Câu chuyện năm đó
Ch.02 → |
Đúng mười một giờ đêm, tôi tháo giày, đứng lên mép sân thượng.
Từ góc độ này nhìn xuống, bức tường kính ngoài tòa nhà vừa dốc đứng vừa tăm tối, y hệt vực sâu vạn trượng, chỉ cần tôi tiến thêm một bước là thịt nát xương tan.
Cảm nhận bắp chân đang run rẩy, tôi giơ tay nắm chặt giá đỡ bằng sắt của tấm biển quảng cáo ở bên cạnh. Dù sao, tôi không phải thật sự muốn tự tử.
Tôi chỉ ôm tâm lý gặp may, hy vọng có thể thoát khỏi bàn tay khống chế của người nào đó.
***
Lúc xảy ra biến cố, tôi mới mười tám tuổi.
Tôi còn nhớ rõ, buổi tối hôm đó trời rất đẹp dù không có ánh trăng. Sau khi kết thúc buổi phụ đạo cho một cậu bé lớp bảy, tôi đi bộ qua ngõ nhỏ vắng lặng không đèn đường để về nhà. Mới đi vài bước, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở sau lưng.
Tôi nghi ngờ là kẻ xấu, lấy hết dũng khí chuẩn bị quay người. Nhưng đột nhiên một luồng khí nóng kỳ dị từ đằng sau bao phủ toàn thân tôi, khiến tôi ngất lịm.
Khi tôi tỉnh lại, xung quanh tối om. Chỉ có một luồng sáng rất nhạt ẩn hiện trên cao. Tôi lờ mờ nhận ra, đây là một căn phòng rộng lớn. Tôi đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Bốn bức tường không có cửa sổ, giường vừa cứng vừa lạnh lẽo, như được làm từ một thứ kim loại mềm nào đó.
Đúng lúc này, bức tường ở phía trước đột nhiên tách ra tạo thành một cái cửa. Hình dáng cửa rất kỳ lạ, có sáu cạnh, lúc đóng chẳng khác nào một bức tường. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào phòng, một người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa.
Bởi vì khoảng cách khá xa, tôi không nhìn rõ bộ dạng của người đàn ông, chỉ nghe thấy tiếng anh ta.
"Đội trưởng cảnh vệ." Anh ta nói: "Cô ấy ổn đấy chứ?" Giọng nói của anh ta đặc biệt ôn hòa dễ nghe.
Một người khác trả lời: "Ngài sĩ quan, cô ấy rất ổn, còn là gái trinh, chúc ngài có đêm đầu tiên vui vẻ."
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cảm thấy hoang mang và bất an vô cùng.
Người đàn ông cúi thấp đầu chui qua cửa đi vào phòng. Cánh cửa sau lưng anh ta từ từ khép lại. Tôi nhìn thấy ánh sáng màu bạc lấp lánh trên cầu vai anh ta, giống quân hàm của người lính. Anh ta còn đeo găng tay trắng toát, màu sắc đó đặc biệt nổi bật dưới ánh đèn.
Tôi muốn nhìn rõ hơn, nhưng căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Anh ta đi về phía tôi. Bước chân của anh ta trong đêm tối trầm ổn mà rõ ràng. Sau đó, anh ta dừng lại ở mép giường, hình bóng cao lớn bất động.
Anh ta lặng lẽ quan sát tôi. Lòng bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ quân nhân ở cùng tôi trong không gian kín mít u ám. Rơi vào hoàn cảnh này, điều tôi lo lắng không phải giữ trinh tiết mà liệu tôi có thể bảo toàn mạng sống thoát ra ngoài?
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn hỏi anh ta là ai. Nhưng tôi nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó.
"Xin anh hãy thả tôi ra, tôi sẽ nộp toàn bộ sổ tiết kiệm của tôi cho anh. Hơn nữa, tôi không nhìn thấy diện mạo của các anh, các anh hãy yên tâm..." Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thanh âm của tôi vẫn run run. Mấy từ cuối thậm chí còn hơi cao giọng, giống như đĩa nhạc bị xước nên lạc điệu.
"Tôi chỉ cần em." Anh ta cất giọng trầm ổn, đơn giản, đầy sức mạnh.
