Vay nóng Tima

Truyện:Giang Nam Nhã Nương Tử - Chương 04

Giang Nam Nhã Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Hàn Hương Dương nhìn thấy thân thể nhỏ bé mệt mỏi ngủ say bên người. Nàng rất nhỏ bé và yêu ớt như một đóa hoa, tưởng chừng như một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến đóa hoa bị gãy dập.

Trên mặt nàng nước mắt còn chưa khô, đôi môi sưng đỏ, toàn thân đều là dấu vết do bị nắm lẫy, vân vê. Dấu hôn, dấu nắm, vết xước nằm rải rác trên cơ thể hoàn mỹ tuyết trắng không tỳ vết của nàng, tất cả đều là kiệt tác của hắn.

Đối mặt với kiệt tác của chính mình, hắn hài lòng nở nụ cười.

Bàn tay to lớn vươn tới bầu ngực tròn trịa của nàng, nàng phát dục tốt lắm, ngực ra ngực, eo ra eo. Tuy rằng nàng nhỏ xinh, nhưng tất cả những sì nữ nhân nên có thì nàng đều có; hơn nữa vừa rồi triển miên nàng gây cho hắn niềm vui thích không giống như những nữ nhân khác, thân thể nàng làm cho hắn rất hài lòng, tuy rằng phản ứng của nàng còn hơi lúng túng vụng về.

Quan hệ của hắn cùng với nữ nhân từ trước đến nay đều thiết lập trên cơ sở thân thể, tuy rằng Liễu Nhữ Nhã là thê tử của hắn, nhưng hắn không cảm thấy chuyện này có gì khác biệt cả. Nữ nhân thôi mà! Mặc kệ nàng giở thủ đoạn gì, đều chỉ muốn được nam nhân toàn tâm sủng ái, mà sủng ái chính là được thành lập trong quan hệ mây mưa giao hoan.

Đây là suy nghĩ của Hàn Hương Dương : nữ nhân phụ thuộc vào nam nhân, nữ nhân là bởi vì thân thể nên mới được sủng ái, sủng ái chính là việc cá nước thân mật, cá nước thân mật chính là muốn làm gì thì làm, trong đó không có yêu thương, săn sóc, tôn trọng.

Hàn Hương Dương mới vừa phát tiết xong dục vọng, bởi vì bàn tay to còn đặt trên người ngọc làm cho nơi nơi đều nóng lên. Hắn vuốt ve cái mông vung tròn của Liễu Nhữ Nhã, từ khe mông, ngón tay thô ráp tiến vào thăm dò nơi thượng nguồn chảy ra chất lỏng màu trắng ở miệng hoa huyệt, huyệt phùng đóng chặt, một chút máu hòa lẫn với chất lỏng màu trắng từ huyệt phùng lan tràn đến bên hông đùi, bởi vì lần đầu kịch liệt hoan ái mà đóa hoa sưng đỏ không chịu nổi, nhưng nó vẫn quyết liệt bảo vệ vùng đất nữ tính riêng tư.

Do được chất lỏng bôi trơn, nên ngón tay thô ráp thuận lợi đi vào hoa kính, tiền hành chà sát vuốt ve hoa hạch, bàn tay to lớn còn lại đi lên với vào thân thể mềm mại trên giường, nắm bắt và nắn bóp hai bầu vú trắng như tuyết của nàng. lv Từ trên xuống dưới thân thể đều bị xâm: phạm, Liễu Nhữ Nhã không thoải mái kêu rên một tiếng, nhưng không có tỉnh lại.

Nàng quá mệt mỏi, mí mắt nặng giống như đeo chì, muốn tỉnh nhưng lại không mở mắt ra được.

Hàn Hương Dương kéo đôi chân thon dài cân xứng của nàng ra, bên trong đùi có một dấu tay màu đỏ thật to, là dấu vết do vừa rồi hắn mạnh mẽ kéo đùi ra đã lưu lại. Một bàn tay của hắn vẫn giữ ở trong tiểu huyệt chơi đùa nhụy hoa yếu ớt của nàng, còn tay kia thì lưu luyễn ở của nàng trên đùi, ra sức nhà nặn vuốt ve, làm cho dấu tay màu đỏ càng lúc càng sậm hơn, tốt nhất là cả đời cũng không biến mắt.

Hắn cắn bắp đùi mềm mịn, trắng nõn của nàng, làm hiện ra rất nhiều dấu vết màu đỏ, cuối cùng hắn còn nâng cái mông trắng như tuyết của nàng lên, làm cho nàng quỳ gối nằm sấp xuống, hoa huyệt ẩm ướt đỏ au giữa hai chân nàng đối diện với mặt hắn. Cặp mắt đen sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào hình dạng duyên dáng của huyệt khẩu, khoái cảm mắt hôn vừa rồi lại xông lên ót hắn.

"Chết tiệt!" Hàn Hương Dương gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt cái eo nhỏ nhắn của Liễu Nhữ Nhã, tiến nhập nàng từ phía sau.

Tại sao cứ muốn làm thế này! Mỗi lần đụng tới nàng, cũng đều cảm thấy có không đủ nàng.......... Vật đàn ông giữa háng của hắn phản ứng mãnh liệt làm cho Hàn Hương Dương nhíu mi lại.

Thân hình rắn chắc lập tức di chuyển, mãnh liệt tiền lên hết lần nay đến lần khác, lợi dụng Liễu Nhữ Nhã đang mê man để phá hủy cảm quan nhu nhược và chà đạp đóa hoa sưng đỏ của nàng. Nơi riêng tư giữa hai chân gian truyền đến đau đón tinh tế, nàng nửa tỉnh nửa mê khua bàn tay nhỏ bé, nghĩ muốn gạt đi đau đớn —— nàng cho rằng nàng có vùng vẫy cổ tay, nhưng nàng không có, bởi vì hắn từ phía sau giữ chặt hai tay của nàng, phối hợp với tiết tâu rút ra cắm vào của hắn.

CUNG. ốa - HE se " Nàng vô ý thức phát ra vài tiếng rên rỉ yếu ớt.

Nàng bị nam nhân cường lực kiềm chế ở dưới thân, sườn mặt nhỏ nhắn dán trên giường, hai tay bị kiểm chế, hai chân dang rộng ra, gậy lửa nóng bỏng vừa thô ráp vừa cứng rắn từ phía sau không ngừng ra vào giữa hai chân nàng. Nàng giống như ngủ lại giống như tỉnh, trong tình trạng hốt hoảng đó, cố hết sức muốn thoát khỏi sự kiểm chết không ngừng gia tăng trên người, nhưng nàng không có khí lực, bên tai truyền đến tiếng thở dốc ô Š làm cho đầu óc của nàng mơ: màng, càng choáng, càng nóng.......

Từ chỗ sâu trong hoa huyệt truyền ra cảm giác nóng rực, giống như muốn đốt cháy nàng. Nàng khó chịu nỉ non ra tiếng, nếu không lắng tai nghe, thì không thể nghe được nàng đang lầm bẩm cái 8ì.

"Không cần...... Buông...... Tướng quân.

Hàn Hương Dương là người tập võ, lỗ tai rất thính, Liễu Nhữ Nhã ý thức mơ hồ hoảng hốt nỉ non, cầu xin tha thứ, hắn nghe rất rõ ràng rành mạch. Hắn thở phì phò, lời nói khàn khàn thô ráp giống núi đá không thể lay động ———

"Không! Cả đời này ta cũng không buông nàng ra. Nàng là của tal"

Vào dịp cuối thu phù dùng nở hoa tạo nên không khí ấm áp. Trong phòng ngủ chủ của Dật Cảnh viên, thân hình trần trụi của Liễu Nhữ Nhã nằm ngang dọc ở trên giường lớn, khắp giường tràn ngập hương vị hoan ái cùng với trên giường hỗn độn quần áo, đều chỉ ra hành vi điên cuồng của Hàn Hương Dương suốt mấy ngày nay tới giờ.

Liễu Nhữ Nhã nằm trên giường cũng không nhúc nhích, tùy ý để cho dấu vết hoan ái lưu lại trên người, chất lỏng màu trắng dọc theo bên trong đùi chảy xuống, thấm ướt tấm trải giường, có một số ít còn lưu lại trên áo ngủ bằng gắm. Nhìn kỹ một chút, sẽ thầy trên hai gò vú của Liễu Nhữ Nhã cũng có một dính ít.

Nàng cũng không nhúc nhích, hai mắt như ngây như dại nhìn lên không trung, hoàn toàn không hề để ý tới chính mình đang không mảnh vải che thân, cũng không lo lắng sẽ có hạ nhân xông vào, nàng giống như một con búp bê không có linh hồn, mắt đẹp mở to nhìn trừng trừng vào khoảng không.

"Phu nhân, nên rửa mặt chải đầu." Nha hoàn Xảo nhi bên cạnh, mặt có vẻ u sầu, cảm thấy không đành lòng nói.

Liễu Nhữ Nhã không có hưởng ứng, trong phòng thật im lặng.

Xảo Nhi và Thủ Nhi cùng nhìn thoáng qua, hai người đồng thời thở dài. Thủ Nhi thấp giọng nói: "Xảo Nhi, xem ra phu nhân lại không thể cử động. Ta nâng phu nhân dậy trước, ngươi giúp phu nhân lau người đi!"

Xảo Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Mấy tháng qua, đoạn đối thoại như vậy giữa Xảo Nhi và Thủ Nhi đã là quá bình thường. Lúc mới bắt đầu bọn họ còn cho là phu nhân may mắn vì được tướng quân sủng ái, nhưng sau đó, bọn họ chỉ có thể cực kỳ thông cảm với chủ tử mà mình đã gửi gắm.

Thủ Nhi yên lặng nâng dậy Liễu Nhữ Nhã -- cả người đều là dấu vết tím đỏ.

Từ sau khi Hàn Hương Dương muốn nàng, những ngày tiếp theo, mỗi ngày Hàn Hương Dương đều đòi hỏi nàng một cách đói khát cuồng vọng, giống như người đói bụng đã lâu đột nhiên gặp được sơn hào hải vị, mặc cho nàng đau khổ cầu xin buông tha, khóc đến khàn cả giọng, hắn vẫn không buông tha nàng, cố ý muốn cùng nàng cộng phó mây mưa, đồng hưởng hoan ái.

Đúng vậy, từ mấy ngày nay nàng bị'Yêu" một cách triệt để, thậm chí nàng còn hoài nghi, có phải Hàn Hương Dương muốn dùng loại phương pháp này để trừng phạt nàng, làm nhục nàng hay không?

Nàng van xin hắn không cần đòi hỏi quá mức mãnh liệt như vậy, ít nhất cũng đừng không phân biệt được ngày đêm, không phân biệt được địa điểm, nhưng hắn không chịu. Hắn muốn, liền nhất định phải chiếm được, bởi vì nơi này là Tướng quân phủ, hắn là tướng quân, mọi người đều phải nghe lệnh hắn, bao gồm cả thê tử của hắn.

Mà hắn lại được trời ban cho thân hình cường tráng bẩm sinh, có nguồn tinh lực không bao giờ cạn, chỉ cần hắn muốn, nàng phải cho.

Tại sao có thể như vậy? Nàng chưa từng nghĩ tới cách thức vợ chồng chung sống với nhau là như vậy. Giữa vợ chồng không phải là nên tương kính như tân, cử án tể mi (tôn trọng lẫn nhau) sao ? Tại sao lại phóng đãng không kềm chế được như thế , lúc nào cũng dâm đãng không ngớt......

Hai người thường xuyên phóng túng trên giường, làm cho nàng cực kỳ không quen, nàng cảm thấy đây là hành vi quá mức phóng đăng, thậm chí hoài nghi bản thân sao có thể biến thành một nữ nhân ở trên giường thở gấp không ngớt, cao giọng rên rỉ buông thả! Có khi Hàn Hương Dương còn ép buộc nàng phải nói những lời dâm đãng, lúc mới bắt đầu nàng còn có thể kháng cự, nhưng dưới sự cưỡng bức mạnh mẽ của hắn, nàng vẫn phải nói.

