Vay nóng Homecredit

Truyện:Từng Niên Thiếu - Chương 19

Từng Niên Thiếu
Trọn bộ 20 chương
Chương 19
Từng niên thiếu (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Lazada


Tôi chẳng qua chỉ là một cô gái như thế thôi, tôi chẳng qua là muốn kết hôn với một người giống như mình thôi, và tôi cũng sẽ sống một cuộc đời như thế mà thôi.

Dù rất buồn chán, luôn cảm thấy mình không nên sống trên thế giới này với tâm thế như vậy, nhưng hiện thực lại chẳng chừa cho tôi một lối ra.

Thời gian ấy tôi và Tần Xuyên gặp nhau rất ít, cho dù cậu ấy có đỗ chiếc A4 ngay cổng tòa soạn cũng chẳng thể đón được tôi, tôi luôn nói đã hẹn đi ăn cơm với người khác rồi. Sau khi biết tôi đi xem mặt thì Tần Xuyên vô cùng dè bỉu, quả thật đã làm khó cho cậu ấy khi phải nghĩ ra bao nhiêu từ ngữ lắt léo quanh co để chế giễu tôi và chê bôi những đối tượng xem mặt của tôi. Mỗi lần tôi thất bại đều khiến cậu ấy cười rất sung sướng, còn nếu tôi có ý định hẹn gặp ai đó lần sau, cậu ta sẽ hỏi han cặn kẽ, chỉ thiếu nước đi nghe ngóng những chuyện xảy ra từ thời tiểu học của người kia nữa mà thôi.

Cuộc hẹn của tôi với một kỹ sư của công ty CHD bị Tần Xuyên phá ngang. Ngày hôm đó chúng tôi ăn cơm ở Thính Hải Đinh trên đường Hậu Hải, tôi thấy anh chàng kỹ sư này không tệ, ngoại hình không đẹp trai, tính tình hơi ù lì nhưng ít ra cũng không khiến tôi khó chịu. Theo lời mẹ tôi thì, không phải bạn học không phải bạn bè, hai người xa lạ gặp nhau ngay lập tức có thể thích nhau được bao nhiêu? Chỉ cần không ghét là được, không ghét sẽ gặp lần sau, có lần sau rồi thì dần dần sẽ phát hiện ra điểm đáng yêu của người ta, phát hiện ra điểm đáng yêu có khả năng sẽ yêu, yêu rồi thì phải kết hôn chứ. Thế là trong lần gặp gỡ thứ hai của tôi và anh chàng kỹ sư kia, trên lầu Thính Hải Đinh, "vừa khéo" lại gặp Tần Xuyên.

"Ái chà! Trùng hợp quá!" Giọng reo vui vì kinh ngạc của Tần Xuyên thật quá mức khoa trương, khiến anh chàng kỹ sư đang cúi đầu ăn cơm giật nảy cả mình.

"Tần..." Tôi vỗ trán, chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ấy ngắt lời.

"Chào anh, chào anh, tôi là bạn từ nhỏ của Tạ Kiều, tôi tên Tần Xuyên. Ồ, hay là chúng ta ngồi chung đi! Hai người cũng chẳng gọi nhiều món lắm, không phải tôi có ý gì nhưng hẹn hò thì đừng keo kiệt quá! Phục vụ, thêm đồ lên thêm đồ lên!" Tần Xuyên bỗ bã thân mật, chàng kỹ sư nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, còn tôi tức tối trừng mắt lườm Tần Xuyên.

"Hai người là bạn từ nhỏ, ý là cùng lớn lên với nhau từ nhỏ phải không?" Chàng kỹ sư lịch sự bắt chuyện.

"Đúng vậy! Trước khi sinh ra đã ở cùng một chỗ, bởi hai bà mẹ của chúng tôi nằm cùng một giường sản mà! Nói thế này đi, cuộc đời tôi về cơ bản cũng giống với cuộc đời của Tạ Kiều." Tần Xuyên gắp cho tôi một miếng đậu phụ thối chiên muối, "Ăn đi, không phải cậu thích ăn nhất món này à? Đừng có vờ vịt thục nữ trước mặt người khác."

"Tần..." Tôi siết chặt đôi đũa.

"Cậu hình như rất hiểu Tạ Kiều nhỉ." Chàng kỹ sư cười cười.

"Quá hiểu ấy chứ!" Tần Xuyên nói phét không biết ngượng, "Đái dầm tới tận năm chín tuổi, chơi với đám trẻ con xã hội ngổ ngáo, yêu thầm si mê một anh chàng đẹp trai, lười biếng tới nỗi hễ được nghỉ hè là cả tuần không thèm gội đầu, ở nhà không làm việc nhà, ái chà, chuyện gì của cô ấy tôi cũng biết."

"Tôi đi chơi với bọn trẻ xã hội bao giờ?" Tôi tức tới mức giọng run lên.

"Cấp II ấy, ở trường chẳng có ai chơi với cậu, chẳng phải cậu đi theo tôi và Đại Long còn gì." Tần Xuyên nhướng mày đáp.

"Ha ha... thật không nhìn ra." Chàng kỹ sư rõ ràng bắt đầu khó chịu.

"Anh đừng nghe cậu ta..." Tôi vội vàng giải thích, nhưng Tần Xuyên giữ chặt lấy tôi.

"Tạ Kiều, đây là lỗi ở cậu, nếu đã xem mặt nghĩa là có khả năng trở thành người một nhà, sao cậu có thể giấu giếm quá khứ của mình như thế? Dù đúng là cậu có rất nhiều tật thật, nhưng cũng không nên lừa gạt người ta! Lừa được một lúc chứ không lừa được cả đời."

"Tần Thủy Hoàng!" Tôi đập bàn đứng dậy, "Cậu cút sang một bên được không hả? Hai người chúng tôi phải ăn cơm! Hai người!"

"Thôi thôi, hay là hai bọn em ăn tiếp đi, chúng ta hẹn gặp lần sau vậy." Chàng kỹ sư vội vàng lau miệng, đứng dậy nói.

"Cũng được, vậy lần sau gặp mặt nói chuyện tiếp?" Tần Xuyên nghênh ngang như muốn nói "đi cẩn thận không tiễn".

"Được được." Chàng kỹ sư cầm túi lập tức đi xuống lầu, trước khi đi thậm chí còn không chào tạm biệt tôi.

Nhìn theo bóng chàng kỹ sư, tôi tức tới mức đầu sắp bốc khói, còn Tần Xuyên lại thản nhiên như không, bắt đầu ngồi mở sò nướng muối ra ăn ngon lành, tôi gắng kiềm chế ham muốn lật tung bàn ăn trước mặt lên, trừng mắt nói với Tần Xuyên: "Tần Xuyên, sao cậu biết tôi đang ở đây? Rốt cuộc cậu muốn gì? Đến đây làm cái gì?"

"Là Tiểu Du thông báo cho tôi tới giải cứu cậu mà! Cậu nhìn xem người đó, trông chẳng ra làm sao! Mời cậu ăn cơm mà gọi được hai món, nếu là tôi, tôi đã bỏ về từ lâu rồi! Đàn ông keo kiệt đáng sợ lắm." Tần Xuyên miệng một bồ đạo lý.

"Tôi đang ăn kiêng! Tôi thích thế!"

"Còn nữa, đường chân tóc của anh ta cao như thế, tôi thấy chưa đầy hai năm nữa là hói rồi, thế không ổn, tạm thời không bàn tới việc hói đẹp hay không đẹp, nhưng ảnh hưởng tới chất lượng đời sau. Cậu nhìn Charles(*), gen của công nương Diana tốt như thế mà còn không di truyền được, hoàng tử William sắp hói đến nơi đấy! Sau này cậu đưa chồng và con ra ngoài, cả đám trên đầu không một sợi tóc, cậu chịu được nhưng tôi thì không."

(*) Charles: Thái tử nước Anh

"Đó là người thông minh! Einstein chẳng phải cũng là người ít tóc đấy thôi!"

"So sánh ngược à! Thế mà cũng nói được! Anh ta còn kém Einstein cả tỉ cái đầu. Kiều Kiều, không phải tôi có ý gì, nhưng chuyện lớn cả đời người, cậu đừng có ăn tạp vậy được không?" Tần Xuyên rung đùi, thản nhiên nói.

