Từng niên thiếu (4)
← Ch.19 |
Thế rồi cô ấy lại bị gọi đi uống rượu, tôi nhìn cô ấy uống hết ly này tới ly khác, cúc áo bung cả ra mà cũng không biết. Phía bên kia, hai người đàn ông tranh nhau bo tiền, trong lúc đẩy đưa thì tập tiền dày cộp trong tay bung ra, cả căn phòng ngập trong màu đỏ của nhân dân tệ, đám tiểu thư cười phá lên rồi cúi xuống nhặt phần thuộc về mình, một ông chủ trong số đó say chất ngất, khật khưỡng đi về phía tôi giơ tờ một trăm tệ ra bảo: "Cầm lấy cầm lấy."
"Tôi không phải tiểu thư." Tôi cắn răng nói ra mấy từ đó, rồi quay người lao ra cửa, nấp ở trong phòng vệ sinh bên cạnh.
Tôi vã nước lạnh lên mặt, bệ rửa mặt được lát đá granit màu xanh đen, viền gương nạm vàng, một nơi mà ngay cả nhà vệ sinh cũng được chăm chút tới mức này, khiến tôi có cảm giác đang không phải ở trần gian mà là ở trên trời, đáng tiếc, đứng trên mây mà không thấy tiên cảnh.
Thiên Hỉ gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói trong nhà vệ sinh, một lúc sau Thiên Hỉ gõ cửa, đi vào, "Mình tìm cậu mãi, sao lại trốn ở đây?"
"Thiên Hỉ cậu có biết đây là nơi nào không? Những người đó đều là khách làng chơi và tiểu thư!" Tôi bất mãn hét lên.
"Kiều Kiều, sao cậu lại có suy nghĩ hủ bại hẹp hòi như thế? Thế giới rất rộng lớn, chỉ là có những ngành nghề không giống với bọn mình mà thôi." Thiên Hỉ hoàn toàn không bận tâm tới sự lo lắng của tôi.
"Cầm tiền, tiếp rượu, bị người ta sàm sỡ! Đây gọi là nghề nghiệp à? Thiên Hỉ, bây giờ sao cậu lại thế này? Cậu nhìn những cảnh như thế thật sự không có cảm giác gì sao? Còn nữa, cậu và vị Trần tổng kia rốt cuộc là như thế nào? Các cậu bị paparazzi chụp rồi đấy! Từ Lâm gọi điện cậu cũng không thèm nghe..."
"Nghe thì có ích gì?" Thiên Hỉ ngắt lời tôi, "Nghe rồi những bức ảnh ấy sẽ không đăng lên sao? Tạ Kiều, giờ mình đang rất khó khăn, cậu biết không? Mình cho cậu biết lai lịch của những bức ảnh đó vậy, là Lâm Tinh Nghiên thuê người chụp đấy. Hai bọn mình luôn cạnh tranh nhau, ngay từ hồi thi Super Girl cô ta đã thích làm những chuyện bỉ ổi rồi, sao mình có thể thua vào tay loại người ấy! Chuyện đối với Trần Thiên Hà mình tự có cách, ông ta chẳng qua chỉ là người chống lưng cho mình thôi, mình phải lật lại được thế cờ lần này! Cậu đi hỏi Từ Lâm xem, sống trong ngành giải trí mà một mình cô độc đấu đá khó biết bao, không có chỗ dựa ai thèm nể mặt cậu!"
"Quan trọng như thế sao? Chẳng phải cuối cùng cậu cũng sẽ đi Mĩ? Cậu không đi gặp anh Tiểu Thuyền nữa ư? Tin ấy bị tung ra anh Tiểu Thuyền sẽ nghĩ thế nào? Anh ấy một mình nơi đất khách quê người, sẽ buồn thế nào cậu đã nghĩ chưa?"
"Anh Tiểu Thuyền của cậu có thể giúp mình sao? Có thể khiến tất cả các báo ngày mai không đăng scandal về mình không? Có thể giúp mình thắng Lâm Tinh Nghiên không? Anh ấy ở tít xa như thế, chăm chỉ gõ gõ viết viết mấy đề tài nghiên cứu của anh ấy, anh ấy có biết mình vất vả tới thế nào không? Nửa đêm mình muốn khóc, gọi điện cho anh ấy, phải bấm dãy số trên thẻ IC, ít nhất cũng phải hai mươi số mà chưa chắc đã gọi được, khi gọi được cho anh ấy thì nước mắt cũng đã cạn rồi!"
"Thiên Hỉ, cậu không sợ sau này sẽ hối hận à?"
"Mình sẽ không làm chuyện khiến mình phải hối hận." Thiên Hỉ nghiến răng đáp.
Chúng tôi tranh cãi trong gian phòng vệ sinh chật hẹp, về sau nghĩ lại, khi ấy chúng tôi giống như người lớn cãi nhau với trẻ con, vẻ mặt cô ấy như trải qua bao cuộc bể dâu còn tôi thì vô cùng ngây thơ. Chúng tôi chẳng ai có thể thay đổi được số mệnh, chỉ là trong lúc miệt mài lao về đích, có va chạm kịch liệt chút xíu mà thôi.
"Thôi được, thôi được! Vậy mình đi đây. Thiên Hỉ, cậu còn gọi mình đến đây làm gì? Để mình tận mắt chứng kiến bộ dạng bê tha buông thả của cậu à?" Tôi lạnh lùng nói.
"Chỉ là mình..." Thiên Hỉ ngập ngừng, "Muốn gặp một người bạn vào lúc như thế này..."
"Trong lúc thế này, cậu nên nghĩ đến anh Tiểu Thuyền mới phải." Tôi xoay lưng về phía Thiên Hỉ, đi thẳng ra khỏi cái nơi được gọi là "Cõi nhân gian trên trời" không buồn ngoảnh lại.
Từ trên bậc thềm cao chót vót đi xuống, ánh sáng từ chiếc đèn chùm bằng thủy tinh khổng lồ hắt ra xung quanh khiến mọi thứ trông rất không thật. Tôi đột nhiên có chút băn khoăn, đây rõ ràng là Bắc Kinh, nơi tôi lớn lên từ nhở, nhưng sao lại có những người như thế, họ đang ở trung tâm của sự phồn hoa, ở đỉnh cao của sự xa xỉ, sống trong cùng bầu không khí, mà lại có một cuộc sống mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Bắc Kinh của họ và Bắc Kinh của tôi không phải là một thành phố, mùi vị tươi mới dưới bầu trời sao Bắc Kinh trong ký ức không còn nữa, tôi ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp và son phấn đắt tiền, sực nức tới mức buồn nôn.
Tôi đứng bên đường bắt xe, bên cạnh cũng có một cô gái vừa từ "Cõi nhân gian trên trời" đi ra, vừa nhìn đã biết cô ấy uống không ít rượu, loạng chà loạng choạng đứng không vững, thỉnh thoảng lại nôn khan vài tiếng. Có lẽ vì không muốn chở người say, một chiếc xe vượt qua cô ấy đỗ lại ngay trước mặt tôi. Tôi nghĩ tới cô gái mặc đồng phục nhân viên vừa rồi mình đã gặp trong đó, lòng thoáng chua xót, mở cửa xe rồi quay lại bảo: "Lên trước đi."
Cô gái cố gắng nhướng đôi mắt đang lờ đờ lên rồi nhìn tôi, sau đó loạng choạng lên xe, không nói được câu cảm ơn. Khuôn mặt yêu kiều đó nhanh chóng lẫn vào trong màn đêm của Bắc Kinh rồi biến mất, không biết đi về phía nào. Gió đêm khá lạnh, tôi chán nản khoác túi lên vai, mãi chẳng thấy chiếc taxi nào đi tới, trong lúc đang hối hận nghĩ không biết bao giờ mới gọi được xe để về nhà, thì tôi đột nhiên thấy chiếc A4 màu trắng quen thuộc đỗ bên đường.
Xe của Tần Xuyên.