Những lời này sao lại có thể được thốt ra từ trong miệng của nàng?

Trời ơi! Nếu người bên ngoài biết được, mặt mũi của nàng biết đặt ở chỗ nào!

Suốt mấy ngày nay tới giờ, nàng đã nhận biết được hắn vô cùng cường tráng, thân thể cứng rắn như sắt thép, bởi vì hắn đều dùng thân thể. để đối thoại với nàng —— thân hình kia quả. thật tràn đầy tinh lực!

Tối hôm qua vắt vả lắm nàng mới tìm được cơ hội cùng hắn nói chuyện đàng hoàng. Nàng không thể cứ tiếp tục như vậy, cả ngày đều bị hắn khiến cho mê man, ý thức mơ mơ hỗ hồ. Nàng cần một ít không gian thuộc về chính mình, chứ không muốn cả ngày bị đặt trên giường ——

"Phu quân, Nhữ Nhã có việc trò chuyện cùng chàng." Liễu Nhữ Nhã mạnh mẽ khởi động thân mình mới vừa bị "Yêu thương" xong. Đêm nay, sau khi Hàn Hương Dương muốn nàng vài lần,

Ấy ẤN ~ 2 ` ^ `, nu $, cuôỗi cùng cũng thả nàng, một mình đi tắm rửa, nàng yếu ớt tỉnh lại, nghỉ ngơi một chút mới có hơi sức nói chuyện.

Tắm rửa xong, cả người Hàn Hương Dương tràn đầy hơi nóng, có cổ hương vị ấm áp. Mày rậm của hắn nhíu lại, thấp giọng nói: "Chuyện gì?”

"Nhữ Nhã muốn nói, tướng quân thân mang trọng trách, là trụ cột của triều đình, nên phải bảo trọng thân thể, không nên......... Không BẾP... - "Trong đầu Liễu Nhữ Nhã lung tung tìm kiếm câu chữ thỏa đáng.

"Không nên cái gì?" Thân thể Hàn Hương Dương vẫn còn chưa tan nhiệt khí, hướng tới gần giường.

Liễu Nhữ Nhã không vô thức cầm lấy áo ngủ bằng gắm lui về phía trong giường. Một cảm giác uy hiếp cực lớn áp bách nàng, nhưng nàng phải biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình.

"Không nên thường xuyên cùng Nhữ Nhã lưu mãi trên giường." Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi lên đối mặt hắn.

"Đây là ý gì? Nói rõ ràng!" Tròng mắt đen của Hàn Hương Dương nheo lại, thân hình cường tráng đã sải bước đến gần giường lớn.

"Ý Nhữ Nhã là..... Tướng quân không nên miệt mài quá độ, nên vì triều đình, dân chúng mà bảo trọng thân thể."

Lời nói này đã đủ rõ ràng, hơn nữa Liễu Nhữ Nhã khéo léo lấy quốc gia triều đình đến đánh thức hắn.

"Nàng cho rằng ta miệt mài quá độ?" Trong âm điệu của Hàn Hương Dương có một tia lạnh như băng cùng với tia bất mãn.

Nữ nhân nhỏ bé này lại dám dạy bảo hắn, lại dám sai khiến nên làm thế này, làm thế kia? !

Chết tiệt!

Nếu hôm nay không dạy cho nàng một bài học, người khác còn tưởng rằng hắn không. quản giáo được thê tử trong nhà, hắn đũng: muốn làm cho rõ ràng, ở Tướng quân phủ này ai mới là chủ!

"Nhữ Nhã chỉ là nghĩ đến tướng quân nên vì quốc gia mà bảo trọng thân thể, không nên đêm xuân miệt mài, như vậy Nhữ Nhã sẽ cảm thấy có lỗi. Nếu thân thể tướng quân xảy ra chuyện sì, vậy thì quốc gia.......

"Nàng cho rằng cơ thể của ta sẽ xảy ra chuyện?" Lúc này Hàn Hương Dương đã ôm lấy bả vai gầy yêu của nàng.