Những lời cậu ấy giống như thùng nước lạnh hắt xuống đầu tôi, tôi xót xa nghĩ, tôi thích cậu mà, nhưng cậu đã có Vương Oánh, tôi còn có thể ở bên cậu không? Tôi lau mặt, tủi thân tới mức nước mắt sắp chảy cả ra rồi, không nói không rằng đứng dậy bỏ về.

Tần Xuyên vội vàng đuổi theo, "Sao thế? Giận thật à? Xin lỗi xin lỗi! Không phải tôi chê cậu không tốt, mà tôi không thuận mắt với thằng cha kia, cậu có thể đừng xem mặt bừa bãi vậy được không hả."

"Vậy tôi phải làm thế nào?" Tôi quay lại nhìn Tần Xuyên.

"Đợi đến năm ba mươi tuổi..." Tần Xuyên cười ha ha.

"Ba mươi tuổi rồi thì sao? Tôi đợi cậu đến năm ba mươi tuổi, sau đó thì sao? Cậu sẽ cưới tôi? Cậu có thể lấy tôi không?"

Tôi nhìn Tần Xuyên chằm chằm, "Đừng có nói mấy lời trẻ con ấu trĩ như thế nữa! Cậu có Vương Oánh rồi! Trong đám cưới của Na Na, bắt được hoa cưới thì người mà mọi người hò hét bảo cậu cầu hôn là Vương Oánh! Bạn gái chính thức của cậu là Vương Oánh! Tôi là gì chứ? Đối với cậu mà nói, rốt cuộc tôi là gì? Cuối cùng chúng ta vẫn phải lấy vợ lấy chồng! Tần Xuyên, tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, đừng tiếp tục ở bên tôi như thế này nữa, tôi sẽ tưởng thật, tôi sẽ thật sự muốn được ở bên cậu cả đời, không phải như kiểu bạn thân với nhau đâu, mà như những người yêu nhau, như những người tới già tới chết vẫn ở bên nhau ấy."

Có lẽ những lời ấy quá mãnh liệt, khiến tôi phải dừng lại thở dốc. Tần Xuyên không nói gì cả, cậu ấy chỉ ngẩn người nhìn tôi, thậm chí tôi còn thấy bóng mình đang khẽ run lên được phản chiếu trong mắt Tần Xuyên. Tôi không biết hai chúng tôi im lặng như thế trong bao lâu, chắc tương đương với khoảng thời gian một chiếc đồng hồ cát chảy hết sự quyến luyến cả nửa đời tôi. Tôi cắn răng quay đầu bỏ chạy, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà là âm thanh phát ra duy nhất lúc này. Tần Xuyên không gọi tôi lại.

Mấy ngày sau tôi và Tần Xuyên không liên lạc với nhau.

Tôi nghĩ chắc tôi đã khiến cậu ấy sợ hãi, bởi những gì tôi nói đã phá vỡ đường ranh giới được vạch ra rất rõ ràng suốt hai mấy năm nay giữa chúng tôi.

Giờ nghĩ lại, dù quan tâm hay nhớ nhung, Tần Xuyên luôn đối xử với tôi trong phạm vi của cái gọi là "bạn thân nhất", chưa làm chuyện gì quá giới hạn. Nhưng lần này, có lẽ tôi đã giẫm trúng vào "bãi mìn" mà lẽ ra vĩnh viễn không nên chạm tới. Giữa nam và nữ, chỉ có tình yêu chứ không có cái gọi là tình bạn mãi mãi.

Chúng tôi chính xác là sự tồn tại vô cùng quan trọng trong cuộc sống của nhau, chính vì quan trọng nên mới thận trọng, chỉ sợ đi nhầm hướng bước nhầm chân, cuối cùng sẽ bỏ lỡ, đánh mất, và đi về hai hướng khác nhau. Làm người yêu sẽ quấn quýt không rời, bạn thân thì không thế; làm người yêu sẽ có lúc chia tay, bạn thân thì không thế; làm người yêu sẽ có khi bị tổn thương, bạn thân thì không thế.

Mấy lần tôi định gọi điện cho Tần Xuyên, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hi hi ha ha nói với cậu ấy: "Thế nào? Bị tôi dọa cho sợ rồi phải không? Còn dám đến phá đám buổi xem mặt của tôi nữa không? Cẩn thận tôi sẽ bắt đền cậu đấy", những lời nói đùa đại loại như thế, để chuyện này cứ thế lặng lẽ trôi đi. Nhưng mỗi lần cầm di động lên, tôi không sao bấm nổi số của Tần Xuyên. Bởi vì tôi biết, đó vốn không phải là trò đùa, mỗi lời tôi nói đều rất thật. Vừa tủi thân vừa không phục, lại có chút đau lòng, thế là tôi dứt khoát lười biếng vùi đầu xuống bãi cát có tên "tình bạn" mà chúng tôi đã tích lũy bao nhiêu năm qua.

Trong những ngày muộn phiền nhất đó, vừa hay trong tòa soạn có một nhà văn lớn tuổi phải về nông thôn thu thập tư liệu khoảng mười ngày, những việc thế này vốn chẳng ai muốn đi, lại còn đi cùng một người già, vừa vô vị vừa không có chỗ để chơi. Mà tôi lại đang ao ước được đến một nơi xa lạ vắng vẻ để tĩnh tâm, thế là tôi lập tức chủ động xin trưởng phòng Chu được đi công tác. Trưởng phòng Chu rất vui, ra sức khen tôi hiểu chuyện có chí tiến thủ.

Trước khi lên đường tôi về nhà thu dọn hành lý, Tiểu Du lén theo vào phòng. Hôm đó sau khi từ Thính Hải Đinh về tôi sa sầm mặt mày không thèm nói chuyện với nó, nó đoán tôi và Tần Xuyên cãi nhau nên gặp tôi cũng vòng đường khác mà tránh.

*****

"Chị..." Tiểu Du gọi khẽ.

"Làm gì thế? Lại thông báo cho người khác biết chuyện chị đi Miên Dương rồi phải không?" Tôi lạnh như băng.

"Không không không!" Tiểu Du lắc đầu nguầy nguậy, "Lần này đảm bảo bí mật."

"Cậu ta hối lộ em cái gì? Mà sao em nhiều chuyện thế!"

"...Anh Tần Xuyên hứa sẽ tặng em Garage Kit mới nhất..."

"Thật muốn cho em đi luôn!"

"Chị! Chuyện này không thể trách em được!" Tiểu Du liều mạng giải thích: "Sao em lại chủ động nói với anh ấy chứ? Là anh ấy đến hỏi em, hỏi chị gần đây hẹn hò với những người như thế nào, gặp ai nhiều nhất, buổi tối thường ăn cơm ở đâu."

"Thế là em khai hết?"

"Em thấy anh ấy quan tâm chị mà..."

"Quan tâm cái mông!"

"Thật, chị! Em nói cho chị biết, theo quan sát của em, anh Tần Xuyên chắc chắn là thích chị! Anh ấy sợ chị đi xem mặt rồi lấy người khác, vì thế mới ủy quyền cho em giám sát chị!"

"Còn giám sát!" Tôi ngửa cổ lên trời bất lực, "Cậu ta có bạn gái rồi em hiểu không hả? Cho em hay, nếu em còn loanh quanh với cậu ta chị sẽ nói với bố mẹ chuyện em và anh chàng lớp trưởng yêu sớm."

"Tạ Kiều!"

"Tạ Du!"

"Em mặc kệ chị! Tùy chị muốn thế nào thì thế! Đồ nhát gan! Bỏ lỡ anh Tần Xuyên chị sẽ hối hận cả đời!"

"Như thế là tốt nhất!"

Tiểu Du đập cửa bỏ đi, tôi đóng vali lại nằm vật ra giường. Trần nhà trong căn phòng cũ trắng tinh, trên đó chẳng có một câu trả lời chắc chắn nào về tình bạn hay tình yêu của tôi.

Địa điểm đầu tiên tôi và nhà văn kia đến là huyện An thuộc Miên Dương, Tứ Xuyên, là quê của ông ta, một phố huyện nhỏ yên bình xinh đẹp. Người Tứ Xuyên có vẻ nhàn nhã trời sinh, bà chủ quán trọ mà chúng tôi ở ngày nào cũng ôm lấy bàn mạt chược, chẳng thấy bà ta để ý chuyện kinh doanh, còn đặc biệt thích tám chuyện nữa. Mới ở vài ngày, mà bà ấy gần như rõ hết chuyện nhà tôi làm gì, có bạn trai hay chưa. Ở nơi này không thấy cảnh tượng náo nhiệt bận rộn, mọi người chủ yếu tập trung trong quán trà và quán mạt chược đầu phố, vừa chơi vừa uống nước vừa trò chuyện, một ngày hai ngày cứ thế trôi qua, trăm năm ngàn năm cũng cứ thế trôi qua.

Có lẽ gần núi, lại là nông thôn nên di dộng thường xuyên bị mất sóng. Ban đầu tôi còn thấy bất tiện, nhưng về sau quen dần, thậm chí còn cho rằng như vậy là tốt nhất, đỡ cho tôi phải lo lắng thắc mắc xem liệu Tần Xuyên có liên lạc với mình không. Có thể thấy tình yêu không phải là nhu yếu phẩm trong cuộc đời con người.

Nhà văn ngày nào cũng dẫn tôi đi khắp nơi, kể cho tôi nghe về ngôi đền cũ thời Đường trên đỉnh núi Thiên Phật, cùng chụp ảnh với tôi trên cầu Tỉ Muội, dẫn tôi đi xem ngọn núi La Phù nổi lên từ đáy biển từ một tỉ năm trăm triệu năm trước. Ngày mà chúng tôi đến, khắp núi bướm hồng bay dập dìu, xoay tròn quanh tôi, ông ấy cười bảo tôi rằng đây là hiện tượng lạ, tôi sắp có tin vui.

Sau đó chúng tôi chuyển hướng đi Trùng Khánh, tôi hỏi vị tác giả, có phải ông muốn về thăm trường đại học chính trị Tây Nam không, ông bảo không phải, chỉ là cô bạn gái là mối tình đầu của ông hiện đang ở đấy, vì vậy có cảm giác rất thân thiết, chỉ cần về Trùng Khánh nhất định sẽ tới đó chơi. Ông kể về câu chuyện tình yêu của mình, người con gái có mái tóc dài thường tết đuôi sam, còn ông lại thường ở ngay phía sau cô ấy, cùng đi qua núi, đi qua cầu, đi qua bao nhiêu năm tháng. Về sau ông đến Trùng Khánh học, người con gái đó khoác tay nải đi thăm ông, nhưng không tìm thấy ông, trường đại học quá lớn, chỗ nào cũng toàn những người không giống với cô ấy, đây là thế giới mà cô ấy có nhón chân cũng không tới. Cô ấy biết chàng trai của mình nhất định còn đi đến những nơi rộng hơn, lớn hơn, vĩ đại hơn, anh sẽ không quay lại huyện An nữa, sẽ không đi con đường núi nhỏ hẹp cùng cô ấy nữa.

Thế là cô không đi gặp ông, cũng không liên lạc, tự ý ở lại Trùng Khánh làm thuê làm mướn, rồi nhanh chóng lấy chồng. Có lần ông quay về, nhìn thấy cô ấy trong con ngõ nhỏ ngay cạnh cổng trường, đang xi một đứa bé vừa béo vừa trắng tè.

Cô ấy không ngẩng đầu nhìn ông, còn tưởng ông chỉ là khách qua đường.

Tôi sụt sịt, truy hỏi ông rất nhiều câu nếu như, nếu như năm đó ông bắt gặp cô ấy với bộ dạng vừa hoang mang vừa tự ti ở trong trường, liệu họ có bên nhau không? Liệu họ sẽ có một cuộc đời khác không? Sẽ có một cái kết chuyện khác không?

"Tiểu Tạ, cuộc đời làm gì có nhiều nếu như và liệu rồi sẽ như thế, giữa con người với nhau, xét cho cùng chính là một lần gặp gỡ và một lần biệt ly. Nếu gặp gỡ và biệt ly cách nhau gang tấc, thì đó chính là người lạ; nếu gặp gỡ và biệt ly cách nhau cả đời, thì đó sẽ là người đầu ấp tay gối."

Tôi trầm ngâm, nghĩ về tôi và Tần Xuyên, nếu chúng tôi ngay từ khi vừa sinh ra đã tính là một lần gặp gỡ, vậy phải bao nhiêu lâu nữa, đến lần nào mới được tính là biệt ly. Trong lúc nghĩ như thế, căn phòng bỗng rung lên bần bật.

Động đất rồi.

14 giờ 28 phút chiều ngày 12 tháng 5 năm 2008.

Khi ấy tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ bỏ chạy theo bản năng, trên phố chật kín người, có những người thậm chí đang mặc quần cộc áo ba lỗ cũng chạy ra ngoài. Rung rất mạnh, nửa phút rung mạnh nhất ấy, ngay cả đứng cũng không vững, tôi nhìn thấy rất rõ khách sạn Intercotinental cao chót vót phía bên kia đường nghiêng trái nghiêng phải với biên độ lớn. Mọi người hoảng loạn không biết phải làm gì, họ quay sang nhau suy đoán dò hỏi, những người kịp mang theo di động đều đang bấm điện thoại, nhưng không ai gọi được.

Nhà văn đi cùng tôi rất lo lắng, không ngừng bấm máy gọi về nhà ở huyện An, khoa học kỹ thuật và nền văn minh của loài người bị tấn công đột ngột, chẳng có bất kỳ tín hiệu kết nối nào, không có di động, không ti-vi, không mạng internet, đứng trước thiên tai, thứ đầu tiên biến mất lại chính là những thứ mà hằng ngày chúng ta phụ thuộc nhất. Chúng tôi dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, giờ chỉ có thể dựa vào những người cũng giống như chúng tôi kia thôi.

Nhà văn già bảo ngay cả tín hiệu di động cũng bị mất chứng tỏ trận động đất vừa rồi rất mạnh, trong lòng tôi hoảng loạn, Bắc Kinh cách Tứ Xuyên xa như thế chắc là không sao đâu, nhưng vẫn rất lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng liên hệ được với gia đình. Bao nhiêu khúc mắc lẫn giận hờn có với Tần Xuyên trước đó cũng tan biến như mây khói khi phải đối mặt với thiên tai, tôi chỉ nghĩ, nếu điện thoại có tín hiệu, nhất định tôi sẽ gọi cho cậu ấy, tôi muốn nghe tiếng cậu ấy.

Khoảng hơn một tiếng sau, di động của tôi bắt đầu có tín hiệu, nhưng nghẽn mạng, bởi mọi người xung quanh đều đang gọi điện, nhất thời không gọi đi nổi, vẫn là mẹ tôi gọi cho tôi trước. Mẹ nói nghe như đang khóc, rõ ràng đã cuống phát điên rồi, trước đó tôi còn không cảm thấy gì, nhưng giờ bình tĩnh lại thì càng nghĩ càng sợ. Mẹ bảo Vấn Xuyên bị động đất, rất nghiêm trọng, khoảng hơn bảy độ richter, Bắc Kinh cũng rung nhẹ, những người ở khu tiểu viện chỗ bà nội đều chạy cả ra đường. Mẹ hỏi chỗ tôi thế nào, tôi nói Trùng Khánh vẫn ổn, mẹ dặn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, phải chú ý an toàn, thông báo ngay cho tòa soạn về tình hình hiện tại, nhưng không cần đợi đơn vị đồng ý, quay về Bắc Kinh ngay, bà mua vé máy bay cho tôi. Trong lúc chúng tôi an ủi lẫn nhau, thì Tần Xuyên gọi đến, tôi vội vàng tạm biệt mẹ nhận điện của Tần Xuyên, vừa nghe máy, đã nghe cậu ấy gào to tên tôi.

"Tạ Kiều! Tạ Kiều!"

"Tần Xuyên! Tần Xuyên!"

Chúng tôi gọi tên nhau, để chắc chắn đối phương vẫn tồn tại trên thế giới này.

"Có sao không?"

"Không sao..."

"Đừng sợ."

"Ừ."

"Đợi tôi."

"Cái gì?"

"Đợi tôi, tôi đi đón cậu!"

Tín hiệu lại mất, cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc ở lời hứa hết sức xưa cũ ấy.

