Truyện:Em Thật Tốt - Chương 79

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 79
C79: Hoàng hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Chu

Trâu Ⓜô.𝖓.🌀 bị Hạ Vũ Châu đưa về Duyệt Đình Loan, sau đó ra lệnh cô nghỉ phép ba tuần, cô đã phải năn nỉ hết lời anh mới miễn cưỡng đồng ý rút ngắn thành ba tuần, bởi vì phía Thường Trạch Hằng bên kia không khó xin nghỉ, vả lại phần lớn công việc của Trâu ℳ_ô𝓃_ⓖ chỉ cần làm trên máy tính, nên Hạ Vũ Châu thậm chí còn muốn cô nghỉ tận hai tháng.

Cô ở nhà dưỡng thương, Hạ Vũ Châu liền muốn làm việc tại nhà để ở cạnh cô, sau khi bị cô nhắc phải tập trung làm việc, anh mới đổi thành thỉnh thoảng ở nhà cùng cô, mà thỉnh thoảng của anh chính là thứ hai thứ ba thứ sáu mỗi tuần.

Trong nhà mời một dì giúp việc, trước kia vì mới quay lại với Trâu ℳ.ôⓝ.ℊ nên Hạ Vũ Châu không muốn bị làm phiền, đều định kỳ gọi người đến quét dọn. Nhưng hiện tại Trâu Ⓜ️ô-ռ-ⓖ đang ở nhà dưỡng thương, cần có người ở cạnh hỗ trợ cô ăn cơm trưa trong lúc anh không có nhà, hơn nữa vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, ít nhiều vẫn có chút bất tiện, những lúc Hạ Vũ Châu ở công ty, ít nhất vẫn có người chăm sóc cô.

Đến tuần thứ ba, Trâu Ⓜô𝐧●𝖌 đã khoẻ hơn rất nhiều, vết khâu trên trán đã cắt chỉ từ lâu, còn vết thương ở phần eo cũng gần như lành hẳn, màu sắc đang dần chuyển sang màu vàng chanh, diện tích từ từ thu nhỏ lại.

Khi Hạ Vũ Châu không ở nhà, người rảnh rỗi - Trâu 𝐌*ô𝖓*🌀 thỉnh thoảng cảm thán: Xem ra những phu nhân nhà giàu trừ những khi ra ngoài mua sắm và mua sắm ra thì mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàm chán.

Hậu quả của việc mỗi ngày đều ở nhà nghỉ ngơi đó là Trâu 〽️ôռ_🌀 đã béo lên hai cân, trong khi cô vô cùng buồn rầu vì vấn đề này, Hạ Vũ Châu lại rất vui vẻ, để chăm cô béo lên quả thật không dễ dàng, anh cảm giác rất có thành tựu. Mặc dù mọi công lao dường như đều nhờ vào tay nghề nấu ăn của dì giúp việc và do Trâu ℳ_ô𝐧_ɢ ăn nhiều nhưng lại ít vận động.

Những thiết bị tập thể hình trong phòng gym vô cùng lạ lẫm với Trâu Ⓜ️ôп●g, mà cô cũng không dám dùng loạn. Mỗi máy chạy bộ là có thể dùng được, nhưng cô lại không thích loại vận động này, hai ngày trước cô mới phát hiện trên sân thượng cực lớn có xây một cái hồ bơi, Hạ Vũ Châu thấy cô hứng thú, lập tức tìm người dọn dẹp và bơm nước vào.

Trâu 〽️ô-n-🌀 nhớ rằng trong tủ có áo tắm, cô bèn tìm thử, thật sự là có. Lúc thay đồ, cô còn hỏi Hạ Vũ Châu mua nó làm gì. Thật ra là do nhầm lẫn mà thôi, Hạ Vũ Châu đưa cho cửa hàng phong cách ăn mặc của cô, sau đó họ sẽ gửi đến đây những bộ quần áo theo mùa, không thích có thể đổi lại, lúc trước anh nghĩ có thời gian sẽ dẫn Trâu Ⓜ*ôn*🌀 đi du lịch ở biển một chuyến nên đã giữ lại.

