Vay nóng Tinvay

Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 24

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Hôm nay có hai mươi trận tỷ thí, đợi đến khi xong cuộc, đêm đã khuya.

Gió đêm trên đảo Thanh Nguyên vô cùng tiêu điều, qua ngày hôm nay, đệ tử các phái đều mệt nhoài, phòng khác trong đại viện vô cùng yên tĩnh, Cổ Tiểu Ma ngồi trước bàn, nhìn chăm chăm vào bầu rượu hồ lô kia, lúc này đêm qua, nhị sư huynh còn uống rượu ngoài phòng với nàng, nhưng lúc này hắn đang nằm trên giường, thương tích khắp người.

Việt Dương cũng được xem như nửa thầy thuốc, cẩn thận xử lý vết thương cho Vân Tiêu, thở dài bảo hắn phải nằm trên giường tu dưỡng cả... hơn nửa năm, tay phải cũng không thể dùng kiếm nữa.

Nàng vẫn nhớ trước khi Vân Tiêu xuống núi, nhe răng cười, nói muốn tự rèn luyện cho được một thân bản lĩnh, hành nghiệp trượng nghĩa, xông pha giang hồ.

Nhưng hôm nay, hắn đã không dùng kiếm được nữa.

Thiên Nghiêu chỉ biết nàng đang đau lòng vì Vân Tiêu, nằm ở bên chân nàng, không dám quá phận. Cổ Tiểu Ma vẫn nhìn bầu rượu hồ lô kia, lòng loạn đến điên cuồng, nàng chỉ muốn cứu Thiên nghiêu, mới cố ý tham dự hội Trục Tiên này, hôm nay lại liên lụy đến Vân Tiêu, hại hắn không thể dùng kiếm nữa... Đều là người mà nàng quan tâm, từng vòng từng vòng, chỉ làm tổn thương nhiều người hơn thôi sao?

Nàng chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh mình mà thôi.

Sao mọi chuyện phải trở thành như thế?

Vì sao...

Vì ngươi không đủ mạnh.

Cổ Tiểu Ma giật mình, giọng nói này đến từ bên trong cơ thể nàng, có chút gì đó đang ngấp ngóe, hệt như sự điên cuồng và sát ý không thể kìm chế khi nàng vọt tới trước mặt Đồ Hòa.

Ngươi là... Điệp An.

Nàng sợ run hồi lâu, lại không có ai trả lời. Giọng nữ nhân dễ nghe kia như đã biến mất, môi Cổ Tiểu Ma không ngừng run rẩy, đột nhiên trong lòng dâng lên chút cảm giác khác thường, nếu không phải Điệp An, sao có thể có nàng? Nàng ta lựa chọn ghé vào cơ thể nàng, vì sao còn không chịu gặp Tử Vi, lời muốn nói quá nhiều, nhất thời không biết phải nói từ đâu.

Bỗng chốc bả vai trầm xuống, Cổ Tiểu Ma sợ đến run bắn người, vừa ngẩng đầu lên, là Phó Diệp Văn.

"Tiểu Ma, để ta ở lại đây là dược. Sư phụ... chờ muội ở ngoài."

Nàng ngẩn ra, lòng sớm biết sẽ chạy không khỏi cửa ải của Mạc Vi, liền đứng lên, khẽ nói: "Ngũ sư huynh, hôm nay huynh thắng rất đẹp."

Phó Diệp Văn cười nhẹ: "Lần này phái Thiên Diễn phải dựa vào muội và ta, đúng là bất ngờ."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, không nói thêm, đẩy cửa ra. Mạc Vi một thân hoàng sam, đứng dưới ánh trăng, càng lộ vẻ cứng cáp khỏe mạnh.

Nàng dừng một chút, thu hồi sự thấp thỏm trong lòng, chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Vi, cung kính gọi: "Sư phụ."

Mạc Vi quay đầu lại, chỉ nhìn nàng, không nói gì.

Cổ Tiểu Ma hiểu, sư phụ cho nàng cơ hội để tự giải thích. Lập tức móc bản bí tịch đó ra khỏi ngực, nói sơ lại chuyện được Úc Lưu tặng quyển trục này, song lại lược bỏ thân phận của hắn, thấy sắc mặt Mạc Vi trở nên nghiêm trọng, vội cong gối, quỳ xuống nói: "Sư phụ minh giám, Tiểu Ma không tốt, nhưng sẽ không làm chuyện ác."

Mạc Vi cầm kiếm pháp kia, không mở ra, chỉ nhìn nàng hồi lâu, mặt có chút vẻ phức tạp, đột nhiên thở dài nói: "Tiểu Ma... con có còn muốn ở lại Thiên Diễn không?"

