Vay nóng Homecredit

Truyện:Truy Tìm Ký Ức - Chương 03

Truy Tìm Ký Ức
Trọn bộ 71 chương
Chương 03
Cảnh sát Hàn Trầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


Bây giờ là sáng sớm ngày Chủ nhật, trong ngõ vẫn còn một lớp sương mù bàng bạc. Mấy người cảnh sát khu vực đứng dưới khu nhà người bị hại, xung quanh vẫn hết sức tĩnh mịch.

Châu Tiểu Triện dừng xe ở đầu ngõ. Bạch Cẩm Hi rút thẻ làm việc cài lên ngực. Cô vừa định xuống xe, cậu ta liền liếc cô một cái: “Lão đại khóc đấy à?”.

Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện đôi mắt mình sưng húp như trái đào.

“Ừ!” Cô ủ rũ đẩy cửa xe: “Tôi mơ thấy bị một tên giết người…”, ngừng vài giây, cô nói tiếp: “…đánh một trận”.

Châu Tiểu Triện “ồ” lên một tiếng, bước nhanh theo cô, miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Ai bảo chị cả ngày toàn xem phim truyền hình, điện ảnh máu me. Thế kết thúc thế nào? Chị có thắng hắn không? Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn đấy chứ?”.

Bạch Cẩm Hi giơ chân đạp cậu ta: “Cuốn xéo!”.

Đây là một dãy nhà tập thể cũ kỹ, phần lớn cho thanh niên làm việc ở khu vực xung quanh thuê. Địa điểm xảy ra vụ án là căn hộ nằm trên tầng hai.

Đi qua hành lang chật hẹp tối tăm dán đầy tờ quảng cáo, Bạch Cẩm Hi dừng lại trước cửa ra vào của căn hộ. Ngoài cửa treo sợi dây phong tỏa của cảnh sát, mấy người cảnh sát hình sự đeo găng tay, thò đầu vào bên trong ngó nghiêng.

Bạch Cẩm Hi chui qua sợi dây đi vào trong nhà. Châu Tiểu Triện đi theo cô, miệng lẩm bẩm: “Cái cô Tư Tư kia cũng sống ở gần đây đấy”.

Trí nhớ của Bạch Cẩm Hi tương đối kém nên nghe cậu ta nói vậy, trong đầu cô cũng chẳng có khái niệm gì. Cô chỉ hàm hồ “ờ” một tiếng.

“Tiểu Bạch đến rồi à?” Mấy người cảnh sát hình sự chào hỏi cô.

Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Các anh có phát hiện gì không?”, vừa hỏi câu này, cô vừa đảo mắt quanh căn phòng lộn xộn: cửa sổ ở phòng khách đóng chặt nên trong nhà tối mờ mờ; giá treo quần áo bị đổ, quần áo tung tóe dưới sàn; một bình hoa lớn màu đỏ bên trong cắm cành lá xanh bị vỡ dưới đất; ghế sofa bọc vải bị rạch nát; trên bàn uống trà có một chiếc kéo; thậm chí ti-vi cũng bị đập vỡ, sàn nhà đầy mảnh vụn thủy tinh của màn hình tinh thể lỏng, ở giữa có một cái lỗ lớn…

“Nạn nhân tên Mã Tiểu Phi, 25 tuổi, là nhân viên bán hàng, làm việc tại trung tâm thương mại Đại Châu cách nơi này chưa đầy một cây số. Nạn nhân chưa có bạn trai, bình thường có mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè và đồng nghiệp. ” Một người cảnh sát báo cáo: “Theo lời khai của Mã Tiểu Phi, gần đây, cô ta cũng không xảy ra mâu thuẫn với người khác, cũng chẳng có kẻ thù. Vì vậy, nhiều khả năng là do đối tượng lạ gây án. Thời gian xảy ra vụ án tầm mười một giờ đêm, nạn nhân vừa hết giờ làm về nhà, tội phạm đi theo nạn nhân vào nhà, dùng cái này để khống chế cô ấy. ” Nói xong, người cảnh sát đưa hai chiếc túi đựng vật chứng cho Bạch Cẩm Hi, một chiếc đựng mấy sợi dây nilon màu trắng, chiếc còn lại đựng miếng băng dính vàng.

Tất cả đều là đồ thường thấy, dễ mua, dùng để trói chân tay và bịt miệng, người bình thường khó có thể thoát khỏi.

“Nạn nhân có nhìn thấy diện mạo của tội phạm không?” Châu Tiểu Triện hỏi.

