Vay nóng Homecredit

Truyện:Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Chương 092

Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục
Trọn bộ 101 chương
Chương 092
Phiên ngoại 1: Trái tim bị đánh mất
0.00
(0 votes)


Chương (1-101)

Siêu sale Shopee


Ngày bảy tháng ba. Đã qua hai ngày kể từ ngày Zombie và người Tháp Nại hợp tác chiến đấu giành được thắng lớn.

Trong quán rượu nhỏ tại Vọng Đô, từng nhóm Zombie thảo luận sôi nổi về tình hình chiến đấu ở tiền tuyến. Tuy rằng người hành tinh Khắc Hy cùng một chủng tộc thuộc tinh hệ Sulfur với người Tháp Nại, nhưng họ lại mang bản tính hiếu chiến, không hề giống người Tháp Nại chút nào. Chỉ dựa vào việc bọn họ truy đuổi tung tích của kẻ thù lâu năm - người Tháp Nại suốt trăm năm qua, lại còn phái quân tiên phong đuổi theo đến tận Trái Đất để tuyên chiến, đủ thấy bọn họ thích chiến tranh đến mức nào.

Nhưng dưới sự chỉ huy anh minh của Vua Zombie, liên quân Zombie - Tháp Nại đã toàn thắng. Thậm chí nghe đồn, Trưởng công chúa của Tháp Nại, người đẹp Như Ý tuyệt trần nổi tiếng ở cả hai không gian cũng đã đem lòng yêu Vua Zombie. Lại còn có lời đồn, ngay tại bữa tiệc rượu đáp lễ, Vua Tháp Nại cố ý muốn gả công chúa Như Ý, thế nhưng kết quả ra sao lại không ai biết được.

Là dân thường, nhóm Zombie lại càng nghị luận sôi nổi hơn. Chủ đề vẫn xoay quanh về anh hùng đã vùng lên chiến đấu ngay giữa trận chiến, người sắp đến Vọng Đô để được phong chức Tướng quân, nữ Zombie xinh đẹp - Mặc Quân.

Nghe đồn, sau khi cô ấy biến thân, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, hoa văn màu xám nhạt nhàn nhạt như dòng nước chảy, mắt cô còn rực rỡ quý giá hơn những viên đá quý giá trị nhất, chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến người người ta say mê. Dáng người cô nhỏ bé nhưng hành động lại nhanh như gió, yên lặng ít lời nhưng dùng binh vô cùng tàn nhẫn. Trận chiến lần này, thủ lĩnh quân xâm lược từ hành tinh Khắc Hy đã bị chính tay cô dùng pháo năng lượng tiễn về Tây Thiên.

Không ít Zombie từ các thành trấn lân cận chạy tới Đế đô, cũng chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy người đẹp Zombie mạnh mẽ này.

"Đến rồi đến rồi!" Có người kinh hô.

"Woaaaa!" Tất cả Zombie trong quán rượu đều ló đầu ra cùng lúc, nhìn về phía con đường. Quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe bọc thép màu đen đang chạy thẳng tắp trên đường cái trung tâm, chạy về phía sảnh chính tòa nhà của vua Zombie.

Tấm kính hợp kim chống đạn màu đen, dễ dàng ngăn cách tầm mắt của mấy vạn người hai bên đường. Tất nhiên là không thể nhìn thấy tướng quân Mặc Quân danh tiếng lan xa. Có người hiểu chuyện thấy xe đến gần thì cao giọng hô vang: "Mặc Quân tướng quân!"

Tình cảm mãnh liệt của quần chúng được nhen nhóm bởi vị tướng quân xinh đẹp, đã nhanh chóng lan tỏa: "Mặc Quân! Mặc Quân! Mặc Quân!" Vô số người hô tên cô, chỉ hy vong được liếc nhìn cô một cái. Thế nhưng chiếc xe đen như mực kia, vẫn trầm ổn như núi, chạy thẳng đến dinh thư của Vua Zombie, vị tướng quân Mặc Quân kia cũng không hề lộ mặt.

Mà khi đám người hô gọi cuối cùng cũng bị bỏ lại đằng sau, không còn nghe tiếng, trên chiếc xe hàng đầu, vị sĩ quan phụ tá hơi chần chờ, hỏi quan lớn đằng sau: "Tướng quân, quần chúng kính yêu ngài như thế, ngài có thể... thân thiết với dân một chút không? Thăm hỏi bọn họ chẳng hạn?"

