Hai trái tim – một tình yêu
← Ch.087 | Ch.089 → |
Diệp Giai nhìn Lâm Duyệt hỏi: "Nghị ca ca anh ấy luôn bề bộn nhiều việc sao? Đang bận chuyện gì vậy?"
Lâm Duyệt nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Đúng vậy, anh ấy bề bộn nhiều việc, bất quá mặc dù rất bận nhưng anh ấy vẫn luôn bớt chút thời gian dàn cho vợ và con gái của anh ấy, hôm nay chỉ là một lần ngoại lệ, không có biện pháp mới để cho em tới đón đứa nhỏ."
Mỗi lần nghe được Lâm Duyệt miêu tả Mạc Lặc Nghị Phàm, khóe miệng Diệp Giai luôn mỉm cười hạnh phúc, lẳng lặng nghe. Lâm Duyệt nhìn bộ dáng si mê đến cực điểm của cô, tim có chút loạn lên, không thể không nói cho cô ấy biết: "Nghị ca ca tuần sau muốn đi Ý, phỏng chừng sẽ đi rất lâu."
"Vì sao?" Diệp Giai quýnh lên, lo lắng hỏi: "Anh ấy thật sự phải đi sao? Còn có thể trở về sao? Vì sao muốn đi Ý chứ?"
Lâm Duyệt vỗ tay nàng lưng trấn an nói: "Yên tâm, Nghị ca ca chính là qua bên kia làm việc mà thôi, anh ấy sẽ trở về." Nàng không dự đoán được Diệp Giai bởi vì Mạc Lặc Nghị Phàm rời đi mà lo lắng thành ra như vậy, xem ra cô ấy thật sự rất yêu, rất yêu Mạc Lặc Nghị Phàm, bản thân nàng cho dù không lùi đi cũng không được, cứ như vậy mà chia rẽ một đôi vợ chồng thâm tình, nàng sẽ bị trời phạt nha!
"Vậy còn em? Sẽ đi cùng với anh ấy sao?" Diệp Giai dừng ở nàng hỏi, nhìn thấy Lâm Duyệt gật đầu, lòng của cô đột nhiên liền dân lên đau đớn. Ở trong trí nhớ của cô, vẫn là một hồi nữ nhân vì nam nhân mà ghen tức, khổ sở, nhưng là, cô lại chỉ có thể đem hết thảy này đó đều áp tiến vào trong lòng.
Cho dù Lâm Duyệt nhắc đi nhắc lại nàng không thương Mạc Lặc Nghị Phàm, nhưng cô có thể cảm giác được, Lâm Duyệt là thích hắn. Mỗi lần nghe nàng nói đến Mạc Lặc Nghị Phàm, đôi mắt hoạt bát đều đã trở nên ôn nhu, hạnh phúc, thậm chí mang theo chút mê luyến.
Mạc Lặc Nghị Phàm là một nam nhân ưu tú như vậy, Lâm Duyệt ở chung cùng hắn lâu như vậy làm sao có thể không thương hắn chứ? Lâm Duyệt là vì cô, mới có thể chịu đựng thống khổ khi mất đi Mạc Lặc Nghị Phàm, giúp cho cô cùng Mạc Lặc Nghị Phàm gặp lại.
Điều cô nghi hoặc là, Lâm Duyệt vì sao phải giúp cô, bởi vì nàng hoàn toàn có thể thay thế bản thân cô, cùng Mạc Lặc Nghị Phàm đến đầu bạc răng long nha! Nếu không phải là Lâm Duyệt xuất hiện, cô cũng không có khả năng đi ra khỏi Thủy Loan biệt thự, đời này cũng không thể.
Cuối cùng, cô vẫn hỏi ra điều mà mình đang nghi hoặc, nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt, chờ mong câu trả lời của nàng.
Lâm Duyệt mỉm cười, tận lực dùng thanh âm hoạt bát nói: "Bởi vì em không muốn đắc tội trở thành người phá vỡ gia đình người khác, cũng bởi vì Nghị ca ca quá yêu vợ của anh ấy, em không đành lòng lừa gạt anh ấy."
"Thật sự là như vậy sao?" Diệp Giai cười khổ, thê lương nói: "Em không cần lại gạt chị, chị biết em thích Nghị ca ca, chỉ là không muốn thừa nhận trước mặt chị thôi."
Lâm Duyệt hơi hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện lên một tia bối rối. Bản thân nàng thực sự không biết che dấu cảm xúc của chính mình như vậy sao? Khiến cho chị ấy vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của bản thân! Trong lòng bối rối, giống như là bản thân làm việc xấu bị bắt gặp nên vô cùng kinh hoảng!