Như có một luồng điện run rẩy chạy tán loạn khắp tứ chi xương cốt nàng, nàng biết điều này đại diện ý nghĩa gì. Nàng cố gắng duy trì bình tĩnh cùng hắn nói đạo lý, nhưng giọng nói lại vì run rẩy mà có vẻ vụn vỡ.

"Không...... Không phải, chỉ là Nhữ Nhã hy vọng...... Tướng quân không nên miệt mài quá độ, như vậy...... đối với thân thể sẽ tốt hơn."

"Bây giờ ta nói cho nàng biết, cái gì tốt nhất đối với thân thể của ta!" Trong con ngươi đen của Hàn Hương Dương nhấp nháy hai ngọn lửa sáng ngời.

Liễu Nhữ Nhã lập tức bị đẩy ngã ở giường, bàn tay to lớn thô lỗ giật chăn ra, đó là vật duy nhất che đậy trên người nàng, gò ngực rất tròn trắng nõn, cùng với thân mình lỏa lồ tràn ngập dấu vết xanh tím lộ ra ngoài.

Trời ơi! Đừng tiếp tục nữa nha!

Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ đứng dậy lui về phía sau, nỗ lực tránh né bàn tay ma quỷ của hắn, nhưng Vô ích.

Hàn Hương Dương thô lỗ tách hai chân nàng ra, ngón giữa không chút khách khí tiền vào nơi nữ tính đang sưng phông, gợi lại những ham muốn nguyên thủy nhất trong thân thể nàng.

"Đừng!" Nàng sợ hãi kêu lên, tay nhỏ bé giữ chặt bàn tay to lớn của hắn đang ở giữa hai chân gian nhúc nhích, tính ngăn cản sự xâm chiếm thô lỗ của hắn một lần nữa.

"Tướng quân, van xin chàng! Dừng tay!" Mắt nàng ứa lệ, thấp giọng kêu, hy vọng hắn không cần tiếp tục làm như vậy một lần nữa, nàng chịu không nổi.

"Nàng không có tư cách bảo ta dừng tay!" Hàn Hương Dương bá đạo nói.

Bàn tay to túm lẫy mắt cá chân non mịn của nàng, kéo nó lên trên, đem đôi chân cân xứng của nàng tách ra thật to, vật nóng rực dâng trào dục vọng dưới thân tiến quân thần tốc.

Không đủ ẩm ướt, làm cho một cỗ nhiệt đánh sâu vào cảm xúc của Liễu Nhữ Nhã.

Ngực nàng run lên, tế bào toàn thân đều lên tiếng kháng nghị. Nàng không cần! Nàng không cần! Nàng không muốn như thế này!

Hắn dùng sức mạnh chiếm đoạt như vậy khiến cho nàng cực kỳ không thoải mái!

"Tướng quân! Van xin chàng, thân thể Nhữ Nhã không thoải mái, xin chàng dừng tay!" Nàng bối rối nói, trong giọng nói có một tia nghẹn ngào.

"Ta nói rồi, nàng không có tư cách ra lệnh cho ta!" Hắn bắt đầu ở trong hoa huyệt dấy lên từng cơn sóng gió động trời, liên tục ác ý chạy nước rút, nhiều lần dùng sức thúc vào chỗ sâu trong hoa tâm.

"A——' Liễu Nhữ Nhã hét ầm lêm. Lối vào hoa huyệt truyền đến cảm giác đau đớn dày đặc, nàng cảm thấy nửa thân dưới của mình giống như bị đốt đến tan chảy, cực kỳ không thoải mái.

"Thiếp...... Thiếp là thê tử của chàng a! Van xin chàng, đừng đối xử với thiếp như vậy!" Nàng không có cách nào khác, chỉ đành phải xuất ra chiêu cuối cùng, hy vọng hắn có thể vì tình nghĩa phu thê mà buông tha cho nàng đêm nay.

"Cũng bởi vì nàng là thê tử của ta, nên ta có quyên lợi như vậy đối với nàng. Không phải nữ nhân đều thích chuyện này hay sao? Mới vừa rồi không phải nàng còn trực tiếp la hét muốn ta dùng sức một chút sao?" Hắn dùng sức lực toàn thân va chạm nàng.