Dưới mũ quân màu đen là một khuôn mặt còn trong trẻo hơn cả ánh trăng, xinh đẹp hơn cả hoa tươi. Hàng dài đen như mực, da trắng môi đỏ. Nếu dân chúng nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ điên cuồng vì khó thở.

"Nhàm chán". Cô thản nhiên nói, " Bản tướng không rảnh rỗi làm loại chuyện đó."

Sĩ quan phụ tá bực tức nhìn gương mặt lạnh lùng của tướng quân, trong lòng không khỏi than thở, vị tướng quân này đúng là chỉ thích làm theo ý mình, chả kiêng kỵ gì.

Ngài Tư lệnh được công nhận là vua Zombie, nhưng bản thân ngài ấy cũng không cho mình là vua. Dinh thự của ngài vẫn được gọi là Phủ Tư lệnh, mà không phải là cung vua. Đêm nay, phủ của Thẩm Tư lệnh phá lệ náo nhiệt hơn mọi ngày.

Một vị Trung tướng, hai vị Thiếu tướng, ba gã Đại tá được nhận huân chương. Đây dường như là việc trọng đại nhất của giới quân nhân trong suốt mười năm qua. Các quân quan Zombie mang hình người tuấn lãng, bưng ly rượu đi qua đi lại. Những thiếu nữ Zombie như hoa như ngọc đứng giữa vũ đài, dáng người nổi bật, kĩ thuật múa trêu người. Mà nhóm Zombie đang nhìn chằm chằm bộ ngực và cặp đùi trắng như tuyết của cô ta, cũng đã mang ánh mắt nóng như lửa, hăng hái vui vẻ.

Nhiều năm qua, nhóm Zombie đã quen sinh tồn như con người. Không ăn tươi nuốt sống, không gian dâm bắt người cướp của nữa. Ngoại trừ trên chiến trường, họ cũng sẽ không lộ ra hình thái của Zombie. Thế nhưng tính cách trời sinh của họ, vẫn còn lưu lại trong từng mạch máu. So với loài người, bọn họ càng "thích thú" hưởng thụ và phóng thích dục vọng hơn.

Mà khi Trung tướng Mặc Quân - người đã một trận thành danh trên chiến trường, bước vào hội sảnh, mọi ánh mắt của giống đực đều dại ra. Sau đó, ánh mắt của họ dần trở nên mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào thân hình lồi lõm được phác họa sau lớp quân trang màu đen một cách đầy hứng thú.

Thế nhưng Mặc Quân hiển nhiên đã quen với những cái nhìn chăm chú như thế, cô vẫn giữ điệu bộ của quân nhân, bình thản trái ngược với những cái nhìn không chớp mắt kia. Cô nhàn nhạt liếc Ngài Tư lệnh cũng đang nhìn mình chằm chằm, sau đó nghênh ngang ngồi xuống vị trí dưới anh ta. Có lẽ cô vẫn có phần kính trọng Ngài Tư lệnh, cho nên khi ánh mắt cô giao nhau với cấp trên, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ nụ cười khiến chúng sinh điên đảo.

Nụ cười này khiến mọi người đang ngồi đều rùng mình. Mà Ngài Tư lệnh dường như không hề động đậy, sắc mặt lạnh nhạt nhìn sang hướng khác.

Khi tiệc rượu kết thúc, không ít người còn không chịu về. Ánh mắt của bọn họ còn đang đảo quanh Mặc Quân, chỉ tưởng tượng thân thể mềm mại bên dưới lớp quân trang kia, cũng đủ khiến bọn họ máu nóng phun trào. Mà không ngờ Mặc Quân lại có định lực kinh người, vẫn không nhanh không chậm ngồi uống rượu, cứ như những ánh mắt nóng bỏng kia không hề tồn tại.

"Tướng quân, Tư lệnh mời ngài vào phòng trong, nói chuyện thâu đêm." Cảnh vệ của Tự lệnh đi đến, thần sắc cung kính.

Sắc mặt của các sĩ quan đột nhiên cứng lại —— chẳng lẽ Tư lệnh cũng nhìn trúng cô ấy sao? Ngài Tư lệnh đã cô độc nhiều năm qua?

Sự thật này quả thật khiến người ta uể oải! Nếu Tư lệnh vừa mắt với cô ấy, làm sao tranh lại đây? Làm gì có cô gái nào, có thể cản nổi sức hấp dẫn của Tư lệnh?