Tôi không biết trên thế gian này có bao nhiêu đôi nam nữ từng hẹn ước như thế, và có bao nhiêu người đợi được người kia, bao nhiêu người lạc mất nhau mãi mãi. Tôi nhớ đến mọi chuyện quá khứ giữa tôi và Tần Xuyên, chúng tôi kẻ trước người sau đến với thế giới này, nên dường như ngay từ đầu đã mặc định chúng tôi mãi mãi luôn kẻ trước người sau đuổi theo, tìm kiếm và chờ đợi lẫn nhau. Hồi còn nhỏ, tôi ở trong tiểu viện chờ cậu ấy đứng dưới cửa sổ gọi: "Kiều Kiều! Đi chơi đi!"; lên cấp II, cậu ta đứng ở trường đợi tôi cùng về nhà; đến đại học, tôi ở Bắc Kinh, Tần Xuyên ở Canada, tôi đợi Tần Xuyên về nước; tốt nghiệp rồi, cậu ấy nói đợi đến khi chúng tôi ba mươi tuổi, nếu không có ai thèm rước tôi thì cậu ấy sẽ lấy tôi. Chúng tôi cứ như thế, thận trọng chờ đợi lẫn nhau, không dám bước quá gần lại không muốn cách nhau quá xa, luôn bảo đảm giữ một khoảng cách an toàn, sau đó phóng túng để cho tình bạn ngày một trở lên tham lam.

Có lẽ vốn chúng tôi cũng định chờ đợi như thế cả đời, nhưng vào ngày 12 tháng 5 này tôi đột nhiên phát hiện ra, cuộc sống thật mong manh, nó căn bản chẳng đủ mạnh mẽ để dung nạp những bí mật và chờ đợi do chúng tôi tự biên tự diễn. Vấn Xuyên có rất nhiều người chết, chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, rất nhiều "đã từng" và "hy vọng" cùng biến mất. Con số mà người ta đang truyền tai nhau, đều từng là những người còn sống, từng là những người có câu chuyện, từng có mối liên hệ mật thiết với thế giới này, thế mà ngay lập tức đã biến mất biệt tăm biệt tích. Nếu tôi không đến Trùng Khánh, tôi đang ở huyện An, có khả năng tôi đã trở thành một trong những con số tử vong được báo kia, tất cả mọi thứ liên quan tới tôi, quá trình trưởng thành của tôi, người thân và bạn bè của tôi, tình yêu chôn giấu tôi chưa kịp thổ lộ, sẽ biến thành một số Latinh lạnh lẽo.

Thật đáng sợ.

*****

Căn phòng vẫn đang ảnh hưởng bởi dư chấn, chai nước lộn ngược tôi đặt ở góc bàn khẽ rung rung, mà mỗi lần có chấn động chỉ càng khiến sự chờ đợi của tôi thêm trầm tĩnh và kiên định. Tôi chưa bao giờ chờ đợi Tần Xuyên trong tâm trạng thế này, tôi cảm thấy đây là lựa chọn mà số mệnh đã quyết định thay tôi. Tôi muốn đợi cậu ấy đến để nói với cậu ấy rằng, tôi đã đợi cậu ấy từ rất lâu rất lâu rồi, đợi lâu tới mức cuối cùng cũng không muốn sau này phải đợi nữa, lâu tới mức không chịu được mà vứt bỏ mọi lo lắng và khó khăn, lâu tới mức lập tức muốn nói với cậu ấy rằng, tôi yêu cậu ấy nhiều biết bao.

Tôi thấy may mắn vì mình còn sống, còn có cơ hội để cho cậu ấy biết chuyện này.

Đến tối Tần Xuyên tới khách sạn của chúng tôi.

Tôi mở cửa, cậu ấy xông vào trong, ôm chặt lấy tôi.

Ở trong lòng Tần Xuyên tôi đột nhiên òa khóc, không rõ vì sợ hãi trận động đất hay vì rung động trước sự xuất hiện của cậu ấy. Tần Xuyên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, chúng tôi ôm nhau rất lâu, đúng lúc tôi định tách mình ra thì Tần Xuyên ghé sát tai tôi thì thầm: "Kiều Kiều, đừng cử động, nghe tôi nói, nếu hôm nay không nói tôi sợ mình sẽ im lặng cả đời mất."

"Ừ." Tôi khẽ đáp.

"Tạ Kiều, buổi chiều lúc xảy ra động đất tôi đang ở trung tâm thương mại, tôi muốn chọn một món quà cho cậu, Tiểu Du bảo tôi cậu đi Tứ Xuyên rồi, mấy ngày mới về. Tôi muốn đến đón cậu ở sân bay, tặng cậu một sự bất ngờ, Bắc Kinh có động đất, rung lắc một cách đột ngột, nhân viên thu ngân sợ hãi hét lên ngồi thụp xuống dưới quầy, người trong trung tâm thương mại đều chạy ra ngoài, trên phố chật ních toàn người là người. Lát sau có người nói Vấn Xuyên bị động đất, hơn bảy độ richter. Tôi vừa nghe đã chết sững, vội vàng gọi điện cho cậu, kết quả không gọi được. Cậu biết không, khi ấy trái tim tôi như rớt xuống vực, cả người tôi trống rỗng. Suốt một tiếng sau đó tôi không làm gì khác mà chỉ ngồi bấm điện thoại gọi cho cậu, gọi mãi gọi mãi tới mức tôi không còn nhìn rõ những con số trên bàn phím điện thoại nữa, trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của cậu.

Tôi nhớ lại chúng ta hồi nhỏ, cậu lúc nào cũng chạy theo sau tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ cần quay lại là tôi thấy chiếc váy hoa nhí cùng bím tóc sừng dê của cậu. Tôi nhớ hồi chơi trò ba chữ, cậu bất cẩn thốt lên "Em yêu anh", rồi đỏ bừng mặt nhìn tôi, bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi ấy, vừa ngượng lại vừa mừng, cảm giác đó rất lạ, lạ tới mức khiến tôi bối rối ngượng quá hóa giận, mấy ngày liền tôi không dám sang tìm cậu, bởi hễ gặp cậu là mặt tôi sẽ lên cơn sốt ngay, tim đập thình thịch, đập rất nhanh, nhưng tôi lại không biết vì sao. Nhớ hồi cấp II, tôi đứng ở cổng trường các cậu, chỉ muốn thỉnh thoảng nhìn cậu một cái, nhưng khi ấy cậu không thèm chơi với tôi, tôi cũng không chơi với cậu, chỉ khi cậu đi ngang qua tôi, tôi mới cố ý cười to mấy tiếng hoặc gào lên ho, hy vọng cậu liếc mắt nhìn một cái. Thấy cậu bị người khác bắt nạt, lúc đó tôi chỉ muốn bẻ gẫy tay kẻ ấy. Về sau, ngày nào chúng ta cũng đi cùng nhau, tôi mừng lắm, tôi cũng biết cậu thích anh Tiểu Thuyền, mỗi lần thấy cậu mặt mày hớn hở nhắc đến anh ấy, tôi lại cảm thấy lòng buồn rười rượi, nhưng tôi không biết tại sao. Lên cấp III, lần tôi xảy ra chuyện bị bố mẹ nhốt trong nhà, để gọi điện thoại cho cậu tôi đã đá hỏng cả cánh cửa phòng. Nhưng mãi vẫn không liên lạc được với cậu, tôi biết tôi đã gây họa lớn rồi, mẹ tôi khóc bảo tôi chẳng biết nghĩ ngợi gì, đúng, tôi không nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ muốn gặp cậu. Cuối cùng, tôi gần như bị bố trói gô lại tống lên máy bay sang Canada, giữa lưng chừng không, tôi rất nhớ cậu, nhưng tôi không biết tại sao. Tôi nhớ đến hồi cậu học đại học, cuối cùng cậu cũng trả lời tin nhắn của tôi trên QQ, tôi vui tới mức nhảy chồm chồm lên, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho cậu, gọi vào điện thoại trong phòng ký túc của cậu, tôi muốn biết cậu đang làm gì. Bảo Gia cãi nhau với tôi, nói tại sao tôi phải làm tới mức độ này với một người bạn thân, khi cô ấy khóc lóc tôi lật tới đáy vali lấy ra một tấm ảnh, đó là tấm ảnh chụp chung của chúng ta hồi cấp II, ở trường, tôi giống như người anh em khoác vai cậu, vì sợ ảnh bị đè hỏng, nên tôi lấy giấy bọc đi bọc lại những ba lớp, tôi nhìn thấy tấm ảnh ấy, nhìn thấy những lớp túi bóng mà tôi bọc rất chặt, ngay lập tức tôi không thể kìm nén được nữa. Kiều Kiều, khi ấy tôi hiểu rồi, tại sao tôi lại thích ở bên cậu như thế, tại sao dù ở bất kỳ đâu tôi cùng luôn hướng về phía có cậu. Bởi vì, tôi thích cậu, vô cùng thích cậu."

