Truyện:Lọ Kẹo - Chương 14

Lọ Kẹo
Trọn bộ 47 chương
Chương 14
Kẹo mạch nha (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

"... Ha... A..." Sở Ninh nhịn không được ⓡê.𝐧 r.ỉ, cẳng chân bị ma xát đến run lên, quần ngủ mỏng manh không thể che dấu được hình dáng và độ cứng 𝖓óռ-🌀 𝐛-ỏ-𝐧-ℊ của cự vật dữ tợn kia.

"Chỉ có em mới có thể khiến anh thành như vậy." Kiều Tước lười biếng 𝐜-ọ ⓧá-т trên cẳng chân trắng nõn của bé cưng, ngay cả gân xanh nhô lên đều làm cho Sở Ninh cảm nhận rõ ràng, sau đó mới lôi kéo chân Sở Ninh nhấn xuống một cái, kêu lên một tiếng nhưng vẫn không buông ra.

"... Vậy anh không tự giải quyết sao?" Sở Ninh nghiêng mặt đi không nhìn hắn, hơi т●ⓗ●ở 🌀ấ●𝓅, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng đỏ, bừng hai viên tinh hoàn dưới chân phồng lớn, tuy rằng cách quần lót, cậu cũng có thể tưởng tượng ra bên trong chắc chắn đều là 'lương thực' để lại cho cậu, bên tai vẫn vang lên giọng nói dễ nghe làm người ta mang thai của Kiều Tước - -

"Chúng nó chỉ biết bắn vào trong cơ thể của em thôi."

Kiều Tước vừa lòng mà nhìn mảng đỏ ửng lan tràn từ mặt đến lỗ tai Sở Ninh, cái 𝐦ô·𝐧·🌀 vểnh của bé ⓓ.â.〽️ không tự giác vặn vẹo, mép bướm ɱề-𝖒 〽️-ạ-𝒾 di chuyển trên bàn lưu lại một vệt nước ẩm ướt. Hắn cười nhẹ, cúi xuống thành kính ⓗô*ⓝ lên bàn chân trắng tuyết non nớt của Sở Ninh, dọc theo đư·ờ·𝓃·g 🌜🅾️𝐧·ℊ tuyệt đẹp trên cẳng chân thẳng tắp, một đường ♓ô-𝖓 đi lên, tách chân Sở Ninh ra, chuyên chút mú·✞ hô●n mép đùi mẫn cảm bên trong.

"... Hừ... A... Đừng mà..." Sở Ninh г*υ*𝓃 г*ẩ*🍸, dường như đoán được Kiều Tước muốn làm gì, duỗi tay đẩy đầu Kiều Tước, lồng n-𝐠ự-𝖈 bởi vì động tác của hắn mà không ngừng phập phồng, hô hấp hỗn loạn.

Kiều Tước ngẩng đầu ♓ô_п lên ngón tay cậu, vô tình mà tiếp tục, dọc theo phần đùi non nớt chậm rãi ⓛ·1·ế·𝐦 lên căn dương v*t đáng thương đứng thẳng - -

Vật nhỏ kia cũng giống như Sở Ninh, thanh tú ⓜ*ề*ɱ Ⓜ️ạ*❗, vừa thấy đã biết là chưa từng thao ai, không chống lại được ảnh hưởng của Kiều Tước đối với nó, theo cảm xúc kích động của Sở Ninh mà cương cứng.

Ngón tay Kiều Tước xoa nắn côn th*t nhỏ, lột ra bao bì non nớt, lộ ra đầu nấm hồng hào đang c♓ả·🍸 ռ·ướ·𝐜 𝒹·â·𝖒, cúi đầu không chút để ý mà 🦵1ế·𝖒 lên, thấp giọng: "Chỗ này của bảo bối cũng đáng yêu như vậy."

"... A... Không... Đừng l*𝐢ế*m..." ℳôп*ⓖ cong của Sở Ninh yếu ớt vặn vẹo, Kiều Tước không 𝖈ở*𝖎 á*o sơ mi cho cậu, vạt áo cứ mở rộng như vậy, nhịn không được ưỡn n.ɢự.𝒸, đầu v* vừa rồi bị trêu chọc đến sưng đỏ cũng không rảnh lo, bị xuân triều mãnh liệt trong cơ thể thổi quét, tiếng ⓡê_ⓝ ⓡ_ỉ vừa 𝖒.ề.m mạ.1 lại ⓓâ-ɱ đ-ã-п-ɢ.

"Đừng 👢1*ế*𝐦 như thế nào? Hả?" Kiều Tước ra vẻ không hiểu, đầu lưỡi linh hoạt ngậm lấy túi tinh mà một ngụm có thể ăn hết kia, sau đó một đường chậm rãi 𝖑❗ế_Ⓜ️ lên cán dương v*t đang cứng nóng hầm hập, liếc nhìn Sở Ninh hỏi: "Như vậy sao?"

"... A... a... Đừng mà... Đừng chơi như vậy..." Vành mắt Sở Ninh đều đỏ lên, trong miệng không nhịn được tràn ra tiếng kêu ◗●â●Ⓜ️, không thể tin được Kiều Tước sẽ khẩu giao cho mình. Khuôn mặt tuấn mỹ bá đạo của Kiều Tước dính chặt lên dương v*t của chính mình, hai thứ khác nhau rõ rệt 𝖐_í↪️_♓ †_𝖍_í_𝐜_𝖍 tầm mắt cậu, làm cho Sở Ninh cả người nhũn ra nóng lên, ánh mắt Kiều Tước lười biếng, động tác cũng ưu nhã đến cực điểm, đối lập như vậy so ra càng có vẻ 🅓.â.ⓜ đã.ռ.g.

Kiều Tước cười nhẹ, lưỡi dài ⅼ❗*ế*Ⓜ️ qua khe rãnh, mới dùng đầu lưỡi dọc theo cán dương v*t 𝐥𝖎ế·𝐦 lên mã mắt, 𝖑-ℹ️ế-ⓜ đi nước 𝒹-â-𝖒 Sở Ninh vì kích động mà chảy ra, nhưng càng ⅼ_ıế_m lại càng nhiều, ngước mắt hỏi: "Đừng như vậy sao?"

"... A... Không được... Mau... Lấy ra... Muốn... Muốn bắn... Ô" Lồng ⓝɢự●𝐜 trắng nõn của Sở Ninh cương cứng, cặp vú dựng thẳng trong không khí, thân mình tuyết trắng, khớp xương hồng nộn, ngửa đầu, môi mỏng no đủ khẽ mở, hô hấp dồn dập, khuôn mặt ửng hồng.

Ánh mắt Kiều Tước hơi tối lại, thưởng thức mị thái của Sở Ninh, ngón tay Ⓜ️*ơ*𝖓 ⓣ*𝐫*ớ*п bắp đùi đang co rút của cậu, không nhanh không chậm duỗi tay lấy ra một cái hộp chỗ bàn ăn, mở ra, lấy dịch bôi trơn bôi lên dương v*t của Sở Ninh, mới tiếp tục dùng ngón tay có kĩ xảo mà vuốt, làm cho bao bì yếu ớt kia lột ra.

"... Ô... Không cần... Kiều Tước... Đừng làm vậy mà..." Sở Ninh nhìn một hàng niệu đạo bổng chỉnh tề trong cái rương kia, đôi mắt ướt đẫm, thở phì phò cầu xin Kiều Tước, căn côn th*t non nớt đỏ lên bị Kiều Tước vuốt đến không chịu nổi mà r⛎_n 𝓇_ẩ_γ, quy đầu bị kí𝒸*𝐡 ✞*h*í*ⓒ*♓ sưng lên, mã mắt lúc đóng lúc mở sắp phun tinh.

"Bảo bối rất thích đúng không, nếu không thì sao có thể cứng đến như vậy chứ?" Ngón tay Kiều Tước tùy ý mà lấp kín quy đầu đang dâng trào 𝖙_❗_ռ_♓ 𝖉ị_𝖈_♓, nhàn nhã mà chọn một cây niệu đạo bổng nhỏ nhất, chậm rãi nhét vào mã mắt đã dính đầy nước ԁâ-ɱ và dịch bôi trơn dính nhớp, chỉ có hô hấp nặng nề mới bại lộ hắn cũng đang độռ·🌀 ⓣ·ì·𝖓·𝒽.

"... Ha... A... Không được... Ô... Muốn tiểu..." Cái cây kia từng chút từng chút ⓧâ-ⓜ n-𝒽-ậ-𝓅, kí.↪️.♓ 🌴𝐡.í𝖈.♓ lối vào mẫn cảm hẹp hòi, càng ngày càng 𝐬.ướ.п.g làm cho cả người Sở Ninh phát run nhũn ra, eo nhỏ dựng thẳng lại buông ra, rê·𝖓 𝓇·ỉ mang theo tiếng khóc nức nở, đùi ngọc muốn kẹp lại bị Kiều Tước bẻ ra, tiếp tục 𝒸ắ*ⓜ 𝖛*à*ο niệu đạo của cậu, Sở Ninh chỉ có thể vô lực mà giang rộng hai chân, cả người đều đang 𝖗.⛎.n 𝐫ẩ.🍸.

"Ngoan, bảo bối quá nhạy cảm, bắn nhiều sẽ hại thân." Kiều Tước 🌜_ắ_〽️ ☑️à_ⓞ cả nguyên cây, lưu lại đỉnh chóp trên đầu nấm, còn xấu xa mà đẩy mấy cái, mới hoàn toàn nhấn xuống.

"Ha a..." Sở Ninh bị hắn chơi đến cả người phát ◗_â_ɱ, bướm nhỏ trào ra nước ⓓâ.m, mới đỏ mặt thở phì phò, căm giận lên án hắn: "Em mới không có..."

"Ừm, em không có." Kiều Tước ngoài ý muốn mà hùa theo cậu, Sở Ninh m·ê Ⓜ️@·𝐧g chớp mắt một cái, quả nhiên ngay sau đó Kiều Tước liền nâng mắt liếc cậu: "Chỉ là nếu không chặn lại, chồng sợ chút nữa em lại bị cⓗ-ị-↪️-𝖍 bắn đến không cương được mất."

"... Anh mới không cương... A..." Sở Ninh phản bác, sau đó bị động tác của Kiều Tước chọc đến răng nanh 𝖈·ắ·п 𝖒·ô·ı, vẫn là tràn ra tiếng kêu dâ·Ⓜ️.

"Chồng em có bao nhiêu cứng cũng không phải là em chưa từng thử qua." Kiều Tước không có chút tức giận nào, ngược lại còn rũ mắt, lông mi tinh tế, ⓛ𝐢-ế-m lên mép bướm ướt đẫm, cái mũi cao thẳng dính đầy nước ◗.â.〽️, hầu kết lăn lộn, ♓.ơ.𝖎 𝐭.♓.ở 𝖓.ó𝖓.🌀 𝓇.ự.ⓒ phun lên lỗ bướm.

"... Không... Ha... a... Không cần... Dơ..." Cơ thể Sở Ninh 𝖗·⛎·n гẩ·ⓨ vặn vẹo, sóng nhiệt trong thân mình phập phồng, hơi thở của Kiều Tước phun lên lỗ ◗â*ⓜ làm cậu không cách nào chống cự, âm đế bị môi mỏng của nam nhân cọ qua, cảm giác giống như điện giật làm cho bướm mềm giàn dụa xuân thủy.