Kiểu dáng áo tắm rất đơn giản, thiết kế vô cùng tinh xảo, màu xanh đậm càng tôn thêm làn da trắng của cô. Tuy rằng không phải là loại bikini 𝖌·ợ·𝖎 𝐜·ả·Ⓜ️, nhưng trên phần vai áo lệch một bên lại được thiết kế những chi tiết nhỏ không hề tầm thường, làm tăng thêm nét 𝐪⛎🍸ế.ⓝ ⓡ.ũ. Đây đương nhiên không phải là loại áo tắm chuyên dùng để bơi, nó càng giống như dùng để khoe thân hình lồi lõm hơn.

Trâu 𝐌.ô.п.g biết bơi, khi còn nhỏ cô đã được ba dạy, nhưng từ sau khi ba mẹ qua đời, cô không có cơ hội chạm vào hồ bơi một lần nào nữa.

Cúi đầu phóng thẳng xuống hồ bơi, làn nước phơi dưới ánh nắng trở nên ấm áp. Lúc đi hồ bơi vào dịp hè hồi còn bé, cảm giác như đang cắm những ngọn nến, mà hiện tại cô mình mình hưởng thụ một cái hồ bơi, tuy rằng không quá lớn, nhưng so với diện tích chiếm cứ của mỗi người ở hồ bơi trước kia thì vẫn lớn hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên Trâu 𝐌●ôռ●🌀 cảm thấy có tiền thật tốt.

Bơi hơn nửa giờ, Trâu ℳô.ⓝ.🌀 thấy thể lực gần như cạn kiệt, không biết có phải vì quá nóng hay không, cô rời khỏi hồ bơi, cửa sân thượng cùng lúc bị đẩy ra, "Sao anh về rồi?"

Hạ Vũ Châu ⓒở.ⓘ á.🅾️ vest vắt qua một bên, đi đến ôm lấy eo cô: "Bơi xong rồi?"

"Ôi, người em ướt nhẹp này." Trâu Môռ*🌀 trốn sang bên cạnh, nhưng lại không né tránh, nước trên áo tắm liền dính lên người anh.

"Ướt à... Bình thường thôi."

Trâu Ⓜ️-ô-𝖓-🌀 lập tức nhận ra từ giọng điệu đến ngữ khí của Hạ Vũ Châu không có chút ý tốt, giống như người ta hay nói chú chó nhỏ chỉ cần lắc lắc đuôi, chủ nhân liền biết nó muốn gì.

Ví dụ như hiện tại, tên "Chó lớn" Hạ Vũ Châu này đây...

Là lại muốn động dục.

"Có phải vết thương đã lành hết rồi không?" Giọng nói của anh rất thấp, lúc lướt qua tai Trâu 〽️·ô·ռ·ℊ, mang theo một chút ẩm ướt, làm cho người ta ngứa ngáy.

Nói thật, Trâu 〽️.ô.n.𝖌 cũng từng nghĩ đến việc này, cô biết vì mình bị như vậy, cho nên mấy ngày nay Hạ Vũ Châu đã nhịn đến nỗi rất khó chịu.

Vốn dĩ anh rất coi trọng chuyện tình dục, cẩn thận tính toán, dường như ngoại trừ những hôm cô tới tháng, mỗi ngày còn lại hai người đều làm. Trâu ℳô𝓃_🌀 dường như có thể đoán trước được, sau hôm nay Hạ Vũ Châu ít nhiều sẽ muốn bù đắp cho hơn hai tuần qua.

Hạ Vũ Châu không định mang cô về phòng, anh ôm cô ngồi lên chiếc ghế nằm bên cạnh, Trâu Ⓜ️ô𝐧*g ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh: "... Ở chỗ này sao?"

"Được không?" Sau lần làm trước cửa sổ sát đất, Hạ Vũ Châu phát hiện Trâu Ⓜ●ôⓝ●𝖌 hình như không chống cự khi làm ở những nơi khác.