Tôi gần như nín thở khi đi về phía chiếc xe, trong xe không có ai, tôi gọi điện cho Tần Xuyên, anh không nghe máy. Ngước lên nhìn ánh đèn neon lấp lánh của "Cõi nhân gian trên trởi", rồi nhìn biển số chiếc xe thân thuộc tới mức tôi có thể đọc thuộc làu làu, tôi tung chân đá vào chiếc xe.
Còi báo trộm rất nhạy, âm thanh vô cùng lớn, không lâu sau bảo vệ đi ra, anh ta nghi hoặc nhìn tôi, tôi cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, "Gọi chủ xe ra đây! Nếu không tôi sẽ đập nát nó."
Tần Xuyên từ trong "Cõi nhân gian trên trời" chạy ra, hung hăng tức tối, bộ dạng như muốn nói kẻ nào dám động vào ông. Khi anh nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh chiếc xe, khí thế hùng hổ lập tức xẹp xuống, tay chân luống cuống lí nha lí nhí hỏi: "Kiều Kiều, em...em sao thế?"
"Tần Xuyên Tần Thủy Hoàng, anh cũng thật giỏi đấy, dám trốn tôi đến "Cõi nhân gian trên trời" để tìm gái." Tôi lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ôi trời, không phải, anh tìm gì gái chứ, anh là..."
"Có phải từ nãy tới giờ anh vẫn luôn ở trong đó phải không?"
"Đúng..."
"Có phải cố ý không nghe điện thoại của em không?"
"Không phải không nghe, mà là không nghe thấy, bọn họ đều đang hát..."
"Còn hát!"
"Thật sự không phải như em nghĩ đâu!"
"Anh chơi vui vẻ, tạm biệt!"
Tôi quả quyết quay người bỏ đi, Tần Xuyên vội kéo tôi lại, "Kiều Kiều, em đừng đi, nghe anh nói đã!"
"Giờ tôi không muốn nghe anh nói dù chỉ một câu! Anh cút vào mà hát đi!"
"Còn hát khỉ gì nữa! Tạ Kiều! Em đợi đã!"
"Nhân lúc tôi còn chưa rút dao ra chém anh, tránh xa tôi ra một chút!"
"Anh thật sự không đến đây để chơi! Có cả chị anh!"
"Tôi còn có bà nội nữa này! Anh tưởng tôi là con ngốc à!" Tôi không kìm được gào tướng lên, nhưng khi quay đầu lập tức sững lại, chị Tần Thiến ăn mặc giản dị đang sa sầm mặt mày đi tới sau lưng chúng tôi, Tần Xuyên còn chưa kịp có phản ứng, chị ấy đã tung chân đá vào eo anh.
"Chị! Chị làm gì thế? Đá vào chỗ này là sẽ chết người thật đấy!"
"Ai bảo em đưa Kiều Kiều tới những chỗ như thế này?"
"Ai đưa cô ấy tới chứ?" Tần Xuyên đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, túm chặt lấy tôi hỏi: "Đúng thế, Tạ Kiều! Sao em lại ở đây?"
"Tần... chị Tần Thiến, sao chị cũng ở đây?" Tôi lắp ba lắp bắp.
"Sắp mười hai giờ rồi! Nửa đêm nửa hôm sao em lại chạy đến đây? Nói mau!" Tần Xuyên quát to.
"Liên quan gì đến anh?"
"Tạ Kiều!"
Ầm ĩ hồi lâu tôi mới hiểu Tần Xuyên và chị Tần Thiến đúng là đến đây để bàn chuyện làm ăn, ông chủ của "Cõi nhân gian trên trời" là khách hàng của chị Tần Thiến, nghe nói trước kia có quen biết với Đàm Huy, lần này họ đặt một lô đồ nội thất có giá trị lên đến hàng trăm vạn tệ.
Chị Tần Thiến bắt đầu đổi mới sự nghiệp của gia đình, mở một thương hiệu phụ có tên Lạp Sách, chuyên cung cấp đồ nội thất cao cấp. Đây là ý tưởng mà chị Tần Thiến đột nhiên nghĩ ra trong lúc cùng cô Diêu đi du lịch ở Dubai, họ ở trong khách sạn Burj Al Arab bảy sao, Tần Thiến để ý thấy đồ nội thất bày biện trong phòng đều rất tinh tế và đẹp, thế là trong bữa tối mới hỏi giám đốc khách sạn, một người luôn vô cùng ân cần niềm nở với chị ấy, đồ nội thất ở đây thuộc nhãn hiệu nào. Giám đốc khách sạn nói là hàng thuộc nhãn hiệu Colombo Stile cao cấp của Ý, đại diện cho quyền lực và lịch sử, độc nhất vô nhị không nhãn hàng nào sánh bằng. Chị ấy động lòng, sau kỳ nghỉ từ Dubai về thì đặt vé sang Ý, nhờ quan hệ hẹn gặp được con trai thứ hai gia tộc Ferrari. Anh chàng con ông cháu cha đó ngay lập tức đổ nghiêng đổ ngả trước khí chất thần bí của người đẹp phương Đông, vội vàng chạy trước chạy sau để liên hệ với ông chủ của Colombo Stile. Có điều ông chủ nhãn hàng này không hào hứng với Trung Quốc, hoàn toàn phớt lờ ý định muốn làm đại lý của chị Tần Thiến, căn bản không hứng thú với thị trường trong nước rộng lớn của Trung Quốc. Chị Tần Thiến muốn hẹn gặp ông ta, nhưng ông ta cao ngạo nói đang ở Las Vegas, không rảnh để bay về Ý, nếu muốn bàn chuyện thì tới sòng bạc. Tính cách quyết liệt của chị Tần Thiến bộc phát, đặt vé bay thẳng sang Las Vegas, theo như lời chị ấy thì, cuộc gặp của chị ấy và ông chủ nhãn hàng đó giống như một bộ phim. Chị Tần Thiến tìm được khách sạn ông ta ở, hẹn liền ba ngày mà đều bị ông ta cho leo cây. Ngày thứ tư, chị ấy mặc chiếc váy dài màu đen đi thẳng vào phòng VIP của sòng bạc, ông chủ người Ý vừa nhìn thấy chị Tần Thiến kinh hãi như gặp người trời, thế là chị ấy trở thành doanh nhân duy nhất có quyền làm đại lý của nhãn hiệu đó toàn Châu Á, hợp đồng vô thời hạn...
*****
Tôi nghe mà cằm muốn rớt xuống đất, thì ra cả thế giới này ai ai cũng đều nhìn mặt đầu tiên nên chị Tần Thiến trời sinh đã có khả năng chiến thắng vĩnh viễn. Tần Xuyên nói lần này ông chủ của "Cõi nhân gian trên trời" đặt sofa của nhãn hiệu từ Ý đó, một hợp đồng làm ăn lớn, ông chủ hôm nay đặc biệt mời chị Tần Thiến, anh không yên tâm nên đi theo, không ngờ vừa khéo lại bị tôi bắt gặp.
Trên đường về nhà tôi kể cho anh nghe chuyện của Thiên Hỉ, sự khác biệt trong suy nghĩ của chúng tôi, kể cả sự buồn bã đau lòng của tôi nữa.
"Em cũng đừng trách Thiên Hỉ, cô ấy chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, một mình đơn thương độc mã xông pha trong ngành toàn hổ sói như thế, mãi cũng phải trở lên cứng cỏi, có những chuyện chắc là bất đắc dĩ thôi. Con đường mỗi người đi đều không giống nhau." Tần Xuyên một tay lái xe, một tay xoa xoa đầu tôi.
"Em không trách cô ấy, em chỉ là... lo cho anh Tiểu Thuyền."
"Không phải em vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ anh Tiểu Thuyền đấy chứ?"
"Anh bị thần kinh à!"
"Đùa thôi... nói thật, ngày mai em đừng vừa đọc tin đã vội vội vàng vàng gọi điện cho anh Tiểu Thuyền, những lúc thế này chắc anh ấy không muốn nói chuyện với ai đâu, cho dù chỉ là để hỏi thăm và quan tâm."
"Ừm..."