Quả nhiên, tướng quân Mặc Quân cũng đồng ý! Cô nhanh chóng đứng lên, mỉm cười, cứ như hoa sen đang nở rộ, đẹp đẽ vô cùng, diễm lệ vô hạn. Cô đội mũ quân nhân, dáng người thướt tha theo vị cảnh vệ, nện bước oai phong biến mất nơi góc phòng.

Phòng trong là phòng họp Tư lệnh dùng để bàn những bí mật quân sự với thân tín, bài trí đơn giản, ánh đèn sáng trưng. Mặc Quân hơi đắc ý thong thả đi vào, ngài Tư lệnh đang đứng dưới ánh đèn, anh tuấn mà yên lặng, ánh mắt bức người.

Mặc Quân nhìn vẻ anh tuấn tang thương trăm năm không đổi của anh ta, chỉ cảm thấy trái tim như hóa thành mặt hồ, vì anh mà gợn sóng.

"Mặc Quân?" Ngài Tư lệnh đánh giá người đẹp nổi tiếng toàn quân, sắc mặt không chút thay đổi, "Ngồi đi"

"Cám ơn." Mặc Quân ngồi xuống sofa, nhìn Tư lệnh ngồi xuống phía đối diện.

Anh ta bỗng nhiên mỉm cười.

Đã từng có người hình dung nụ cười của Mặc Quân là khuynh quốc khuynh thành, chỉ là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười của Tư lệnh, hô hấp như ngừng lại.

Sao lại này người, chỉ với một nụ cười mỉm, đã khiến Mặc Quân cảm thấy không uổng phí khi được sinh ra trên đời này?

"Tướng quân biến thành Zombie từ lúc nào?" Thẩm Mặc Sơ tươi cười nhẹ nhàng mà nguy hiểm.

Mặc Quân vẫn trấn định tự nhiên "Hai năm trước."

Thẩm Mặc Sơ nhìn cô chằm chằm: "Không thể tưởng tượng được dưới trướng của tôi lại có một người giấu tài như vậy."

Mặc Quân: "Ngài quá khen."

Thẩm Mặc Sơ nhất một ngụm trà nóng, thờ ơ hỏi: "Thật không? Chỉ có một mình cô, vì sao lại muốn lẻn vào biên giới, ngụy trang thành Zombie, lại còn bán mạng cho tộc tôi?"

Không khí dường như cứng lại ngay thời điểm vua Zombie chất vấn. Mặc Quân ngẩng đầu, nở nụ cười rực rỡ động lòng người: "Tư lệnh, ngài nói gì, Mặc Quân nghe không hiểu."

Trong giây phút đó, gương mặt tươi cười sáng lạng kia, đã khiến trái tim của vua Zombie đập lỡ nhịp. Mà anh ta hiểu rõ, sự hoảng hốt trong phút chốc đó, không phải vì vẻ đẹp của cô.

Vậy thì vì sao? Anh nhất thời không thể nghĩ ra.

Chỉ là một giây sau đó, Mặc Quân Tướng quân mạnh mẽ cũng khó có thể địch lại thân thủ nhanh nhẹn của Vua Zombie. Bóng đen chớp một cái, Mặc Quân liền cảm thấy trên cổ căng thẳng, thân mình bay lên không, cổ bị đã bị anh ta nắm trong lòng bàn tay.

Mà vua Zombie khi nắm lấy cần cổ tinh tế mềm mại đến không giống cổ kia, lại không có chút xúc động thương hoa tiếc ngọc nào: "Nói đi, mục đích của cô?"

"Tư lệnh, ngài hiểu lầm..."

"Một cơ hội cuối cùng." Tay anh chậm rãi siết lại.

Hô hấp của Mặc Quân đứt quãng, mặt đã hơi đỏ lên. Thế nhưng sự nguy hiểm của anh ta, cũng không khiến cô hoảng sợ, chỉ hơi nhíu mày nhìn anh, chậm rãi nói: "Còn không phải vì anh sao."

Vừa dứt lời, trong giây phút đó, tảng đá lớn trong lòng Mặc Quân như vừa được nhấc lên.

Cô vui vẻ nghĩ, thì ra cô đã chờ để được nói những lời này với anh, từ rất lâu rất lâu rồi.