Cánh tay đang vòng ôm người tôi của Tần Xuyên siết chặt, như sợ tôi sẽ biến mất, tôi nhẹ nhàng ôm lưng Tần Xuyên, cậu ấy lại chầm chậm nói tiếp.

"Cậu còn nhớ hồi chúng ta ở Thượng Hải? Cái lần chị gái tôi kết hôn ấy, chúng ta tỉnh lại cùng nhau trong một căn phòng, tôi nhìn ánh nắng mặt trời phủ lên khuôn mặt cậu, tôi có cảm giác như cuộc đời tôi cũng sáng bừng theo. Hôm đó tôi không nói đùa đâu, tôi nói thật đấy, Kiều Kiều, tôi đã từng nói, chúng ta ở bên nhau đi. Về sau, Bảo Gia tự sát, tôi vội vàng quay lại Canada, khi tôi trở về, cậu đã trở thành bạn gái của Dương Trừng. Chúng ta cứ thế bỏ lỡ nhau, thật kỳ lạ, rõ ràng từ nhỏ tới lớn đều ở bên nhau, rõ ràng thời gian chúng ta ở bên nhau nhiều hơn bất kỳ người nào, rõ ràng chúng ta hiểu nhau hơn bất kỳ ai, nhưng giữa chúng ta lại có anh Tiểu Thuyền, có Tôn Thái, có Dương Trừng, có Lưu Văn Văn, Bảo Gia, Vương Oánh, có bao nhiêu người như thế xen vào. Thế là chúng ta không thể ở bên nhau, giống như chia cách lẫn nhau vậy. Nhưng có phải như thế không? Hoàn toàn không! Tôi dám khẳng định, tôi thích cậu hơn bất kỳ người con trai nào từng thích cậu! Thích tới mức cho rằng, dù cậu có ở bên người khác tôi vẫn có thể lặng lẽ coi cậu là người bạn thân nhất! Tôi đúng là một tên ngốc, nếu không ở bên nhau, thì nên biến mất khỏi cuộc đời cậu mới phải, nếu không chỉ càng thích cậu hơn mà thôi. Tôi sống ngay cạnh trường cậu, thuê một ô trong căng-tin trường, lên giảng đường nghe tiết văn học cổ mà tôi không hiểu chút nào, đó là vì tôi muốn tìm một lý do để được ở bên cạnh cậu, dù không phải bạn trai vẫn có lý do xuất hiện quanh cậu. Khi ấy, từ sáng tới tối tôi đều gọi điện cho cậu, bởi tôi có một suy nghĩ rất ngốc rằng, chỉ muốn xác nhận xem cậu đã về ký túc chưa, luôn lo lắng Dương Trừng sẽ đưa cậu ra ngoài. Lần đó bọn mình uống say, khi tỉnh lại nghe Vương Oánh bảo Dương Trừng đưa cậu đến khách sạn Hữu Nghị, tôi chạy như kẻ điên tới đó, cho tới tận khi nhìn thấy cậu bình yên vô sự đi ra, mới thở phào nhẹ nhõm. Ha ha, tôi cứ tưởng làm thế thì sẽ không bị tính là mất cậu, nhưng bản thân tôi lại không hiểu rằng, thực ra tôi chưa từng có cậu. Nhiều năm qua đi, tôi cũng không biết tại sao mình lại biến thành người thế này, dường như vị trí bạn trai cậu luôn luôn có người, còn vị trí bạn thân thì lại luôn trống, thế là tôi đành giật lùi một bước, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí quen thuộc của mình. Quen đứng ở khoảng cách một cánh tay với không tới để bảo vệ cậu, quen đứng bên ngoài thế giới yêu đương để nhìn cậu, quen với việc khi nhắc đến cậu thì phải nói là bạn từ nhỏ hoặc bạn thân. Nhưng tất cả mọi điều đó, chỉ là vì tôi đã quen với việc yêu cậu rồi. Tôi chỉ muốn nói thế thôi, lúc xảy ra động đất trái tim tôi nguội lạnh, tôi nghĩ nếu sống không được ở bên nhau vậy thì chết tôi cũng phải nói với cậu, Tạ Kiều, tôi yêu cậu."

Nước mắt khiến mắt tôi nhòe đi, nước mũi cũng chảy ra, chắc rớt hết lên vai Tần Xuyên, nhưng tôi mặc kệ, tôi cứ thế mà khóc rống lên, cứ như muốn mang tình yêu bị đè nén trong lòng khóc thành nước cho cậu ấy xem. Chai nước suối chổng ngược trên mặt bàn rơi xuống đất, lại có dư chấn, Tần Xuyên lập tức ôm chặt lấy tôi, dư chấn không mạnh lắm, chỉ rung một phút, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên cũng nhìn tôi, sau đó là hôn, tỉ mỉ dịu dàng, nụ hôn chứa đựng tình cảm sâu đậm.

Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt tay Tần Xuyên, trong bóng tối, tôi lần sờ thấy những vết lồi lõm nhỏ trên mu bàn tay của cậu ấy, tôi biết, đó là vết sẹo do thuốc lá năm xưa.

"Em yêu anh."

Cuối cùng tôi đã trả lời như thế.

Nỗi bất hạnh to lớn xảy ra năm 2008, trở thành lễ trưởng thành độc nhất vô nhị cho những người trẻ chúng tôi. Chúng tôi, trước đó luôn bị xã hội gắn cho cái mác: Ích kỷ, tùy tiện, phản nghịch, không hiểu biết...đối mặt với thiên tai khủng khiếp không ngôn từ nào có thể diễn tả, lại lẳng lặng xông lên phía trước. Đại đa số binh sĩ và tình nguyện viên tới khu bị nạn cứu giúp hỗ trợ đều là dân 8x, họ xây dựng lên một lực lượng trẻ trung nhất để bảo vệ đất nước này, cứ như trưởng thành chỉ sau một đêm, gánh vác mọi trách nhiệm và đống đổ nát sau cơn địa chấn.

Tòa soạn tổ chức quyên góp giúp người bị nạn, tôi quyên một tháng lương của mình, chị Trương bảo tôi không cần phải nhiều như thế, trưởng phòng Chu chỉ quyên có một nghìn tệ thôi, tôi làm vậy thì lãnh đạo còn biết giấu mặt vào đâu. Nhưng tôi chẳng bận tâm tới lời chị ấy, tôi chỉ muốn vùng đất nơi tôi chết đi sống lại sớm hồi phục hơn, đây là trách nhiệm và cũng là sự kiên quyết của tôi. Tần Xuyên cũng tổ chức quyên góp trong công ty; tự bản thân anh bỏ ra một vạn, đồng thời khấu trừ của mỗi nhân viên người Mĩ năm mươi đô la. Chúng tôi vô lý một cách ăn ý như vậy đấy.

*****

Tôi và Tần Xuyên đáp chuyến bay ngày hôm sau về Bắc Kinh.

Trước khi đi, chúng tôi bỏ lại hết chỗ tiền mặt mà mình có cho nhà văn già, để ông quyên góp cho huyện An, cuối cùng cũng có tin tức về người nhà của ông, chỉ bị thương nhẹ không nghiêm trọng lắm, nhưng huyện An là huyện bị ảnh hưởng nặng nề nhất, khách sạn nhỏ chúng tôi ở mấy hôm trước bị sập một nửa, bà chủ thích đánh mạt chược và bắt chuyện với tôi bị kẹt ở trong, cuối cùng không cứu ra được.

Máy bay lên tới cao độ hơn mười nghìn mét, tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, tai họa ấy giống một giấc mơ, lúc tỉnh lại tôi hoảng hốt nhìn sang ghế bên cạnh. Anh vẫn ở đó, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nghiêng đầu ngủ say sưa, tự nhiên dựa vào vai tôi. Tôi yên tâm, nghĩ từ nay về sau cuối cùng chúng tôi cũng có thể ở bên nhau rồi, lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc xưa nay chưa từng có.