Nhưng cô vẫn sẽ căng thẳng, đương nhiên loại căng thẳng này cũng có thể thay đổi thành sự κ*í↪️*𝒽 ✝️𝒽í*𝒸*♓.

"Không có... Bao..."

Cô vừa dứt lời, Hạ Vũ Châu lập tức lấy ra một hộp từ trong túi quần tây. Sau khi về nhà, anh đã cho dì giúp việc tan làm, biết Trâu M.ôп.ℊ đang bơi lội ở sân thượng, anh đã trở vào phòng cầm theo một hộp áo mưa rồi mới đi tìm cô.

"..." Có lẽ là anh quyết tâm muốn làm ở đây, Trâu ℳ_ô_𝐧_🌀 giãy giụa lần cuối: "Nhưng ở đây có hơi nóng."

"Chẳng phải cởi hết ra là được rồi sao?" Anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh, khi cởi xong cúc thứ hai, anh nói: "Giúp anh."

Trâu Ⓜ️ôп●ⓖ khẽ 𝖈ắ-𝐧 𝖒-ô-𝐢, vừa giúp anh cởi ra, vừa chủ động 𝖍.ô.ⓝ lên môi anh.

Áo sơ mi của Hạ Vũ Châu đã ướt đẫm và tách ra thành hai màu, thời điểm Trâu Ⓜ*ô*𝖓*ɢ ♓ô-𝖓 anh đôi mắt không nhìn thấy ngón tay, mắt cúc áo nho nhỏ, cũng không khó hiểu khi khuy áo vẫn còn dính nước lúc cởi ra.

Anh vô cùng nhẫn nại, nắm eo cô, chờ cô từng chút từng chút 𝒸ở_ℹ️ á_🔴 sơ mi của anh, trước cơ 𝓃-🌀-ự-c rắn chắc có vài vết nước, cặp vú mề.ⓜ ɱ.ạ.❗ của Trâu Ⓜ️ôռ*ⓖ trực tiếp dán lên, áo tắm có chút lành lạnh, Hạ Vũ Châu nhìn mặt trời lặn lúc hoàng 𝖍*ô*ⓝ chiếu ra những màu sắc khác nhau ở phía chân trời: "Chúng ta có thể làm đến khi mặt trời lặn hoàn toàn."

Vào mùa hè, mặt trời xuống núi muộn, sắc trời vào lúc 7 giờ tối vẫn còn giống như ban ngày, nếu thật sự làm đến lúc đấy, đoán chừng Trâu Môn_g sẽ 🌜ⓗ●ế●✞ mất.

"Ưm~" Trâu Ⓜô*𝓃*𝐠 lắc đầu làm nũng.

Hạ Vũ Châu cố ý hiểu sai ý cô "Sợ thời gian đủ không dài à?"

Trâu 〽️·ô·ⓝ·𝖌 vỗ nhẹ anh một cái: "Sẽ đói đó."

Anh ♓ô_𝐧 vài cái lên cằm cô: Lát nữa sẽ đ-ú-✞ cho em thật no."

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Vũ Châu, Trâu 〽️ôⓝ_🌀 xấu hổ đến mức ôm lấy đầu anh, sau khi đứng dậy cặp vú vừa lúc đưa đến trước mặt anh, Hạ Vũ Châu kéo vai áo tắm trễ vai của cô dọc xuống hai bên sườn, Trâu 〽️·ô𝓃·ɢ cũng phối hợp vươn tay, sau đó quàng quanh cổ anh.

dương v*t dưới thân đã cứng ngắc, Hạ Vũ Châu cọ cọ giữa hai chân cô, trong miệng ngậm đầu v*, mơ hồ nói: "Ngứa không?"

"Ưm..." Trâu Ⓜ*ô*𝖓*🌀 𝖐●ẹ●𝖕 🌜●ⓗặ●† hai chân, cẳng chân quỳ gối ghế trên, "Ngứa..."

"Ngứa à? Vậy phải làm sao bây giờ?" Hạ Vũ Châu dùng mu bàn tay vuốt trên mặt côt: "Hửm?"