Diệp Giai kiên định cầm lấy tay nàng, miễn cưỡng cười vui nói: "Lâm Duyệt, em không cần phải tự trách bản thân, cảm tình là thứ thực kỳ diệu, không ai đúng ai sai. Nếu em có thể mang lại hạnh phúc cho Nghị ca ca cùng tiểu Thư Tình, chị nguyện ý vĩnh viễn rời khỏi."
Cô là lòng thật nguyện ý, tuy rằng cô không biết rốt cục bản thân mình cùng cùng Lâm Duyệt có quan hệ gì hay không, nhưng là vô hình chung mà cảm thấy thcự trân trọng đối phương, cô tin tưởng, mặc dù là đời này không có quan hệ sâu xa, kiếp trước cũng nhất định là chị em ruột.
"Không!" Lâm Duyệt theo bản năng cự tuyệt, lắc đầu bối rối nói: "Diệp Giai chị đừng hiểu lầm, em cùng Nghị ca ca đi, là sợ một mình anh ấy ở bên kia sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thật sự không có ý tứ khác!"
Nàng biết Mạc Lặc Nghị Phàm đi Ý nhất định là vì chuyện trước kia, là một chuyện tình rất khó khăn và nguy hiểm. Nàng không giúp được hắn, nhưng hi vọng có thể làm bạn cùng hắn!
"Em không cần giải thích với chị." Diệp Giai vẫn như cũ dùngbộ dnags vô tư không sao cả, nói: "Thay chị đi cùng anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, cả đời! Chị để lại cho hai cha con bọn họ đau khổ, có thể có em giúp chị vực dậy, thật sự hẳn là chị phải cảm kích em!"
Lâm Duyệt nghe lời của cô, nức nở nói: "Vậy còn chị?"
"Chị?" Diệp Giai nở nụ cười, dấu đi hơi nước sơ ý mà dâng lên trong mắt, hấp một hơi nói: "Bệnh của chị, có thể để chị sống hết năm nay hay không còn không biết, chị không muốn khiến cho Nghị ca ca cùng tiểu Thư Tình một lần nữa phải đau đớn vì mất đi thân nhân."
"Nhưng là chị yêu anh ấy như vậy." Nghe được cô ấy nói bản thân cô sống không được bao lâu nữa, nước mắt của Lâm Duyệt rốt cục rớt xuống, cô ấy mới hai mươi tuổi, bao nhiêu năm kiên cường như vậy, làm sao có thể nói chết non liền chết non đâu?
"Kỳ thực mỗi ngày đứng ở x axa mà nhìn thấy bọn họ như vậy, chị đã thực thỏa mãn." Diệp Giai nói xong, sợ nàng không tin bản thân mình, vậy nên cầm lấy tay nàng nói: "Những điều chị nói là thật lòng, em tin tưởng chị, không cần băn khoăn đến cảm nhận của chị. Em có thể giúp chị trong những ngày cuối đời mà nhìn thấy anh ấy và tiểu Thư Tình, chị đã thực thỏa mãn!"
Diệp Giai nhìn đến từng giọt từng giọt nước mắt của nàng như chân châu à hướng mặt bàn rớt xuống, thậm chí rơi cả vào bên trong ly cà phê, vội thu hồi đau thương đầy ngập, nhìn nàng nói: "Lâm Duyệt, em làm sao cứ khóc thếm, nhìn em khóc xấu như vậy, khiến cho ta chị nghĩ lúc mà chị khóc bộ dáng cũng xấu như vậy nha!"
"Chị đúng là xấu muốn chết a." Lâm Duyệt bật cười một cái, giảm bớt đau thương cùng cảm động tronmg đáy lòng!
"Được rồi, chị không muốn ngắm em khóc nữa, bây giờ chị cần phải về rồi" Diệp Giai nhìn nhìn đồng hồ, cảm thấy nêu sbây giờ mà còn chưa về, nhất định sẽ bị phát hiện. Nếu thật sự bị phát hiện mà nói, cả đời này cô thcự khó khăn mà ra khỏi nhà nha!
"Được, em cũng nên đi đón nha đầu tiểu thư Tình kia trở về rồi, không thì Nghị ca ca lạị giáo huấn cho em một bài đến vỡ đầu ra mất" Lâm Duyệt sờ soạng nước mắt trên mặt, giơ ray kêu bồi bàn thanh toán.
Bồi bàn báo giá tiền xong, Diệp Giai nhìn Lâm Duyệt cười cười xấu hổ: "Chị không có tiền." Ở tại Thủy Loan biệt thự được ăn được mặc, nhưng Diệp Tường Phi chính là không có cho cô tiên, tiền xe ra khỏi nhà mấy ngày hôm nay, đều là lục tung mây smón đồ trang sức mà đổi lấy. Trừ bỏ chiếc vòng cổ vẫn đeo trên người cô, thì hầu như tất cả đều đã bị bán hết.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |