Vay nóng Tima

Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 23

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


"Ông ta nói dối."

Đột nhiên Tiểu Ngọc mở lời, Cổ Tiểu Ma bị hắn bịt miệng, nghe thấy một câu nói như vậy, bỗng chốc lòng có chút cảm giác kì quái. Nhưng cụ thể là gì, lại không thể nói ra được, chỉ cố hết sức dùng cùi chỏ thọt chọt Tiểu Ngọc, ý bảo hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Hai người lần lượt nhảy ra ngoài tường, mới vừa đáp xuống đất, Cổ Tiểu Ma đã nói: "Ta tìm đệ lâu rồi."

"Hôm nay đệ đến bờ biển tìm tỷ, mà tỷ lại không ở đó." Tiểu Ngọc nói: "Nên đệ mới đi chợ."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, ngượng ngùng đáp: "Ta bị đại sư tỷ của đệ kéo đi, không phải là cố ý..."

Tiểu Ngọc hơi nghiêng đầu, không nói gì, cứ như cũng không quá quan tâm. Hình như vừa rồi hắn có nói Việt Dương nói dối? Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, trong thoáng chốc, lòng có chút bối rối: "Đệ vừa nói..."

"Ta ra chợ mua đồ cho tỷ." Đột nhiên Tiểu Ngọc mở miệng, móc một cây trâm ngọc từ trong tay áo ra. Cả cây trâm mang màu xanh ngọc bích, nơi gần cạnh có đính một viên ngọc, trừ nó ra thì không còn thứ gì khác, trong suốt lấp lánh. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, liền lắc đầu: "Đồ quý như thế, ta không nhận được..."

Nàng đang từ chối, lại cảm thấy tóc có hơi lạnh, Tiểu Ngọc đã cài trâm lên tóc cho nàng, nàng đưa tay lên sờ, không cẩn thận lại chạm vào tay hắn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt chuyên chú của hắn, nhất thời lòng khẽ động, hai má nóng ran.

Lần này thì đã quên hết chuyện cần hỏi. Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ta... ta đi luyện kiếm."

"Tỷ luyện thế nào rồi?"

"Mười hai thức đầu đã có chút thành tựu, có điều thức thứ mười ba này... vì sao chỉ có mỗi một chữ "tâm"?"

"Theo cách suy nghĩ của đệ, thức này có phần đặc biệt." Tiểu Ngọc cau mày đáp: "Chỉ cần luyện tốt mười hai thức đầu là đủ rồi."

"Ồ." Nàng lại bắt đầu luyện tập kiếm pháp, lúc ngẩng đầu lần nữa đã chẳng thấy Tiểu Ngọc đâu.

Cổ Tiểu Ma sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy dạo này tính cách của Tiểu Ngọc kém hơn trước quá nhiều. Có điều hắn không ngại chuyện khác phái, vẫn luôn giúp đỡ mình, cũng... rất tốt.

Là người tốt, Cổ Tiểu Ma nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên, nhận trâm của người ta, còn chưa nói một tiếng cảm ơn, lần sau gặp lại thì nói bù cũng được.

Không ngờ, lần sau này đã qua mười ngày. Một đêm trước hội Trục Tiên, các đệ tử hồi hộp đến ngủ không yên, hai vành mắt của Cổ Tiểu Ma cũng đen thui, nàng cẩn thận rửa mặt xong, đi đến trước mặt ngồi xổm xuống, nói với Thiên Nghiêu còn đang ngủ say dưới giường: "Nghiêu Gâu Gâu, ngươi cứ yên tâm, cho dù ta không thắng nổi cũng sẽ nghĩ bằng được cách cứu ngươi, chờ ta về nhé."

Thiên Nghiêu chẳng có chút phản ứng, chỉ nằm đưa lưng về phía nàng.

Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lời chia tay cảm động như thế, chẳng phải con hồ ly này nên liếm tay nàng, sau đó bày tỏ quyết tâm làm linh thú của nàng là chuyện rất đúng đắn sao?

"Nghiêu Gâu Gâu, chờ ta về..."

Hồ ly đỏ vẫn chẳng có phản ứng gì.

"Nghiêu Gâu Gâu!" Cổ Tiểu Ma tức giận tóm lấy đuôi Thiên Nghiêu, chỉ thấy Thiên Nghiêu quay người lại, dáng vẻ nom vô cùng đau đớn, cả người cũng run rẩy.

Hồn Cổ Tiểu Ma như bay lên tận trời xanh trong chớp mắt, ôm cổ Thiên Nghiêu: "Sao vậy... Ngươi cố chịu đi! Nghiêu Gâu Gâu!"

Thiên Nghiêu dùng vuốt ôm miệng, Cổ Tiểu Ma vất vả cạy ra, liền thấy mấy cái răng nhọn đang lung lay, hàm răng cũng có vài vết đen.

Thiên Nghiêu nước mắt lưng tròng nhìn nàng: Ăn đường nhiều quá nên sâu răng rồi...

...

Cổ Tiểu Ma đóng sầm cửa lớn, bên trong lập tức truyền đến tiếng nức nở của Thiên Nghiêu.

"Cho ngươi đi lừa đường ăn đấy! Ở đó mà đợi cho đàng hoàng đi!"