Lúc anh nói chuyện môi rời khỏi пⓖ·ự·ⓒ cô, 🎋·ⓗ·🅾️á·1 𝒸·ả·m khi được 👢●𝐢ế●〽️ láp nhất thời mất đi, Trâu 𝐌-ôռ-𝐠 theo bản năng ấn đầu anh vào ռ-𝐠-ự-ⓒ mình.

Dù cô không phải làm sao, nhưng nơi riêng tư lại rất thành thật biểu đạt nhu cầu, cô cọ vài cái để đỡ ngứa.

"Bảo bối hôm nay đặc biệt 𝖉-â-ɱ đã-п-🌀, có phải là do chỗ này quá ⓚí.c.ⓗ 𝐭.𝖍í.↪️.h không?"

Không phải Trâu Ⓜ.ôn.ɢ không khẩn trương, nhưng từ lúc bắt đầu yêu đương với anh, chuyện người khác nên làm hay không nên làm cô đã đều trải qua hết rồi, kể cả những chuyện tưởng chừng như rất hoang đường, bọn họ cũng chưa từng bỏ qua.

Có lẽ cũng bởi vì người cùng cô phóng túng là anh.

Mà hôm nay làm ở sân thượng, quả thật rất 🎋●í𝒸●𝐡 ⓣ𝒽●í●ⓒ●𝒽.

"Hạ Vũ Châu..." Trâu ℳ·ô·ⓝ·🌀 gọi tên anh.

"Hửm?"

"Em muốn..." Cô tôn trọng nội tâm của mình, biểu đạt mong muốn của bản thân.

Hạ Vũ Châu rất thích cô như vậy, mà thật ra cũng không đúng, vì cho dù cô có trở thành dáng vẻ thế nào anh cũng đều thích cả. Anh nhét bao cao su vào tay cô: "Tự đeo vào đi, Ⓜ-ô-𝓃-𝐠 Môռ*𝖌."

Trước đây Trâu 〽️_ôп_ℊ cảm thấy thứ đã được đóng gói này vốn có độ ấm rất thấp, nhưng khi cô cầm đều cảm thấy nóng muốn phỏng tay, mà hiện tại, cô vô cùng thuần thục mở nó ra, bóp đỉnh phía trước để đẩy không khí ra hết rồi tròng lên anh, động tác lưu loát liền mạch.

Hạ Vũ Châu nằm ra sau, nắm eo cô: "Em động đi, Ⓜ️ô𝓃-g ℳôп_🌀."

Đối với sở thích của Trâu ℳô-𝐧-𝖌, Hạ Vũ Châu có lẽ còn biết rõ hơn cô.

Vải dệt áo tắm che lại nơi nơi riêng tư bị vén qua một bên, Trâu Ⓜ-ô𝐧-𝖌 cầm côn th*t đang hếch lên, hoa huy*t cọ tới cọ lui chỗ quy đầu.

Mỗi lần để cô tự làm, Hạ Vũ Châu đều cảm thấy đây là một loại ✝️_𝓇_🅰️ 🌴_ấ_𝐧 cực lớn đối với anh, nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng nó. Anh kiên nhẫn chờ Trâu ℳô-𝓃-ⓖ tự mình làm đến bước tiếp thêm.

Hạ Vũ Châu hiểu rõ Trâu 𝐌*ô𝖓*🌀, rất nhanh cô sẽ chịu không nổi.

"Ưm a ưm... Hừ... A..." Sau khi nhét nguyên cây vào, Trâu Mô·𝖓·🌀 chậm rãi đẩy tới đẩy lui, được vài cái lại nói, "Hừ... Em không làm được nữa rồi... Hạ Vũ Châu... A..."

"Hôm nay thể lực rất kém."

"Ưm a... Vừa mới... Nha... Bơi..."

"Mệt sao?"

"Ưm." Trâu ℳô*𝖓*𝐠 không muốn động tiếp nữa.

Hạ Vũ Châu ôm cô, "Vậy nằm xuống đi, anh làm."

Anh bế cô lên, trải khăn tắm trên ghế nằm, rồi thuận tay c·ở·❗ á·𝖔 tắm xuống. Trên người không còn một mảnh vải để che đậy, dương v*t thô dài trong hoa huy*t cũng cùng lúc г●ú●т ⓡ●a, trong nháy mắt Trâu Ⓜ*ô*𝖓*🌀 cảm thấy dường như bản thân không còn gì cả. Rõ ràng vừa mới được lấp đầy, nhưng lúc dừng lại, cô vẫn cảm thấy chưa đủ.

Trâu Ⓜ-ôn-ɢ dùng chân câu Hạ Vũ Châu, nhắc nhở anh nhanh một chút

Anh cười cúi người: "Đói bụng rồi?"

Cô biết Hạ Vũ Châu không phải hỏi bụng mình. Nhưng cô không thể nào nói thẳng ra được, chỉ đành dùng mũi chân cọ vào anh.

Một động tác này thôi, anh liền thông suốt."Thật ԁ-â-ɱ đ-ã-п-𝐠." Hạ Vũ Châu phun ra một câu, nắm thô cứng của mình nhắm ngay huyệt khẩu, lần nữa thọc vào.

Quả nhiên hoa huy*t lập tức bị lấp đầy, nhưng lại không giống nhau.

Trâu ℳ·ôⓝ·ⓖ vừa mới thích ứng, Hạ Vũ Châu liền nhịn không được nhanh chóng thọc vào ⓡú·t 𝐫·𝖆, làm cho cô kêu lên liên tục.

"Ưm a... Ưm... Chậm một chút..."

"Không chậm được, nếu chậm thì làm sao em có thể 💲ư_ớ_ռ_🌀 được chứ?" Hạ Vũ Châu không hề thả chậm tốc độ, tiết tấu chuyển động ngược lại càng nhanh hơn.

Cả người Trâu 〽️ô·ռ·🌀 bị anh cắm trở nên ⓡ·𝖚·n 𝖗·ẩ·𝓎, hai bầu vú đong đưa dưới ánh chiều tà khi mặt trời lặn, tim Hạ Vũ Châu lay động đến mức gia tăng tốc độ lưu thông ɱ*á*u, anh dùng sức xoa bóp hai bầu kia, hết xoa rồi lại bóp.

"Ưm hừ, nhẹ chút... A... Nhẹ chút đi mà..." Trâu 𝐌ôⓝ-🌀 cảm giác sức lực tay anh không kiềm chế chút nào, cô sợ chính mình sẽ bị anh bóp nát mất, không thể để cơ thể vừa mới dưỡng thương xong lại phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nữa.

Cô duỗi tay, đầu ngón tay ✌️⛎-ố-✞ 𝖛-𝖊 mặt anh, bĩu môi, "Hôn một chút."

Trâu Ⓜôռ●ℊ cũng biết rõ cách đối phó với Hạ Vũ Châu.

Anh thoả mãn cô, cúi đầu 𝒽_ô_ռ 〽️_ô_ı cô, Trâu ℳôп-ⓖ ôm cổ anh, anh thuận thế vòng tay ra sau lưng ôm Trâu Ⓜ️_ô_ռ_🌀, hai bầu vú 〽️-ề-ⓜ 𝐦ạ-ℹ️ dán chặt trước 𝓃ɢự·ⓒ.

Dưới thân vẫn không ngừng luật động, Trâu Ⓜ*ô*ⓝ*𝖌 cảm thấy hai chân ê ẩm, phản ứng sinh lý báo cho Hạ Vũ Châu là cô sắp 👢ê●ռ đỉ𝐧●𝐡 rồi.

"Cắn chặt quá, bảo bối." Cô vốn đã rất chặt, vì sắp cao trào nên tiểu huyệt càng hút lấy côn th*t chặt hơn, như đang muốn kẹp anh phải bắn ra mới chịu.

"A hừ... Không được rồi..." Trâu 𝐌ô●n●g nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ trở nên nhăn nhó, "Không được a... Hạ Vũ Châu... A không được... Ưm..."

Cô thét lên một tiếng, ánh sáng trắng trong đầu cô còn chói hơn cả ánh chiều tà, đám mây nơi chân trời như đang ở cạnh chân cô, nhẹ nhàng lại uyển chuyển.

Hạ Vũ Châu nhìn cô thở phì pho, các ngón tay bấ-𝖚 ⓒ-ⓗặ-ⓣ cánh tay anh, sau đó lại từ từ buông ra, trên cánh tay anh lưu lại những vết bấu mờ mờ từ ngón tay.

"Ách a..." Tiếng †_♓_ở ◗_ố_🌜 của Hạ Vũ Châu càng lúc càng thô nặng.

Anh bóp eo Trâu 𝐌●ôⓝ●g, sau khi đạt đến cao trào, cả người cô mềm nhũn đi, lười biếng nằm trên ghế, nước trên người vẫn chưa bốc hơi hoàn toàn, hoà lẫn với mồ hôi, những giọt nước vương trên làn da trắng nõn càng thêm trong veo, phân nửa mái tóc xõa toán loạn trên khăn tắm khi 𝐡0𝒶-𝓃 á-𝒾, có vài sợi ngẫu nhiên còn dính trước n·ℊự·𝐜, khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng vì sung 𝖘●ư●ớⓝ●ⓖ.

Hạ Vũ Châu vén những sợi tóc qua một bên, đầu ngón tay còn lướt thoáng qua bầu 𝖓_g_ự_𝐜 non nớt, vừa mềm lại vừa ngứa. Cô nhún vai, ngón tay vô ý thức ✅_υ_ố_t 𝖛_𝖊 𝓃ɢự-🌜 mình, nhẹ nhàng vẽ quanh vài vòng.

"Mẹ kiếp..." Anh không nhịn được chửi tục một câu, thật sự quá đẹp.

Hạ Vũ Châu biết chính mình cũng không khác lắm, anh xoay mặt Trâu 𝐌ôռ●𝐠 qua, "Nhìn anh, Ⓜ.ô𝓃.g 〽️ô●𝓃●ℊ."

Trâu 𝐌ôռ_ɢ mở mắt ra, trong đầu chợt nhớ lại năm lớp mười, cô ngồi trong MacDonald, nhìn Hạ Vũ Châu qua tấm kính, lúc ấy cũng là thời điểm hoàng ⓗô·ռ buông xuống, sau lưng anh là ánh nắng chiều rực rỡ, một giây đó Trâu Mô·ⓝ·g chắc chắn rằng mình đã thích anh.

"Hạ Vũ Châu..." Trâu Ⓜô*ռ*🌀 giơ tay sờ mặt anh một lần nữa.

Cao trào của cuộc 𝒽*🅾️*𝖆*𝓃 á*ℹ️ qua đi, giọng nói nũng nịu và đầu ngón tay của cô đem đến một cơn tê dại, trực tiếp khiến cho anh ✞h*ở ♓ổ*ռ 𝒽*ể*ռ và bắn ra.

Hạ Vũ Châu nằm trên người cô 🌴𝐡-ở ⓓ-ố-ⓒ, Trâu 𝐌●ô●п●🌀 𝖛ц●ố●✞ ѵ●𝑒 lưng anh, trông như đang an ủi một đứa trẻ. Sau đó nhẹ giọng gọi tên của anh: "Hạ Vũ Châu."

"Hửm?" Anh đợi hơi thở đã bình ổn lại, rồi trả lời cô.

Trâu Ⓜ️ô-ռ-g không nói gì, chỉ tiếp tục gọi tên anh: "Hạ Vũ Châu."

Hơi thở ấm nóng quanh quẩn bên tai anh. Cô không trả lời, Hạ Vũ Châu cũng không hỏi, để cô tiếp tục gọi anh.

Anh cảm thấy tên mình nghe rất hay khi được phát ra từ miệng Trâu Ⓜô_𝐧_𝐠.

Hạ Vũ Châu đứng dậy, nhìn khuôn mặt đang cười khanh khách của cô, "Tắm rửa đi, rồi ăn cơm."

Anh phải kiềm chế một chút, nếu không cho cô ăn gì đó, e rằng sẽ lại khiến cô bị choáng váng.

Trâu ℳôռ●🌀 vươn hai cánh tay thon dài trắng nõn, muốn ôm thêm một cái nữa, Hạ Vũ Châu tinh mắt phát hiện mép trong cánh tay cô có một vết đỏ, đụng đến cô liền giật mình một cái, trông không giống như vừa bị thương: "Tay bị sao vậy?"

Cô nhìn nhìn, "Giữa trưa cùng dì giúp việc học nấu ăn, lúc mở nắp nồi bị bỏng một chút." Cô sợ Hạ Vũ Châu lo lắng, "Không sao đâu, em không đau."

Hạ Vũ Châu thở phào nhẹ nhõm, nói không đau lòng khẳng định là nói dối, anh bế Trâu M.ô.n.ℊ lên, , dùng khăn tắm bọc quanh người cô, đi về phía phòng ngủ: "Cùng dì ấy học món gì vậy?"

Trâu 〽️ôn·ℊ mỉm cười, ôm cổ anh: "Nấu canh gà ạ, lát nữa anh nếm thử xem, em cảm thấy rất ngon."

Hạ Vũ Châu cười, chỉ cần do cô nấu, cho dù là thuốc độc anh cũng cảm thấy ngon.

Hơn 2 tuần không làm, đương nhiên Hạ Vũ Châu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Trâu M_ô_ⓝ_🌀, sau khi uống hơn hai chén canh gà, Hạ Vũ Châu mượn lý do giúp tiêu thụ calo mà đè Trâu ℳô𝐧.ℊ làm thêm vài lần.

Sáng hôm sau, Trâu Ⓜ️ô*п*𝐠 nằm la liệt trên giường, không thể đứng dậy nổi.

Dì giúp việc đã tới từ sớm để nấu bữa sáng, Hạ Vũ Châu ăn xong chuẩn bị đi làm, trước khi đi anh dặn dò dì giúp việc: "Nếu đến 9 giờ rưỡi Trâu Ⓜ-ô-n-🌀 vẫn chưa dậy thì dì đi lên kêu cô ấy nhé, bảo cô ấy ăn sáng xong rồi ngủ tiếp."

"Vâng, ông chủ."

"Còn nữa..." Anh đột nhiên nhớ tới việc gì đó, "Có phải Ⓜôn-ɢ 𝐌*ôռ*ɢ nhờ dì dạy nấu ăn không?"

Dì giúp việc sửng sốt một chút, trước đây bà ấy từng làm quản gia cho một gia đình giàu có, rất ít chủ nhà chủ động muốn học nấu ăn, lúc đầu bà chủ muốn học nấu ăn, bà ấy đã từ chối lập tức, nhưng Trâu Ⓜô𝖓●🌀 lại nói bản thân không có việc gì làm, muốn học qua một chút, thế nên bà ấy đã dạy cho cô vài món, nhưng dường như ông chủ không mấy vui vẻ khi hỏi đến việc này.

"À... Bà chủ..." Dì giúp việc có chút khẩn trương, "Nếu ông chủ không thích, tôi sẽ không dạy nữa ạ."

"Không có việc gì đâu, nếu cô ấy muốn thì cứ để cô ấy học đi."

Lúc này dì giúp việc vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy cô nói tiếp.

"Nhưng dì lưu ý chút, đừng để cho cô ấy lại bị thương, học những thứ đơn giản là được, cái nào vừa phức tạp lại vừa nguy hiểm thì đừng dạy cho cô ấy."

"Được được, tôi hiểu rồi ông chủ."

Đợi Hạ Vũ Châu ra khỏi nhà, dì giúp việc mới hoàn toàn thả lỏng, làm việc đến 9 giờ rưỡi, nhớ tới lời dặn của ông chủ, đi lên phòng đánh thức Trâu 𝐌_ô_ⓝ_g.

3540 words

07. 08. 2023

Chương (1-84)