Sau này Tần Xuyên kể, nghe xong những lời tôi nói với anh ở Thính Hải Đinh, cả đêm hôm ấy anh không ngủ, anh nghĩ phải có một quyết định nào đó. Dằn vặt mấy ngày, anh cũng gọi điện cho Vương Oánh. Tần Xuyên thật thà kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra trong mấy năm nay, và suy nghĩ của anh. Vương Oánh khá bình tĩnh, kết thúc tình yêu của chính mình mà cô ấy thậm chí còn bình tĩnh hơn khi biết tin tôi và Dương Trừng chia tay, chỉ bảo "Biết rồi". Tần Xuyên nói, giữa anh và Vương Oánh giống bạn làm ăn hơn là tình nhân, người góp vốn tốt nhất, người hợp tác ăn ý nhất. Bên nhau bao nhiêu năm, bản thân hai người ngầm thừa nhận điểm này, và tìm được cách thích hợp nhất để bên nhau, và mối quan hệ đó sẽ không vì vai trò của họ thay đổi mà thay đổi. Dù anh ấy và Vương Oánh, hay tôi và Vương Oánh, gạt bỏ sang một bên những tình cảm ngoài lề mà số mệnh an bài cho chúng tôi, thì thứ mãi mãi không bao giờ thay đổi chính là điểm xuất phát của cả ba: Chúng tôi là bạn thân.

Không thương cảm và gượng gạo như trong tưởng tượng của tôi, bạn bè đón nhận việc chúng tôi yêu nhau rất tự nhiên, giống như đó là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vậy.

Chị Tần Thiến sau khi biết chuyện đã không nương tay mà cho Tần Xuyên một trận, lấy đó là lời cảnh cáo để anh phải tốt với tôi mãi mãi. Tần Xuyên bị chị ấy đánh cho không dám cãi, chỉ biết ngồi một bên quay cuồng. Em gái Tiểu Du thì ngồi gian tà kiếm lợi từ tình yêu của chúng tôi, nhìn nó và Tần Xuyên chạm tay nhau tôi có cảm giác mình vừa bị bán đứng. Bố mẹ tôi thì rất kinh ngạc, không hiểu và có chút bất an, còn bà nội luôn coi trọng học vấn của tôi thì một mực im lặng, khiến tôi có cảm giác lần sau Tần Xuyên muốn bước chân vào tiểu viện e rằng sẽ khó khăn.

Từ Lâm thì bảo, từ lâu cậu ấy đã cảm thấy Vương Oánh và Tần Xuyên không hợp, Vương Oánh thì hiểu khỉ gì về tình yêu, bảo họ yêu nhau thà rằng nói họ yêu tiền còn đúng hơn. Na Na vui sướng gửi tin nhắn chúc mừng dài dằng dặc, cô ấy bảo thật làm khó cho chúng tôi phải vờ vịt lâu như thế, rõ ràng hồi mới vào đại học, cô ấy khẳng định người mà ngày nào cũng gọi điện cho tôi rất đúng giờ đó chính là bạn trai của tôi, thế mà tôi còn già mồm không thừa nhận, kết quả chứng minh chúng tôi đã lãng phí những năm tháng đẹp đẽ nhất, làm mất thời gian của đối phương. Thiên Hỉ vẫn đang bận rộn điên cuồng, tôi không nhất định phải kể với cô ấy, nhưng có gọi điện cho anh Tiểu Thuyền. Dù là lúc nào, đối với tôi mà nói anh ấy luôn là một người đặc biệt.

"Thật tuyệt." Anh Tiểu Thuyền cười, "Kiều Kiều, Xuyên Tử nhất định rất yêu em, từ hồi còn nhỏ cậu ấy đã không rời em nửa bước rồi."

"Hồi ấy cậu ấy thích bắt nạt em thì đúng hơn..."

"Kiều Kiều, cậu ấy đối với em tốt nhất mà."

"Anh Tiểu Thuyền cũng tốt với em." Tôi làm nũng.

"Đúng vậy, nhưng không giống nhau. Anh hi vọng em có một cuộc sống tốt nhất, và Tần Xuyên có thể làm được điều đó."

"Ừm, cũng phải."

"Kiều Kiều, chúc em hạnh phúc."

"Cảm ơn anh Tiểu Thuyền." Tôi cười, anh ấy mãi mãi không biết, hình ảnh của anh ấy từng lưu trong ký ức thuở thiếu thời của tôi rất nhiều rất nhiều năm, là mộng tưởng tươi sáng nhất của tôi khi ấy, khiến tôi còn tưởng anh là danh từ "hạnh phúc".

Tần Xuyên vẫn hằng ngày đến tòa soạn đón tôi tan làm, tôi nói với chị Trương, "Anh chàng A4" đã chính thức trở thành bạn trai tôi. Chúng tôi vẫn giống như trước kia, anh chê bôi tôi ăn nhiều, còn tôi mắng anh thô lỗ. Nhưng khi anh phanh gấp liền giơ cánh tay ra chắn cho tôi như một phản xạ tự nhiên, khi tôi vặn nắp chai nước sẽ phát hiện nó đã được vặn ra từ bao giờ, khi anh cằn nhằn bằng vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn khoác túi cùng tôi đi shopping, buổi tối chạy tới nhà tôi chỉ để mang đồ ăn cho tôi, khi đi giữa dòng người anh nắm chặt tay tôi, tất cả mọi hạnh phúc đều về đúng vị trí vốn có của mình.

Lúc rảnh rỗi, tôi thường ở lì trong cửa hàng bánh ngọt của anh, Đại Long theo lệ cũ vẫn làm cho tôi một miếng bánh ga-tô loại lớn. Qua ô cửa kính, tôi có thể thấy Tần Xuyên đang giới thiệu đồ nội thất cho khách. Lần đó gặp phải khách hàng vừa khó chiều lại lắm chuyện. Bọn Tần Xuyên tổ chức chương trình khuyến mại, mua đồ nội thất được tặng một con rùa tai đỏ, vị khách ấy sau khi lựa chọn chán chê mặc cả lên xuống, lại hỏi rùa tai đỏ có thể sống bao lâu, Tần Xuyên trả lời một câu bất cần: Đủ lâu để tiễn anh đi. Kết quả vị khách đó làm ầm lên, Tần Xuyên cũng nổi điên, chính mắt tôi nhìn thấy anh xé vụn đơn đặt hàng mà ông khách kia vừa viết xong tại trận, bộ dạng hung hăng như muốn nói không bán nữa, khiến tôi cười không nhặt được mồm.

Đại Long đến ngồi truớc mặt tôi, "Đại ca là thế, từ nhỏ tới lớn chẳng thay đổi gì."

"Đây là vấn đề gen di truyền... cả đời này anh ấy cũng không thay đổi." Tôi lắc lắc đầu, bên ngoài khách hàng đang làm ầm ĩ khiến chị Tần Thiến phải ra mặt, chị ấy vung tay cho Tần Xuyên một cái đập vào gáy, sau đó gọi bảo vệ kéo vị khách đang gào ầm lên đòi kiện tụng ra ngoài.

"Cả việc thích cậu nữa cũng không thay đổi."

"Đủ rồi đấy, có bao nhiêu bạn gái như thế." Tôi hừ một tiếng.

"Thực ra tôi có lẽ là nguời đầu tiên biết đại ca thích cậu, thậm chí còn biết truớc cả cậu và đại ca."

"Tại sao?"

"Còn nhớ lá thư tình mà cậu nhận đuợc hồi cấp II không? Tôi viết lá thư ấy."

"Nhớ nhớ! Đại Long khi ấy cậu thật ngây thơ!" Tôi cuời hi hi vỗ vai Đại Long.

"Hôm đó cậu không đến, nhưng đại ca kéo tôi đến đấy rình."

"Cái gì? Sao tôi không biết?"

"Sao anh ấy dám cho cậu biết. Nói thực thì, tôi chưa thấy anh ấy nghiêm túc như vậy bao giờ, cuối tháng Mười hai trời rất lạnh, vậy mà anh ấy cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngồi đúng ba tiếng đồng hồ! Trong lúc ngồi đợi, anh ấy luôn mắng chửi không ngớt, bảo nếu thằng nhãi kia mà dám đến anh ấy sẽ đánh cho một trận, khiến mỗi lần nghĩ về Tạ Kiều sẽ cảm giác như gặp phải ác mộng."

"... Bạo lực..."

"Lúc ấy tôi ngồi bên cạnh bất lực nghĩ: Chẳng đợi được hắn đến đâu. Rồi vừa thấy may mắn khi nghĩ, cũng may không cho anh ấy biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ bị anh ấy đánh chết...và trong lúc ngồi chịu đói chịu rét, tôi đột nhiên nhận ra, tại sao nguời khác thích cậu mà anh ấy lại cáu giận như thế?"