Lôi đài cử hành Trục Tiên nằm ở đảo Thanh Nguyên, đình đài, lầu các quanh đài được xây dựng vô cùng tinh tế, ngồi ở đâu cũng có thể xem được toàn cảnh, đương nhiên, đây chỉ là cái lợi của chưởng môn, các đệ tử còn lại phải đứng dười đài, cổ vũ cho các vị sư huynh sư tỷ nhà mình.

Cổ Tiểu Ma chưa từng biết lại có nhiều môn phái tu tiên như thế, trừ ngũ đại phái của Trung Nguyên, còn có rất nhiều môn phái không danh không tiếng, có nơi thoạt nhìn như bình thường, có nơi có cả vải đen che mặt, trên mặt có hoa văn kì dị, còn có phái không thấy cả mặt, mặc y phục bó sát người, thoạt nhìn đã khiến người ta cười sặc sụa.

Cổ Tiểu Ma nghĩ đến việc đánh nhau với môn phái mặc y phục bó sát kia, tay đã mềm đến mức chẳng còn chút sức lực, chỉ cần nhìn tạo hình của bọn họ thôi mà nàng đã nín cười đến nội thương.

Vậy mà sau khi Việt Dương nói xong, đã không còn ai cười nổi.

Đệ tử dự thi của phái Thiên Diễn là Mạc Khinh Viễn, Vân Tiêu, Phó Diệp Văn, cộng thêm một đệ tử mới thêm vào lúc sau là Cổ Tiểu Ma.

Tác Oanh kích động nắm lấy tay nàng: "Sư tỷ, muội sẽ ở đây cổ vũ cho tỷ."

Cổ Tiểu Ma cứng nhắc gật đầu, rõ ràng đã mong đợi bao lâu, đến lúc thật sự phải lên đài thì chân lại nhũn ra. Nhìn tờ danh sách dài trong tay Việt Dương, đệ tử dự thi, hẳn phải tới trăm người. Tỷ thí như thế, nàng thắng được không?

Mạc Vi khẽ nói: "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đừng ép mình, nhưng cũng không được làm mất mặt Thiên Diễn ta, hiểu chưa?"

Bốn người đáp ứng, Cổ Tiểu Ma ủ rũ đi theo phía sau Phó Diệp Văn, chậm rãi tiến vào cuộc so tài. May thay lôi đài này khá lớn nên mới chứa được nhiều người như thế. Đọc đến tên đệ tử Thượng Thanh, nàng không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tên của Việt Khê và Trần Kinh Chập, lại không thấy Tiểu Ngọc, xem ra dù thiên phú hắn cao nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đệ tử ghi danh không được coi trọng, lòng Cổ Tiểu Ma có chút mất mác, lại cảm thấy vui mừng vì mình không phải giao thủ cùng hắn, nàng cứ đứng nguyên tại chỗ mà suy nghĩ miên man.

Cuối cùng Việt Dương cũng đọc xong tên, trận tỷ thí đầu tiên đã sắp bắt đầu.

Các đệ tử đứng trên đài, hầu như không còn không gian để phát huy. Việt Dương khẽ mỉm cười: "Tổng cộng có một trăm ba mươi bảy đệ tử dự thi, trận tỷ thí đầu tiên, chỉ có bốn mươi người trụ được trên đài mới có thể tham gia trận kế tiếp."

Lời vừa dứt, trừ chưởng môn các phái, đám đệ tử bên dưới bắt đầu xôn xao. Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Lôi đài này nhỏ thế, nếu đao kiếm không có mắt thì phải làm sao?"

Người nói chuyện là một nam tử che mặt, giọng nói có phần quái gở, đệ tử đứng cạnh hắn không khỏi nhướng mày. Việt Dương cất giọng: "Cùng là người tu tiên, nếu muốn nhận thua thì cứ lên tiếng. Nếu cố ý thi tới cùng, tất cả hậu quả đều là số trời, không thể trách người bên cạnh."

Nam tử kia cười lạnh một tiếng như rất hài lòng, Cổ Tiểu Ma rùng mình.

"Đứng gần ta một chút."

Đột nhiên Mạc khinh Viễn mở lời, Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, đại sư huynh đứng bên trái nàng, Vân Tiêu đứng bên phải nàng, Phó Diệp Văn đứng sau lưng nàng, ba người vây nàng rất kĩ.

"Trận đầu này, phái Thiên Diễn không thể có đệ tử nào rơi đài." Vân Tiêu cười nói: "Tiểu Ma Cô, muội có sợ không?"

Phó Diệp Văn tiếp lời: "Tự lo thân mình cho tốt là được, còn lại cứ để bọn ta."

Lòng Cổ Tiểu Ma vô cùng ấm áp, vừa định nói gì, lại thấy một luồng sáng vàng lướt qua, kết giới đã giăng. Chỉ nghe vài tiếng kim loại ma sát vang lên, trong sân đã có người rút kiếm. Nàng ngẩn ra, đột nhiên trước mắt đã bị ánh sáng phủ kín, căn bản không kịp làm gì, phản ứng đầu tiên chính là ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy đầu.

Ôi, không đúng... chẳng phải nàng đến để so tài sao.

