó còn kẹp một cây giá đỗ.

"Ăn uống hẳn hoi!" Vưu Minh Hứa nói.

Anh cúi đầu, sau đó, đầu lưỡi hết lè ra lại cuộn vào.

Vưu Minh Hứa phì cười.

Thân là một người cảnh sát, Vưu Minh Hứa có một sự nhạy bén và trực giác trước hoàn cảnh xung quanh và động thái của mọi người. Ví dụ như giờ khắc này.

Cô ăn mấy miếng, bỗng cảm thấy không khí xung quanh không được bình thường. Vừa hơi nâng tầm mắt liền nhìn thấy hàng loạt cảnh sát từ xa đến gần đang rì rầm nhìn về hướng này. Hướng 1 giờ rưỡi, hướng 3 giờ, 9 giờ, 11 giờ đều có người lôi sổ và bút ra, thần sắc ai nấy khao khát bừng bừng. Còn có mấy người đang đi về bên này nữa.

Chiếc bàn này hiển nhiên đã trở thành tâm bão trong nhà ăn mất rồi.

Còn con người trước mặt cô kia vẫn hồn nhiên vừa ăn vừa nghịch.

Vưu Minh Hứa nghĩ, Ân Phùng có lẽ không hề tự nguyện bị đám đông vây khốn, nhiều người như thế thậm chí có khả năng sẽ khiến anh không biết xoay sở ra sao. Vừa nghĩ vậy, cô liền vỗ khẽ tay anh, đứng dậy: "Đi theo tôi."

Ân Phùng lập tức đứng lên. Thế là, dưới ánh nhìn chăm chú của quan chúng, hai người dắt nhau chạy trốn trước khi bị cả đám người bao vây.

Vưu Minh Hứa dẫn thẳng Ân Phùng về phòng làm việc của cô. Căn phòng này rất rộng, cô cùng mấy đồng nghiệp nữa dùng chung một phòng. Lúc này bên trong chỉ có một hai người đang nằm bò ra ngủ. Bây giờ mới phát giác, việc cô dắt anh về đây chẳng khác nào củ khoai nóng bỏng tay, giờ vứt anh đi đâu được?

Ân Phùng đứng trước, môi vẫn còn đang bóng nhẫy một lớp dầu, nóng lòng nhìn cô.

Cô rút tờ giấy ăn đưa cho anh: "Lau miệng đi."

Mắt anh sáng lên, không nhận, cũng không động.

"Ý gì, muốn tôi lau cho anh?" Cô hỏi.

"Tôi không biết chỗ nào bẩn." Anh nói, "Tôi thấy không bẩn mà."

Vưu Minh Hứa não lòng, thuận miệng nói: "Đến gần đây một chút." Cô vô thức nhấc tay lau miệng anh.

Anh lập tức chu môi tiện cho cô hành sự. Một tay Vưu Minh Hứa lật tìm số điện thoại của Trần Phong, gọi cậu ta đến đón người, tay còn lại lau miệng cho anh. Cảm giác rất mềm mại, khuôn cằm của người đàn ông sạch sẽ, đường nét rõ ràng, đôi môi đầy đặn. Còn cảm nhận được cả hơi thở ấm nóng ươn ướt lướt qua tay cô. Vưu Minh Hứa lau mấy nhát rồi ngừng lại, ném chiếc khăn giấy đi, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Xong rồi."

Ân Phùng sờ môi, lầm bầm như đang độc thoại: "Minh Hứa lau là sẽ sạch. Môi tôi giờ giống như mới vậy."

So sánh kiểu quái gì thế? Nhìn ánh mắt nghiêm túc sáng ngời của anh, Vưu Minh Hứa ngoảnh mặt, lại một lần nữa phì cười.

Gọi ba cuộc điện thoại, Trần Phong đều không nhấc máy.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn Ân Phùng, ngập ngừng hỏi: "Anh có thể tự tìm đường về nhà không?"

Khi cô nhắc đến từ "nhà", không hiểu vì sao lại khiến cõi lòng Ân Phùng ấm áp. Song anh vẫn cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô, đáp chậm rì rì: "Tôi... không tìm được."

Vưu Minh Hứa xoa bóp huyệt thái dương: "Tôi gọi xe, nói địa chỉ cho tài xế đưa anh về."

Anh lại im lặng mấy giây, giọng lí nhí: "Tôi không muốn ngồi xe một mình, cũng không muốn ngồi xe của người lạ. Minh Hứa, còn bao lâu nữa chị mới tan làm, chúng ta cùng về có được không?"

———

Vưu Minh Hứa vùi đầu vào công việc, vô thức ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông trong phòng hội nghị chẳng khác nào con côn trùng không xương ngồi trên ghế. Đôi chân vắt vẻo gác trên mặt bàn. Giày đã được tháo, lộ ra đôi tất in hình siêu nhân. Có thể nhận ra anh rất buồn chán, song vẫn không chịu bỏ đi, nhất quyết ngồi đợi cô cùng về.

Ban nãy Ân Phùng đưa ra yêu cầu muốn về nhà cùng cô sau khi tan làm, cô không từ chối ngay lập tức. Đương nhiên không phải chuẩn bị đồng ý, mà là một người cảnh sát, câu nói 'không muốn ngồi xe người lạ' của anh đã tác động đến thần kinh của cô, khiến cô nhớ lại cảnh ngộ của Ân Phùng khi còn ở Tây Tạng. Nếu như anh có ám ảnh tâm lí với việc này thì cũng chẳng lấy làm lạ.

Song, cô không thể bỏ bê công việc. Chỉ có thể tạm thời để anh một mình trong phòng hội nghị. Cũng may trong tay anh có thẻ thông hành cao cấp, cô làm vậy sẽ không bị coi là vi phạm quy định.

