← Ch.03 | Ch.05 → |
Buổi tối, Phạm Tử Đình đem những chi tiêu gần nhất trong trang tính toán xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng có thể thoát khỏi những con số! Về phần sổ sách của cửa hàng Tô Châu, nàng sẽ không quản nó, ai kêu trang chủ hạ lưu như vậy, đối với nàng động tay động chân.
Phạm Tử Đình trở lại sương phòng, thức ăn nónghổi đã sớm ở trên bàn, Thu Nguyệt có chút đăm chiêu ngồi im trên ghế bên cửa sổ.
"Oa! Thơm quá! Thu Nguyệt, hôm nay ngươi lại nấumón ngon nào vậy?"
Phạm Tử Đình vui vẻ nói, dù sao bận rộn cả ngày, điều mong nhất chính là được ăn uống no nê, xua tan một ngày vất vả.
Thu Nguyệt nghe vậy liền thu hồi suy nghĩ đang lạc vào cõi thần tiên, miễn cưỡng nở một nụ cười, vẻ mặt mất tự nhiên nói:
"Nhân lúc còn nóng ăn đi! Bị lạnh sẽ ăn không ngon"
Phạm Tử Đình không chú ý tới vẻ mặt không bình thường của Thu Nguyệt, rửa tay ngồi xuống, vìđược ăn mà vui hẳn lên. Trong bữa ăn Phạm Tử Đình hứng thú nói chuyện rất vui vẻ,Thu Nguyệt dường như khá trầm mặc, đối với lời nói của Phạm Tử Đình chỉ mỉm cười hưởng ứng. Khi Phạm Tử Đình ăn no xong, mới phát hiện bạn tốt có điều gì đó không đúng.
"Thu Nguyệt, ngươi hôm nay nói rất ít nha, hình như có tâm sự gì.... ..... Có chuyện gì nói cho ta biết được không?"
"Không.... ..... Không có gì! Chỉ là ta nghĩ chúng taở bên nhau cũng rất lâu.... ..... Cũng phải mười mấynăm rồi đúng không?"
Thu Nguyệt nhìn Phạm Tử Đình nói.
"Đúng vậy! Chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Trong khoảng thời gian đó phát sinh không ít việc, may mắn là có ngươi chăm sóc ta, nếu không ta cũng không hiểu được nên làm cái gì bây giờ đâu!" Phạm Tử Đình nhìn ra ngoài cửa sổ. "Có muốn ra ngoài ngắm trăng hay không? Hôm nay trăng rất tròn."
"Được!" Thu Nguyệt gật đầu hưởng ứng.
Ánh trăng chiếu xuống hai bong dáng nhỏ xinh đangtản bộ dọc theo hậu viện. Gió thổi nhè nhẹ, hoa mai lay động, làm cho cảnh vật thật sinh động. Sau khi tản bộ xong, Thu Nguyệt liền thúc giục Phạm Tử Đình trở về phòng tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi thật sớm.
Phạm Tử Đình nằm thoải mái trong bồn tắm, hai chân đánh trong nước, chân không có bị quấn nên mắt cá chân trông có vẻ rất nhỏ xinh, mái tóc được vấn cao, vài sợi tóc đen kịt mỏng manh rũ xuống vành tai như đang tỏa sang trong đêm tối, toàn thân da thịt nõn nà, vô cùng mịn màng.
Thu Nguyệt một bên dùng khăn giúp Phạm Tử Đình kì lưng, một bên dùng ngữ điệu bình tĩnh nói:
"Tiểu Đình, ba ngày sau ta sẽ đi Tô Châu, một tháng sau mới có thể trở về, thời gian này ngươi phải tự chăm sóc mình nha."
Đang ở trong bồn tắm vui vẻ đùa nghịch Phạm Tử Đình nghe vậy thật kinh ngạc mà yên lặng bất động, chân nàng ở giữa không trung, một cảm lạnh như băng từ lòng bàn chân chạy thẳng vào trong lòng.... ...
"Cái gì? Làm sao có thể có việc này? Thu Nguyệt ngươi nói rõ ràng một chút!" Phạm Tử Đình từ trong bồn tắm đứng dậy, lộ ra bả vai tuyết trắng cùng bầu ngực xinh xắn.
"Tiểu thư Triệu gia ở Tô Châu cuối tháng xuất giá, Từ gia trang chúng ta đảm nhiệm của hồi môn hàng thêu dệt, sợ không kịp nên cần đẩy nhanh tốc độ, trang chủ mệnh lệnh cho ta đến Tô Châu hỗ trợ." Thu Nguyệt nhịn nước mắt xuống nói.
"Bên Tô Châu cũng có phường thêu, lấy trực tiếp người từ Tô Châu đi qua là có thể a. Vì sao lại muốn ngươi lăn lội đường xa?" Phạm Tử Đình hổn hển la hét.
"Mẹ ta cũng nói như vậy. Nhưng Triệu quản sự nói đây là do trang chủ hạ lệnh, không ai có thể làm trái." Khóe mắt Thu Nguyệt rưng rưng nước.
"Lại là hắn!" Phạm Tử Đình nghiến răng nghiến lợi. Từ Bộ Vân không chiếm được nàng, lại xuống tay với Thu Nguyệt sao? Đê tiện, vô sỉ , hạ lưu, cầm thú....
.Phút chốc Phạm Tử Đình từ bồn tắm bước ra, vội vàng lau qua thân thể, liền đem dải lụa quấn qua loa trước ngực, bắt đầu mặc vào nam trang của nàng.
"Tiểu Đình, ngươi làm cái gì?" Thu Nguyệt nhìn mộtloạt động tác của Phạm Tử Đình, khó hiểu hỏi.
Phạm Tử Đình vừa mặc quần áo vừa nói với Thu Nguyệt: "Mấy ngày tới ngươi cứ ở trong phòng, nếu trang chủ ép buộc ngươi đi Tô Châu, ngươi liền trốn lối sau đi ra ngoài. Ta đi tìm trang chủ lý luận."
Nàng nổi giận đùng đùng chạy tới hướng thư phòng, đẩy cửa ra, bên trong chỉ có sự yên tĩnh,cùng với sổ sách, giấy, bút, nghiêm mực đều nằmở trên bàn.
Phạm Tử Đình lại vội vàng chạy tới hướng Vũ Thanh lâu, cũng không có. Kỳ quái, bình thường lúcnày trang chủ không phải ở thư phòng chính là Vũ Thanh lâu a! Chẳng lẽ ......ở Tinh Nguyệt Hiên? Tinh Nguyệt Hiên là nơi nàng chưa từng đi qua, nhưng vì Thu Nguyệt, nàng cũng không lo được nhiều chuyện như vậy, hơi suy nghĩ một chút, liền hướng phía đông đi tìm.
Chỉ chốc lát sau, ở xa xa nàng nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng, bước chân càng thêm nhanh. Khi đến nơi, đứng trước cửa có tấm biển ghi rõ ràng ba chữ 'Tinh Nguyệt Hiên'.