"Thiên Hỉ... chắc không đi Mĩ nữa." Tần Xuyên điềm đạm đưa ra kết luận.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Bắc Kinh về đêm trống trải vô cùng, cả thành phố như trở lên trầm tĩnh đẹp đẽ hơn, dường như mọi phồn hoa huyên náo đều chẳng liên quan gì tới nó, những người bị ám ảnh bởi điều đó chẳng qua là vì vọng tưởng mà thôi.
"Này, còn nữa..." Tần Xuyên đột nhiên nói.
"Cái gì?"
"Lần sau gặp những chuyện như thế, nhất định phải đi cùng anh."
"Xì." Tôi giở vờ khinh miệt quay đầu đi.
"Nói: Em biết rồi!"
Vừa khéo tới chỗ đèn đỏ Tần Xuyên xoay cổ tôi lại, ngông cuồng hôn xuống.
Không hề ngạc nhiên khi tin đồn giữa Thiên Hỉ và Trần Thiên Hà chiếm một diện tích khá lớn trên các trang giải trí vào ngày hôm sau. Cả hai bên đều im lặng, mọi hoạt động biểu diễn của Thiên Hỉ gần như phải tạm dừng một thời gian. Tới bốn mươi chín ngày động đất ở Vấn Xuyên, Thiên Hỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tay ôm bó cúc, hát ca khúc Tâm kinh bằng giọng vùng Tứ Xuyên trong vắt rung động lòng người. Video được lên kế hoạch một cách kỹ càng và công phu này nhanh chóng được dân mạng share điên cuồng, dung nhan thuần khiết và giọng ca du dương của Thiên Hỉ đã an ủi được trái tim đang rỉ máu của bao nhiêu người. Mọi người ghi nhớ sâu sắc hình ảnh cô gái trong sáng sạch sẽ ấy, còn về việc cô ấy đêm hôm khuya khoắt đi về cùng ai đã không còn quan trọng nữa.
Tôi biết, Thiên Hỉ thắng rồi, cô ấy đã lật ngược ván cờ.
Tôi nghe lời Tần Xuyên, rất lâu sau đó mới gọi điện cho anh Tiểu Thuyền. Chắc có lẽ do nội tâm xao động nên khi bấm số thẻ IC, bấm sai mấy lần, thời khắc ấy tôi đột nhiên hiểu được lời Thiên Hỉ nói, có những thứ tâm trạng sẽ tiêu tan biến mất bởi khoảng khắc xa xôi.
"Kiều Kiều." Giọng anh Tiểu Thuyền nghe vẫn ổn, không có gì khác với bình thường, điều này khiến tôi đột nhiên chẳng biết phải nói gì, thế là trở nên im lặng.
"Gần đây thế nào? Chuyện với Xuyên Tử vẫn ổn chứ?" Anh đành phải tìm chuyện để nói.
"Ngày nào cũng cãi nhau, phiền chết đi được!"
"Xem ra rất tốt đấy, bọn em vẫn thế."
"Anh Tiểu Thuyền, còn anh thì sao, anh vẫn ổn chứ?"
"Ừm, tàm tạm, Kiều Kiều, đại khái thì anh có khả năng nhận được thẻ xanh."
"Tuyệt quá! Anh Tiểu Thuyền anh giỏi thật đấy!"
"Chỉ em là thấy anh giỏi thôi."
"Đâu có! Anh Tiểu Thuyền, em lớn bằng từng này rồi, anh là người đàn ông ưu tú nhất mà em từng gặp!" Điều này thì tôi chắc chắn, cũng chính vì thế mà thấy tiếc nuối cho anh Tiểu Thuyền hơn, so với Tần Xuyên, Dương Trừng, anh ấy nỗ lực chân thành với thế giới này hơn, nhưng từ đầu tới cuối anh ấy đều phải rón rén thận trọng, vất vả mệt mỏi. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao, dường như anh ấy vừa khéo bị kẹt trong kẽ nứt của thế gian, trên điểm mất cân bằng nào đó. Và điều làm tôi cảm động nhất là, người ta sinh ra, có người cả đời thuận buồm xuôi gió, có người trời sinh ra đã sung sướng giàu sang không phải nỗ lực, nhưng cho dù con đường anh ấy đi có tối tăm không chút ánh sáng le lói tới thế nào, thì anh ấy cũng chưa từng từ bỏ, anh ấy luôn nỗ lực, chầm chậm tiến về phía trước.
"Cảm ơn Kiều Kiều."
"Anh Tiểu Thuyền, em lại biến thành hai người rồi." Tôi cười cười, trầm ngâm, "Năm nay anh có về không? Lâu lắm rồi không gặp, bọn em đều rất nhớ anh."
"Năm nay à, sẽ cố gắng. Thực ra, về cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng ở lại đây nghiên cứu thêm mấy đề tài."
"Cũng phải... gặp Thiên Hỉ chứ."
"Cô ấy bận lắm, chẳng có thời gian."
Anh Tiểu Thuyền kể với tôi, rất lâu rồi liên lạc giữa anh và Thiên Hỉ khá thưa thớt, có khoảng thời gian phải cả tháng mới gọi hai cuộc điện thoại. Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh gọi điện thoại về nếu như không có ai nghe thì là trợ lý của cô ấy nghe. Địa vị của cô ấy càng ngày càng cao, càng ngày càng được nhiều người vây quanh, giống như Thiên Hỉ đang đứng ở trung tâm của một vòng tròn còn anh Tiểu Thuyền thì đứng ở ngoài vòng tròn đó. Khi nói những điều này, giọng anh Tiểu Thuyền không chút trách móc, cũng chẳng buồn bã, Thiên Hỉ qua lời anh, vẫn là Thiên Hỉ học đại học cùng chúng tôi năm xưa, là con mọt sách kiên cường, lương thiện, háo thắng, là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ. Có điều, chút thương cảm rất mơ hồ tinh tế trong đó, phải nhiều năm về sau tôi mới nhận thấy, cảm giác giống như đọc một cuốn tiểu thuyết rất dài, khi sắp tới trang cuối cùng biết được kết thúc, người ta vừa thỏa mãn, lại vừa tiếc nuối.
Mùa hè năm 2009, Thiên Hỉ lần đầu tiên tổ chức lưu diễn cá nhân trên toàn quốc, lấy tên chuyến lưu diễn là: Thiên Niên Chi Hỉ.
Cuối cùng anh Tiểu Thuyền cũng về nước, anh ấy mua ba vé có vị trí đẹp nhất, mời tôi và Tần Xuyên cùng đi xem. Trước khi đi chẳng ai trong chúng tôi thông báo với Thiên Hỉ, chỉ giống những fan bình thường, ngồi ở hàng ghế đầu trong khu vực VIP. Thiên Hỉ rực rỡ trên sân khấu, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, còn chúng tôi lại chìm trong sắc đêm mênh mang, chỉ có thể ngẩng lên nhìn đầy ngưỡng mộ.
Bài đầu tiên mà Thiên Hỉ hát là Đôi khi tình yêu chỉ là hư danh, đã nổi tiếng từ thời cô ấy thi Super Girl.
Ngồi phía dưới sân khấu, nghe giai điệu quen thuộc vang lên, tôi đột nhiên có cảm giác như đó là định mệnh. Cô ấy cất tiếng trong trẻo rõ ràng:
Vô thức bước vào trò chơi lôi cuốn ấy
Thắp lên ngọn lửa, đứng ở nơi không có em
Vô tình phát hiện ra tất cả sớm đã được an bài
Yêu nụ cười của em, yêu tới không thể gánh vác
...
Tôi nghĩ họ luôn yêu nhau, mãi mãi yêu nhau chỉ là đã yêu tới mức không thể gánh vác được nữa.
Suốt buổi tối anh Tiểu Thuyền nghe vô cùng chăm chú, giống như tình yêu bao năm sắp phải hạ màn, anh ấy muốn ghi khắc mọi hình ảnh của Thiên Hỉ. Tất cả các bải hát đều đã hát xong, Thiên Hỉ biểu diễn lại hai lần. Sau khi kết thúc, anh Tiểu Thuyền và chúng tôi theo dòng người tràn ra ngoài. Lúc sắp ra tới cửa, đám đông lao xao huyên náo, chúng tôi nghi hoặc quay lại nhìn, thấy Thiên Hỉ đã lại đứng trên sân khấu.
