← Ch.02 | Ch.04 → |
Đứng ở đại sảnh là một cô nương vừa xinh đẹp vừa thướt tha, dáng người đẫy đà, nụ cười dâm đãng mê hoặc, nàng chính là nữ nhi của Lại bộ thượng thư Vương Trung Hiền - Vương Ngọc Diệp. Từ nhỏ tính cách của nàng đã kiêu căng, chỉ hơi không vừa ý liền đem tỳ nữ ra mà đánh mà chửi.
Hôm nay nếu không phải cha nàng ngàn cầu vạncầu, nàng sẽ không ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đến Từ gia trang. Cha nàng nói cái gì là củng cố địa vị, mở rộng gia sản, nàng căn bản là nghe không vào. Cho đến khi cha nàng nói ở Giang Nam có rất nhiều nơi để du ngoạn, châu báu, phỉ thúy, trang sức được làm rất tinh xảo. Từ gia trang lại là đệ nhất phú thương ở Giang Nam, tất nhiên là có rất nhiều bảo bối hơn ởBắc Kinh, sau khi cha nàng cam đoan lần nữa, nàng mới đáp ứng trụ lại ở Từ gia trang.
Đương nhiên nàng cũng biết cha nàng có tính toán.Chính là cái tên Từ Bộ Vân kia, nếu hắn giống như tên đồ tể thô tục hay nhà sư thì đừng mơ tưởng chạm vào nàng một cọng tóc. Nhưng, nếu là nam nhân tuấn mỹ thì lại khác.
Nhưng vào lúc này, Từ Bộ Vân xuất hiện ở chính sảnh, thấy Vương Ngọc Diệp, mi lập tức nhíu lại. Chậc! Đúng là cha nào con nấy, dáng người cũngchẳng tốt đẹp gì.
Vương Ngọc Diệp vừa thấy Từ Bộ Vân đúng là anh tuấn như thế, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, hơi nghiêng người về phía trước, khẽ lên tiếng nói:
"Từ trang chủ, Ngọc Diệp đi ngang qua Hàng Châu,đến Từ gia trang quấy rầy vài ngày, còn thỉnh trang chủ thứ lỗi." Lời vừa nói xong cũng liếc mắt đưa tình với Từ Bộ Vân. Trong lòng Từ Bộ Vân hừ một tiếng, vẫn lạnh lùng nói:
"Ngọc Diệp tiểu thư, bởi vì lệnh tôn có gửi gắm, nên những ngày này cô cứ ở lại trang, có cái gìcần, cứ việc phân phó hạ nhân."
"Ngọc Diệp cảm tạ Từ trang chủ trước." Vương Ngọc Diệp vẫn cất tiếng nói thánh thót kiều mỵ, đồng thời nghiêng người về phía trước, muốn tiếp cận Từ Bộ Vân.
Từ Bộ Vân hoàn toàn không để ý tới nàng, xoay người bước đi. Vương Ngọc Diệp còn tưởng Từ Bộ Vân là không muốn ở trước mặt mọi người biểu lộ hảo cảm đối với nàng ── nam tử nào trong thiên hạ mà không tham nữ sắc?
Nhất là nữ tử xinh đẹpgiống như nàng vậy, chỉ cần nàng phát huy vẻ quyến rũ, mặc kệ là ai đều quỳ gối dưới váy nàng..... Nhìn theo bóng lưng Từ Bộ Vân, nàng nở nụ cười quyến rũ pha lẫn dâm đãng.
Từ Bộ Vân vội vàng ứng phó với Vương Ngọc Diệp rồi trở lại thư phòng, nhìn thấy sổ sách nằm rải rác khăp nơi, nhớ tới khuôn mặt ửng đỏ của Phạm Tử Đình, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, dáng vẻ yêu kiều.....Chết tiệt! Vì sao mỗi lần đều có người đến phá chuyện tốt đẹp? Từ Bộ Vân ngẩng đầu suy nghĩ một chút, không lâu sau, đáy mắt dấy lên tia sáng nóng rực, cười lạnh một tiếng, lững thững bước ra ngoài.
--- -------
Sau khi Phạm Tử Đình từ thư phòng chạy như điên trở lại sương phòng, bởi vì hoảng sợ quá độ, chỉ khóc liên tục, khóc mệt mỏi rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ, bàn tay bé nhỏ còn nắm chặt chăn dưới thân. Đến giờ dùng bữa tối, Thu Nguyệt đi đến trướcgiường Phạm Tử Đình, Phạm Tử Đình buồn bực chuyện gì mà nước mắt ràn rụa, còn cau mày ngủ.
"Ưm......" Phạm Tử Đình xoay người nói mớ, cảm giác được bên giường có người, yếu ớt tỉnh lại, mímắt mở dần, biết là Thu Nguyệt, nước mắt lạikhông nghe lời chảy xuống...
Thu Nguyệt thấy mắt nàng sưng đỏ, vỗ nhẹ lưngnàng, dịu dàng nói: "Tiểu Đình, đã xảy ra chuyệngì?" Phạm Tử Đình chỉ là lắc đầu liên tiếp, nước mắt chảy ròng ròng. Nàng làm sao có thể đem chuyện mất mặt như vậy nói cho Thu Nguyệt nghe, nói trang chủ thật sự thích nam sắc, hôm nay còn động tay động chân với nàng ... ..... Nàng không bao giờ..... muốn đi thư phòng nữa.... ... Đó là tên cầm thú, hạ lưu, vô sỉ!
Phạm Tử Đình càng nghĩ càng bất lực, ôm chặt lấy Thu Nguyệt, vùi đầu vào trong ngực Thu Nguyệt,tiếng khóc nức nở từ trong lòng truyền ra.
Một màn này đều bị Từ Bộ Vân thấy tận mắt, thì ra sau khi hắn ứng phó Vương Ngọc Diệp xong, trở lại thư phòng nhìn đến cảnh tượng hỗn loạn, gợi lên ham muốn mãnh liệt Phạm Tử Đình của hắn, vì thếliền tìm đến sương phòng của Phạm Tử Đình.
Không ngờ hắn mới tới bên ngoài sương phòng, chợt nghe thấy tiếng khóc của Phạm Tử Đình rồi lờinói dịu dàng của Thu Nguyệt, lại nhìn đến hai người thân thiết ôm nhau, giống như một đôi tình nhân nùng tình mật ý, khóe môi Từ Bộ Vân không tự giác mím chặt thành mộ đường, tròng mắt đen xuất hiện tia sáng làm cho người ta sợ hãi, ghen tị khi nhìn hai người.... ....
Sau đó, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, phát ra một tiếng cười lạnh, bóng dáng chợt lóe lên, dùng khinh công tuyệt kỹ rời đi, hai người trong phòng vẫn không có phát hiện. Chỉ chốc lát sau, Từ Bộ Vân đã trở lại thư phòng Vụ viên, cấp tốc gọi Triệu quản sự đến.
"Triệu thúc, lúc nãy ta ở ngoài sương phòng thấy Tiểu Đình Tử ở cúng một chỗ với một vị cô nương, cô nương kia lai lịch ra sao?"
"Khởi bẩm trang chủ, tiểu cô nương kia gọi là Thu Nguyệt, là nữ nhi của Lâm Đại Nương, quản sự phòng bếp, cùng Phạm Tử Đình lớn lên với nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã. Hai người tình cảm khá tốt, trong trang mọi người đều nói đó làmột đôi trai tài gái sắc!"
Triệu quản sự cao hứng nói, không hề để ý tới sắc mặt Từ Bộ Vân lập tức trở nên xanh mét.
Thanh mai trúc mã? Chả trách Phạm Tử Đình đốivới sự gần gũi của hắn lại liều mình kháng cự, cũng khó trách mỗi ngày vừa đến thời gian dùng bữa tối đều tìm cớ trở về sương phòng, thì ra là muốn đi gặp hắn thân mật a! Trong lòng Từ Bộ Vân cuộn trào sóng dữ, hoàn toàn xem nhẹ việc nam nữ cùng một chỗ, âm dương hợp nhất mới là đạo lý trong trời đất, trong đầu luôn thầm nghĩ làm cách nào để đoạt lấy Phạm Tử Đình.
Đang lúc Từ Bộ Vân phiền chán nghĩ đến chuyệncủa Phạm Tử Đình thì ---
"Cốc cốc!" Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng đập cửa rất nhỏ.
"Tiến vào!" Từ Bộ Vân bực mình nói, vẫy tay ra hiệu Triệu quản sự lui xuống.
Đẩy cửa vào là Vương Ngọc Diệp. Sau khi cố tình trang điểm, ăn mặc, lúc này bộ dạng của Vương Ngọc Diệp càng kiều mỵ động lòng người, thật là xinh đẹp. Trên mặt nàng lộ nụ cười quyến rũ, bộ dáng thướt tha hướng đến Từ Bộ Vân.
Chậc! Nữ nhân này thế nhưng không hề lãng phíthời gian chút nào, chạng vạng đến trang, hiện giờliền chạy đến đây...... Xem ra thiên kim Vương tiểu thư cũng chỉ là một kẻ dâm đãng.
"Từ trang chủ!" Giọng nói thánh thót kéo thật dài,Vương Ngọc Diệp vô cùng hấp dẫn đến gần bêncạnh Từ Bộ Vân.
"Hử?" Từ Bộ Vân ngồi ở sau bàn đáp lời.
Hắn còn đang rất phiền lòng chuyện của Phạm Tử Đình, đúng lúc nàng có thể cho hắn phát tiết một chút.
"Ta có thể gọi ngài là Bộ Vân không? Dù sao cha ta cùng lão trang chủ là thế giao (chơi thân với nhau)! Ngài nói có phải hay không?"
Nói xong, nàng liền ngồi lên đùi Từ Bộ Vân. Thế giao? Thật không ngờ nàng có thể nói ra được những lời này! Phụ thân hai người hoàn toàn chưa từng gặp mặt, sao có thể nói là thế giao? Từ Bộ Vân âm thầm cười nhạt, có điều hiện nay trong lòng hắn phiền muộn, trước mặt có Vương Ngọc Diệp đúng lúc có thể chơi đùa, hắn cũng sẽ không vạch trần nàng.
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, đôi bàn tay to trực tiếp sờ soạng đôi gò bồng đảo của nàng, kéo áo ngoài làm lộ ra da thịt tuyết trắng cùng với cáiyếm màu đỏ tươi. Hắn dùng ngón tay vân vê xoa bóp hai đóa hồng mai trước ngực Vương Ngọc Diệp.... ......
"A! Bộ Vân, chàng thật xấu a, làm sao có thể như vậy chứ.... ..." Ngoài miệng Vương Ngọc Diệp khước từ, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn không giống như vậy. Nàng chìm đắm trong sự vuốt ve của Từ Bộ Vân.
Vương Ngọc Diệp đưa lưng về phía Từ Bộ Vân,ngồi ở trên đùi hắn, hắn cúi đầu liền cắn được bả vai tuyết trắng, hai tay không ngừng chà xác, chơi đùa bầu ngực của Vương Ngọc Diệp.
"A! Bộ Vân, dùng lực mạnh hơn.......A.... ......" Từ Bộ Vân xoa bóp gây cho nàng cảm giác kích thích, dưới thân Vương Ngọc Diệp bỗng nhiên ẩm ướt hẳn lên. Từ Bộ Vân nghe vậy, dùng bàn tay to tàn nhẫn hung bạo túm chặt bầu vú Vương Ngọc Diệp.