Người cảnh sát lắc đầu: “Không. Tội phạm đeo mặt nạ bảo hộ màu đen. ” Anh ta chỉ tay về phía phòng ngủ: “Mã Tiểu Phi đang ở trong đó”.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện dõi mắt theo hướng anh ta chỉ. Qua cánh cửa khép hờ, họ nhìn thấy một cô gái trẻ, trên người khoác áo cảnh sát. Cô ta ôm mặt, ngồi ở mép giường khóc thút thít. Một nữ cảnh sát ngồi xổm bên cạnh cô ta, dịu dàng an ủi. Mái tóc dài của Mã Tiểu Phi xõa xuống, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng thanh tú, trắng ngần.

Bạch Cẩm Hi ra hiệu cho Châu Tiểu Triện ở lại phòng khách, còn mình đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ cách phòng khách một đoạn hành lang, cửa sổ ở hành lang đóng chặt. Một người cảnh sát đang ngồi xổm ở dưới đất, quay lưng về phía cô, kiểm tra vết tích trên nền nhà. Vừa đi qua chỗ anh ta, Bạch Cẩm Hi đột nhiên quay đầu, liếc đối phương một cái.

Bóng lưng của người đàn ông đó hơi quen quen, nhưng cô nhất thời không nhớ ra từng gặp anh ta ở đâu.

Anh ta mặc áo sơ mi đen. Cảnh sát hình sự thường ăn mặc lôi thôi, nhưng người đàn ông này diện đồ cắt may rất vừa người, càng lộ rõ bờ vai rộng, eo thon và thân hình đặc biệt cao lớn. Mái tóc đen lòa xòa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét gương mặt nghiêng của người đàn ông.

Anh ta đang chạm tay vào vết tích trên tường. Lúc này, Bạch Cẩm Hi mới để ý, anh ta đeo đôi găng tay mỏng màu đen. Cô rất hiếm khi nhìn thấy cảnh sát hình sự dùng găng tay màu này, nó toát ra một vẻ nghiêm túc và dứt khoát.

Bạch Cẩm Hi lại liếc người đàn ông kia một cái rồi mới đi vào phòng ngủ.

“Cô không nhìn thấy diện mạo của hung thủ sao?” Bạch Cẩm Hi ngồi xuống trước mặt Mã Tiểu Phi, hỏi nhỏ.

Mã Tiểu Phi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước: “Hắn bắt tôi nhắm mắt, tôi không dám mở mắt ra. Hơn nữa, hắn còn đeo mặt nạ. Nhưng qua thân hình của hắn… không phải là người quen của tôi”.

Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Không sao. Kể cả cô không nhìn thấy, chúng tôi vẫn có thể bắt hắn như thường”.

Mã Tiểu Phi lại ôm miệng, sắc mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa.

Cô nhớ lại cảnh tượng nhục nhã và khủng khiếp xảy ra đêm hôm qua. Cô bị tội phạm lôi vào phòng ngủ, ném lên giường. Hắn trói chân tay của cô, cơn ác mộng bắt đầu. Đầu tiên, hắn giữ hai tay cô rồi tiến vào từ chính diện, khiến cô rơi xuống vực sâu đau đớn.

Sau đó, hắn lại bắt cô nằm sấp, tiến vào từ đằng sau. Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết mở toang từ khi nào. Bầu trời tối đen, ánh trăng lạnh lẽo, tiếng chuông ngân từ một nơi nào đó truyền tới. Nỗi tuyệt vọng như thác lũ nhấn chìm cô trong giây lát.

Cuối cùng, khi cô tưởng tất cả đã kết thúc, tên tội phạm đột nhiên ra lệnh cho cô nằm thẳng. Sau đó, hắn quỳ xuống cạnh giường, vùi đầu vào giữa hai đùi cô, khiến cô càng không chịu nổi.

“Đúng rồi, hắn đeo găng tay. ” Mã Tiểu Phi nhớ ra chi tiết này.

Bạch Cẩm Hi gật đầu, quan sát những vết bầm tím trên người cô ta: “Những vết này là do hắn làm à?”.

Mã Tiểu Phi gật đầu: “Hắn véo tôi, còn bóp tôi nữa”.

“Tôi rõ rồi. ” Bạch Cẩm Hi hỏi tiếp: “Hắn có mở miệng nói chuyện không?”.

“Không. ” Mã Tiểu Phi lí nhí: “Hắn im lặng từ đầu đến cuối”.

Lúc ra khỏi phòng ngủ, Bạch Cẩm Hi hơi thất thần. Châu Tiểu Triện ở bên ngoài gọi một tiếng, cô cũng không nghe thấy.

Châu Tiểu Triện lập tức nghiêm mặt, đi theo cô. Mấy người cảnh sát hình sự trong đội đều biết thói quen phá án của Bạch Cẩm Hi, tất cả đều vô thức dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Bạch Cẩm Hi quay về phòng khách mới ngẩng đầu, đảo mắt một vòng. Vừa định mở miệng, cô chợt nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. Anh đứng bên cửa sổ, dang dùng ngón tay chạm vào nửa dấu chân lờ mờ không thành hình ở trên đó. Bạch Cẩm Hi bất giác quan sát bàn tay vẫn đeo găng đen của anh. Đó là bàn tay dài, mạnh mẽ và điêu luyện.