Đối với nơi ngủ dành cho một người mà nói, thì đây là người rất cao lớn......Phạm Tử Đình nhìn cửa Tinh Nguyệt Hiên, không biết có nên đi vào hay không, nhưng vì Thu Nguyệt,nàng vẫn cố lấy dũng khí đẩy cửa ra. Mở cửa đi vào là một tòa bình phong khắc hoa, vòng qua bình phong là cái bàn tinh xảo, phía sau là giường lớn mà Từ Bộ Vân nằm ngủ, bốn phía giường có bốncây trụ giường kiên cố, đầu gỗ rắn chắc với những đường vân, hơn nữa còn giăng màn treo màu vàng nhạt, làm cho người ta một loại cảm giác ấm áp, an toàn. Chỉ là có một chút gì đó không bình thường.... .......
Giường trống không!
Đã trễ thế này, chẳng lẽ trang chủ vẫn còn lưu luyến ở Hồng Phượng lâu?
Nàng đang suy nghĩ trang chủ còn có thể đi chỗ nào, phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp mà bình tĩnh: "Như thế nào, tìm ta sao?"
Phạm Tử Đình quay lại nhìn Từ Bộ Vân, hoảng sợ. Hắn.......Sao hắn lại ăn mặc như vậy? Từ Bộ Vân chỉ dùng khăn quấn quanh bên hông,thân hình thon dài mà rắn chắc lộ ra không sót gì. Tóc rơi từ trên vai xuống, từng giọt nước trên tóc rơi xuống với tốc độ vô cùng chậm, đọng lại trên khuôn mặt hắn là nụ cười tà mị khi nhìn thấy Phạm Tử Đình mặt đỏ tim đập.
"Thế nào? Tiểu Đình Tử, đầu của ngươi đã khôngđau? Dạ dày đã không đau? Răng đã không đau? Cánh tay cũng không nhức mỏi sao?" Từ Bộ Vândùng giọng điệu trêu tức nói.
"Ngài.... ... Ngài muốn ta tới gặp ngài, ta đây khôngphải đã đến rồi sao?"
Phạm Tử Đình to gan nhưng lại có vẻ có chút chột dạ lên tiếng. "Đúng vậy, ngươi đã đến đây. Nhưng là ngươi vì tiểu tình nhân đáng yêu Thu Nguyệt kia mà đến?"Từ Bộ Vân nói, trong giọng nói mang theo một cỗ ghen tuông.
"Ngài.... .... Ngài đê tiện! Vì sao phải kêu Thu Nguyệt đi Triệu gia ở Tô Châu?"
"Bởi vì việc buôn bán cần. Ngươi cũng không hyvọng làm hỏng mất danh tiếng của Từ gia trang chứ!" Từ Bộ Vân nói y như thật.
"Căn bản là không cần phải phái người trong trangđi, trực tiếp đến phường thêu ở Tô Châu đưa người qua là có thể.
" Vẻ mặt Phạm Tử Đình lo lắng, âm điệu cũng không tự giác mà vút cao. "Ta chính là thích phái người trong trang đi, nhưvậy mới có thể chứng tỏ chúng ta coi trọng việc mua bán này." Từ Bộ Vân dùng giọng điệu thoải mái nói.
"Vậy thì cũng không nhất thiết phải Thu Nguyệt đi!"Phạm Tử Đình hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn căng quá chặt chẽ.
"Ta cứ thích phái nàng đi!" Từ Bộ Vân đặc biệt tăng mạnh ngữ điệu.
"Ngươi... chính là cố ý! Ngươi.... ... Ngươi đê tiện, hạ lưu, vô sỉ!" Phạm Tử Đình hét lên. "Ta không đê tiện, hạ lưu, vô sỉ, ngươi làm sao tới gặp ta đây?" Từ Bộ Vân vẫn là cười, nhìn thẳng Phạm Tử Đình.
"Ngươi.... .... Ngươi.... ...." Phạm Tử Đình tức giận đến không nói ra lời. Từ Bộ Vân nhướng mày nhìn nàng, thuận thế ngồixuống, như thể đang xem kịch vui. "Ngươi..... Ngươi không cần phái Thu Nguyệt đi! Van cầu ngươi! Vân đại ca.... ..." Dưới tình thế cấp bách Phạm Tử Đình không tự giác chuyển sang việc làm nũng, đến cả Vân đại ca đều kêu ra.
"Có thể! Vậy phải xem ngươi có nguyện ý haykhông, vì tiểu tình nhân của ngươi mà trả giá như thế nào." Từ Bộ Vân vẫn mang bộ dạng thương nhân tính toán tỉ mỉ.
"Sao?" Phạm Tử Đình có chút không hiểu rõ lắmtình huống.
"Ý của ta là, nếu muốn Thu Nguyệt ở lại cũng được, nhưng ngươi nhất định phải giúp ta làm một việc, đây là cái giá mà ngươi phải trả."
Thương nhân chính là thương nhân, ngay cả lưu lạicho người khác một đường sống cũng cò kè mặccả.... ....Thu Nguyệt cũng không phải là hàng hóa nha! Gian thương! Phạm Tử Đình trong lòng thầm mắng.
"Đơn giản thôi, chỉ cần việc ta làm được ta đều có thể làm. Ta có thể giúp ngài làm sổ sách thu chi, giám sát tình hình vận chuyển, buôn bán của các cửa hàng, dọn dẹp thư phòng, đốn củi lửa..... Ta cũng đều làm.
" Muốn nàng làm việc thì nói sớm, cần gì phải vòng vèo tìm Thu Nguyệt gây phiền toái chứ. "Những việc đó cũng không cần ngươi làm." Khóe miệng Từ Bộ Vân nhếch lên một nụ cười sâu xa khó hiểu.
"Vậy ngài muốn ta làm cái gì?" Vẻ mặt Phạm Tử Đình hoài nghi.
"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi ở lại Tinh Nguyệt Hiên ba ngày, ta sẽ không phái tiểu tình nhân của ngươi đến Tô Châu." Trong cặp mắt đen của Từ Bộ Vân có một đám lửa sáng ngời đang chậm rãi bùng cháy lên.
"Ở lại Tinh Nguyệt Hiên ba ngày?" Phạm Tử Đìnhvẫn không hiểu được ý tứ của hắn, có điều, bây giờ lòng nàng tràn đầy thắp thỏm chuyện của Thu Nguyệt, cũng không suy nghĩ sâu xa liền thuận miệng trả lời:
"Được, ta đồng ý với ngài. Nhưng trước hết ngàihãy hạ lệnh không phái Thu Nguyệt đến Tô Châu." "Ta muốn xem trước biểu hiện của ngươi một chútrồi mới nói sau!" Nói xong, Từ Bộ Vân liền cầm cánh tay Phạm Tử Đình đi đến giường.
"Ngài.... .... Ngài làm cái gì?" Phạm Tử Đình vừa hoảng hốt kêu gào, vừa giãy dụa.
"Làm chuyện ta muốn làm!" Từ Bộ Vân đẩy Phạm Tử Đình ngã lên tấm chăn mềm mại bằng gấm, tiếp theo thân hình cường tráng liền đè lên, rất nhanh liền cởi giày của Phạm Tử Đình, lộ ra bàn chân bóng loáng.