Cổ Tiểu Ma kinh hãi, dập đầu thật mạnh, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào lên tiếng: "Sư phụ... sư phụ! Người đừng đuổi con đi."

Mạc Vi ngồi xổm xuống, nâng người Cổ Tiểu Ma dạy, đưa tay vén lấy mái tóc đen của nàng, khẽ nói: "Con là ai, vi sư là người hiểu rõ nhất. Nhưng Tiểu Ma, nếu người khác biết được thân phận của con, hoặc biết con làm những chuyện này, họ sẽ nghĩ về Thiên Diễn ta thế nào?"

"Tiểu Ma biết sai rồi, xin sư phụ đừng đuổi con đi!" Cổ Tiểu Ma lại dập đầu, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt hóa đen, căng thẳng đến mức không biết phải làm gì.

"Con vẫn còn quan tâm đến vi sư, vẫn còn quan tâm đến Thiên Diễn này sao?"

Cổ Tiểu Ma nghẹn ngào đáp một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Mạc Vi.

"Rút khỏi hội Trục Tiên." Mạc Vi gằn từng chữ một: "Không được tham gia tiếp."

Nước mắt đọng nơi khóe mắt sắp tràn mi lại rút đi trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, chậm rãi nói: "... Rút khỏi?"

"Đúng, rút khỏi đó." Giọng của Mạc Vi rất nhỏ, cũng vô cùng kiên định: "Vi sư sẽ giúp con giải quyết kiếm pháp này, trước khi chưa có ai mang lòng sinh nghi với con, cứ tạm lánh trong phòng mấy ngày đi."

Cổ Tiểu Ma hơi ghé mắt, phòng khác của phái Thường Thanh có giường chung, nam đệ tử một phòng lớn, các nữ đệ tử một phòng lớn. Chỉ có mình Cổ Tiểu Ma ở riêng trong gian phòng này, nguyên nhân là vì Mạc Vi phạt nàng đóng cửa suy ngẫm. Sau nàng không còn bị cấm, nhưng cũng không đề cập tới ý muốn quay về, Mạc Vi cũng không hỏi, vì sao, chỉ sợ lòng mọi người đều hiểu rõ. Hiện nay Vân Tiêu bị thương nặng, Cổ Tiểu Ma chủ động mang Vân Tiêu từ giường chung đến căn phòng này, muốn hắn tu dưỡng cho tốt.

"Con trở lại... vậy nhị sư huynh làm sao bây giờ?" Nàng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan.

"Vi sư sẽ tự sắp xếp." Mạc Vi đứng dậy, thản nhiên đáp.

Cổ Tiểu Ma quỳ trên đất, ngón tay siết chặt khảm vào trong bùn, đốt ngón tay dần trắng bệch, đầu ngón tay lại ửng hồng, như đang phải dùng hết sức lực toàn thân.

Phải lựa chọn thế nào?

Nàng thu hồi ánh mắt đang nhìn phòng ốc, không hề do dự.

Cúi gập người, dập đầu với Mạc Vi ba cái.

"Sư phụ." Cổ Tiểu Ma thấp giọng nói: "Xin thứ cho đệ tử bất hiếu, hội Trục Tiên này, đệ tử quyết không rút lui."

"Con..." Mạc Vi nhìn nàng, giận đến mức râu cũng dựng lên: "Vi sư khuyên bảo nhẹ nhàng, sao con vẫn không nghe?"

Cổ Tiểu Ma không nói gì, chỉ gập người sát xuống đất, để mặc gió đêm càn quét.

Mạc Vi giơ bản bí tích này lên, lòng như đang phải đấu tranh, song chỉ tức giận nhìn bóng dáng đang quỳ lạy của Cổ Tiểu Ma, hận nàng cố chấp mất khôn, lại nhìn thân hình gầy yếu đến đáng thương kia, muốn nói lại thôi: "... Bỏ đi!"

Cuối cùng ông phất tay áo, xoay người rời đi.

Cổ Tiểu Ma vẫn quỳ như vậy, cho đến khi bóng đêm đã đen như mực, có một bóng dáng nho nhỏ chạy tới bên người nàng. Thiên Nghiêu ủi ủi vào tay nàng, lúc này Cổ Tiểu Ma mới có chút phản ứng, ngẩng đầu lên, dưới mặt đất đã ướt sũng một mảng từ sớm.

Mấy ngày nay, Thiên Nghiêu càng lúc càng tiều tụy, bộ lông đỏ như lửa đã không còn rực rỡ nữa.

Bọn họ đã không còn thời gian và đường lui rồi.

Cổ Tiểu Ma ôm lấy Thiên Nghiêu, vuốt lông của hắn, muốn nói điều gì, lại nghẹn nơi cổ họng, đột nhiên không nhịn được mà khóc thất thanh, vô cùng đau đớn.