Bạch Cẩm Hi hất cằm về phía người đàn ông, đồng thời hỏi nhỏ một đồng nghiệp trẻ tuổi đứng bên cạnh: “Anh chàng kia là ai thế?”.

Người đàn ông kia không quay đầu, tiếp tục quan sát vết xước trên tường.

Đồng nghiệp đáp: “À, là người đằng mình, bạn của cô gái báo án”.

Đúng lúc này, một vị công an khu vực dẫn một cô gái trẻ đi vào, giới thiệu: “Cảnh sát Bạch, đây là người báo án tên Tư Tư. Chúng tôi đã lấy lời khai, còn vấn đề gì cô có thể trực tiếp hỏi cô ấy”.

Cả Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều sửng sốt, đồng thời hướng ánh mắt về phía người phụ nữ vừa đi vào. Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng, gương mặt xinh đẹp, thần sắc mệt mỏi. Đó chính là cô gái tên Tư Tư mà bọn họ đã từng gặp. Nhìn thấy hai người, Tư Tư dường như không bất ngờ, cô ta nở nụ cười miễn cưỡng với bọn họ.

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đột nhiên có phản ứng, đồng thời quay đầu về phía người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.

“Tư Tư là bạn thân của Mã Tiểu Phi, cũng sống ở gần đây. ” Đồng nghiệp trẻ tuổi giải thích: “Sau khi xảy ra chuyện, Mã Tiểu Phi lập tức gọi điện cho Tư Tư. Cô ấy và… cảnh sát Hàn Trầm là người đầu tiên đến hiện trường”.

Anh ta còn chưa dứt lời, toàn bộ những người có mặt, từ cảnh sát hình sự đến công an khu vực đều ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cửa sổ, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.

“Hàn… Trầm?” Một người lên tiếng: “Không phải là Hàn Trầm thuộc đội cảnh sát hình sự của tỉnh đấy chứ?”.

Bạch Cẩm Hi cũng tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông.

Lúc này, Hàn Trầm từ tốn đứng dậy và quay người.

“Tôi chính là Hàn Trầm đó. ” Giọng nói trầm thấp, vô cùng dễ nghe như tiếng đàn cello vang lên. Nhưng ngữ khí của anh ngược lại rất lạnh nhạt.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng rọi vào ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng ngổn ngang khiến dáng vẻ của người đàn ông càng trở nên rõ ràng.

Mọi người đều ngây ra, bao gồm cả Bạch Cẩm Hi. Bởi đó là gương mặt trẻ trung và tuấn tú. Dưới cặp lông mày đen nhánh là đôi mắt dài, sống mũi thẳng và bờ môi mỏng hơi mím lại. Anh có thân hình cao lớn, đôi chân dài, lúc này lại mặc sơ mi đen, đeo găng tay đen nên càng tỏa ra khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng.

Người đàn ông này không giống cảnh sát hình sự, mà giống một tên sát thủ trẻ trung đẹp trai hơn.

Anh đảo mắt một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở Bạch Cẩm Hi. Đôi mắt đen thâm trầm và sắc bén, vô cùng lạnh lẽo, như có thể nhìn xuyên thấu người khác.

Bạch Cẩm Hi cũng nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Hàn Trầm là cái tên nổi tiếng trong ngành cảnh sát. Anh từng phá vô số vụ án quan trọng, trong đó bao gồm cả những kỳ án chưa có lời giải. Chỉ cần là cảnh sát hình sự có chút thâm niên ở tỉnh K, chẳng ai là chưa từng nghe qua danh tiếng của anh. Chắc cũng chỉ có anh chàng cảnh sát mới vào nghề cấp thấp vừa rồi mới không biết đến anh.

Thật không ngờ, anh chính là Hàn Trầm, cảnh sát hình sự số một của tỉnh K.

Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ trong giây lát. Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ không biết nói gì vào lúc này. Tâm trạng của mọi người tương đối phức tạp, kinh ngạc, hưng phấn, thấp thỏm, nghi hoặc… tất cả đều có. Họ vốn ở dưới đáy của giai tầng, bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị “đại thần” nên ai nấy đều lúng túng.

Hàn Trầm tháo găng tay, nhét vào túi quần: “Cô là người phụ trách hiện trường phải không?”.

Anh nói giọng Bắc Kinh chuẩn, uốn lưỡi hơi nặng, nhả chữ mượt mà, đồng thời mang một vẻ phớt đời đặc trưng của thanh niên Bắc Kinh khi mở miệng.