"Ta..... Vừa rồi ta đã nói, ta không phải nam nhân a..... Nhưng.... ... Ngươi cũng không nghe, còn...... còn vẫn.... ..." nghĩ đến cảnh vừa rồi, nước mắt Phạm Tử Đình lại chảy xuống. Trong lòng đang tràn ngập dục hỏa giống như bị hắt một chậu nước khiến Từ Bộ Vân thực sự rất không thể tiếp nhận được.
Đối mặt với tình huống không thể ngờ này, trong đầu hắn hiện lên hàng trăm nghi vấn, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng chỉ có tiếng khóc nức nở của Phạm Tử Đình.
Thấy đôi mắt Từ Bộ Vân nhìn chính mình, một câu cũng không nói, Phạm Tử Đình nghẹn ngào nói: "Phải rồi....Thật xin lỗi trang chủ, ta không phải làm nam sủng mà ngài cần." Thấy Từ Bộ Vân vẫn không hé răng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn."Lần khác ta lại đến, trên đường đi sẽ tìm người đến hầu hạ ngài."
Cái gì? Nàng thật sự nghĩ rằng hắn yêu thích người cùng giới? Thấy nàng rơi lệ như mưa, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, mái tóc đen dài rối tung xõa trên bờ vai tuyết trắng, một đôi mắt thông minh chứa đầy nước mắt, hàng lông mi thật dài cũng bị ẩm ướt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở theo tiếng nức nở, cánh môi khẽ run, làm người ta muốn liều lĩnh hái lấy nó, da thịt toàn thân trắng nõn không tỳ vết, bộ dáng ngượng ngùng cuộn hai chân lại, lấy tay bảo vệ trước ngực, hình thành một bức tranh xinh đẹp, cũng mê hoặc ánh mắt của hắn.
Chết tiệt! Nàng rõ ràng là than nữ nhi không hơn không kém, vậy mà mấy ngày nay mắt hắn bị mù, không phát hiện ra được! Phạm Tử Đình nào biết Từ Bộ Vân đang mắng mắt mình vụng về, còn tưởng rằng hắn thật sự tức điên, bối rối tìm quần áo giày vớ, một lòng thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi Tinh Nguyệt Hiên.
"Ngươi đang làm cái gì?" Từ Bộ Vân lạnh lùng nhìn nàng. "Trang...... Trang chủ, ngài là thích nam tử, ta.... ... Ta không nên ở chỗ này làm chướng măt. Chờ ta mặc quần áo xong, lập tức rời đi, mong ngài không cần tức giận." Phạm Tử Đình vừa nói vừa cúi mặt nhìn xuống đất.
Quái lạ? Giày của nàng tại sao lại không thấy? Từ Bộ Vân cười lạnh một tiếng
"Ngươi cho là đêm nay ngươi có thể thoát thân được sao?" Gì cơ? Đang vội vàng tìm giày, Phạm Tử Đình vừa nghe, ngây ngốc sững sờ tại chỗ, động tác cũng ngừng lại.
"Phạm Tử Đình, bất luận ngươi là nam hay nữ, đêm nay ngươi cũng phải là của ta!" Dứt lời, Từ Bộ Vân túm lấy mắt cá chân trơn bóng của nàng, kéo nàng về phía mình.
"A!" Phạm Tử Đình bị bắt nằm ở trên giường, Từ Bộ Vân một lần nữa đè nàng lại.
"Không...... Không cần! Ngài không phải thích nam nhân sao? Không nên đụng ta, mau dừng tay!" Phạm Tử Đình sợ hãi kêu lên.
Từ Bộ Vân vì trừng phạt nàng lừa gạt mình, cố ý nói: "Đúng, ta thích nam tử, nhưng ta cũng không bài xích nữ nhân."
Hắn thuận tay kéo hết quần áo còn sót lại trên người nàng xuống, lúc này từ trên xuống dưới của Phạm Tử Đình chỉ còn lại mỗi tiết khố mỏng manh, cùng dải lụa màu trắng xộc xêch trước ngực. Dải lụa ở trên thân hình tuyết trắng ngọc khiết chẳng khác gì tiên nữ quấn tơ lụa, ở trên giường hiện ra một bức tranh cực kỳ mê hoặc.
Bàn tay to của Từ Bộ Vân xé rách tiết khố duy nhất che thân cho nàng, tiếng vải vóc bị xé rách kích thích hắn, vật nam tính sớm đã dâng trào chờ lệnh.Trong mắt hắn lóe lên ánh lửa nhiếp hồn người,nhìn thấy nữ thể mê người dưới thân,ánh lửa trong mắt càng thêm sáng ngời, yết hầu hoạt động cao thấp lên xuống, để lộ ra dục vọng nóng cháy.
Đôi bàn tay to của hắn lại gắt gao khóa chặt hai tay Phạm Tử Đình, cúi đầu xuống hút lấy cánh môi rung động vào miệng của mình, đầu lưỡi liếm dọc theo hình dáng đôi môi tuyệt đẹp của Phạm Tử Đình. Cánh môi Phạm Tử Đình bị hôn, khiến cho tiếng kháng nghị của nàng trở nên mơ hồ không rõ. Lưỡi Từ Bộ Vân giống như con rắn nhỏ bướng bỉnh, lưu luyến trên cánh môi trong chốc lát, liền muốn xâm nhập vào hơi thở mùi đàn hương trong miệng nàng, thế nhưng Phạm Tử Đình lại cắn chặt hàm răng, Từ Bộ Vân ở dưới thân dùng lực một chút, nàng bị đau liền hô lên một tiếng, Từ Bộ Vân lập tức túm lấy cái lưỡi của nàng, cuốn chặt không buông, gắt gao hút, nước bọt ngọt ngào khiến cho hắn đòi hỏi lần nữa.
Phạm Tử Đình chưa từng trải qua nụ hôn nồng nhiệt, câu hồn đoạt phách như thế, so với sự xâm phạm ở thư phòng lần trước chỉ có hơn chứ không kém. Nàng hoàn toàn thôi quẫy đạp, bất động áp ở trên người Từ Bộ Vân, chỉ có thể để cho lưỡi của hắn tùy ý tàn sát bừa bãi ở trong miệng nàng. Xấu hổ chầm chậm lan nhanh, Phạm Tử Đình cảmthấy thân thể khô nóng không chịu nổi, một cảmgiác khó hiểu từ bụng dưới dâng lên, thật muốn tìm nơi nào đó để phát tiết cảm giác nóng cháy kia...... Hô hấp của nàng dần dần trở nên dồn dập, cảm giác khô nóng khiến hai gò má của nàng ửng đỏ, hai tay đang giãy dụa cũng từ từ không dùng nhiều sức, cuối cùng vô lực rũ xuống hai bền đầu gối thêu.
Từ Bộ Vân cảm giác được Phạm Tử Đình thuậntheo, vì thế bàn tay to chụp xuống hai bầu vú cao ngất, xoa bóp hai nụ hoa trước ngực nàng, dùng sức vừa phải, khiêu khích khiến cho nơi nữ tính riêng tư của Phạm Tử Đình chậm rãi tiết ra yêu dịch.
