Kẹo mạch nha
← Ch.14 | Ch.16 → |
"Bảo bối, đợi lát nữa chồng sẽ đ●ú●𝖙 no em." Kiều Tước không chút để ý rút dương v*t ra khỏi tay Sở Ninh, xoa nắn cặp 𝖒-ôп-ɢ vểnh, đột nhiên tát xuống một cái, làm cho hai bên Ⓜ️·ôռ·🌀 trắng nõn nổi lên màu hồng nhạt.
"A..." Sở Ninh nhịn không được hô ra tiếng, đôi mắt ướ.✞ á.t, vòng eo mảnh mai căng cứng, hô hấp hỗn loạn.
Kiều Tước hạ xuống một nụ ⓗ-ô-𝐧 giữa trán Sở Ninh, đi tới sô pha trong phòng khách, lấy ra dầu bôi trơn không biết đã chuẩn bị khi nào, lúc quay về tùy ý mà vén tóc ngược ra sau, lộ ra ngũ quan sắc bén rõ ràng.
Làm cho Sở Ninh độ_n_ɢ t_ì_ռ_ⓗ chính là bộ dáng thân trên trần trụi của Kiều Tước, hạ thân mặc một chiếc quần ngủ lỏng lẻo, vải dệt mỏng manh hoàn toàn không che được côn th*t dữ tợn phía dưới.
"Lúc này mà còn có thể thất thần sao?" Kiều Tước tùy tay đặt lọ bôi trơn sang một bên, ôm Sở Ninh xuống dưới, làm cho nhóc con đối mặt với bàn ăn, mới từ sau lưng giam cầm người trong ռ_𝐠_ự_𝒸, khiêu khích lỗ tai mẫn cảm của Sở Ninh.
"... Không thể làm ở đây... Lòng Đỏ Trứng còn... ưm..." Sở Ninh bị nụ ⓗô.𝐧 n●ó●ⓝ●🌀 𝐛ỏ●𝖓●🌀 của Kiều Tước trêu đùa đến cả người phát run, lại còn thở phì phò nỗ lực nói.
Kiều Tước nhướng mày, thế nhưng lại mở hộp đồ ăn dự phòng cho mèo ra, đặt ở bên kia bàn làm cho Lòng Đỏ Trứng vừa ăn vừa xem.
"... Em biết là em vốn không nên cầu anh mà... A..." Sở Ninh căm giận nói, còn chưa dứt lời đã bị Kiều Tước trêu đến nhịn không được tiếp tục 🌴_ⓗ_ở ԁố_𝒸.
"Bảo bối nên lo cho mình trước đi thì hơn." Kiều Tước đặt Sở Ninh lên bàn, phần lưng trắng nõn lộ ra, cơ bụng gầy rắn chắc duyên dáng, dương v*t nóng cứng cách một tầng vải mỏng manh đâ.Ⓜ️ trên cánh m●ô●ռ●𝖌 vểnh trần trụi của cậu, cảm giác cứng rắng đáng sợ vô cùng rõ ràng.
"... Ha... A..." Cặp 𝐦●ô𝖓●🌀 mẫn cảm cùng với thân dưới bại lộ trong không khí vốn đã làm cho Sở Ninh thấy thẹn đến cực điểm, bây giờ dương v*t của nam nhân bừng bừng phấn chấn không ngừng đ-â-m cậu, nhắc nhở cậu nó cũng đang đ-ộⓝ-ɢ ✝️-ì-𝖓-𝐡.
Cái tay linh hoạt của Kiều Tước tiến vào trong áo sơ mi của Sở Ninh, dọc theo xương bướm hơi nhô lên, xẹt qua lưng, lại đi theo đ*ư*ờ*𝐧*🌀 c*𝐨*п*ɢ phần eo lỏa lồ mà xoa nắn, sờ qua 𝐦ô-п-𝐠 vểnh trắng tuyết non nớt, ⓧ_â_ⓜ п𝖍ậ_𝐩 vào kẻ 〽️*ô*𝓃*𝖌, đi tới cái lỗ d*â*𝖒 bởi vì đ●ộռ●𝐠 𝖙●ì●𝐧●𝐡 cùng với nước 🅓â●Ⓜ️ ở cái bướm phía trước mà trông có vẻ vô cùng 𝖉·â·𝐦 đã𝐧·ℊ.
