Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang Nam Nhã Nương Tử - Chương 05

Giang Nam Nhã Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Thủ Nhi có kinh nghiệm nâng dậy Liễu Nhữ Nhã, Xảo Nhi đã đổ đầy nước ấm vào bồn tắm lớn, phía trên còn rải một ít cánh hoa thảo dược, đó là thứ mà nàng xin được từ Tiến đại thẩm, trợ giúp rất tốt trong việc thư giản gân cốt.

Hai người dìu Liễu Nhữ Nhã ngồi vào trong bồn tắm, cẩn thận giúp nàng lau chùi, ngầm hiểu ý nhau cố gắng xem nhẹ dấu vết hồng hồng tím tím trên người chủ tử cùng với ánh mắt dại ra của nàng —— những ngày gần đây nàng đều là bộ cạng này.

Nha hoàn bên cạnh dùng nước tẩy đi chất lỏng trên người Liễu Nhữ Nhã, dùng khăn lau đi nước mắt trên mặt nàng, vuốt chải những sợi tóc đen nhánh trên mái tóc dài, sau đó nhẹ nhàng nâng nàng dậy, rồi lau khô thân thể, giúp nàng mặc quần áo chỉnh tê.

Liễu Nhữ Nhã giống như là búp bê, để tùy ý nha hoàn sắp đặt. Sau khi buộc sơ búi tóc, đeo xong trang sức trang nhã, nàng cũng không nhúc nhích ngồi ở trong phòng. Chỗ nào nàng cũng không muốn đi, ở trong phòng xem ra an toàn hơn cả, ít nhất khi Hàn Hướng Dương bắt buộc nàng hoan ái cũng không có người nhìn thấy.

Ngày ấy ở bên hồ, dưới ánh sáng ban ngày, hi Hắn có thể cưỡng bức nàng nh) trên ghế đá! Trời biết lúc ấy nàng có kêu đến mức toàn bộ Tướng quân phủ đều nghe thấy hay không, nàng chỉ nhớ rõ hắn không ngừng nói nhỏ ở bên tai nàng: "Không cần chịu đựng! Kêu ra điỉ———"

Không! Nàng không bao giờ... phải mắt mặt như thế nữa , ở mãi trong phòng, ít nhất sẽ không làm cho người ta thấy tiếng kêu của nàng.

Nàng không phải dâm phụ, nhưng vì sao hắn đối đãi với nàng như dâm phụ chứ? Liễu Nhữ Nhã yên lặng tự hỏi.

Nàng rủ đầu xuống , ánh mắt mờ mịt nhìn Xảo Nhi cẩn thận giúp nàng mặc vào bộ xiêm y trắng bằng tơ lụa Nguyệt Nha, lộ ra ánh mắt ai oán —— cuối cùng nó không phải bị kéo, thì cũng bị xé rách, đáng tiếc cho bộ xiêm y hoàn mỹ.

Vì sao hắn luôn thô lỗ như vậy, dường như làm bất cứ chuyện gì đều khẩn cấp? Nàng không hiểu hắn, thái độ của hắn cũng khiến nàng không cơ hội hiểu biết hắn, hắn với nàng dường như là người ở hai thế giới khác nhau, không giống như Lữ công tử có thể cùng nàng thảo luận vẻ đẹp thi từ, cuộc sống an nhàn chỉ tập trung trong sách vở ——

Nàng đã là người của tướng quân, tâm cũng...

Tâm thì sao?

Liễu Nhữ Nhã nín thở tự hỏi. Tâm thì sao? Tâm cũng thuộc về tướng quân sao?

Nàng nhìn chằm chằm đôi giầy thêu lộ ra dưới làn váy. Rất lâu sau đó, thở dài một hơi.

Từ khi nào thì sửa miệng gọi hắn tướng quân vậy?

Mãi cho đến lúc bầu trời tối đen, Hàn Hướng Dương đều không có trở về phòng. Liễu Nhữ Nhã cũng ngồi ở mép giường không nhúc nhích, nàng cứ ngồi cả ngày như vậy, tùy ý để cho hai mắt mình nhìn mông lung như đi vào cõi thần tiên, rất hư ảo, chỉ còn chờ Hàn đại tướng quân vào phòng đòi hỏi nàng.

Chỉ cần Hàn Hướng Dương vào trong phòng, bất luận nàng đang làm chuyện gì, cũng đều lập tức bị gián đoạn, sau đó liền nghe âm thanh sột soạt cởi bỏ quần áo, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, thân thể có chuẩn bị sẵn sàng hay không, hắn đều mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của nàng ra sức chiếm đoạt, tàn sát và chà đạp bừa bãi I

Bây giờ nàng đã hiểu, cho nên cái gì cũng không làm, ngồi yên chờ hắn, thậm chí trong lòng nàng còn trào phúng nghĩ, ít nhất như vậy có thể duy trì một ít khí lực, để khi hoan ái không đến mức vừa vào liền lập tức hôn mê.

Hắn thích thân thể của nàng như vậy sao?

Hắn biết nàng có ưu điểm hơn những người khác sao?

Hãn........ Yêu nàng sao?

Khi Hàn Hướng Dương về muộn, có rất nhiều nghi vấn hiện lên trong lòng Liễu Nhữ Nhã, tuy rằng ngày đó nàng là bị ép buộc gả vào Tướng quân phủ, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn hy vọng phu quân của mình yêu thích mình, yêu thương mình.

Nhưng Hàn Hướng Dương, hắn.......

"Phu nhân."

Liễu Nhữ Nhã đang suy nghĩ thì bị tiếng kêu to của Xảo Nhi cắt ngang, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì!"

"Phu nhân, hôm nay tướng quân sẽ không trở về. Thế lực giặc Oa ở vùng duyên hải Chiết Giang lại nổi dậy, tướng quân phải lập tức chạy tới tiền tuyến rồi." Xảo Nhi hưng phấn nói, cứ như chuyện rất bình thường.

Tướng quân không ở trong phủ, rốt cục chủ tử có thể yên tâm tĩnh dưỡng một chút. Thủ Nhi bên cạnh cười híp mắt.

Liễu Nhữ Nhã nhìn nha hoàn thân cận đứng trước mắt, không thể tin nói: "Ngươi nói chính là thật sự?"

Xảo Nhi ra sức gật đầu.

"Phu nhân, hay là dùng bữa sớm một chút, sau đó nhân cơ hội này nghỉ ngơi đi!"

Ngay tức thì Liễu Nhữ Nhã còn không thể tiếp nhận được tin tức này. Đán 6s Hắn đi rồi, xem ra sẽ không còn ai cuồng vọng đòi hỏi nàng nữa, sẽ không ở dưới ánh sáng ban ngày làm ra hành vi cảm thấy thẹn, không có hắn mạnh mẽ kiềm chế? Hay là......

trin Khi nào thì hắn trở về?" Giọng nói tỉnh tế có một tia run rẩy. Chẳng may hắn sẽ trở lại sau vài ngày, vậy thì không phải cũng giống nhau sao?

"Phu nhân yên tâm, nghe Tiến bá nói, lần này tướng quân đi, ít nhất cũng phải nửa năm đến một năm!"

"Vậy đc. " Liễu Nhữ Nhã không biết bản thân nên có phản ứng như thế nào. Vui sướng sao? Phu quân của mình ra tiền tuyến, kẻ làm thê tử còn có thể vui mừng sao? Hay là Bi thương? Chỉ tại hắn không hề phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng yêu cầu giao hoan, vì sao nàng phải bi thương!

Những cảm xúc rắc rồi phức tạp chậm rãi dâng lên trong ngực nàng.

"Phu nhân mau mau dùng bữa tối đi, nô tỳ cùng với Thủ Nhi chắc chắn sẽ chăm sóc người mập mạp, trên người trắng noãn không tỳ vết."

Thủ Nhi ở bên cạnh gật đầu tán thành.

"Các ngươi...... Tại sao lại vui vẻ như vậy?"