Đầu lưỡi của hắn khẽ cắn bả vai mà lúc nãy đã bỏ qua, còn ở bên tai nàng thổi nhẹ khí......
"Thoải mái không?"
Tiếng nói Từ Bộ Vân càng thêmtrầm thấp hơn nữa, hơi thở nam tính của hắn làm cho thân thể người con gái nhỏ bé dưới thân run rẩy, khó chịu vặn vẹo rồi bỗng nhiên giật nảy một cái. Động tác uốn éo này khiến cho thân hình Từ BộVân chấn động mạnh, bởi vì khi hai đùi trắng nõn của nàng vặn vẹo không cẩn thận ma sát vào phân thân nam tính đã sớm dâng trào của hắn.
Từ Bộ Vân lại càng đi xuống, đem đóa hồng mai trước ngực ngậm vào trong miệng trêu chọc chơiđùa, đầu lưỡi trơn trượt lại tận tình liế mút, cuồng dã mà kích tình, làm ý thức Phạm Tử Đình một mảnh hỗn loạn không thể tự hỏi, hoa huyệt giữa hai đùi chảy ra càng nhiều chất dịch trong suốt ẩm ướt. Một bàn tay của hắn đi xuống vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Phạm Tử Đình, xuyên qua bụi hoa rậm rạp, tìm được vùng cấm địa tiềm ẩn phía dưới bụi hoa, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cửa huyệt.
"A...... Không...... Không cần......" Miệng Phạm Tử Đình thốt ra những lời khước từ không rõ.
Từ Bộ Vân luyện công nhiều năm nên bàn tay cực kỳ khoẻ mạnh, vuốt ve da thịt non mịn, kích thích nữ thể dưới thân càng thêm phấn khởi. Da thịt toàn thân Phạm Tử Đình vốn trắng như sứ nay lại nổi lên sắc hồng, nụ hoa hồng phấn trước ngực càng thêmsẫm màu......
Từ Bộ Vân vừa lòng khi nhìn thấydáng vẻ mê loạn của Phạm Tử Đình, mái tóc đen dài như mây xõa tung trên gối thêu, ánh mắt hé mở, đôi môi đỏ mọng run rẩy, dường như chịu không nổi lần đầu tiên vui sướng.
Tay kia của hắn cũng không nhàn rỗi, tiếp tục xoa nắn gò ngực Phạm Tử Đình, dưới sự kích thích vừa ở trên vừa ở dưới, huyệt khẩu Phạm Tử Đình đã sớm trở nên ẩm ướt một mảnh. Ngón tay Từ Bộ Vân bỗng nhiên tiến vào trong đường đến đóa hoa ──
"A...... Đau.... ..." Chưa từng có người đụng chạm qua nơi bài xích dị vật đến từ bên ngoài, trong vách tường hoa kính nhỏ hẹp tràn ngập cảm nhận sâu sắc, đau đớn chợt đến khiến cho lý trí Phạm Tử Đình hồi phục đôi chút.
"Ngài đừng như vậy...... Buông...... Mau thả ta ra!" Dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn làm Phạm Tử Đình kêu khóc, đôi tay nhỏ bé vốn dĩ vô lực đặt ở hai bên gối cũng vung lên, đánh vào lồng ngực to lớn của Từ Bộ Vân.
"Không...... Không cần...... Dừng tay...... Mau dừng tay!"
Từ Bộ Vân mắt thấy Phạm Tử Đình lại giãy dụa lần nữa, bất đắc dĩ rút ngón tay dính đầy chất dịch trong suốt trong hoa kính ra, nâng nửa thân trên lên, kiềm kẹp lại đôi tay đang múa may loạn xạ trênkhông trung của Phạm Tử Đình lại.
Giờ phút này hắn cũng mất đi tính nhẫn nại, dùng dải lụa quấn quanh ngực Phạm Tử Đình cột chặt hai tay của nàng lại cùng một chỗ, một đầu khác của dải lụa thì cột tại cột giường. Hai tay mất đi tự do khiến choPhạm Tử Đình kinh hoảng từ cổ họng phát ra âm thanh tắc nghẽn.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay...... Không cần! Buông......"
Bởi vì hai tay bị trói, lại giơ lên cao quá đỉnh đầu khiến cho bầu ngực của nàng càng thêm đứng thẳng, rất tròn, cũng bởi vì giãy dụa mà thân hình trần trụi của Phạm Tử Đình đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, ở dưới ánh nến càng có vẻ trắng nõn sáng ngời, kích thích thị giác Từ Bộ Vân. Hắn tách hai đùi đang kẹp chặt của Phạm Tử Đình ra, tự mình chen thân vào giữa hai chân nàng.
"Không...... Mau dừng tay......" Phạm Tử Đình vô lực kêu gào lên, hai chân mảnh khảnh trắng noãn không ngừng đá đạp lung tung trên chăn gấm. Nữ nhân này!
Từ Bộ Vân bắt được đôi chân quẫy đạp cuồng loạn của nàng, đem hai chân Phạm Tử Đình kéo ra hai bên, nơi riêng tư dính đầy mật nước, đóa hoa khẽ run, trong nhụy hoa đỏ thẫm của đóa hoa không ngừng chảy ra chất dịch trơn ướt, tất cả đều hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn.
"Không...... Đừng nhìn! Đừng nhìn mà......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Tử Đình đỏ bừng nóng ran như bị lửa thiêu, chưa từng trải qua tư thế nhục nhãnhư vậy - hai tay bị trói, hai chân bị tách ra thật rộng, nơi riêng tư bại lộ ở trước mắt người khác, toàn thân không mặc gì cả.
Phạm Tử Đình muốn thoát khỏi bàn tay to đangnắm lấy chân nàng của Từ Bộ Vân, nhưng bất kể dùng cách gì cũng đều không thoát được. Nhìn thấy Từ Bộ Vân nhìn chằm chằm vào chỗ kín của mình, cảm giác vô cùng nhục nhã khiến nàng nhắm chặt hai mắt, cả mặt chôn vào gối thêu, vô lực khóc nức nở.
Từ Bộ Vân nhìn thấy hoa huyệt của Phạm Tử Đình dính đầy chất lỏng trong suốt hoa, đôi cánh hoa đỏ thẫm run rẩy, dường như đang mời gọi hắn tiến vào. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị, mở tung khăn vải ở thắt lưng ra, phân thânnam tính đã sớm khẩn cấp ngẩng cao đầu.
Hắn bắt lấy chân nàng áp vào bắp đùi, làm cho đầu gối Phạm Tử Đình dựng cao lên, sau đó lại đem đầu gối của nàng tách ra bên ngoài sườn, nơi nữ tính riêng tư vẫn như cũ bị bại lộ ở dưới tầm mắt của hắn.