"Không biết tại sao, hôm nay tôi muốn hát thêm một bài nữa, dành tặng cho thành phố mà từ nhỏ tôi đã yêu này, cảm ơn nó đã xây mộng cho tôi, cảm ơn nó đã khiến tôi gặp được người mà tôi yêu nhất. Có những chuyện không cần phải trải qua bạn cũng biết nó là rất tuyệt, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sự giàu có. Còn việc xấu thì luôn phải đi qua một hồi rồi mới biết nó xấu thế nào, ví dụ như biệt ly, ví dụ như mất mát. Có những việc cả đời này không bao giờ hối hận, nhưng kiếp sau, quyết không muốn trải qua nữa."
Thiên Hỉ nắm chặt micro cất tiếng hát, cô ấy hát bài của Triệu Tuyền: Cuối cùng em cũng mất anh.
Cuối cùng em đã mất anh,
Giữa dòng người xô bồ ồn ã.
Cuối cùng em đã mất anh,
Khi lần đầu tiên em biết được thế nào là vinh quang.
Khi xung quanh tiếng vỗ tay vang lên như sấm
Em nhìn thấy ánh mắt lấp lánh nước tràn ngập vẻ đau thương của anh.
...
Thời khắc ấy, giữa anh Tiểu Thuyền và Thiên Hỉ là hàng ngàn hàng vạn người, họ không biết rằng, bài hát này chỉ hát tặng một người, cô từng là toàn bộ tình yêu của anh, anh từng là sự phục tùng duy nhất của cô. Anh Tiểu Thuyền bước từng bước đi xa dần trong tiếng hát ngân nga. Tôi quay đầu lại, nhìn Thiên Hỉ trên sân khấu, không biết tại sao, mặc dù cách xa như vậy, nhưng tôi có cảm giác mình đã nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt.
Óng ánh trong suốt, rồi lập tức tan biến.
Mười mấy ngày sau, anh Tiểu Thuyền quay lại Mĩ, tôi và Tần Xuyên cùng đưa anh ra sân bay. Trong cửa hàng tiện lợi mà ngày trước Thiên Hỉ mua khăn giấy cho anh, giờ dán poster quảng cáo cỡ lớn của thứ đồ uống mà cô ấy là người đại diện. Nếu tất cả vẫn như lúc ban đầu, chắc chắn Thiên Hỉ sẽ đến sân bay tiễn anh, biết đâu tôi lại vui sướng kéo cô ấy đi khoe khang khắp nơi, chụp ảnh cùng cô ấy hay đại loại như thế. Nhưng lúc này, chỉ có tôi và anh Tiểu Thuyền bối rối đứng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Hỉ trên tấm poster.
*****
Lần này Vương Oánh không ở khách sạn năm sao đắt muốn chết mà trước kia cô ấy và Dương Trừng vẫn ở nữa, cô ấy chọn một khách sạn chẳng chút tiếng tăm gì ở Bắc Tứ Hoàn, bảo tôi dùng chứng minh thư đăng ký thuê phòng, mặc dù không rõ rốt cuộc cô ấy đã xảy chuyện gì, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ảm đạm của những gì cô ấy phải trải qua.
Cùng Vương Oánh lên phòng, cô ấy tùy tiện đẩy vali vào góc, sau đó mệt mỏi ngồi xuống giường.
"Kiều Kiều, tối nay cậu có thể ở lại chỗ mình không?" Vương Oánh ngẩng nhìn trần nhà, "Không biết tại sao, giờ mình rất sợ ở một mình."
"Được thôi!" Tôi nhận lời không chút do dự, Vương Oánh là đại tiểu thư, là người khôn ngoan tới khắc nghiệt, là người không bao giờ làm nũng hay vờ vịt, vậy mà bộ dạng yếu đuối lúc này của cô ấy khiến người ta nhìn mà chỉ muốn dốc tâm dốc sức ra bảo vệ.
Vương Oánh kể sơ qua chuyện nhà cô ấy cho tôi nghe, chính trường chính trị thế nào tôi không hiểu, đại khái liên quan tới tham nhũng, bố mẹ cô ấy bị "song quy", cả nhà chú ruột cũng bị đưa đi điều tra, chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
"Cậu còn nhớ không? Hồi xưa chú mình có mảnh đất ở Đông Tam Hoàn, cửa hàng nhánh của Đại Long và Tần Xuyên mở ở đó, cũng may Tần Xuyên vì chuyện chị gái mà sang nhượng sớm, nếu không, không chừng bây giờ cũng bị liên lụy." Vương Oánh đùa.
"Thế cậu không sao chứ?"
"Còn chưa đến mức chu di cửu tộc. Có điều giờ coi như mình không có nhà."
"Không có cách gì à?"
"Mình cũng muốn tìm cách. Nhưng cậu biết đấy, thế thái bất thường, những người cầu cạnh, nhờ vả bố mình hồi xưa giờ lo cho bản thân còn không xong, ai dám đứng lên giúp? Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người cùng đẩy. Những người trước kia ngày nào cũng chơi cùng nhau, giờ nghe thấy tên mình thì đều chê đen đủi. Kiều Kiều, mình vẫn tưởng chuyện gì mình cũng đã nhìn thấu rồi, nhưng thực ra không phải thế, không bị ngã trong bùn lầy cậu mãi mãi không thể hiểu thế nào là cuộc sống."
"Dương... Dương Trừng thì sao? Nhà họ chẳng phải cũng rất lợi hại à? Các cậu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, người lớn trong nhà cũng thân, không thể giúp gì sao?"
Vương Oánh thở dài lắc đầu, "Đã đến nước này rồi, chẳng ai có khả năng nghịch chuyển càn khôn."
"Vậy cậu có dự định gì không?"
"Không biết. Tạm thời sống thế này thì không vấn đề gì, mặc dù nhà cửa tài sản đều bị niêm phong cả rồi, nhưng chỗ mình còn có chút tích lũy, chuyện khác... giờ không dám nghĩ nữa."
"Vương Oánh, có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ nói!"
"Trông vào cậu á? Lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, cậu yên tâm đi. Mình nhắm mắt một lúc, cậu đừng đi đấy, cảm giác mỗi lần tỉnh dậy là khó chịu nhất, không phân biệt được đâu là giả đâu là thật, vô cùng hoang mang, giống hệt một giấc mơ vậy."
"Ừ, cậu ngủ đi. Mình không đi đâu."
Chắc là do lòng quá mệt mỏi, nên Vương Oánh nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cô ấy nằm cuộn tròn lại như đứa bé, mày cau, hai tay nắm chặt. Tôi gọi điện về báo cho người nhà, nói có bạn ở Mĩ về, tối nay không về nhà, rồi sau đó gửi tin nhắn cho Tần Xuyên, anh bảo tôi hãy ở bên Vương Oánh, còn không nói thêm gì nữa. Khi ấy tôi nghĩ, nếu không phải là tôi, giờ có lẽ Tần Xuyên sẽ giúp Vương Oánh giải quyết mớ chuyện lằng nhằng này, không chừng mọi thứ sẽ tốt dần lên.
Tôi thực sự thấy có lỗi.
Ngồi trong bống tối như thế không biết bao lâu, tôi mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoai đánh thức, là Từ Lâm gọi, tôi nghe điện thoại vừa nói được một câu "A lô, Từ Lâm", thì Vương Oánh đã ngồi bật dậy, ra sức nhìn tôi xua tay, tôi đành nói với Từ Lâm đang lo lắng trong điện thoại là không có tin tức gì của Vương Oánh, sau đó vội vã cúp máy.
"Cậu và Từ Lâm sao thế? Cô ấy rất lo."
Ánh mắt Vương Oánh trống rỗng nhìn về phía xa, "Mình không muốn ở lại chỗ cô ấy nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì... cô ấy thích mình."
Câu trả lời của Vương Oánh khiến tôi sốc nặng, tôi đờ người nhìn cô ấy, đầu vẫn đang tìm hiểu ý nghĩa của câu "cô ấy thích mình", nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chỉ có khả năng ấy.
Từ Lâm thích Vương Oánh.