Vua Zombie lẳng lặng nhìn cô.

"Tôi thích anh, vua Zombie." Mặc Quân thở dài, dung nhan lộng lẫy hiện lên vẻ buồn bã vì tình của thiếu nữ: "Từ khi tôi biết chuyện, tôi đã thích anh rồi."

Anh không biết tôi thích anh đến thế nào đâu, vua Zombie.

Lời thổ lộ đột ngột như thế, khiến vua Zombie vốn dĩ đang giận dữ lại im lặng một lát. Bàn tay của anh đủ để bóp nát cổ kẻ địch, nhưng lời của cô, lại khiến anh nhất thời không thể phân biệt thật giả.

Không phải chưa từng có phụ nữ không quan tâm thể chất Zombie chủ động theo đuổi anh, nhưng anh chưa từng để ý. Kể cả mấy hôm trước, công chúa hành tinh Sulfur thổ lộ, anh cũng chỉ lễ phép từ chối. Mà cô gái này, đã xinh đẹp hơn cả công chúa, còn là đại tướng dưới tay anh.

"Mặc kệ mục đích của cô là gì." Ngài tư lệnh bỗng buông tay, vứt cô lên ghế sofa, "Ngày mai rời khỏi biên giới của Zombie, tôi sẽ không truy cứu."

"Tôi không đi." Sắc mặt cô trầm xuống, dựa vào ghế sofa, "Luật lệ trong quân của ngài Tư lệnh, chưa từng có quy định không cho loài người tòng quân, cũng chưa từng nói rằng Tướng quân không thể yêu Tư lệnh. Tôi chiến công hiển hách, cho dù anh là Tư lệnh, cũng không thể vô lý đuổi tôi đi."

Thẩm Mặc Sơ nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, chẳng lẽ một cô gái loài người lẻn vào trong quân đối mặt cái chết, thật sự chỉ là bởi vì thích? Mà thích một người, thật sự có thể dễ dàng để chữ "yêu" này ngoài miệng như vậy sao?

Không. anh không tin.

Kì thực, cũng không phải không tin, mà là, không quan tâm.

"Tôi sẽ phái người theo sát cô." Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, "Mặc kệ cô có mục đích gì, chỉ cần tổn hại đến lợi ích của tộc tôi, tôi sẽ giết không cần hỏi."

Đáp lại lời anh, là nụ cười còn rực rỡ hơn cảnh xuân của một Mạc Quân trước giờ chỉ toàn mặt lạnh giết người: "Yên tâm, tôi cũng không nỡ."

Không nỡ tổn thương người trong tộc anh, bởi vì sợ anh đau lòng.

Cũng không biết Thẩm Mặc Sơ có hiểu lời cô nói không, anh ta chỉ hờ hững, để cô rời đi.

Tòng quân hơn hai năm, kết quả lần nói chuyện gần gũi duy nhất với vua Zombie, lại khiến Mặc Quân tương đối khổ sở. Cô trời sinh kiêu ngạo, thích làm theo ý mình. Cô không cần bất cứ ai chú ý hay ái mộ. Cô vẫn cho rằng bản thân lập được chiến công, tài mạo song toàn đứng trước mặt vua Zombie, sẽ khiến anh ít nhiều gì cũng có chút rung động. Thế nhưng biểu hiện của ạnh lại lạnh lùng đến vậy, thậm chí còn nhẫn tâm uy hiếp cô.

Hơn nữa, sau lần nhận huân chương đó, anh cũng không hề cho gọi cô nữa. Liên hệ duy nhất giữa anh và cô, chính là anh đã để bên người cô một Zombie nằm vùng. Cô dễ dàng nhận ra thân phận của kẻ nằm vùng kia, chỉ là kẻ nằm vùng đó không biết mình đã bại lộ thôi.

Vì thế cô vẫn cứ yên lặng ở tiền tuyến, dốc sức làm việc cho hắn, mà mật báo của kẻ nằm vùng gửi cho Tư lệnh, nội dung cũng ngày càng "đặc sắc".

"Ngày 12/5, Tướng quân đóng quân trên núi Côn Lôn luyện binh, không có gì lạ."

"Ngày 18/5, Tướng quân tự tay vẽ bức họa của Tư lệnh, trông rất sống động, rồi ôm ngủ."

"Ngày 3/6, Tướng quân nhận lệnh đi đóng quân nơi biên cảnh loài người, tự mình đâm mười tên đào phạm loài người, giao đầu cho quan biên phòng của loài người. Phía loài người yên lặng."