Phạm Tử Đình chưa từng trưng ra loại tư thế hổ thẹn như thế này , mà Từ Bộ Vân thì tăng cường dao động, ngược lại làm nàng có một loại khoái cảm bị ngược đãi, cảm giác tê dại dưới thân khiến nàng yêu kiều thốt ra tiếng.
Từ Bộ Vân dùng nam tính thật lớn ma sát huyệt khẩu Phạm Tử Đình, mũi nhọn nam tính dính đầy chất dịch chảy ra từ trong hoa kính, nhìn khuôn mặt kích tình đỏ ửng như rặng mây của Phạm Tử Đình, lại nghe nàng mềm mại vô lực yêu kiều rên rỉ, rốtcuộc hắn cũng không thể nhẫn nại, động thắt lưng một cái, đem phân thân nam tính cứng rắn tiếnnhập lối vào ướt át của Phạm Tử Đình, đồng thời cũng phá tan lá chắn mỏng manh tượng trưng cho xử nữ kia, hang động chật hẹp của nàng gắt gao siết chặt vật nam tính của hắn.
"A ── đau! Đau quá ──" Phạm Tử Đình nhăn mặt nhíu mày thành một đường, hàm răng cắn chặt môi dưới, nước mắt không nghe lời cứ thế chảy xuống dưới.
"Dừng tay! Mau dừng tay......" Nàng liều mạng quát to, hai tay bị trói cố gắng giãy dụa, làm giường phát ra tiếng vang rất nhỏ, cảm giác tê dại lúc trước đã muốn biến mất, thay vào đó là cảm giác tòan thân đau đớn.
"Tử nhi bảo bối, nhẫn nại một chút......" Từ Bộ Vân dùng ngón tay khẽ xoa hạt ngọc phía trên hoa kính, hy vọng mật dịch chảy ra càng nhiều càng tốt, giảm bớt thống khổ của người con gái nhỏ bé dưới thân. Hắn rút phân thân ra khỏi tiểu huyệt non mềm, rồilại dùng lực thẳng tiến ──
"Bảo bối, nàng thật chặt......" Từ Bộ Vân cắn chặtrăng bật ra ra những lời này, trời biết hắn cũng sắp nhịn không được!
Hắn muốn liều lĩnh rút ra cắm vào, liều lĩnh thẳng tiến một mạch đến hoa tâm...... Từ khuôn mặt tuấn tú nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, có thể nhìn ra được sự nhẫn nại của hắn đã muốnđến cực hạn. Thân thể quyến rũ, mịn màng thơmtho, hai tay bị trói hoàn toàn thần phục, làm bản tính chinh phục của hắn đạt được thỏa mãn thật lớn, phân thân nam tính ở trong hoa kính chặt khít cũng thúc giục hắn khoái ý rong ruổi.
Phạm Tử Đình vặn vẹo thân hình, muốn giãy ra khỏi dưới thân Từ Bộ Vân, nhưng động tác uốn éo này, ngược lại làm cho Từ Bộ Vân rốt cuộc nhịn không được, gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt mông xinh của nàng, mạnh mẽ kéo ra đưa vào, lực đạo cuồng mãnh, nhiều lần đâm thẳng đến hoa tâm. Nước mắt sớm đã rơi đầy trên hai gò má mịn màng của Phạm Tử Đình, kêu khóc chứng tỏ nàng đau đớn biết bao nhiêu, nhưng Từ Bộ Vân hoàn toàn đã bị dục hỏa chiếm giữ, chỉ một lòng thầm nghĩ phát tiết dục vọng giống như dã thú ở trên người Phạm Tử Đình.
Hai tay Từ Bộ Vân chuyển qua bắp đùi Phạm Tử Đình, hơi dùng một chút lực, càng thêm nới rộng khoảng cách giữa hai chân ra, mơ hồ có thể thấy được một chút máu xử nữ dính ở nơi riêng tư trên làn da tuyết trắng, cũng nhiễm đỏ chăn gấm trên giường, hắn vẫn đang liên tục mãnh liệt ra vào nơi nữ tính riêng tư mỏng manh của Phạm Tử Đình.
Do thắt lưng Từ Bộ Vân không ngừng chuyển động nên hoa huyệt không ngừng chảy ra hoạt dịch trong suốt, làm dịu nơi hai người kết hợp, Phạm Tử Đình không hề cảm thấy đau đớn như trước nữa, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu cùng nam nhân có quan hệ xác thịt, bất kể là ở trên tâm lý, hay trên sinh lý đều không có chuẩn bị sẵn sàng, ở sâu trong nội tâm điên cuồng thầm nghĩ nhanh chóng chấm dứt tất cả những chuyện này.
Phạm Tử Đình vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng bệch, lúc Từ Bộ Vân tạm dừng, tim của nàng như treo lơ lửng ở đằng kia, hoàn toàn quên mất chuyện nàng bị đoạt đi sự trong sạch.
Đúng vậy! Từ nhỏ phụ thân nàng có nói cho nàng không thể tùy tiện đến Tinh Nguyệt Hiên, không thể lừa gạt chủ tử, người nào vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi trang.
Nếu là bị trục xuất khỏi trang, thì nàng không có nhà để về, càng không thể cùng Thu Nguyệt ở một chỗ? Phạm Tử Đình nghĩ đến đây, nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống. Từ Bộ Vân vốn chỉ định trêu đùa nàng mà thôi, không nghĩ tới nàng tự nhiên lại khóc, nghĩ nàng là vì chuyện đêm qua, liền đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói:
"Đừng khóc. Ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Hả? Tại sao hắn lại nói như vậy? Rõ ràng là nàng không đúng, hắn có bạc đãi nàng chỗ nào sao? Phạm Tử Đình nghĩ lại, đúng rồi! Đêm qua...... Nhớ lại đêm qua...... bất giác nàng mặt đỏ tim đập, sao lại nghĩ tới chuyện này nữa vậy. Bị đoạt trong sạch một cách không minh bạch, nàng càng thêm rơi lệ không ngừng.
"Được rồi, đừng khóc nữa!" Từ Bộ Vân một mặt dỗ Phạm Tử Đình, một mặt từ trên giường ôm lấy thân thể trần trụi của nàng. Cảm giác chính mình bị ôm đi, Phạm Tử Đình vặn vẹo thân thể
"Ngươi.... ... Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Không được nhúc nhích!" Từ Bộ Vân hung ác phunra những lời này. Thì ra là do Phạm Tử Đình vặn vẹo thân hình, khéo sao cọ xát vào trước ngực hắn, vì thế hắn hít vào một hơi thật sâu, liều mình kiềmchế dục vọng muốn đem nàng lên giường của mình.
Phạm Tử Đình nghe vậy, cũng thật nghe lời. Hắn có thể cứ như vậy mà ném nàng cả người trần truồng ra ngoài trang hay không? Phạm Tử Đình càng nghĩ càng sợ hãi, tay nhỏ bé không tự giác rung rẩy hẳn lên, Từ Bộ Vân còn tưởng nàng bị lạnh.
"Ngoan, cũng sắp đến rồi."
Xuyên qua bình phong, đẩy cánh cửa đá bí mật ra, lập tức hiện ra bóng mát của lá cây, rất nhiều cây cỏ xum xuê khác sinh trưởng thuận theo tự nhiên.