“Đúng vậy!” Bạch Cẩm Hi hàm hồ đáp, trong khi Châu Tiểu Triện ở bên cạnh vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Đi theo tôi!” Hàn Trầm đi đến bên cửa sổ.

Bạch Cẩm Hi lập tức tuân lệnh.

Nhìn thấy hai người đi sang một bên, những người cảnh sát khác gồm cả Châu Tiểu Triện liền tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, họ đều dỏng tai, lắng nghe cuộc trao đổi của hai người.

Ngoài cửa sổ bầu trời xanh biếc, mặt trời đã lộ khỏi tầng mây. Bạch Cẩm Hi liếc qua đường phố dần trở nên huyên náo rồi quay sang người đàn ông.

Đầu tiên, cô chú ý đến đôi mắt dài và sâu thắm của anh, tiếp theo là bàn tay đặt trên thành cửa sổ, ngón tay trắng trẻo, các đốt rõ ràng, nổi bật trong áo sơ mi màu đen.

Anh nhìn Bạch Cẩm Hi bằng ánh mắt lãnh đạm.

“Tôi không muốn nói những lời thừa thãi. ” Hàn Trầm cất giọng trầm thấp: “Vụ án này có ba điểm…”.

Bạch Cẩm Hi đột nhiên mỉm cười, ngắt lời anh: “Anh muốn nói đến những điểm này đúng không?”.

Hàn Trầm nhướng mày, nhìn cô chăm chú.

Những người cảnh sát hình sự khác đều dừng động tác. Vừa quay đầu, họ liền bắt gặp Bạch Cẩm Hi cho hai tay vào túi quần, đứng trước mặt Hàn Trầm. Cô hất cằm, nheo mắt, dáng vẻ rất kiêu ngạo.

Sau đó, Bạch Cẩm Hi không nhìn Hàn Trầm mà đi đến bên đám cảnh sát hình sự. Cô từ tốn vỗ tay, cất giọng lanh lảnh: “Được rồi, tôi sẽ trình bày chi tiết về vụ án. Mọi người hãy nghe đây…”.

Tất cả mọi người hết nhìn Bạch Cẩm Hi lại nhìn Hàn Trầm.

Bạch Cẩm Hi lên tiếng, ngữ khí vô cùng nghiêm nghị: “Tôi sẽ không nói những lời thừa thãi. Về vụ án này, tôi đã có…” Khóe miệng cô để lộ ý cười: “Ba kết luận”.

Cô vừa dứt lời, đám cảnh sát hình sự ngây ra rồi hướng ánh mắt về phía Hàn Trầm. Nhưng họ nhanh chóng bừng tỉnh. Bạch Cẩm Hi là ai chứ? Chính là “đệ nhất thần thám dân đen” của đồn cảnh sát Quan Hồ. Mọi người từng chứng kiến khả năng phá án của cô nên bây giờ mới nể phục cô như vậy. Mặc dù không nói ra nhưng mấy người đàn ông đều mặc nhận cô là “sếp” của bọn họ, chỉ đứng sau Đồn trưởng mà thôi.

Còn Hàn Trầm tuy danh tiếng lẫy lừng nhưng hôm nay họ mới lần đầu tiên gặt mặt. Đối với những người cảnh sát ở dưới đáy giai tầng, anh chỉ là “huyền thoại” không chân thực.

Bây giờ, Bạch Cẩm Hi rõ ràng không coi Hàn Trầm ra gì, thậm chí cố ý khiêu khích anh. Bọn họ đương nhiên cũng ngầm đứng về phía cô.

Bạch Cẩm Hi lại liếc qua Hàn Trầm. Anh không hay đổi sắc mặt, chỉ là đôi mắt dường như càng thâm trầm hơn.

Bạch Cẩm Hi quyết định không đếm xỉa đến anh. Cô đảo mắt một vòng rồi mở miệng:

“Ba kết luận là:

Thứ nhất, tội phạm sống trong phạm vi cách hiện trường vụ án khoảng năm cây số.

Thứ hai, thời gian làm việc của hắn tương đối linh hoạt.

Thứ ba, nghề nghiệp của hắn ta là công nhân, tài xế hoặc nhân viên chuyển phát nhanh…”

Thật ra, trong thiên hạ xuất hiện vô số tin đồn về Hàn Trầm.

Có người khen, anh là cảnh sát tốt nhất, là một thần thám có khả năng phá án xuất quỷ nhập thần, tính cách cứng rắn, tội phạm hễ nghe đến tên anh là rét run người. Nghe nói, chỉ vì lùng bắt một tên tội phạm nguy hiểm đang bị truy nã, anh từng bảy ngày bảy đêm liền không hề chợp mắt. Đến cuối cùng, khi bị sa lưới, tinh thần của tên tội phạm cũng gần như suy sụp.

