Vay nóng Tinvay

Truyện:Mạc Phụ Hàn Hạ - Chương 28

Mạc Phụ Hàn Hạ
Trọn bộ 64 chương
Chương 28
0.00
(0 votes)


Chương (1-64)

Siêu sale Lazada


Mấy ngày sau.

Cho dù bên bộ phận đối ngoại của Phong Thần đã che giấu thông tin về mảnh đất, nhưng ngân hàng "không biết từ nơi nào biết được", đồng thời công bố thay đổi chính sách tài chính, ngừng cho Phong Thần vay vốn, cũng nhanh chóng yêu cầu trả lại tiền và lãi trong vay trong một kì.

Đồng thời mảnh đất A hợp tác với Dung Duyệt tiến vào giai đoạn thi công chủ chốt, dựa theo hợp đồng, Dung Duyệt yêu cầu Phong Thần đầu tư thêm vốn.

Trong đêm đó đã hoàn toàn thay đổi, cả thành phố đều xôn xao.

Nghe đồn mắt xích tài chính của Phong Thần gần như sụp đổ, mọi thứ đều ngả nghiêng.

Đã là đầu mùa xuân, mưa dầm kéo dài, Mộc Hàn Hạ ngồi bên cửa sổ quán cà phê, nhìn nước mưa chảy trên cửa kính. Đợi một lát, thấy Lão Phương cầm một chiếc ô đen dài đi đến.

Ông vừa ngồi xuống câu đầu tiên nói chính là:"Cháu không nên tìm ta vì chuyện này."

Ngón tay Mộc Hàn Hạ khẽ chạm vào chén trà, im lặng. Phong Thần gặp chuyện không may, cô biết tìm Lão Phương là không thích hợp, nhưng vì Lâm Mạc Thần, vì Phong Thần do một tay anh gây dựng lên, vì vậy cô kiên trì đến đây, chưa từng đề cập với Lâm Mạc Thần.

Lão Phương có lẽ cũng biết suy nghĩ trong lòng cô, không nhanh không chậm nói:"Tiểu Mộc, mỗi một lĩnh vực đều có quy tắc riêng của nó. Quan trường là quan trường, thương trường là thương trường. Nếu ta lợi dụng quyền lực trong tay, vi phạm quy định giúp cậu ta, chính là phá hủy phép tắc. Người phá hủy phép tắc cả hai bên đều không dung. Cuối cùng còn bị báo ứng vào mình, xui xẻo vẫn là mình. Vì vậy, ta nhất định sẽ không tham gia. Hơn nữa khách quan mà nói, Lâm Mạc Thần đã thua trong cuộc chiến giành lợi ích thương mại với Trương Diệc Phóng, thắng làm vua thua làm giặc, việc đời chính là như thế."

Mộc Hàn Hạ nghe vậy trong lòng khó chịu, im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn ông:"Lão Phương, cháu hiểu đạo lí chú nói. Cháu cũng không phải là người không biết chừng mực, muốn chú tham gia vi phạm nguyên tắc. Về lí chú cũng không nên giúp anh ấy, về tình chú cũng không có giao tình với anh ấy. Mấy ngày nay, cháu cũng hiếm khi nhìn thấy anh ấy, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ấy, cháu lại nghĩ chẳng lẽ một người như anh ấy nên rơi xuống, không trở mình được sao? Cháu biết người thắng làm vua, thua làm giặc, nhưng đối với cháu thực sự không công bằng. Anh ấy còn trẻ như vậy, mới chỉ có hai sáu, làm sao có thể là đối thủ với những cáo già lăn lộn trên thương trường nhiều năm cơ chứ? Ai chẳng biết khi còn trẻ sẽ có lúc lông bông đi sai bước nhầm. Hơn nữa, anh ấy không có gia thế gì, chỉ dựa vào đầu óc và cố gắng của mình tạo ra một hình thức thương mại mới, khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Nhưng những người đó thì sao, bọn họ đều có gia thế vững chắc, từ cha, từ cha vợ, từ vợ... Nếu bàn về thương mại, đối với sự cống hiến kinh tế cho thành phố này, bọn họ thật sự nhiều được bằng Lâm Mạc Thần sao?"

