Sát sinh
← Ch.1 | Ch.3 → |
Thân là phó đội của đội cảnh vệ đặc nhiệm loài người phương bắc, Minh Ngũ luôn phải sống trong hoàn cảnh dựa vào võ lực mới sinh tồn nổi. Loại con gái anh tiếp xúc, nếu không phải nữ chiến sĩ dũng mãnh hơn cả đàn ông, thì cũng là đám tiểu thư quý tộc được bảo vệ, nũng na nũng nịu khiến người khác phiền chết. Chứ trước giờ anh chưa từng gặp cô gái nào kỳ quái, lạc hậu như cô.
Còn chưa nói đến việc cô gái lạc hậu này ngày đầu tiên chọn súng máy hạng nặng, nâng súng nửa ngày cũng nâng không nổi; lúc cầm kiếm laser, cô hưng phấn muốn thử xem nó thật sự có tính sát thương không, kết quả chém đi nửa mái tóc dài của mình; khinh công tiếp cận một chút cũng không biết.
Anh chỉ cần dùng một ngón tay... À không, là nửa ngón cũng đủ đánh bại cô.
Nhưng cô vẫn cứ bao biện: Chọn nhầm súng là vì Minh Ngũ dùng hai ngón tay cũng có thể nhấc lên, là do anh dạy sai cô; cô vừa hay muốn cắt tóc nên vụ kiếm laser không tính là sự cố ngoài ý muốn; còn về khinh công tiếp cận, chỉ là cô không đủ nhanh nhẹn mà thôi?
Nhưng mà ngược lại...
Cô phản ứng rất nhanh nhạy, dạy cô chiêu gì cô cũng đều tiếp thu rất nhanh. Xuất sắc nhất chính là khả năng thiện xạ rất chuẩn xác, dường như không hề thua kém anh.
Hơn nữa, bất kể anh tấn công cô mạnh mẽ thế nào, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn hưng phấn và tự tin đến nỗi làm anh không tài nào lí giải được... Dường như cô đã khẳng định chắc nịch rằng trong thời gian một năm sẽ trở thành cao thủ. Minh Ngũ dường như đã quen với việc mỗi sáng thức dậy nhìn thấy nụ cười xán lạn như ánh nắng mai của cô; sau đó anh dễ dàng đánh bại rồi lại đánh bại cô lần nữa, cho đến tối cả người cô đau nhức đến nỗi rên la thảm thiết.
Đi qua con đường của cục cảnh vệ rộng lớn nhưng ẩm thấp, xung quanh ít người qua lại, cô đi theo anh ở phía xa vài trăm mét, Minh Ngũ dễ dàng nhận ra tiếng bước chân của cô.
Trải qua một tháng huấn luyện, ít ra cô cũng có ngoại hình giống chiến sĩ. Bộ giáp chiến sĩ màu da loại tốt, giày bó màu đen, kính râm màu đỏ, còn cả cây súng liên thanh gọn nhẹ đậm mùi máu tanh đeo sau lưng. Những trang bị này làm cho những người khác không dám đến gần cô. Có điều nếu gặp phải cao thủ thật sự, cô vẫn không thể chịu nổi một đòn của người ta như thường.
Đi đến tầng trệt của trụ sở pha lê hình thoi, Minh Ngũ dừng bước, khoanh tay, nhìn bóng dáng thấp bé, lanh lợi ẩn nấp trong góc phố. Anh im lặng nhìn chăm chăm về hướng cô, sau một hồi, quả nhiên anh nhìn thấy cô ngượng ngùng bước đến trước mặt anh.
"Những người theo dõi tôi... thông thường đều phải chịu chết." Trên gương mặt trắng như tuyết của anh, hàng mày đen rậm mất kiên nhẫn mà nhíu nhẹ.
Cô "Á" một tiếng, thân thể nhỏ bé ưỡn cao dậy: "Em không có theo dõi anh! Em là trắng trợn bám đuôi anh!"
"..." Minh Ngũ không hề thay đổi biểu cảm: "Đi theo tôi."
Đội trưởng của đội cảnh vệ siêu cấp, thượng cấp của Minh Ngũ, là một người máy cao to với hình người kim loại thể lỏng. Miểu Miểu lần đầu tiên tiếp xúc với người máy ở khoảng cách gần thế này, hai mắt cô mở rất to.
"Đội trưởng, tôi muốn rời đội." Minh Ngũ cầm lấy huy hiệu tinh xảo, có hoa văn hoa lan chữ thập đại biểu cho đội cảnh vệ, ném ra trước mặt đội trưởng.
"Lý do?" Hai mắt của đội trưởng là hai mảnh thủy tinh đõ thẩm, phát ra tia sáng quỷ dị.
Minh Ngũ mỉm cười nhẹ. Đây là lần đầu tiên Miểu Miểu thấy anh cười, nhất thời ngây người ra.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên bị Minh Ngũ mạnh tay ném đến trước mặt đội trưởng: "Tôi vốn dĩ đã chết trong chiến dịch một tháng trước, số lượng bán thú truy sát tôi cách xa so với giá trị của mình. Là cô ấy cứu tôi. Tuân theo nguyên tắc giá trị sinh mệnh, mạng của tôi, không còn thuộc về đội cảnh vệ nữa."
Bước ra từ tòa nhà cao tầng của đội cảnh vệ, Miểu Miểu cảm thấy Minh Ngũ có chút đáng thương, cũng cảm thấy vui thay cho anh. Cô nhớ đến ngày đầu tiên gặp nhau, anh chiến đấu trong biển máu với bộ dạng liều chết, cũng nhớ về những ngày này, anh lạnh nhạt với cô nhưng cũng chỉ bảo tận tình. Giờ đây, cỗ máy chiến đấu là anh cuối cùng cũng có được tự do.
"Này, mục tiêu trong đời của anh là gì vậy?" Cô bước lên bắt kịp nhịp chân của anh.
"Mục tiêu trong đời" Đôi mắt đen thẫm sáng lên, có một khoảng không mơ hồ nào đó.
"Mục tiêu trong đời lúc trước của em là có thể vui vẻ sống hết cuộc đời này. Bây giờ cũng vậy. Nhưng mà trước tiên em phải trở thành một cao thủ, cao thủ đích thực. Nếu như sau này anh tìm được mục tiêu trong đời, nhớ nói cho em biết, em sẽ giúp anh thực hiện."
Minh Ngũ lẳng lặng nhìn cô.
Miểu Miểu nhìn bộ dáng tuấn mỹ trầm lặng của anh dưới ánh nắng, nhịn không được nói: "Này... Lúc nãy anh cười nhìn rất đẹp trai."
Anh lập tức cau mày, làm mặt lạnh rồi bước đi.
Sau khi "nghỉ hưu", những người đến nhà tìm Minh Ngũ lại ngày một đông hơn. Thì ra trong thành rất nhiều cao thủ giống như Minh Ngũ, đều muốn thuê anh làm nhiệm vụ, như là giết người, có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng Minh Ngũ không hề có hứng thú, thẳng thừng để bọn họ đứng ngoài cửa.
Mỗi ngày ngoại trừ phần lớn thời gian hao tổn cho việc chỉ dạy Miểu Miểu, thì khoảng thời gian còn lại anh đều ngồi trên chiếc ghế mây trên sân thượng, trầm mặc ngắm nhìn bầu trời xám xịt. Dung mạo của chàng thiếu niên cô tịch chẳng khác gì một ông cụ.
Từ Miểu Miểu mấy ngày nay có được hai thành tựu lớn: Một là Minh Ngũ cuối cùng cũng chứng tỏ được rằng, nhờ vào trang bị vũ khí hạng nặng, cô cuối cùng đã trở thành một cao thủ nhập môn, có thể đối phó với đám bán thú bình thường; hai là trước những lời "phản pháo" của cô, Minh Ngũ đôi lúc cũng sẽ nở nụ cười. Đương nhiên, đó là do mỗi tối cô không ngừng thay đổi phương thức trêu chọc, làm phiền đến nỗi anh ngây cả người, không thể không miễn cưỡng nở nụ cười mà đuổi cô đi.
Thế nhưng, lần đầu tiên Miểu Miểu chiến đấu thật sự lại thất bại hoàn toàn.
Nhiệm vụ đầu tiên là truy sát hai tên bán thú sơ cấp trốn khỏi nhà giam. Tối đó, Minh Ngũ tay không tấc sắt, dắt theo Từ Miểu Miểu cả người trang bị vũ trang hạng nặng cùng tâm trạng căng thẳng, tiến thẳng đến nhà xưởng bỏ hoang mà đám bán thú ẩn náu.
Lúc đầu Miểu Miểu vô cùng khẩn trương, trong sắc đêm mỗi một bóng râm đều cảm nhận được những giọt mồ hôi lạnh kinh người của cô. Sau mười phút lính mới Miểu Miểu đứng ở phía sau một dây chuyền sản xuất cũ nát, cô nhìn thấy một bóng hình cực lớn.
"Bắn vào đầu và tim của nó." Giọng nói trầm thấp của Minh Ngũ vang lên bên tai cô.
"Em... không dám chắc."
Minh Ngũ gật đầu: "Tôi bắn vào đầu, em bắn vào tim."
Hai tiếng súng khàn đặc, Miểu Miểu ngơ ngác nhìn tên bán thú ngã ập xuống. Sự thật chứng minh, những nhiệm vụ "Y dạng họa hồ lô*" này, cô vẫn có thể hoàn thành được. Khi bọn họ cùng dùng phương thức giống như vậy để giết con thứ hai, trong lòng Miểu Miểu không cảm thấy vui như mỗi lần chơi game đánh thắng boss, ngược lại có một cảm giác bất an không nói nên lời.
*Y dạng họa hồ lô: Học theo cách vẽ hồ lô của người khác rồi vẽ lại giống như vậy. Ý chỉ mô phỏng toàn phần, không có sáng tạo mới mẻ.
Đêm đó, cô không ngủ được.
Cô trằn trọc nằm trên giường, trong bóng đêm tựa hồ như có những đôi mắt ưu thương tuyệt vọng của đám bán thú trước khi chết vây hãm bốn phía xung quanh. Cô cảm thấy bản thân thở không ra hơi, đành mặt dày mày dạn ôm lấy gối, xông thẳng vào phòng của Minh Ngũ.
Đã ba giờ sáng, Minh Ngũ mặc áo ngủ màu đen, ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng rực như chẳng hề buồn ngủ. Trong lòng Miểu Miểu rất không được tự nhiên, ngữ khí mạnh mẽ: "Này! Lần đầu tiên anh giết bán thú, cảm thấy như thế nào?"
Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Không có cảm giác." Dừng một lát rồi nói thêm: "Người đầu tiên tôi giết là hai tên trọng phạm vượt ngục."
Miểu Miểu cảm thấy bản thân nhất thời hóa đá. Minh Ngũ nhất định đang lấp liếm sự thật, lần đầu tiên giết người sao lại không có cảm giác? Sát thủ cô độc như anh vốn không muốn để người khác nhìn thấy được quãng thời gian bản thân từng yếu đuối ư?
Cô cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình: "Tối nay em có thể ngủ cùng phòng với anh không?" Cô thật sự không muốn ở một mình.
Anh nhìn cô, gật đầu, đứng dậy rồi bước xuống giường.
"Không cần đâu... Em ngủ dưới đất được rồi." Cô nói gấp. Anh không trả lời, ngồi xuống một cái ghế dài trong phòng, vẻ mặt hờ hững: "Tôi không cần giường."
Miểu Miểu bò lên giường, nhìn đôi mắt nhắm chặt của anh cùng sống lưng thẳng tắp, tóc đen áo đen càng làm tôn lên dung mạo băng giá, tựa như trong suốt lại thanh khiết, điềm tĩnh tuấn mỹ đến nỗi không thể hình dung được.
Anh đối với cô có thể xem là dịu dàng không? Dù gì anh cũng là một người lạnh lùng đến vậy, lại có thể cười với cô, dạy võ cho cô; còn nhường giường cho cô, để bản thân ngồi đó suốt đêm.
Miểu Miểu bỗng cảm thấy yên lòng, giết người vốn là để sinh tồn, anh dạy cô giết người thì cô mới có thể tồn tại được.
← Ch. 1 | Ch. 3 → |