"Chẳng lẽ phu nhân không vui sao?" Nha hoàn bên người làm sao không biết tháng này chủ tử đã sống cuộc sống như thế nào. Phu nhân gầy rạc cả người! Đều là lỗi của tướng quân.

"Ta...... " Liễu Nhữ Nhã rủ mi suy nghĩ, không biết nên trả lời như thế nào.

Sau đó nàng ngẩng đầu, thoáng ngượng ngùng nở nụ cười, ba người ở trong phòng cười tươi như hoa.

Trải qua mây tháng được Xảo Nhi và Thủ Nhi cẩn thận chăm sóc, thân mình Liễu Nhữ Nhã dần dần khang phục, tinh thần cũng hồi phục như bình thường, không còn thấy ánh mắt chậm chạp ngây dại. Xảo Nhi cũng lén lút bí mật mang theo thư của Lữ Thiệu Đình vào phủ, để cho Liễu Nhữ Nhã giải buồn.

Mùa xuân tới rồi, khắp nơi trong Dật Cảnh viên đều là mùi hoa, ong bướm sặc sỡ bay múa, vạn vật vui sướng đón quang vinh, thấy Liễu Nhữ Nhã tâm tình sung sướng, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười.

Nàng ngồi bên hồ trong Dật Cảnh viên xem thư của Lữ Thiệu Đình gởi, trong thư viết một bộ câu đối:

Độc lập bản kiều, nhân ảnh, nguyệt ảnh bắt tùy lưu thủy khứ.

Gần đây Lữ Thiệu Đình đang suy nghĩ về dưới, nhưng nghĩ mãi không ra, đành phải gởi thư xin nàng giúp đỡ. Liễu Nhữ Nhã nghiêng đầu một chút, ngước mắt thì thấy xa xa ở chân núi hình như có một gian nhà tranh ——

Nàng nghĩ ra rồi!

Liễu Nhữ Nhã vội vàng cầm lấy bút lông ở trên bàn đá, chữ viết thật đẹp, viết:

Cô miên mao xá, thi hồn, mộng hồn bính trục cố hương lai.

Sau khi viết xong, tạm thời nàng hay dùng hai miếng ngọc bích đè ở hai bên. Đợi cho ráo mực, mới kêu Xảo Nhi đưa đến Lữ phủ ở Nam Liễu Hạng.

Gió mát quất vào mặt, nàng ngáp một cái nho nhỏ, nằm ở trên mặt cỏ xanh biếc bên hồ khẽ nhắm mắt lại, nơi này sẽ không có ai đến quấy rầy không gian nho nhỏ của nàng, nàng có thể yên tâm ngủ.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy vô cùng oi bức, hơi nóng làm cho nàng tỉnh lại thì ra là trên người có tấm chăn rất dày, khó trách tại sao lại nóng như vậy! Che đậy ánh mắt xinh đẹp, khóe mắt đảo nhanh qua người ở bên cạnh bàn đá, nàng đảo lộn thân mình biến thành nằm nghiêng, đưa lưng về phía bàn đá, ôm lấy tắm chăn dày, nói: "Xảo Nhi, đem bức thư ta viết để trên bàn đưa đến chỗ Lữ công tử ở Nam Liễu Hạng đi."

Ánh mắt nàng sáng rực, đen trắng rõ ràng, nhìn trong suốt như hồ nước, cảm thấy chính mình thật sự rất hạnh phúc. Sau giờ Ngọ có thể nhàn nhã như thế, còn có nha hoàn bên người cần thận chăm sóc......

Không nghe thấy Xảo Nhi trả lời, Liễu Nhữ Nhã cảm thấy thật kỳ quái, cười khẽ nói: "Xảo Nhi, ngươi làm sao vậy? Đừng nói với ta là ngươi đã quên đường đến Lữ gia ở Nam Liễu Hạng phải đi như thế nào nhai!"

"Ta đương nhiên biết Nam Liễu Hạng đi như thế nào!" Giọng nói trầm thấp đáp lời!