Trái tim tôi chìm xuống vực sâu.
Một bàn tay lạnh lẽo sờ mặt tôi. Chiếc găng tay làm bằng chất liệu mềm mại nhẹ nhàng lướt qua làn da tôi, khiến làn da trở nên nhạy cảm vô cùng. Toàn thân tôi cứng đờ, tôi không dám động đậy, để mặc anh ta sờ trán, lông mày, mắt, mũi, và cuối cùng là bờ môi của tôi. Ngón tay cái của anh ta vuốt nhẹ trên viền môi, gây ra cảm giác ngứa ngáy.
"Em rất bình tĩnh." Giọng nói trầm trầm dễ nghe lại vang lên. Anh ta có vẻ hiếu kỳ trước phản ứng của tôi.
Thật ra, tôi bị anh ta sờ mó đến mức khiếp đảm, cả người như treo trên sợi dây thép, không ngừng run bần bật..
Thấy tâm trạng anh ta có vẻ không tệ, tôi lấy dũng khí mở miệng: "Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được."
Anh ta trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Tôi xin lỗi."
Tôi không hiểu tại sao anh ta nói câu xin lỗi, nhưng không có thời gian đào sâu suy nghĩ, bởi vì anh ta tháo găng tay trắng ném xuống giường, sau đó nắm chặt bờ vai tôi. Một sức mạnh dịu dàng và không dễ kháng cự ập vào người, làm tôi ngã xuống giường.
Làm thế nào bây giờ? Tôi nghĩ thầm, nên vùng vẫy chống cự hay khuất phục?
Anh ta trông có vẻ cao lớn khỏe mạnh, bên ngoài lại có trợ thủ, tôi vốn không có khả năng thoát khỏi anh ta, phản kháng cũng vô dụng.
Chỉ phối hợp mới có thể giảm nhẹ đau đớn. Nhận thức này như ngọn lửa thiêu đốt đầu óc tôi, một ngọn lửa chân thực và tàn khốc.
Thân thể anh ta đè lên người tôi trong nháy mắt. Người anh ta rất nặng, nhưng không nặng như tôi tưởng, ít nhất không khiến tôi nghẹt thở. Chất liệu vải trên người anh ta vừa mềm mại vừa lạnh lẽo, hơi thở của anh ta ngược lại nóng hổi. Hai xúc cảm xa lạ đan xen, khiến tôi không mấy dễ chịu.
Mỗi động tác của anh ta đều dứt khoát, có mục đích rõ ràng. Đầu tiên, anh ta túm hai tay tôi, cố định ở trên đầu. Sau đó anh ta bóp cằm tôi và phủ môi xuống.
Tôi hoàn toàn không biết làm thế nào để ứng phó nụ hôn của anh ta.
Năm mười sáu tuổi, tôi từng có một nụ hôn với cậu lớp trưởng mà tôi yêu thầm từ lâu. Sau đó, cậu ấy chuyển trường, mối tình đầu của tôi kết thúc.
Nhưng nụ hôn của người đàn ông này khác hoàn toàn cậu bạn đó. Miệng anh ta có một mùi vị tươi mát trong lành, như một loại quả không mùi ngọt ngào. Anh ta hôn chậm rãi và dịu dàng. Đầu mũi lành lạnh của của anh ta chạm vào má tôi. Anh ta không để râu, cũng không đói khát đến mức không thể khống chế bản thân. Anh ta liếm bờ môi của tôi, sau đó thò đầu lưỡi vào trong miệng tôi. Đầu lưỡi của tôi cứng đờ, đành để mặc anh ta liếm mút.
Một cảm giác tê ngứa xa lạ như dòng điện truyền từ đầu lưỡi đến toàn bộ cơ thể tôi, khiến tôi rất không thoải mái.
Vài chục giây sau, anh ta buông tha đầu lưỡi, nhưng lại liếm một lượt khoang miệng tôi. Hôn kiểu này hơi buồn nôn, nhưng dòng điện chạy trong cơ thể tôi ngày càng lớn mạnh.
Đúng lúc này, anh ta buông lỏng người tôi, tách hai chân tôi và ngồi quỳ ở giữa.
Ý thức chuyện sắp xảy ra, ngực tôi như bị một tảng đá nhọn đè nặng, khiến tôi tức thở và đau đớn vô ngần.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, tôi phảng phất nghe thấy vô số tiếng thét gào trong đầu óc, khiến đầu óc tôi sắp nổ tung.
Đến lúc này, lý trí của tôi trôi dạt tận phương nào. Tôi lập tức ngồi bật dậy, ra sức leo xuống giường dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông. Nhưng chỉ vừa chạm mặt đất, một bàn chân tôi bị siết chặt, như bị khóa bởi một cái vòng sắt rất cứng.
"Buông tôi ra!" Tôi rõ ràng thét lên, vậy mà thanh âm run run tắc nghẹn.
Đáp lại tôi là một động tác kéo mạnh, tôi lập tức bị lôi về giường. Anh ta nằm đè lên người tôi, khóa hai tay, kẹp chặt hai đùi của tôi, khiến tôi không thể động đậy.
Mặt anh ta kề sát trên mặt tôi, nhưng do xung quanh tối om nên tôi vẫn không nhìn rõ diện mạo của anh ta.
"Nghe lời." Anh ta cất giọng khàn khàn: "Cho tôi."
Thanh âm của anh ta hơi khác so với trước đó, thể hiện sự nôn nóng khó kiềm chế. Sống đến mười tám tuổi, tôi chưa bao giờ tuyệt vọng như khoảnh khắc đó.
Tôi không thể thoát khỏi.
Tôi đau khổ đến mức muốn khóc.
Đùi tôi đột nhiên mát lạnh. Anh ta đã cởi váy của tôi, toàn thân tôi càng cứng đờ.
Anh ta lật người tôi, đẩy đầu gối của tôi lên cao. Tôi biến thành tư thế nằm sấp nhục nhã.
Lần đầu tiên kết thúc qua loa chóng vánh. Tôi thu mình ở trên giường, không muốn động đậy. Người đàn ông ngồi bên mép giường một lúc rồi lại nằm lên người tôi.
Anh ta vùi mặt vào mái tóc dài của tôi. Cơ bắp trên ngực anh ta rắn chắc, bàn tay ôm eo tôi có những vết chai rất cứng. Lúc anh ta tiến vào cơ thể tôi, ban đầu tôi rất đau, sau đó không còn đau đớn, nhưng có một cảm giác khó chịu hơn cả đau đớn dội lên trong lòng tôi.
Sau khi trải qua lần đầu tiên, tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng người đàn ông dường như vẫn chưa thỏa mãn, anh ta lật đi lật lại người tôi, không ngừng chiếm hữu. Hết đợt sóng này đến đợt sóng mãnh liệt khác bao trùm toàn thân. Từ đầu đến cuối, tôi mơ mơ màng màng, để mặc thân thể chìm đắm trong run rẩy như bị kích điện.
Nếu tôi biết đập vào mắt tôi là thứ gì sau khi tôi tỉnh lại, tôi thà nhắm mắt ngất đi, cũng không muốn đối mặt với cơn ác mộng đáng sợ này.
Vừa mở mắt, tôi phát hiện đang nằm sấp trên một vật có lông cực kỳ to lớn. Vật này đen sì, chiếm đến một nửa chiếc giường. Tôi giật mình, cố gắng định thần, xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ.
Người đàn ông đó biến mất. Nằm dưới thân tôi lúc này là một con dã thú cực lớn. Hai chân có móng vuốt của nó đặt trên eo tôi. Tôi thậm chí còn cảm nhận được cơ thịt vừa cứng vừa dẻo dai trên chân nó. Móng của nó rất sắc, khiến da thịt tôi hơi đau. Tôi hình như ngồi trên bụng nó, dựa người vào hai chân sau to khỏe của nó.
Căn phòng vẫn tối om, nhưng đôi mắt của nó rất sáng. Đó là mắt của loài dã thú tròn xoe, con ngươi màu vàng. Nó nhìn tôi chăm chú.
Tôi sợ đến mức đờ người. Con dã thú trước mặt tôi rất lớn, lông rất dày, không phải hổ cũng chẳng phải sư tử. Tôi thậm chí còn chưa gặp loài động vật này bao giờ. Nó rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại ở đây?