Kết quả, cô bận đến tận khi mặt trời xuống núi.

Trong thời gian đó, Ân Phùng không chỉ nằm bò trên mặt bàn kính thủy tinh nóng lòng nhìn cô, mà còn nhìn mấy lần liền. Nhưng Vưu Minh Hứa không có thời gian để mắt đến anh. Phán Giai và Hứa Mộng Sơn đều cực kỳ hưng phấn chứng kiến trạng thái giữa hai người bọn họ. Hứa Mộng Sơn nói: "Vưu tỷ, ngày mai đi làm đừng dẫn con trai theo nữa. Nhìn đáng thương quá đi mất." Phán Giai lắc đầu cảm thán: "Đáng thương thật, đường đường là một nhà văn nổi tiếng, chỉ vì để nữ cảnh sát mặt lạnh vui lòng mà cam chịu làm chim trong lồng, vật trong tay......"

Vưu Minh Hứa: "Các người hết việc để làm rồi hay sao? Cút."

Cho đến khi ánh tà dương đổ nghiêng trên hành lang, hơn một nửa số người đã rời khỏi phòng làm việc, Vưu Minh Hứa mới vươn mình, sững người như nhớ ra điều gì mới quay đầu lại nhìn.

Ân Phùng không biết đã cuộn mình ngủ trong ghế tự bao giờ.

Tuy chiếc ghế da rộng rãi, song đối với một người cao hơn 1m80 mà nói thì vẫn quá mức chật hẹp. Vậy mà anh nhất quyết cuộn tròn người trong đó, khiến cho chiếc ghế trở nên chật ních. Đôi chân dài gập lại, hai cánh tay ôm đầu gối, đầu gục trên đó. Khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối càng thêm trắng trẻo. Khóe miệng còn lưu vệt nước miếng.

Ngủ như thế sao thoải mái cho được? Chợt có ý nghĩ như vậy nảy ra trong đầu Vưu Minh Hứa.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, phòng làm việc giờ này đã chỉ còn lác đác mấy người. Cô đi vào phòng hội nghị, bước đến nhìn mấy giây mới vỗ nhẹ đầu anh: "Ân Phùng, Ân Phùng......"

Anh mơ màng mở mắt như đứa trẻ mới thức dậy từ cơn mơ, ngơ ngác ngó nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.

Sau đó, anh vươn hai tay.

Vưu Minh Hứa ngây ra, dây thần kinh trên trán giật liên hồi, nói: "Thả tay xuống. Tôi sẽ không ôm anh đâu."

Anh không cất tiếng, từ từ hạ tay.

Vưu Minh Hứa: "Xỏ giày."

Anh cúi người nghiêm chỉnh đi giày.

Vưu Minh Hứa nhìn đôi giày trắng tinh xinh xắn đáng yêu dưới chân anh, trái tim lại mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

"Ừ." Ân Phùng gật mạnh đầu, cười hớn hở.

"Minh Hứa, có lẽ tên nghi phạm này đang nói dối."

Vưu Minh Hứa ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt anh. Trên tường phòng hội nghị kín mít tư liệu và ảnh chụp vụ án, một trong số đó có vụ án hiếp dâm được đồng nghiệp khác xử lý. Vì vụ việc xảy ra vào buổi tối, người bị hại lại hoảng loạn, cho nên không cung cấp được thông tin hữu ích nào về tội phạm.

Vưu Minh Hứa đọc qua tư liệu, hỏi: "Ý gì?"

Ân Phùng nhìn tường, nói: "Vụ án xảy ra vào hơn 10 giờ tối hôm qua, dự báo thời tiết có mưa. Nghi phạm ở ngay dưới tầng của người bị hại. Khi cảnh sát tìm đến, giày và áo khoác của hắn ta đều ướt, có còn cả vết bùn đất. Hắn nói đã ra ngoài tản bộ vào thời gian xảy ra vụ án, không hề biết xảy ra chuyện gì. Trong ảnh chụp, huyền quan nhà người đó rất gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Vừa nhìn giày và áo khoác là biết.

Nhưng trong ảnh chụp, những góc khác trong nhà hắn ta bao gồm phòng để quần áo, phòng khách, phòng ngủ đều vô cùng bừa bộn, vừa nhìn là biết đã lâu không được dọn dẹp. Từ đó có thể biết được thói quen sinh hoạt hàng ngày của hắn. Con người thường muốn chứng cứ giả tạo hiện rõ mồn một trước mắt người khác, song lại coi nhẹ tính hành vi logic và thói quen. Tôi cho rằng một người bình thường bừa bộn, trong đêm hôm khuya khoắt, với tiền đề là không biết sẽ có người đến hỏi thăm, khả năng bỗng nhiên muốn đi dọn dẹp huyền quan sạch sẽ là cực kỳ nhỏ, không hợp lẽ thường. Cho dù các chị vẫn chưa tìm được vật chứng thì đây cũng là một chứng cứ hành vi rất rõ ràng."

Sau khi kết thúc chuỗi lời nói như mây trôi nước chảy, bản thân Ân Phùng cũng ngẩn người.

Vưu Minh Hứa nhìn anh mấy giây, lấy điện thoại gọi cho người cảnh sát phụ trách vụ án này. Sau khi ngắt cuộc gọi, cô thấy Ân Phùng ôm gáy, không biết đang nghĩ gì.

Vưu Minh Hứa thổn thức trong lòng.

"Đi thôi, về nhà." Cô nói.

Anh gần như ngay lập tức quên sạch chuyện ban nãy, vui mừng hớn hở đút tay túi quần đuổi sát theo cô.

Hết chương 33


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-112)