Trận tỷ thí ngày thứ hai, càng thêm chấn động lòng người hơn ngày hôm qua.

Tham gia trận tỷ thí lần này là hai mươi người thắng hôm qua, chỉ sợ tu vi đã tăng thêm một cấp bậc. Dĩ nhiên trong mấy cấp bậc này, tuyệt đối không bao gồm cả Cổ Tiểu Ma.

Việt Dương không nhìn trên lôi đài, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng màu xám tro bên dưới, tựa như có thâm ý.

Mạc Vi ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Hôm qua môn chủ của Sa La Môn có gửi đệ tử đến chuyển lời xin lỗi."

"Chỉ là đệ tử thôi sao?" Việt Dương thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng: "Đám giáo phái Tây Vực này cũng xem thường chúng ta quá rồi."

"Thái độ của tiểu đệ tử cũng vô cùng ngạo mạn, không khác gì Đồ Hòa kia."

"... Trận này, đệ tử của huynh muốn đánh với hắn thật sao?"

"Hắn là một, Tiểu Ma là ba mươi tám, số hai bên tương đối, đúng lúc là hai người bọn chúng."

"... Cũng tốt." Đột nhiên Việt Dương cười cười: "Việt mỗ rất muốn biết một chút về kiếm pháp trong truyền thuyết này."

"Chỉ là vài chiêu thức làm càn phóng túng quá mức của tiểu hài tử mà thôi." Mạc Vi khẽ nói: "Tối qua ta đã hỏi nó, căn bản không có thứ gì gọi là "Thần Thức Tru Tiên Đồ" cả."

Việt Dương như hiểu rõ mà cười một tiếng, không nói gì nữa.

"Sư tỷ, đập hắn đi!"

Tác Oanh vung nắm đấm hô lớn, kiên định gật đầu với Cổ Tiểu Ma.

Cổ Tiểu Ma khẽ mỉm cười, xoay người, độ cong nơi khóe môi đã sớm biến mất. Chậm rãi tiến tới lôi đài, Đồ Hòa đang đứng bên kia, chẳng biết tại sao, nàng lại cảm thấy trên người hắn có huyết khí rất nồng.

So với Đồ Hòa này, nàng thích hắc y trên người Thiên Cẩu hơn.

"Khí thế của ngươi đâu rồi?" Đột nhiên Đồ Hòa u ám mở lời: "Ngươi của ngày hôm qua, không phải là biểu cảm này."

Cổ Tiểu Ma không nói gì, chỉ rút kiếm, nhìn kết giới đã được bố trí trên trời, trong nháy mắt liền động, huyễn hóa ra mấy hư ảnh trong không trung, đột nhiên nàng xuất hiện sau lưng Đồ Hòa, bổ một kiếm. May là Đồ Hòa phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị rạch một vết máu dữ tợn.

"Biểu cảm khó coi đó, ta không muốn treo trên mặt." Cổ Tiểu Ma lạnh lùng nói, mũi kiếm nhỏ máu tươi, mặt thoáng qua một tia tàn khốc. Nàng ngẩn ra, loại cảm giác đó lại tới... Máu tươi, chém giết, hai tay của nàng đang run, đó là sự run rẩy khi hưng phấn.

Trong nháy mắt đó, Đồ Hòa lại biến mất, Cổ Tiểu Ma vội phi thân thối lui, bỗng chốc có một mùi tanh tưởi truyền tới từ sau lưng, nàng vội lắc mình, bên tay phải đã bị rách mất một mảng y phục. Đồ Hòa bắt đầu gọi con quái vật kia ra, cứ như vậy, nàng hoàn toàn bất lợi. Cổ Tiểu Ma cắn răng, nếu nàng có thể dùng đằng vân... hẳn sẽ thoát khỏi cục diện này, nhưng nàng đã hứa với sư phụ, nhất định không thể dùng.

Chỉ cần vận khí, thân phận yêu ma của nàng sẽ không thể che giấu được nữa.

Cổ Tiểu Ma giao đấu với quái thú kia hồi lâu, cũng không biết Đồ Hòa đang ở nơi nào. Thời gian dần trôi qua, trán nàng đã phủ một lớp mồ hôi mịn, vừa đánh, vừa phải chú ý tới động tĩnh của Đồ Hòa, cách đánh này quá tốn sức, mắt nàng lóe lên chút vẻ hung ác, phi thân mà lên, vận thức thứ chín, quay trở về, đâm một kiếm vào mắt quái thú.

Nhất thời một dòng máu tươi phun ra, rơi xuống trên đài rồi lại hóa thành một luồng khói đen. Đồ Hòa hiện thân từ một nơi cách đó khá xa, tay trái che ngực, xem ra quái thú bị thương, hắn cũng bị phản phệ.

Nàng không hề bỏ qua cơ hội này, chân phải vừa nhún, nhanh chóng công kích.

Đồ Hòa lau vết máu nơi khóe miệng, đột nhiên cong môi để lộ một nụ cười quỷ dị.

"... Địa, hãm"

Đất dưới chân Cổ Tiểu Ma mềm nhũn, đột nhiên cả người ngã về sau. Nàng muốn dùng kiếm chống xuống, lại không kịp xoay người, sau một lát, vô số lưỡi đao sắc bén đâm tới, hệt như khi Vân Tiêu bị thương, Cổ Tiểu Ma cắn răng không la lên, eo nhỏ bị chém tạo thành ma miệng vết thương, đau đến mặt trắng bệch.

Không thể nghi ngờ... đây là một trận ác chiến.

Đột nhiên thân pháp của Đồ Hòa tăng nhanh, kéo lấy mấy đoạn tơ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, hắn không ngừng nhảy quanh lôi đài, Mạc Khinh Viễn nhìn từ xa thấy không đúng, đột nhiên quát lên: "Là kết giới! Tiểu Ma mau tránh đi!"

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào, người nàng đã bị đống tơ đó quấn quanh. Nàng nhìn Đồ Hòa, trong nháy mắt, hắn siết chặt đám tơ, kéo nàng ngã xuống đất, siết chặt hơn.

Tứ chi cũng dần hiện ra vết máu, Cổ Tiểu Ma không dao động ngẩng đẩu lên, đột nhiên trước mắt trở nên mơ hồ, trong đám người, có một bóng người như tách rời khỏi nhân thế, thanh sam, da như tuyết, tóc đen, mắt xanh đang lẳng lặng nhìn nàng.

Úc Lưu.

Nàng mấp máy môi, bỗng chốc lòng mềm đi.

Bóng người kia lung lay, lại biến thành dáng vẻ của Tiểu Ngọc.

Lòng Cổ Tiểu Ma rơi vào khoảng không, chỉ cảm thấy sức lực cả người tiêu tán trong nháy mắt.

Có muốn ta giúp ngươi không?

Ngươi là...

Ta có sức mạnh mà ngươi muốn.

Ngươi ở trong thân thể ta sao...

Có muốn ta ra tay giúp ngươi không?

...

Chỉ cần ta ra tay, chắc chắn ngươi sẽ thắng.

Không.

Vì sao?

Bởi vì ta không phải là ngươi.

Bởi vì ta không phải là Điệp An, ta chỉ là Cổ Tiểu Ma mà thôi.

Vốn dĩ nữ tử đó đã nằm trên đất, khắp người đều là vết thương chồng chất, Mạc Vi đứng lên, nhìn chăm chăm vào lôi đài, chỉ sợ Đồ Hòa lại hạ sát tâm.

Đột nhiên tay của nàng động đậy.

Đồ Hòa khựng lại, chốc lát khí tức xung quanh nữ tử áo xám tro kia lay động, chậm rãi xoay tròn, cuối cùng lại biến thành linh khí trắng tinh.

Đó không phải là pháp thuật, đó là...

Kiếm khí.

Ngươi cầm kiếm lên là vì điều gì?

Không phải là vì chém giết.

Mà là để... bảo vệ người bên cạnh mình.

Đột nhiên đám tơ kia đồng loạt đứt đoạn, tay Đồ Hòa không còn gì, định chui xuống đất lặp lại chiêu cũ, nhưng bóng xám kia đã đến trước mặt hắn, động tác nhanh chóng, đơn giản mà quỷ quái.

Hắn tung một chưởng về phía ngực nàng, cười âm hiểm, đột nhiên quái thú bị mù đánh tới từ sau lưng, Cổ Tiểu Ma không quay đầu lại, móng nhọn đã nhào tới sau vai nàng, không ai thấy rõ, nhưng chỉ trong nháy mắt ấy... quái thú phun máu tươi, vùng vẫy ngã xuống mặt đất, mắt thấy đã sắp chết.

Đồ Hòa thầm rét run, càng nôn nhiều máu tươi hơn. Phút chốc, kiếm gỉ đã đặt lên cổ.

Quanh thân nàng được bao phủ bởi một vầng sáng, hệt như một vị thần giáng trần.

"Ta... ta biết sai rồi, xin ngươi đừng giết ta..." Đột nhiên Đồ Hòa mở miệng cầu xin, vẻ tàn độc biến mất không còn chút gì.

Cổ Tiểu Ma hừ lạnh một tiếng, buông kiếm, đi vài bước như muốn bỏ qua cho hắn.

Đồ Hòa tránh được một kiếm, mồ hôi lạnh túa ra, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bạch quang lóe lên trước mắt, nơi cổ tay truyền đến một cơn đau nhức đến tê tâm liệt phế.

"Ngươi hủy một cánh tay của huynh ấy, ta lại chặt hai tay của ngươi." Cổ Tiểu Ma quay đầu, cười đến vô cùng ngây thơ: "Có phải ta rất nhân từ không?"

Đồ Hòa lăn lộn hét thảm trên đất, dưới đài yên lặng như tờ, bạch quang trên người nữ tử dần rút đi, để lộ thân thể chồng chất vết thương.

Thức thứ mười ba, tâm.

Lòng người, lòng kiếm, người kiếm một lòng.

*****

Hiện nay, ai cũng biết phái Thiên Diễn có một nữ đệ tử thân mang kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tên của nàng là Cổ Tiểu Ma.

Những đệ tử phái khác cảm thấy hứng thú với nàng, đặc biệt chạy tới nhìn quanh viện tử kia, lại chỉ thấy phòng ốc đóng chặt cửa. Cuộc tranh tài thứ ba sẽ diễn ra vào ngày mai, nàng phải ãn mừng cũng chín đệ tử khác mới phải chứ.

Thế nhưng trong viện không khỏi có chút tịch mịch, xa gần không một tiếng động, chỉ có từng cơn gió lạnh không ngừng quét qua.

"Nằm yên, đừng động tới vết thương." Thu Tĩnh dịu dàng nói, sửa lại góc chãn của Cổ Tiểu Ma, nháy mắt với Tác Oanh đang đứng cạnh: "Đừng làm phiền, để sư tỷ con nghỉ ngơi."

Tác Oanh ra vẻ kính cẩn nghe theo, nhưng thừa dịp Thu Tĩnh xoay người lại quay đầu, làm mặt quỷ với Cổ Tiểu Ma, lần này Cổ Tiểu Ma thắng trận thứ hai, nàng vui vẻ đến mấy ngày, ngay cả Mạc Khinh Viễn có thắng cũng không thấy nàng như vậy.

"Sư nương." Cổ Tiểu Ma lẳng lặng nói: "Sư phụ... lão nhân gia ông ấy còn giận con không?"

"Con thật sự không nên chọc giận ông ấy như vậy..." Thu Tĩnh dừng một chút, than nhẹ: "Có điều lần này ông ấy vẫn quan tâm đến thương thế của con, mấy ngày nữa sư nương sẽ xin cho, đừng nghĩ nhiều."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, không nói nữa. Thu Tĩnh và Tác Oanh ra khỏi cửa, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Ánh nến trong phòng chập chờn, Cổ Tiểu Ma trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bật dậy, phóng về phía hộp đựng thức ãn trên bàn.

Cùng lúc đó, một bóng hồng cũng chui ra khỏi gầm giường, đến bên cạnh bàn giành với nàng.

"Không được nhúc nhích, đó là của ta..."

"Grừ grừ..."

"Có nhe rãng cũng vô dụng, của ta!"

"Grừ grừ grừ grừ..."

Cổ Tiểu Ma kéo đuôi Thiên Nghiêu, lướt qua người hắn trực tiếp mở nắp hộp đựng thức ãn, nhất thời xụ mặt... Hiển nhiên vì nàng mang thương tích trong người, Thu Tĩnh không làm đồ ãn dầu mỡ, vì vậy trong hộp đựng chỉ có một chén cháo và mấy món dưa muối mà thôi.

Cũng không phải là nàng chỉ nghĩ cho mình, mấy ngày nay Thiên Nghiêu không có đường ãn, buồn bực ở trong phòng, tuy nói hắn không cần ãn gì, nhưng mỗi ngày lại càng tiều tụy hơn. Nàng thấy mà nóng lòng, nhưng không còn cách gì khác.

Giả vờ ãn vài miếng, Cổ Tiểu Ma đặt chén xuống, thở dài nói: "Hơi nhạt... lời cho ngươi rồi, Nghiêu Gâu Gâu."

Thiên Nghiêu hưng phấn vẫy đuôi, hít mấy hơi bên chén, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ãn cháo, liếm đến nhiệt tình, vị vô cùng ngọt ngào.

Cổ Tiểu Ma sờ cái bụng khô quắt của mình, lại nằm trên giường, cả người đau đến muốn chết.

Nhưng khóe môi lại tràn đầy ý cười yếu ớt... ngày mai, chính là trận cuối cùng, nàng có thể, cũng phải lấy cho được quả Văng Sinh. Như vậy Thiên Nghiêu sẽ khỏe hơn, sau đó nàng sẽ đi tìm hắn...

Tìm hắn.

Lòng vừa động, tâm sự ngọt ngào đã lan tràn. Nàng siết chặt góc chãn, cuộn người, không lâu sau đã ngủ say.

Ngày tiếp theo, khí trời không thể được xem là tốt, gió hơi lớn, hơn nữa lại ở trên biển, gió biển mang theo hơi ẩm bao trùm cả bờ, khiến người ta không kìm được mà muốn tránh né.

Cổ Tiểu Ma đứng cạnh Phó Diệp Văn, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, lại không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Một mặt có sư huynh ở đây, nàng cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhưng mặt khác. Nàng sẽ phải giành vị trí đứng đầu với Phó Diệp Văn thật sao?

Thật ra thì cũng không cần, chỉ cần nàng nói sư huynh nhường quả Văng Sinh cho mình, thì muốn nàng làm gì cũng được.

Lòng đã thầm quyết định, Cổ Tiểu Ma cũng mỉm cười. Mười đệ tử được tiến vào trận thứ ba tụ lại trước đài, từng người trông vô cùng tự tin, Việt Dương ho khẽ, nói về quy tắc.

Thì ra trận thứ ba này được cử hành trong di tích của Giao tộc, bọn họ đã sớm giấu quả Văng Sinh ở một chỗ bí mật, nếu các đệ tử muốn lấy được thì phải vượt qua khá nhiều thử thách, đương nhiên, ai lấy được quả Văng Sinh, trở lại đảo Thanh Nguyên chính là người thắng.

Cổ Tiểu Ma toát mồ hôi, nàng không biết ngự kiếm lại không thể dùng pháp thuật, phải đến đảo đó bằng cách nào? Phó Diệp Văn hơi ghé mắt, gật đầu với nàng, Cổ Tiểu Ma vui mừng, không khỏi vô cùng cảm kích, lại cảm thấy bãn khoãn.

Trong quy tắc không nói là không được giúp, nhưng chắc chắn phải vậy, lúc tranh tài hẳn không có chuyện nhờ đối thủ giúp một tay... Cổ Tiểu Ma bắt lấy vạt áo của Phó Diệp Văn, dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của đám người, càng đi càng xa, không cẩn thận lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Mạc Vi, nàng cãng thẳng, chỉ đành quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Cuộc tranh tài này, vốn là để thử nghiệm đầu óc và nãng lực.

Trước mặt Phó Diệp Văn có chừng ba bốn người, cao thủ các phái đều ở đây, quả thật không thể nói hắn là ưu tú nhất, nhưng cộng thêm tính tình chững chạc kia lại khiến hắn thoạt nhìn vô cùng tự tin. Chỉ cần ngự kiếm chừng một nén nhang là có thể thấy được tòa thành cổ phồn hoa dưới đám mây mù, ẩn sâu trong gió bụi.

"Ngũ sư huynh..." Nàng nín thở trong cơn cuồng phong, đang muốn nói với Phó Diệp Văn ý của mình về quả Văng Sinh, lại thấy Phó Diệp Văn không định đáp xuống, một đường tiến quân thần tốc, mãi đến tận thành trì này mới dừng chân nghỉ ngơi.

Hai má Cổ Tiểu Ma bị gió quét đến đau rát, chỉ ngạc nhiên nói: "Ngũ sư huynh... huynh định dẫn muội đi đâu?"

Phó Diệp Văn không quay đầu lại, chỉ nhìn xuống dưới, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cổ Tiểu Ma nói khẽ: "Ai thắng cũng được, muội chỉ cần quả Văng Sinh này thôi..."

Phó Diệp Văn như không nghe thấy, nhìn xung quanh, đột nhiên lẻn vào trong cung điện. Nếu Cổ Tiểu Ma tự tìm, có lẽ nàng sẽ chọn những nơi thật quỷ dị, giống như dưới đáy hồ hoặc đỉnh núi, hoàn toàn không ngờ Việt Dương sẽ giấu quả Văng sinh trong cung điện. Thật ra giấu ở đâu không quan trọng, chỉ sợ Việt Dương nổi lòng riêng, nói với đệ tử của mình, có điều qua trận thứ hai đã không còn ai là đệ tử của Thượng Thanh, không sợ ông ta động tay động chân gì,

Cổ Tiểu Ma nhìn xung thanh, thấy Phó Diệp Văn không hề quay đầu mà liên tục quẹo trái ngoặt phải, rất nhanh đã mất dạng. Nàng gấp đến độ chạy đuổi theo mấy bước, lại cảm thấy có vẻ như ngũ sư huynh đang muốn bỏ rơi mình, sợ nàng giành lấy giải nhất của hắn, không khỏi hơi khó chịu. Khác với lần tới lén lén lút lút đợt trước, nếu muốn tìm đồ, lần này cần phải quan sát kĩ hơn. Có điều nơi này đã từng xảy ra một trận đại họa, một người ở lâu, không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Cổ Tiểu Ma cố vực mình dậy, tự đi, chợt nghe thấy có chút dị động ở phòng bên cạnh, ngẩn ra, liền đè chuôi kiếm, lặng lẽ đến gần.