Hành động né tránh này, bình sinh nàng đã làm rất nhiều lần nên vô cùng lưu loát. Có điều ngực bị cấn chuôi kiếm bên hông, lập tức cảm thấy vô cùng bực mình, thiếu chút nữa đã ném cả kiếm đi.

Nếu nàng ngẩng đầu lên, nhất định sẽ thấy hiện trường còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều. Một đài đao quang kiếm ảnh, chú thuật bí phù, lúc nào cũng có người té khỏi đài. Cổ Tiểu Ma cứ ôm đầu như thế, vì ngồi xổm mà chân phải đã tên rần, nàng có thể cảm nhận được ba vị sư huynh ở cạnh nàng đang bận đến tối mặt, đại khái là đang phải chống đỡ với công kích từ bốn bề.

Thật ra thì trong đài khá mâu thuẫn, nếu không muốn bị đá xuống thì phải đứng giữa đài. Nhưng đã đứng giữa thì phải chấp nhận dính luôn công kích từ bốn phương, cứ như vậy, đứng ở mép và góc đài thì dễ hơn, nhưng tỷ lệ bị đạp bay cũng tăng theo.

Cổ Tiểu Ma không thấy gì, từ kịch liệt đến yên tĩnh, thời gian chỉ ngắn ngửi chừng một nén nhang. Thấy nhân số các đệ tử bị đá xuống đài đã ít đi nhiều. Việt Dương bắt đầu kiểm tra lại nhân số, ông chậm rãi đếm, đến ba chín thì cau mày, rõ ràng có chín mươi bảy đệ tử rớt xuống đài, trên đài vẫn nên có bốn mươi người chứ...

"Sư tôn, bên cạnh còn một người."

Giọng của đệ tử ghi chép không lớn, vừa vặn lọt vào tai các vị chưởng môn. Mạc Vi không hề ngạc nhiên khi thấy người ngồi đó là đệ tử nhà mình, mí mắt không khỏi giật giật, Tác Oanh vỗ tay cười nói: "Sư tỷ đã qua được trận này rồi."

Mạc Vi buồn bực hừ nhẹ một tiếng, chẳng qua khi đệ tử Thiên Diễn vừa xuống đài, mấy chưởng môn khác đã bắt đầu khen ngợi, trên mặt như có ánh sáng, ông chỉ lắc đầu khiêm tốn, lúc này mới không có ai lên tiếng nữa.

Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, vừa thấy vết thương trên tay Mạc Khinh Viễn thì hết hồn, lại nghe thấy mình đã vượt qua vòng đầu, mừng đến mặt mày hớn hở.

... Đây cũng có thể cho là lần đầu tiên nàng lăn lộn trong hội Trục Tiên này.

Trận tỷ thí thứ hai sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, đêm đó, những đệ tử qua trận đầu phải đi rút thăm.

Cổ Tiểu Ma ôm đầu lo lắng, cầu nguyện trời cao thương xót cho nàng một đối thủ dễ xơi. Hai đôi mắt nhỏ dính chặt vào ống trúc, như muốn xuyên thủng nó.

Đáng tiếc tên nàng nằm cuối danh sách, lúc rút thăm cũng là người cuối cùng, trong ống trúc chỉ còn lại một que thăm, hệt như đang đợi số mệnh của nó, tay Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy, cầm que thăm bằng trúc lên, không dám nhìn số bên trên.

Việt Dương thấy tất cả đã rút xong, liền cười nói: "Lần này là đấu đơn, hai số đối chiến, đại sảnh này sẽ có bảng chia cụ thể. Lần này chia làm hai đợt, vòng tỷ thí thứ hai sẽ được sắp xếp sau khi vòng đầu hoàn thành, chỉ có mười người được tiến vào trận thứ ba."

Cổ Tiểu Ma căng thẳng nuốt nước miếng, lén liếc mắt nhìn que thăm của mình, một chữ "lục", là số sáu.

Đúng là một con số may mắn! Nàng vui vẻ đi dò số, lại nhìn sang cái bảng ở trên, rõ ràng là chữ "nhất".

Nàng nhìn xung quanh hồi lâu, đột nhiên nghe thấy một giọng nói đầy giễu cợt vang lên: "Ai là số sáu?"

Cổ Tiểu Ma vừa ngẩng đầu, nam tử che mặt nói đao kiếm không có mắt ở trận đầu đang đứng cạnh bảng phân chia, buồn bực lên tiếng: "Lão tử là số một, xin khuyên các hạ, chuẩn bị quan tài cho tốt thì hơn."

Ngay lập tức nàng cảm thấy như mây đen đầy đầu, tim vỡ vụn.

Đợi đến khi mọi người đi hết sạch, Mạc Khinh Viễn thuận miệng nói: "Ta rút trúng Trần Kinh Chập của phái Thượng Thanh, nghe nói đệ ấy là môn sinh đắc ý của chưởng môn, lần này cũng có thể lĩnh giáo một chút."

Vân Tiêu cười ha ha một tiếng, Phó Diệp Văn lắc đầu nói: "Đệ còn chẳng biết người số hai ba là ai."

Bọn họ đi được một đoạn, lúc này mới phát hiện Cổ Tiểu Ma đang cúi đầu đi theo phía sau. Vân Tiêu ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Ma Cô, muội rút được gì?"