Không phải kiểu thích giữa những người bạn, mà là kiểu thích liên quan tới tình yêu.
Vương Oánh bảo cô ấy cũng không biết tại sao lại dần dần biến thành thế này, Từ Lâm đối với cô ấy rất tốt, đây là điều mà chúng tôi ai cũng biết, nhưng chỉ có bản thân Vương Oánh mới cảm nhận được sự khác lạ của lòng tốt ấy.
"Ngày đến đại học B thực ra mình rất căng thẳng, mình không thể tưởng tượng ra được, từ nhỏ tới lớn đều sống trong xã hội thu nhỏ đặc biệt của bọn mình, không phải có ý xem thường ai, chỉ là mình quen chơi với những người như Dương Trừng rồi, đối với người bình thường, mình không hiểu chút nào về họ, không biết phải tiếp xúc ra sao, thế là mình trở nên độc lập. Ở ký túc đối với mình mà nói là một chuyện vô cùng đáng sợ, ban đầu mẹ mình bảo nhập học thì cứ đến xem, sau này hằng ngày đi đi về về. Kết quả mình vừa đến đã gặp kiểu "ai cũng chẳng sợ" như Từ Lâm. Thời gian đầu mình rất ghét cô ấy, mình mắc bệnh ưa sạch sẽ, nhưng cô ấy thì quá mất vệ sinh! Cậu cũng biết mình độc mồm độc miệng, đối với cô ấy mình càng không khách khí, nhưng cô ấy lại chẳng bận tâm, ngày nào cũng đi theo sau mình, Vương Oánh ơi Vương Oánh à, khiến mình phiền muốn chết. Nhưng kỳ lạ, dần dần mình lại thấy quen, về sau không chỉ quen mà còn vui vì được làm bạn với cô ấy. Mình nghĩ nếu không có Từ Lâm, chắc mình đã sớm cãi cọ với bọn cậu rồi hằng ngày học xong về thẳng nhà rồi."
"Thật là, hồi ấy cậu kiêu căng tới mức khiến người ta phát bực."
"Những chuyện ấy mình không biết, cho tới khi nằm viện, mình đã nói mình thích Tần Xuyên trước mặt các cậu, khi ấy Từ Lâm ngồi ngay cạnh mình, cô ấy mua một túi đồ ăn vặt và đang ăn, cậu đừng tưởng bình thường mình hay nói cô ấy, thật ra trước mặt mình cô ấy đã rất thận trọng rồi, nếu làm nhăn ga giường của mình cô ấy sẽ vuốt cho phẳng, Na Na chạy sang chơi cô ấy sẽ để ý Na Na không dùng khăn mặt của mình. Nhưng ngày hôm đó, cô ấy đổ hết đống quà vặt lên giường mình, mình tức giận trừng mắt lườm cô ấy, thì vẻ mặt cô ấy rất buồn. Tim mình như lỡ nhịp, biểu cảm ấy mình hiểu, mình cũng từng như thế.
Mình biết thế này không ổn rồi, mình không có cảm giác như thế với Từ Lâm, khoảng thời gian sau đó, mình và Tần Xuyên bàn bạc chuyện căng-tin ở trường, cũng chính là vì muốn tránh cô ấy, để cô ấy hiểu mà từ bỏ. Nhưng mình phát hiện, cô ấy chẳng bận tâm, cả ngày vẫn hi hi ha ha, đi làm thêm khắp nơi, nếu không giới thiệu Amway cho mình thì cướp bút của Thiên Hỉ. Mình nghĩ chắc là do mình đa nghi quá, thế là yên tâm tiếp tục làm bạn với cô ấy.
Ngày mình đi học, Từ Lâm ra sân bay tiễn mình. Mình không ngờ ngoài người nhà còn có bạn tới tiễn. Cậu biết đấy, ngay cả Tần Xuyên còn không tới. Bọn mình không nói gì nhiều, cô ấy nói đùa bảo sau này nhờ mình chuyển hàng về, cô ấy làm đại lý của Mĩ. Trước lúc vào cửa kiểm soát, cô ấy liếc thấy miếng ngọc Quan âm mà mấy năm đó mình đều đeo, bảo là mình không hiểu gì hết, nam đeo Quan âm nữ đeo Phật, cứ đòi để lại cho cô ấy. Cô ấy xưa nay có khách sáo gì với mình đâu, mình cũng chẳng tiếc gì cái dây chuyền, thế là mình tháo xuống cho cô ấy. Hôm đó cô ấy rất vui, đứng nhìn mãi cho tới khi mình vào trong, ra sức vẫy tay tạm biệt mình.
Sau khi sang Mĩ, bọn mình không liên lạc nhiều, có gọi điện cũng chỉ nói chuyện liên quan tới mấy người bọn cậu. Mình và Tần Xuyên chia tay, cô ấy mắng mình ngốc, cô ấy thật sự hiểu mình hơn bất kỳ ai, hơn cả Dương Trừng hơn cả Tần Xuyên. Sau đó mình về nước, đi thì hoành tráng về thì nhếch nhác, trong nước bao nhiêu là bạn nhưng mình chỉ muốn gặp cô ấy. Giờ không còn giống ngày xưa, sau khi bố mình gặp chuyện, mình cũng lĩnh hội được nhiều điều. Cậu xem, giờ mình đang ở trong một khách sạn như thế này mà nằm xuống là ngủ được ngay, đâu có kỹ tính như ngày xưa nữa? Nhưng cậu biết không, ngày đầu tiên mình đến chỗ Từ Lâm, cậu ấy đã dọn giường cho mình, ga, chăn rồi gối, khăn mặt, khăn tắm, dép lê, bát đũa... tất cả đều là mới, bản thân cô ấy tiết kiệm qua loa như thế, nhưng lại chuẩn bị cho mình rất đầy đủ. Tối hôm ấy mình khóc, sau khi nhà mình có chuyện mình thường xuyên khóc, tủi thân cũng khóc, bị bắt nạt cũng khóc, bị lạnh nhạt cũng khóc, tuyệt vọng cũng khóc, nhưng ở chỗ Từ Lâm, mình khóc vì cảm động. Khi cả thế giới này đều vứt bỏ mình, cho rằng mình là kẻ không đáng một xu, thì cô ấy vẫn coi mình như công chúa.
Nửa đêm, cô ấy tỉnh dậy dém chăn cho mình, mình vờ ngủ, không dám nhìn thẳng vào tình cảm cô ấy dành cho mình. Cô ấy đứng bên giường mình, nhìn mình rất lâu. Khi ấy mình thấy rất căng thẳng, cảm giác đó lại tới, mình sợ cô ấy làm chuyện không thể cứu vãn nổi. Nhưng mãi cũng chẳng có động tĩnh gì, mình nheo mắt nhìn lén..."
Vương Oánh hít một hơi thật sâu, mắt đỏ hoe, "Cậu đoán xem cô ấy đang làm gì? Cô ấy đang lẳng lặng nhắm mắt, hôn lên miếng ngọc Quan âm đeo ở cổ, chính xác, đó là miếng ngọc mà mình để lại cho cô ấy. Hôm đó mình mới hiểu, chưa bao giờ cô ấy ngừng thích mình, chỉ là muốn mình sống được thoải mái dễ chịu, nên cô ấy phải giấu tình cảm đi, thu mình lại, tự ti tới mức không dám hôn một người đang ngủ say, mà chỉ lặng lẽ bảo vệ mình..., Kiều Kiều cậu biết tại sao mình lại bỏ đi không? Bởi mình không báo đáp được, mình không thể hại cô ấy."
Tôi thấy thật chua xót, không ngờ, Từ Lâm lúc nào cũng hào sảng giống một người con trai, lại có thứ tình cảm tinh tế tới vậy, lại có một tình yêu thầm lặng sâu sắc tới vậy. Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao cô ấy lại không đến nhà tắm công cộng, tại sao bao nhiêu năm cô ấy vẫn không có bạn trai, và tại sao dù đi đâu cô ấy cũng đi cùng Vương Oánh.
*****
Tôi cảm động vì cô ấy, và cũng nuối tiếc thay cô ấy.
"Vương Oánh, thực ra mình luôn muốn nói lời xin lỗi với cậu..."
"Tại sao?"
"Nếu không phải vì mình, cậu và Tần Xuyên... Hai người vẫn sẽ ở bên nhau, giờ cậu cũng có chỗ dựa."
"Tạ Kiều." Vương Oánh nhướng mày nhìn tôi, "Có đúng là cậu bị thiếu dây thần kinh nào đó không?"
"Cái gì?"
"Cậu không biết à? Mình chưa bao giờ thích Tần Xuyên."
"Cái gì!" Tôi gần như nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Vương Oánh.
"Có điều cậu xin lỗi mình cũng phải. Đã vậy hôm nay nói hết đi, người mình thích không phải Tần Xuyên, mà là Dương Trừng." Vương Oánh nhìn tôi, "Mình thích Dương Trừng."
Lần này, tôi đờ người.
Vương Oánh kể, từ nhỏ cô ấy đã thích Dương Trừng, nghĩ cũng phải, có một người bạn thanh mai trúc mã đẹp trai như thế, người con gái nào có thể không động lòng? Nhưng Vương Oánh thông minh, cô ấy không giống đám con gái vây quanh Dương Trừng, kẻ nào kẻ nấy chẳng khác gì thiêu thân lao về phía anh ấy, sau đó bị anh ấy vứt bỏ không chút tiếc nuối, từ đó về sau còn chẳng thể làm bạn. Vương Oánh chỉ làm bạn của anh ấy, cùng ăn cơm vui đùa, chỉ là không yêu đương mà thôi. Và như thế, cô ấy luôn ở bên cạnh Dương Trừng, cùng học trung học, cùng học đại học, sau đó cùng đi du học. Sự cân bằng đó suýt thì bị tôi phá vỡ, Vương Oánh bảo khi biết tôi và Dương Trừng yêu nhau, cô ấy như phát điên. Nhưng qua một thời gian, cô ấy phát hiện chúng tôi chẳng ra làm sao, kẻ không yêu là tôi giống như một cô ấy khác, so với việc Dương Trừng gặp gỡ đám con gái lẳng lơ như Nhậm Tư Vũ, thì ở bên tôi cô ấy còn yên tâm hơn. Cô ấy bảo thích Tần Xuyên, chẳng qua là do tức tối mà trả thù, cô ấy muốn khiến Dương Trừng không vui, nhưng không ngờ vì vậy mà tôi và Tần Xuyên bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm.
"Dương Trừng biết không?"
"Sao cậu ấy biết được! Chính vì không có tình yêu nên bọn mình mới ở bên nhau bao nhiêu năm như thế."
"Nhưng mình thấy không đúng..." Tôi lẩm bẩm, "Vương Oánh, cậu và Dương Trừng đều nghĩ sai rồi, hai người đều cho rằng chỉ những người không yêu nhau mới có thể ở bên nhau lâu dài, không phải thế, chỉ những người yêu nhau mới hi vọng mãi mãi, mới muốn không bao giờ phân ly. Chỉ những người yêu nhau mới ở bên nhau."
Vương Oánh lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt trong như nước, tôi cũng nhìn lại cô ấy đầy kiên định, cuối cùng cô ấy cười, "Có lẽ vậy."
"Cậu chưa từng nói cho Dương Trừng biết?"
"Trước kia chưa, bây giờ thì lại càng không thể nói. Kiều Kiều, cậu thật sự không hiểu đâu. Cuộc sống của mình và Dương Trừng, giống như vật ký sinh vào sinh mệnh chính trị của hai gia đình. Hoặc là cao cao tại thượng như cậu ấy bây giờ, hoặc là thất bại hoàn toàn giống như mình. Gia đình mình lụn bại, cho dù cậu ấy có yêu mình cũng không thể đón nhận mình, huống hồ, giữa bọn mình chưa bao giờ đạt đến mức độ của hai người yêu nhau. Cậu ấy không tuyệt giao với mình, vẫn quan tâm hỏi han tình hình bố mình, mình đã thấy cảm ơn lắm rồi. Trên thế giới này, không phải cứ bảo yêu là sẽ được yêu, không phải cứ cho đi tấm lòng chân thành là được báo đáp, có những người không bao giờ ở bên nhau được. Mình và Dương Trừng là những người như thế."
Có lẽ do nói quá nhiều, Vương Oánh lại sắp ngủ, còn tôi đã tỉnh từ lâu, hiếm khi thấy lòng thản nhiên như lúc này. Tôi hồi tưởng lại hình dáng của chúng tôi khi còn niên thiếu, khi ấy, chúng tôi ai cũng đều rất chân thành và thận trọng khi yêu, những bí mật bị vùi lấp trong những năm tháng ấy, sau khi bị thời gian làm mờ, chỉ còn lưu lại dáng vẻ đáng yêu của chúng tôi. Tình yêu từng khiến chúng tôi đau khổ vô vọng, tình yêu bí mật, tình yêu tổn thương, nuối tiếc trước kia, bây giờ đều trở thành những ký ức khiến chúng tôi phải cảm ơn. Dù số mệnh có đưa chúng tôi tới đâu, dù sự trưởng thành của chúng tôi lưu lại dấu vết gì cho thời đại, thì trong cuộc đời chúng tôi cũng đã ghi khắc sự tồn tại của nhau, bản thân chúng tôi là những container vận chuyển lẫn nhau, trước khi biến mất, tất cả sẽ không mất đi.
Tôi không kìm được phải nhắn tin cho Tần Xuyên, chẳng mấy khi lại sến súa như vậy: "Em nhớ anh."
"Ngoan." Anh nhanh chóng trả lời.
Vương Oánh chỉ ở lại mấy ngày rồi sang Mĩ, là Dương Trừng sắp xếp cho cô ấy, đặt vé và bố trí nơi ở. Dương Trừng thật sự không hề biết tình cảm của cô ấy ư? Tôi thấy chưa chắc đã như Vương Oánh nghĩ, nếu không với tính cách của Dương Trừng, một người chỉ quan tâm tới suy nghĩ của bản thân, sao có thể giúp cô ấy làm tới bước này. Tôi còn nhớ mãi, bộ dạng lái xe vượt đèn đỏ của Dương Trừng khi Vương Oánh nằm viện.
Về sau tôi kín miệng như bưng, không kể cho Từ Lâm nghe những gì Vương Oánh tâm sự, và lần này Từ Lâm không ra sân bay tiễn cô ấy, có điều vẫn đeo miếng ngọc Quan âm đó ở trước ngực, lúc nào miếng ngọc cũng sáng bóng.
Hằng ngày Tần Xuyên đều đón tôi đi làm, chỉ có điều không phải bằng chiếc A4 màu trắng nữa, mà đổi thành đi tàu điện ngầm. Anh đã bán xe, đồng thời mang hết số tiền tiết kiệm đang có tổng cộng được mấy trăm vạn tệ đều đưa cả cho Vương Oánh, nói là lợi nhuận cổ đông từ ngày xưa. Lần này "Chàng trai A4" biến thành "Chàng trai đi bộ", có điều cũng chẳng sao, bởi vì mọi người trong tòa soạn giờ đã gọi Tần Xuyên là bạn trai của Tạ Kiều rồi.
Ở bên người mình yêu, là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời này của tôi.
Kết thúc
May mà, em gặp anh
May mà, em không để mất anh
May mà, em có thể được bên anh tới già
May mà, em của ngày xưa đã yêu anh thời niên thiếu.
Mười năm đầu của thế kỷ 21 nhanh chóng trôi qua, nhưng chúng tôi dường như lại rất trì độn trước sự thay đổi của thế giới.
Mặc dù vẫn nỗ lực để lại dấu ấn của mình trong thời đại này, nhưng phần tươi mới rực rỡ nhất không phải là chúng tôi nữa.
Không biết từ bao giờ đã không còn thức đêm thức hôm để đọc truyện tranh, xem phim Mĩ nữa; cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ rời bỏ được chiếc máy vi tính, vậy mà giờ đã bị smartphone thay thế quá nửa; màn hình di động càng ngày càng lớn, nhưng càng ngày lại càng ít chụp bản thân. Nghe nói em gái Tiểu Du của tôi điên cuồng hâm mộ nhóm EXO đang hot, tôi không thể liệt kê được tên của từng người trong nhóm, cứ tưởng H. O. T, TVXQ và Super Junior mới là những nhóm nhạc đang nổi của Hàn Quốc. Đi KTV hát karaoke, tìm đi tìm lại vẫn chỉ hát mấy bài của Châu Kiệt Luân, Tôn Yến Tư, nhưng những bài đang thịnh hành nhất trong list bài hát thì chúng tôi chưa nghe bao giờ. Tôi không thể thức thâu đêm nữa, nếu hôm nào thức thì cả ngày sẽ uể oải, mệt mỏi. Về căn bản không xem phim trong nước sản xuất, mà toàn xem những bộ phim chẳng có tiêu chuẩn gì, và cũng không nhiệt tình tới mức chạy lên Douban để đánh giá phim. Các bộ phim của Hồng Kông không còn khiến người xem hứng thú, ngay cả Châu Tinh Trì cũng đã không còn đóng phim. Các diễn đàn dần thưa thớt vắng vẻ, blog QQ cả vạn năm chẳng thấy cập nhật, status của rất nhiều người đều dừng lại ở bát mỳ xào đã ăn từ rất nhiều năm trước. Từ blog đến Weibo rồi lại tới Weixin, rất nhiều người đã trở thành khán giả của trò bấm like. Bắt đầu uống Collagen và chiết xuất hạt nho, nhưng vẫn có bọng mắt và nếp nhăn. Bố mẹ bắt đầu già đi, những người đã nghỉ hưu như họ ngày ngày đều gửi một loạt những tin Weixin kiểu Chicken Soup như "Kiểm tra xem bạn có đang trong thời kỳ ủ bệnh không", "Mười điều mà người ta cần biết trong đời". Vận động viên Lưu Tường cùng thời với chúng tôi, đã đi vào lịch sử điền kinh thế giới khi trở thành người Châu Á đầu tiên đoạt huy chương vàng Olympic cự lý 110m rào tại Athens 2004, nhưng lại vấp ngã ngay rào đầu tiên tại Olympic London 2012, tôi cũng chỉ là một người khách xem Olympic trên tàu điện ngầm, cùng cất tiếng thở dài với những hành khách khác xung quanh. Trước kia luôn cho rằng 9x và 00x là lũ trẻ con hỉ mũi chưa sạch, nhưng giờ làm bất kỳ chương trình dự án nào cũng phải nghĩ cách lấy lòng bọn ấy trước tiên. Đã rất nhiều năm không đi shopping ở Tây Đan nữa, chẳng còn thích Blue Harbour và Tam Lý Đồn, quen với các trang web mua sắm Haitao, Taobao hơn. Đồ của bản thân trong giỏ hàng rất ít, đồ cho trẻ con và thực phẩm chức năng cho người già chiếm quá nửa. Ra ngoài xưng hô không còn gọi anh gọi chị nữa mà đa phần là cô chú.
Rất nhiều chuyện cứ tưởng cả đời này sẽ không quên, thì giờ cũng không còn ghi khắc trong lòng nữa, không dũng cảm như xưa nhưng có trách nhiệm hơn, so với việc theo đuổi giấc mơ viển vông thì muốn giữ gìn, giữ gìn hạnh phúc nhỏ bé ngay bên cạnh mình.
Tôi bắt đầu bước vào một nhịp sống đều đều ổn định, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng thời niên thiếu của chúng tôi vẫn dần dần rời xa. Giữa niên thiếu và trưởng thành, chúng tôi dường như còn đang trải qua giai đoạn từng niên thiếu, có chút hoài niệm, bắt đầu già đi, lại có chút kiên cường, lý tính, và có cả viễn cảnh tốt hơn.
Các nhà khoa học nói, mọi người sẽ luôn cho rằng những thứ thuộc về thời niên thiếu luôn là nhất, những bài hát hay nhất, bộ phim hay nhất, đồ ăn vặt ngon nhất, bạn bè đáng yêu nhất, khiến mọi thứ về sau này đều kém sắc hơn. Chuyện xảy ra trong khoảng từ mười lăm đến ba mươi tuổi, người ta sẽ ghi nhớ cả đời. Vì vậy mỗi người chúng ta đều có những ký ức vô cùng quý giá, bởi vì chúng ta đều từng niên thiếu.
*****
Anh Tiểu Thuyền ở lại Mĩ, một mình anh đi du lịch rất nhiều nơi, New York, Los Angeles, Houston, trong Weixin của anh ấy, tôi nhìn thấy ảnh của những nơi anh đã đi qua, còn cả ngón tay thon dài khi anh giơ chữ V nữa.
Một người chính trực, chân thành, lương thiện, ưu tú như anh ấy, tiếp tục mang theo vầng ánh sáng của mình đi soi rọi con dân nước Mĩ, anh là người Hoa được yêu quý và đánh giá cao nhất ở trong viện nghiên cứu ở Standford, là Dr He(*) được tất cả mọi người đều tôn kính.
(*) He là họ của Hà Tiểu Chu được phiên âm từ tiếng Hán.
Thiên Hỉ vẫn không ngừng phấn đấu trong thế giới của cô ấy, thỉnh thoảng lại có tin cô ấy tham gia vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh nào đó, thỉnh thoảng lại thấy ảnh cô ấy và những nữ minh tinh khác tham gia thảm đỏ, dù nói thế nào giờ cô ấy cũng là Thiên hậu rồi. Tam Lý Đồn náo nhiệt nhất Bắc Kinh, quanh năm treo những biển quảng cáo cỡ lớn của Thiên Hỉ, đẹp tới không còn lời nào để tả, mạnh mẽ độc nhất vô nhị. Chỉ là mỗi lần tôi ngửa cổ nhìn, nhìn vào đôi mắt sâu hút của cô ấy, luôn cảm thấy trong đó có chút tiếc nuối, không nhiều, chỉ là một chút thôi.
Từ Lâm không làm phóng viên nữa, bài viết cuối cùng của cô ấy cho mục giải trí là về Thiên Hỉ, tiêu đề: "Cô ấy là niềm vui của cả ngàn năm, là nỗi cô đơn của cả ngàn năm." Từ Lâm thành lập công ty truyền thông của riêng mình, nghiễm nhiên trở thành Từ tổng, tôi từng đến công ty cô ấy một lần, trong đó có mấy em gái xinh đẹp ngọt ngào, các cô ấy đều rất sùng bái Từ tổng, còn nói được làm việc dưới trướng Từ Lâm họ rất yên tâm, ít ra thì không có những quy tắc ngầm. Tôi lại nghĩ, các em gái rất ngốc rất ngây thơ, thế giới rộng lớn thế này, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Trước khi về tôi thấy logo của công ty, là phác thảo hình mặt ngọc Quan âm, lặng lẽ an yên.
Bố Vương Oánh bị ung thư tuyến tụy trong quá trình điều tra, ba tháng sau thì mất. Điều này đối với gia tộc nhà họ Vương không khác gì như được giải thoát, những người khác lần lượt được thả, ồn ào bắt đầu lắng xuống. Vương Oánh sống rất ổn ở Anh, nghe nói còn học thêm lịch sử nghệ thuật, bắt tay vào buôn bán sưu tập đồ cổ. Từ lần ra đi đó cô ấy không về nước nữa.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn thấy Dương Trừng trên tin tức, doanh nghiệp lớn của gia đình lên sàn, anh đương nhiên được đứng trong hàng ngũ những người gõ chuông. Trên màn hình, dáng vẻ anh ấy vẫn đẹp trai như thế, khiến tôi có chút hoang mang, trong cuộc đời tôi tại sao lại từng có mối quan hệ với một người như thế, tôi không biết đây có phải việc anh ấy thích làm không, cũng không biết anh ấy đã tìm được người mình thích chưa, những chuyện giờ đối với tôi trở thành xa xôi như cách cả thế giới. Tôi cầm điều khiển ti-vi, tiện tay chuyển kênh, đợi xem Chạy đi người anh em mùa mới, đây mới là cuộc sống của tôi.