Trong thoáng chốc máu toàn thân Liễu Nhữ Nhã đều đông lại, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan đoan chính, hai tay ôm chặt tấm chăn dày đột nhiên không có độ ấm, ánh sáng trên mặt hồ như là ngàn mũi kiếm giết người đâm thẳng vào mắt nàng

Sao nàng lại không cảm thấy được đây là cảm giác yên bình sau giờ Ngọ vậy!

Ông trời đừng có trêu đùa nàng chứ.........

"Nói!" Hàn Hướng Dương lạnh lùng nghiêm mặt, hai tay khoanh trước ngực đứng ở trước giường, khuôn mặt tuần tú thô lỗ vì phẫn nộ mà vặn vẹo, cả người tản ra hơi thở giết người.

Xoa bóp cổ tay sưng đỏ, từ bên hồ bị người ta kéo ném lên giường, hốc mắt Liễu Nhữ Nhã ửng đỏ, nói: "Đó là Lữ công tử gởi thư hỏi thiếp về dưới nên đối như thế nào, chỉ có vậy thôi."

"Thời điểm ta không ở trong phủ, nàng đều thư lui thư tới với hắn, ngắm ngầm làm bậy sau lưng ta?!" Hàn Hướng Dương rồng lên giận dữ.

"Thiếp không có! Thiếp cùng Lữ công tử không có quan hệ gì mà không thể cho người khác biết! Nếu Tướng quân không tin, có thể hỏi người trong phủ, cũng có thể hỏi nha hoàn Xảo Nhi, Thủ Nhi bên cạnh thiếp." Giọng nói của nàng gần như sắp khóc

"Hừ! Nha hoàn là người của nàng, tất nhiên sẽ nói giúp cho nàng." Mắt hắn càng lạnh hơn. Ngay cả nha hoàn cũng đều biết Lữ Thiệu Đình? Ị

"Tướng quân, Nhữ Nhã thật sự không có, thiếp chỉ là cùng Lữ công tử thảo luận một ít thi thư để giải buồn, chưa bao giờ cùng hắn gặp mặt."

"Đều là do ngươi nói!" Hàn Hướng Dương rống càng lớn hơn.

Liễu Nhữ Nhã cúi đầu không nói, nàng biết hắn nghe không lọt tai lời của nàng, nàng chỉ sợ hãi chuyện kế tiếp. Quả nhiên ——

"Cởi!"

Liễu Nhữ Nhã nhắm chặt hai mắt, cố nén nước mắt sắp chảy ra, cắn đôi môi cánh hoa của mình. Ông trời! Nàng nên làm cái gì bây giờ? Hắn đã trở lại, nhưng không hề thay đổi chút nào.

Nàng cúi đầu, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, cả người cuộn mình ở một góc giường lớn.

Nàng không cần! Nàng không muốn hắn đối đãi với nàng tàn bạo như vậy!

Nhưng ở trong mắt Hàn Hướng Dương, hành động này như là vì Lữ Thiệu Đình mà thủ thân như ngọc.

Không chịu để hắn chạm vào? Được, hôm nay sẽ dạy cho nàng biết người đó là ail

Hàn Hướng Dương kéo nàng từ trong góc giường ra, mãnh liệt ép chặt nàng vào giường, bàn tay to vung lên, xiêm y tơ lụa trên người nàng lập tức bị xé thành mảnh nhỏ, sau đó hắn cũng xé rách quân áo trên người mình.

Hai thân hình trần trụi lập tức giao triển cùng một chỗ, Liễu Nhữ Nhã không thể phản kháng, cũng vô lực phản kháng, nàng chỉ biết là đêm nay Hàn Hướng Dương nhất quyết không sẽ bỏ qua cho nàng.

Ở trên giường thở gấp không thôi, nàng biết cuộc sống an nhàn mấy tháng qua sẽ sớm tan như ảo mộng.

Cầm thú! Trong lòng nàng thầm mắng nhiếc.

Nhưng tên cầm thú này cũng là trượng phu của nàng!