"Ngày 4/6, Tướng quân biểu lộ tình cảm ái mộ Tư lệnh với thuộc hạ, uống rượu, say."

"Ngày 8/6, Tướng quân muốn đến thăm Tư lệnh, bị thuộc hạ thuyết phục. Xin chỉ thị, có thể gặp cô ấy không?"

"Ngài Tư lệnh, ngày 18/6, Tướng quân lại biểu lộ tình cảm nến mộ Tư lệnh với thuộc hạ. Thuộc hạ cũng cảm động lây, Tướng quân còn trẻ tuổi, hăng hái chiến đấu, muốn làm bạn với một Zombie như tôi cũng chỉ vì tình cảm dành cho ngài. Ngài Tư lệnh, xin ngài đừng phụ tấm lòng của Tướng quân. Cô ấy khác với những người phụ nữ bình thường, cô ấy là một người con gái tốt, hơn nữa còn có sức mạnh và mưu trí hơn người, có cô ấy hiệp trợ, Tướng quân muốn xưng bá đại lục, cũng không phải việc gì khó."

Sau nhiều bức mật báo mà chẳng có chút tin tức hữu dụng nào, vua Zombie cuối cùng quyết định rút lại kẻ nằm vùng kia: " Nhiệm vụ của anh đã kết thúc, chuyên tâm trung thành với tướng quân Mặc Quân đi."

Mà khi tướng quân Mặc Quân nhìn thấy bức mật thư này cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ thở dài, quay đầu nói với người nằm vùng vừa mới biểu lộ thân phận, tuyên thệ trung thành: "Xem ra, anh ấy quả thực không thích tôi."

Chỉ có không thích, mới có thể thờ ơ đến thế.

Mà sắc mặt binh sĩ nằm vùng tuổi trẻ tuấn lãng thì hơi khó coi, thở dài: "Sẽ thích, Tướng quân. Sẽ có một ngày, ngài Tư lệnh sẽ nhận thấy tấm lòng của cô."

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt lại một năm nữa. Trong mắt toàn thể Zombie, vị Trung tướng Mặc Quân thống soái hơn ba vạn đại quân, vẫn là một người con gái đẹp đến chết người, cũng lạnh lùng đến chết người. Liên tiếp có hai gã Tướng quân Zombie theo đuổi, đều bị cô vô tình từ chối. Nghe nói cô dồn hết tâm tư cho Tư lệnh, lại bị cự tuyệt thẳng thừng. Dĩ nhiên, có ai lại không thích vua Zombie?

Chỉ là trái tim của vua Zombie, từ nhiều năm trước đã chết rồi. Rất nhiều Zombie từng truyền tai nhau đoạn truyền kỳ bất hủ kia, từng nghe qua chuyện tình đầy sóng gió mà đau thương giữa vua Zombie và cô gái bán thú.

Giữa những lời đồn nhảm, tướng quân Mặc Quân vẫn làm theo ý mình, hành quân tàn nhẫn, giết người như ngóe. Người hành tinh Khắc Hy làm phản bị dẹp yên triệt để, hơn một vạn phản quân chết thảm dưới gót sắt của cô, quốc vương hành tinh Sulfur Tháp Nại tán thưởng cô tài mạo song toàn. Thế nhưng cô càng ngày càng trở nên lạnh lùng, tựa hồ chỉ say mê quân sự, những thứ khác đều không để vào mắt.

Chiến tranh kết thúc, tộc Zombie nghênh đón hòa bình. Lần thứ hai Mặc Quân nhìn thấy vua Zombie, là lúc các sĩ quan cao cấp bị triệu hồi để báo cáo công tác, hơn nữa phải thay nhau luyện binh canh giữ ở Vọng Đô.

Nhiều năm chinh chiến, có nhiều việc phải làm. Mà tộc Zombie đã khôi phục tính người, cũng cần phải gầy dựng giáo dục, kinh tế, khoa học kĩ thuật, nông nghiệp. Có lẽ gien của người ngoài hành tinh đã thích ứng với Trái Đất, Zombie mang tấm thân bất tử, đã từ từ già đi, dù thong thả hơn loài người rất nhiều. Mà nữ Zombie cũng có thể thụ thai, chỉ là hơi khó khăn. Qua mười năm, bốn mươi vạn Zombie, chỉ có 5000 trẻ sơ sinh. Trẻ sơ sinh có làn da xám và mắt màu xanh lục ngoài ra không có gì khác biệt với người thường. Tộc Zombie, đã chân chính được định nghĩa như một chủng tộc mới, từ đây bắt đầu phấn đấu cho sự phồn vinh của họ.