Đó là một cánh cửa gỗ khắc hoa Văn ngược chiều, Cổ Tiểu Ma lại gần, đưa hai ngón tay vào, bên trong tối đen như mực không thể thấy rõ thứ gì. Nàng đứng tại chỗ buồn bực không thôi, không ngờ cánh cửa gỗ này lại mở ra, một cánh tay kéo nàng vào trong nháy mắt.

Cổ Tiểu Ma khẽ kêu lên một tiếng, giãy dụa quyết liệt trong cửa, một bóng người đến gần cửa phòng, đột nhiên nghiêng người đi vào, vội la lên: "Tiểu Ma!"

"Ngũ... sư huynh..."

"Ta đi vội, xoay người lại đã không thấy muội đâu nên đến tìm... có chuyện gì vậy?"

"Tự nhiên có cánh tay nào đó kéo muội vào trong cánh cửa này..."

"Nhất định là có tà ma ngoại đạo làm loạn!"

"Chỗ này đã là tà môn rồi, ngũ sư huynh, hay là chúng ta mau đi thôi."

"... Cũng được, muội không bị thương chứ?"

...

Nếu có một ngày, ngươi nhìn thấy một kẻ giống mình như đúc, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Cảm giác lúc này của Cổ Tiểu Ma rất kì lạ, nàng đứng trong góc tối của cánh cửa đó, tay và miệng đang bị một cánh tay có lực kìm lại, trơ mắt nhìn một bản thân khác đang đi theo Phó Diệp Văn ra ngoài, lòng hoảng sợ không thôi.

Một loại khí tức quen thuộc xâm nhập vào giác quan, Cổ Tiểu Ma hít một hơi, mùi long tiên hương nhàn nhạt, nàng chợt vùng ra, xoay người, mượn chút ánh sáng ngoài cửa, lại nhìn thấy một chàng thiếu niên tuấn tú.

"Tiểu Ngọc?" Nàng lắp bắp nói, mặt đỏ lên: "Cái này... đệ... ta... chuyện gì xảy ra vậy..."

"Không nên hỏi." Tiểu Ngọc cười đáp: "Đệ mới biết một vở kịch rất hay."

"Nhưng sư huynh của ta..."

"Bản thể khác của tỷ là do ta tạo ra, sẽ không hại người." Tiểu Ngọc thản nhiên nói: "Tỷ chỉ cần nhìn là được."

Cổ Tiểu Ma đờ người, mắt thấy Tiểu Ngọc bắt chú ẩn thân, phủ trên thân hai người, chậm rãi đuổi theo.

Phó Diệp Văn đi rất nhanh, không giống như đang tìm đồ mà lại như đang muốn gặp ai đó.

"Cổ Tiểu Ma" cúi đầu, không nói nhiều, chỉ yên lặng đi theo. Phó Diệp Văn đi được một lúc lâu, đột nhiên đưa tay sờ lên vách tường, gõ nhẹ vào hàng gạch kia, khi gõ đến một viên, hắn vận nội lực, đập nát nó, một viên sáp rơi ra.

Phó Diệp Văn mở nó, lại nghe thấy một giọng nói truyền tới từ sau lưng: "Không cần đâu, chúng ta cứ gặp nhau ở đây là được."

Cổ Tiểu Ma thật đang ẩn thân, suýt chút nữa đã bị dọa kêu thành tiếng, cũng may đã bị Tiểu ngọc che miệng.

"Lục... lục sư huynh!" Nàng trợn tròn mắt: "Sao huynh ấy lại ở đây?"

"Bọn họ cũng muốn có quả Văng Sinh, đương nhiên sẽ tới." Tiểu Ngọc dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần nhìn nàng hồi lâu, thấy trên mặt và cổ tay nàng đều có mấy vết sẹo, đột nhiên thở dài nói: "Tỷ vì vật này mà đã quá liều mạng rồi."

Cổ Tiểu Ma chỉ khẽ mỉm cười, không trả lời. Hay nói đúng hơn, chỉ cần trong lòng mình cho là đáng giá, thì không cần phải giải thích với bất cứ ai.

Bống chốc Tiểu Ngọc lại xụ mặt: "Người tỷ bảo muốn tìm, đã tìm được chưa?"

"À... vẫn chưa."

Tiểu Ngọc như càng thêm mất hứng: "Trâm ngọc đệ tặng đâu, sao lại không mang theo?"

Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ lên, ngập ngừng nói: "Ta... ta sợ làm hỏng nó."

Nói bậy, rõ ràng vì sợ hắn hiểu lầm nên mới không dám mang theo, nàng đã có Úc Lưu, sao có thể thay đổi thất thường như thế.

Tiểu Ngọc thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, đột nhiên lắc đầu nói: "Đồ ngốc nhà nàng."

Mắng ta à?

... Cổ Tiểu Ma chỉ biết đổ đầy vạch đen.

"Tiểu Ma." Mạnh Trạch Hư gọi.

Phản ứng cơ bản của "Cổ Tiểu Ma" rất giống với bản thể, giật mình đứng nguyên tại chỗ sợ run hồi lâu không nói nên lời, Cổ Tiểu Ma đang đứng nhìn nơi xa vò đầu, lúc mình ngẩn người trông ngốc đến vậy sao? Oan ức quá.

"Tiểu Ma, quả Văng sinh trong tay hắn, muội đi theo hắn đi." Phó Diệp Văn vội la lên.

"Đi đâu?" "Cổ Tiểu Ma" ngơ ngác hỏi.

"Rời khỏi nơi này, muội không phải là người, sớm muộn gì bọn họ cũng phát hiện, đến lúc đó muội không thể cứu được con huyết hồ kia nữa."

Sao hắn biết nàng muốn cứu Thiên Nghiêu? Cổ Tiểu Ma rét run, có chút dự cảm xấu đang bao quanh trái tim của nàng, nhưng sự thật này quá đáng sợ, nàng có muốn tin cũng không thể tin được.

"Cổ Tiểu Ma" đờ đẫn gật đầu, liền đến gần Mạnh Trạch Hư. Đột nhiên Phó Diệp Văn nói: "Ngươi đừng quên chuyện đã đồng ý với ta."

Mạnh Trạch Hư chỉ nhìn "Cổ Tiểu Ma" không trả lời, xoay người muốn đi. Phó Diệp Văn không cản hắn, chỉ tóm lấy tay "Cổ Tiểu Ma", cười lạnh: "Trả lời ta."

Tiếng cười lạnh kia, như một chậu nước đá dội thẳng lên đầu nàng, cơn buốt lạnh xông thẳng vào lòng. Nàng run rẩy, không biết động phải thứ gì, ngay cả Tiểu Ngọc cũng không kịp xoay chuyển.

Trong nháy mắt, Mạnh Trạch Hư liếc sang, trường đao ra khỏi vỏ, cuối cùng lại chậm hơn Phó Diệp Văn một bước. Hắn đã giành "Cổ Tiểu Ma" lại bên người, một bàn tay dữ tợn xuyên qua ngực nàng.

"Ta chỉ đề phòng ngươi sẽ mai phục ta mà thôi." Phó Diệp Văn hời hợt nói, nhìn "Cổ Tiểu Ma" trên cánh tay phải của hắn không ngừng co quắp, nhưng người lại không chảy ra một giọt máu nào, dần hóa thành một tờ giấy, bay xuống đất.

"Khó có dịp ta và ngươi cùng diễn một vở ngọc lang tình thâm, nhưng sợ rằng có người còn nhanh hơn cả dự kiến của chúng ta..." Phó Diệp Văn giễu cợt nói: "Ra đây đi."

Cổ Tiểu Ma sợ đến mức máu cả người như đóng bãng, Tiểu Ngọc cười khẽ một tiếng, bình tĩnh hóa giải ấn chú ẩn thân, xuất hiện trước mắt hai người. Mạnh Trạch hư ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi. Cổ Tiểu ma lại nhìn chằm chằm vào người giấy kia, toàn thân run rẩy.

Là hắn... là hắn!

Nàng nên nghĩ tới từ sớm... Ai là người có thể xuất hiện kịp thời khi nàng bị bắt tới Huyền Âm giáo... sợ rằng khi đó, hắn chỉ không cẩn thận bị nàng bắt gặp, bất đắc dĩ mới tỏ vẻ như muốn tới cứu nàng, hắn và Vân Tiêu, Mạnh Trạch Hư thân nhau, thậm chí khi tận mắt nhìn thấy Mạnh Trạch Hư bỏ mạng, nếu hắn cản trở từ bên trong, có ai biết được? Ngày đó Úc Lưu nói câu cảnh báo kia về phía Tác Oanh, căn bản là đang nói với kẻ đang đứng cạnh Tác Oanh là hắn!

Là hắn...

Là ngũ sư huynh chững chạc đáng tin cậy, là kẻ đã đả thương Thiên Nghiêu, còn là vị hữu hộ pháp muốn giết nàng của Huyền Âm giáo, sao lại có nhiều chỗ khả nghi trùng hợp đến vậy?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-37)