"Đúng vậy!"

"Bởi vì anh ấy thích cậu, ngay cả bản thân anh ấy cũng không biết mình đã yêu cậu sâu sắc đến mức nào."

"Xì." Tôi hút trà sữa chùn chụt, không nhịn được mà phì cuời.

"Mấy hôm sau anh ấy còn liệt kê ra vài đối tuợng tình nghi, bảo tôi đi điều tra tất cả những anh chàng nói chuyện với cậu..."

"Không phải chứ..."

"Ừ, khi ấy còn cho mấy kẻ không liên quan ăn đòn cơ..."

"Thật đáng sợ..."

"Chuyện này bí mật nhé! Không được cho anh ấy biết nếu không tôi sẽ bị giết thật đấy."

"Biết rồi biết rồi."

"Kiều Kiều, đối tốt với đại ca nhé."

"Cậu cũng thật là! Không thể vì mối tình đầu bi thảm là tôi đây mà nhất quyết không có bạn gái đấy chứ?"

"... Tôi có bạn gái rồi mà..."

"Hả?!" Tôi kinh ngạc reo tuớng lên, Đại Long gọi cô nàng béo mập đang làm bánh ga-tô ở phòng bếp ra, hai nguời ngọt ngào nắm lấy tay nhau truớc mặt tôi.

"Đại Long! Đuợc đấy! Rất tốt!"

"Cũng thuờng thôi." Đại Long ngượng ngùng cúi đầu.

"Nếu chị đừng suốt ngày ăn miếng bánh to như thế thì còn tốt hơn." Cô bé đứng bên cạnh cằn nhằn.

Tôi ngẩn ra, sau đó cả ba phá lên cuời vui vẻ.

Tần Xuyên ở đằng xa nghi hoặc nhìn tôi, dùng khẩu hình hỏi gì đó, tôi vẫy vẫy tay với anh, ý là không có chuyện gì đâu làm việc đi, Tần Xuyên tức tối đi về phía chúng tôi, nhưng vừa đi đuợc hai bước đã bị chị Tần Thiến túm cổ lôi lại.

Chúng tôi cười còn to hơn.

Tôi thấy Ngô đại tiểu thư nói rất đúng, tôi thật sự là một người rất may mắn.

Gần muời giờ tối Từ Lâm gọi điện cho tôi, chuyện này kể ra cũng lạ.

Mặc dù hồi đại học chúng tôi ngày nào cũng gặp mặt nhau, có thể dễ dàng đọc thuộc số điện thoại của nhau, buổi tối mua đồ ăn đêm cũng nhắn tin hỏi xem muốn ăn gì. Nhưng giai đoạn truởng thành, quan hệ mật thiết này dần dần bị công việc cắt đứt. Bình thuờng tôi liên lạc với truởng phòng Chu và chị Trương còn nhiều hơn là với bạn bè. Nhưng dù tôi và bọn Từ Lâm có ít liên lạc với nhau thì cũng là bạn, và có chuyện trò hỏi han bọn chị Trương nhiều tới đâu thì quan hệ cũng chỉ là đồng nghiệp. Tình cảm giữa con nguời với nhau rất phức tạp, tiếp xúc với nhau bao giờ cũng lấy mối quan hệ đuợc xây dựng ngay lúc ban đầu làm chuẩn, trừ phi phát sinh chuyện yêu đuơng, còn nếu không rất khó vượt qua được chướng ngại quan hệ xã hội.

*****

Tôi nghe điện mà lòng có chút băn khoăn, giọng Từ Lâm vọng lại rất gấp gáp: "Gần đây có tin tức gì của Thiên Hỉ không?"

"Lâu rồi không liên hệ với cậu ấy, giờ cậu ấy hot như thế, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, xuất hiện dày đặc trên các mục tin tức giải trí, mà làm sao?"

"Thế Hà Tiểu Chu? Cậu vẫn liên lạc với anh ấy chứ, hai nguời họ giờ thế nào rồi?"

"Anh Tiểu Thuyền thì mình vẫn liên lạc, mấy hôm truớc còn gọi điện mà, nhưng không nhắc đến Thiên Hỉ, mà rốt cuộc có chuyện gì?"

"Mình nói với cậu, cậu đừng ngạc nhiên đấy. Trong tay mình đang có một loạt ảnh do nhóm paparazzi gửi, lão tổng của Hoàng Quân là Trần Thiên Hà nửa đêm về nhà cùng với Thiên Hỉ, bị nguời ta chụp đuợc. Vừa rồi mình gọi điện thoại cho Thiên Hỉ nhưng cô ấy không nghe máy, mình nhờ vả đủ các mối quan hệ hi vọng có thể giấu tin này đi, nhưng vô ích, đám paparazzi đó gửi ảnh cho mấy báo và vài trang web khác nhau, bọn mình không đăng không có nghĩa là họ sẽ không đăng, ngày mai là tin tức xuất hiện rồi."

"Không thể nào!" Tôi nghe cô ấy nói mà hoang mang.

"Sáng mai đọc tin tức thì biết ngay là thật hay giả! Chuyện Thiên Hỉ là thế nào? Cậu ấy định làm gì không biết?"

"Mình gọi điện cho cậu ấy thử xem."

"Mau gọi đi! Nhưng mình đoán Thiên Hỉ chắc chắn không nghe đâu. Nếu như cậu ấy nghe máy, nói với cậu ấy để cậu ấy nhanh chóng liên hệ với bên công ty quản lý nghĩ cách, ngành này nước sâu lắm, mình thấy cậu ấy đang bị cuốn vào rồi."

Cúp điện thoại của Từ Lâm xong, tôi lập tức bấm số gọi cho Thiên Hỉ, quả nhiên không nghe máy, nhưng mấy phút sau thì Thiên Hỉ gọi lại.

"Thiên Hỉ!" Tôi rất lo lắng, "Sao cậu không nghe điện của Từ Lâm? Xảy ra chuyện rồi cậu biết không hả, rốt cuộc là..."

"Chuyện mà Từ Lâm muốn nói mình biết cả rồi, tạm thời đừng nhắc đến nữa, cậu đang ở đâu? Đến chỗ mình một chuyến."

"Mình ở nhà, cậu ở đâu?"

"Khách sạn Trường Thành, "Cõi nhân gian trên trời", biết chỗ ấy chứ? Đến thì gọi cho mình, mình xuống đón cậu."

Thiên Hỉ không hề hoảng loạn, còn tôi thì trống ngực đập thình thịch chỉ vì đại danh nổi như cồn của cô ấy. Chỉ cần sống ở Bắc Kinh, chắc chắn đã từng nghe về "Cõi nhân gian trên trời", cái nơi mang màu sắc tiên khí này có vô số những lời đồn đại thần bí, mà mọi lời đồn đại đều chỉ để chứng minh đó là chốn ăn chơi xa hoa hủ bại. Sao Thiên Hỉ lại ở "Cõi nhân gian trên trời"? Nơi đó rốt cuộc trông thế nào? Có đúng nó hoa lệ lộng lẫy như trong lời đồn không? Có đúng chỉ cần nguớc mắt lên nhìn đâu đâu cũng là tài tử giai nhân không? Có đúng là một nơi chỉ toàn nguời giàu vung tiền khắp nơi? Đầu chứa một tá những câu hỏi, tôi gọi taxi đến đó, dọc đường đi gọi điện cho Tần Xuyên nhưng thật không may là anh lại không nghe máy, lòng tôi càng thấp thỏm hơn.

Thiên Hỉ đứng ngoài cửa lớn đón tôi, rất lâu không gặp, cô ấy gầy hơn và cũng đẹp hơn, có lẽ do vừa uống ruợu, hai má ửng hổng, đầu mày cuối mắt nhuốm vẻ phong tình. Lần đầu tiên đến một nơi như thế này, ít nhiều tôi cũng có chút bỡ ngỡ. Chỗ cửa ra vào hai hàng thiếu nữ đứng hai bên, tôi và Thiên Hỉ cũng được coi là cao rồi, nhưng nhìn họ tôi có cảm giác như cao hơn chúng tôi cả cái đầu, mặc những bộ lễ phục đính kim sa lấp lánh vừa khít nguời, duyên dáng uyển chuyển, xinh đẹp quyến rũ.