Tôi muốn hét to, nhưng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào. Đúng lúc này, con dã thú tru tréo một tiếng. Sau đó có một thứ gì đó rất cứng, thúc vào thân dưới tôi.
Hiểu ra nó muốn làm gì, tôi sợ hãi đến tột độ! Người đàn ông đó đúng là tên biến thái, hắn bắt tôi và một con thú...
Tôi ra sức đẩy người nó, nhưng móng vuốt của nó giữ chặt thắt lưng tôi, bấm vào da thịt tôi.
"A... Đau quá!" Tôi hét lên. Tôi đang làm gì vậy? Nói chuyện với dã thú?
Nó đột ngột dừng động tác. Lẽ nào nó hiểu lời nói của tôi?
Tình huống tiếp theo nằm ngoài dự kiến của tôi. Rõ ràng tôi là người bị đau, thế mà nó tỏ ra đau đớn khó chịu. Nó phát ra tiếng rít khàn khàn, thân hình to lớn bắt đầu run rẩy, móng vuốt trên người tôi càng dùng sức mạnh. Đôi mắt dã thú sáng quắc đầy vẻ bi phẫn và điên cuồng, bất lực và tuyệt vọng, như thể ở giây kế tiếp, nó sẽ không chịu đựng nổi, đâm xuyên qua người tôi.
Không, nếu nó làm vậy, chắc chắn tôi sẽ chết.
Tôi không muốn chết.
Trong lúc ma xui quỷ khiến, tôi giơ bàn tay run run, sờ vào gương mặt hung dữ đáng sợ của nó. Tôi không biết tại sao tôi lại đi sờ mặt con dã thú. Có lẽ tôi muốn vỗ về nó khi thấy nó khó chịu, đồng thời để cứu bản thân.
Lòng bàn tay tôi truyền đến hơi ấm của nó, tôi liền dừng động tác. Dường như nó kinh ngạc trước phản ứng của tôi, nó nghiêng mặt, thè lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay tôi. Đầu lưỡi của nó nóng bỏng, trong khi bàn tay tôi rất lạnh. Nó thích sự tiếp xúc này?
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt con dã thú. Nó nhanh chóng không còn run rẩy. Hai con ngươi vừa u tối lập tức sáng quắc trở lại. Nó nhìn tôi chăm chú, như một người đang quan sát tôi.
Không còn cảm giác sợ hãi, tôi lấy hết dũng khí cúi thấp người, từ từ nằm xuống bộ ngực của nó.
"Đừng như vậy có được không?" Tôi nói khẽ, đồng thời vỗ vào bộ ngực cứng như một lớp da sắt của nó: "Tôi thật sự rất đau." Không hiểu tại sao, tôi có cảm giác nó nghe hiểu lời tôi.
Con dã thú không có bất cứ động tĩnh nào. Tôi chậm rãi ngồi dậy, từ từ leo xuống.
Nó vẫn bất động. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Cám ơn." Tôi nói. Nhưng đột nhiên, cằm tôi bị móng vuốt của nó giữ chặt. Sau đó, tôi nhìn thấy đôi mắt màu vàng của nó lóe qua, miệng tôi bị một luồng khí nóng lấp đầy.
Tôi vô cùng hoảng hốt, chỉ sợ nó cắn chết tôi, hoàn toàn không dám nhúc nhích, để mặc đầu lưỡi của nó quét qua miệng tôi. Mùi vị của nó không khó ngửi, ngược lại thơm tho mát rượi. Tôi cảm thấy có điểm gì đó bất thường, nhưng do nụ hôn quá đáng sợ, khiến đầu óc tôi mụ mị, không thể lưu tâm đến chuyện đó.
Cuối cùng, con dã thú buông người tôi, đôi mắt sáng của nó vẫn không rời khỏi mặt tôi.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng xương nứt vỡ răng rắc. Thân hình con dã thú trước mặt tôi từ từ thu nhỏ. Nó cuộn người và kêu ư ử.
Tôi đờ đẫn, không hề có phản ứng. Cảm giác phẫn nộ, hoảng sợ và nhục nhã trước đó đều biến mất, thay thế bằng chấn động và kinh ngạc.