Tiếp tục đi về phía trước, là một ôn tuyền, nước suối từ trong khe chảy ra, bên suối là một đài phun nước đồ sộ bằng đá. Tuy nói là do bàn tay con người tạo nên, nhưng hoàn toàn tương thích với môi trường thiên nhiên xung quanh, không hề có chút giả tạo, có thể thấy được người thiết kế ra khung cảnh này là một người tỉ mỉ.
Từ Bộ Vân trời sinh thích sạch sẽ, từ khi phát hiện phía sau Tinh Nguyệt Hiên có ôn tuyền này, vì để thuận tiện tắm rửa và thả lỏng tâm tình, hắn liền tựmình thiết kế bể ôn tuyền này, khéo léo xây dựng nó với Tinh Nguyệt Hiên kết hợp cùng một chỗ.
Trong khi Phạm Tử Đình ngẩng đầu thưởng thức khung cảnh xung quanh ôn tuyền, Từ Bộ Vân ôm nàng nhảy xuống nội trì.
"A!"
Phạm Tử Đình bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ, theo phản xạ hai tay ôm chặt lấy bả vai rộng lớn của hắn, vì thế Từ Bộ Vân vừa lòng khóemôi nhếch lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Ngâm mình vào nước suối, Phạm Tử Đình cảm thấy cả cơ thể thư giãn thoải mái. Nàng phải trải qua một đêm hoan ái, dấu vết xanh tím khắp cơ thể mềm mại, giờ phút này, do hơi nóng xung quanh, vết tích màu đỏ trên da thịt tuyết trắng càng thêm rõ ràng, hai má hơi ửng hồng, chất lỏng màu đỏ đã khô lại giữa hai chân, cũng theo nước suối mà được tẩy sạch.
Phạm Tử Đình nhất thời nổi hứng muốn vui đùa, lấy tay vuốt mặt nước, tiếng cười trong trẻo, cùng với khuôn mặt nổi lên nụ cười ngây thơ khiến cho dục vọng Từ Bộ Vân lại nổi lên, không khỏi ôm chặt thân hình mềm mại trắng nõn vào trong lòng, vùi đầu vàosau gáy hít lấy mùi hương, nửa thân dưới nóngcháy dính sát mông nàng.
Phạm Tử Đình cảm nhận được dục vọng của đànông ở phía sau, dừng động tác nghịch nước, e lệ cúi đầu. Tuy rằng hai người đã có quan hệ xác thịt, nhưng nàng đối với loại động tác thân mật này vẫn cực kỳ không quen, hé ra khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín.
Bàn tay Từ Bộ Vân ở trên người nàng bắt đầu không an phận mà dao động, chỗ nào hắn lướt qua đều khiến nàng như bị điện giật. Phần eo của hắn bắt đầu sử dụng lực đong đưa, hạ thể nam tính nóng cháy không ngừng đụng chạm vào chiếc mông tròn, Phạm Tử Đình biết nàng nếu không sớm thoát khỏi hắn, chỉ sợ lại giống như đêm qua bị hắn khôngngừng xâm nhập.
"À.... ... Trang chủ.... ..." Nàng ấp a ấp úng, muốn giải đáp nghi vấn trong lòng. "Gọi ta là Vân!" Tay hắn vuốt ve bụng nàng.
"Ừm...... Vân.... ..... Ngài.... .... Ngài không phải thích nam sắc sao? Sao..... sao lại chạm vào nữ nhân?" Gọi tên của hắn, trong lòng Phạm Tử Đình thật sự không được tự nhiên.
"Là ai nói ta thích nam sắc?" Từ Bộ Vân không cho là đúng, giọng nói vang lên bên tai Phạm Tử Đình. "Ồ.... ... ta...... ta trước kia phẫn nam trang a!
Hành vi trước kia của ngài làm cho ta nghĩ là.......nghĩ là.... ..." Giọng Phạm Tử Đình càng ngày càng nhỏ, mặt càng ngày càng hồng đến nỗi không nói nên lời.
"À, cho nên ngươi nghĩ rằng ta thích nam sắc?"Bàn tay to của hắn đi xuống, xoa nắn huyệt khẩu của nàng.
"Đúng vậy.... ...." Ngón tay Từ Bộ Vân tham lam tiến vào bên trong huyệt khẩu khiến cho Phạm Tử Đìnhmột trận run rẩy, tay nhỏ bé vội vàng ngăn cản sự xâm chiếm.
"Ngài.... .... Ngài đừng như vậy, trước hết chúng ta hãy nói rõ ràng mọi chuyện đã! A...... Không cần lạiđi vào....."
Phạm Tử Đình bối rối ngăn cản ngón tay thứ hai tiến vào, nhưng lúc này Từ Bộ Vân mạnh mẽ để nàng ngồi trong lòng, mở rộng hai chân ra, dòng nước ấm áp tiến vào huyệt khẩu, khiến cho Phạm Tử Đình không ngừng run rẩy, hắn thuận lợi đem ngón tay thứ hai tham lam xâm nhập vào hoa kính.
"A.... ... Ngài.... ...... Dừng tay.... ...." Bởi vì Phạm Tử Đình dựa lưng vào ngực Từ Bộ Vân, lại bị hắn ômngồi, tư thế như vậy rất khó kiềm chế được hắn.
Nàng bị vỗ về chơi đùa đến ý loạn tình mê, hai tay vô lực khoác lên trên khuỷu tay Từ Bộ Vân, thở gấp liên tục. Bị ngón tay xâm nhập, hoa huyệt không ngừng chảyra mật dịch, đóa hoa đỏ bừng, vách thịt khẽ rung động.
"Không...... Không cần...... A......" Phạm Tử Đình bị trêu đùa, vô cùng hưng phấn, không thể thừa nhận khoái cảm ngày càng nhiều, ngửa đầu kiều mị rên rỉ, toàn thân run rẩy, da thịt hơi run lên.
Từ Bộ Vân rút tay ra, xoay Phạm Tử Đình về phía chính mình, hai người mặt đối mặt, đem hai chân của nàng mở ra, đặt chân nàng vòng quanh eo mình, hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ xinh của nàng, khẽ nhấc mông nàng lên, để vật đàn ông nóng cháy của mình nhắm ngay huyệt khẩu ướt đẫm của nàng, ấn mông nàng xuống, nam tính dưới thân lập tức xuyên qua tầng tầng đóa hoa, bị thành vách bên trong hoa kính gắt gao bao kẹp lấy, cái loại khoái ý này làm hắn rên rỉ ra tiếng, khoái cảm được tạo ra do bịcưỡng chế cũng đánh sâu vào Phạm Tử Đình.
Vận dụng mông, cơ bắp thắt lưng, gậy lửa bắt đầu luật động ra vào hoa huyệt, bởi vì phát sinh quan hệ trong nước ấm, ra vào đặc biệt dễ dàng thuận lợi.