Cổ Tiểu Ma vô lực giơ que thăm bằng trúc trong tay lên, mắt ba người đều trừng lớn.

"Tên kia... hình như là đệ tử của Sa La Môn, nghe nói môn phái kia quanh năm ẩn trong lòng đất, pháp thuật cũng rất tà môn, nghe đồn là được yêu ma dạy."

Bàn tay cầm thăm trúc của Cổ Tiểu Ma bắt đầu run rẩy.

"Đệ nghe sư huynh phái khác nói, người nọ tên là Đồ Hòa, đã có người bị hắn đánh trọng thương trong trận đầu rồi."

Đầu Cổ Tiểu Ma tiếp tục rụt lại.

"Không chỉ có thể đâu, người nọ còn tuyên bố ai mang số sáu thì chuẩn bị quan tài là vừa..."

Nàng bất lực lên tiếng: "Gần đây có chỗ nào bán quan tài không?"

"Không có." Ba người đồng thanh đáp.

"Nghe huynh này Tiểu Ma, muội bỏ cuộc là được, không đáng phải mạo hiểm."

Cổ Tiểu Ma hơi trầm mặc, liền lắc đầu, không trả lời mà chỉ về phòng của mình.

Đêm hôm đó, Mạc Vi có chỉ điểm vài chỗ. Sau khi rời khỏi phòng sư phụ, Cổ Tiểu Ma ngồi ngoài phòng, vuốt ve bộ lông bóng mượt của Thiên Nghiêu, sững người một lúc lâu.

Thiên Nghiêu đau răng đến mù mịt trời đất, căn bản không hề biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ rất ngạc nhiên khi nàng qua được trận đầu, Cổ Tiểu Ma đang bực mình, đột nhiên một bầu hồ lô rượu hiện ra trước mặt, có người cười ha ha một tiếng: "Tiểu Ma Cô, có muốn uống với sư huynh không?"

Cổ Tiểu Ma không cần ngẩng đầu đã biết người tới là Vân Tiêu, song chỉ lắc đầu cười khổ: "Muội uống nhiều sẽ nói linh tinh, không dám uống bậy."

"Muội đã uống rồi à?" Vân Tiêu ngồi xuống, nốc một ngụm.

Đột nhiên nàng nhớ tới Úc Lưu, lòng đau xót. Nếu hắn ở đây, dùng đôi mắt xanh thẫm lạnh lùng mà trong trẻo ấy nhìn nàng, còn dịu dàng cười với nàng một tiếng... sợ rằng dù có mười Đồ Hòa, nàng cũng không sợ.

Nhưng chàng không có ở đây.

Chàng không hề có ở đây...

"Ta thấy muội xin sư phụ để được đi, cho rằng tính tình muội còn ngây dại, muốn tham gia chuyện vui thôi." Vân Tiêu chùi rượu nơi khóe miệng, khẽ nói: "Đúng là hiếm có dịp nào thấy muội cố chấp như vậy, Tiểu Ma Cô."

Cổ Tiểu Ma khẽ thở dài: "Nhị sư huynh, nếu bằng hữu của huynh xảy ra chuyện, huynh không tham gia lần so tài này thì tính mạng hắn sẽ gặp nguy, huynh sẽ làm thế nào?"

Vân Tiêu trầm mặc hồi lâu, chợt nhìn về phía nàng, mở miệng: "Xem ra mới xuống núi mấy tháng, muội đã trải qua không ít chuyện đâu, Tiểu Ma."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, Vân Tiêu lại cười cười, không nói nữa, lại ngồi uống một mình. Thấy Cổ Tiểu Ma nghiêng người, dựa vào cột cửa mà ngủ.

Hắn lắc đầu, ôm nàng vào trong phòng. Thiên Nghiêu cũng tự đi vào, trực tiếp chui vào dưới giường.

Vân Tiêu đứng trước giường hồi lâu, đột nhiên rút que thăm trong tay Cổ Tiểu Ma ra, lại ngửa đầu uống sạch giọt rượu cuối cùng, đặt hồ lô lên bàn, nhẹ nhàng đẩy cửa.

*****

Một tiếng hét sợ hãi thảm thiết vang dội cả bầu trời.

Không thấy que thăm bằng trúc của nàng nữa! Cổ Tiểu Ma tóc tai bù xù chạy ra khỏi cửa, tìm nơi cửa nàng ngủ quên đêm qua một lần, lại không thấy gì, mắt thấy mặt trời đã sắp mọc, nếu không tìm được que thăm bằng trúc này, chắc chắn sẽ bị tước quyền, phải làm sao đây?

Thiên Nghiêu ngửi xung quanh, cuối cùng dừng lại trước bàn, lại ngửi một lúc lâu, tai cũng dựng lên. Cổ Tiểu Ma nghi ngờ nhìn về phía bàn, vừa rồi quá nóng vội nên không hề chút ý tới bầu hồ lô rượu trên bàn, chính là của nhị sư huynh Vân Tiêu.