"... A... Ô..." Cái nơi chưa từng bị đụng vào lại bị người trong lòng đâ*ⓜ thọc, Sở Ninh không nhịn được r.ê.n г.ỉ ra tiếng, sườn mặt nổi lên màu đỏ.
Khóe miệng Kiều Tước cong lên, cầm lấy lọ bôi trơn thúc tình bên cạnh, quẹt lấy không ít, nhìn hậu huyệt 〽️_ề_〽️ 𝖒ạ_ⓘ của cậu, ngón tay dính dầu bôi trơn xoa nắn bên ngoài hồi lâu mới thọc vào một ngón, đ·â·m chọc lỗ nhỏ ngây ngô kia: "Cứ như là muốn nuốt luôn ngón tay của anh vào bụng vậy, bảo bối đói rồi sao?"
"... Ô... Tên khốn... Anh chỉ biết bắt nạt em thôi..." Sở Ninh bị bắt phải chổng cao cái 𝐦-ô-𝖓-𝐠 trắng nõn cho Kiều Tước đùa giỡn, cánh tay chống lên bàn, đôi mắt ướ-🌴 á-✝️ đối diện với Lòng Đỏ Trứng, răng nanh ⓒ_ắ_n 𝐦_ô_ı, giống như là con mèo đang uy 𝐡*𝖎ế*🅿️ người, bây giờ đối tượng bị uy ♓*ℹ️*ế*𝓅 lại thật đúng là một con mèo.
Lòng Đỏ Trứng khó hiểu đi tới ⓛℹ️.ế.𝐦 Sở Ninh một cái, không hiểu tại sao mỹ nhân thường ngày luôn ôn nhu ɱề-〽️ 𝐦ạ-1, bây giờ lại hô hấp hỗn loạn nằm dưới thân ba ba, còn dùng ánh mắt hung dữ với nó, cuối cùng giống như là cảm thấy nhàm chán, ăn uống no đủ nhảy xuống bàn ăn đi về ổ mèo.
"... Ô..." Sở Ninh vừa mới bị Lòng Đỏ Trứng 👢-❗ế-Ⓜ️ một chút đã cảm thấy thẹn đến cả người 𝐫υ*𝐧 r*ẩ*γ, lại chỉ có thể nỗ lực chống tay lên bàn ăn, áo sơ mi màu xám rộng mở, lộ ra cặp vú đã bị тⓡ-𝐚 ⓣ-ấ-п đến đáng thương cùng với bụng nhỏ rắn chắc, cánh ⓜô_п_🌀 tuyết trắng ԁâ●Ⓜ️ đãռ●ɢ nhếch lên cao, để cho bàn tay khớp xương rõ ràng của Kiều Tước muốn làm gì thì làm trong cái lỗ ◗â●𝐦 còn chưa trải sự đời kia.
"Chồng em không phải là đang thương em sao?" Hô hấp Kiều Tước nóng rực, ngữ khí rất tiếc nuối, thọc ngón tay thứ ba vào trong hậu huyệt, trong lúc thọc vào ⓡ-ú-т г-𝖆 thường xuyên đ●â●Ⓜ️ 𝐯●à●⭕ chỗ gần nơi tuyến tiền liệt, chơi bông cúc non của Sở Ninh đến ướt dầm dề phát ra tiếng vang 'òm ọp' dâ●Ⓜ️ đã𝓃●ɢ.
"... A... Chồng ơi... Bên trong... Ngứa quá... Ô..." Sở Ninh mặt mày ửng hồng, vặn eo giống như là muốn ngăn ngứa, cánh 𝐦ô𝐧*ɢ từng chút từng chút c●ọ 🔀●á●ⓣ dương v*t cương cứng của Kiều Tước, trong đầu lộn xộn, hô hấp dồn dập.
Dầu bôi trơn kia vốn còn kèm theo thành phần thúc tình, Kiều Tước còn cắm trong lỗ nhỏ của cậu lâu như vậy, tuy rằng không nhiều lắm nhưng dựa vào thể chất mẫn cảm của Sở Ninh, chỉ sợ nếu Kiều Tước không c♓ị.↪️.♓ cậu, cậu sẽ bị tình dục khống chế thành một con chó mẹ mất.
Tuy bộ dáng đó của Sở Ninh trong tưởng tượng vô cùng mê người, nhưng Kiều Tước chỉ muốn cậu thanh tỉnh hưởng thụ k.♓ο.á.i 𝐜.ả.𝖒, vì thế kéo quần xuống, dương v*t cương cứng nóng rực đã lâu nhảy ra, cán côn th*t nổi lên gân xanh, quy đầu to lớn đỏ thẩm sung huyết, lộ ra mã mắt đang chảy từng tia ⓓâ.Ⓜ️ dịch.
Tuy là như thế, Kiều Tước lại không nhanh không chậm mà kéo quần ngủ xuống, khó khăn lắm mới lấy ra được hai viên tinh hoàn no năng, xoa vuốt cán dương v*t, 🌜·ọ ⓧ·á·т vài cái trên cánh 〽️ôn.ℊ Sở Ninh, thọc mở cái miệng nhỏ non nớt lại tham ăn của Sở Ninh, côn th*t dữ tợn to béo vùi thật sâu vào trong т*𝐡â*n t𝖍*ể thiếu niên.
"... A... Ô... Cắm tới rồi..." Lỗ dâ_ɱ ngứa ngáy trống rỗng của Sở Ninh được lấp đầy, κ*𝐡𝑜á*❗ cả*〽️ cọ qua điểm 🅓.â.ⓜ làm cậu ⓢ-ư-ớ𝐧-𝐠 đến tận cùng, cảm giác này rất khác so với lúc được ⓒ●♓ị𝒸●𝐡 bướm nhỏ, mã mắt Kiều Tước cọ qua tuyến tiền liệt làm cậu 𝐬ướ*𝖓*ℊ đến cả người phát run.
"... Ưm... Cái miệng nhỏ của bảo bối thật chặt... Nóng quá..." Kiều Tước nhìn cái lỗ nhỏ đã bị 𝐜hị↪️*𝖍 đến đỏ lên mà còn không ngừng cắn chặt dương v*t của hắn, 𝖙_𝖍_ở 𝐠_ấ_ρ chậm rãi đẩy hông, bàn tay vói vào trong áo sơ mi của Sở Ninh, tình sắc mà vuố●𝐭 ѵ●e tấm lưng tuyết trắng của cậu.
"... Ô... Bên trong trướng quá... Thật nóng... Chồng quá lớn..." Theo động tác chậm rãi của hắn mà cảm giác của Sở Ninh càng thêm rõ ràng, hậu huyệt bị 𝒸𝖍*ị*ⓒ*h làm có cảm giác, nhưng mã mắt lại bị bịt chặt căn bản không bắn ra được, chỉ có thể gắng gượng đứng thẳng, lồng 𝖓gự·𝒸 yếu ớt phập phồng, cái eo mềm nhũn, đùi ngọc không ngừng 𝓇ⓤ*n ⓡẩ*𝐲 ghé vào trên bàn, núm vú dán lên mặt kính lạnh lẽo làm cho cậu không nhịn được rê_𝓃 𝐫_ỉ.
"... A... Bảo bối ngoan... Tự mình chơi đi..." Động tác dưới háng Kiều Tước nhanh hơn, cầm tay Sở Ninh dẫn đường cho Sở Ninh đang mơ màng màng sờ đến cái bướm ướt đẫm, sau đó bế cậu lên, ngón tay xoa nắn nhéo cặp vú ⓜề*Ⓜ️ mạ*1, chơi đến bộ 𝐧-ℊự-ⓒ của thiếu niên dựng thẳng, núm vú cương cứng.
"... Ha... A... Thật thoải mái... Chồng ơi... A... Sâu một chút..." Sở Ninh đã không còn tâm trí để tự hỏi, đôi mắt to mở lớn, bên trong là một mảnh hơi nước mờ mịt, hoàn toàn không thể tưởng tượng được thiếu niên trông thuần khiết như vậy nhưng lại thốt ra những tiếng ⓡê*ռ ⓡ*ỉ ⓓâ.〽️ đ.ã.𝐧.ⓖ đến thế, tay nhỏ còn nghe lời nam nhân mà chơi âm đế của mình, Ⓜ️-ô-𝐧-ɢ vểnh tuyết trắng chu lên làm cho Kiều Tước 𝐜hị𝐜_𝒽 vào càng sâu, nhưng vẫn không dám đụng một chút vào dương v*t.
"... A... Cái miệng nhỏ của bảo bối thật 𝖉â_𝖒... Cứ không ngừng nuốt anh vào bên trong..." Động tác của Kiều Tước dần dần trở nên lỗ mãng, bàn tay to đánh lên cánh ɱ*ô𝖓*g ɱề-𝐦 Ⓜ️-ạ-❗ của Sở Ninh, cặp 𝐦-ôn-𝖌 trắng nõn lập tức nổi lên vết hồng nhạt.
"... Ô... A... Em mới không có ◗.â.〽️..." Sở Ninh 𝒸ắ●𝓃 𝐦ô●𝐢, lại không nhịn được mà ⓡ·ê·ռ г·ỉ, hơi thở hỗn loạn.
"... A... Cái miệng 🅓-â-〽️ phía dưới của bảo bối không nói như vậy đâu..." Kiều Tước bắt đầu dùng lực tàn nhẫn 𝒸_𝖍_ị_𝒸_♓, dương v*t cứng ngắc dữ tợn đ-â-〽️ sâu vào, quy đầu cực đại không ngừng va chạm sâu bên trong, mã mắt và gân xanh nhiều lần quét qua điểm mẫn cảm.
"... A... Ô... Chồng ơi... Sâu quá... Bị 🌜𝖍ị🌜_𝖍 hư mất... Ách... Ha..." Mặt mũi Sở Ninh ửng hồng, 🎋♓⭕á-𝐢 𝐜-ả-m từ hậu huyệt làm cho dương v*t nhỏ của cậu ngày càng cứng lên, cảm giác muốn bắn lại không bắn được làm cho cả người cậu mềm nhũn.
Phòng khách sáng sủa, bên bàn ăn ấm áp, đứng trên tấm thảm không phải là người đang dùng bữa sáng, mà lại là hai thân ảnh đang tiến hành cuộc 🌀-i🅰️-𝖔 𝐡ợ-🅿️ nguyên thủy cuồng dã.
Trên người thiếu niên chỉ treo một chiếc áo sơ mi rộng mở, hai đầu v* đứng thẳng bị nam nhân cao lớn phía sau tùy ý chà đạp, nam nhân kia thân trên trần trụi, lộ ra đ-ư-ờ-𝐧-𝐠 ⓒ-o-𝖓-𝐠 cơ bắp duyên dáng, giờ phút này mấy khối cơ bắp theo động tác của nam nhân phồng lên, mang theo mồ hôi mỏng, làm người ta suy nghĩ miên man.
Nếu chỉ nhìn phía trên chắc sẽ cho rằng hai người là đôi tình nhân đang tựa sát vào nhau tán tỉnh, nhưng nhìn xuống phía dưới mới biết được, bọn họ lại đang làm chuyện mà không thể cho ai biết - -
Quần ngủ của nam nhân chỉ kéo xuống một chút, dương v*t dữ tợn bừng bừng phấn chấn cùng với túi tinh chứa đựng con cháu lộ ra ngoài, không ngừng thao c♓ị_𝖈_h như đóng cọc thiếu niên trong lòng 𝖓𝖌ự*𝐜.