Mỗi khi Từ Bộ Vân dùng sức tiến lên, liền kéo thân mình Phạm Tử Đình xuống, nhiều lần đều va chạm đến chỗ sâu nhất trong hoa tâm, cũng gây cho hai người kích thích thật lớn. Hết lần này đến lần khác bị xâm nhập mạnh mẽ, khiến cho lửa tình của PhạmTử Đình càng bốc cao, móng tay bấm thật sâu lên lưng Từ Bộ Vân, khẽ lắc đầu quát to :
"Vân...... Ta thật sự không chịu được! Mau...... Mau dừng tay......"
Từ Bộ Vân cũng không muốn cứ dừng tay như vậy, ngược lại, một bàn tay hắn hướng lên trên đỡ lấy lưng ngọc của Phạm Tử Đình, đem thân thể của nàng tựa vào ngực mình, tay kia thì vẫn nắm chặt mông nàng, hai chân của nàng vẫn ôm lấy thắt lưng của hắn.
Hắn dường như muốn đem Phạm Tử Đình hòa nhậpvào cơ thể mình, nam tính dưới thân không ngừng cắm vào rút ra, dường như không bao giờ có thể đủ thỏa mãn. Bởi vì thời gian dài va chạm kích thích nên hoa kính sinh ra co rút, Phạm Tử Đình rốt cuộckhông chịu nổi thét chói tai ra tiếng, thân thể mềm mại như điện giật run rẩy, tiếp theo toàn thân vô lực nằm gọn trên người Từ Bộ Vân, mái tóc sớm ướt đẫm, ánh mắt tan rã, môi đỏ mọng run run, hai gò má như hoa hồng đỏ tươi, tay nhỏ bé vô lực bấu lên bả vai rộng lớn của hắn.
Từ Bộ Vân kéo sát mông của nàng, bắt đầu xâm nhập mạnh mẽ nhất, nước suối văng khắp nơi, sau khi cuồng mãnh rút ra đút vào, gầm nhẹ một tiếng, ở chỗ sâu trong hoa tâm đổ đầy mầm mống nóng bỏng. Một hồi lâu sau, trong bồn chỉ còn tiếng động của nước.
Từ Bộ Vân thở dài một hơi, rút nam tính vẫn đang chôn sâu ở trong hoa huyệt ra. Tuy rằng hắn rất muốn hưởng thụ cá nước thân mật, nhưng thấy cô gái bé nhỏ trong lòng đã muốn lâm vào trạngthái mê man, đành ép dục vọng trong lòng xuống,chỉ sợ nàng mấy ngày nữa cũng không xuống giường được. Hắn ôm tiểu nữ nhân ngồi ở giữa dòng nước suối, tinh tế nhấm nháp môi đỏ mọng của nàng, khi thì hút, khi thì khẽ cắn......
Qua một thời gian, Phạm Tử Đình lờ mờ tỉnh lại, nhìn vào tròng mắt đen kích tình của Từ Bộ Vân, trong thoáng chốc không biết nên nói gì, thân thể mềm mại di chuyển một chút, đột nhiên đau đớn khiến nàng đau đến nghiến răng. Hóa ra vừa rồi nàng nàng ngồi ở tư thế dạng chân, lại thêm Từ Bộ Vân mãnh liệt cuồng yêu, khiến bắp đùi của nàng truyền đến từng cơn đau nhức.
Từ Bộ Vân ngồi đó ôm lấy Phạm Tử Đình, dùng một cái khăn lớn bao lấy thân hình trần trụi của nàng, ôm nàng đi về hướng Tinh Nguyệt Hiên, còn chính mình thì lại trần như nhộng. Một lần nữa đặt Phạm Tử Đình trở lại giường, trên người đã lau sạch sẽ. Nhìn Từ Bộ Vân toàn thân ẩm ướt, Phạm Tử Đình đưa khăn cho hắn, Từ Bộ Vân tùy tay tiếp nhận lau mặt, đôi mắt không có một khắc rời đi tiểu mỹ nhân nằm trên giường. Phạm Tử Đình dùng chăn phủ lên thân thể trần trụi của mình,
"Ta...... quần áo của ta đâu?" "Ngươi là nói bộ y phục xanh xấu xí đó sao? Ta ném đi rồi!"
"Cái gì? Ngài ném đi rồi? Sao ngài lại ném y phục của ta?" Phạm Tử Đình bất giác tức giận.
"Đều là vì bộ y phục xấu xí đó hại ta nghĩ rằng ngươi là nam nhi, làm cho ta trì hoãn tới bây giờ mới có được ngươi. Ta đương nhiên ném nó đi."
Từ Bộ Vân bày ra giọng điệu đương nhiên.
"Vậy...... vậy ngài không phải yêu thích nam sắc sao?" Phạm Tử Đình lại nhớ tới vấn đề cũ.
"Ai nói ta yêu thích nam sắc?" Ngữ khí Từ Bộ Vân không kiên nhẫn nói.
"Này...... việc này...... trong trang của ngài đều không có thị thiếp, hơn nữa ngày đó ta ở thư phòng, ngài lại muốn...... Lại muốn......"
Tiếng nói của Phạm Tử Đình phun ra nuốt vào, không biết nên giải thích thế nào.
"Lại muốn thế nào hả?" Từ Bộ Vân trêu tức nói, thuận thế ngồi xuống giường.
"À...... Việc kia...... Ngài......" Phạm Tử Đình đỏ mặt, thật sự nói không ra lời.
"Ta không có thị thiếp là vì ta ngại nữ nhân phiền hà. Ta muốn nữ nhân chỉ cần đến Hồng Phượng lâu tìm hoa khôi nhạc kĩ, sau khi xong việc không phải phiền lụy. Về phần chuyện ngày đó ngươi nói......"
Từ Bộ Vân xấu xa nở nụ cười. "Đó là bởi vì ta muốn nếm thử tư vị luyến đồng, đặc biệt loại răng trắng môi hồng giống ngươi."
Lời nói vừa dứt, hắn vươn tay ôm lấy Phạm Tử Đình vào trong ngực. "Cái gì...... Cái gì? Ngài đối với nam nhân cũng......"Sắc mặt Phạm Tử Đình trở nên trắng bệch, kinhngạc khiến nàng quên giãy dụa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Từ Bộ Vân.
"Việc này có gì đáng kinh ngạc? Hiện nay với kẻ quyền thế, văn nhân nhã sĩ người nào không có chuyện luyến đồng? Chỉ là có thủ đoạn khoe ra hay không thôi. Ngươi cũng quá cổ hủ rồi." Từ Bộ Vân cười nhạo một tiếng.
"Vậy...... Ngài ở thư phòng còn không biết ta làthân nữ nhi đúng không?" Cuối cùng đầu óc Phạm Tử Đình cũng khôi phục bình thường. "Ừm, đó là ngươi khiến ta thấy thuận mắt, ta mới muốn thân mật cùng nam nhi giả dạng là ngươi. Người khác ta mặc kệ!"
"Thật như vậy?" Phạm Tử Đình quả là muốn tìm hiểu rõ ràng nguồn gốc.