Nói vậy hẳn tối qua huynh ấy uống rượu xong thì quên ở đây, Cổ Tiểu Ma cầm bình hồ lô kia lên, lúc này mới phát hiện dưới bầu hồ lô có một que thăm bằng trúc, nhất thời lòng nhẹ bẫng, thở phào một hơi. Sau khi xoay que thăm kia lại, đã không còn chữ "lục" khi trước.

Ba mươi tám.

Số ba mươi tám? Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, là ai... đã lén đổi que thăm của nàng.

Đường đường biết rõ chuyện nàng sẽ phải đối chiến với tên Đồ Hòa đáng sợ đó, còn đổi cả que thăm, đúng là không thông minh lắm. Hồ lô rượu này, còn mùi rượu sót lại từ hôm qua, cùng chỉ một người.

Cổ Tiểu Ma thở hổn hển xuất hiện dưới lôi đài, vì không thể ngự kiếm nên phải chạy bộ mất tới nửa nén hương. Nàng thấy Mạc Khinh Viễn và Tác Oanh, nhất thời lo lắng hỏi: "Có thấy nhị sư huynh không?"

Hai người cùng lắc đầu, lòng Cổ Tiểu Ma như lửa đốt, ngẩng đầu lên, Mạc Vi đang ngồi trong đình uống trà cùng Việt Dương, dù đã công khai số thăm, nhưng không ai biết đối phương là ai, Cổ Tiểu Ma sợ Mạc Vi lo lắng, không đám nói cho ông đối thủ là Đồ Hòa. Hiện tại không biết Vân Tiêu đi đâu, nàng cầm thăm trúc của hắn, chạy đến trước bảng phân chia, tương ứng với số ba mươi tám là mười lăm, không biết đối thủ là đệ tử phương nào, nhưng dù sao cũng không thể đáng sợ bằng Đồ Hòa.

Trời sáng choang, Việt Dương đứng trước đài, cất giọng tuyên bố, trận tỷ thí thứ hai chính thức bắc đầu.

Cặp đầu tiên là Mạc Khinh Viễn và Trần Kinh Chập. Hai người khách sáo mấy câu đã bắt đầu rút binh khí, qua mấy hiệp, thế mà lại ngang tay. Vì hai người trông vô cùng tuấn tú, khiến không ít các nữ để tử của phái khác phải mặt phấn ngậm xuân. Chỉ tiếc bên này đài là Tác Oanh, bên kia là Việt Khê, hai nàng hai vẻ phong tình, không hề kém cạnh, lần này đành phải nhìn chăm chăm vào người trong lòng mình, còn căng thẳng hơn cả lúc lên đài.

Cổ Tiểu Ma hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà xem, lại bắt đầu tìm Vân Tiêu, lúc này mới phát hiện ngay cả Phó Diệp Văn cũng chẳng thấy đâu. Từ xưa đến nay hai người rất thân, nếu như vậy... Nàng gấp đến độ xoay người, lại đụng phải người khác, là Thu Tĩnh. Trước giờ bà rất có lòng tin với đệ tử nhà mình, vì phải đến trong trấn gửi tin cho huynh đệ Đỗ gia còn đang ở Thiên Diễn nên không thể xem trận đầu, linh thứu của Mạc Khinh Viễn một đi không trở lại khiến bà rất lo lắng, nửa đêm hôm qua mới về đảo Thanh Nguyên.

"Nghe nói con qua được trận đầu rồi, tốt lắm." Thu Tĩnh hòa nhã nói.

"Sư nương..." Cổ Tiểu Ma thấy Thu Tĩnh, sự nóng nảy trong lòng như vớ được dịp bùng phát, hốc mắt đỏ lên, lập tức nói toàn bộ chuyện Vân Tiêu trộm đổi que thăm trúc của mình và chuyện Đồ Hòa ra, Thu Tĩnh nhíu mày, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.

"Hẳn là do Tiêu Nhi muốn thay con đánh với Đồ Hòa này, nó đã có tính toán, định chắc sẽ không để con tìm được." Thu Tĩnh nói khẽ: "Con có vội cũng vô cụng, đợi đến lúc số sáu ra sân, nó sẽ tới thôi."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, tuy nói thế, nhưng... bảo nàng làm sao mới có thể yên tâm mà đợi đây. Trên đài đã đến đoạn cao trào, Mạc Khinh Viễn và Trần Kinh Chập dốc hết toàn lực, cuộc so tài đầu tiên vô cùng đặc sắc, khiến người xem cũng ngứa tay, Cổ Tiểu Ma ngơ ngác nhìn Mạc Khinh Viễn đang dần ép sát Trần Kinh Chập, không biết suy nghĩ đã bay về phương nào,

Quanh thân Trần Kinh Chập dâng lên một lớp hơi nước, khiến hỏa long không thể lại gần, một luồng ánh sáng chói mắt nhoáng lên, hai người cách nhau không xa, trên mặt đều là vẻ hâm mộ đối phương.

"Mạc sư huynh quả là danh bất hư truyền, tiểu đệ bái phục."

"Trần sư đệ mới là lớp sau vượt lớp trước, nếu năm năm trước đệ ở đây, e rằng ta đã sớm bại trận rồi."