Cuối cùng, nó khôi phục hình dạng con người. Thân hình cao lớn rắn chắc hoàn toàn trùng khớp người đàn ông trước đó. Anh ta vẫn giữ nguyên đôi mắt sáng quắc màu vàng, như ngọn đèn dịu dàng tỏa sáng trong đêm tối.
Toàn thân tôi cứng đờ. Người đàn ông giơ tay ôm tôi, để tôi gối lên cánh tay anh ta.
Sau đó anh ta đột ngột mở miệng.
"Tôi đến từ hành tinh Stan. Hoa Dao, vào ngày này bốn năm sau, tôi sẽ đến đón em." Khác với động tác mạnh mẽ lúc ở trên giường, giọng nói của anh ta trầm ấm dịu dàng, mang một cảm giác thoải mái yên lòng, giống dòng nước chảy lặng lẽ bên tai.
Hành tinh Stan? Đó là nơi nào? Anh ta là ai?
Tại sao anh ta biết tên tôi?
"Từ trường của Trái Đất không thích hợp, nên mỗi lần phi thuyền chỉ có thể dừng lại ở nơi này một ngày. Ngày hôm đó, em không cần làm gì cả, đợi tôi đến đón em." Anh ta nói tiếp.
"Tại sao lại là tôi?" Tôi hỏi.
Tôi tin anh ta là người ngoài hành tinh, nhưng tại sao lại là tôi?
Anh ta không bận tâm đến câu hỏi của tôi, thong thả nhặt quần áo bên cạnh giường, mặc từng cái một. Cuối cùng, anh ta đeo găng tay trắng. Trong khi đó, tôi vẫn ngồi quỳ trên giường, thẫn thờ nhìn anh ta.
Sau khi mặc quần áo, anh ta đột nhiên giơ tay nâng mặt tôi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi. Tôi bất động đón nhận nụ hôn. Một lúc sau anh ta mới dừng lại, đôi mắt màu vàng lặng lẽ quan sát tôi.
"Tôi rất xin lỗi đã làm những chuyện này với em." Anh ta ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Sau này... tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em."
Tôi không biết nên ứng đối thế nào, tất cả quá hoang đường. Một người đàn ông có thể biến thành thú cưỡng bức tôi, sau đó nói sẽ bù đắp cho tôi.
Anh ta buông người tôi rồi đi về phía cửa ra vào. Không hiểu anh ta làm gì, cánh cửa đột nhiên mở toang, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào phòng. Lúc bấy giờ tôi mới có dịp nhìn rõ hành lang bên ngoài. Đó không phải là hành lang bình thường, bởi vì từ tường, mặt đất đến trần nhà đều một màu bạc kim loại. Một người máy cao bằng người bình thường đứng ngoài cửa. Gương mặt nhỏ của anh ta làm bằng kim loại, hai mắt đỏ rực. Anh ta mặc bộ quân phục màu bạc, giơ tay chào kiểu quân đội với người đàn ông. Bàn tay người máy cũng là màu trắng bạc.
"Đội trưởng cảnh vệ, đưa cô ấy về nhà." Người đàn ông dặn dò người máy.
"Vâng ạ." Người máy trả lời nghiêm túc. Nhìn gương mặt góc cạnh của người máy, tôi cảm thấy hô hấp ngưng trệ.
Trước khi cúi xuống bước ra khỏi cửa, người đàn ông đột nhiên đứng im.
"Tôi sẽ cử binh sĩ ở lại bảo vệ em. Ngoài ra, tôi yêu cầu sự chung thủy của em, em có thể làm được không?" Anh ta không quay đầu nên tôi vẫn không thấy gương mặt của anh ta, tôi vẫn không biết anh ta trông như thế nào. Nhưng lần này tôi có thể nhìn rõ, anh ta mặc bộ quân phục màu xám nhạt, đeo găng tay màu trắng, anh ta có đôi vai rộng, eo thon, thân hình cao lớn, đôi chân thẳng dài.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nên gật lấy gật để. Dù không quay đầu, nhưng người đàn ông dường như có thể nhìn thấy phản ứng của tôi. Anh ta trầm mặc sải bước dài rời khỏi căn phòng. Cánh cửa sau lưng anh ta khép lại, căn phòng lại rơi vào tăm tối.
Ch. 02 → |