Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 087

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 087
Thống hận mất đi trí nhớ
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


"Đúng có chút việc phải sang bên kia một chuyến." Mạc Lặc Nghị Phàm ngắn gọn nói bởi vì việc mà hắn muốn xử lý, vẫn đang là chuyện về vòng cổ. Hắn muốn tới Italy để lấy bản sao hộ chiếu của chủ nhân két bảo hiểm, sau đó lấy thứ gì đó trong két ra, xem xem rốt cuộc là cái gì lại khiến ọi người kia tranh đoạt khốc liệt như vậy.

"Có phải là sự việc lần trước hay ko?" Lâm Duyệt hỏi, tuy rằng nàng không biết chuyện lần trước là gì và có kết quả chưa, nhưng nàng biết là chuyện này rất nguy hiểm, không phải vậy thì LEE sẽ không vô duyên vô cớ mà mất mạng. Mạc Lặc Nghị Phàm có thể gặp phải nguy hiểm hay không? Nàng thật sự rất lo lắng.

"Duyệt Nhi, em yên tâm, anh sẽ cẩn thận." Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ về vai nàng an ủi nói, hắn biết Lâm Duyệt lại đàng lo lắng cho hắn, lại nghĩ tới sự kiện ở Los Angeles kia.

Lâm Duyệt nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Nghị ca ca, cũng không thể đi muộn hơn một chút sao? Chờ em thi vào trường cao đẳng xong rồi cùng đi với anh được không? Em không muốn một mình ở trong nhà." Nếu Lâm Duyệt là đang thanh tỉnh, nàng nhất định sẽ khinh bỉ khẩn cầu này của bản thân, rõ ràng nói muốn gây bất hòa với hắn, quên hắn, sau đó rời đi khỏi hắn....

Mạc Lặc Nghị Phàm cũng thật không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu này, trầm ngâm bắt đầu suy xét xem thế nào.

"Nghị ca ca, em còn chưa tùng tới Ý nha, cho em đi đi mà." Lâm Duyệt tiếp tục phát động thế công làm nũng của nàng, một mặt chờ mong nhìn hắn. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, là phải đi cùng hắn, mặc kệ là chuyện tình nguy hiểm gì, nàng đều nguyện ý đi theo hắn, mãi mãi theo hắn...

Mạc Lặc Nghị Phàm sau một lúc lâu lo nghĩ, cuối cùng vẫn là không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, gật đầu một cái đáp ứng.

"Cám ơn Nghị ca ca." Lâm Duyệt nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười. Mạc Lặc Nghị Phàm lại ngay cả một chút đều không thấy thoải mái, dù sao cũng là đi làm chính sự, hơn nữa quả thật là chuyện rất nguy hiểm, mang theo mẹ con hai người đi đi thật sự có điểm không ổn.

Trong Thủy Loan biệt thự, từ lúc trở lại phòng Diệp Giai cô ngẩn ngơ nhìn ngắm chiếc vòng cổ, chiếc vòng này đã không biết từ lúc nào đã được đeo lên cổ cô, cô đã không còn nhớ rõ nữa, cảm giác được tựa hồ cũng rất lâu rồi.

Cô một lần lại một lần hồi tưởng lại tình cảnh hôm nay khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm cùng tiểu Thư Tình, khóe miệng gợi lên một nụ cười hạnh phúc, đó là những người mà cô yêu thương và thân thiết nhất nha.

Đột nhiên rất muốn quay trở lại bên cạnh bọn họ, cùng hắn, cùng hắn sống chung một chỗ dưới một mái nhà.. Không biết hai năm trước, cô cùng hắn đã ở chung thế nào? Là thế nào nhận thức nhau chứ? Trong lòng cô, ngọt ngào tưởng tượng mấy chục loại cuộc sống.

Thẳng đến ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nhằm phía giường lớn trong phòng ngủ đi vào, chui vào chiếc ổ trong chăn đắp chăn lại cẩn thận.

Cửa phòng bị người ta đẩy ra, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Diệp Tường Phi, Diệp Giai nhìn ra phía cửa, hướng Diệp Tường Phi cười cười, hô: "Tường Phi, hôm nay anh sao lại rảnh mà lại đây chứ?"

Diệp Tường Phi đem hoa hồng cầm trong tay cắm vào bình trong phòng, quay đầu nhìn cô theo thói quen hỏi: "Hôm nay cảm giác thế nào? Thân mình còn đau sao?"