Âm đế thiếu niên bị chơi đến nhô ra ngoài, âm đ*o trống rỗng không ngừng đóng mở, hút lấy hai viên tinh hoàn không ngừng đánh tới, làm cho túi con cháu kia cùng làn da dính đầy nước ⓓâ·〽️ của thiếu niên, cánh 𝖒●ôռ●ɢ tuyết trắng bị đánh ra màu hồng nhạt, nếp nhăn trên hậu huyệt bị căng ra, thịt 🅓â*m bên trong cơ khát 👢●1ế●𝐦 〽️.ú.ⓣ côn th*t, giữ lại quy đầu không ngừng chà đạp điểm 𝐝.â.ɱ của thiếu niên.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, cẩn thận nhìn lại, thì ra quy đầu trên dương v*t của thiếu niên đã bị lấp kín, càng bị 🌜·𝐡·ị·𝒸·h đến tàn nhẫn thì càng ⓢư_ớ𝖓_ⓖ càng căng lên, côn th*t non nớt muốn bắn lại không được, chỉ có thể càng ngày càng cứng, vốn là màu sắc hồng nhạt nhưng giờ lại bị nghẹn đến đỏ thẫm, dương v*t thuần khiết nổi lên gân xanh, 𝒹●â●〽️ dịch dính nhớp từ mã mắt tràn ra, theo động tác thao làm của nam nhân mà vung vẩy.
Âm thanh 'bạch bạch bạch' từ hai khối т_hâ_п т𝖍_ể đang va chạm, tiếng nước dính nhớp, tiếng rê*𝐧 𝓇*ỉ của thiếu niên cùng tiếng ✞h-ở dố-𝐜 của nam nhân kéo dài không dứt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng động trong nhà chỉ có tăng chứ không có giảm.
"... A... Lỗ 𝐝â*ⓜ của bảo bối bị 𝖈*𝒽ị*ⓒ*♓ mở rồi..." Kiều Tước ✞*𝐡*ở 𝐝*ố*𝐜, dương v*t đâ●ɱ sâu vào thao làm, làm cho cái miệng nhỏ 𝖉â·𝖒 đã·n·🌀 của Sở Ninh không ngừng 𝒸𝒽ả-ÿ 𝐧ướ-𝖈.
"... Ô... Bị 𝒸.♓.ị↪️.♓ ⓒ●ⓗ●ả●𝓎 пư●ớ●𝐜... Chồng ơi... Nhanh lên... Muốn ăn †ın●𝐡 🅓●ị●𝖈●ⓗ của anh..." Sở Ninh đã tới cực hạn, 🌴𝐡-â-𝖓 †-♓-ể giống như là được vớt lên từ trong nước, dương v*t trướng đến đau, lại chỉ có thể dùng hậu huyệt để cao trào, không ngừng cắn chặt 〽️ú-🌴 vào căn dương v*t dữ tợn của Kiều Tước.
"Hư, bảo bối đừng siết..." Kiều Tước mất tiếng trấn an, ɱ*ôn*𝐠 hẹp đưa đẩy, chịu đựng ý muốn 𝖇-ắ-ռ t-ï𝓃-♓ rút dương v*t ra, nhưng lỗ nhỏ của Sở Ninh vô cùng chật hẹp, chỉ có thể cúi đầu dỗ dành bên tai Sở Ninh: "Chồng muốn đi tiểu, nếu không 𝖗*ú*𝖙 г*🔼 thì anh sẽ làm dơ bé 𝐝â.m nhé? Hửm?"
"... Muốn... A... Muốn chồng tiểu vào bên trong... Làm dơ em..." Giọng nói của Sở Ninh đã khóc kêu đến khàn khàn, lại nghe được Kiều Tước vừa ԁ_ụ ◗_ỗ vừa uy ♓𝒾ế-𝓅 liền tưởng thật, trong mắt mang theo hơi nước 〽️.ê ⓜ.𝐚.пg cùng khát vọng yêu mến cuồng nhiệt, lỗ 𝒹â*m phía dưới đã sắp tới cao trào, điên cuồng cắn ɱ_ú_𝐭 dương v*t bên trong.
"... A... Ưm..." Kiều Tước bị bộ dáng ⓠ⛎yế●ⓝ r●ũ của cậu mê hoặc, hạ thân không chịu khống chế ♓𝖚𝖓*ℊ ♓ă*ռ*g cắ*m ✌️à*⭕, hai viên tinh hoàn no căng đánh vào trên cánh 〽️ô-ռ-𝐠 Sở Ninh, không ngừng ma xát, dương v*t bắn lên trên 𝖒_ô_ռ_ɢ vểnh, giọng nói 🌀●ợ●ℹ️ ↪️ả●ⓜ mất tiếng t𝖍*ở ԁ*ố*c bên vành tai Sở Ninh: "Như em mong muốn."
"... Ô... A... Thật đầy... Chồng... Bị chồng làm dơ..." Sở Ninh cảm giác được тi𝓃●𝖍 🅓●ị𝖈●ⓗ hỗn độn bắn vào, vừa nhiều lại vừa nóng, ngay sau đó lại bị lượng lớn nước tiểu lấp đầy, cảm giác bị tưới rót làm cho cậu giống như là một con thú cái bị đánh dấu, eo nhỏ 〽️·ề·ⓜ ɱ·ạ·ℹ️ bày ra độ cong duyên dáng.
Kiều Tước bắn xong, dương v*t vẫn nửa cứng mà nhét đầy trong hậu huyệt Sở Ninh, cũng không 𝐫·ú·𝐭 𝖗·a, ngược lại cứ giữ tư thế như vậy mà duỗi tay nắm mã mắt bị niệu đạo bổng lấp đầy kia của Sở Ninh, giọng nói khàn khàn mang theo tình dục, như yêu tinh mê hoặc: "Bảo bối, tiểu đi."
Gần như là cùng lúc, Kiều Tước 𝖗ú_✞ 𝓇_🔼 que cây kia, hạt châu lồi lõm phía trên nhanh chóng cọ qua niệu đạo mẫn cảm đã bị ⓚí.𝒸.h ✞.♓í🌜.ⓗ rất lâu của Sở Ninh, cảm giác này làm cho Sở Ninh nháy mắt đã mất khống chế cao trào, nước tiểu vàng nhạt trào ra không thể kiểm soát được, ngay từ đầu chỉ có tí tách vài giọt, sau đó lại dứt khoát phun trào mà ra, thanh âm nước chảy rớt xuống đất vừa thẹn thùng lại ԁâ●ɱ mĩ.
Hai mắt của Sở Ninh 💲ướ*𝖓*ɢ đến mất hồn, ngay cả 𝐭♓*ở d*ố*↪️ cũng không được, chỉ có thể phí công mà mặc cho căn dương v*t kia tiểu ra đến khi ngừng lại, mã mắt bị thọc đến sưng đỏ dần dần mấp máy, ✞ℹ️·ռ·ⓗ ◗·ị·↪️·♓ sền sệt chậm rãi chảy ra, nhỏ lên tấm thảm đã ướt đẫm.
"... Ô... Phải bị anh chơi hỏng rồi... Ha... A..." Cả người Sở Ninh tê dại xụi lơ, lông mi ướ·🌴 á·𝐭 𝓇u·𝓃 𝓇·ẩ·𝖞, hoa huy*t đã cao trào đến không còn chất lỏng chảy ra mà vô lực mấp máy, dương v*t phía trước cũng mềm nhũn rũ xuống, bị ngón tay thon dài của Kiều Tước từng chút từng chút ⓥυ●ố●𝐭 𝐯●𝐞, một ít †*𝒾*𝐧*h ԁị↪️*h còn sót lại chảy ra từ quy đầu, hậu huyệt bị 𝐜·𝐡ị𝒸·𝒽 đến sưng đỏ nhưng vẫn gắt gao cắn chặt dương v*t Kiều Tước, cái bụng nhỏ trắng nõn cũng bị nước tiểu bắn đến phồng lên như mang thai, cả người nhìn qua vô cùng ngon miệng.
"Không phải là do bảo bối cầu anh sao? Hả?" Kiều Tước như trấn an mà 𝒽ô*𝐧 lên khóe mắt đỏ bừng của Sở Ninh, thấp giọng nói: "Bảo bối nhìn xem."
"... Đừng mà... Đừng ở chỗ này... Sẽ chảy ra..." Trong đầu Sở Ninh loạn thành một mảnh, nghe lời mà cúi đầu nhìn, Kiều Tước chậm rãi rút căn dương v*t dữ tợn ra, thịt huyệt ⓓ·â·𝖒 đã·𝖓·🌀 còn đang 🍳-⛎ấ-𝖓 𝐪-⛎ý-🌴 si mê không ngừng giữ lại, cuối cùng theo một tiếng 'ba' mà rời khỏi hậu huyệt, ⓣ.❗.ⓝ.ⓗ ⓓ.ị.🌜.𝒽 và nước tiểu tràn đầy bên trong tí tách chảy ra, dọc theo cặp đùi trắng nõn của Sở Ninh chảy dọc xuống, chọc cho Sở Ninh 𝐫_⛎_𝐧 𝐫ẩ_🍸, vừa mê hoặc lại ◗â*m đ*ã𝖓*𝖌.
"Bảo bối thật đẹp." Kiều Tước khẽ ⓗô.𝖓 lên vành tai cậu, chăm chú nhìn cậu, không chút để ý đến tình cảnh dơ loạn này, nhìn cậu toàn thân r_𝐮_ⓝ 𝐫ẩ_ÿ tiết ra, cảm thấy thẹn mà khóc nức nở mới buông tha cho cậu, bế bé cưng bị 𝖈*ⓗịⓒ*ⓗ đến ngượng ngùng lên, vừa 𝖍ô*ռ lên đuôi mắt Sở Ninh vừa đi tới phòng tắm.
".. Ô..." Sở Ninh theo bản năng ôm cổ Kiều Tước, đầu đặt lên hõm cổ hắn, hàng mi dài ướ_t á_т rũ xuốn, g không muốn nhìn cảnh tượng ⓓ_â_m loạn do hai người làm ra, tựa hồ còn đang rối rắm.
Tới bồn tắm, Kiều Tước rửa sạch cơ thể cho cậu, nhìn cậu một đường không nói lời nào, hắn ⓗ·ô·𝓃 lên sườn mặt Sở Ninh, hỏi cậu: "Có phải anh hơi quá đáng rồi không? Dọa em sợ sao? Về sau anh sẽ không..."
"... Không phải." Sở Ninh ngắt lời hắn, giọng nói còn hơi mất tiếng, ánh mắt nhìn loạn sang chỗ khác: "... Là do 'lương thực' bị chảy ra hết rồi..."
Kiều Tước bật cười, không mang theo tia tình dục nào mà h·ô·𝖓 cậu, tiếp tục rửa sạch cho cậu, tự nhiên nói: "Về sau mỗi ngày chồng đều sẽ rót đầy cho em."
"... Ưm." Hai má Sở Ninh vẫn còn ửng đỏ, lại ngây ngô mà hô●п trả hắn, một chút cũng không giống với bé con ◗_â_m đ_ãռ_🌀 mới vừa rồi, đôi mắt to trong trẻo lại thuần khiết: "Anh nói rồi đó, mỗi ngày."
"Ừm, mỗi ngày." Kiều Tước ôm lấy cậu, cúi đầu ♓.ô.𝓃 ɱô.ı với cậu.
- -------------
Editor: Chương này dài quá là dài, edit 2 lần mới xong =(((
← Ch. 14 | Ch. 16 → |