Tôi hạ giọng nói với Thiên Hỉ: "Không cần mua vé à? Mình nhớ trước kia đọc trên một topic ở Thiên Nhai(*) có nói, vé vào cửa một trăm tệ."

(*) Thiên Nhai: Một trang mạng xã hội phổ biến thời ấy của Trung Quốc

Thiên Hỉ phá lên cuời "ha ha", khoác tay tôi, "Không cần! Kiều Kiều, sao cậu vẫn ngốc như thế chứ!"

Chúng tôi cùng vào trong phòng riêng ở tầng hai, bên trong ánh sáng mở ảo, căn phòng rộng lớn và rất đông người, một cô gái xinh đẹp đang hát cùng vị đại thúc nào đó bài Giờ mới là duy nhất, nhìn thì không khác lắm so với các phòng KTV bình thường chúng tôi vẫn hay vào, có điều trang hoàng lộng lẫy xa xỉ hơn mà thôi. Thiên Hỉ kéo tôi đến một chỗ trống trên sofa ngồi xuống, cô gái ngồi phía đối diện lập tức rót cho tôi một ly rượu mạnh, cô ấy quỳ trên tấm thảm, mặc bộ váy đồng phục chuyên nghiệp được cắt may rất tinh tế, váy ngắn, có thể nhìn rõ cặp đùi trắng nõn của cô ấy, tôi vội vàng xua tay, "Tôi không uống rượu, cho tôi xin ly nước."

Cô ấy cười cười, lấy ra một chai thủy tinh đựng thứ nước suối của nước ngoài mà tôi chưa từng thấy bao giờ, rót vào ly cao cho tôi.

"Cảm ơn." Tôi khách sáo nhận ly nước.

Thiên Hỉ nhón một quả cà chua bi ném vào ly của tôi, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoang mang, cô ấy nói: "Để đánh dấu ly của mình, như thế dễ nhận ra."

Nói rồi cô ấy giơ cao ly rượu của mình, bên trong có nửa quả chanh xanh nhỏ.

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cầm ly rượu đi đến, Thiên Hỉ thành thạo cụng ly rồi uống cạn.

Người đàn ông đó liếc mắt về phía tôi, "Ôi, lại có mỹ nữ mới xuất hiện, đây là ai thế?"

"Bạn đại học của em." Thiên Hỉ cười giới thiệu.

"Cũng là thạc sĩ phải không! Nào người đẹp, uống một ly nhé." Người đàn ông đó nheo mắt cầm ly lên.

"Cô ấy không biết uống rượu, em uống thay." Thiên Hỉ ngăn lại, rồi cạn thêm ly nữa.

Tôi trợn tròn mắt nhìn Thiên Hỉ, không thể ngờ được, một Thiên Hỉ mà trước kia chỉ cần uống cốc bia thôi cũng đỏ mặt phừng phừng giờ lại uống tốt như thế. Thiên Hỉ bị một người khác gọi giật lại, đó chính là người bị Paparazi chụp cùng Thiên Hỉ - ông chủ Trần Thiên Hà của Hoàng Quán. Họ rất thân thiết, Trần Thiên Hà hình như giới thiệu Thiên Hỉ với ai đó, tôi thấy Thiên Hỉ lại nhanh chóng cạn thêm một ly. Chắc có chuyện cần bàn nên họ cầm tay nhau bước ra ngoài, Thiên Hỉ nháy mắt với tôi, ý bảo đợi cô ấy một lát.

Tôi đành ngồi trên sofa đợi, cả căn phòng chỗ nào cũng là nam thanh nữ tú với những khuôn mặt mờ ảo, ai hát cứ hát, ai chơi cứ chơi, có kẻ lại loạng choạng đi vung vẩy khắp nơi. Người đàn ông trung niên bên cạnh không nhòm ngó tôi nữa, ông ta khoác vai một cô gái mặc đồng phục, tôi thấy ông ta ghé sát vào tai cô gái đó, tay cũng chẳng chịu để yên, dịch dần từ eo xuống dưới. Tôi chau mày, đột nhiên có cảm giác chán ghét và buồn nôn với cái thế giới lạ lẫm nhìn bề ngoài thì rất xa hoa lộng lẫy này.

Tôi uống một hơi hết ly nước lọc, cô gái mặc đồng phục kia nhanh mắt rót đầy ly nước cho tôi.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Cô ấy lịch sự cười cười, "Chắc cậu là sinh viên?"

"Đã tốt nghiệp và đi làm được hai năm rồi."

"Nhìn không giống, trông cậu còn nhỏ lắm."

"Cậu trông cũng rất nhỏ."

"Tôi vừa tốt nghiệp đại học."

"Cậu học trường nào?" Tôi tò mò hỏi.

"Đại học Hàng không Bắc Kinh." Cô ấy trả lời thành thục.

Người đàn ông trung niên kia gọi cô ấy qua chơi "Huyết chiến tới cùng", tôi thấy trước mặt họ bày một cái đĩa với rất nhiều ly rượu nhỏ, khoảng một tá, ly nào cũng là rượu mạnh, hai người chơi xúc xắc, ai thua phải uống cạn một ly. Cô gái mặc đồng phục nhân viên kia thua nhiều, thắng ít, nhanh chóng đổ gục.

"Không sao chứ?" Tôi thấy cô ấy uống nhiều rượu như vậy thì có chút lo lắng.

"Không sao." Cô ấy xua xua tay, nhưng cơ thể lại chao đảo không vững.

"Tôi có bạn ở Đại học Hàng không Bắc Kinh, cậu học khoa nào?"

"Khoa Văn học." Cô ấy vỗ vỗ mặt trả lời.

Đại học Hàng không là trường kỹ thuật, làm gì có khoa Văn, thế là tôi biết cô ấy nói dối, nhưng không truy hỏi nữa.

"Có phải cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại làm nghề này không?" Chắc do đã ngấm rượu nên bắt đầu nói nhiều."Cậu nghĩ tôi sẽ bảo nhà đang có người ốm hay đi làm để kiếm tiền học phí cho em trai chứ gì? Không phải, hoàn toàn không phải. Tôi nói cho cậu hay, chính là vì làm nghề này kiếm tiền nhanh và nhiều. Một đôi giày của tôi, đắt hơn toàn bộ trang phục trên người cậu, cậu tin không? Tôi chính là ưa hư vinh, ai chẳng thích có tiền chứ?"

Cô gái mặc đồng phục phá lên cười ha hả, tôi không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, khuôn mặt kiều diễm đó cứ đung đưa lắc qua lắc lại trước mặt tôi nhìn rất ma mị.

"Cậu nghĩ chúng tôi bị gọi là tiểu thư? Không phải đâu, chúng tôi đều là công chúa, những thanh niên đưa khăn lau tay cho cậu đều là thiếu gia, à, cái người mặc váy bên kia mới là tiểu thư kìa." Cô ấy lại chỉ trỏ giải thích cho tôi nghe, "Làm tiểu thư thì kiếm được nhiều tiền nhất, kẻ nào cũng muốn nhảy xuống vũng lầy này kiếm món hời, vài năm sau về quê tìm một người thật thà chẳng biết gì rồi gả cho người ta, làm một lãng tử quay đầu là bờ. Nhưng kiếm nhiều thì chi tiêu cũng nhiều, thực ra chẳng tiết kiệm được bao nhiêu. Hơn nữa, sống ở Bắc Kinh quen rồi, ai muốn về chứ? Cho cậu hay, những người yêu đương với khách hàng đều có kết cục rất thảm. Người ta biết cậu là tiểu thư, chẳng ai thật lòng với cậu cả. Chúng tôi có lẽ là kiểu người bị coi thường nhất trong xã hội, nhưng thực ra ban ngày ra khỏi đây, bọn tôi trông cũng chẳng khác gì các cậu nhỉ?"

Cô ấy nói mãi nói mãi, còn tôi thấy miệng khô khốc, uống nước không ngừng, uống hết cô ấy lại rót, nhìn nhìn cái ly của tôi và cười bảo: "Bạn cô rất thương cô, cô có biết tại sao lại phải bỏ thứ gì đó vào trong ly rượu không? Chính là vì sợ trong bóng tối nhập nhoạng bị người ta đổi ly hạ thuốc, sau đó bị họ chén sạch rồi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy là ca sĩ phải không? Nhưng đến đây rồi chẳng phải cũng đi uống rượu với các ông chủ các đại gia đấy sao, có khác gì chúng tôi đâu?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-20)