"Còn đau." Diệp Giai đáp như vậy, lại vẫn đang giả bộ ra vẻ thật đau ốm thống khổ. Nhìn hoa hồng xinh đẹp, nhất thời bị hoa hồng hấp dẫn.

Tầm mắt dời đi, dừng ở khuôn mặt suất khí của Diệp Tường Phi, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Tường Phi, hai năm trước, em thật sự yêu một người sát thủ sao?" Cô nghĩ muốn tìm được chút thông tin nào từ trong miệng của hắn để có thể biết thêm một chút quá khứ của bản thân, Diệp Tường Phi nhất định là biết được!

Diệp Tường Phi sửng sốt, không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi như vậy, ngây ngốc sửng sốt vài giây sau đó, tiếp tục bắt tay vào công việc đang làm. Lãnh đạm nói nhỏ: "Làm sao đột nhiên nhớ chuyện này mà hỏi anh?"

"Bởi vì em muốn biết." Diệp Giai theo dõi chi tiết hắn mở miệng nói, cô chưa từng có bao giờ lại hận bản thân mình đã mất đi ký ức như lúc này. Nếu có không có mất trí nhớ thì thật tốt, sẽ không phải cái gì cũng không biết, cũng sẽ không quên hắn.

"Anh chỉ biết, không thể cho em gặp Lâm Duyệt, nha đầu kia rốt cuộc đã với em cái gì?!" Diệp Tường Phi buồn bực nghiến răng nghiến lợi nói, hắn thật là hối hận, hối hận nhất thời xúc động chấp nhận cầu xin của Diệp Giai!

"Cô ấy nói cho em biết, em đã yêu một người sát thủ."

"Cô ta làm sao mà biết được chuyện của em chứ?" Diệp Tường Phi đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Diệp Giai hỏi. Hai người bọn họ chẳng phải mới gặp mặt có một lần sao?

"Cô ấy...." Diệp Giai cứng lại, cúi đầu lảng tránh ánh mắt nhiếp hồn của hắn Lâm Duyệt đã nói qua, Diệp Tường Phi hiểu lầm nam nhân kai, hận nam nhân kia. Cô không thể nói cho hắn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, bằng không chắc chắn sẽ nổi lên một trần tranh cãi không cần thiết.

"Em không biết." Cuối cùng cô nói ra bốn chữ này, sau đó nâng mắt lại một lần nữa nhìn Diệp Tường Phi. Diệp Tường Phi nhìn sự mê hoặc của cô, nhẹ nhàng mà hít một hơi không tiếp tục hỏi nữa.

"Tường Phi, anh có thể nói cho em biết không?" Diệp Giai chưa từ bỏ ý định hỏi, hai mắt nhìn Diệp Tường Phi tận lực chờ đợi.

Sắc mặt Diệp Tường Phi có chút sợ hãi, không vui nhìn chằm chằm cô nói: "Giai Giai, vì sao em nhất định phải biết được đoạn quá khứ đau khổ kia của em chứ? Quên không phải tốt hơn sao? "

"Đó là một phần cuộc sống của em." Diệp Giai cúi đầu mở miệng nói: "Sở dĩ em nghĩ muốn biết, mặc kệ là tốt hay đau khổ, em đều muốn biết."

"Biết rồi thì sẽ làm thế nào? Sẽ chỉ làm em thêm thương tâm thôi." Diệp Tường Phi nhớ tới tình cảnh hai năm trước khi vừa đem cô về nhà. Tình yêu của cô với nam nhân kia thực đã sâu đạm đến không thể dứt ra được. Nếu không phải là sau đó do bị bệnh mà dần đần quên đi hắn, rất khó tin rằng cô còn có dũng khí mà sống đến ngày hôm nay!

Nhưng là, chuyện xưa của cô lại bị Lâm Duyệt khơi mào dậy, khiến cô luôn đuổi theo mình đòi biết sự tình, nhất nghĩ đến đây, hắn cũng rất kích động tới muốn bóp chết nàng!

"Kỳ thực em cũng chỉ muốn biết về người đó, dù sao em cũng đã từng yêu người đó sâu đạm mà." Cô cảm giác được, Mạc Lặc Nghị Phàm là thật sự thực sủng Lâm Duyệt, thực yêu Lâm Duyệt, tình yêu này đáng lẽ là của Diệp Giai cô. Sở dĩ, cô căn bản không tin lời nói của Diệp Tường Phi, là hắn hại cô sinh bệnh, sau đó lại bỏ mặc cô!