Lại nghe nói, chẳng vụ giết người nào rơi vào tay anh mà không được giải quyết. Từng có một vụ án xảy ra ở địa phương, cảnh sát đau đầu mấy tháng trời vẫn không phá nổi, thế mà anh đi một vòng quanh hiện trường đã có thể xác định đối tượng tình nghi… Một cảnh sát có thâm niên từng hợp tác với Hàn Trầm phát biểu: “Mọi người không thể không khâm phục Hàn Trầm, bộ não của cậu ấy tỉ mỉ chính xác như chiếc máy tính, khả năng tính toán, logic và nhìn thấu chi tiết hơn người, tốc độ cũng nhanh một cách đáng ngạc nhiên”.

Nhưng cũng có tin đồn, anh là cảnh sát tệ nhất. Anh thuộc hạng người lắm tài nhiều tật, trái tính trái nết. Nghe nói, anh vốn là chuyên gia được Bộ công an đặc biệt mời về, là sĩ quan cảnh sát cấp một trẻ tuổi nhất, được giữ lại làm việc ở cơ quan cấp Trung ương. Vậy mà anh cố tình xuống địa phương làm một viên cảnh sát hình sự bình thường. Điều này khiến lãnh đạo Bộ nổi trận lôi đình.

Nghe nói, mối quan hệ giữa anh và lãnh đạo Công an tỉnh cũng như các đồng nghiệp không mấy tốt đẹp, có lẽ bởi vì tính cách của anh cao ngạo, không hòa đồng, chẳng thân thiết với một ai. Mỗi khi giải quyết vụ án anh lại giống như muốn bán mạng, hợp tác với anh rất căng thẳng, mệt mỏi, chẳng người nào chịu nổi.

Còn nữa, anh thường động một chút là xin nghỉ phép, biến mất dăm bữa nửa tháng. Không ai biết anh đi đâu và làm gì, rất vô tổ chức, vô kỷ luật.

Thậm chí có nguồn tin cho hay, anh thường lân la đến khu “đèn đỏ”, ăn chơi, cờ bạc, gái gú, không thiếu một trò nào, bồ bịch khắp nơi. Tuy nhiên, đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, bằng không, anh đã bị đuổi khỏi ngành từ lâu rồi.

Khi nghe nhắc đến Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi từng tưởng tượng ra dung mạo của vị “đại thần” này. Đó là một người đàn ông cục mịch, đầy lòng chính nghĩa, tính tình phóng khoáng và cổ quái.

Tất nhiên, cô cũng đã tưởng tượng ra dáng vẻ của người đàn ông ở hộp đêm tối hôm đó. Ví dụ, anh ta là một người trưởng thành, ngoài ba mươi tuổi, không biết chừng trên mặt còn có vết sẹo dài hay cụt mất ngón tay gì đó.

Nào ngờ khi hai con người hợp làm một, lại thành dáng vẻ trẻ trung, tuấn tú, lạnh lùng và có chút sát khí như thế này.

Bạch Cẩm Hi bất giác nhìn “huyền thoại” ở trước mặt.

Từ trước đến nay, cô là người gặp phải đối thủ mạnh sẽ càng trở nên mạnh hơn. Vì vậy, trước ánh mắt thâm trầm bức người của anh, cô càng sôi sục ý chí chiến đấu. Bạch Cẩm Hi sờ tay vào mặt dây chuyền đeo trên cổ (Đây là thói quen của cô. Bình thường, cảnh sát phá án rất hay có thói quen nhỏ như vậy), đồng thời mở miệng:

“Căn cứ vào lời khai của nạn nhân Mã Tiểu Phi, gần đây cô ấy không có mối quan hệ tình cảm nhập nhằng hay mâu thuẫn lợi ích với bất cứ ai, cũng không cãi nhau với người nào. Nạn nhân cho biết, diện mạo của tên tội phạm rất xa lạ. Tất nhiên, chúng ta vẫn phải tiến hành điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, nhưng kết hợp với đặc điểm của những vụ tương tự xảy ra trước đó, vụ này nhiều khả năng do người lạ gây án.

Khu vực do chúng ta quản lý chưa từng xảy ra vụ cưỡng hiếp với thủ pháp giống như vậy, các khu vực khác trong thành phố Giang cũng chưa từng nghe nói. Do đó, đây có thể là lần đầu tiên tôi phạm gây án. Ngoài ra, nơi này là khu phố cổ, địa hình vô cùng phức tạp, người không thông thạo đường xá thậm chí có thể bị lạc. Tội phạm tiến hành một vụ án đột nhập vào nhà tỉ mỉ chính xác như vậy, chứng tỏ hắn đã bỏ nhiều thời gian nghiên cứu địa hình và theo dõi đối tượng. Vì vậy, tôi đoán: Thứ nhất, tội phạm có khả năng sống ở quanh đây, hoặc đi làm ở khu vực này, phạm vi điều tra trọng điểm rộng khoảng năm cây số. Thư hai, hắn phải có nhiều thời gian nhàn rỗi và linh hoạt mới có thể nghiên cứu tỉ mỉ và chọn đúng thời cơ gây án mà không bị phát hiện”.