Hai người cười một tiếng, sau đó dừng tay, hẳn là lấy kết quả hòa để kết thúc ván đầu tiên. Dưới đài nóng lên, ngay cả hai chưởng môn cũng tán thưởng gật đầu, hai người này ai cũng là bậc nhân tài, chẳng qua số mạng trùng hợp, hết lần này tới lần khác lại phải đối chiến trong trận thứ hai, nếu không thì chắc chắn sẽ có thể tiến tới trận thứ ba.

Tiếp theo lại thêm mấy trận nữa, Cổ Tiểu Ma vẫn luôn tìm Vân Tiêu, chợt thấy Tác Oanh huých nàng, lúc này mới phản ứng kịp.

"Số ba mươi tám, đấu với số mười lăm."

Lòng nàng rét run, hai chân mềm nhũn, không biết lúc này lên đài là đúng hay sai, nhưng trừ nghênh chiến, không còn cách nào khác. Bàn tay cầm que trúc đã bị thấm một lớp mồ hôi, Cổ Tiểu Ma bước sang một bên, tất cả mọi người đều nhìn nàng, trên đài đã có một bóng người thướt tha đang đứng, chính là Việt Khê.

"A a, là muội." Việt Khê cười, mắt sáng lên: "Quả nhiên đúng là chúng ta phải tỷ thí một trận."

Cổ Tiểu Ma nhếch môi, không biết nên vui hay buồn. Vui vì người đối chiến là người quen, còn buồn vì đối thủ lại là nữ nhi của chưởng môn phái Thượng Thanh, tu vi và công lực, hẳn không thể khinh thường.

Việt Khê vác một thanh kiếm trên lưng, trông rất lớn, không giống thứ mà nữ nhi nên dùng, có điều ánh mắt nàng ấy nhìn thanh kiếm kia trông như rất yêu thích nó. Mọi người dưới đài bắt đầu nghị luận, Cổ Tiểu Ma thầm nghe trộm được mấy từ "danh kiếm", "Cự Khuyết", miệng đắng lưỡi khô, đưa tay sang hông.

Chỉ là một thanh kiếm cũ, dùng nửa đồng bạc để đổi mà thôi.

Nhưng nàng chỉ có nó.

Giống như nàng chỉ là một Cổ Tiểu Ma ủ ê.

Mồ hôi của nàng, dũng khí của nàng, sự cố gắng cả ngày lẫn đêm của nàng, nàng phải bảo vệ Thiên Nghiêu.

Bất cứ thứ gì, vào thời khắc này, thiên hạ chỉ có nàng và thanh kiếm trên tay.

Đến đây đi.

Kiếm của Việt Khê đúng là thần binh, chỉ giao đấu mấy lần nàng đã hiểu được sự lợi hại của nó. Thân kiếm của Cổ Tiểu Ma lại có thêm mấy lỗ hổng, nàng cố hết sức, nhưng dù thế cũng chỉ có thể cố giữ thế ngang bằng với Việt Khê mà thôi.

Nhất thời nét mặt của Việt Khê đã trở nên nhẹ nhõm hơn, nàng biết Cổ Tiểu Ma không biết pháp thuật, từ năy đến giờ chỉ là để làm nóng người. Quay đầu, bấm thủ quyết niệm một loại pháp thuật gió, muốn đánh úp về phía Cổ Tiểu Ma.

Đương nhiên Cổ Tiểu Ma biết nàng định làm gì, không lùi mà tiến, kiếm trong tay vẽ thành một vòng rồi đặt sau lưng, tư thế vô cùng quái lạ. Việt Dương thấy thế kiếm kì dị liền liếc sang Mạc Vi, thấy Mạc Vi cũng đang nhìn đến chăm chú, trên mặt lại có vẻ kinh ngạc.

Gió lớn thổi bay thân thể gầy yếu của Cổ Tiểu Ma sang phía bên kia đài, kiếm trong tay nàng lại xoay tròn rồi bay ra ngoài, đợi đến lúc Việt Khê phản ứng kịp, thanh kiếm gỉ sét này chỉ cách cổ nàng một tấc, phải chật vật lắm mới tránh thoát được. Thanh kiếm gỉ sét kia lại bay một vòng, vừa vặn bay về cạnh Cổ Tiểu Ma, nàng mượn lực, giải thế gió đánh về phía dưới đài, đưa tay bắt lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng đáp vào bên kia lôi đài.

Thức thứ bảy, Bách Chuyển Thiên Hồi.

Cả đài yên lặng như tờ, qua một lúc lâu mới có người tỉnh lại.

Đây là kiếm pháp gì? Chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy, sắc mặt Việt Dương không tốt, nhìn về phía Mạc Vi, lại phát hiện sắc mặt của người sau cũng không khá hơn ông ta là bao.

"Kiếm pháp lại tịnh tiến không ít." Việt Khê đứng vững, trong mắt có chút vẻ kinh ngạc lóe lên: "Muội rất cố gắng đấy."

Cổ Tiểu Ma khẽ mỉm cười, mặt bị gió quất vào đau rát, song nàng phải liều mạng nhịn cơn xúc động muốn hét lớn kêu đau, vô cùng bình tĩnh đáp: "Là Việt sư tỷ hạ thủ lưu tình mà thôi."