Nước mắt thê lương bi ai của nàng chảy xuống

Phòng ngủ chủ của Dật Cảnh viên cả đêm đèn đuốc sáng trưng, trong phòng không ngừng truyền đến tiếng thở dốc ô ô và tiếng gầm nhẹ nam tính, cùng với tiếng rên rỉ ưm ưm khóc lóc cầu xin buông tha nữ tính.

Đêm dài đẳng đẫng ——

Độc lập bản kiều, nhân ảnh, nguyệt ảnh bắt tùy lưu thủy khứ.

Cô miên mao xá, thi hồn, mộng hồn bính trục cố hương lai.

Hàn Hướng Dương nhìn thấy dáng vẻ nhỏ xinh mê man trong lòng ngực, trong đầu lại nhớ tới câu đối này. Độc lập bản kiều (Cầu gỗ lẻ loi)? Lữ Thiệu Đình kia quả nhiên chưa quên được Nhữ Nhã, một mình lẻ loi đứng bên cầu nhỏ thương nhớ nàng, còn cường điệu bóng người không theo nước chảy đi, ý là nói hắn còn đang chờ nàng sao? Chê cười! Nhữ Nhã đã là thê tử của hắn, hắn cả đời cũng không sẽ buông tay!

Cô miên nhà tranh....... Ý nàng là khuê phòng cô quạnh sao? Cũng khó trách, hắn vừa đi đã vài tháng, để nàng một mình phòng không gối chiếc...... Nhưng không sao, hắn nhất định bồi thường cho nàng.

Ngón tay chai sần vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trông thật mỏi mệt, mày liễu nhíu lại —— quả thật nàng rất đẹp, so với hồi mới gả vào phủ còn đẹp hơn. Cuộc chiến kịch liệt ở biển Đông làm chậm trễ thời gian của hắn, ngay sau khi xong hắn liền tức tốc cưỡi ngựa lên đường hồi phủ, hắn rất. muốn nàng, hắn muốn gặp nàng! Khi hắn tìm được nàng, thì phát hiện nàng ngủ như đứa trẻ con, thoải mái yên tĩnh nằm trên thảm cỏ xanh mướt, trên khóe môi anh đào còn có nụ cười thản nhiên.

Có lẽ nàng không có dung nhan tuyệt mỹ, nhưng trên người lại tản mát ra hơi thở làm cho người ta cảm thấy được ở bên cạnh nàng thật là thoải mái, an toàn, không cần bố trí phòng vệ.

Hàng năm chinh chiến làm cho thể xác và tinh thần hắn lúc nào cũng mệt mỏi, ở trên người nàng, hắn tìm được năng lực khiến cho chính mình bình tĩnh trở lại, vui vẻ rất nhiều, hắn không ngừng muốn nàng, nghĩ muốn dựa vào sự kết hợp của hai người làm tăng thêm cảm giác an toàn cho mình. Hắn không phải không nhìn thấy thân thể mảnh mai của nàng, nhưng hắn chính là nhịn không được.

Có rất nhiều đêm, lênh đênh trên mặt biển tối đen, hắn nhìn trăng sáng nhớ về nàng. Hắn hận không thể liều lĩnh chạy như điên hồi phủ, đối mặt với nàng, yên lặng đắm chìm trong sự dịu dàng, thanh tao nhã nhặn của nàng........

Nhưng khi hắn trở về lại thấy nam nhân khác viết thư cho nàng, hắn tức đến điên rồi, mắt hết lý trí vọt vào trong cơ thể nhu nhược của nàng, có ý định làm đau nàng, mãnh liệt mà cuồng bạo đòi hỏi, làm cho nàng lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt, chống đỡ hết nổi mà ngất di.

Ở dưới ánh sáng êm dịu của nền, Hàn Hướng Dương dùng sự dịu dàng hiếm thấy vuốt ve Liễu Nhữ Nhã. Mày liễu nhíu chặt dần dần dãn ra, sau đó nàng phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, chìm vào giắc ngủ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)