"Ừ!" Từ Bộ Vân thuận miệng lên tiếng. Hóa ra là như vậy, nàng cùng Thu Nguyệt đều hiểu lầm hắn. Khi đó Thu Nguyệt còn quả quyết nói trang chủ nhất định yêu thích nam sắc...... Đúng rồi! Thu Nguyệt!
Vẻ mặt Phạm Tử Đình nghiêm túc nhìn Từ Bộ Vân, người này cũng chỉ nhướn mi lên nhìn phản ứng của nàng.
"Khụ! Trang...... Trang chủ."
Thái độ Phạm Tử Đình thận trọng khiến cho Từ Bộ Vân hờn giận. "Gọi ta là Vân! Đừng để ta mỗi lần lại phải nhắc ngươi!"
"A...... Vân...... Có thể xin ngài rút lại lệnh muốnThu Nguyệt đến Tô Châu không?" Phạm Tử Đình ngẩng đầu nhìn Từ Bộ Vân, một đôi con ngươi ngập nước khẩn cầu. Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tà mị, đáy mắt lóe ra ánh sáng nóng cháy, thanh âm trầm thấp lạnh như băng nói:
"Có thể! Điều kiện vẫn như cũ, ngươi ở Tinh Nguyệt Hiên với ta ba ngày, ta sẽ không để Thu Nguyệt đi Tô Châu."
Phạm Tử Đình nghe vậy, trong ánh mắt long lanhcó một chút hoảng sợ.
"Ngài...... Ngày hôm qua ngài đã đối xử với ta như vậy, bây giờ còn muốn ta ở chỗ này ba ngày để cho ngài đùa bỡn?!"
Nàng từ trong lòng của hắn giãy dụa, bàn tay nhỏ bé vẫn nhanh chóng bị tóm lại, giữa hai chân truyền đến đau đớn âm ỉ.
"Muốn hay không tùy ngươi. Ta cũng có thể kêuThu Nguyệt hôm nay lập tức khởi hành đi Tô Châu." Từ Bộ Vân cố ý lạnh nhạt nói.
"A...... Không cần! Thu Nguyệt là bằng hữu tốt nhấtcủa ta, van cầu ngài, Vân, không cần kêu cô ấy đến nơi xa như vậy, van cầu ngài!" Phạm Tử Đình dùng ánh mắt lo lắng khẩn cầu nhìn Từ Bộ Vân.
"Vậy tự ngươi quyết định đi!" Từ Bộ Vân vẫn không lùi bước. Hắn nhất định muốn nàng!
Phạm Tử Đình nắm chặt lấy chăn, mặt lộ vẻ đau khổ, lâm vào thế lưỡng nan. Nếu nàng không muốn Thu Nguyệt đi Tô Châu, nhất định phải ở Tinh Nguyệt Hiên ba ngày để Từ Bộ Vân bừa bãi đùa bỡn. Nếu nàng cự tuyệt, Thu Nguyệt sẽ bị phái đến Triệu gia ở Tô Châu, phải làm sao để cho mình vàThu Nguyệt đều không lâm vào khốn cảnh bây giờ.
Làm sao bây giờ? Nội tâm Phạm Tử Đình lâm vào đấu tranh kịch liệt. Nàng không biết Từ Bộ Vân có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không, cũng không biết hy sinh như vậy có đáng giá hay không? Đêm qua hắn đòi hỏi điên cuồng đã muốn làm cho nàng chống đỡ không được, nếu liên tục ba ngày như vậy, sẽ là cảnh tượng thê thảm thế nào? Trămngàn nghi vấn dâng lên trong lòng, tất cả do dự đều hiện rõ trong mắt nàng Nhìn thấy Phạm Tử Đình do dự, Từ Bộ Vân quyết định tiến thêm một bước cưỡng bức nàng.
"Ta thấy ta nên để Thu Nguyệt đi Triệu gia ở Tô Châu ngay bây giờ thì hơn." Hắn nhấn mạnh giọng điệu.
"Không! Không cần! Ta...... Ta đáp ứng ngài là được chứ gì." Sợ bạn tốt đi xa tới Tô Châu sẽ gặp bất trắc, Phạm Tử Đình đành phải hạ quyết tâm đáp ứng điều kiện của Từ Bộ Vân.
"Ngươi đồng ý rồi?" Khẩu khí Từ Bộ Vân để lộ ra một tia vui sướng.
"Phải!" Phạm Tử Đình bất đắc dĩ gật gật đầu, trong lòng thấp thỏm lo âu, không biết làm thế nào cho phải. Nàng chưa bao giờ gặp loại tình huống này!
"Vậy ngươi còn ngây ngốc ở đó làm cái gì? Còn không lại đây hầu hạ ta!" Hắn thẳng tay ôm lấy tiểu mỹ nhân đang tránh ở góc giường.
"Ta...... Ta phải mặc xong quần áo rồi mới có thể đi qua hầu hạ ngài...... Làm phiền ngài sai người đến hậu viện lấy quần áo của ta được không?"
"Ai nói hầu hạ ta nhất định phải mặc quần áo? Tất cả quần áo của ngươi đều ném hết đi, ta gọi thợ may làm vài bộ xiêm y xinh đẹp cho ngươi, khôngđược mặc lại mấy bộ đồ cũ nữa!" Từ Bộ Vân khí phách nói.
"Hả...... Nhưng mà, bây giờ ta nhất định phải cóxiêm y che đậy thân thể, nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm." Nàng còn đang đau khổ đấu tranh.
"Ngươi thật phiền hà!" Từ Bộ Vân vươn tay túm lấy chân tuyết trắng non mềm, đem nàng kéo lại đây, lập tức ngăn chặn nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào cái miệng nhỏ của nàng, dây dưa lưỡi của nàng, dần dần, hai người hô hấp hỗn loạn dồn dập.
"Ôm lấy ta!" Từ Bộ Vân thô ráp ra lệnh.
Phạm Tử Đình nghe lời buông chăn, ôm lấy bờ lưng rộng lớn của hắn, Từ Bộ Vân được khích lệ, bàn tay không an phận đi xuống hái lấy hai nụ hồng mai trước ngực nàng, liếm bầu ngực của nàng, Phạm Tử Đình cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, ngâm nga ra tiếng.
Hắn dùng hai chân đẩy ra chân của nàng, nam tính dưới thân khẩn cấp nhảy vào trong hoa huyệt. Hoa huyệt còn chưa hoàn toàn ướt át, cái loại cảm giác bị mạnh mẽ xé rách khiến Phạm Tử Đình không dễ chịu chút nào, nàng vặn vẹo thân thể khóc hô đau, đương nhiên chuyện này cũng không có ngăn cản Từ Bộ Vân thẳng tiến, hắn lập tức tiến lên, hắn không thể dừng lại, cũng không nguyện ý dừng lại.
Không thể phủ nhận hắn càng ngày càng muốn Phạm Tử Đình, cuối cùng, nàng vì không thể chịu nổi nữa mà ngất đi. Từ Bộ Vân vẫn ở trong cơ thể nàng liên tục tàn sát bừa bãi, rất lâu, rất lâu sau mới đem chất lỏng dục vọng phun lên thân hình tuyết trắng.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |