Đừng ⅼ❗-ế-ɱ…nữa…
← Ch.64 | Ch.66 → |
Edit: Đậu Xanh
Sống lưng Minh Châu 𝖗𝐮*𝐧 ⅼ*ẩ*🍸 🅱️ẩ*𝐲, anh giữ chặt cằm cô rồi cúi người đè xuống, ♓ô·n lên môi cô, cắn ɱú●✞ đầu lưỡi của cô, gậy thịt đóng trong cơ thể cô, đâ-m chọc hết đợt này đến đợt khác.
Minh Châu 𝐫-ê-п r-ỉ thành tiếng, giọng nói vỡ vụn bị anh nuốt hết vào bụng.
Anh vén mái tóc dài của cô ra, từ trên bả vai cô một đường ♓_ô_𝓃 dần xuống dưới, đầu lưỡi ⓛıế.𝖒 từ vòng eo cô ⓛ.1ế.〽️ xuống tận 𝐦●ô𝐧●ℊ, anh há miệng cắn, đầu lưỡi thì ⓛ*ⓘ*ế*m; toàn thân Minh Châu ⓡⓤ*𝐧 ⅼẩ*🍸 bẩ*🍸, hai tay níu chặt ga trải giường dưới thân, cô ngửa cổ 𝓇*ê*n 𝐫*ỉ.
Anh mạnh mẽ nhấp vài cái, quy đầu đ-â-Ⓜ️ thẳng vào miệng tử cung, càng cắm càng hăng, anh sắp bắn rồi nên lực đạo đang bên bờ vực ɱấ_ⓣ 𝖐ıể_ⓜ 💲_🔴á_𝖙, Minh Châu chịu không nổi, cô hét lên vươn tay ra sau lưng bấu vào người anh, giọng nói mang theo tiếng khóc yếu ớt, "Hức...chậm thôi...anh Cảnh...a...không..."
Bờ ɱô·ռ·🌀 bị va chạm vang lên tiếng bốp bốp bốp, cả ván giường đều dao động kịch liệt, anh giữ vòng eo của cô h_𝐮n_🌀 𝐡ă_n_g cắm rút trong cơ thể cô mấy chục cái, sau đó đột ngột 𝐫-ú-🌴 𝓇-𝖆 ngoài nhắm lên 𝖒_ô_𝖓_🌀 cô mà 🅱️ắ_𝓃 т_𝐢_п_h.
Minh Châu mệt đến mức không mở nổi mắt, bụng dưới vẫn đang co rút, Cảnh Dực cầm khăn giấy đến lau cho cô, sau đó ôm cô vào phòng tắm tắm rửa thêm một lần.
Anh gội đầu, bôi sữa tắm cho cô, cẩn thận tỉ mỉ tắm gội sạch sẽ cho cô, bấy giờ mới tìm khăn bông trùm cô lại ôm ra ngoài, rồi lại tìm máy sấy sấy khô tóc cho cô.
Minh Chân nằm trên chân anh, 𝖐·𝖍·é·𝐩 h·ờ mắt nhìn anh.
Cô rất buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ.
Tuy động tác của Cảnh Dực hơi vụng về, nhưng lại rất dịu dàng, ngón tay anh vén mái tóc của cô lên, đặt từng lọn tóc trước máy sấy, Minh Châu vươn tay sờ sợi chỉ đỏ trên cổ tay của anh.
Không biết là vì đeo quá lâu, hay do bình thường anh νⓤ-ố-𝐭 𝐯-𝑒 quá nhiều lần nên sợi chỉ đỏ hơi bị mòn.
"Lần sau, em đi xin cho anh một sợi khác." Minh Châu khàn giọng nói.
Khóe môi Cảnh Dực cong lên, "Được."
Anh sấy khô mái tóc giúp cô, sau đó ôm cô nằm 𝐥●ê●п 𝐠𝐢●ườ●𝖓●ℊ, hai người mặt đối mặt ôm nhau, chẳng mấy chốc Cảnh Dực lại nhào tới 𝐡ô_n cô, hai tay đỡ mặt cô, ⓗ.ô.𝓃 lên môi cô một cách vừa triền miên vừa tha thiết.
Lần này màn dạo đầu càng dài hơn, hai bên vú bị 𝖑𝖎.ế.𝐦 láp hết, đầu lưỡi của anh trượt dần xuống, men theo bụng cô 𝐥_ï_ế_𝐦 xuống hoa huyệt.
Hai chân Minh Châu 𝐫.⛎.𝖓 ⅼ.ẩ.🍸 𝒷.ẩ.ⓨ, lúc cô c_ắ_𝐧 m_ô_❗ nhổm người dậy, chỉ nhìn thấy anh vùi đầu vào giữa háng mình, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng ấy thế mà lại làm chuyện sắc tình như thế này, đầu lưỡi cuốn lấy âm đế, hai cánh môi ngậm lấy dùng sức cắn một ngụm.
Cơ thể Minh Châu vô thức ưỡn cong lên, trong cổ họng bật lên tiếng ⓡê·n 𝓇·ỉ, "Hức..."
Cảnh Dực dùng hai tay đè hai chân cô lại, cả khuôn mặt đè thấp xuống, dùng cả chóp mũi và đầu lưỡi để 𝒸.ọ ✖️.á.✞, Minh Châu chịu không nổi nữa, trong tiếng r·ê·ⓝ 𝐫·ỉ mang theo tiếng khóc nức nở г-ц-𝖓 𝓇ẩ-𝓎, "Đừng 𝖑❗ế·m...nữa...hức..."
Đầu lưỡi của anh nhanh chóng khơi gẩy viên thịt cứng rắn kia, khớp hàm dùng sức ngậm lấy cắn 𝐦.ú.𝖙, đôi môi mỏng cuốn lấy 🦵·𝐢·ế·〽️ 〽️ú*𝐭, cả cơ thể Minh Châu không kìm nén được bắt đầu ⓡu-𝐧 𝖑ẩ-𝐲 🅱️ẩ-γ, cô cắn lên mu bàn tay 𝐫●ê●𝖓 𝖗●ỉ những tiếng thật dài, một dòng nhiệt nóng chảy ra khỏi cơ thể.
Anh đỡ gậy thịt ⓒắ_Ⓜ️ 𝐯_à_🔴 trong, chẳng mấy chốc anh kéo theo Minh Châu ngồi dậy, ôm cô vào lòng, anh cắn lên cánh môi của cô, một tay giữ vòng 𝑒·𝖔 ⓣ♓0·𝖓 gọn của cô đè mạnh xuống, một tay khác xoa nắn bầu vú của cô, thỉnh thoảng anh cúi đầu ⅼℹ️ế.m núm vú của cô.
Minh Châu ôm chặt cổ anh, r*ê*𝖓 𝖗*ỉ không ngừng.
Tiếng г.ê.𝐧 ⓡ.ỉ q·u·ⓨế·п ⓡ·ũ khiến ♓ⓐ-Ⓜ️ Ⓜ️𝐮ố-n của Cảnh Dực càng mạnh mẽ hơn, anh nhéo vòng eo của Minh Châu điên cuồng nhấp vào trong mấy chục cái, khiến Minh Châu hét toáng lên đạt đến cao trào.
Bụng dưới của cô co rút đến liên tục, 🅓â_𝖒 dịch thi nhau chảy ra ngoài, cô còn chưa bình tĩnh lại sau dư âm của cơn cao trào, anh đã ôm hai chân cô lên gác trên vai làm thêm một lần nữa.
Anh dùng lực rất mạnh, bao tinh hoàn 𝐡*u*𝐧*🌀 𝒽*ă*п*𝖌 đập vào giữa háng cô, khiến 👢❗n.𝒽 𝖍ồ.𝖓 của cô gần như vỡ vụn, 𝐤h⭕*á*ı cả*𝖒 chồng chất quá sâu, bụng dưới căng trướng đến cực hạn, cô điên cuồng lắc đầu hét toáng lên, đi kèm với dòng ◗_â_ɱ thủy vừa bắn ra còn có một dòng nước tiểu nhỏ.
Toàn thân Minh Châu đang co giật, cô nhìn lên trần nhà với đôi mắt mơ màng, cao trào khiến ý thức của cô trở thành một mảng trắng xóa, anh cúi người xuống ♓*ô*ⓝ cô, Minh Châu vô thức vươn đầu lưỡi ra đáp lại anh.
Gậy thịt lại lần nữa lắp đầy cơ thể, ván giường chấn động không biết mệt mỏi.
Đêm, vẫn còn rất dài.
------oOo------
← Ch. 64 | Ch. 66 → |