Lão Phương im lặng không nói gì.

Khóe mắt Mộc Hàn Hạ đỏ bừng, tiếp tục nói:"Lão Phương, cháu không cần chú giúp chúng cháu làm gì hết, đó là không nên, đó là không hiểu chuyện, nhưng đời người chú đã gặp được nhiều người cơ trí, đi nhiều hơn so với chúng cháu, trải qua sóng gió nhất định còn lớn hơn, còn cháu chỉ là một con người bình thường nhỏ bé, nhưng cháu nghĩ nếu chú đồng tình một chút nào đó, nói không chừng sẽ là cọng rơm cứu mạng cho bọn cháu.

Nếu lần này anh ấy có thể tránh được, thì có thể làm lại từ đầu. Lão Phương cho cháu nói mạnh miệng câu này, con người kì tài trong thương mại như anh ấy, có thể có được mấy người cơ chứ? Sau này, không ai có thể đánh giá được thành quả kinh tế anh ấy tạo ra.

Sở dĩ cháu đi tìm chú là vì nhớ tới chú là một bậc bề trên yêu thích cái mới, luyến tiếc cái mới. Cháu tin tưởng chắc chắn nhiều quyết định của chú đều không dựa vào lợi ích và nhân tình cũng không câu nệ với quy tắc có sẵn, mà xuất phát từ ánh mắt độc đáo và ý chí rộng lớn. Vì thế, chú mới coi người nhỏ bé như cháu là bạn bè, nhưng cháu dám cam đoan người như Lâm Mạc Thần còn có giá trị gấp mấy trăm lần cháu. Xin chú giúp anh ấy, giúp chỉ cho chúng cháu một con đường có thể đi được. Cho dù con đường kia khó khăn thế nào, cháu cũng sẽ chịu đựng đi cùng anh ấy."

Lúc này Lão Phương im lặng thật lâu, sau đó thở dài, khẽ cười lắc đầu:"Tiểu Mộc, cháu rất biết làm thuyết khách, chú cũng biết cháu thực lòng, những câu này thực sự chạm vào lòng lão già này, nhưng ta vẫn có nguyên tắc cũ của mình, ta không thể giúp cháu, giúp cậu ta."

Trong lòng Mộc Hàn Hạ nguội lạnh.

Lão Phương đứng lên, xem chừng định đi. Mộc Hàn Hạ nản lòng thoái chí, nhưng vẫn mỉm cười đứng lên tiễn ông.

Lúc này Lão Phương dừng lại một chút nói:"Chính trị chỉ giải quyết chuyện chính trị. Vấn đề kinh tế sẽ giải quyết theo góc độ kinh tế. Đây là nguyên tắc của ta. Bên trong bước không thông, sẽ phải tìm kiếm sức mạnh từ bên ngoài để phá vỡ cục diện. Hiểu không?"

Mộc Hàn Hạ nghe vậy ngẩn ra.

Lão Phương mỉm cười, lại giống như đang nói chuyện phiếm với cô:"Gần đây có phải cháu rất ít khi đến quán cà phê lập nghiệp? Ta nhớ lần trước cháu mang theo đề án của Phong Thần, không phải hoàn toàn không có nhà đầu tư cảm thấy hứng thú. Cháu cũng đã nói ta đi nhiều đường hơn so với cháu. Theo ý ta, cháu đến quán cà phê lập nghiệp đi, còn có rất nhiều chỗ có thể khai thác được. Gần đây nới đó cũng có nhiều gương mặt mới. Đương nhiên ta chủ quản công việc kinh tế của thành phố Lâm nên tự nhiên cũng phải để ý. Trong đó có những người bạn mới, không phải là người bình thường, có công ty ở quê hương còn vượt xa Dung Duyệt, Phong Thần. Ta nghĩ " đại ẩn vu thị" dùng để hình dung là thích hợp nhất. Nhưng nếu có người muốn tìm thiên sứ đầu tư như vậy giúp đỡ, cứu sống một công ty, thì còn phải dựa vào vận may. Phải xem người đó bản lĩnh đánh hạ được đối phương không. Khó khăn không hề nhỏ, vì đôi khi thương nhân người ngoại quốc có phương thức, lối suy nghĩ khác với người Trung Quốc chúng ta."

Gặp mặt Lão Phương xong, Mộc Hàn Hạ không muốn về nhà, ngồi xe buýt trở về công ty. Cô biết tối nay Lâm Mạc Thần mời một công ty ăn cơm ở nhà hàng gần đó.

Vừa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy cửa nhà hàng nguy nga lộng lẫy, Lâm Mạc Thần, Tôn Chí và mấy người đứng chung một chỗ.

Mộc Hàn Hạ dừng bước, dưới đèn nê ông, bóng dáng anh âm trầm, sắc mặt ửng đỏ, nhàn nhạt cười, đang nói chuyện với mấy người. Tối nay chắc chắn không hề uống ít rượu, xe của đối phương nhanh chóng tới, Tôn Chí tiễn bọn họ lên xe, ở cửa nhà hàng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mộc Hàn Hạ từ từ đi qua.

Hai người bọn họ nói mấy câu, Tôn Chí đi về phía Mộc Hàn Hạ đang đi tới, còn vẻ mặt Lâm Mạc Thần thản nhiên nhìn người đi tới.

Mộc Hàn Hạ bước nhanh, vừa vặn chạm mặt Tôn Chí.

"Vừa cơm nước xong à?" Mộc Hàn Hạ hỏi.

Tôn Chí cũng cười gật đầu nói:"Xong việc nên ngồi xe buýt về, ông chủ đang ở kia, chuẩn bị quay về văn phòng."

"Tôi cũng đi tới đó."

Tôn Chí đi được hai bước, dừng lại gọi cô:"Quản lí Mộc."

"Vâng." Cô quay đầu lại nhìn anh ta.

Anh ta dừng một chút nói:"Hôm nay ông chủ bán xe, được hơn một trăm vạn."

Mộc Hàn Hạ hơi hoảng hốt:"Hả."

Tôn Chí cười:"Tôi nói với cô một tiếng, cô cũng đừng hỏi anh ấy. Ông chủ luôn có chủ kiến của mình, cầm được thì cũng buông được."

"Tôi biết rồi."

*****

Văn phòng của Phong Thần ở thành phố Lâm nằm trong tòa nhà CBD, xung quanh đều là cao ốc, giữa những tòa nhà ấy đều có một quảng trường, xung quanh quảng trường có mấy cửa hàng flagship xa xỉ, lộng lẫy mà vắng vẻ. Mộc Hàn Hạ nhìn Lâm Mạc Thần ở phía xa, nhìn bóng dáng anh băng qua quảng trường, không biết tại sao lại không muốn gọi anh.

Anh vào Starbucks mua một cốc cà phê. Anh cầm cốc cà phê đứng bên cạnh quảng trường, áo khoác màu đen, dáng người gầy gò, vẻ mặt ảm đạm.

Hôm nay trên quảng trường cũng khá náo nhiệt, một đám người trẻ tuổi đang chơi ván trượt, bên cạnh còn có một hộp nhạc phát ra tiếng nhạc tiết tấu vui vẻ. Bọn họ vui đùa, cười mắng lẫn nhau, bóng đêm cũng theo đó trở nên sinh động hơn.

Mộc Hàn Hạ lặng lẽ bước đến bậc thang phía sau anh, trong lòng dịu dàng khi thấy người yêu.

Anh vẫn chưa phát hiện, từ từ uống cà phê. Mộc Hàn Hạ nhìn bóng dáng anh, lấy di động ra gửi tin:"Đang làm gì vậy?"

Anh lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình.

"Đang nghĩ đến em."

Mộc Hàn Hạ đứng sau một cây cột, mím môi nở nụ cười, nhắn lại:"Miệng rất ngọt nha."

"Em đang làm gì vậy?" Anh nhắn lại.

"À, em không giống như anh có thời gian rảnh để nhớ người, em đang bận làm chuyện nghiêm chỉnh, không thể nói nhiều được."

Nhắn xong tin này, cô ló đầu ra khỏi cột, kết quả nhìn thấy anh đặt điện thoại lên tay, đồng thời tiếng di động trong tay cô vang lên.

Mộc Hàn Hạ:"..."