*****

"Hắn ta hại em thành như vậy, em còn muốn biết hắn ta để làm cái gì?!" Quả nhiên, Diệp Tường Phi cũng nói ra những lời này, âm thanh lạnh lùng nói: "Cuộc sống của em, là bị hắn hủy hoại, em phải nằm ở đây 2 năm không thể ra khỏi cửa, cũng là do hắn làm hại!"

"Tường Phi, anh nhất định là hiểu lầm anh ấy!" Diệp Giai đánh gãy lời nói của hắn, nói: "Em tin rằng sự thật nhất định không phải như anh nói, không có khả năng anh ấy sẽ hại em!"

"Hiện tại nam nhân kia là ai em cũng không biết, tại sao em có thể khẳng định chắc chắn mà nói ra những lời này chứ? Diệp Giai, em điên rồi sao?" Hai năm trước, cô cũng là như vậy mà bênh vực nam nhân kia, chết cũng không chịu nói cho hắn, cnam nhân kia là ai, đẫ làm chuyện gì với cô. Chỉ khăng khăng một mặt nói hắn tốt, cô yêu hắn đến mức nào!

"Em... Em chỉ là muốn biết!" Diệp Giai đô đô cái miệng nhỏ nhắn, xoay mặt căm giận mở miệng nói. Mượn đây là che dấu bối rối của cô, hiện tại cô không chỉ đã biết nam nhân kia là ai, còn gặp được hắn, nhưng là những lời này cô không thể nói cho hắn biết được!

"Tốt lắm, đừng dỗi, ngoan ngoãn không nên nghĩ ngợi gì cả, như vậy bệnh của em mới có thể tốt lên không phải sao?" Diệp Tường Phi hòa dịu hạ thanh âm, vỗ vỗ tay cô trấn an nói.

"Em chỉ biết bệnh của bản thân mình có thế nào cũng không thể tốt lên được, cho nên mới muốn biết quá khứ như vậy" Diệp Giai bất đắc dĩ nói, cô thầm nghĩ ở những ngày cuối cùng của sinh mệnh, có thể ở bên cạnh hắn, ở bên cạnh đứa nhỏ!

"Bệnh của em sẽ tốt lên, hãy tin tưởng bản thân mình, được chứ?" hai tay Diệp Tường Phi vỗ vỗ hai vai của cô, nhìn chăm chú vào cô trấn an nói, hai năm, không có một chút chuyển biến tốt, cũng không phải vĩnh viễn cũng không tốt nên được, hắn vẫn là cho rằng như vậy.

"Nói như vậy, chính là anh không chịu nói?!" Diệp Giai căm giận nói, xoay người nhắm mắt không để ý tới hắn. Diệp Tường Phi nhìn sườn mặt của nàng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Giai Giai, em trước kia, nghịch ngợm đáng yêu, thiện lương lạc quan, quả thực chính là phiên bản của Lâm Duyệt, vì sao hiện tại em lại biến thành đa sầu đa cảm như vậy chứ?"

Từ nhỏ, mặc dù cô không được mọi người trong Diệp gia sủng ái, nhưng cuộc sống của cô luôn luôn lạc quan, là một nữ hài tử bướng bỉnh làm cho người ta đau đầu.

"Tường Phi, trước kia em như thế nào em không nhớ rõ, thật buồn cười, mất trí nhớ, liền tính cách cũng thay đổi sao? Em cũng không thích bản thân hiện tại, một chút cũng không thích!" Diệp Giai buồn bực nói.

Diệp Tường Phi nhìn chăm chú vào sườn mặt trắng thuần của cô, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói: "Em nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, được chứ?" Nói xong đứng lên, bước dài hai chân hướng cửa đi đến.

Sau khi nghe thyá tiếng xe của hắn nổ máy rời đi, Diệp Giai mới từ trên giường ngồi dậy, mảnh khảnh ngón tay vuốt sợi tóc mềm mại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hai đầu gối, cô lại nghĩ đến hắn...

Mạc Lặc Nghị Phàm tựa như một viên độc dược mà tiến nhập vào trong lòng Diệp Giai, độc tố càng ngày càng sâu càng ngày càng đậm lan tỏa trong lòng của cô, dắt cô muốn lượt nữa chạy ra khỏi Thủy Loan biệt thự, chờ đợi ở cửa nhà trẻ, chỉ vì muốn nhìn xem một cái cha con hai người bọn họ.