Câu nói khách sáo này của nàng khiến Việt Khê không vui, chỉ cần người tinh mắt là có thể nhìn ra lúc vừa rồi nàng phải chật vật thế nào, thật ra nếu là đối chiến, cho dù thế nào nàng cũng không phải vất vả như vật, có điều khi bắt đầu nàng lại có ý khinh địch với Cổ Tiểu Ma, bài học lần này khiến nàng phải bắt đầu nghiêm túc hơn.

Thanh cổ kiếm Cự Khuyết lóe lên chút ánh sáng.

Cổ Tiểu Ma nâng kiếm, quát khẽ một tiếng, xông về phía trước.

Thời gian chiến đấu chỉ mới một nén nhang, chưởng môn trên đài càng xem càng cảm thấy kinh hãi.

Kiếm pháp kia vừa quỷ dị, vừa hoa lệ, cản được mọi đòn tấn công của pháp thuật, dù linh lực của thuật giả rất mạnh, nhưng kiếm pháp này lại thay đổi thất thường, cho dù pháp thuật có mạnh đến đâu, nếu người thi pháp không thể tránh khỏi đường kiếm trí mạng này thì cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.

Việt Dương nhìn chăm chăm vào sân, đột nhiên lòng run lên.

"Tương truyền sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, ở nhân giới có một vị kiếm thánh, cuồng vọng tự đại, coi trời bằng vung, cuối cùng bị thần tướng đả thương, từ đó bế quan mấy năm, tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp, còn chưa đặt được tên đã bị ma giới cướp mất, bởi vì uy lực của nó khắc chế được thần linh, ma giới đã đặt cho mỹ danh "Thần Thức Tru Tiên Đồ". Sau thánh chiến thần ma, Thiên giới cướp nó, vì không muốn để nó rơi vào tay người khác nên Ngọc Đế đã phải giấu đi." Việt Dương chậm rãi nói: "Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, nhưng nhìn kiếm pháp tiểu đệ tử này của huynh, thật đúng là kì lạ, có phải không, Mạc chưởng môn?"

Mạc Vi trầm lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: "Ta không biết, kiếm pháp này cũng không phải là của phái ta."

Việt Dương thấy vẻ mặt Mạc Vi có chút khác thường nên cũng không nói gì thêm. Có điều trận chiến dưới đài vô cùng kịch liệt, ông thấy thế thì lấy làm kinh hãi, may thay chiêu thức của Cổ Tiểu Ma này còn lựng khựng, nếu nàng luyện nhuần nhuyễn rồi, chắc chắn lúc này Việt Khê đã trọng thương.

Tay trái Việt Khê đã bị thương, mặt Cổ Tiểu Ma bị một quả câu lửa hun đen, tóc bị xổ tung, hai người đều thở gấp, rơi vào thế đánh giằng co.

Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì thể lực cũng cạn.

Cổ Tiểu Ma dùng kiếm chống đỡ thân thể, cắn răng, lại sử dụng chiêu Bách Chuyển Thiên Hồi khi nãy. Việt Khê thở hổn hển, lăn một vòng tại chỗ muốn tránh, nhưng cánh tay lại nhói lên, chỉ xoay được nửa đoạn, mắt thấy đã không thể tránh khỏi.

Việt Dương gấp đến mức đứng bật dậy, chén trà trong tay bay ra trong nháy mắt, bay về phía chuôi kiếm gỉ sét đang bay trên không trung, làm lệch hướng tấn công của nó, lúc này mới giúp Việt Khê tránh được một kiếp.

Nhưng trong chiến đấu, nếu có người thứ ba xen vào, vậy thắng bại đã định.

Cổ Tiểu Ma chậm rãi bước lên trước, nhặt kiếm của mình lên, vươn tay ra với Việt Khê.

"Muội có lý do để không thể thua, dù có phải giết tỷ cũng không nhượng bộ." Tuy lời nói rất tàn nhẫn, nhưng môi lại mỉm cười, mắt cong lên, thấp thoáng có chút vẻ đau đớn: "... Tỷ bị thương có nặng không?"

Việt Khê ôm tay, tự chống người đứng dậy, nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên đánh bật bàn tay đang vươn ra của nàng, xoay người chạy mất.

Nàng thắng rồi.

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, có chút đứng không vững.

Tiếng hoan hô từ dưới đài không ngừng vang lên.

Nàng thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, sau đó ngã vào lòng Tác Onah, chỉ muốn tìm một chỗ mà đánh một giấc thật sâu.

Nhưng Vân Tiêu còn chưa xuất hiện, ánh mắt của Mạc Vi trên đài quá sắc bén, khiến Cổ Tiểu Ma chỉ có thể ngồi dưới đài, để mặc Tác Oanh lau vết bẩn trên mặt nàng, cảm nhận những tầm mắt mày mò từ bốn phương tám hướng, lần đầu tiên nàng được hưởng thụ cảm giác tự mình trở thành tâm điểm của mọi người, lại không dám tỏ vẻ quá quan tâm, chỉ có thể bình tĩnh nhìn lên đài, nhưng trong lòng đã sớm kích động đến rơi lệ.

Đột nhiên, thân thể nàng cứng đờ, chăm chú nhìn vào bóng người hắc y mang khăn che mặt trên đài.