Lâm Mạc Thần nhanh chóng bỏ di động xuống, quay đầu nhìn bậc thang phía trên lộ ra đầu người phụ nữ.

Anh nở nụ cười, bước lên bậc thang:"Chuyện nghiêm chình à? Hóa ra em rình coi anh?"

Mộc Hàn Hạ "chậc" một tiếng, tay ôm lấy anh:"Cho anh niềm vui không được sao?"

Trên người anh có mùi rượu rõ rệt, xem ra uống không hề ít chút nào, Mộc Hàn Hạ không hiểu sao cảm thấy đau lòng, im lặng ôm anh.

Hai người ngồi xuống bậc thang, Lâm Mạc Thần tiếp tục bình tĩnh uống cà phê. Một lát sau Mộc Hàn Hạ tựa đầu lên đùi anh, anh cúi đầu nhìn cô, ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô. Mộc Hàn Hạ cảm nhận được ngón tay thon dài của anh khẽ di chuyển trên mặt, cô cũng không nhúc nhích.

Cách đó không xa, nhóm thanh niên vẫn còn chơi trượt ván, tiếng nhạc khiến cho lòng người không còn vắng vẻ.

Không biết tuyết rơi khi nào, dưới bầu trời mênh mông, từng bông tuyết nhỏ rơi xuống trước mặt bọn họ. Mộc Hàn Hạ bắt lấy nở nụ cười. Vẻ mặt Lâm Mạc Thần lạnh nhạt nhìn trận tuyết này.

Nhóm thanh niên trượt ván cũng bắt đầu reo hò, bọn họ cũng là một đám người thú vị, chuyển tiếng nhạc sang giai điệu nhẹ nhàng hơn, sau đó hai người đứng trên một tấm ván trượt bắt đầu khiêu vũ, có lẽ là tình nhân, ôm và hôn nhau, khẽ đung đưa trong trận tuyết nhỏ.

"Chúng ta cũng đi xuống khiêu vũ đi." Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên nói.

Lâm Mạc Thần không nhúc nhích, khẽ "a" một tiếng. Mộc Hàn Hạ vô cùng kiên quyết kéo anh đứng dậy, túm tay anh chạy xuống bậc thang.

Tuyết từ từ rơi xuống, ánh đèn mịt mù, tiếng nhạc vang lên trong quảng trường trống trải, bên cạnh đều là người xa lạ, Lâm Mạc Thần ôm Mộc Hàn Hạ, cô cũng ôm anh, hai người nhẹ nhàng ôm nhau từ từ di chuyển theo tiết tấu âm nhạc. Thực ra Mộc Hàn Hạ vốn dĩ không hề biết khiêu vũ, chủ yếu là Lâm Mạc Thần dẫn dắt cô.

Nhưng trong sự yên tĩnh trong phút chốc này, tất cả phiền muộn đã không còn trở nên quan trọng đối với Mộc Hàn Hạ. Cô vùi mặt vào trong ngực anh, như thể lúc này trong lòng anh là toàn bộ thế giới thuộc về cô.

Cô muốn anh bình an, chỉ mong ông trời có mắt, có thể làm cho người đàn ông cô yêu thương, ngưỡng mộ này mãi mãi bình an, thuận lợi.

Anh đang nghĩ gì vậy? Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đen sâu như đá ngầm dưới đáy biển như hồi mới gặp.

Nếu người đàn ông này không mở miệng, bạn vĩnh viễn không nhìn thấu được trái tim anh ấy.

Tiếng di động vang lên, hai người tách ra. Mộc Hàn Hạ vừa nhìn, hơi giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Mạc Thần:"Em đi nhận điện thoại."

Anh gật đầu.

Mộc Hàn Hạ đi được hai bước, lại quay đầu nhìn bóng dáng anh đứng tại chỗ, lúc này mới bắt máy:"Hello!"

Là điện thoại bên bờ đại dương kia gọi tới, khiến trái tim cô đập mạnh. Đối phương cười hỏi cô mấy vấn đề liên quan đến tài liệu, sau đó cũng không nói kết quả, mà chỉ bảo cô đợi thêm mấy ngày nữa.

Lúc Mộc Hàn Hạ nhận điện thoại, di động của Lâm Mạc Thần cũng vang lên, anh quay lưng về phía cô bắt máy.