Liễu Nhữ Nhã bất đắc dĩ nhắm chặt hai mắt, nước mắt trong suốt chảy xuống dưới, cảm thấy bản thân ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có."Đó là do chàng kiên quyết ép buộc thiếp......

Hàn Hương Dương bắt mãn, lại dùng vật to lớn của mình kéo căng lối vào hoa huyệt chật hẹp, chặt khít của nàng. Trời ơi! Tại sao muốn nàng lâu như vậy, mà hắn vẫn cảm thấy không đủ!

"Chờ một chút nàng sẽ tự mình nói." Nam nhân đem hai chân của nàng đặt trên bả vai rộng lớn của mình, làm cho nơi riêng tư của nàng càng thêm rộng mở, vật to lớn dưới thân mãnh liệt ra vào nhụy hoa nhu nhược.

Lối vào mềm mại như tơ lụa sít sao kiềm trụ lửa nóng căng phông đang dâng trào của hắn, tiếng rên rỉ từ trong nơi sâu nhất của yết hầu Hàn Hương Dương phát ra.

Ôi Nàng thật sự là một nữ nhân động lòng người!

Tiến vào trong cơ thể của nàng có thể làm cho kẻ khác mắt hồn như thế!

Hắn liều lĩnh ra vào nàng, rút ra hoàn toàn, sau đó hung mãnh cắm vào, hết lần này đến lần khác xỏ xuyên qua nàng một cách triệt để.

Hai chân bị đặt trên vai hắn, nàng không có chỗ để trốn, chỉ có thể mặc hắn cố tình làm bậy, cảm giác lỗi vào bị bỏng lại trỗi lên, nàng cảm giác hắn ở trong cơ thể nàng càng ngày càng to lớn, làm cho nàng nàng nghẹn ngào ra tiếng.

"Tướng quân....... Xin chàng...... Dừng lại. _ - " Đôi môi cánh hoa trắng bệch của nàng run rẩy.

"Ta muốn còn chưa đủ!" Lau mô hôi chảy ra như mưa, Hàn Hương Dương nắm chặt cái mông tuyết trắng của nàng, vì muốn tách ra đôi cánh hoa của nàng, mà hắn khoái ý rong ruổi ở nơi riêng tư giữa hai chân nàng.

"Dừng lại...... Van xin chàng...... Buông. nan Ó " Tiếng nói của nàng khàn khàn , khóc lóc cầu xin hắn buông tha, sắc mặt tái nhợt giống như lúc nào cũng có thể chìm vào hôn mê

"Có thể! Chỉ cần nàng cầu xin ta, giống như đêm qua." Hắn không thả lỏng tốc độ chút nào, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ của nàng, muốn nàng hoàn toàn thần phục.

Đêm qua? Không cần! Nàng không muốn phải nói những lời nói xấu xa dâm đãng như thế.

Nàng cau mày phe phẩy đầu, mím chặt đôi môi, cô gắng chịu đựng sức ép mà hắn đang gây ra trên người nàng, điều này làm cho nàng điên cuồng di chuyển theo nhịp điệu ra vào của hắn. Cảm giác nóng rực cũng không biến mắt, nhưng ở trong đó có trộn lẫn khoái cảm nhè nhẹ, làm cho nàng bị lạc trong thế giới cảm xúc.

Nàng muốn giải thoát thật nhanh, cảm giác vừa khô vừa nóng, vừa ngứa lại vừa tê dại này, làm cho nàng không còn giống chính mình nữa, mà quan trọng nhất là, tiểu huyệt yếu ớt của nàng thật sự chịu không nổi thời gian hoan ái lâu dài, nàng muốn hắn buông nàng ra, nàng cần phải nghỉ ngơi!

"Không nói sao ? Có thể thấy được nàng cũng thích như vậy." Hàn Hương Dương nhìn thấy nàng kiên cường chịu đựng, bộ dáng cắn môi không nói, càng làm cho nam long giữa háng của hắn dũng mãnh đứng lên.