Hôm nay cô không có thấy Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện, mà lại nhìn thấy Lâm Duyệt nắm tay tiểu Thư Tình từ trong trường học đi ra, tiểu Thư Tình đem đóa hoa đỏ thãm trong tay tựa như của hiếm mà giơ ra trước mặt Lâm Duyệt, cao hứng phấn chấn nói: "Mẹ, đây là cô giáo thưởng cho con đó."

"À... Thực ngoan." Lâm Duyệt ở trên mặt của nó thơm một cái, cười tủm tỉm khích lệ nói.

Hình ảnh ấm áp này, khiến Diệp Giai khi nhìn thấy hâm mộ đến cực điểm, nước mắt hạnh phúc bất tri bất giác liền nhuốm đầy vành mắt, nhìn bọn họ, tưởng tượng ra nếu bản thân chính là Lâm Duyệt, cô tình nguyện làm Lâm Duyệt không phải Diệp Giai! Mặc dù là thế thân cũng được!

"Mẹ, con cũng có!" Một bên Tiêu Thiên Kỳ giơ bông hoa đỏ thẫm hướng phía Lâm Tử Hàn tranh công nói, Lâm Tử Hàn không chút nào keo kiệt khích lệ nói: "Bảo bối ngoan, trở về mẹ nấu món ngon cho con."

"Lại là nấu món ngon." bộ dạng mày rậm mắt to thật là xinh đẹp bất mãn nói thầm nói.

"Vậy con muốn thế nào?" Lâm Tử Hàn cười hỏi, Tiêu Thiên Kỳ cười hì hì nói: "Con muốn đi đến nhà Thư Tình chơi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn nhất thời suy sụp, khó xử nói: "Nhưng là ba ba sẽ không đồng ý, nếu không chúng ta mời Thư Tình tiểu thư đến nhà chúng ta chơi đi." Nói xong sau đó ngẩng đầu cười hớ hớ nhìn Lâm Duyệt, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của nàng.

Mạc Lặc Nghị Phàm ngàn căn vạn dặn bảo phải về sớm một chút, nàng cũng đã ngàn cam đoan vạn cam đoan nói nhất định về nhà đúng giờ. Nhưng là... lời nói cự tuyệt còn chưa nói xuất ra khỏi miệng, khóe mắt liền liếc thấy Diệp Giai đang ngẩn người nhìn tiểu Thư Tình.

Trong lòng Lâm Duyệt sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, đem tiểu Thư Tình hướng Lâm Tử Hàn trước mặt đẩy, nói: "Em đây đành phải làm phiền chị, vừa khéo em có chút việc, một giờ sau em đến Tiêu gia đón người."

Hai tiểu hài tử nho nhỏ vừa nghe thấy liền cao hứng đến tột độ, hưng phấn mà hướng một chiếc xe hơi xa hoa chạy tới, Lâm Tử Hàn cũng vội vàng theo đi. Thẳng đến khi xe đi rồi, Lâm Duyệt mới hướng chỗ Diệp Giai đi đến.

Không có chờ Diệp Giai kịp lên tiếng, liền mỉm cười nói: "Nghị ca ca hôm nay có việc gấp, vậy nên không có tới, chị nhất định thực thất vọng đi."

Diệp Giai ngượng ngùng cười cười, nói: "Nói thật, quả thật là thất vọng, bất quá không quan hệ, chỉ cần về sau có thể nhìn thấy anh ấy là đủ rồi." Cô là thật nghĩ như vậy.

"Vâng, đúng vậy." Lâm Duyệt gật đầu, nhìn quét qua một chút bốn phía, giơ tay lên chỉ vào một của hàng cà phê nhỏ nói: "Chúng ta đến bên kia đi ngồi đi, nói chuyện phiếm."

"Được." Diệp Giai đáp lời, cùng nàng hướng của hàng cà phê đi đến.

Tìm một chỗ thật khuất ngồi xuống, Diệp Giai cởi kính râm lớn trên mặt xuống, lập tức khiến cho ánh mắt bồi bàn trở lên tò mò mà lại thưởng thức. Hai khuôn mặt giống nhau như đúc đều là mỹ nữ, ở trên đường dù sao cũng không gặp nhiều lắm.

Diệp Giai đã lâu lắm không có tiếp xúc với người ngoài, bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, may mắn Lâm Duyệt là tỉnh táo, quấy quấy cà phê xong nhìn nhìn khiến cho người phục vụ tò mò liền bước chân rời đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115)