"Màng trinh của bé ◗â*〽️ là do anh phá, bướm ◗.â.m cũng chỉ có mình anh ⓒ𝐡ị-𝐜-ⓗ qua, thật sự rất sạch sẽ." Kiều Tước ngậm lấy âm đế đang đứng thẳng của Sở Ninh, c_ọ 🔀_á_𝐭 một hồi, cảm thấy thiếu niên đã sắp chịu không nổi mới buông tha cậu, lưỡi dài có lực mà tách hai mép bướm, lộ ra lỗ nhỏ đã ướt đẫm, đ·â·〽️ 𝖛à·𝑜 trong miệng bướm, bắt chước động tác 𝐠-𝒾🔼-🔴 ⓗ-ợ-𝓅 mà thọc vào ⓡ_ú_t 𝖗_𝐚.

"... Ô... Chồng ơi... Đừng mà..." Sở Ninh bị lời nói của hắn 𝖐*í*ⓒ*♓ 𝐭*hí*🌜*𝒽 đến г.ê.𝖓 ⓡ.ỉ càng thêm d●â●m đ●ãⓝ●𝖌, lỗ bướm ◗â*〽️ mĩ dồn dập mà cắn chặt, giống như muốn giữ Kiều Tước lại, ngoài miệng lại thấy thẹn mà khóc nấc.

Kiều Tước ⓛⓘế·ⓜ một hồi lâu mới dùng môi mỏng dán lên ngoài miệng bướm, ánh mắt lười biếng liếc Sở Ninh, làm trò trước đôi mắt khẩn trương của cậu, ⅼℹ️.ế.〽️ ⓛ❗ế-m môi: "Ưm... Nước ԁâ●Ⓜ️ của bảo bối... Thật ngọt..."

"... Ô... Không..." Sở Ninh vốn dĩ chỉ là ỡm ờ, nhìn thấy Kiều Tước mang theo vẻ mặt phải ⓛ❗ế*𝖒 lên lỗ 🅓â_𝐦 đóng chặt đằng sau của cậu, không màng đến 𝖙.𝖍â.𝓃 ⓣ.𝖍.ể khẽ run, theo bản năng căng chặt đùi ngọc, đôi mắt trừng lớn giãy dụa: "Không cho hôn!... Nếu anh 𝐡-ô-ⓝ chỗ đó về sau anh cũng đừng ♓·ô·п em nữa..."

Kiều Tước nghe ra sự kích động trong lời nói của cậu, đứng dậy ôm người vào trong 𝓃🌀ự*ⓒ, nhìn Sở Ninh đã khóc đỏ mắt còn đang dùng vẻ mặt hung dữ trừng hắn, nhịn không được chọc cậu: "Vậy về sau chồng sẽ không 𝖍ô*𝓃 em nữa nhé?"

"Anh dám!" Thân mình của Sở Ninh vẫn đang tê dại bủn rủn, lại lập tức ngẩng đầu ♓ô·𝓃 lên môi mỏng của Kiều Tước, ngay cả trên môi hắn còn dính nước ԁ_â_ⓜ trong bướm mình cũng không rảnh lo, như là đang so xem động tác của cậu với Kiều Tước ai nhanh hơn.

Kiều Tước cười nhẹ xoa nhẹ lên lưng Sở Ninh, giống như đang vuốt lông cho con mèo nhỏ đang tạc mao, một nụ ♓ô*п rơi xuống môi cậu: "Bảo bối đáng yêu như vậy, sao chồng có thể nỡ lòng không 𝒽*ô*ⓝ em được?"

Sở Ninh lại không nghe tay, nhỏ dọc theo tuyến nhân như đi vào quần ngủ của Kiều Tước, sờ lên căn dương v*t đang nóng rực bừng bừng phấn chấn kia, dọc theo đườg cong, ⓥ·𝐮ố·т 𝖛·3 hình dáng cự vật đang nhô lên gân xanh dữ tợn, răng nanh hơi 𝖈ắ●𝐧 ⓜô●ı, làm nũng lên án: "... Nhưng anh lại nỡ không ↪️𝐡ị_ⓒ_h em."

Chương (1-47)