"A! Đau quá!" Vương Ngọc Diệp cảm thấy Từ Bộ Vân dùng sức quá mạnh, đang định nũng nịu oán giận thì Từ Bộ Vân cúi đầu cắn lên đôi vai trắng mịn của nàng. "A ----" Vương Ngọc Diệp kêu lên thảm thiết. Từ Bộ Vân rút ra một bàn tay, nhanh chóng tiến vào trong tiết khố của nàng, lướt qua bụi hoa rậm rạp, một đường thẳng tiến đến hoa huyệt mềm mịn, không thương tiếc đút ngón tay vào......
"A ──"
Vương Ngọc Diệp lại thét lên một tiếng chói tai. Ngón tay Từ Bộ Vân bắt đầu xỏ xuyên qua miệng hoa huyệt đã ướt át kia, giữa khe hở của huyệt khẩu chảy ra càng nhiều chất dịch trong suốt, trong nháy mắt, bắp đùi của Vương Ngọc Diệp đã ẩm ướt một mảng, cái mông xinh xắn cũng dính đầy mật dịch chảy ra từ huyệt khẩu......Vương Ngọc Diệp bị Từ Bộ Vân vỗ về chơi đùa đến mức dục hỏa bốc cao, hai chân không tự giác mở rộng ra, khe hở giữa đóa hoa cũng bị hé mở ra.
"Ôi! Mau...... Nhanh chút cho ta!" Vương Ngọc Diệp thở phì phò rên rỉ. Từ Bộ Vân đẩy nàng ngã trên mặt bàn, làm cho cặp tuyết lê đầy đặn đè lên sổ sách trên bàn, hắn vén váy của nàng lên, lộ ra đôi mông trắng nõn vun cao.
Hắn hơi hơi tách đôi mông ngọc ra, đóa hồng yên riêng tư của phụ nữ lập tức lộ rõ ra ngoài.
Hắn cởi bỏ quần lót, lộ ra phân thân đã sớm hiên ngang nghểnh đầu, ưỡn thắt lưng lên một cái, phân thân cứng rắn, nóng rực lập tức điên cuồng đâm vào lối vào hoa huyệt của Vương Ngọc Diệp, làm cho Vương Ngọc Diệp bật lên tiếng rên rỉ, thân hình run run, hoa hạch đã bị kích thích chảy ra càng nhiều chất lỏng trong suốt. Từ Bộ Vân dùng sức ởthắt lưng, bắt đầu nhịp điệu ra vào liên tục, trong lúc đâm vào rút ra càng làm cho Vương Ngọc Diệp rên rỉ dâm đãng không thôi......
"A...... Đúng rồi...... Chính là nơi đó...... Lại dùng sức một chút...... A......"
Khi rên rỉ quyến rũ, cặp mông của nàng cũng đồng thời nhô lên rất cao.
Nghe tiếng kêu dâm đãng của Vương Ngọc Diệp, dưới thân Từ Bộ Vân lại dùng sức không chút lưu tình va chạm đôi mông tuyết trắng vểnh cao kia.
Bởi vì Từ Bộ Vân tiến vào từ phía sau, mà nửa thân trên Vương Ngọc Diệp lại nằm sấp trên bàn, khi phân thân nam tính dũng mãnh tiến vào thông đạo, mỗi lần đều đâm thẳng vào nơi sâu nhất của hoa tâm.
Trải qua hết lần này đến lần khác dùng lực mạnh mẽ đẩy vào rút ra, Từ Bộ Vân có thể cảm nhận được bên trong thành vách truyền đến từng trận co rút......Vương Ngọc Diệp nắm chặt những tờ giấy trên bàn, mồ hôi chảy ròng ròng làm ướt đẫm hết cảtrán nàng, miệng phun ra vài chữ:
"A...... Ta không được......"
Vùng đất nữ tính riêng tư truyền đến từng đợt cảm giác nóng bỏng, nàng biết bản thân đã sắp đến cao trào, miệng vừa nói xong những lời nói dâm lãng thì cuối cùng toàn bộ nửa người trên đều nằm rạp trên mặt bàn. Hai tay Từ Bộ Vân nắm lấy vòng eo mảnh mai của nàng. Vẫn bắt buộc nàng nâng mông lên cao, làm cho vật đàn ông phừng phừng khí thế có thể thỏa thích ra vào hoa huyệt.
"A...... Tha ta đi...... Ta không được...... A......" Vương Ngọc Diệp đột nhiên phe phẩy đầu, thân thể run rẩy càng lúc càng dữ dội.
Từ Bộ Vân chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn nhu cầu của chính mình, giống hệt như một con mãnh thú, tra sức bắt nạt ức hiếp con mồi dưới thân. Trong khi dùng sức mạnh mẽ va chạm, hắn đến được cảm giác thỏa mãn, đối với chuyện của Phạm Tử Đình cũng hơi tiêu tan một chút. Qua hồi lâu sau, hắn gầm nhẹ một tiếng, đem mầm móng dục vọng phun trên đôi mông tròn trịa vểnh cao của Vương Ngọc Diệp. Sau khi phát tiết xong, Từ Bộ Vân bước ra khỏi cửa thư phòng, hoàn toàn không để ý tới Vương Ngọc Diệp y phục không chỉnh tề, giống như bùn nhão ngồi phịch ở trên bàn.
Sáng sớm hôm sau, Từ Bộ Vân sai người gọi Phạm Tử Đình đến thư phòng Vụ Viên, Phạm Tử Đình từ chối nói là đau dạ dày, muốn nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Từ Bộ Vân lại bảo người đi mời Phạm Tử Đình, nàng lại từ chối, nói là đau đầu muốn xem đại phu. Ngày thứ ba, gã sai vặt run rẩy truyền lời, nói là Phạm Tử Đình bị đau răng, đang tịnh dưỡng ở trên giường.
Phạm Tử Đình đùn Đông đẩy Tây chính là không muốn đến thư phòng gặp Từ Bộ Vân, gã đầy tớ truyền lời cũng vì vậy mà lo lắng đề phòng, sợ bị trang chủ chặt thành tám khúc. Nhưng kì lạ là mấy ngày nay Từ Bộ Vân đều rất có tính nhẫn nại, sau khi nghe gã đầy tớ hồi báo xong, chỉ bảo hắn lui ra, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Thật ra là mấy ngày này hắn bị Vương Ngọc Diệp làm phiền muốn chết. Từ đêm ở thư phòng kia, sau khi hắn mãnh liệt đòi hỏi nàng, Vương Ngọc Diệp liền nhận định bản thân chính là vị hôn thê của hắn, yêu cầu hắn mang nàng đến các danh lam thắng cảnh ở Hàng Châu để du ngoạn. Nhưng Từ Bộ Vân hoàn toàn chỉ xem nàng giống như đối tượng để phát tiết, ở trên đường du ngoạn, chỉ cần hắn muốn, mặc kệ là ở bên trong kiệu hay là trong sơn động, hắn đều khiến cho Vương Ngọc Diệp trở nên vô lực nhu nhược nằm sấp xuống, cuối cùng còn phải nhờ đến tỳ nữ bên người dìu dắt mới lên được kiệu, bởi vậy Vương Ngọc Diệp càng thêm khẳng định sắp tới mình sẽ là trang chủ phu nhân, Từ Bộ Vân đã muốn thì dễ dàng có như trở bàn tay.
Nàng nào biết Từ Bộ Vân cùng nàng du sơn ngoạn thủy là có mục đích, hắn đang thiết kế một cái bẫy khiến cho Phạm Tử Đình không thể không chui đầu vô lưới. Mấy ngày nay sở dĩ hắn chấp nhận lý dovớ va vớ vẩn này của Phạm Tử Đình, thật ra là muốn cho Phạm Tử Đình hãy buông ra tính cảnh giác, như vậy kế hoạch mới có thể tiến hành thuận lợi. Nghĩ đến đây, Từ Bộ Vân không khỏi cười lạnh......
← Ch. 02 | Ch. 04 → |