Mà tại hội nghị quân sự và chính trị, Thượng tướng Mặc Quân từ trước đến nay luôn trầm mặc ít lời, lại lên tiếng cự tuyệt đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường đại học quân sự, lại mong muốn đảm nhiệm chức trưởng phòng khoa học kỹ thuật, khiến vô số người rớt mắt kính, vua Zombie nhìn khí thể bức người rực sáng trong mắt cô, chỉ trầm mặc không nói.

Chỉ có điều nửa năm sau, nhóm máy móc tự động trồng trọt đầu tiên được đưa vào sản xuất. Nhóm chiến sĩ người máy hoàn toàn tự động di chuyển, canh gác thay thế binh lính Zombie. Vệ tinh tuần hành đầu tiên được phóng lên bầu trời....... .

Cả giới quân sự lẫn chính trị của Zombie, sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, không hẹn mà cùng góp ý với Tư lệnh Zombie. Người thì gửi văn bản, kẻ lại góp lời nội dung hầu như đều là mấy chữ giống nhau:

"Tư lệnh, cưới Thượng tướng Mặc Quân đi!"

Cô đâu chỉ là anh hùng chiến đấu, cô còn là thiên tài đích thực, là một kho báu quý giá. Không ai biết cô học mấy thứ này từ đâu, nhưng những thứ này, đều là nhưng kiến thức mà tộc Zombie rất cần!

Lại qua nửa năm, người chủ động kiêm nhiệm chức trưởng phòng nông nghiệp - Thượng tướng Mặc Quân tuyên bố, lương thực cả nước rốt cuộc cũng tạm biệt tình trạng cấp bách, khi tiến vào mùa thu hoạch, Zombie cả nước gần như sôi trào rồi!

Cưới cô ấy đi! Vua Zombie! Cô ấy thậm chí.... còn toàn diện hơn cả ngài. Biết tìm đâu ra người con gái như vậy?

Vua Zombie chỉ thản nhiên xem dòng tin tức từ Mặc Quân, nghe hết thuộc hạ này đến thuộc hạ khác kích động góp lời, trong lòng lại bình tĩnh như mặt hồ, không hề dao đồng.

Rốt cuộc, khi cuộc biểu tình của Zombie bùng nổ, muốn Mặc Quân gả vào Phủ Tư lệnh, Thẩm Mặc Sơ mới nhìn vào màn hình giám sát chiếu cảnh quần chúng kích động, biển người đông nghịt mà thở dài.

"Gọi Mặc Quân tới đây." Anh nhàn nhạt nói với cảnh vệ, mà vị cảnh vệ vốn trung thành với Tư lệnh vững chãi như ngọn núi, cũng lộ vẻ vui mừng.

Mười phút sau, vua Zombie nhìn thấy Mặc Quân theo tư thế quân nhân chính hiệu, phong tư tuyệt thế xuất hiện trong tầm mắt mình. Nếu không phải vì dung mạo cô gái kia quá mức xuất sắc, ánh mắt quá sáng ngời, có lẽ đã khiến vua Zombie hoàn toàn nhầm lẫn cô với một người con gái khác, vốn đã bị chôn sâu vào tận đáy lòng.

"Tư lệnh." Người mở miệng trước cũng là Mặc Quân, "Ngài không cần vì ý dân mà ép bản thân phải yêu tôi." Cô nghênh ngang ngồi xuống trước mặt anh, "Tôi không kích động bọn họ gây áp lực cho anh, tôi hoàn toàn thật lòng, không phải vì cảm kích. Cho dù anh không cưới tôi, tôi vẫn sẽ làm những chuyện đó, bởi vì tôi tình nguyện."

Sự tình nguyện mà ngàn vàng cũng khó mua nổi. Cái tôi quan tâm, cũng không phải là sự cảm kích của bốn mươi vạn Zombie kia.