Bàn tay to đem chân Liễu Nhữ Nhã ép về hướng bầu ngực nở nang của nàng, làm cho cả hoa huyệt phơi bày ra ngoài, bại lộ dưới tầm mắt của hắn. Bởi vì thời gian gần gũi dài làm cho đóa hoa sung huyết sưng đỏ, không có sức trở mình ra bên ngoài, giữa hai chân nàng còn có rất nhiều dấu vết do bị gặm, cắn.

Hàn Hương Dương thẳng lưng lên, mũi nhọn nam tính nhắm ngay vào hoa huyệt vô lực phản kháng, liên tục xuyên thẳng vào. Lần này vật nam tính tiến vào càng sâu, càng nhanh, bên trong lối vào rõ ràng run rẩy vài cái, hắn thở Š ồ, tiếp tục đong đưa thắt lưng tráng kiện.

Không! Không cần! Dừng lại!

Toàn thân Liễu Nhữ Nhã bị che kín bởi mồ hôi, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào run rẩy làm cho người ta nghe thấy phải đau lòng.

"Xin chàng...... Buông tha thiếp...... Đau. = " Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn về phía hắn.

"Nói!" Giọng nói trầm thấp vẫn thật kiên trì.

"AI" Hắn hung hăng tiền nhập nàng, khiến cho nàng kêu “A” một tiếng.

Liễu Nhữ Nhã hít sâu một hơi. Nàng không muốn nói, nàng không nghĩ nói, nàng không muốn khuất phục!

Nhưng nàng lại muốn hắn buông tha nàng, nàng chịu không nổi...... Hàng đêm hầu hạ làm cho nàng từ từ gầy yếu, ý thức cũng dẫn dần không rõ ràng, cả người hốt hoảng...... Nàng không muốn hắn chạm vào nàng! Ít nhất hiện tại là như vậy!

Chỉ trừ phi nghe theo yêu cầu của hắn, nếu không tối nay hắn sẽ không bỏ qua cho nàng, hắn nhất định nuốt nàng vào trong bụng, ăn nàng sạch sẽ, ngay cả cặn cũng không chừa lại!

=LŨ Ís8b lãng 6 `

Lại là một cú va chạm mãnh liệt, nàng rên rỉ ra tiếng.

"Tướng quận....... Xin chàng...... Thả "Nói!" Lời nói của hắn như núi đá ngàn năm, không thể lay động.

Cảm nhận sâu sắc dưới thân truyền đến co rút, ngầm báo cho nàng thể lực đã đạt tới cực hạn.

"Tướng quân, hãy ——" Nàng không muốn nói đâu!

"Hãy cái gì?"

Nàng cuông loạn hô lên "Hãy —— dùng lực

một chút nữa!"

"Còn gì nữa?" Giọng nói nam nhân trầm thấp từng bước từng bước ép sát nàng.

Không muốn! Nàng không muốn hơn nữa!

“HÃY... Vào sâu một chút!" Miệng tự động cất lên tiếng nói, làm cho Liễu Nhữ Nhã cảm thấy đó không phải là giọng nói của chính mình.

Ngươi không phải người! Là cầm thú! Trong: lòng nàng điên cuồng hô to.

Hàn Hương Dương vừa lòng cúi thân xuống, thở hổn hển, khàn khàn nói bên tai nàng: "Nàng xem, nàng không phải đã chủ động nói sao? Ngoan, Nhã Nhi." Trong âm điệu ẩn chứa đắc ý đạt dào.

"Sau đó thì sao?" Hắn còn không buông tha nàng, lửa nóng dưới thân lại hung mãnh vọt vào trong cơ thể mảnh mai của nàng.

"A —— Xỏ xuyên qua thiếp! Xé rách thiếp! A —" Liễu Nhữ Nhã giống như điên rồi, la hét ầm lên, nước mắt rơi như vỡ đê. Nàng không muốn a! Nhưng nàng chịu không nổi!

Mầm móng nóng rực theo tiếng thét chói tai của nàng phun ra ở nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.

Cuối cùng hắn cũng buông tha nàng.

Ngay lúc này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)