Mấy người cảnh sát gật đầu. Đây là kết luận cơ bản thường thấy, bởi phần lớn các vụ án đều do người sống ở khu vực phụ cận gây ra. Lúc này, Hàn Trầm vẫn đứng bên cửa sổ, không nói một lời.

Bạch Cẩm Hi tiếp tục lên tiếng: “Thứ ba, một khi xác định là người lạ gây án, vậy thì đối tượng chúng ta cần tìm là một người làm công việc cần đến sức và tay nghề như tài xế, công nhân, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên đưa nước…

Vì trong cả quá trình gây án, tội phạm thể hiện rõ khuynh hướng gia trưởng và tâm trạng phẫn nộ. Lúc tiến hành hành vi phạm tội, dù ở phía chính diện hay từ đằng sau, hắn đều khống chế nạn nhân một cách tuyệt đối. Hắn gây tổn thương đến thân thể nạn nhân một cách không cần thiết, tôi nghĩ, đó là vì làm vậy sẽ giúp hắn phát tiết, từ đó đạt được khoái cảm. Ngoài ra, hắn còn đập phá đồ đạc ở hiện trường, trong khi chúng ta không phát hiện tài sản bị mất cắp.

Chúng ta có thể tưởng tượng đối tượng tình nghi là một người như sau: Thân hình cường tráng, mạnh mẽ, tính gia trưởng bị đè nén, bất mãn và phẫn nộ trước hiện thực cuộc sống. Bình thường, hắn không để lộ ra bên ngoài. Có khả năng hắn lựa chọn một công việc thể hiện đặc trưng nam tính của đàn ông. Thêm vào đó, hắn dùng dây nilon và băng dính khống chế nạn nhân, thủ pháp rất linh hoạt, hắn lại có thời gian làm việc linh động nên tôi đoán, hắn là một tài xế lái xe tải, nhân viên chuyển phát nhanh hay thợ sửa điện nước…”.

Nghe xong phân tích này, mọi người đều trầm mặc. Hàn Trầm cũng im lặng, vẻ mặt anh không thay đổi.

Vài giây sau, Châu Tiểu Triện xúc động mở miệng: “Lão đại, chị phân tích hay quá. ” Bạch Cẩm Hi cười cười với cậu ta. Hai người không hẹn mà cùng quay sang Hàn Trầm. Có lẽ vẻ mặt của họ để lộ chút đắc ý, khóe miệng Hàn Trầm vụt qua ý cười.

Khi anh cười tất nhiên càng đẹp hơn lúc bình thường. Con ngươi đen nhánh cũng tựa như chứa đựng tia sáng lấp lánh, khiến người đối diện không thể rời mắt. Mặc dù từng bị một vố trong tay anh nhưng vào thời khắc này, bắt gặp nụ cười ấy, trái tim Bạch Cẩm Hi cũng bất giác run rẩy. Tuy vậy, ngoài mặt cô vẫn thản nhiên nói với các đồng nghiệp: “Mọi người làm việc đi!”.

Đám cảnh sát hình sự tiếp tục bận rộn, người thì tìm kiếm manh mối ở hiện trường, người thì đi hỏi thăm hàng xóm sống ở xung quanh…

Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đi ra ngoài. Như chợt nhớ ra điều gì, cô liền quay đầu về phía Hàn Trầm, người đang bị lãng quên ở một bên, giả bộ bừng tỉnh: “Ồ đúng rồi, thần thám Hàn, suýt nữa tôi quên không hỏi, anh có cao kiến gì không?”.

Giọng cô lanh lảnh, khiến những người cảnh sát hình sự đến giờ mới phát giác, vừa rồi họquên mất sự tồn tại của vị “đại thần” này.

Tất cả đều dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt dò xét.

Bạch Cẩm Hi cũng nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hàn Trầm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Sau đó, anh rút gói thuốc và bật lửa từ túi quần, lấy một điếu kẹp vào đầu ngón tay, nhưng không châm thuốc mà chỉ nghịch chiếc bật lửa một cách khéo léo.

Hai người trầm lặng, mắt đối mắt trong giây lát. Bạch Cẩm Hi đột nhiên có cảm giác tự mình làm khó mình.

Hừm, thần thám siêu cấp cũng chỉ đến thế mà thôi. Cô biết trên đời này có nhiều “truyền kỳ” chỉ là hữu danh vô thực. Người đàn ông kia đã bị cô đánh bại rồi? Không còn gì để nói nữa, đúng không?

Bạch Cẩm Hi quay người cùng Châu Tiểu Triện chuẩn bị đi ra ngoài. Thấy bầu không khí thoáng chốc trở nên tẻ nhạt, mọi người liền tiếp tục công việc của mình.

“Hiện trường có ba điểm…”, giọng đàn ông trầm ổn, uốn lưỡi kiểu Bắc Kinh lại một lần nữa vang lên, “Ba điểm nghi vấn rõ ràng”.

Bạch Cẩm Hi giật mình, quay đầu về phía Hàn Trầm.

Anh hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú. Sau đó, anh tiếp tục cất giọng trầm thấp dễ nghe: “Điểm nghi vấn thứ nhất, đến cuối cùng, tội phạm dùng miệng khiến nạn nhân đạt cao trào. Đây là hiện tượng hiếm gặp trong các vụ cưỡng hiếp. Tại sao lại như vậy?”.

Mọi người, gồm cả Bạch Cẩm Hi đều hơi ngây ra.

“Thứ hai. ” Hàn Trầm đưa điếu thuốc lên miệng. “Tại sao hắn lại đập phá hiện trường? Nguyên nhân có thể vì muốn phát tiết sự phẫn nộ giống như cô phân tích, nhưng cũng có thể là nhằm mục đích che đậy điều gì đó. ”

Đám cảnh sát gật đầu, Bạch Cẩm Hi nhếch mép.

“Thứ ba, trong lúc gây án, tại sao hắn lại mở cửa sổ phòng ngủ?” Hàn Trầm cúi đầu châm thuốc, “Ngu à?”.

Bạch Cẩm Hi hoàn toàn sửng sốt.

Bởi hai từ “Ngu à?” thốt ra từ miệng một người đẹp trai, khí chất lạnh lùng tạo cảm giác chẳng hề ăn nhập chút nào. Nhưng anh lại nói một cách tự nhiên bằng âm điệu Bắc Kinh đầy bỡn cợt nên rất thu hút.

Tuy nhiên, quan trọng hơn là chi tiết “mở cửa sổ” mà anh vừa nhắc tới.

Khu vực này đông đúc, an ninh không tốt, thời điểm xảy ra vụ án lại là nửa đêm. Mã Tiểu Phi sống một mình, tầng này không cao nên không có khả năng cô ấy tự mở cửa sổ. Kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy, cửa sổ ở phòng khách, trên hành lang đều đóng chặt. Hơn nữa, Mã Tiểu Phi cũng khai, cửa sổ phòng ngủ là do tội phạm mở ra.

Một khi mở cửa, hiệu quả cách âm sẽ kém hơn, không có lợi cho việc gây án. Vậy tại sao tội phạm lại làm điều đó?

Trong lúc mọi người mải trầm tư suy nghĩ, Hàn Trầm đã đi ra ngoài, giơ tay đỡ hờ vai Tư Tư cả hai cùng đi thẳng xuống tầng dưới.

Tư Tư nhận được điện thoại của Mã Tiểu Phi vào tầm hơn một giờ sáng.

Hai người là hàng xóm, bình thường có mối quan hệ tương đối thân thiết. Nhiều lúc, Tư Tư còn gửi con trai nhờ Mã Tiểu Phi trông hộ. Nửa đêm hoang mang sợ hãi, Mã Tiểu Phi liền nhớ tới Tư Tư, người mẹ đơn thân có tính cách độc lập, kiên cường.

Đến hiện trường, Tư Tư vô cùng chấn động. Cô liền hỏi Mã Tiểu Phi có muốn báo cảnh sát hay không? Mã Tiểu Phi cũng là người phụ nữ có tính cách cứng cỏi. Dù rất đau khổ nhưng cô kiên quyết gật đầu.

Tư Tư gọi cho Hàn Trầm trước, bởi cô biết anh là cảnh sát hình sự.

Sau đó, cảnh sát lần lượt đến hiện trường.

Xuống dưới nhà, Tư Tư ôm vai Mã Tiểu Phi, quay sang nói với Hàn Trầm: “Anh Hàn, em cùng cô ấy đi bệnh viện trước. Anh…”.

Hàn Trầm gật đầu: “Em cứ đi đi!”.

Xe cấp cứu và xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi con ngõ. Có lẽ cũng nghe thấy danh tiếng của Hàn Trầm nên hai người cảnh sát khu vực gác ở ngoài khu nhà khách sáo chào hỏi anh.

Hàn Trầm gật đầu, dựa vào bờ tường, tiếp tục hút thuốc.

Lúc Bạch Cẩm Hi xuống dưới, mặt trời đã lên cao, ánh nắng tô điểm lên đường phố và khu nhà. Hàn Trầm đứng trong bóng râm, một chân chống lên bờ tường bẩn thỉu, cúi đầu hút thuốc. Khói thuốc dày đặc lan tỏa từ ngón tay nhưng đường nét gương mặt nghiêng của anh vẫn hết sức rõ ràng, lông mi dài che khuất đôi mắt. Dáng vẻ lúc hút thuốc của người đàn ông đó toát ra một vẻ uể oải và lạnh lùng khó tả.