Vua Zombie đương nhiên biết không phải do cô kích động dân chúng. Những gì cô cống hiến cho tộc Zombie, cô không cần nói tiếng nào, cũng đã chinh phục được trái tim của tất cả Zombie. Mà một người lạnh lùng ngay thẳng, chỉ thích làm theo ý mình như cô, sao có thể kích động đám người kia? Anh bình tĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu ý cô, sau đó, ấn nút trên thiết bị truyền tin.

Trong khoảnh khức trên màn ảnh xuất hiện một dung nhan cũng hết sức kinh người kia, ánh mắt của Thẩm Mặc Sơ hơi liếc sang thì thấy Thiếu tướng Mặc Quân vốn ngông cuồng, lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Hình ảnh người nọ trên màn ảnh, hàng mi dài lạnh lùng như băng, ánh mắt rực rỡ hơn cả kim cương. Chỉ là qua năm tháng, dung nhan vốn trong trẻo như ánh trăng đã thêm vài phần trưởng thành.

Mà người kia chỉ liếc nhìn vua Zombie, sau đó lại nhìn về phía Thượng tướng Mặc Quân đang cúi gằm, không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ im lặng không nói tiếng nào.

Vua Zombie bình tĩnh nói "Con gái của anh, tự đi mà rước về. Những chuyện cô ấy làm cho chúng tôi, tôi sẽ dùng lương thực, vũ khí để trả lại."

"Tôi không về." Mặc Quân nhìn vua Zombie chằm chằm, "Anh dựa vào đâu mà quyết định chuyện tôi đi hay ở?"

Thẩm Mặc Sơ không để ý đến cô, nói với người nọ: "Không ngờ hai người lại yên tâm ném con gái vào biên giới Zombie?"

"Thẳm Mặc Sơ!" Mặc Quân quăng ly trà, đứng lên, "Tôi đang nói chuyện với anh, việc này không liên quan gì đến họ."

Tại đầu bên kia của thiết bị truyền tin, Cố Triệt rốt cuộc cũng nhíu mày vì tạp âm của Mặc Quân, giọng nói không hề giống sự quan tâm của người cha đối với con gái, lại mang theo vẻ khinh bỉ và khí thế bức người.

Cố Triệt nhìn Mặc Quân, không kiên nhẫn nói: "Cố Mặc Quân, bốn năm, vậy mà con không hề có chút tiến triển nào?"

Thẩm Mặc Sơ bất ngờ, nhìn Cố Triệt, anh cho rằng với tính cách bao che của Cố Triệt, nếu biết con gái yêu của anh ta và cô ấy đang ở trong quân Zombie, hẳn là phải giận dữ. Vậy mà anh ta lại nói....

Quả nhiên, bên này Mặc Quân ủ rũ gật đầu, dung nhan xinh đẹp tương tự như cha, khó giấu nổi vẻ cô đơn.

"Đúng vậy, cha à." Cô nhìn Thẩm Mặc Sơ, gằn từng chữ một, "Giờ đã biết, có một số việc, không phải chỉ cần có nỗ lực là đạt được."

Cha à, có lẽ tính tình cố chấp, ngang bướng trời sinh, của người họ Cố đã không còn linh nghiệm. Con rời nhà nhiều năm, thì ra không phải ai cũng có được sự may mắn như cha, người trong lòng mình cũng thích mình.

Con gái của cha, người con gái được nâng niu của cả đại lục, cũng không có được sự may mắn như cha.

Mặc dù con tập hợp được tất cả ưu điểm của cha và mẹ, sắc đẹp và chiến lực đủ để kiêu ngạo trên đại lục. Kể cả quá trình học tập và trưởng thành, trải qua cuộc sống gian khổ chẳng phân biệt ngày đêm chỉ vì muốn trở thành người con gái xứng đôi với vua Zombie, tính luôn cả chuyện con rời bỏ thân phận con người, dùng thuốc ngụy trang, trở thành một Zombie người đầy máu tanh —— thì ra đều chẳng có tác dụng gì.

Anh ấy có nhìn, cũng không bao giờ nhìn con.

Con thích anh nhiều năm như vậy, từ lúc con biết chuyện, lần đầu tiên đọc được bài viết có liên quan đến vua Zombie, từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp anh mặc quân phục đứng ở hoa viên Cố phủ mỉm cười cô đơn, con đã thích anh ấy rồi.

Chỉ là trái tim của anh ấy, thật sự đã chết đi vào hai mươi năm trước. Bất kể con làm gì, cũng không thể làm ấm lại một trái tim đã đánh mất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-101)