"Số một, đấu với số sáu."

Cổ Tiểu Ma vừa muốn đứng lên, bả vai lại bị đè xuống, nàng vội ngẩng đầu, Phó Diệp Văn khẽ nói: "Nhìn cho kĩ."

"Ngũ sư huynh! Huynh không biết..."

"Ta biết." Phó Diệp Văn gật đầu, chỉ nhìn lên trên đài: "Muội không tin vào nhị sư huynh mình đến vậy sao?"

"Nhưng..."

"Vừa rồi khi xem trận trước, huynh ấy nói muội thắng rất đẹp. Giờ, cứ xem huynh ấy đi..."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nhìn bóng dáng tuấn lãng của Vân Tiêu xuất hiện trên đài. Hắn rút trường kiếm bên hông, cất giọng nói: "Đêm qua uống cạn hết rượu, sáng nay lại chẳng còn gì, khó chịu thật."

"Vậy tại hạ khuyên ngươi, thừa lúc này thì uống nhiều một chút. Nếu không... sẽ không uống được nữa đâu."

Lời của Đồ Hòa như đang khiêu khích, dưới đài lặng như tờ, Vân Tiêu cười ha ha một tiếng, cũng không ngại, đảo kiếm, đột nhiên ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Sát khi quanh thân Đồ Hòa dày đặc, dù ở dưới đài cũng có thể cảm nhận được.

Vân Tiêu thích rượu thành tính, sảng khoái không câu nệ, cho dù đến đâu vẫn đối xử rất tốt với mọi người. Chuyện quan trọng nhất là, không giống như Mạc Khinh Viễn và Trần Kinh Chập, đến nay hắn vẫn còn độc thân.

Trái tim của chúng nữ đệ tử dưới đài đã sớm đặt lên người hắn, thấy Vân Tiêu vội tránh, cả đám căng thẳng đến mức không dám nháy mắt. Không biết Đồ Hòa dùng thuật triệu hồi thế nào mà lại gọi ra một con quái vật hình thù kì lạ, đuổi theo Vân Tiêu mãi không tha, Vân Tiêu hết cách, chỉ đành phải cắn ngón tay, thả linh thú ra ngoài, quấn lấy quái thú kia.

Hai người lại đối đầu hồi lâu, Đồ Hòa không hề nói ngoa, thực lực của hắn rất đáng gờm, Vân Tiêu luôn nỗ lực chống đỡ nhưng môi vẫn luôn cười, không hề có chút dáng vẻ đang phải chịu áp bách nào.

Đồ Hòa cười lạnh một tiếng, đột nhiên biến mất trong không trung, không còn thấy gì nữa.

Không trung có kết giới, hoàn toàn không thể biến mất như thế, vậy thì chỉ có dưới đất. Nhưng lôi đài này được dựng lên từ đá phiến, sao hắn có thể dùng thuật pháp hệ thổ được đây?

Vân Tiêu thầm cảnh giác, nhưng không ngờ hắn lại ra đòn ác liệt như thế, cả lôi đài lún xuống tạo thành một cái hố thật to, vô số những lưỡi đao sắc bén đâm tới từ bên dưới, khiến hắn thương tích khắp người. Vân Tiêu phun một ngụm máu tươi, ngã nhào trên đất.

Cổ Tiểu Ma thấy Đồ Hòa rút đao ra, lập tức căng thẳng. Đột nhiên Mạc Vi trên đài hô lên: "Thắng bại đã phân, kết thúc đi."

Vân Tiêu cười, lại thổ huyết, trong mắt ngập tràn vẻ quật cường.

Bỗng chốc nàng hiểu được, hắn đổi que thăm trúc của nàng, thay nàng nghênh chiến, đã sớm quả quyết sẽ không nhận thua.

Đồ Hòa lại như một sát thủ gặp được con mồi, mắt lóe lên vẻ khát máu, chậm rãi đến gần.

"Thắng bại đã phân, này, ngươi không nghe thấy sao?" Việt Dương thấy có chỗ không đúng, vội đứng dậy.

Đột nhiên bóng đen kia biến mất, bụi đá giữa lôi đài tung bay, bỗng như có tiếng máu thịt bị đâm thủng vang lên, hết thảy quay về yên lặng.

Một bóng người màu xám tro, đứng chắn giữa Đồ Hòa và Vân Tiêu.

"Ngươi thắng." Cổ Tiểu Ma đưa tay bắt lấy kiếm của Đồ Hòa, trong lòng bàn tay đều là máu tươi: "Vì sao còn phải đánh?"

Mắt Đồ Hòa lóe lên chút kinh ngạc, cười tà nói: "Thế nào, ngươi không nhìn được à?"

"Trận tiếp theo, ta đấu với ngươi." Cổ Tiểu Ma đứng thẳng, khói mù tan hết, để lộ đôi mắt đen nhánh của nàng, lạnh lẽo âm u, hệt như đang nhìn một con kiếm hôi.

Khác hẳn với sự khát máu của Đồ Hòa, đó là ánh mắt đến từ địa ngục thật sự.

"Nơi này không bán quan tài, nên ta khuyên ngươi." Nàng lạnh lùng mở miệng: "Lo tìm người tới mà nhặt xác đi."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-37)