Là Antony:"Jason, chúng tôi đã hạch toán xong, cho dù cậu cầm cố toàn bộ việc kinh doanh trang phục, bao gồm cả số tiền gần đây, thì vẫn không đủ..."

Antony đã nhanh chóng khóc ra tiếng.

Lâm Mạc Thần cúp máy, quay người lại, nhìn thấy Mộc Hàn Hạ đã quay lại.

"Ai gọi điện thoại vậy?" Anh hỏi.

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, trong khoảnh khắc hai người đối mặt với nhau, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

"Bạn." Cô cười đáp, "Hà Tĩnh, anh còn nhớ không?" Nói xong thoáng nhìn qua di động trong tay anh:"Còn anh? Ai gọi vậy."

"Antony." Vẻ mặt anh bình thản.

"Chuyện gì vậy?" Cô lo lắng hỏi.

"Không có gì."

Hai người đều yên tĩnh trong chốc lát, nhưng kì quái là âm nhạc vẫn là âm nhạc như cũ, bông tuyết vẫn khẽ tung bay, nhưng hai người dường như không còn tâm trạng để khiêu vũ nữa.

"Đi thôi." Anh khẽ nói.

"Vâng."

Hai người sóng vai đi vài bước, rõ ràng vẫn nắm tay nhau, nhưng Mộc Hàn Hạ mơ hồ cảm nhận bầu không khí không ổn, gần như vậy nhưng lại xa cách không tiếng động.

Cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Sau một lát im lặng, cô đột nhiên dừng bước, ôm lấy anh, Lâm Mạc Thần nhìn xuống, cô đã kiễng mũi chân, nhiệt tình hôn lên môi anh.

Thời gian giống như ngừng lại vào khoảnh khắc này.

Anh chỉ yên tĩnh trong phút chốc, ôm lấy cô, chưa bao giờ mãnh liệt dây dưa với cô như vậy. Mộc Hàn Hạ nhớ tới buổi đêm bắt đầu hiểu nhau kia, hai người cũng hôn điên cuồng, khó tách rời như vậy.

Hơi thở hỗn loạn, mặt kề sát nhau, không ai nhường ai, bên cạnh có mấy thanh niên trượt ván ồn ào huýt sáo, nhưng Lâm Mạc Thần không hề để ý tới, anh hoàn toàn chiếm giữ cô trong ngực, tùy ý cướp đoạt.

Vừa rồi khiêu vũ hơi nóng, nên Mộc Hàn Hạ cởi cúc áo ra. Lúc này tay anh không tiếng động tiến vào trong áo khoác, cách lớp áo len, ôm lấy cơ thẻ cô. Nụ hôn càng ngày càng sâu, anh anh ôm trọn thắt lưng cô, chạm vào bụng cô, sau đó đột nhiên căng thẳng. Cả người Mộc Hàn Hạ run lên, rõ ràng là một động tác rất đơn giản của anh lại khiến cô ngây người không thể ngăn cản.

Tiếng hét gầm trời, bầu trời xẹt qua màu đỏ, không biết có người đốt pháo hoa ở nơi nào.

"Đừng chủ động trêu chọc anh." Anh khẽ nói bên tai cô, "Thực sự nghĩ anh là quý ông sao? Chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi."

Trong giọng nói của anh có chứa ý cười mơ hồ, nhưng khi chọc cô lại khiến lòng cô rung động.

"Vậy... đừng làm là được." Cô khẽ nói.

Một tiếng động lớn vang lên, che giấu tiếng nói của cô. Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, không biết anh có nghe thấy hay không. Anh ôm cô ngẩng đầu, thấy trên bầu trời, từng chùm pháo hoa thật lớn giống như biển hoa đẹp đẽ, nở rộ bầu trời đêm tuyết, vô cùng rực rỡ, vô cùng tĩnh lặng.

Lời tác giả: Tuy nói gần đây ngược ít, nhưng không phải không có tiến triển, đã hoàn thành bước đi quan trọng. Đừng hiểu lầm, chương sau không có thịt đâu. Hứa với tôi, cho dù sau này xảy ra chuyện gì cũng hứa không vứt bỏ anh Lâm và Lão Mặc nha.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-64)