Na Na vẫn làm người sản xuất chương trình của đài Hồ Nam, rất kiêu ngạo khi lấy được vé vào cửa để xem chương trình Tôi là ca sĩ cho tôi, đáng tiếc khả năng diễn xuất của tôi quá tệ, không cảm động đến nỗi rơi nổi giọt nước mắt nào, vì vậy không được lên hình. Cô ấy là người quan tâm tới chuyện tôi và Tần Xuyên hơn ai hết, sẽ gửi cho tôi những cái tin rất cảm khái kiểu như: "Hai cậu quen biết nhau cả cuộc đời, cuối cùng chuyện gì nên làm thì làm đi." Năm trước Na Na sinh em bé, vừa khoe con vừa khoe các chương trình mình làm, minh tinh mình gặp, đúng là một bà mẹ hạnh phúc tuyệt đối.
Chị Tần Thiến tiếp tục dùng sắc đẹp của mình công chiếm cuộc sống mạnh mẽ của thế giới, Lạp Sách được chị ấy gây dựng thành nhà cung cấp nội thất luxury lớn nhất cả nước, chị mở một showroom lớn ở nơi được mệnh danh là tấc đất tấc vàng như Đông Tam Hoàn, trong đó chỉ vào một chiếc ghế bất kỳ cũng có giá lên tới mấy chục vạn tệ, chiếc đàn dương cầm Steinway dùng để trang trí cũng có giá hai mươi triệu tệ. Nơi đó giống như lâu đài của mọi sự xa xỉ lộng lẫy, còn chị chính là nữ vương có một không hai trên thế giới. Chỉ có điều nữ vương này vẫn yêu màu đen, luôn giản dị.
Sau khi Tần Xuyên đem hết tiền vốn liếng mình có cho Vương Oánh, bắt đầu lập nghiệp lần thứ ba trong đời. Anh không giống chị Tần Thiến chỉ tập trung vào thị trường cao cấp, mà quan tâm tới mô hình bán hàng trên mạng và bán hàng trực tiếp hơn. Anh tìm thấy anh Tân Vĩ đang mở công ty phần mềm ở Trung Quan Thôn, cùng nhau khai thác trang web bán hàng online, trở thành cửa hàng điện tử đầu tiên trong giới nội thất, thậm chí lợi nhuận hàng năm còn ngang bằng Lạp Sách. Lần này chiếc xe đỗ dưới tòa soạn của chúng tôi, là chiếc Land Rover.
Tôi vẫn thế, cuối cùng đã trở thành ma cũ của tòa soạn, từ Tiểu Tạ biến thành chị Tạ. Tôi chuyên mảng tiểu thuyết, đều là những cuốn tôi thích đọc, lượng tiêu thụ cũng rất khá. Hai năm đầu tiểu thuyết mảng xuyên không rất hot, về sau lại đổi sang ngôn tình cổ đại, giờ thì là thanh xuân vườn trường, thậm chí còn được chuyển thể thành mấy bộ phim, có điều đều bị chê bai. Thỉnh thoảng tôi cũng giúp Tần Xuyên và chị Tần Thiến, hai người họ học mãi tiếng Anh vẫn không thành, tôi đành đi học một lớp cấp tốc để làm phiên dịch những cuộc hội đàm đơn giản cho họ, chú Tần và cô Diêu rất quý tôi, nói người có văn hóa cũng thật khác.
Gia đình tôi cuối cùng cũng đón nhận Tần Xuyên, người đưa ra quyết định này chính là bà nội. Vào một ngày tuyết rơi, Tần Xuyên như thường lệ đưa tôi tới tận cửa nhà, bà nội mở cửa tiểu viện ra bảo: "Bên ngoài rất lạnh, vào trong ngồi một lát đi."
Từ đó anh và bà nội tôi kết đồng minh, thậm chí còn phản bội lại em gái Tiểu Du người trước kia là tay trong của anh.
Em gái Tiểu Du đang trong thời kỳ nổi loạn, theo như lời Tần Xuyên phụ họa với bà nội thì là, vì đám "ù pa" của nó mà lục thân(*) nó cũng không nhận nữa. Năm xưa, chúng tôi hâm mộ các ca sĩ diễn viên cùng lắm chỉ là mua đĩa, còn Tiểu Du đã phát triển tới mức mua vé ra sân bay, thuê khách sạn để đi theo các chuyến lưu diễn của thần tượng. Một đống lý luận tư tưởng đạo đức của bà nội và người trong nhà cũng chẳng khiến Tiểu Du dao động, so với người chị học đại học B như tôi, nó quý ông anh rể thích làm ăn buôn bán hơn. Bởi vì có thể mượn thẻ tín dụng của anh, lên Taobao mua hàng.
(*) Lục thân ở đây chỉ gia đình bố mẹ, anh chị em, vợ chồng.
Ờ, còn nữa, tôi và Tần Xuyên kết hôn rồi.
Rất bất ngờ, anh ấy đã cầu hôn tôi đúng hôm sinh nhật tôi ba mươi tuổi.
Thật đúng là đã làm khó cho anh ấy, mặc dù anh nghĩ đủ mọi cách để mong làm tôi bất ngờ, nhưng ngay buổi sáng khi anh gọi điện thoại cho tôi bằng một giọng rất khác bảo ban ngày bận việc, tôi đã có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó. Người tiếp theo làm lộ tin tức là đám bạn, Na Na gửi tấm ảnh kèm theo địa chỉ lên Weixin, cô ấy vốn đang chăm con ở Hồ Nam, thế mà lại chạy tới tận Đế Đô; Từ Lâm, ngay từ hồi học đại học cũng chẳng biết shopping là gì, thế mà lại hẹn tôi đi dạo ở Vương Phủ Tỉnh; anh Tiểu Thuyền gửi tin nhắn Weixin chúc tôi sinh nhât vui vẻ, còn đặc biệt nhấn mạnh là không thể về mừng sinh nhật tôi; chị Tần Thiến từ sáng sớm đã bảo lái xe mang chiếc váy Channel cao cấp đặt riêng tặng tôi, dặn tôi nhất định phải mặc nó...
Thế là, khi tôi và Từ Lâm vừa đi vừa chẳng có chuyện gì để nói tới thẳng nhà thờ ở Vương Phủ Tỉnh, bị người lạ đột nhiên gọi giật lại nhờ nhìn giúp xem tấm băng rôn họ treo có thẳng không, tôi đã cứng đờ cả người cười chẳng nổi.
Bởi trên băng rôn viết: "Kiều Kiều, lấy anh nhé!"
Hai người cầm hai đầu băng rôn là Đại Long và Tiểu Du, vì phải tránh tránh né né nên một người tuột tay, tấm băng rôn ụp lên người Tần Xuyên lúc này đang ôm hoa chuẩn bị ra...
Bạn trai tôi bực bội chui ra từ dưới tấm băng rôn, đi tới trước mặt tôi với vẻ mặt như muốn giết người, mặt đỏ bừng bừng và cũng không quỳ, móc nhẫn ra đứng đó mãi chẳng nói được lời nào.
"Em đồng ý."
Tôi trả lời luôn, cầm lấy nhẫn, rồi đeo thẳng vào ngón áp út.
Xung quanh rộn vang tiếng vỗ tay và reo hò, bạn bè tôi lần lượt xuất hiện trong tầm nhìn, anh Tiểu Thuyền giơ cao máy quay, Na Na nước mắt lưng tròng không ngừng chụp ảnh, còn cả chị Tần Thiến duyên dáng xinh đẹp tranh đứng trước ống kính của tôi. Người đàn ông đứng trước mặt tôi trên miệng nở nụ cười hạnh phúc, anh cúi đầu hôn tôi, còn tôi nhắm mắt lại.
Nhẫn cọ vào da, mang theo cảm giác lạnh lẽo của năm tháng. Thời gian dài đằng đẵng làm mờ hình ảnh của chúng tôi, quá khứ và tương lai chắc cũng chỉ dài bằng một đời một kiếp.
May mà, em gặp anh
May mà, em không để mất anh
May mà, em có thể được bên anh tới già
May mà, em của ngày xưa đã yêu anh thời niên thiếu.
← Ch. 19 |