Đầu óc Bạch Cẩm Hi vụt qua một ý nghĩ: Người đàn ông này là cảnh sát tệ nhất thì đúng hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Trầm liền ngoảnh đầu về bên này. Vẫn là đôi mắt thâm trầm đằng sau lớp khói trắng.

Bạch Cẩm Hi đút hai tay vào túi quần, thản nhiên đi qua chỗ anh đứng.

“Đau đến mức chảy nước mắt cơ à?” Giọng nói trầm trầm, không mặn không nhạt vang lên.

Bạch Cẩm Hi ngẩn người, vài giây sau mới có phản ứng. Hôm nay, cô đi làm với cặp mắt sưng húp. Ngoài Châu Tiểu Triện, những cảnh sát khác cũng chú ý đến cô. Người đàn ông này dám chế giễu cô? Cánh tay của cô…

Bạch Cẩm Hi dừng bước, hít một hơi sâu. Giây tiếp theo, cô xoay người nhanh như chớp, đè cánh tay vào cổ Hàn Trầm, đẩy mạnh anh vào bờ tường. Hàn Trầm không hề có phản ứng, để mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ nhìn cô chăm chú.

Bởi vì động tĩnh quá lớn nên hai người cảnh sát ở gần đó đều quay về bên này, kinh ngạc thốt lên: “Cảnh sát Bạch!”.

Bạch Cẩm Hi không hề để ý đến bọn họ.

Hành lang chật hẹp, thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau. Vì Hàn Trầm quá cao nên cô phải kiễng chân mới có thể đè tay lên cổ anh. Nhưng cũng chính vì vậy, cả người cô tựa hồ nằm gọn trong lòng anh.

Hàn Trầm không hề lúng túng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh. Ở cự ly gần, Bạch Cẩm Hi mới phát hiện, đồng tử của anh vừa đen vừa lớn, giống đôi mắt trẻ nhỏ. Thảo nào khi nhìn từ xa, cô bất giác bị đôi mắt này thu hút.

Tuy nhiên, bề ngoài Bạch Cẩm Hi vẫn không đổi sắc mặt, nở nụ cười lạnh lùng: “Bình thường, tôi đâu có nóng nảy như vậy”. Cô hạ giọng: “Nhưng có người quá ngông cuồng, thích gây thù kết oán, tôi cũng hết cách”.

Hàn Trầm chỉ im lặng nhìn Bạch Cẩm Hi. Sự trầm mặc của anh khiến cô khó chịu. Cô bỗng có cảm giác bản thân tung chiêu nhưng không biết đối thủ sẽ đi nước cờ tiếp theo như thế nào. Cô vừa định buông tay, anh liền nhướng mày, đáy mắt anh tỏa ra một tia lạnh lẽo.

Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm nhận một sức mạnh to lớn ập đến cánh tay mình. Cô lập tức bừng tỉnh nhưng không còn kịp nữa.

Hàn Trầm vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là đứng thẳng người, lồng ngực hất về phía trước, mạnh đến nỗi tay của Bạch Cẩm Hi không giữ nổi cổ anh.

Thôi xong rồi, Bạch Cẩm Hi buông thõng cánh tay theo phản xạ. Cô định bỏ trốn nhưng đời nào chạy thoát. Giây tiếp theo, cổ cô bị một bàn tay đầy sức mạnh khống chế, đẩy cô về phía bờ tường đối diện.

Hành lang chật hẹp, tối tăm, bốc mùi hôi mốc. Bạch Cẩm Hi bị Hàn Trầm ép vào bờ tường, suýt không thở nổi. Vốn định giơ chân đạp nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm của anh, cô bỗng không dám manh động.

Tựa hồ phát giác ra suy nghĩ của cô, khóe mắt anh vụt qua ý cười lạnh nhạt. “Cô thử nhắc lại câu vừa rồi xem nào?”

Bạch Cẩm Hi nghiến răng: “Anh đúng là đồ khốn!”.

Hai người mắt đối mắt, phả hơi thở vào mặt nhau. Bạch Cẩm Hi liền ngậm miệng. Cô biết anh đang đợi cô chịu thua. Đúng là một tên thâm hiểm, không có tình người.

Nhưng cô không muốn khuất phục. Một giây, hai giây, ba giây…

“Cẩm Hi!” Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.

Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi cùng quay đầu. Trên khu đất trống bên ngoài dãy nhà tập thể, Từ Tư Bạch mặc áo blouse trắng, đeo găng tay đang chau mày nhìn bọn họ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-71)